Tuy việc xây dựng cảng ở Uy Giang, Phương Minh Viễn và nhà họ Quách đã có cùng nhận thức, nhưng trước tháng tám, cả Phương Minh Viễn và các thành viên trong nhà họ Quách đều không có tâm tư đến Uy Giang chính thức đàm phán cùng chính phủ ở đó, càng không cần nói tới đi thuyết phục chính phủ Bắc Kinh xa xôi. Phương Minh Viễn xem ra trước mắt , xây dựng cảng ở Uy Giang ngoài việc không thể cho nhà nước chiếm số lượng cổ phần khống chế thì không có vấn đề gì lớn. Uy Giang tuy là cảng tốt, cứ nhìn đô đốc Bắc Dương thời cận đại chọn nơi đây làm căn cứ thì đã biết. Nhưng nó cũng không phải độc nhất vô nhị, trong vòng hai trăm hải lý xung quanh nó còn có rất nhiều cảng có khả năng phát triển đến top 10 trên thế giới, cảng lớn nhất của Hoa Hạ. Về vấn đề xây dựng và chuyên chở, Uy Giang vẫn kém hơn các cảng gần đó, nơi này hiện đã lạc hậu so với các nơi khác. Cho nên Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị hợp tác với nhà họ Phương đầu tư vào đây, cho dù là chính quyền trung ương hay địa phương cũng rất hoan nghênh.
Những ngày sau đó, Phương Minh Viễn thoải mái ở Hong Kong, mỗi ngày không bận công việc thì sáng tác, theo mấy người Phương Bân và Vu Thu Hạ đến công ty điện ảnh hoặc phim trường nhìn ngó, buổi tối còn được ngắm cảnh đẹp của hòn ngọc Phương Đông. Đương nhiên, lúc này ông Quách và Vu Thu Hạ mời đến không ít các chuyên viên để giảng giải cho Phương Minh Viễn một ít về giao dịch kỳ hạn giao hàng. Vu Thu Hạ còn làm cho Phương Minh Viễn và Lâm Liên hai giấy chứng nhận dự thính đại học, để họ có thể dễ dàng đến trường Đại học Hong Kong nghe các buổi nói chuyện hay. Cứ thế hắn qua ngày vô cùng nhàn nhã nhưng cũng rất bận rộn.
Đại học Hong Kong là tên gọi tắt của trường Đại học được thành lập từ đầu thế kỷ XX ở Hong Kong. Trước đây là Thư viện Tây y Hong Kong, là trường đại học lâu đời nhất Hong Kong. Khẩu hiệu tiếng Trung của trường là “Minh Đức truy nguyên”. Khuông viên trụ sở chính của nó nằm ở phía tây bắc Hong Kong, phía đông là đường Pokfulam, phía nam là đường Bonham, Long Hổ Sơn ở phía Bắc, rộng khoảng 16 hecta.
Sau một thời gian dự thính ở Đại học Hong Kong, Phương Minh Viễn cũng biết được một ít lịch sử giáo dục của trường. Ví như nguồn gốc huy hiệu của trường là do học viện văn chương Anh quốc đề nghị. Đáng tiếc là người thiết kế huy hiệu không biết là ai, nhưng theo phỏng đoán, đó có thể là một người gần gũi với văn học châu Âu. Từ thiết kế của huy hiệu có thể nhận ra, người thiết lập Đại học Hong Kong ban đầu kỳ vọng trong tương lai , họ có thể phát triển Đại học Hong Kong thành một trường Đại học kết hợp văn hóa Trung Quốc và phương Tây.
Đồng thời, vào những năm đầu thập kỷ 70, Đại học Hong Kong đã xin của Học viện văn chương Anh Quốc toàn bộ giáo trình đại học, bao gồm cả việc hỗ trợ, hướng dẫn…và được Học viện văn chương Anh quốc đồng ý. Đại học Hong Kong vì vậy mà trở thành một trường Đại học có đầy đủ các khoa. Từ đó có thể thấy được sự lâu dài của lịch sử Đại học Hong Kong.
Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, từ năm 2007 trong kiếp trước, Đại học Hong Kong trong ba năm liên tục được cơ quan giáo dục nước Anh bình bầu là trường Đại học lớn nhất Hoa Hạ, đứng trong hàng ba mươi đại học tốt nhất thế giới. Năm 2010, tờ The Times xếp hạng các trường Đại học khu vực Châu Á thì Đại học Hong Kong đứng hàng hai mươi ba trên thế giới, vượt qua cả Đại học Tokyo của Nhật Bản, xếp số một châu Á. Cũng trong năm này, cơ quan nghiên cứu giáo dục quốc tế công bố bảng xếp hạng đại học châu Á, giáo dục Hong Kong đứng đầu với tám trường đại học trong danh sách. Trong đó Đại học Hong Kong, Đại học khoa học kỹ thuật, Đại học Trung văn nằm ở top 5, đứng trên Nhật Bản, Hàn Quốc và Singapore, có thể thấy được chất lượng giáo dục Hong Kong được công nhận.
Cùng lúc đó, các trường đại học ở Hoa Hạ lại bận rộn về việc tiêu phí tiền bạc, xây trường, xây lầu, chiêu sinh, thu học phí, không phân biệt trình độ thế nào, họ cùng nhau thu học phí theo kiểu nước lên thì thuyền cũng lên, điều đó không làm các cấp lãnh đạo quan tâm. Dù sao dân số Hoa Hạ đông, cho dù trường đại học tệ hại thế nào cũng không phiền lụy đến ai. Đối với các lãnh đạo ngành giáo dục, giáo dục là một nơi có thể lũng đoạn, là công cụ có thể tìm kiếm được siêu lợi nhuận không dứt từ nhân dân, còn công năng khác của ngành giáo dục chỉ là cách nào để kiếm tiền thôi. Trong môi trường giáo dục như thế, tố chất của các học sinh được đào tạo, có thể nghĩ ra được…
- Minh Viễn!
Lâm Liên nhẹ vỗ vai Phương Minh Viễn, hơi lo lắng gọi nhỏ. Vừa rồi, Phương Minh Viễn ngồi trên bậc thang, vẻ mặt dường như hơi hoảng hốt.
- Hả?
Phương Minh Viễn từ ký ức đi ra, lúc này mới chu` ý đến gương mặt xinh đẹp của Lâm Liên đang rất gần, mang theo vẻ lo âu, vội vàng nói:
- Chị Liên, tôi không sao.
- Này, Phương, chị Liên, sao hai người lại trốn đến đây?
Một người thanh niên đứng trên đầu cầu thang gọi lớn.
- Thời tiết nóng bức, mọi người định đến Vịnh Nước Cạn bơi, hai người có đi không?
Miệng tuy hỏi hai người Phương Minh Viễn, nhưng ánh mắt chỉ nhìn vào người Lâm Liên.
Phương Minh Viễn và Lâm Liên mấy hôm nay đến trường Đại học Hong Kong nghe mấy vị giáo sư nói chuyện. Hai người trai thanh gái lịch mà cách nói năng cũng chẳng tầm thường nên tất nhiên cũng quen biết vài người bạn. người thanh niên ấy tên là La Kiện Trung, là sinh viên năm hai ngành quản lý công thương. Gia đình cũng rất khá giả, nghe nói trong nhà có mở một nhà máy đơn giản, đối nhân xử thế cũng không tệ, ai nấy đếu thấy anh ta có ý với Lâm Liên.
Thật ra đâu chỉ mình anh ta, ở trường, Lâm Liên thu hút ánh mắt nhiều nam sinh viên. Mỗi lần cô đến Đại học Hong Kong cùng Phương Minh Viễn dự tọa đàm đều có người đến mời mọc, tặng hoa không ngừng. Nhưng đến giờ Lâm Liên cũng chưa từng nhận lời ai, càng không nhận hoa của bất cứ ai.
Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng là mục tiêu chú ý của phái nữ trong Đại học Hong Kong. Bình thường ở Tần Tây hắn vẫn thấp hơn các thanh niên mười bảy mười tám tuổi một cái đầu nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến nhiệt tình phái nữ dành cho hắn. Nếu không phải hai người luôn đi cùng nhau, e là người khác phái đánh bạo tiếp cận còn nhiều hơn.
Phương Minh Viễn đứng đậy, phủi phủi quần nói:
- Chị Liên, dù sao hôm nay về cũng không có việc gì, thời tiết thì nóng bức, chúng ta đến bờ biển chơi một chút được không?
Phương Minh Viễn đã nói như vậy, Lâm Liên cũng không có cách nào khác.
- Kiện Trung, có những ai vậy? Tôi nói trước, không muốn có những người không quen đâu.
Phương Minh Viễn vừa bước tới trước vừa la lớn. Tình huống giới thiệu qua lại nhưng không thể nói thật làm cho Phương Minh Viễn thấy hơi phiền.
- Toàn bộ là người một nhà thôi.
La Kiện Trung hưng phấn quơ tay. Lúc trước anh ta cũng đã hẹn với hai người nhưng đều bị hai người khéo léo từ chối. Lúc này quả nhiên là gặp may, không ngờ hai người lại đồng ý. Phía sau lưng anh ta có một đám người cả nam cả nữ người trong hai chiếc xe ô tô, tính cả anh ta là năm người đều tỏ ra vui mừng.
- Phương khó có khi nhận lời đi chơi. La Kiện Trung, Ngũ Gia Văn, Lý Chí Thành, ba người đến lúc đó đừng hòng phá hỏng chuyện vui của người ta đó.
- Tú Linh, câu này phải để chúng tôi nhắc nhở cô, đến lúc đó đừng làm Phương bỏ chạy mất, hại chi Lâm cũng phải đi theo.
Một thanh niên khác phản bác.
- Con gái phải rụt rè một chút, phải để người ta theo đuổi mới được.
Mọi người không khỏi mỉm cười. Cô gái này tên là Tú Linh, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Viễn đã rất thích thú, vấn đề gì liên quan đến hắn cũng hỏi, kết quả là cuối buổi, Phương Minh Viễn lập tức chạy trối chết, vì thế mới có chuyện cười này.
- Thôi đi, Phương và chị Lâm chỉ ở Hong Kong mấy ngày thôi, tới tháng chín có lẽ phải trở về đại lục rồi, về sau có thể gặp mặt nữa không cũng không ai biết. Nếu chờ hắn theo đuổi tôi chắc cải cũng nở hoa luôn.
Tú Linh cười nhạt nói.
- Thời đại này, đàn ông tốt cũng hiếm như đồ cổ vậy, đương nhiên phải chủ động chứ.
- Nếu Phương thích cậu, chẳng lẽ cậu không cần đi đại lục sao?
Một cô gái khác có vả khó tin nói.
- Nhưng tớ nghe nói, kinh tế ở đại lục không phát triển, điều kiện ăn, mặc, đi lại ở đó như thập niên 70 của chúng ta, cậu đi rồi có thích ứng được không?
Mọi người phụ họa.
- Các cậu đúng là hồ đồ.
Tú Linh đắc ý cười nói.
- Phương và chị Lâm có thể đến trường đại học nghe giảng bài chứng tỏ họ cũng không phải là mấy người đại lục bình thường. Hơn nữa, với điều kiện nhà tớ còn cần phải để ý đến kinh tế nhà Phương sao? Chỉ cần hắn có năng lực, nhất định làm nên chuyện ở Hong Kong.
- Thật là cô bé không biết xấu hổ.
Trong xe mọi người lại cười nghiêng ngả, tràn đầy sức sống.
Bờ cát ở Vịnh Nước Cạn vào buổi chiều đã bị phơi nắng cả ngày nên khá nóng. Dù vậy nơi này cũng rất đông du khách và người dân Hong Kong. Mấy người La Kiện Trung đã thay đồ bơi, kêu la ầm ĩ nhảy xuống biển. Nhưng điều làm bọn họ thất vọng là Phương Minh Viễn và Lâm Liên vì lý đo không mang đồ tắm nên không có ý định xuống biển, chỉ nằm trên ghế có dù che ở bải biển, để cho năm người bọn họ nhảy xuống biển.
Lâm Liên vuốt mái tóc dài bị gió biển thổi tung của mình, mỉm cười nói:
- Minh Viễn, cậu không biết là cô nàng Mai Tú Linh kia đối với cậu…
- Hừm.
Phương Minh Viễn ngắt lời cô, ra hiệu cô lắng nghe.
“Ngày 29 tháng 7 năm nay, tổng thống Iraq Saddam Hussein trong cuộc mít-ting chúc mừng Đảng xã hội Iraq cầm quyền tròn hai mươi hai năm đã cực kỳ nghiêm khắc chỉ trích chính sách dầu mỏ của các quốc gia vùng Vịnh. Ông ta nói: “Từ năm 1980, vì các nước vùng Vịnh không tuân thủ hạn ngạch sản xuất của OPEC, tùy ý hoàn thành vượt mức khiến giá dầu trên thế giới sụt giảm. Những tháng cuối năm 1989 đến nay, Iraq bị tổn thất đến hơn một trăm bốn mươi tỷ đô la Mỹ”. Hơn nữa, ông ta còn công bố, sau khi thắng lợi ở cuộc chiến với Iran, các nước vùng Vịnh có ý đồ làm suy yếu Iraq.”
Từ cửa hàng cách đó không xa truyền đến âm thanh của đài truyền hình Hong Kong.
“Siêu hạn ngạch sản xuất dầu mỏ khiến giá dầu giảm, khiến Mỹ có cơ hội bổ sung lượng dầu tồn kho. Đây là âm mưu của Mỹ, thực hiện là những kẻ cai trị ở vùng Vịnh, dùng để lau độc dược trên con dao ám sát Iraq. Tổng thống Saddam Hussein còn trịnh trọng cảnh cáo: “Nếu cái ác tồn tại, lớn tiếng kháng nghị cũng không phải là biện pháp cuối cùng mà phải dùng biện pháp hiệu quả để làm mọi việc trở lại bình thường. Người Iraq nhất định sẽ không quên câu châm ngôn “thà chết còn hơn là mất đi sự sinh tồn của một dân tộc”.
Lâm Liên có thể nhìn thấy, màn hình TV nhảy vài cái, sau đó lại truyền đến âm thanh.
“Đến hôm nay, rất nhiều phương tiện truyền thông thổi phồng các tin tức ở Iraq.Vào ngày 18 tháng 7, trong thư chính thức gởi Tổng thư ký của liên đoàn Ả rập, ngoại trưởng Aziz nói rõ, Kuwait và UAE đã sản xuất dầu mỏ vượt quá hạn ngạch trong quy định của OPEC, làm thiệt hại kinh tế nghiêm trọng cho Iraq. Trong thư còn cung cấp các kết quả tính toán lượng dầu sản xuất dư thừa trên thế giới của các cơ quan chính phủ Iraq. Giá dầu mỏ giảm trên diện rộng gây tổn thất cho nhân dân và chính quyền Iraq và các quốc gia Ả rập đạt đến năm trăm tỷ đô la Mỹ, trong đó Iraq đã là chín mươi tỷ đôla. Thư còn chỉ trích lãnh đạo Kuwait, chỉ trích Kuwait hơn mười năm trước đã lén lúc khai thác mỏ dầu Mayra ở biên giới hai nước, giá trị của mỏ dầu này hơn mười tỷ đôla Mỹ, Trong thư này, ngoài dự đoán của mọi người, còn chỉ trích Kuwait trong chiến tranh Iran-Iraq năm đầu tiên đã xây dựng cơ sờ quân sự trên lãnh thổ Iraq, đây cũng là hành vi xâm lược Iraq…Theo đài truyền hình Mỹ, vệ tinh của Mỹ đã xác nhận, ngay biên giới Iraq-Kuwait, ước chừng có năm mươi ngàn quân Iraq tập kết.”
Lòng Phương Minh Viễn kích động đến muốn hét to. Mấy ngày nay, tuy biết rằng thế cục vùng Vịnh sẽ phải như vậy, quan hện giữa Iraq và Kuwait càng xấu đi, tình hình vùng Vịnh càng căng thẳng. Trận chiến này đột ngột diễn ra giữa các quốc gia Ả rập, không chỉ có Mỹ chú ý mà còn làm cho các nước Ả rập vùng Vịnh khác vô cùng lo lắng. Để nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến huynh đệ tương tàn này, lãnh đạo các nước Ai Cập, Saudi, Jordan, Yemen, Libya thường xuyên liên lạc khẩn cấp, bàn bạc đối sách, và ngoại trưởng của họ thường xuyên đi nước ngoài.
Nhưng Phương Minh Viễn vẫn không dám xác định, Iraq có tiến vào Iraq đúng thời gian như kiếp trước hay không. Nếu kéo dài thời gian, e rằng các hợp đồng kỳ hạn giao hàng vào tháng tám của Vu Đông Phong phải nhận giá cao hơn. Cũng may hắn nhớ rõ, sau gần ba tháng Iraq xâm lấn Kuwait, giá dầu mỏ đều rất cao, chỉ cần có nơi tích trữ, việc bán dầu thô số lượng lớn vẫn rất dễ dàng. Chỉ có điều gần đây e là gom góp khoản lớn chắn chắn phí tổn sẽ rất cao. Nên bề ngoài Phương Minh Viễn rất bình tĩnh nhưng lúc không ai nhìn thấy hắn sẽ vô cùng lo lắng.
Theo tin tức ngày 18 và 19 tháng bảy mà hắn tìm hiểu được bằng nhiều cách, hôm nay vệ tinh của Mỹ đã xác định quân đội Iraq đang tập kết tại biên giới Iraq-Kuwait khiến Phương Minh Viễn hoàn toàn yên tâm. Xem ra cuộc hiến này không thể tránh khỏi. Hơn nữa thời gian đúng là đầu tháng tám.
Đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của chiến tranh!
Những ngày sau đó, Phương Minh Viễn thoải mái ở Hong Kong, mỗi ngày không bận công việc thì sáng tác, theo mấy người Phương Bân và Vu Thu Hạ đến công ty điện ảnh hoặc phim trường nhìn ngó, buổi tối còn được ngắm cảnh đẹp của hòn ngọc Phương Đông. Đương nhiên, lúc này ông Quách và Vu Thu Hạ mời đến không ít các chuyên viên để giảng giải cho Phương Minh Viễn một ít về giao dịch kỳ hạn giao hàng. Vu Thu Hạ còn làm cho Phương Minh Viễn và Lâm Liên hai giấy chứng nhận dự thính đại học, để họ có thể dễ dàng đến trường Đại học Hong Kong nghe các buổi nói chuyện hay. Cứ thế hắn qua ngày vô cùng nhàn nhã nhưng cũng rất bận rộn.
Đại học Hong Kong là tên gọi tắt của trường Đại học được thành lập từ đầu thế kỷ XX ở Hong Kong. Trước đây là Thư viện Tây y Hong Kong, là trường đại học lâu đời nhất Hong Kong. Khẩu hiệu tiếng Trung của trường là “Minh Đức truy nguyên”. Khuông viên trụ sở chính của nó nằm ở phía tây bắc Hong Kong, phía đông là đường Pokfulam, phía nam là đường Bonham, Long Hổ Sơn ở phía Bắc, rộng khoảng 16 hecta.
Sau một thời gian dự thính ở Đại học Hong Kong, Phương Minh Viễn cũng biết được một ít lịch sử giáo dục của trường. Ví như nguồn gốc huy hiệu của trường là do học viện văn chương Anh quốc đề nghị. Đáng tiếc là người thiết kế huy hiệu không biết là ai, nhưng theo phỏng đoán, đó có thể là một người gần gũi với văn học châu Âu. Từ thiết kế của huy hiệu có thể nhận ra, người thiết lập Đại học Hong Kong ban đầu kỳ vọng trong tương lai , họ có thể phát triển Đại học Hong Kong thành một trường Đại học kết hợp văn hóa Trung Quốc và phương Tây.
Đồng thời, vào những năm đầu thập kỷ 70, Đại học Hong Kong đã xin của Học viện văn chương Anh Quốc toàn bộ giáo trình đại học, bao gồm cả việc hỗ trợ, hướng dẫn…và được Học viện văn chương Anh quốc đồng ý. Đại học Hong Kong vì vậy mà trở thành một trường Đại học có đầy đủ các khoa. Từ đó có thể thấy được sự lâu dài của lịch sử Đại học Hong Kong.
Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, từ năm 2007 trong kiếp trước, Đại học Hong Kong trong ba năm liên tục được cơ quan giáo dục nước Anh bình bầu là trường Đại học lớn nhất Hoa Hạ, đứng trong hàng ba mươi đại học tốt nhất thế giới. Năm 2010, tờ The Times xếp hạng các trường Đại học khu vực Châu Á thì Đại học Hong Kong đứng hàng hai mươi ba trên thế giới, vượt qua cả Đại học Tokyo của Nhật Bản, xếp số một châu Á. Cũng trong năm này, cơ quan nghiên cứu giáo dục quốc tế công bố bảng xếp hạng đại học châu Á, giáo dục Hong Kong đứng đầu với tám trường đại học trong danh sách. Trong đó Đại học Hong Kong, Đại học khoa học kỹ thuật, Đại học Trung văn nằm ở top 5, đứng trên Nhật Bản, Hàn Quốc và Singapore, có thể thấy được chất lượng giáo dục Hong Kong được công nhận.
Cùng lúc đó, các trường đại học ở Hoa Hạ lại bận rộn về việc tiêu phí tiền bạc, xây trường, xây lầu, chiêu sinh, thu học phí, không phân biệt trình độ thế nào, họ cùng nhau thu học phí theo kiểu nước lên thì thuyền cũng lên, điều đó không làm các cấp lãnh đạo quan tâm. Dù sao dân số Hoa Hạ đông, cho dù trường đại học tệ hại thế nào cũng không phiền lụy đến ai. Đối với các lãnh đạo ngành giáo dục, giáo dục là một nơi có thể lũng đoạn, là công cụ có thể tìm kiếm được siêu lợi nhuận không dứt từ nhân dân, còn công năng khác của ngành giáo dục chỉ là cách nào để kiếm tiền thôi. Trong môi trường giáo dục như thế, tố chất của các học sinh được đào tạo, có thể nghĩ ra được…
- Minh Viễn!
Lâm Liên nhẹ vỗ vai Phương Minh Viễn, hơi lo lắng gọi nhỏ. Vừa rồi, Phương Minh Viễn ngồi trên bậc thang, vẻ mặt dường như hơi hoảng hốt.
- Hả?
Phương Minh Viễn từ ký ức đi ra, lúc này mới chu` ý đến gương mặt xinh đẹp của Lâm Liên đang rất gần, mang theo vẻ lo âu, vội vàng nói:
- Chị Liên, tôi không sao.
- Này, Phương, chị Liên, sao hai người lại trốn đến đây?
Một người thanh niên đứng trên đầu cầu thang gọi lớn.
- Thời tiết nóng bức, mọi người định đến Vịnh Nước Cạn bơi, hai người có đi không?
Miệng tuy hỏi hai người Phương Minh Viễn, nhưng ánh mắt chỉ nhìn vào người Lâm Liên.
Phương Minh Viễn và Lâm Liên mấy hôm nay đến trường Đại học Hong Kong nghe mấy vị giáo sư nói chuyện. Hai người trai thanh gái lịch mà cách nói năng cũng chẳng tầm thường nên tất nhiên cũng quen biết vài người bạn. người thanh niên ấy tên là La Kiện Trung, là sinh viên năm hai ngành quản lý công thương. Gia đình cũng rất khá giả, nghe nói trong nhà có mở một nhà máy đơn giản, đối nhân xử thế cũng không tệ, ai nấy đếu thấy anh ta có ý với Lâm Liên.
Thật ra đâu chỉ mình anh ta, ở trường, Lâm Liên thu hút ánh mắt nhiều nam sinh viên. Mỗi lần cô đến Đại học Hong Kong cùng Phương Minh Viễn dự tọa đàm đều có người đến mời mọc, tặng hoa không ngừng. Nhưng đến giờ Lâm Liên cũng chưa từng nhận lời ai, càng không nhận hoa của bất cứ ai.
Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng là mục tiêu chú ý của phái nữ trong Đại học Hong Kong. Bình thường ở Tần Tây hắn vẫn thấp hơn các thanh niên mười bảy mười tám tuổi một cái đầu nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến nhiệt tình phái nữ dành cho hắn. Nếu không phải hai người luôn đi cùng nhau, e là người khác phái đánh bạo tiếp cận còn nhiều hơn.
Phương Minh Viễn đứng đậy, phủi phủi quần nói:
- Chị Liên, dù sao hôm nay về cũng không có việc gì, thời tiết thì nóng bức, chúng ta đến bờ biển chơi một chút được không?
Phương Minh Viễn đã nói như vậy, Lâm Liên cũng không có cách nào khác.
- Kiện Trung, có những ai vậy? Tôi nói trước, không muốn có những người không quen đâu.
Phương Minh Viễn vừa bước tới trước vừa la lớn. Tình huống giới thiệu qua lại nhưng không thể nói thật làm cho Phương Minh Viễn thấy hơi phiền.
- Toàn bộ là người một nhà thôi.
La Kiện Trung hưng phấn quơ tay. Lúc trước anh ta cũng đã hẹn với hai người nhưng đều bị hai người khéo léo từ chối. Lúc này quả nhiên là gặp may, không ngờ hai người lại đồng ý. Phía sau lưng anh ta có một đám người cả nam cả nữ người trong hai chiếc xe ô tô, tính cả anh ta là năm người đều tỏ ra vui mừng.
- Phương khó có khi nhận lời đi chơi. La Kiện Trung, Ngũ Gia Văn, Lý Chí Thành, ba người đến lúc đó đừng hòng phá hỏng chuyện vui của người ta đó.
- Tú Linh, câu này phải để chúng tôi nhắc nhở cô, đến lúc đó đừng làm Phương bỏ chạy mất, hại chi Lâm cũng phải đi theo.
Một thanh niên khác phản bác.
- Con gái phải rụt rè một chút, phải để người ta theo đuổi mới được.
Mọi người không khỏi mỉm cười. Cô gái này tên là Tú Linh, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Viễn đã rất thích thú, vấn đề gì liên quan đến hắn cũng hỏi, kết quả là cuối buổi, Phương Minh Viễn lập tức chạy trối chết, vì thế mới có chuyện cười này.
- Thôi đi, Phương và chị Lâm chỉ ở Hong Kong mấy ngày thôi, tới tháng chín có lẽ phải trở về đại lục rồi, về sau có thể gặp mặt nữa không cũng không ai biết. Nếu chờ hắn theo đuổi tôi chắc cải cũng nở hoa luôn.
Tú Linh cười nhạt nói.
- Thời đại này, đàn ông tốt cũng hiếm như đồ cổ vậy, đương nhiên phải chủ động chứ.
- Nếu Phương thích cậu, chẳng lẽ cậu không cần đi đại lục sao?
Một cô gái khác có vả khó tin nói.
- Nhưng tớ nghe nói, kinh tế ở đại lục không phát triển, điều kiện ăn, mặc, đi lại ở đó như thập niên 70 của chúng ta, cậu đi rồi có thích ứng được không?
Mọi người phụ họa.
- Các cậu đúng là hồ đồ.
Tú Linh đắc ý cười nói.
- Phương và chị Lâm có thể đến trường đại học nghe giảng bài chứng tỏ họ cũng không phải là mấy người đại lục bình thường. Hơn nữa, với điều kiện nhà tớ còn cần phải để ý đến kinh tế nhà Phương sao? Chỉ cần hắn có năng lực, nhất định làm nên chuyện ở Hong Kong.
- Thật là cô bé không biết xấu hổ.
Trong xe mọi người lại cười nghiêng ngả, tràn đầy sức sống.
Bờ cát ở Vịnh Nước Cạn vào buổi chiều đã bị phơi nắng cả ngày nên khá nóng. Dù vậy nơi này cũng rất đông du khách và người dân Hong Kong. Mấy người La Kiện Trung đã thay đồ bơi, kêu la ầm ĩ nhảy xuống biển. Nhưng điều làm bọn họ thất vọng là Phương Minh Viễn và Lâm Liên vì lý đo không mang đồ tắm nên không có ý định xuống biển, chỉ nằm trên ghế có dù che ở bải biển, để cho năm người bọn họ nhảy xuống biển.
Lâm Liên vuốt mái tóc dài bị gió biển thổi tung của mình, mỉm cười nói:
- Minh Viễn, cậu không biết là cô nàng Mai Tú Linh kia đối với cậu…
- Hừm.
Phương Minh Viễn ngắt lời cô, ra hiệu cô lắng nghe.
“Ngày 29 tháng 7 năm nay, tổng thống Iraq Saddam Hussein trong cuộc mít-ting chúc mừng Đảng xã hội Iraq cầm quyền tròn hai mươi hai năm đã cực kỳ nghiêm khắc chỉ trích chính sách dầu mỏ của các quốc gia vùng Vịnh. Ông ta nói: “Từ năm 1980, vì các nước vùng Vịnh không tuân thủ hạn ngạch sản xuất của OPEC, tùy ý hoàn thành vượt mức khiến giá dầu trên thế giới sụt giảm. Những tháng cuối năm 1989 đến nay, Iraq bị tổn thất đến hơn một trăm bốn mươi tỷ đô la Mỹ”. Hơn nữa, ông ta còn công bố, sau khi thắng lợi ở cuộc chiến với Iran, các nước vùng Vịnh có ý đồ làm suy yếu Iraq.”
Từ cửa hàng cách đó không xa truyền đến âm thanh của đài truyền hình Hong Kong.
“Siêu hạn ngạch sản xuất dầu mỏ khiến giá dầu giảm, khiến Mỹ có cơ hội bổ sung lượng dầu tồn kho. Đây là âm mưu của Mỹ, thực hiện là những kẻ cai trị ở vùng Vịnh, dùng để lau độc dược trên con dao ám sát Iraq. Tổng thống Saddam Hussein còn trịnh trọng cảnh cáo: “Nếu cái ác tồn tại, lớn tiếng kháng nghị cũng không phải là biện pháp cuối cùng mà phải dùng biện pháp hiệu quả để làm mọi việc trở lại bình thường. Người Iraq nhất định sẽ không quên câu châm ngôn “thà chết còn hơn là mất đi sự sinh tồn của một dân tộc”.
Lâm Liên có thể nhìn thấy, màn hình TV nhảy vài cái, sau đó lại truyền đến âm thanh.
“Đến hôm nay, rất nhiều phương tiện truyền thông thổi phồng các tin tức ở Iraq.Vào ngày 18 tháng 7, trong thư chính thức gởi Tổng thư ký của liên đoàn Ả rập, ngoại trưởng Aziz nói rõ, Kuwait và UAE đã sản xuất dầu mỏ vượt quá hạn ngạch trong quy định của OPEC, làm thiệt hại kinh tế nghiêm trọng cho Iraq. Trong thư còn cung cấp các kết quả tính toán lượng dầu sản xuất dư thừa trên thế giới của các cơ quan chính phủ Iraq. Giá dầu mỏ giảm trên diện rộng gây tổn thất cho nhân dân và chính quyền Iraq và các quốc gia Ả rập đạt đến năm trăm tỷ đô la Mỹ, trong đó Iraq đã là chín mươi tỷ đôla. Thư còn chỉ trích lãnh đạo Kuwait, chỉ trích Kuwait hơn mười năm trước đã lén lúc khai thác mỏ dầu Mayra ở biên giới hai nước, giá trị của mỏ dầu này hơn mười tỷ đôla Mỹ, Trong thư này, ngoài dự đoán của mọi người, còn chỉ trích Kuwait trong chiến tranh Iran-Iraq năm đầu tiên đã xây dựng cơ sờ quân sự trên lãnh thổ Iraq, đây cũng là hành vi xâm lược Iraq…Theo đài truyền hình Mỹ, vệ tinh của Mỹ đã xác nhận, ngay biên giới Iraq-Kuwait, ước chừng có năm mươi ngàn quân Iraq tập kết.”
Lòng Phương Minh Viễn kích động đến muốn hét to. Mấy ngày nay, tuy biết rằng thế cục vùng Vịnh sẽ phải như vậy, quan hện giữa Iraq và Kuwait càng xấu đi, tình hình vùng Vịnh càng căng thẳng. Trận chiến này đột ngột diễn ra giữa các quốc gia Ả rập, không chỉ có Mỹ chú ý mà còn làm cho các nước Ả rập vùng Vịnh khác vô cùng lo lắng. Để nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến huynh đệ tương tàn này, lãnh đạo các nước Ai Cập, Saudi, Jordan, Yemen, Libya thường xuyên liên lạc khẩn cấp, bàn bạc đối sách, và ngoại trưởng của họ thường xuyên đi nước ngoài.
Nhưng Phương Minh Viễn vẫn không dám xác định, Iraq có tiến vào Iraq đúng thời gian như kiếp trước hay không. Nếu kéo dài thời gian, e rằng các hợp đồng kỳ hạn giao hàng vào tháng tám của Vu Đông Phong phải nhận giá cao hơn. Cũng may hắn nhớ rõ, sau gần ba tháng Iraq xâm lấn Kuwait, giá dầu mỏ đều rất cao, chỉ cần có nơi tích trữ, việc bán dầu thô số lượng lớn vẫn rất dễ dàng. Chỉ có điều gần đây e là gom góp khoản lớn chắn chắn phí tổn sẽ rất cao. Nên bề ngoài Phương Minh Viễn rất bình tĩnh nhưng lúc không ai nhìn thấy hắn sẽ vô cùng lo lắng.
Theo tin tức ngày 18 và 19 tháng bảy mà hắn tìm hiểu được bằng nhiều cách, hôm nay vệ tinh của Mỹ đã xác định quân đội Iraq đang tập kết tại biên giới Iraq-Kuwait khiến Phương Minh Viễn hoàn toàn yên tâm. Xem ra cuộc hiến này không thể tránh khỏi. Hơn nữa thời gian đúng là đầu tháng tám.
Đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của chiến tranh!
/1605
|