Phương Minh Viễn hít một hơi dài, ngay cả Robert đứng cạnh cũng hơi biến sắc, còn Lô Chính Đức đang đứng phía sau cũng như ngừng thở, chỉ có Trần Trung là còn ra vẻ chú ý bốn phía xung quanh.
- Phương, chiếc xe này cậu tạm dùng để khỏi phải đi bộ, có nó, tin rằng cậu sẽ có thời gian nghỉ ngơi ở Jeddah tốt hơn.
Hoàng tử Abdullah có vẻ đắc ý nói. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ không phải chỉ có tiền là có thể mua được, ang ta cao hứng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của mọi người.
Công ty ô tô Rolls-Royce của Anh mỗi năm chỉ sản xuất mấy ngàn chiếc, không đủ cả số lượng bán lẻ mỗi tháng của các công ty lớn. Nhưng Rolls-Royce là xe sang trong nhất thế giới, cũng là chiếc xe có thể biểu hiện được địa vị của chủ nhân, đi Rolls-Royce cũng gần như biểu lộ quyền lực và sự tôn quý. Xe Rolls-Royce không giống xe bình thường ở điểm từ lúc nó sinh ra đến nay, cho dù là các công ty ô tô khác trên thế giới đã phổ biến việc sử dụng dây chuyền sản xuất nhưng nó phần lớn vẫn sử dụng lao động phổ thông.
Nghe nói ở công ty Rolls-Royce, làm một tay lái mất 15 giờ, lắp ráp thân xe cần 31 giờ, còn trang bị một bộ động cơ mấy hết 6 ngày. Vì lý do đó, dây chuyền lắp ráp của nó mỗi phút chỉ có thể di chuyển đực 6 inches, làm ra một chiếc xe bốn cửa phải mất hơn nửa tháng, hơn nữa mỗi chiếc xe đều phải chạy thử nghiệm hơn 5000 dặm Anh, nên thông thường khách đặt mua xe Rolls-Royce phải rất kiên nhẫn, chờ hơn nửa năm trở lên. Chi phí nhân công ở Anh rất đắt đỏ, tất nhiên lại làm cho chi phí sản xuất xe Rolls-Royce càng tăng cao.
Nhưng điều này không phải quan trọng nhất, mà không phải có tiền là mua được Rolls-Royce. Công ty Rolls-Royce phải điều tra hoàn cảnh cá nhân người mua, họ có quy định rằng chỉ những người thuộc tần lớp quý tộc mới có thể đặt hàng xe Rolls-Royce, hơn nữa màu sắc chiếc xe cũng không phải do chủ xe quyết định. Đến hiện nay, công ty Rolls-Royce vẫn duy trì những quy định ấy, như những người nổi tiếng trong lĩnh vực văn nghệ, nhân sĩ trong giới khoa học, các thương nhân nổi tiếng có thể có được màu trắng, quan chức cấp bộ trưởng chính phủ trở lên, các thương nhân nổi tiếng toàn cầu có thể lái xe màu bạc, còn xe Rolls-Royce màu đen chỉ có thể dành cho quốc vương, nữ vương, thủ tướng chính phủ, tổng thống hay các thành viên nội các. Nhà máy sản xuất ô tô này đã có thể đạt tới đẳng cấp có thể chọn lựa khách hàng cho mình.
Nhưng dù như vậy, người xin mua ô tô của Rolls-Royce mỗi năm luôn vượt rất xa số lượng sản xuất của công ty. Hơn nữa, từ lâu rồi, ô tô Rolls-Royce cũng là niềm đam mê của những người muốn dùng hàng cực phẩm, giá trị của nó quả là to lớn.
Robert thèm muốn nhìn Phương Minh Viễn. Tuy y cũng từng được ngồi xe ô tô Rolls-Royce nhưng chưa từng được đãi ngộ như Phương Minh Viễn. Có chiếc Rolls-Royce này, ở Ả rập Saudi, ngoại trừ các vùng cấm quân sự, hay các vùng cấm những người không phải Hồi giáo thì có thể nói là di chuyển rất thuận lợi, ngay cả cảnh sát Ả rập Saudi cũng đặc biệt chiếu cố hắn. Hoàng tử Abdullah đối với hắn thật quá hào phóng. Nhưng Robert cũng nghĩ lại, trở nên bình tĩnh hơn, có lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giá năm mươi triệu đô la Mỹ kia, Hoàng tử Abdullah đãi ngộ hắn như vậy cũng đúng thôi.
Phương Minh Viễn cũng hiểu là không thể chối từ được, cho nên chỉ đơn giản vui vẻ nhận lấy. Hắn nhìn Robert, y mỉm cười và Hoàng tử Abdullah lại ôm hôn lần nữa, đích thân ngồi trên ghế điều khiển phía trước, cũng không đợi mấy người Phương Minh Viễn mà chạy ra sân trước. Vốn biệt thự Phương Minh Viễn muốn đi cũng cùng hướng với khách sạn mà Robert ở, lúc gặp Phương Minh Viễn ở buổi tiệc vừa rồi đã để lại số điện thoại di động và cả điện thoại khách sạn để sau này tiện liên lạc.
Phương Minh Viễn cũng vờ mệt mỏi, cáo từ Hoàng tử Abdullah. Hoàng tử Abdullah vỗ vai hắn nói:
- Phương, nếu đã tới đây thì đừng ngại ở lại hưởng thụ vài ngày, khi tôi có thời gian nhất định sẽ hẹn với cậu.
Mãi cho đến khi xe ra khỏi sân, rẽ vào con đường khác, Lô Chính Đức mới hoàn hồn, vuốt ve ghế xe, nhìn bên trong chiếc xe bày trí xa ho, không kìm nổi phải lên tiếng:
- Không thể tưởng tượng được Lô Chính Đức tôi lại có ngày có thể ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce màu bạc. Anh Triệu mà biết được nhất định sẽ hâm mộ chết đi được.
Hai người vừa đi vào sân sau đã bị người hầu đưa vào phòng khác, phục vụ một bữa tối ngon lành. Giữa Phương Minh Viễn và Hoàng tử Abdullah có chuyện gì anh ta không hề biết. Nhưng xem dáng vẻ của Hoàng tử Abdullah, chắn chắn anh ta đã xem Phương Minh Viễn là thượng khách, ngay cả chính anh ta cũng được thơm lây.
Lúc này anh ta mới để ý, hướng xe chạy không phải là về nơi họ ở.
- Cậu Phương, hình như xe không về hướng văn phòng?
- Giám đốc Lô, Hoàng tử Abdullah có thịnh tình cho ta mượn một căn biệt thự bên bờ biển, tôi không thể từ chối lòng tốt của ngài ấy nên đành phải nhận lời. Nếu không ảnh hưởng đến công việc của giám đốc, anh cũng đến đây ở đi.
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn và Trần Trung vốn không quen thuộc lối sống của người Ả rập, không có Lô Chính Đức bên cạnh trong lòng cũng không yên.
- Sao?
Lô Chính Đức giật mình há hốc. Vị Hoàng tử Abdullah này quả là hào phóng chẳng những cho mượn xe mà còn cho mượn cả biệt thự. Sau một lúc lâu Lô Chính Đức mới nhận ra Phương Minh Viễn đang còn chờ anh ta trả lời, bèn liên tục gật đầu tỏ vả không thành vấn đề. Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh ta ở Ả rập Saudi lúc này là theo phục vụ Phương Minh Viễn. Nếu có thể nhân dịp này quen biết vài nhân vật lớn ở đây, đối với việc khai thác thị trường cho Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị là một sự trợ giúp lớn lao.
Hoàng tử Abdullah vẫn nhìn theo chiếc Rolls-Royce đang chạy ra khỏi sân, nói nhỏ với người hầu đang đứng bên cạnh mấy câu rồi mới xoay người đi về phòng.
Anh ta ngồi ở bàn làm việc, mỉm cười nhìn tấm chi phiếu. Dù thế nào, chi phí cho đoàn đại biểu Kuwait đi dự Á Vận Hội cũngười khá dư dả, xem như giải quyết được vấn đề cấp bách nhất cho anh ta.
Lúc này, cửa phòng gõ nhẹ vài tiếng, Hoàng tử Abdullah nói lớn:
- Vào đi!
Một người Ả rập trung niên từ bên ngoài bước vào, thi lễ trước Hoàng tử Abdullah rồi nói:
- Thưa hoàng tử, hoàng tử gọi thần đến có điều chi căn dặn ạ?
- Moore, ngươi đến thật nhanh. Việc hôm qua giao cho ngươi xử lý, kết quả thế nào?
Hoàng tử Abdullah ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh.
- Tạ ơn hoàng tửa điện hạ.
Lại thi lễ một lần nữa Moore mới ngồi xuống nói:
- Chuyện ngài giao cho trước mắt chỉ mới điều tra, chỉ co được một ít tài liệu.
- Điều tra được bao nhiêu? Các ngươi điều tra được những gì về Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành?
Hoàng tử Abdullah sốt ruột hỏi.
Moore hắng giọng, lấy mấy tờ giấy trong túi áo ra đọc nhỏ:
- Quách Đông Thành một tay sáng lập Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Hong Kong, là giao tộc quyền quý hàng đầu ở Đông Á, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị trường vận tải đường thủy khu vực Đông Nam Á….
- Ừ, còn Phương Minh Viễn thì sao?
Hoàng tử Abdheo tài liệu mà Moore có được, xem ra Quách Đông Thành cũng là người có tiếng ở Hong Kong, cũng có thể gọi là phú hào, không dính líu gì về chính trị, như thế tất nhiên là tốt.
Moore lại nói tiếp:
- Phương Minh Viễn là người thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên, tỉnh Tần Tây, cha mẹ vốn là công nhân nhà máy địa phương…
- Từ từ đã! Gia đình hắn là công nhân?
Hoàng tử Abdullah hỏi vẻ khó tin. Chuyện đùa quốc tế sao? Lương công nhân Hoa Hạ mỗi tháng bao nhiêu anh ta không biết nhưng cả công nhân Luxembourg và công nhân Thụy Sĩ cũng không thể quyên tặng đến mười triệu đô la Mỹ. Có nhầm lẫn gì không? Hoàng tử Abdullah đã nghĩ, khả năng lớn nhất là Phương Minh Viễn là con cháu trong nhà một cán bộ cấp cao nào đó trong chính phủ, nếu không, tuổi còn trẻ như hắn lại chín chắn như thế, đối mặt với một vị hoàng tử như anh ta rất chừng mực, không lép vế tí nào.
- Đúng vậy, theo điều tra của đại sứ quán Kuwait ta thường trú tại Hoa Hạ, gia đình hắn đích thật là công nhân.
Moore khẳng định.
- Tuy nhiên, sau khi hắn học tiểu học, Phương Minh Viễn bắt đầu kinh doanh. Đầu tiên là mở một tiệm cơm, sau đó lại mở siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên, hiện giờ hắn đã có hơn mười chi nhánh siêu thị trong tỉnh Tần Tây.
- Từ từ, từ từ!
Hoàng tử Abdullah càng mơ hồ hơn. Mở siêu thị mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao? Xem tuổi tác của Phương Minh Viễn cũng chỉ hơn mười tuổi, khẳng định là không quá hai mươi. Người học tiểu học ở Hoa Hạ cũng khoảng chừng bảy tám tuổi, như vậy, chỉ trong mười năm, hắn có thể kiếm được một gia sản lớn như vậy? Hơn mười triệu đô la Mỹ cũng không xem vào đâu? Còn có thể có quan hệ mật thiết với nhà họ Quách quyền thế nhất Hong Kong? Chuyện này quả là giống chuyện Nghìn lẻ một đêm, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
- À, nghe tên siêu thị Carrefour rất quen tai?
Hoàng tử Abdullah chợt nhớ không biết đã nghe tên siêu thị này ở đâu rồi.
- Thưa điện hạ, trước đây, tập đoàn bán lẻ Carrefour lớn nhất châu Âu và tập đoàn siêu thị Wal-Mart không hẹn mà cùng nhau thu mua siêu thị Carrefour ở Hoa Hạ, cuối cùng tập đoàn Carrefour thu mua thất bại, tập đoàn Wal-Mart đạt được hiệp nghị với nhà họ Phương, chính thức hợp tác.
Moore giải thích khiến Hoàng tử Abdullah kinh ngạc không nói nên lời.
- Phương, chiếc xe này cậu tạm dùng để khỏi phải đi bộ, có nó, tin rằng cậu sẽ có thời gian nghỉ ngơi ở Jeddah tốt hơn.
Hoàng tử Abdullah có vẻ đắc ý nói. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ không phải chỉ có tiền là có thể mua được, ang ta cao hứng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của mọi người.
Công ty ô tô Rolls-Royce của Anh mỗi năm chỉ sản xuất mấy ngàn chiếc, không đủ cả số lượng bán lẻ mỗi tháng của các công ty lớn. Nhưng Rolls-Royce là xe sang trong nhất thế giới, cũng là chiếc xe có thể biểu hiện được địa vị của chủ nhân, đi Rolls-Royce cũng gần như biểu lộ quyền lực và sự tôn quý. Xe Rolls-Royce không giống xe bình thường ở điểm từ lúc nó sinh ra đến nay, cho dù là các công ty ô tô khác trên thế giới đã phổ biến việc sử dụng dây chuyền sản xuất nhưng nó phần lớn vẫn sử dụng lao động phổ thông.
Nghe nói ở công ty Rolls-Royce, làm một tay lái mất 15 giờ, lắp ráp thân xe cần 31 giờ, còn trang bị một bộ động cơ mấy hết 6 ngày. Vì lý do đó, dây chuyền lắp ráp của nó mỗi phút chỉ có thể di chuyển đực 6 inches, làm ra một chiếc xe bốn cửa phải mất hơn nửa tháng, hơn nữa mỗi chiếc xe đều phải chạy thử nghiệm hơn 5000 dặm Anh, nên thông thường khách đặt mua xe Rolls-Royce phải rất kiên nhẫn, chờ hơn nửa năm trở lên. Chi phí nhân công ở Anh rất đắt đỏ, tất nhiên lại làm cho chi phí sản xuất xe Rolls-Royce càng tăng cao.
Nhưng điều này không phải quan trọng nhất, mà không phải có tiền là mua được Rolls-Royce. Công ty Rolls-Royce phải điều tra hoàn cảnh cá nhân người mua, họ có quy định rằng chỉ những người thuộc tần lớp quý tộc mới có thể đặt hàng xe Rolls-Royce, hơn nữa màu sắc chiếc xe cũng không phải do chủ xe quyết định. Đến hiện nay, công ty Rolls-Royce vẫn duy trì những quy định ấy, như những người nổi tiếng trong lĩnh vực văn nghệ, nhân sĩ trong giới khoa học, các thương nhân nổi tiếng có thể có được màu trắng, quan chức cấp bộ trưởng chính phủ trở lên, các thương nhân nổi tiếng toàn cầu có thể lái xe màu bạc, còn xe Rolls-Royce màu đen chỉ có thể dành cho quốc vương, nữ vương, thủ tướng chính phủ, tổng thống hay các thành viên nội các. Nhà máy sản xuất ô tô này đã có thể đạt tới đẳng cấp có thể chọn lựa khách hàng cho mình.
Nhưng dù như vậy, người xin mua ô tô của Rolls-Royce mỗi năm luôn vượt rất xa số lượng sản xuất của công ty. Hơn nữa, từ lâu rồi, ô tô Rolls-Royce cũng là niềm đam mê của những người muốn dùng hàng cực phẩm, giá trị của nó quả là to lớn.
Robert thèm muốn nhìn Phương Minh Viễn. Tuy y cũng từng được ngồi xe ô tô Rolls-Royce nhưng chưa từng được đãi ngộ như Phương Minh Viễn. Có chiếc Rolls-Royce này, ở Ả rập Saudi, ngoại trừ các vùng cấm quân sự, hay các vùng cấm những người không phải Hồi giáo thì có thể nói là di chuyển rất thuận lợi, ngay cả cảnh sát Ả rập Saudi cũng đặc biệt chiếu cố hắn. Hoàng tử Abdullah đối với hắn thật quá hào phóng. Nhưng Robert cũng nghĩ lại, trở nên bình tĩnh hơn, có lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giá năm mươi triệu đô la Mỹ kia, Hoàng tử Abdullah đãi ngộ hắn như vậy cũng đúng thôi.
Phương Minh Viễn cũng hiểu là không thể chối từ được, cho nên chỉ đơn giản vui vẻ nhận lấy. Hắn nhìn Robert, y mỉm cười và Hoàng tử Abdullah lại ôm hôn lần nữa, đích thân ngồi trên ghế điều khiển phía trước, cũng không đợi mấy người Phương Minh Viễn mà chạy ra sân trước. Vốn biệt thự Phương Minh Viễn muốn đi cũng cùng hướng với khách sạn mà Robert ở, lúc gặp Phương Minh Viễn ở buổi tiệc vừa rồi đã để lại số điện thoại di động và cả điện thoại khách sạn để sau này tiện liên lạc.
Phương Minh Viễn cũng vờ mệt mỏi, cáo từ Hoàng tử Abdullah. Hoàng tử Abdullah vỗ vai hắn nói:
- Phương, nếu đã tới đây thì đừng ngại ở lại hưởng thụ vài ngày, khi tôi có thời gian nhất định sẽ hẹn với cậu.
Mãi cho đến khi xe ra khỏi sân, rẽ vào con đường khác, Lô Chính Đức mới hoàn hồn, vuốt ve ghế xe, nhìn bên trong chiếc xe bày trí xa ho, không kìm nổi phải lên tiếng:
- Không thể tưởng tượng được Lô Chính Đức tôi lại có ngày có thể ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce màu bạc. Anh Triệu mà biết được nhất định sẽ hâm mộ chết đi được.
Hai người vừa đi vào sân sau đã bị người hầu đưa vào phòng khác, phục vụ một bữa tối ngon lành. Giữa Phương Minh Viễn và Hoàng tử Abdullah có chuyện gì anh ta không hề biết. Nhưng xem dáng vẻ của Hoàng tử Abdullah, chắn chắn anh ta đã xem Phương Minh Viễn là thượng khách, ngay cả chính anh ta cũng được thơm lây.
Lúc này anh ta mới để ý, hướng xe chạy không phải là về nơi họ ở.
- Cậu Phương, hình như xe không về hướng văn phòng?
- Giám đốc Lô, Hoàng tử Abdullah có thịnh tình cho ta mượn một căn biệt thự bên bờ biển, tôi không thể từ chối lòng tốt của ngài ấy nên đành phải nhận lời. Nếu không ảnh hưởng đến công việc của giám đốc, anh cũng đến đây ở đi.
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn và Trần Trung vốn không quen thuộc lối sống của người Ả rập, không có Lô Chính Đức bên cạnh trong lòng cũng không yên.
- Sao?
Lô Chính Đức giật mình há hốc. Vị Hoàng tử Abdullah này quả là hào phóng chẳng những cho mượn xe mà còn cho mượn cả biệt thự. Sau một lúc lâu Lô Chính Đức mới nhận ra Phương Minh Viễn đang còn chờ anh ta trả lời, bèn liên tục gật đầu tỏ vả không thành vấn đề. Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh ta ở Ả rập Saudi lúc này là theo phục vụ Phương Minh Viễn. Nếu có thể nhân dịp này quen biết vài nhân vật lớn ở đây, đối với việc khai thác thị trường cho Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị là một sự trợ giúp lớn lao.
Hoàng tử Abdullah vẫn nhìn theo chiếc Rolls-Royce đang chạy ra khỏi sân, nói nhỏ với người hầu đang đứng bên cạnh mấy câu rồi mới xoay người đi về phòng.
Anh ta ngồi ở bàn làm việc, mỉm cười nhìn tấm chi phiếu. Dù thế nào, chi phí cho đoàn đại biểu Kuwait đi dự Á Vận Hội cũngười khá dư dả, xem như giải quyết được vấn đề cấp bách nhất cho anh ta.
Lúc này, cửa phòng gõ nhẹ vài tiếng, Hoàng tử Abdullah nói lớn:
- Vào đi!
Một người Ả rập trung niên từ bên ngoài bước vào, thi lễ trước Hoàng tử Abdullah rồi nói:
- Thưa hoàng tử, hoàng tử gọi thần đến có điều chi căn dặn ạ?
- Moore, ngươi đến thật nhanh. Việc hôm qua giao cho ngươi xử lý, kết quả thế nào?
Hoàng tử Abdullah ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh.
- Tạ ơn hoàng tửa điện hạ.
Lại thi lễ một lần nữa Moore mới ngồi xuống nói:
- Chuyện ngài giao cho trước mắt chỉ mới điều tra, chỉ co được một ít tài liệu.
- Điều tra được bao nhiêu? Các ngươi điều tra được những gì về Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành?
Hoàng tử Abdullah sốt ruột hỏi.
Moore hắng giọng, lấy mấy tờ giấy trong túi áo ra đọc nhỏ:
- Quách Đông Thành một tay sáng lập Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Hong Kong, là giao tộc quyền quý hàng đầu ở Đông Á, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị trường vận tải đường thủy khu vực Đông Nam Á….
- Ừ, còn Phương Minh Viễn thì sao?
Hoàng tử Abdheo tài liệu mà Moore có được, xem ra Quách Đông Thành cũng là người có tiếng ở Hong Kong, cũng có thể gọi là phú hào, không dính líu gì về chính trị, như thế tất nhiên là tốt.
Moore lại nói tiếp:
- Phương Minh Viễn là người thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên, tỉnh Tần Tây, cha mẹ vốn là công nhân nhà máy địa phương…
- Từ từ đã! Gia đình hắn là công nhân?
Hoàng tử Abdullah hỏi vẻ khó tin. Chuyện đùa quốc tế sao? Lương công nhân Hoa Hạ mỗi tháng bao nhiêu anh ta không biết nhưng cả công nhân Luxembourg và công nhân Thụy Sĩ cũng không thể quyên tặng đến mười triệu đô la Mỹ. Có nhầm lẫn gì không? Hoàng tử Abdullah đã nghĩ, khả năng lớn nhất là Phương Minh Viễn là con cháu trong nhà một cán bộ cấp cao nào đó trong chính phủ, nếu không, tuổi còn trẻ như hắn lại chín chắn như thế, đối mặt với một vị hoàng tử như anh ta rất chừng mực, không lép vế tí nào.
- Đúng vậy, theo điều tra của đại sứ quán Kuwait ta thường trú tại Hoa Hạ, gia đình hắn đích thật là công nhân.
Moore khẳng định.
- Tuy nhiên, sau khi hắn học tiểu học, Phương Minh Viễn bắt đầu kinh doanh. Đầu tiên là mở một tiệm cơm, sau đó lại mở siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên, hiện giờ hắn đã có hơn mười chi nhánh siêu thị trong tỉnh Tần Tây.
- Từ từ, từ từ!
Hoàng tử Abdullah càng mơ hồ hơn. Mở siêu thị mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao? Xem tuổi tác của Phương Minh Viễn cũng chỉ hơn mười tuổi, khẳng định là không quá hai mươi. Người học tiểu học ở Hoa Hạ cũng khoảng chừng bảy tám tuổi, như vậy, chỉ trong mười năm, hắn có thể kiếm được một gia sản lớn như vậy? Hơn mười triệu đô la Mỹ cũng không xem vào đâu? Còn có thể có quan hệ mật thiết với nhà họ Quách quyền thế nhất Hong Kong? Chuyện này quả là giống chuyện Nghìn lẻ một đêm, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
- À, nghe tên siêu thị Carrefour rất quen tai?
Hoàng tử Abdullah chợt nhớ không biết đã nghe tên siêu thị này ở đâu rồi.
- Thưa điện hạ, trước đây, tập đoàn bán lẻ Carrefour lớn nhất châu Âu và tập đoàn siêu thị Wal-Mart không hẹn mà cùng nhau thu mua siêu thị Carrefour ở Hoa Hạ, cuối cùng tập đoàn Carrefour thu mua thất bại, tập đoàn Wal-Mart đạt được hiệp nghị với nhà họ Phương, chính thức hợp tác.
Moore giải thích khiến Hoàng tử Abdullah kinh ngạc không nói nên lời.
/1605
|