Phương Minh Viễn cũng không gấp, hắn còn có thời gian chờ hai người Milton và Tô Ái Quân thương thảo ra một phương án khả thi, nhưng Vũ Điền Quang Ly lại gấp không thể nhẫn nại nổi, ‘Kẻ hủy diệt 2’ của Cameron đã chính thức bấm máy, cô còn chưa kéo được Phương Minh Viễn qua Mỹ, thật sự là có chút phụ lòng kỳ vọng sâu sắc của Cameron đối với cô.
Ở lại Phụng Nguyên, bề ngoài, cô là đại biểu của Công ty cổ phần Sega ở nơi này, nhưng toàn bộ vốn góp vào nhà máy, Công ty cổ phần Sega chỉ chiếm được một phần mười cổ phần, nói khó nghe, đó chính là một bảng quảng cáo, trên thực chất không quyết định được chuyện gì. Cho nên Công ty cổ phần Sega đơn giản chỉ để trang trí, không tranh giành bất bất kỳ chức vụ cao cấp nào, đến lúc đó cũng chỉ phái mấy kỹ sư đến, chỉ đạo trang bị dây chuyền sản xuất một chút, lại đào tạo công nhân, có khả năng ở lại một khoảng thời gian, đợi cho nhà xưởng sản xuất đi vào chính quy cũng dự định sẽ rút về. Cho nên Vũ Điền Quang Ly càng để ý vấn đề mình có thể xuất hiện trên ‘Terminator 2’ không, việc này càng quan trọng hơn so với cô kiếm được mấy trăm triệu yên Nhật.
Phương Minh Viễn cũng không có bao nhiêu hứng thú đi Mỹ, dù sao Cameron vẫn đang làm đạo diễn, lại có miêu tả tường tận tỉ mỉ của mình, chỉ cần công ty George Lucas cung cấp hiệu ứng kỹ xảo điện ảnh thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mình xem điện ảnh còn được, nhưng làm phim, tuyệt đối chính là người ngoài ngành. Hắn lại không định lăn lộn trong nghề đạo diễn, không ở Hoa Hạ, chạy đến Mỹ xem Cameron quay phim, vậy còn có ý tứ gì? Hắn ở trong nước lại không phải rảnh rỗi không có việc làm, hiện giờ rất nhiều chuyện đều cần tiến thêm một bước chứng thực, Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên bận đến mức gần như chân không chạm đất, mình nhàn nhã tự tại đến Mỹ xem đóng phim, việc này cũng làm người ta thất vọng.
Phương Bân đã từng cười mắng qua, nói Phương Minh Viễn nếu như kiếp sau chuyển sinh là loài chim, tuyệt đối là một loài điển hình chỉ sinh mà không biết ấp trứng ! Hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra một ít ý tưởng hay, nhưng cũng sẽ rất ít tự mình quản lý toàn bộ quá trình, thường thường sau khi có bộ khung cơ bản và phương hướng phát triển, Phương Minh Viễn sẽ nghĩ biện pháp ném nó cho người khác đi làm, quán ăn Phương Gia như thế, siêu thị Carrefour như thế, nhà xưởng góp vốn này ngày sau khẳng định cũng sẽ là như thế.
Đối với việc này Phương Minh Viễn chỉ cười, kỳ thật Phương Bân nói không sai, luận tầm nhìn và ý tưởng, hắn có được ký ức của kiếp trước, trên thế giới chỉ sợ không ai có thể so sánh, nhưng luận năng lực chấp hành, và năng lực quản lý, kiếp trước của hắn chỉ là một tên nghiện truyện tranh, trong kiếp này chỉ là một thằng nhóc mới học cấp 2, làm sao có thể so sánh với Tôn Chiếu Luân, người đã công tác gần hai mươi năm.
Cháu nội ở lại bên người, hai vợ chồng ông cụ Phương tự nhiên là vui mừng nhất, nhà họ Phương hiện giờ, có chú hai của Phương Minh Viễn, còn có con của hai cô, đều là con trai, nhưng được hai cụ yêu thương nhất vẫn là Phương Minh Viễn. Đây không chỉ bởi vì Phương Minh Viễn là cháu đích tôn, lại là người khai sáng cục diện tốt đẹp của nhà họ Phương hiện nay, trên góc độ rất lớn mà nói, cũng là bởi vì hắn lúc trước một mình hưởng sự yêu thương của hai cụ gần mười năm.
Vì thế thời gian cứ như vậy trôi qua, Vũ Điền Quang Ly giống như da trâu quấn ở bên cạnh Phương Minh Viễn, cũng may cô còn biết đúng mực, mỗi ngày gặp Phương Minh Viễn chỉ là giống như tụng kinh thao thao với hắn vài câu, khi Phương Minh Viễn làm việc hoặc là cùng người nhà đoàn tụ, liền nhu thuận tránh ra. Cho nên Phương Minh Viễn ngược lại cũng không cảm giác có quá nhiều bất tiện.
Kế hoạch nhận thầu của phân xưởng Phương Thắng đã được phê chuẩn của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, hiện giờ đã bắt đầu đi vào chính quy. Trong đó, tự nhiên có sự trợ giúp mạnh mẽ của Phương Minh Viễn, siêu thị Carrefour trợ giúp bán hàng, dù có chạy đôn chạy đáo cũng kiếm cho đủ đơn đặt hàng của Phương Thắng, chỉ cần mấy người Phương Thắng đảm bảo chất lượng sản phẩm, đơn đặt hàng trước mắt cũng đủ cho bọn họ ăn đến đầu năm sau rồi, ở trong Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng là một việc nổi bật. Phương Thắng hăng hái thoạt nhìn giống như đã trẻ đi mười tuổi.
Nhưng kết quả như vậy, Phương Minh Viễn cũng không vừa lòng, hắn còn tính toán, làm sao cho phân xưởng nhận thầu của cha đề cao kỹ thuật tiêu chuẩn, sản xuất ra sản phẩm tốt hơn. Thế nhưng muốn làm như vậy, nhất định phải có một điều kiện kiên quyết, đó chính là chuyển Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thành xí nghiệp tư hữu, nếu không, số tiền lớn mua sắm thiết bị kỹ thuật mới này chẳng phải là vì người khác may áo, thỏa mãn những sâu mọt trong nhà máy sao?
Dù sao Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng là nhà máy lâu đời, mặc dù có nhiều công nhân lành nghề, nhưng thiết bị máy móc lại đã sớm biến chất. Hơn nữa mấy năm gần đây, bởi vì Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vẫn rơi vào trạng thái thua lỗ, cho nên không đổi một thiết bị mới nào. Mà theo mở cửa biên giới của Hoa Hạ, càng ngày càng có nhiều sản phẩm đổi mới của nước người ào ạt tiến vào biên giới, mạnh mẽ đè ép thị trường của những nhà máy trong nước, đã đến mức không thể không thay đổi. Nếu không phải suy xét đến ông nội và cha làm trong nhà máy hơn mười năm, đối với nhà máy có cảm tình sâu đậm, Phương Minh Viễn kỳ thực cũng có kích động xây dựng một nhà máy mới cho cha, để ông tận tình thi triển tài hoa của mình.
Trong kiếp trước, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây phải sa sút đến sau năm chín mươi, mới ở dưới sự lãnh đạo mạnh mẽ của xưởng trưởng, phấn khởi tiến lên, nhưng ở thời điểm đó cả nhà Phương Minh Viễn đã tới Bắc Kinh, đối với chân tưởng của sự tình cũng không rõ ràng lắm. Hiện giờ, nhà họ Phương đã không thể so với ngày xưa, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng sớm nghênh đón đổi mới.
Phương Minh Viễn thuận tay đặt lên tư liệu của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây trên bàn, hai mắt khép hờ tựa lưng vào ghế dựa, trong lòng tính toán làm thế nào thương thảo việc thu mua Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây với cấp lãnh đạo. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là xí nghiệp thuộc tỉnh quản lý, huyện Bình Xuyên không thể làm chủ được. Tuy nhiên đối với việc này, Phương Minh Viễn cũng không lo lắng, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã thua lỗ liên tiếp vài năm, còn mắc nợ không nhỏ, mặc dù không thể nói gán nợ đi, nhưng từ tình huống trước mắt xem ra, sẽ có lợi nhuận trong tương lai xa. Đối với Sở Công nghiệp tỉnh Tần Tây mà nói, chẳng những không phải điểm tăng trưởng kinh tế, ngược lại là một cái động không đáy cần không ngừng đầu tư vào.
Hiện giờ ở vùng duyên hải, đã có tiền lệ bán doanh nghiệp nhà nước thua lỗ cho xí nghiệp tư nhân, về phần trong tỉnh Tần Tây có hay không, Phương Minh Viễn cũng không chú ý, nhưng hắn nghĩ đến, chỉ cần mình đưa ra giá thích hợp, Sở Công nghiệp tỉnh Tần Tây sẽ không liều chết không buông gánh nặng này. Không ngại hiện tại nói với Sở Công nghiệp tỉnh trước, đợi tới kỳ hạn giao hàng của dầu mỏ thu hồi tài chính, liền thu mua Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, để cha ngồi trên ngai vàng xưởng trưởng, ông thèm nhỏ dãi đối với vị trí này đã lâu. Nghĩ tới việc này, trên mặt Phương Minh Viễn hiện lên nụ cười.
- Nghĩ gì vậy? Nhập thần như vậy?
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Vũ Điền Quang Ly.
Ở lại Phụng Nguyên, bề ngoài, cô là đại biểu của Công ty cổ phần Sega ở nơi này, nhưng toàn bộ vốn góp vào nhà máy, Công ty cổ phần Sega chỉ chiếm được một phần mười cổ phần, nói khó nghe, đó chính là một bảng quảng cáo, trên thực chất không quyết định được chuyện gì. Cho nên Công ty cổ phần Sega đơn giản chỉ để trang trí, không tranh giành bất bất kỳ chức vụ cao cấp nào, đến lúc đó cũng chỉ phái mấy kỹ sư đến, chỉ đạo trang bị dây chuyền sản xuất một chút, lại đào tạo công nhân, có khả năng ở lại một khoảng thời gian, đợi cho nhà xưởng sản xuất đi vào chính quy cũng dự định sẽ rút về. Cho nên Vũ Điền Quang Ly càng để ý vấn đề mình có thể xuất hiện trên ‘Terminator 2’ không, việc này càng quan trọng hơn so với cô kiếm được mấy trăm triệu yên Nhật.
Phương Minh Viễn cũng không có bao nhiêu hứng thú đi Mỹ, dù sao Cameron vẫn đang làm đạo diễn, lại có miêu tả tường tận tỉ mỉ của mình, chỉ cần công ty George Lucas cung cấp hiệu ứng kỹ xảo điện ảnh thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mình xem điện ảnh còn được, nhưng làm phim, tuyệt đối chính là người ngoài ngành. Hắn lại không định lăn lộn trong nghề đạo diễn, không ở Hoa Hạ, chạy đến Mỹ xem Cameron quay phim, vậy còn có ý tứ gì? Hắn ở trong nước lại không phải rảnh rỗi không có việc làm, hiện giờ rất nhiều chuyện đều cần tiến thêm một bước chứng thực, Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên bận đến mức gần như chân không chạm đất, mình nhàn nhã tự tại đến Mỹ xem đóng phim, việc này cũng làm người ta thất vọng.
Phương Bân đã từng cười mắng qua, nói Phương Minh Viễn nếu như kiếp sau chuyển sinh là loài chim, tuyệt đối là một loài điển hình chỉ sinh mà không biết ấp trứng ! Hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra một ít ý tưởng hay, nhưng cũng sẽ rất ít tự mình quản lý toàn bộ quá trình, thường thường sau khi có bộ khung cơ bản và phương hướng phát triển, Phương Minh Viễn sẽ nghĩ biện pháp ném nó cho người khác đi làm, quán ăn Phương Gia như thế, siêu thị Carrefour như thế, nhà xưởng góp vốn này ngày sau khẳng định cũng sẽ là như thế.
Đối với việc này Phương Minh Viễn chỉ cười, kỳ thật Phương Bân nói không sai, luận tầm nhìn và ý tưởng, hắn có được ký ức của kiếp trước, trên thế giới chỉ sợ không ai có thể so sánh, nhưng luận năng lực chấp hành, và năng lực quản lý, kiếp trước của hắn chỉ là một tên nghiện truyện tranh, trong kiếp này chỉ là một thằng nhóc mới học cấp 2, làm sao có thể so sánh với Tôn Chiếu Luân, người đã công tác gần hai mươi năm.
Cháu nội ở lại bên người, hai vợ chồng ông cụ Phương tự nhiên là vui mừng nhất, nhà họ Phương hiện giờ, có chú hai của Phương Minh Viễn, còn có con của hai cô, đều là con trai, nhưng được hai cụ yêu thương nhất vẫn là Phương Minh Viễn. Đây không chỉ bởi vì Phương Minh Viễn là cháu đích tôn, lại là người khai sáng cục diện tốt đẹp của nhà họ Phương hiện nay, trên góc độ rất lớn mà nói, cũng là bởi vì hắn lúc trước một mình hưởng sự yêu thương của hai cụ gần mười năm.
Vì thế thời gian cứ như vậy trôi qua, Vũ Điền Quang Ly giống như da trâu quấn ở bên cạnh Phương Minh Viễn, cũng may cô còn biết đúng mực, mỗi ngày gặp Phương Minh Viễn chỉ là giống như tụng kinh thao thao với hắn vài câu, khi Phương Minh Viễn làm việc hoặc là cùng người nhà đoàn tụ, liền nhu thuận tránh ra. Cho nên Phương Minh Viễn ngược lại cũng không cảm giác có quá nhiều bất tiện.
Kế hoạch nhận thầu của phân xưởng Phương Thắng đã được phê chuẩn của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, hiện giờ đã bắt đầu đi vào chính quy. Trong đó, tự nhiên có sự trợ giúp mạnh mẽ của Phương Minh Viễn, siêu thị Carrefour trợ giúp bán hàng, dù có chạy đôn chạy đáo cũng kiếm cho đủ đơn đặt hàng của Phương Thắng, chỉ cần mấy người Phương Thắng đảm bảo chất lượng sản phẩm, đơn đặt hàng trước mắt cũng đủ cho bọn họ ăn đến đầu năm sau rồi, ở trong Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng là một việc nổi bật. Phương Thắng hăng hái thoạt nhìn giống như đã trẻ đi mười tuổi.
Nhưng kết quả như vậy, Phương Minh Viễn cũng không vừa lòng, hắn còn tính toán, làm sao cho phân xưởng nhận thầu của cha đề cao kỹ thuật tiêu chuẩn, sản xuất ra sản phẩm tốt hơn. Thế nhưng muốn làm như vậy, nhất định phải có một điều kiện kiên quyết, đó chính là chuyển Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thành xí nghiệp tư hữu, nếu không, số tiền lớn mua sắm thiết bị kỹ thuật mới này chẳng phải là vì người khác may áo, thỏa mãn những sâu mọt trong nhà máy sao?
Dù sao Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng là nhà máy lâu đời, mặc dù có nhiều công nhân lành nghề, nhưng thiết bị máy móc lại đã sớm biến chất. Hơn nữa mấy năm gần đây, bởi vì Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vẫn rơi vào trạng thái thua lỗ, cho nên không đổi một thiết bị mới nào. Mà theo mở cửa biên giới của Hoa Hạ, càng ngày càng có nhiều sản phẩm đổi mới của nước người ào ạt tiến vào biên giới, mạnh mẽ đè ép thị trường của những nhà máy trong nước, đã đến mức không thể không thay đổi. Nếu không phải suy xét đến ông nội và cha làm trong nhà máy hơn mười năm, đối với nhà máy có cảm tình sâu đậm, Phương Minh Viễn kỳ thực cũng có kích động xây dựng một nhà máy mới cho cha, để ông tận tình thi triển tài hoa của mình.
Trong kiếp trước, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây phải sa sút đến sau năm chín mươi, mới ở dưới sự lãnh đạo mạnh mẽ của xưởng trưởng, phấn khởi tiến lên, nhưng ở thời điểm đó cả nhà Phương Minh Viễn đã tới Bắc Kinh, đối với chân tưởng của sự tình cũng không rõ ràng lắm. Hiện giờ, nhà họ Phương đã không thể so với ngày xưa, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng sớm nghênh đón đổi mới.
Phương Minh Viễn thuận tay đặt lên tư liệu của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây trên bàn, hai mắt khép hờ tựa lưng vào ghế dựa, trong lòng tính toán làm thế nào thương thảo việc thu mua Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây với cấp lãnh đạo. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là xí nghiệp thuộc tỉnh quản lý, huyện Bình Xuyên không thể làm chủ được. Tuy nhiên đối với việc này, Phương Minh Viễn cũng không lo lắng, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã thua lỗ liên tiếp vài năm, còn mắc nợ không nhỏ, mặc dù không thể nói gán nợ đi, nhưng từ tình huống trước mắt xem ra, sẽ có lợi nhuận trong tương lai xa. Đối với Sở Công nghiệp tỉnh Tần Tây mà nói, chẳng những không phải điểm tăng trưởng kinh tế, ngược lại là một cái động không đáy cần không ngừng đầu tư vào.
Hiện giờ ở vùng duyên hải, đã có tiền lệ bán doanh nghiệp nhà nước thua lỗ cho xí nghiệp tư nhân, về phần trong tỉnh Tần Tây có hay không, Phương Minh Viễn cũng không chú ý, nhưng hắn nghĩ đến, chỉ cần mình đưa ra giá thích hợp, Sở Công nghiệp tỉnh Tần Tây sẽ không liều chết không buông gánh nặng này. Không ngại hiện tại nói với Sở Công nghiệp tỉnh trước, đợi tới kỳ hạn giao hàng của dầu mỏ thu hồi tài chính, liền thu mua Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, để cha ngồi trên ngai vàng xưởng trưởng, ông thèm nhỏ dãi đối với vị trí này đã lâu. Nghĩ tới việc này, trên mặt Phương Minh Viễn hiện lên nụ cười.
- Nghĩ gì vậy? Nhập thần như vậy?
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Vũ Điền Quang Ly.
/1605
|