Đây là một hội trường có thể chứa đựng hàng ngàn người, đây là nơi mà người trong ngành truyền hình vẫn tha thiết ước mơ.
“Xôn xao…”
Toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Vô số ánh mắt hâm mộ và kích động hướng đầu về phía trung tâm sân khấu lúc này.
Thi Chí Huy đứng ở trung tâm sân khấu đầy đắc ý, hưởng thụ giờ phút này, được tất cả mọi người chú ý. Ở bên cạnh anh ta là người dẫn chương trình đẹp nhất, cũng là người dẫn chương trình truyền hình nổi danh nhất, làm anh ta thèm nhỏ dãi, lúc này cô tươi cười như hoa tuyên bố với mọi người:
- Giải thưởng Kim kê lần thứ XX cho kịch truyền hình, tác phẩm đoạt huy chương là…
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
Thi Chí Huy lúc ấy đang mê man, anh ta còn muốn phát biểu cảm tưởng sau khi đoạt giải
- Thình thịch thình thịch thình thịch…
Cửa phòng truyền xuống âm thanh như tiếng đánh trống.
- Ai?
Tỉnh lại trong giấc mộng đẹp, Thi Chí Huy mắt còn buồn ngủ mê hét lớn, anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời còn chưa chiếu sáng.
- Ai vậy anh?
Người phụ nữ nằm trong lòng ngực hắn vặn vẹo hai bên, than thở nói, trở mình để lộ ra phần lưng bóng mượt và vòng eo mảnh khảnh, lại ngủ nữa.
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn
- Đến đây đến đây!
Thi Chí Huy ảo não hét lớn, ai mà không biết phân biệt sáng tối gì cả, lúc này là mấy giờ mà lại đến gõ cửa. Mặc áo ngủ, anh ta bước nhanh ra gian ngoài, nhìn lướt ra ngoài cửa, chỉ thấy La Minh Quang đứng ở ngoài cửa. Lúc này mới lập tức mở cửa, La Minh Quang liền tiến vào ngay.
- Tôi nói lão La, ông không nhìn xem, lúc này là mấy giờ, quấy rầy người khác cũng không phải dùng biện pháp như vậy chứ.
Thi Chí Huy vừa ngáp vừa nói.
- Huy, đừng nói những từ vô nghĩa
Đi theo La Minh Quang còn có hai người trung niên, Thi Chí Huy lập tức tỉnh táo vài phần, cảnh giác nhìn bọn họ
- Lão La, người này là ai?
- Vị này là Bí thư Đảng ủy công ty chúng ta, bí thư Trương Bảo Lộc, còn vị này là tổng giám đốc công ty tôi, giám đốc Lý Nam, người một nhà, đều là người một nhà.
La Minh Quang vội vàng giải thích. Trời còn chưa sáng tự nhiên đem hai người xa lạ tới cửa, ai không hiểu cũng sinh cảnh giác.
Thi Chí Huy lúc này mới thả lỏng người, Trương Bảo Lộc vội vàng đưa tay ra nói:
- Đồng chí Thi, mạo muội đến quấy rầy anh, thật là có lỗi, thật sự là việc khẩn cấp, chúng tôi thay mắt toàn bộ công nhân công ty đang tha thiết chờ đợi nên không dám trì hoàn nửa giờ. Quấy rầy giấc ngủ đồng chí Thi, lần sau chúng tôi nhất định mở tiệc xin lỗi ngài.
Lý Nam đứng một bên cũng thể hiện vẻ mặt cười bồi về phía Thi Chí Huy biểu lộ sự xin lỗi
Trước khi đến, bọn họ đã nghe La Minh Quang nói qua, Thi Chí Huy hiện giờ cũng là ông chủ một công ty gia đình, thân thế không nhỏ. Tuy rằng không bằng công ty Nhạc Khải, nhưng đó là tài sản sở hữu cá nhân, còn tài sản công ty Nhạc Khải cũng không phải của Họ. Hơn nữa bậc cha chú của Thi Chí Huy từng là Bộ phó bộ Đường Sắt, so với hai người bọn họ cao hơn rât nhiều. Hơn nữa là muốn cầu người làm việc, nên hai người họ không dám sơ suất với Thi Chí Huy.
- Bí thư Trương, tôi và lão La là anh em khác họ, điều ấy cũng không quan trọng gì. Đừng nói có việc bảo tôi sáng sớm, chỉ là đánh thức tôi một chút, cũng không phải là không đúng với tôi, xin lỗi cái gì, không cần xin lỗi đâu.
Thi Chí Huy lúc này trong lòng đã hiểu được vài phần.
- Mời hai vị vào trong này ngồi đã, tôi thay quần áo, lão La, anh chuẩn bị trà mời hai vị lãnh đạo giúp tôi.
Đưa ba người vào phòng khách, nếu là lãnh đạo của La Minh Quang, mặc áo ngủ thì không ra thể thống gì. Hơn nữa, anh ta cũng phải dặn dò người phụ nữ trong phòng cũng phải ra chào hỏi, đừng ngủ tiếp, kẻo mơ mơ màng màng trần truồng nhứ thế mà đi ra. Như vậy thì sẽ rất mệt!
Trong thời gian Thi Chí Huy đi thay quần áo, Trương Bảo Lộc và Lý Nam ngồi lại xem xét phòng khách Thi Chí Huy, phần lớn tài chính của Thi Chí Huy đều đầu tư ở công ty, cho nên ở khu nội thành phồn hoa mua một nhà ba phòng, dù không phải là khu vực có giá trong tương lai, nhưng so về diện tích, ở lúc ấy mà nói, cũng là phòng ở khá tốt. Hơn nữa xem cách bài trí trong phòng, gia chủ có vẻ là nhiều của cải.
Trương Bảo Lộc và Lý Nam nháy mắt ra hiệu cho nhau, trong lòng nghĩ đúng như lời La Minh Quang nói trước đó, Thi Chí Huy là ông chủ công ty.
La Minh Quang đã quen việc ra tủ thức ăn trong phòng khách lấy vài lá trà, lại vào trong bếp đổ nước sôi, khi anh ta bưng trà vào phòng khách, Thi Chí Huy đã mũ áo chỉnh tề ngồi xuống trước mặt hai người Trương Bảo Lộc.
Hóa ra, sau khi đoàn người Phương Minh Viễn rời đi, La Minh Quang lập tức gọi điện thoại thông báo lên tổng công ty, sau đó lái xe trở về. Buổi chiều cùng ngày, Đảng ủy và cấp lãnh đạo công ty Nhạc Khải tập trung lại, thảo luận về bộ phim quảng cáo La Minh Quang mang về, cùng với đề nghị về việc Phương Minh Viễn đưa ra. Một đám người thương lượng tới gần rạng sáng, mới xem như cơ bản thống nhất với nhau, Trương Bảo Lộc, Lý Nam và La Minh Quang lại đi suốt đêm, chạy tới Bắc Kinh.
Bởi vì Phương Minh Viễn và La Minh Quang là lần đầu quen biết, Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang ở địa điểm nào, anh ta cũng không rõ lắm. Đương nhiên, Trương Bảo Lộc bọn họ muốn hỏi thăm Thi Chí Huy, hiểu càng nhiều về Phương Minh Viễn càng tốt, như vậy trong lòng có tính trước, làm việc có chủ đích để khi đàm phán được tốt. Cho nên sau khi vào đến Bắc Kinh, liền thẳng đến nhà Thi Chí Huy. Trong lòng như lửa đốt nên bọn họ cũng không chú ý đến thời gian, kết quả quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Thi Chí Huy.
- Đồng chí Thi, không nói dối anh, Minh Quang mang về bộ phim quảng cáo và đề nghị của cậu Phương, khiến những người chúng tôi thương lượng từ chiều tới rạng sáng. Sau đó chúng tôi ba người vội vàng trở về. Sở dĩ tới nơi này quấy rầy đồng chí, thứ nhất là vì chúng tôi không biết phải làm như thế nào để liên hệ với Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang kia, thứ hai cũng muốn nghe xem ý kiến của đồng chí Thi. Minh nói, bộ phim quảng cáo trên vốn là để bán cho công ty Kodak
Trương Bảo Lộc khách sáo nói.
Thi Chí Huy chờ hai người họ yên lặng, cười ha hả nói:
- Bí thư Trương, giám đốc Lý, các anh nói không sai, bộ phim quảng cáo này vốn cậu Phương đích thực là muốn cấp cho công ty Kodak, hơn nữa tôi tin rằng, công ty Kodak cũng sẽ không từ chối.
Thi Chí Huy có vẻ tự tin, lấy ý kiến của Phương Minh Viễn và nhân viên chế tác công ty mình quay chụp tỉ mỉ, bộ phim quảng cáo này là hay nhất, ở trong nước không đâu có thể so sánh được.
Đối với vẻ tự tin của Thi Chí Huy, Trương Bảo Lộc và Lý Nam yên lặng gật gật đầu, bọn họ cũng xem qua bộ phim, không thể không thừa nhận, thông qua bộ phim quảng cáo này có thể thấy được cảnh tượng, một gia đình ấm áp và đứa trẻ thơ ấu từ từ trưởng thành hoàn toàn tốt đẹp, làm người ta bị kích thích muốn có một cái để quay chụp, quả thật là một bộ phim hiếm thấy vì ngành sản xuất phim tạo ra phim quảng cáo thượng đẳng vốn ít ỏi, so với quảng cáo thuyết giáo nhàm chán thì bộ phim này càng đi sâu vào lòng người.
- Kỳ thật chính tôi lúc ấy cũng nói nhiều câu giúp lão La. Cậu Phương cũng là nể mặt tôi, cho nên mới đem bộ phim quảng cáo này giao trước cho các anh. bí thư Trương, giám đốc Lý, các anh tới đây nhanh như vậy, vậy đã có quyết định hay chưa?
Thi Chí Huy cười tủm tỉm nói. Lãnh đạo công ty Nhạc Khải tự mình ra mặt, lại chạy tới vội vàng như vậy, thật ra anh ta cũng không ngờ. Hiện giờ trong doanh nghiệp nhà nước, người nhiều hơn việc, đã không có gì là bí mật, công ty Nhạc Khải có thể ra quyết định nhanh như vậy, thật rất khó khăn.
Trương Bảo Lộc bọn họ làm sao dám dây dưa dài dòng, theo đề cập từ ban thống kê, trước mắt một năm người Mỹ tiêu dùng 2.4 cuộn phim màu, mà Hoa Hạ cũng không được đến 0.5 cuộn, chỉ chiếm một phần mười của người Mỹ, hơn nữa số người Hoa Hạ lớn, không nói sau này tiêu dùng lượng ngang hàng với người Mỹ, kể ra cũng là số lượng khổng lồ hàng trăm triệu. Đủ vượt qua các nước Âu Mỹ, trở thành quốc gia lớn nhất và tiêu dùng phim trên thế giới.
Theo thị trường Âu Mĩ và Nhật Bản dần dần bão hòa, xí nghiệp sản xuất phim màu Kodak, Fuji đều chuyển hướng đến các quốc gia thứ ba trên thế giới, mà trong đó, nhất là Hoa Hạ, Ấn Độ, Brazil và vài quốc gia đang phát triển rất được coi trọng.
Theo hai tập đoàn lớn là Kodak và Fuji phim thì thị trường Hoa Hạ đúng là ngày càng phát triển, làm cho Nhạc Khải đứng đầu sản nghiệp dân tộc, tự nhiên đứng mũi chịu sào đối diện với hai tập đoàn nước ngoài với áp lực thật lớn. So với Kodak và Fuji, thời gian Nhạc Khải tiến vào ngành sản xuất phim ít, của cải nghèo, danh tiếng thấp, người tiêu thụ cũng không cao, hơn nữa phạm vi tiêu thụ phim của Nhạc Khải cũng chỉ giới hạn trong nước, không như Kodak và Fuji tiêu thụ trên toàn cầu. Cho nên toàn bộ lãnh đạo cao thấp trong công ty, trong lòng đều phải chịu áp lực rất cao.
Không phải bọn họ không nghĩ qua, làm thế nào để đối phó với áp lực như vậy. Bọn họ cũng đã từng muốn, lựa chọn lẻn vào, đưa ra chiến lược, đem phim màu Nhạc Khải tới địa phương phía sau của Kodak, Fuji, xuất khẩu ra nước Mĩ, Nhật Bản, Đức và nhiều nước. Áp dụng phương pháp thẩm thấu, mở rộng, đưa ra chiến lược trọng điểm, thành lập thị trường nước ngoài ở các khu vực ưu thế. Nhưng nếu làm như thế này, trước tiên cũng phải đầu tư nhiều, đối với công ty Nhạc Khải hiện giờ thì thật sự khó có thể làm được.
Tài chính Nhạc Khải đang ở tình huống túng quẫn vì gia tăng chi phí tuyên truyền, quảng cáo ở đài truyền hình và báo chí, và tính toán chụp ảnh đại hội thi đấu cùng nhiều loại hoạt động khác. Nhưng vì không phải được giới thiệu ở đài truyền hình trong cả nước, cũng không quảng cáo vào thời gian vàng, đối với việc tiêu thụ, thật sự là có hạn. Cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kodak và Fuji đứng một bên từng bước xâm chiếm thị trường phim cuộn trong nước.
Cho nên khi Phương Minh Viễn đưa cành ô liu lại đây, nhóm lãnh đạo công ty Nhạc Khải quả thật như người giữa không trung bắt được nhánh cây, loại tâm tình này, quả thực khó có thể dùng lời mà diễn tả được. Không thể không nói, Phương Minh Viễn chế tác quảng cáo thật sự tinh tế, điều kiện đề xuất cũng rất làm mê lòng người…
- Nói như vậy, là Bí thư Trương và giám đốc Lý muốn tôi giới thiệu trước về cậu Phương một chút hả?
Thi Chí Huy cười ha hả nói.
- Đồng chí Thi, nhờ anh giúp chúng tôi giới thiệu trước một chút, anh có thể nói cho chúng tôi hay không, cậu Phương này rốt cuộc là ai?
Trương Bảo Lộc chần chừ một chút nói.
“Xôn xao…”
Toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Vô số ánh mắt hâm mộ và kích động hướng đầu về phía trung tâm sân khấu lúc này.
Thi Chí Huy đứng ở trung tâm sân khấu đầy đắc ý, hưởng thụ giờ phút này, được tất cả mọi người chú ý. Ở bên cạnh anh ta là người dẫn chương trình đẹp nhất, cũng là người dẫn chương trình truyền hình nổi danh nhất, làm anh ta thèm nhỏ dãi, lúc này cô tươi cười như hoa tuyên bố với mọi người:
- Giải thưởng Kim kê lần thứ XX cho kịch truyền hình, tác phẩm đoạt huy chương là…
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
Thi Chí Huy lúc ấy đang mê man, anh ta còn muốn phát biểu cảm tưởng sau khi đoạt giải
- Thình thịch thình thịch thình thịch…
Cửa phòng truyền xuống âm thanh như tiếng đánh trống.
- Ai?
Tỉnh lại trong giấc mộng đẹp, Thi Chí Huy mắt còn buồn ngủ mê hét lớn, anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời còn chưa chiếu sáng.
- Ai vậy anh?
Người phụ nữ nằm trong lòng ngực hắn vặn vẹo hai bên, than thở nói, trở mình để lộ ra phần lưng bóng mượt và vòng eo mảnh khảnh, lại ngủ nữa.
“Thình thịch thình thịch thình thịch…”
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn
- Đến đây đến đây!
Thi Chí Huy ảo não hét lớn, ai mà không biết phân biệt sáng tối gì cả, lúc này là mấy giờ mà lại đến gõ cửa. Mặc áo ngủ, anh ta bước nhanh ra gian ngoài, nhìn lướt ra ngoài cửa, chỉ thấy La Minh Quang đứng ở ngoài cửa. Lúc này mới lập tức mở cửa, La Minh Quang liền tiến vào ngay.
- Tôi nói lão La, ông không nhìn xem, lúc này là mấy giờ, quấy rầy người khác cũng không phải dùng biện pháp như vậy chứ.
Thi Chí Huy vừa ngáp vừa nói.
- Huy, đừng nói những từ vô nghĩa
Đi theo La Minh Quang còn có hai người trung niên, Thi Chí Huy lập tức tỉnh táo vài phần, cảnh giác nhìn bọn họ
- Lão La, người này là ai?
- Vị này là Bí thư Đảng ủy công ty chúng ta, bí thư Trương Bảo Lộc, còn vị này là tổng giám đốc công ty tôi, giám đốc Lý Nam, người một nhà, đều là người một nhà.
La Minh Quang vội vàng giải thích. Trời còn chưa sáng tự nhiên đem hai người xa lạ tới cửa, ai không hiểu cũng sinh cảnh giác.
Thi Chí Huy lúc này mới thả lỏng người, Trương Bảo Lộc vội vàng đưa tay ra nói:
- Đồng chí Thi, mạo muội đến quấy rầy anh, thật là có lỗi, thật sự là việc khẩn cấp, chúng tôi thay mắt toàn bộ công nhân công ty đang tha thiết chờ đợi nên không dám trì hoàn nửa giờ. Quấy rầy giấc ngủ đồng chí Thi, lần sau chúng tôi nhất định mở tiệc xin lỗi ngài.
Lý Nam đứng một bên cũng thể hiện vẻ mặt cười bồi về phía Thi Chí Huy biểu lộ sự xin lỗi
Trước khi đến, bọn họ đã nghe La Minh Quang nói qua, Thi Chí Huy hiện giờ cũng là ông chủ một công ty gia đình, thân thế không nhỏ. Tuy rằng không bằng công ty Nhạc Khải, nhưng đó là tài sản sở hữu cá nhân, còn tài sản công ty Nhạc Khải cũng không phải của Họ. Hơn nữa bậc cha chú của Thi Chí Huy từng là Bộ phó bộ Đường Sắt, so với hai người bọn họ cao hơn rât nhiều. Hơn nữa là muốn cầu người làm việc, nên hai người họ không dám sơ suất với Thi Chí Huy.
- Bí thư Trương, tôi và lão La là anh em khác họ, điều ấy cũng không quan trọng gì. Đừng nói có việc bảo tôi sáng sớm, chỉ là đánh thức tôi một chút, cũng không phải là không đúng với tôi, xin lỗi cái gì, không cần xin lỗi đâu.
Thi Chí Huy lúc này trong lòng đã hiểu được vài phần.
- Mời hai vị vào trong này ngồi đã, tôi thay quần áo, lão La, anh chuẩn bị trà mời hai vị lãnh đạo giúp tôi.
Đưa ba người vào phòng khách, nếu là lãnh đạo của La Minh Quang, mặc áo ngủ thì không ra thể thống gì. Hơn nữa, anh ta cũng phải dặn dò người phụ nữ trong phòng cũng phải ra chào hỏi, đừng ngủ tiếp, kẻo mơ mơ màng màng trần truồng nhứ thế mà đi ra. Như vậy thì sẽ rất mệt!
Trong thời gian Thi Chí Huy đi thay quần áo, Trương Bảo Lộc và Lý Nam ngồi lại xem xét phòng khách Thi Chí Huy, phần lớn tài chính của Thi Chí Huy đều đầu tư ở công ty, cho nên ở khu nội thành phồn hoa mua một nhà ba phòng, dù không phải là khu vực có giá trong tương lai, nhưng so về diện tích, ở lúc ấy mà nói, cũng là phòng ở khá tốt. Hơn nữa xem cách bài trí trong phòng, gia chủ có vẻ là nhiều của cải.
Trương Bảo Lộc và Lý Nam nháy mắt ra hiệu cho nhau, trong lòng nghĩ đúng như lời La Minh Quang nói trước đó, Thi Chí Huy là ông chủ công ty.
La Minh Quang đã quen việc ra tủ thức ăn trong phòng khách lấy vài lá trà, lại vào trong bếp đổ nước sôi, khi anh ta bưng trà vào phòng khách, Thi Chí Huy đã mũ áo chỉnh tề ngồi xuống trước mặt hai người Trương Bảo Lộc.
Hóa ra, sau khi đoàn người Phương Minh Viễn rời đi, La Minh Quang lập tức gọi điện thoại thông báo lên tổng công ty, sau đó lái xe trở về. Buổi chiều cùng ngày, Đảng ủy và cấp lãnh đạo công ty Nhạc Khải tập trung lại, thảo luận về bộ phim quảng cáo La Minh Quang mang về, cùng với đề nghị về việc Phương Minh Viễn đưa ra. Một đám người thương lượng tới gần rạng sáng, mới xem như cơ bản thống nhất với nhau, Trương Bảo Lộc, Lý Nam và La Minh Quang lại đi suốt đêm, chạy tới Bắc Kinh.
Bởi vì Phương Minh Viễn và La Minh Quang là lần đầu quen biết, Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang ở địa điểm nào, anh ta cũng không rõ lắm. Đương nhiên, Trương Bảo Lộc bọn họ muốn hỏi thăm Thi Chí Huy, hiểu càng nhiều về Phương Minh Viễn càng tốt, như vậy trong lòng có tính trước, làm việc có chủ đích để khi đàm phán được tốt. Cho nên sau khi vào đến Bắc Kinh, liền thẳng đến nhà Thi Chí Huy. Trong lòng như lửa đốt nên bọn họ cũng không chú ý đến thời gian, kết quả quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Thi Chí Huy.
- Đồng chí Thi, không nói dối anh, Minh Quang mang về bộ phim quảng cáo và đề nghị của cậu Phương, khiến những người chúng tôi thương lượng từ chiều tới rạng sáng. Sau đó chúng tôi ba người vội vàng trở về. Sở dĩ tới nơi này quấy rầy đồng chí, thứ nhất là vì chúng tôi không biết phải làm như thế nào để liên hệ với Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang kia, thứ hai cũng muốn nghe xem ý kiến của đồng chí Thi. Minh nói, bộ phim quảng cáo trên vốn là để bán cho công ty Kodak
Trương Bảo Lộc khách sáo nói.
Thi Chí Huy chờ hai người họ yên lặng, cười ha hả nói:
- Bí thư Trương, giám đốc Lý, các anh nói không sai, bộ phim quảng cáo này vốn cậu Phương đích thực là muốn cấp cho công ty Kodak, hơn nữa tôi tin rằng, công ty Kodak cũng sẽ không từ chối.
Thi Chí Huy có vẻ tự tin, lấy ý kiến của Phương Minh Viễn và nhân viên chế tác công ty mình quay chụp tỉ mỉ, bộ phim quảng cáo này là hay nhất, ở trong nước không đâu có thể so sánh được.
Đối với vẻ tự tin của Thi Chí Huy, Trương Bảo Lộc và Lý Nam yên lặng gật gật đầu, bọn họ cũng xem qua bộ phim, không thể không thừa nhận, thông qua bộ phim quảng cáo này có thể thấy được cảnh tượng, một gia đình ấm áp và đứa trẻ thơ ấu từ từ trưởng thành hoàn toàn tốt đẹp, làm người ta bị kích thích muốn có một cái để quay chụp, quả thật là một bộ phim hiếm thấy vì ngành sản xuất phim tạo ra phim quảng cáo thượng đẳng vốn ít ỏi, so với quảng cáo thuyết giáo nhàm chán thì bộ phim này càng đi sâu vào lòng người.
- Kỳ thật chính tôi lúc ấy cũng nói nhiều câu giúp lão La. Cậu Phương cũng là nể mặt tôi, cho nên mới đem bộ phim quảng cáo này giao trước cho các anh. bí thư Trương, giám đốc Lý, các anh tới đây nhanh như vậy, vậy đã có quyết định hay chưa?
Thi Chí Huy cười tủm tỉm nói. Lãnh đạo công ty Nhạc Khải tự mình ra mặt, lại chạy tới vội vàng như vậy, thật ra anh ta cũng không ngờ. Hiện giờ trong doanh nghiệp nhà nước, người nhiều hơn việc, đã không có gì là bí mật, công ty Nhạc Khải có thể ra quyết định nhanh như vậy, thật rất khó khăn.
Trương Bảo Lộc bọn họ làm sao dám dây dưa dài dòng, theo đề cập từ ban thống kê, trước mắt một năm người Mỹ tiêu dùng 2.4 cuộn phim màu, mà Hoa Hạ cũng không được đến 0.5 cuộn, chỉ chiếm một phần mười của người Mỹ, hơn nữa số người Hoa Hạ lớn, không nói sau này tiêu dùng lượng ngang hàng với người Mỹ, kể ra cũng là số lượng khổng lồ hàng trăm triệu. Đủ vượt qua các nước Âu Mỹ, trở thành quốc gia lớn nhất và tiêu dùng phim trên thế giới.
Theo thị trường Âu Mĩ và Nhật Bản dần dần bão hòa, xí nghiệp sản xuất phim màu Kodak, Fuji đều chuyển hướng đến các quốc gia thứ ba trên thế giới, mà trong đó, nhất là Hoa Hạ, Ấn Độ, Brazil và vài quốc gia đang phát triển rất được coi trọng.
Theo hai tập đoàn lớn là Kodak và Fuji phim thì thị trường Hoa Hạ đúng là ngày càng phát triển, làm cho Nhạc Khải đứng đầu sản nghiệp dân tộc, tự nhiên đứng mũi chịu sào đối diện với hai tập đoàn nước ngoài với áp lực thật lớn. So với Kodak và Fuji, thời gian Nhạc Khải tiến vào ngành sản xuất phim ít, của cải nghèo, danh tiếng thấp, người tiêu thụ cũng không cao, hơn nữa phạm vi tiêu thụ phim của Nhạc Khải cũng chỉ giới hạn trong nước, không như Kodak và Fuji tiêu thụ trên toàn cầu. Cho nên toàn bộ lãnh đạo cao thấp trong công ty, trong lòng đều phải chịu áp lực rất cao.
Không phải bọn họ không nghĩ qua, làm thế nào để đối phó với áp lực như vậy. Bọn họ cũng đã từng muốn, lựa chọn lẻn vào, đưa ra chiến lược, đem phim màu Nhạc Khải tới địa phương phía sau của Kodak, Fuji, xuất khẩu ra nước Mĩ, Nhật Bản, Đức và nhiều nước. Áp dụng phương pháp thẩm thấu, mở rộng, đưa ra chiến lược trọng điểm, thành lập thị trường nước ngoài ở các khu vực ưu thế. Nhưng nếu làm như thế này, trước tiên cũng phải đầu tư nhiều, đối với công ty Nhạc Khải hiện giờ thì thật sự khó có thể làm được.
Tài chính Nhạc Khải đang ở tình huống túng quẫn vì gia tăng chi phí tuyên truyền, quảng cáo ở đài truyền hình và báo chí, và tính toán chụp ảnh đại hội thi đấu cùng nhiều loại hoạt động khác. Nhưng vì không phải được giới thiệu ở đài truyền hình trong cả nước, cũng không quảng cáo vào thời gian vàng, đối với việc tiêu thụ, thật sự là có hạn. Cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kodak và Fuji đứng một bên từng bước xâm chiếm thị trường phim cuộn trong nước.
Cho nên khi Phương Minh Viễn đưa cành ô liu lại đây, nhóm lãnh đạo công ty Nhạc Khải quả thật như người giữa không trung bắt được nhánh cây, loại tâm tình này, quả thực khó có thể dùng lời mà diễn tả được. Không thể không nói, Phương Minh Viễn chế tác quảng cáo thật sự tinh tế, điều kiện đề xuất cũng rất làm mê lòng người…
- Nói như vậy, là Bí thư Trương và giám đốc Lý muốn tôi giới thiệu trước về cậu Phương một chút hả?
Thi Chí Huy cười ha hả nói.
- Đồng chí Thi, nhờ anh giúp chúng tôi giới thiệu trước một chút, anh có thể nói cho chúng tôi hay không, cậu Phương này rốt cuộc là ai?
Trương Bảo Lộc chần chừ một chút nói.
/1605
|