Câu cuối cùng này của Phương Minh Viễn như búa bổ trong lòng Markus, khiến gã không thể còn duy trì bộ dáng tự nhiên thêm chút nào nữa. Một khu mỏ quặng sắt với hàm lượng sắt hơn 65% ở Tây Âu, mặc dù là loại quặng sắt nhỏ, giá trị này cũng cực kỳ cao. Gã ban đầu tưởng rằng khu mỏ này là ở Trung Hoa, hoặc là ở khu vực Châu Á, nói vậy, mặc dù công ty sắt thép Albert Đức có nắm giữ thông tin địa điểm đích xác, nhắm đến nơi đó, xin chính quyền cho khai thác, chuyện vận chuyển cũng gặp nhiều vấn đề khó khăn. Cho dù là vận chuyển về tới Châu Âu cũng không thấy rẻ hơn so với thu mua quặng sắt từ các công ty uy tín lâu năm, càng không thể so với việc bán ngay tại chỗ cho các công ty sắt thép Châu Á. Nói như vậy, tuy chắc chắn là được lợi, nhưng cũng không phải là lợi nhuận kinh người.
Nhưng khu mỏ quặng sắt này ở khu vực Tây Âu lại là chuyện hoàn toàn khác, bất kể là khai thác hay vận chuyển đều tương đối thuận lợi. Quan trọng hơn nữa, là nó có thể mang danh nghĩa quặng dự trữ của công ty sắt thép Albert Đức. Tình hình mỏ quặng sắt ở Châu Âu, trải qua cách mạng công nghiệp tới nay, hơn trăm năm khai thác, rất nhiều mỏ đã cạn kiệt, sản lượng hàng năm không thể đáp ứng nhu cầu của các công ty sắt thép Châu Âu. Hàng năm, công ty sắt thép Albert Đức cần nhập khẩu một lượng lớn đá quặng sắt. Một khu mỏ quặng sắt ở khu vực Tây Âu, mặc dù là loại quặng sắt nhỏ, ý nghĩa cũng không thua gì việc phát hiện một khu mỏ quặng sắt cỡ trung đến cỡ lớn ở lục địa khác. Markus tính toán thật nhanh, chỉ trong tích tắc, trong đầu đã suy nghĩ nhiều vô cùng.
Phương Minh Viễn lúc này cũng vừa chuyển đề tài, đối với chuyện Agatha nói về hành trình hai ngày và cả chuyện dùng khu mỏ đổi lấy công nghệ cũng không nói thêm gì nữa.
Markus biết rõ, đây là kỹ xảo đàm phán của Phương Minh Viễn, dùng đáp trả lại thái độ vừa rồi của mình. Nhưng hiểu là hiểu thế, gã cũng chỉ có thể mở miệng nói:
- Cậu Phương, làm sao cậu biết sự tồn tại của khu mỏ ấy?
Nhìn tuổi của Phương Minh Viễn, cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Hơn nữa, người nước này muốn xuất ngoại tương đối khó khăn, làm thế nào mà hắn biết được ở khu vực Tây Âu có một khu mỏ chứ?
- Nói đến chuyện này thì dài dòng lắm…
Không chỉ có Markus, mọi người đều dựng cả lỗ tai lên, tất cả bọn họ đều thắc mắc.
- Tuy nhiên đó là một bí mật, tôi nghĩ tôi có quyền giữ lấy.
Phương Minh Viễn nhìn ánh mắt tràn đầy sự tò mò của mọi người, phớt lờ nói, dẫn đến một tràng thở dài.
Markus xoa tay, trịnh trọng lạ thường hỏi:
- Cậu Phương, có phải trong tay cậu có báo cáo thăm dò địa chất liên quan gì không?
- Báo cáo thăm dò địa chất? Ha ha, có cũng không cho ông xem. Tôi nói rồi, đây là một bí mật!
Phương Minh Viễn vừa ngồi vừa ung dung nói.
Markus nhíu mày hỏi :
- Như vậy thì làm sao cậu Phương có thể cam đoan được, khu mỏ đó quả thật tồn tại ở đâu hả? Hơn nữa, còn đạt tới hàm lượng như vậy theo lời cậu nói.
- Rất đơn giản, nếu như chúng ta đạt thỏa thuận song phương, thì có thể đem hợp đồng đến cơ quan Châu Âu tiến hành công chứng. Sau đó, tổ chức tiến hành thăm dò, tất cả phí thăm dò tôi có thể ứng trước. Nếu phát hiện quặng sắt, hàm lượng và trữ lượng đạt tiêu chuẩn chúng ta giao ước, thì xem như hợp đồng có hiệu lực. Các ông phải trả lại tôi tất cả tiền tôi ứng ra để trả phí thăm dò và chúng ta tiến hành đúng như giao ước. Nếu không phát hiện được quặng sắt, hoặc là hàm lượng và trữ lượng không đạt như giao ước của chúng ta, như vậy hợp đồng xem như không có giá trị thôi!
Phương Minh Viễn tỉnh bơ nói.
Markus gật gật đầu, đề nghị này của Phương Minh Viễn rất hợp lý, ngăn chặn khả năng bị gạt.
- Thế không công bằng chút nào!
Đột nhiên Vũ Điền Quang Ly kêu lên.
- Ồ, cô Vũ Điền, tại sao nói như vậy?
Markus vẻ mặt bối rối nói.
- Cậu Phương, tôi nhớ rõ, về bản chất công nghệ luyện kim, hàm lượng quặng sắt liên quan tương đương với chi phí luyện kim. Nếu nói, hàm lượng quặng sắt vượt quá giao ước của các người, mỗi khi tăng một phần trăm, chi phí cho một tấn thép giảm hơn mười đô la Mỹ, đây là một khu mỏ quặng sắt nhỏ, nhưng trữ lượng cũng tính bằng hàng chục tấn, vậy chẳng khác nào các người không công khiến lợi cho bọn họ ít nhất vài trăm triệu đô la Mỹ sao! Cậu Phương, chuyện lớn như vậy, sao cậu không đề cập trước cho tôi biết. Nhà của tôi tuy rằng không thể nào đặt chân vào nghề sắt thép, nhưng muốn tìm một nhà có công ty đối với đề nghị này của cậu có hứng thú không khó chút nào. Cậu cứ cho tôi thời gian hai ngày!
Vũ Điền Quang Ly kích động nói.
Markus vội vàng nói :
- Không, không, cô Vũ Điền à, đây là lần đầu tiên công ty sắt thép Albert Đức và cậu Phương liên hệ, chúng tôi và cậu Phương chưa từng đàm phán…
- Các người không có chính thức đạt thỏa thuận gì, tôi nghĩ bất kì một công ty sắt thép nào đều có quyền tham gia!
Vũ Điền Quang Ly dùng lời lẽ cứng rắn nói:
- Cậu Phương, về công nghệ, các công ty sắt thép Nhật Bản có thể cung cấp được như vậy. Hơn nữa, chúng tôi sẵn lòng vì hàm lượng quặng sắt cao, mà trả thêm nhiều tiền chi phí cho cậu.
Markus vô cùng lo lắng, mặc dù là biết rõ rất có thể phản ứng của Vũ Điền Quang Ly chẳng qua là do Phương Minh Viễn “dàn dựng” nên, nhưng lòng tham tài nguyên khoáng sản của người Nhật Bản vốn nổi tiếng trên thế giới, một khu mỏ phong phú đổi lấy công nghệ luyện kim, cũng chẳng phải là điều kiện không thể chấp nhận. Theo Markus biết, các công ty sắt thép Trung Hoa và Nhật Bản có trao đổi công nghệ với nhau, gần mấy năm qua, càng ngày càng có xu hướng bền chặt.Việc này nếu dính đến công ty sắt thép Nhật Bản, thế thì phiền phức, nước Nhật Bản không có tài nguyên khoáng sản, không nghi ngờ gì là sẽ một mực không buông tay.
Phiền phức hơn nữa chính là người Nhật Bản đối với việc đối nhân xử thế của người Trung Hoa đã quá quen thuộc, đừng nói là chuyện này chỉ mới vừa bắt đầu tiếp xúc để đàm phán, mà chính là đã tiến hành đàm phán lâu rồi, chỉ cần không có hợp đồng ký kết trên giấy trắng mực đen, người Nhật Bản đều có thể cho người ta nếm mùi thất bại. Văn phòng làm việc của công ty sắt thép Albert tại Bắc Kinh, năm nay có hai hợp đồng, đều bị công ty sắt thép Nhật Bản ngăn cản giữa đường. Nếu khu mỏ quặng sắt loại nhỏ này, một lần nữa bị công ty sắt thép Nhật Bản đoạt đi, tổng công ty biết được, sau này chắc chắn sẽ không không hòa nhã nổi với mình.
- Việc này thì…
Phương Minh Viễn ra vẻ chần chừ nói.
- Ngay với bản thân tôi mà nói, tôi còn đang so sánh…
- Nếu cậu muốn công nghệ của công ty sắt thép Châu Âu, tôi có thể giúp cậu liên hệ công ty sắt thép Assey Laria Tây Ban Nha và công ty liên doanh sắt thép Severstal nước Pháp, hoặc ThyssenKrupp của Đức hay người phụ trách tập đoàn Scandinavia, chỉ cần cậu hứa đi với tôi qua nước Mỹ một lần, thực sự tạo dựng mối quan hệ giữa cậu và người Mỹ, khiến bọn họ liên hệ mấy công ty sắt thép Mỹ, chỉ cần công nghệ cậu cần không phải là quá cao thâm, tôi nghĩ các công ty sắt thép chẳng ngại mang danh nghĩa họ có nhiều quặng sắt đâu.Con đường sống của cậu rất rộng, không đáng vì một cây con mà bỏ cả một khu rừng như thế!
Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt bực bội nói.
Nhưng khu mỏ quặng sắt này ở khu vực Tây Âu lại là chuyện hoàn toàn khác, bất kể là khai thác hay vận chuyển đều tương đối thuận lợi. Quan trọng hơn nữa, là nó có thể mang danh nghĩa quặng dự trữ của công ty sắt thép Albert Đức. Tình hình mỏ quặng sắt ở Châu Âu, trải qua cách mạng công nghiệp tới nay, hơn trăm năm khai thác, rất nhiều mỏ đã cạn kiệt, sản lượng hàng năm không thể đáp ứng nhu cầu của các công ty sắt thép Châu Âu. Hàng năm, công ty sắt thép Albert Đức cần nhập khẩu một lượng lớn đá quặng sắt. Một khu mỏ quặng sắt ở khu vực Tây Âu, mặc dù là loại quặng sắt nhỏ, ý nghĩa cũng không thua gì việc phát hiện một khu mỏ quặng sắt cỡ trung đến cỡ lớn ở lục địa khác. Markus tính toán thật nhanh, chỉ trong tích tắc, trong đầu đã suy nghĩ nhiều vô cùng.
Phương Minh Viễn lúc này cũng vừa chuyển đề tài, đối với chuyện Agatha nói về hành trình hai ngày và cả chuyện dùng khu mỏ đổi lấy công nghệ cũng không nói thêm gì nữa.
Markus biết rõ, đây là kỹ xảo đàm phán của Phương Minh Viễn, dùng đáp trả lại thái độ vừa rồi của mình. Nhưng hiểu là hiểu thế, gã cũng chỉ có thể mở miệng nói:
- Cậu Phương, làm sao cậu biết sự tồn tại của khu mỏ ấy?
Nhìn tuổi của Phương Minh Viễn, cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Hơn nữa, người nước này muốn xuất ngoại tương đối khó khăn, làm thế nào mà hắn biết được ở khu vực Tây Âu có một khu mỏ chứ?
- Nói đến chuyện này thì dài dòng lắm…
Không chỉ có Markus, mọi người đều dựng cả lỗ tai lên, tất cả bọn họ đều thắc mắc.
- Tuy nhiên đó là một bí mật, tôi nghĩ tôi có quyền giữ lấy.
Phương Minh Viễn nhìn ánh mắt tràn đầy sự tò mò của mọi người, phớt lờ nói, dẫn đến một tràng thở dài.
Markus xoa tay, trịnh trọng lạ thường hỏi:
- Cậu Phương, có phải trong tay cậu có báo cáo thăm dò địa chất liên quan gì không?
- Báo cáo thăm dò địa chất? Ha ha, có cũng không cho ông xem. Tôi nói rồi, đây là một bí mật!
Phương Minh Viễn vừa ngồi vừa ung dung nói.
Markus nhíu mày hỏi :
- Như vậy thì làm sao cậu Phương có thể cam đoan được, khu mỏ đó quả thật tồn tại ở đâu hả? Hơn nữa, còn đạt tới hàm lượng như vậy theo lời cậu nói.
- Rất đơn giản, nếu như chúng ta đạt thỏa thuận song phương, thì có thể đem hợp đồng đến cơ quan Châu Âu tiến hành công chứng. Sau đó, tổ chức tiến hành thăm dò, tất cả phí thăm dò tôi có thể ứng trước. Nếu phát hiện quặng sắt, hàm lượng và trữ lượng đạt tiêu chuẩn chúng ta giao ước, thì xem như hợp đồng có hiệu lực. Các ông phải trả lại tôi tất cả tiền tôi ứng ra để trả phí thăm dò và chúng ta tiến hành đúng như giao ước. Nếu không phát hiện được quặng sắt, hoặc là hàm lượng và trữ lượng không đạt như giao ước của chúng ta, như vậy hợp đồng xem như không có giá trị thôi!
Phương Minh Viễn tỉnh bơ nói.
Markus gật gật đầu, đề nghị này của Phương Minh Viễn rất hợp lý, ngăn chặn khả năng bị gạt.
- Thế không công bằng chút nào!
Đột nhiên Vũ Điền Quang Ly kêu lên.
- Ồ, cô Vũ Điền, tại sao nói như vậy?
Markus vẻ mặt bối rối nói.
- Cậu Phương, tôi nhớ rõ, về bản chất công nghệ luyện kim, hàm lượng quặng sắt liên quan tương đương với chi phí luyện kim. Nếu nói, hàm lượng quặng sắt vượt quá giao ước của các người, mỗi khi tăng một phần trăm, chi phí cho một tấn thép giảm hơn mười đô la Mỹ, đây là một khu mỏ quặng sắt nhỏ, nhưng trữ lượng cũng tính bằng hàng chục tấn, vậy chẳng khác nào các người không công khiến lợi cho bọn họ ít nhất vài trăm triệu đô la Mỹ sao! Cậu Phương, chuyện lớn như vậy, sao cậu không đề cập trước cho tôi biết. Nhà của tôi tuy rằng không thể nào đặt chân vào nghề sắt thép, nhưng muốn tìm một nhà có công ty đối với đề nghị này của cậu có hứng thú không khó chút nào. Cậu cứ cho tôi thời gian hai ngày!
Vũ Điền Quang Ly kích động nói.
Markus vội vàng nói :
- Không, không, cô Vũ Điền à, đây là lần đầu tiên công ty sắt thép Albert Đức và cậu Phương liên hệ, chúng tôi và cậu Phương chưa từng đàm phán…
- Các người không có chính thức đạt thỏa thuận gì, tôi nghĩ bất kì một công ty sắt thép nào đều có quyền tham gia!
Vũ Điền Quang Ly dùng lời lẽ cứng rắn nói:
- Cậu Phương, về công nghệ, các công ty sắt thép Nhật Bản có thể cung cấp được như vậy. Hơn nữa, chúng tôi sẵn lòng vì hàm lượng quặng sắt cao, mà trả thêm nhiều tiền chi phí cho cậu.
Markus vô cùng lo lắng, mặc dù là biết rõ rất có thể phản ứng của Vũ Điền Quang Ly chẳng qua là do Phương Minh Viễn “dàn dựng” nên, nhưng lòng tham tài nguyên khoáng sản của người Nhật Bản vốn nổi tiếng trên thế giới, một khu mỏ phong phú đổi lấy công nghệ luyện kim, cũng chẳng phải là điều kiện không thể chấp nhận. Theo Markus biết, các công ty sắt thép Trung Hoa và Nhật Bản có trao đổi công nghệ với nhau, gần mấy năm qua, càng ngày càng có xu hướng bền chặt.Việc này nếu dính đến công ty sắt thép Nhật Bản, thế thì phiền phức, nước Nhật Bản không có tài nguyên khoáng sản, không nghi ngờ gì là sẽ một mực không buông tay.
Phiền phức hơn nữa chính là người Nhật Bản đối với việc đối nhân xử thế của người Trung Hoa đã quá quen thuộc, đừng nói là chuyện này chỉ mới vừa bắt đầu tiếp xúc để đàm phán, mà chính là đã tiến hành đàm phán lâu rồi, chỉ cần không có hợp đồng ký kết trên giấy trắng mực đen, người Nhật Bản đều có thể cho người ta nếm mùi thất bại. Văn phòng làm việc của công ty sắt thép Albert tại Bắc Kinh, năm nay có hai hợp đồng, đều bị công ty sắt thép Nhật Bản ngăn cản giữa đường. Nếu khu mỏ quặng sắt loại nhỏ này, một lần nữa bị công ty sắt thép Nhật Bản đoạt đi, tổng công ty biết được, sau này chắc chắn sẽ không không hòa nhã nổi với mình.
- Việc này thì…
Phương Minh Viễn ra vẻ chần chừ nói.
- Ngay với bản thân tôi mà nói, tôi còn đang so sánh…
- Nếu cậu muốn công nghệ của công ty sắt thép Châu Âu, tôi có thể giúp cậu liên hệ công ty sắt thép Assey Laria Tây Ban Nha và công ty liên doanh sắt thép Severstal nước Pháp, hoặc ThyssenKrupp của Đức hay người phụ trách tập đoàn Scandinavia, chỉ cần cậu hứa đi với tôi qua nước Mỹ một lần, thực sự tạo dựng mối quan hệ giữa cậu và người Mỹ, khiến bọn họ liên hệ mấy công ty sắt thép Mỹ, chỉ cần công nghệ cậu cần không phải là quá cao thâm, tôi nghĩ các công ty sắt thép chẳng ngại mang danh nghĩa họ có nhiều quặng sắt đâu.Con đường sống của cậu rất rộng, không đáng vì một cây con mà bỏ cả một khu rừng như thế!
Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt bực bội nói.
/1605
|