- Minh Viễn, sao cháu lại đến cơ quan tìm cậu? Cũng không gọi điện thoại báo trước?
Bạch Lâm kinh ngạc, phải biết rằng từ sau khi đứa cháu này đến Bắc Kinh vẫn luôn sống rất độc lập, cách biệt với những người thân trong nhà, bình thường cũng chỉ các ngày lễ Tết mới đến chơi.
Nhưng như Bạch Lâm thấy, đây cũng là chuyện rất bình thường, một người khi học trung học mà đã có thể sáng lập sản nghiệp lớn như thế này, bao giờ cũng có vài điểm không giống người bình thường. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không phải thường xuyên ở Bắc Kinh, vì thế mà người bận rộn như hắn có thể đến thăm cậu của hắn vào ngày Tết, ông ta cũng thấy rất thỏa mãn rồi. Những năm gần đây, nhờ phúc của người cháu trai này, những người thân trong gia đình đều giàu có sung túc lên.
Tuy nói rằng điều này mãi mãi cũng không thể so sánh với gia tài hiện nay của nhà họ Phương, nhưng Bạch Lâm hiểu rất rõ, nhà họ Phương là nhà họ Phương, nhà họ Bạch là nhà họ Bạch, không thể vì em gái gả cho nhà họ Phương, mà yêu cầu bên đó chia một phần tài sản cho người nhà họ Bạch, không có đạo lý này. Huống chi, tài sản của nhà họ Phương cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đó cũng là do người nhà họ Phương cố gắng phấn đấu mới kiếm được, nhà họ Bạch cũng không góp nhiều sức cho quá trình phát triển của nhà họ Phương, thì có tư cách gì yêu cầu được phân chia tài sản hiện giờ?
- Qua đây bàn chuyện, xem thời gian, cũng tới giờ cậu tan sở rồi, cho nên đơn giản là đến đây chờ.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Đưa cậu về nhà, nhân tiện có chuyện muốn nói với cậu.
- Ừ, chuyện gì?
- Cậu, cháu nghe mẹ cháu nói, nơi mà cậu ở trước đây, chính là nơi mẹ cháu sinh ra, có phải như vậy không?
Phương Minh Viễn hỏi nghiêm túc.
- Đúng vậy, không chỉ có mẹ cháu, các dì của cháu, cả ta, đều được sinh ra ở đó. Lúc đầu, cả cái tòa nhà đó, đều là của ông ngoại cháu. Ôi, bà ngoại và ông ngoại của cháu đều qua đời sớm, sau này gia đình không có tiền, chỉ có thể bán nhà, đến bây giờ, chỉ có gia đình dì Hai của cháu là còn ở đó.
Bạch Lâm xúc động nói. Tòa nhà đó có thể nói chứa đựng cả thời thơ ấu của họ, chỉ có điều là sống ở nhà trệt, thật sự là không bằng ở nhà lầu. Hơn nữa nơi ở quá nhỏ, cho nên sau này khi đơn vị phân chia nhà, họ liền đổi nhà – như vậy có thể có lợi hơn. Diện tích nhà ở cũng có thể thay đổi.
- Cậu, cháu muốn mua lại toàn nhà đó về, cậu thấy thế nào?
Phương Minh Viễn nghĩ rất rõ ràng, ở kiếp trước, tòa nhà đó mãi đến năm 2010 vẫn còn, ở Bắc Kinh, sống trong biệt thự thế nào cũng đều không thoải mái và có thể diện bằng sống trong một khu tứ hợp viện đúng quy cách! Bản thân cũng không thể ở nơi đang sống, đó là nơi tiếp khách, thật sự là không tương xứng với địa vị thân phận, cảm thấy không vừa ý. Hơn nữa đầu tư vốn vào tứ hợp viện ở thủ đô, đó là cách buôn bán kiếm tiền ổn định mà không sợ thua lỗ.
- Mua lại?
Bạch Lâm lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng lại vui mừng, tòa nhà đó coi như là cơ nghiệp của tổ tiên, chỉ có điều sau khi cha mẹ qua đời, bởi vì cuộc sống gia đình khó khăn, về sau không thể không bán những gian phòng trong đó. Sau này các chị các em đều thành gia lập nghiệp, cho nên cũng không ai nghĩ tới việc mua lại, nếu Phương Minh Viễn có ý đó, vậy hiển nhiên không thể tốt hơn.
- Được, điều này đương nhiên là được!
Bạch Lâm vui ra mặt vỗ đùi nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, kết quả này cũng không nằm ngoài dự tính của hắn, người Hoa Hạ rất coi trọng sản nghiệp của tổ tiên, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thu hồi lại sản nghiệp của tổ tiên. Tuy rằng là ở trong tay hắn, nhưng từ phía mẹ của hắn mà nói, coi như trở lại tay người nhà họ Bạch.
- Điều này phải làm phiền cậu, nói chuyện với những người ở đó, cháu bằng lòng trả giá cao gấp bốn lần giá thị trường để thu mua lại toàn bộ tòa nhà đó, nếu thuyết phục được, hai tòa nhà gần đó cũng có thể mua luôn.
Những người sống trong đó đều là hàng xóm cũ của cậu hắn, chuyện này đương nhiên Bạch Lâm ra mặt là thích hợp hơn, về mặt tình cảm cũng có thể họ sẽ đồng ý.
- Cao hơn bốn lần giá thị trường?
Bạch Lâm líu lưỡi nói không nên lời. Giá này trả quá cao, phải biết rằng nơi ở cũ của nhà họ Bạch cũng không phải ở ngoài mặt đường, mà là ở sâu trong ngõ nhỏ, mua ngoại trừ để ở còn những chuyện khác không thể làm được. Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại, Phương Minh Viễn hiện giờ cũng không để ý đến chút tiền đó, ông ta cũng không cần nhiều chuyện làm gì.
- Ừ, bắt đầu tính từ tuần sau, nếu trong vòng một tháng, mọi người trong viện có thể ký kết hợp đồng chuyển nhượng, cháu sẽ trả gấp bốn giá thị trường. Nếu trong vòng hai tháng, mọi người trong viện mới ký kết hợp đồng chuyển nhượng, như vậy cháu sẽ trả gấp ba giá thị trường, cứ như vậy suy ra! Nếu trong vòng năm tháng, mọi người trong viện mới đồng ý ký kết hợp đồng chuyển nhượng, vậy cháu sẽ chỉ trả bằng giá thị trường.
Phương Minh Viễn không thích những chuyện dài dòng mà không có kết quả. Bây giờ đã là tháng chín, nếu trước cuối tháng mười những người ở đó có thể dọn đi, như vậy vừa vặn để tiến hành lập kế hoạch thiết kế xây dựng mới lại toàn bộ khu đó vào mùa đông, tìm đội thi công thích hợp, chờ đến đầu mùa xuân là có thể bắt đầu xây dựng lại. Nói như vậy, sang năm quay lại thủ đô, là có thể về tứ hợp viện ở.
- Hả?
Bạch Lâm giờ mới hiểu được dụng ý thật sự của Phương Minh Viễn.
Song ông ta cũng không lo lắng, những căn phòng trong tòa nhà đều đã lâu, không chỉ cũ nát, mà còn dột, nhà vệ sinh cũng không thuận tiện, với giá mà Phương Minh Viễn trả, những người ở đó có thể tìm mua một chỗ ở khác lớn hơn chỗ ở cũ, cải thiện cuộc sống. Tin chắc rằng với giá này, rất có sức hấp dẫn với bọn họ.
- Được, đợi đến chủ nhật này, cậu sẽ về xem, hỏi ý của họ.
Bạch Lâm gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi, Minh Viễn, “Nguy cơ sinh hóa” của cháu đã được xếp vào danh sách nhập khẩu của công ty chúng ta. Chúc mừng cháu!
Bạch Lâm bỗng cười nói.
- “Nguy cơ sinh hóa”?
Phương Minh Viễn tròn mắt, nói thật, thông tin này của Bạch Lâm đúng là làm hắn thấy có chút bất ngờ! Asohon Kagetsu vốn không đề cập qua với hắn. Với lại nói thật, Phương Minh Viễn ngay từ đầu cũng không hi vọng quyển sách này sẽ là con đường chính giúp hắn tiến vào Hoa Hạ. Hoa Hạ ngày nay tuy không thể so sánh với hai nghìn năm sau ở kiếp trước, đối với những bộ sách này, buông lỏng kiểm soát với các sản phẩm nhập khẩu ghi âm và ghi hình, “ Nguy cơ sinh hóa” tràn ngập bầu không khí khủng bố có thể được xếp vào danh sách, thật sự là có phần vượt ra ngoài dự liệu.
- Tuy nhiên, cũng có người cho rằng “Nguy cơ sinh hóa” không thích hợp để nhập khẩu, nói vì nó quá bạo lực và tanh mùi máu, vì vậy mà ta và người đó đã to tiếng với nhau.
Bạch Lâm cười khổ đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói tóm tắt dễ hiểu với Phương Minh Viễn.
- Cháu mới là bị lửa đốt, tai bay vạ gió!
Phương Minh Viễn vừa nghe liền hiểu ngay, người tên Nghiêm Trọng đó chẳng qua là lấy “Nguy cơ sinh hóa” làm mũi súng, mục đích chính của ông ta chủ yếu là muốn hạ thấp uy tín của cậu ở đơn vị.
Bạch Lâm vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn, nói với người thông minh đúng là dễ dàng hơn, căn bản không cần phải giải thích, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề chính.
- Nghiêm Trọng? Cái tên này cũng không tệ.
Một vở hài kịch ngang ngược tàn ác, hắn căn bản không để ở trong lòng, cậu cũng quen nhường nhịn, nếu không, đụng thẳng vào Trịnh Thiên Vũ đó, người tên Nghiêm Trọng không việc gì phải tham gia làm việc cùng với Phó chủ nhiệm, đầu tiên là đuối lý, hơn nữa Trịnh Đông Vũ chắc chắn hiểu được dụng ý của ông ta, nên mới như vậy. Tuy nhiên xảy ra chuyện này, cũng là cơ hội!
- Ôi, trong doanh nghiệp Nhà nước, mọi người không phải chỉ muốn làm tốt hơn người khác một chút, mà là làm sao để ngáng chân sau lưng người khác, làm thế nào để chèn ép người khác, cứ như vậy lâu dần, hiệu quả và lợi ích làm sao có thể tốt hơn.
Bạch Lâm thở dài nói. Cuộc sống phức tạp này, nơi tốt nhất chỉ sợ cũng không khác với doanh nghiệp Nhà nước là mấy.
Một chiếc Audi tiến vào nơi ở của Bạch Lâm, ở phía Đông bắc bến Tam Hoàn, hiện tại xem ra còn khá hoang vắng, nhưng mấy năm nữa, nơi đây sẽ là khu vực phồn thịnh sầm uất.
- Cậu, nếu làm ở đơn vị không được vừa lòng, có từng nghĩ đến việc từ chức, đến giúp cháu một tay?
Lời nói của Phương Minh Viễn, làm Bạch Lâm đang chuẩn bị xuống xe bất ngờ, kinh ngạc quay lại, nhìn hắn.
- Bạch Lâm hôm nay cãi nhau với Nghiêm Trọng? Ở cổng còn có một người thanh niên lái chiếc Audi, gọi ông ta là “cậu”?
Vu Kiến Sinh trầm ngâm một lát nói.
- Bạch Lâm này, xem ra thân thế cũng không đơn giản nhỉ.
Về chuyện ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo đó, Vu Kiến Sinh tuy không chú ý lắm, nhưng cũng có nghe thấy, nói thẳng ra, chính là Nghiêm Trọng cảm thấy Bạch Lâm chặn họng mình, cho nên có ý làm khó dễ ông ta. Loại công nhân viên chức hay chấp vặt những chuyện nhỏ này, cả đời ông ta đã gặp quá nhiều.
- Đúng vậy, nếu không phải hôm nay thấy được, e rằng tôi cũng không dám tin, Bạch Lâm ở đơn vị, rất khiêm nhường.
Lý Hải Cầm khẽ nói phụ họa.
Trong lòng Vu Kiến Sinh khẽ xao động, phải là như vậy, thái độ của Trịnh Đông Vũ đối với ông ta... Lẽ nào không phải coi trọng ông ta, mà là lấy lòng người sau lưng ông ta? Trong vài năm ngắn ngủi, từ chức Trưởng khoa nhảy lên chức Phó chủ nhiệm của Cục trưởng, còn là điểm tựa trong khâu quan trọng của Công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ trong ngành xuất nhập khẩu sách báo, xem ra người sau lưng ông ta, e rằng không phải là người bình thường. Lý Hải Cầm ngồi sau nhìn vào mắt của Vu Kiến Sinh, rõ ràng cô ta cũng nghĩ tới điểm này.
- Người tên Nghiêm Trọng đó, là người của ai?
Vu Kiến Sinh hỏi nhỏ.
- Chủ nhiệm Nghiêm là người làm việc lâu năm trong công ty, cũng gần bằng với Phó bí thư Triệu Hưng Quốc và Phó giám đốc Mã. Căn bản, nếu chủ nhiệm Vương Nghĩa khỏi bệnh, nên để ông ta đảm nhận chức Chủ nhiệm Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, nhưng xem tình hình hiện nay, chỉ sợ không tới lượt ông ta.
Lý Hải Cầm trả lời không do dự.
- Triệu Hưng Quốc và Mã Hưng?
Vu Kiến Sinh dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại. Hai người đó cũng là nhân viên lâu năm làm việc trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, tuy uy tín không bằng Trịnh Đông Vũ, nhưng những ý kiến của hai người họ, cũng nhất định không thể xem nhẹ. Về Triệu Hưng Quốc, dù sao cũng là người của Đảng ủy, ít làm phiền đến công việc của anh ta, nhưng Mã Hưng thì khác. Bản thân anh ta hồi đó khi từ trên trời rơi xuống, có thể nói cũng là chặn đường của Mã Hưng, mấy năm gần đây, tuy là thành công áp chế ông ta, nhưng ông ta là người hai mặt, thật là làm cho người khác phiền lòng!
Có lẽ, lần này là một cơ hội?
Bạch Lâm kinh ngạc, phải biết rằng từ sau khi đứa cháu này đến Bắc Kinh vẫn luôn sống rất độc lập, cách biệt với những người thân trong nhà, bình thường cũng chỉ các ngày lễ Tết mới đến chơi.
Nhưng như Bạch Lâm thấy, đây cũng là chuyện rất bình thường, một người khi học trung học mà đã có thể sáng lập sản nghiệp lớn như thế này, bao giờ cũng có vài điểm không giống người bình thường. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không phải thường xuyên ở Bắc Kinh, vì thế mà người bận rộn như hắn có thể đến thăm cậu của hắn vào ngày Tết, ông ta cũng thấy rất thỏa mãn rồi. Những năm gần đây, nhờ phúc của người cháu trai này, những người thân trong gia đình đều giàu có sung túc lên.
Tuy nói rằng điều này mãi mãi cũng không thể so sánh với gia tài hiện nay của nhà họ Phương, nhưng Bạch Lâm hiểu rất rõ, nhà họ Phương là nhà họ Phương, nhà họ Bạch là nhà họ Bạch, không thể vì em gái gả cho nhà họ Phương, mà yêu cầu bên đó chia một phần tài sản cho người nhà họ Bạch, không có đạo lý này. Huống chi, tài sản của nhà họ Phương cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đó cũng là do người nhà họ Phương cố gắng phấn đấu mới kiếm được, nhà họ Bạch cũng không góp nhiều sức cho quá trình phát triển của nhà họ Phương, thì có tư cách gì yêu cầu được phân chia tài sản hiện giờ?
- Qua đây bàn chuyện, xem thời gian, cũng tới giờ cậu tan sở rồi, cho nên đơn giản là đến đây chờ.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Đưa cậu về nhà, nhân tiện có chuyện muốn nói với cậu.
- Ừ, chuyện gì?
- Cậu, cháu nghe mẹ cháu nói, nơi mà cậu ở trước đây, chính là nơi mẹ cháu sinh ra, có phải như vậy không?
Phương Minh Viễn hỏi nghiêm túc.
- Đúng vậy, không chỉ có mẹ cháu, các dì của cháu, cả ta, đều được sinh ra ở đó. Lúc đầu, cả cái tòa nhà đó, đều là của ông ngoại cháu. Ôi, bà ngoại và ông ngoại của cháu đều qua đời sớm, sau này gia đình không có tiền, chỉ có thể bán nhà, đến bây giờ, chỉ có gia đình dì Hai của cháu là còn ở đó.
Bạch Lâm xúc động nói. Tòa nhà đó có thể nói chứa đựng cả thời thơ ấu của họ, chỉ có điều là sống ở nhà trệt, thật sự là không bằng ở nhà lầu. Hơn nữa nơi ở quá nhỏ, cho nên sau này khi đơn vị phân chia nhà, họ liền đổi nhà – như vậy có thể có lợi hơn. Diện tích nhà ở cũng có thể thay đổi.
- Cậu, cháu muốn mua lại toàn nhà đó về, cậu thấy thế nào?
Phương Minh Viễn nghĩ rất rõ ràng, ở kiếp trước, tòa nhà đó mãi đến năm 2010 vẫn còn, ở Bắc Kinh, sống trong biệt thự thế nào cũng đều không thoải mái và có thể diện bằng sống trong một khu tứ hợp viện đúng quy cách! Bản thân cũng không thể ở nơi đang sống, đó là nơi tiếp khách, thật sự là không tương xứng với địa vị thân phận, cảm thấy không vừa ý. Hơn nữa đầu tư vốn vào tứ hợp viện ở thủ đô, đó là cách buôn bán kiếm tiền ổn định mà không sợ thua lỗ.
- Mua lại?
Bạch Lâm lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng lại vui mừng, tòa nhà đó coi như là cơ nghiệp của tổ tiên, chỉ có điều sau khi cha mẹ qua đời, bởi vì cuộc sống gia đình khó khăn, về sau không thể không bán những gian phòng trong đó. Sau này các chị các em đều thành gia lập nghiệp, cho nên cũng không ai nghĩ tới việc mua lại, nếu Phương Minh Viễn có ý đó, vậy hiển nhiên không thể tốt hơn.
- Được, điều này đương nhiên là được!
Bạch Lâm vui ra mặt vỗ đùi nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, kết quả này cũng không nằm ngoài dự tính của hắn, người Hoa Hạ rất coi trọng sản nghiệp của tổ tiên, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thu hồi lại sản nghiệp của tổ tiên. Tuy rằng là ở trong tay hắn, nhưng từ phía mẹ của hắn mà nói, coi như trở lại tay người nhà họ Bạch.
- Điều này phải làm phiền cậu, nói chuyện với những người ở đó, cháu bằng lòng trả giá cao gấp bốn lần giá thị trường để thu mua lại toàn bộ tòa nhà đó, nếu thuyết phục được, hai tòa nhà gần đó cũng có thể mua luôn.
Những người sống trong đó đều là hàng xóm cũ của cậu hắn, chuyện này đương nhiên Bạch Lâm ra mặt là thích hợp hơn, về mặt tình cảm cũng có thể họ sẽ đồng ý.
- Cao hơn bốn lần giá thị trường?
Bạch Lâm líu lưỡi nói không nên lời. Giá này trả quá cao, phải biết rằng nơi ở cũ của nhà họ Bạch cũng không phải ở ngoài mặt đường, mà là ở sâu trong ngõ nhỏ, mua ngoại trừ để ở còn những chuyện khác không thể làm được. Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại, Phương Minh Viễn hiện giờ cũng không để ý đến chút tiền đó, ông ta cũng không cần nhiều chuyện làm gì.
- Ừ, bắt đầu tính từ tuần sau, nếu trong vòng một tháng, mọi người trong viện có thể ký kết hợp đồng chuyển nhượng, cháu sẽ trả gấp bốn giá thị trường. Nếu trong vòng hai tháng, mọi người trong viện mới ký kết hợp đồng chuyển nhượng, như vậy cháu sẽ trả gấp ba giá thị trường, cứ như vậy suy ra! Nếu trong vòng năm tháng, mọi người trong viện mới đồng ý ký kết hợp đồng chuyển nhượng, vậy cháu sẽ chỉ trả bằng giá thị trường.
Phương Minh Viễn không thích những chuyện dài dòng mà không có kết quả. Bây giờ đã là tháng chín, nếu trước cuối tháng mười những người ở đó có thể dọn đi, như vậy vừa vặn để tiến hành lập kế hoạch thiết kế xây dựng mới lại toàn bộ khu đó vào mùa đông, tìm đội thi công thích hợp, chờ đến đầu mùa xuân là có thể bắt đầu xây dựng lại. Nói như vậy, sang năm quay lại thủ đô, là có thể về tứ hợp viện ở.
- Hả?
Bạch Lâm giờ mới hiểu được dụng ý thật sự của Phương Minh Viễn.
Song ông ta cũng không lo lắng, những căn phòng trong tòa nhà đều đã lâu, không chỉ cũ nát, mà còn dột, nhà vệ sinh cũng không thuận tiện, với giá mà Phương Minh Viễn trả, những người ở đó có thể tìm mua một chỗ ở khác lớn hơn chỗ ở cũ, cải thiện cuộc sống. Tin chắc rằng với giá này, rất có sức hấp dẫn với bọn họ.
- Được, đợi đến chủ nhật này, cậu sẽ về xem, hỏi ý của họ.
Bạch Lâm gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi, Minh Viễn, “Nguy cơ sinh hóa” của cháu đã được xếp vào danh sách nhập khẩu của công ty chúng ta. Chúc mừng cháu!
Bạch Lâm bỗng cười nói.
- “Nguy cơ sinh hóa”?
Phương Minh Viễn tròn mắt, nói thật, thông tin này của Bạch Lâm đúng là làm hắn thấy có chút bất ngờ! Asohon Kagetsu vốn không đề cập qua với hắn. Với lại nói thật, Phương Minh Viễn ngay từ đầu cũng không hi vọng quyển sách này sẽ là con đường chính giúp hắn tiến vào Hoa Hạ. Hoa Hạ ngày nay tuy không thể so sánh với hai nghìn năm sau ở kiếp trước, đối với những bộ sách này, buông lỏng kiểm soát với các sản phẩm nhập khẩu ghi âm và ghi hình, “ Nguy cơ sinh hóa” tràn ngập bầu không khí khủng bố có thể được xếp vào danh sách, thật sự là có phần vượt ra ngoài dự liệu.
- Tuy nhiên, cũng có người cho rằng “Nguy cơ sinh hóa” không thích hợp để nhập khẩu, nói vì nó quá bạo lực và tanh mùi máu, vì vậy mà ta và người đó đã to tiếng với nhau.
Bạch Lâm cười khổ đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói tóm tắt dễ hiểu với Phương Minh Viễn.
- Cháu mới là bị lửa đốt, tai bay vạ gió!
Phương Minh Viễn vừa nghe liền hiểu ngay, người tên Nghiêm Trọng đó chẳng qua là lấy “Nguy cơ sinh hóa” làm mũi súng, mục đích chính của ông ta chủ yếu là muốn hạ thấp uy tín của cậu ở đơn vị.
Bạch Lâm vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn, nói với người thông minh đúng là dễ dàng hơn, căn bản không cần phải giải thích, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề chính.
- Nghiêm Trọng? Cái tên này cũng không tệ.
Một vở hài kịch ngang ngược tàn ác, hắn căn bản không để ở trong lòng, cậu cũng quen nhường nhịn, nếu không, đụng thẳng vào Trịnh Thiên Vũ đó, người tên Nghiêm Trọng không việc gì phải tham gia làm việc cùng với Phó chủ nhiệm, đầu tiên là đuối lý, hơn nữa Trịnh Đông Vũ chắc chắn hiểu được dụng ý của ông ta, nên mới như vậy. Tuy nhiên xảy ra chuyện này, cũng là cơ hội!
- Ôi, trong doanh nghiệp Nhà nước, mọi người không phải chỉ muốn làm tốt hơn người khác một chút, mà là làm sao để ngáng chân sau lưng người khác, làm thế nào để chèn ép người khác, cứ như vậy lâu dần, hiệu quả và lợi ích làm sao có thể tốt hơn.
Bạch Lâm thở dài nói. Cuộc sống phức tạp này, nơi tốt nhất chỉ sợ cũng không khác với doanh nghiệp Nhà nước là mấy.
Một chiếc Audi tiến vào nơi ở của Bạch Lâm, ở phía Đông bắc bến Tam Hoàn, hiện tại xem ra còn khá hoang vắng, nhưng mấy năm nữa, nơi đây sẽ là khu vực phồn thịnh sầm uất.
- Cậu, nếu làm ở đơn vị không được vừa lòng, có từng nghĩ đến việc từ chức, đến giúp cháu một tay?
Lời nói của Phương Minh Viễn, làm Bạch Lâm đang chuẩn bị xuống xe bất ngờ, kinh ngạc quay lại, nhìn hắn.
- Bạch Lâm hôm nay cãi nhau với Nghiêm Trọng? Ở cổng còn có một người thanh niên lái chiếc Audi, gọi ông ta là “cậu”?
Vu Kiến Sinh trầm ngâm một lát nói.
- Bạch Lâm này, xem ra thân thế cũng không đơn giản nhỉ.
Về chuyện ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo đó, Vu Kiến Sinh tuy không chú ý lắm, nhưng cũng có nghe thấy, nói thẳng ra, chính là Nghiêm Trọng cảm thấy Bạch Lâm chặn họng mình, cho nên có ý làm khó dễ ông ta. Loại công nhân viên chức hay chấp vặt những chuyện nhỏ này, cả đời ông ta đã gặp quá nhiều.
- Đúng vậy, nếu không phải hôm nay thấy được, e rằng tôi cũng không dám tin, Bạch Lâm ở đơn vị, rất khiêm nhường.
Lý Hải Cầm khẽ nói phụ họa.
Trong lòng Vu Kiến Sinh khẽ xao động, phải là như vậy, thái độ của Trịnh Đông Vũ đối với ông ta... Lẽ nào không phải coi trọng ông ta, mà là lấy lòng người sau lưng ông ta? Trong vài năm ngắn ngủi, từ chức Trưởng khoa nhảy lên chức Phó chủ nhiệm của Cục trưởng, còn là điểm tựa trong khâu quan trọng của Công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ trong ngành xuất nhập khẩu sách báo, xem ra người sau lưng ông ta, e rằng không phải là người bình thường. Lý Hải Cầm ngồi sau nhìn vào mắt của Vu Kiến Sinh, rõ ràng cô ta cũng nghĩ tới điểm này.
- Người tên Nghiêm Trọng đó, là người của ai?
Vu Kiến Sinh hỏi nhỏ.
- Chủ nhiệm Nghiêm là người làm việc lâu năm trong công ty, cũng gần bằng với Phó bí thư Triệu Hưng Quốc và Phó giám đốc Mã. Căn bản, nếu chủ nhiệm Vương Nghĩa khỏi bệnh, nên để ông ta đảm nhận chức Chủ nhiệm Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, nhưng xem tình hình hiện nay, chỉ sợ không tới lượt ông ta.
Lý Hải Cầm trả lời không do dự.
- Triệu Hưng Quốc và Mã Hưng?
Vu Kiến Sinh dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại. Hai người đó cũng là nhân viên lâu năm làm việc trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, tuy uy tín không bằng Trịnh Đông Vũ, nhưng những ý kiến của hai người họ, cũng nhất định không thể xem nhẹ. Về Triệu Hưng Quốc, dù sao cũng là người của Đảng ủy, ít làm phiền đến công việc của anh ta, nhưng Mã Hưng thì khác. Bản thân anh ta hồi đó khi từ trên trời rơi xuống, có thể nói cũng là chặn đường của Mã Hưng, mấy năm gần đây, tuy là thành công áp chế ông ta, nhưng ông ta là người hai mặt, thật là làm cho người khác phiền lòng!
Có lẽ, lần này là một cơ hội?
/1605
|