Lúc Phương Minh Viễn dẫn theo Trần Trung bước vào, Võ Uy khép nép như nàng dâu mới gặp cha mẹ chồng, không dám nói thêm nửa lời. Còn Trương Hiển Lập không có tư cách xuất hiện trong phòng này nên đã bị Võ Uy đá đứng trước cửa. Lúc Phương Minh Viễn bước vào đã thấy Trương Hiển Lập không còn vẻ oai phong như lúc ở phòng giám đốc nhà hàng Phương Gia lúc trước, nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt tràn đầy hy vọng, cũng không dám nói nửa lời.
Lô Minh Nguyệt mời Phương Minh Viễn ngồi xuống ghế sô pha, gọi người giúp việc mang nước trà lên. Võ Uy lo sợ, nơm nớp đứng qua một bên. Phương Minh Viễn nhìn ông ta nhưng cũng không nói gì.
Hai bên nói mấy câu khách sáo, Lô Minh Nguyệt mới chậm rãi nói đến chuyện của Võ Uy.
- Cậu Phương, ngọn nguồn sự việc đại khái là như vậy. Nhà họ Võ cùng họ Lô tôi có mối quan hệ thân thích, tôi và chị họ từ nhỏ đã có quan hệ không tồi cho nên cũng mặt dày mày dạn mà cầu xin cậu Phương giơ cao đánh khẽ tên khốn này.
Nói xong Lô Minh Nguyệt đưa tấm chi phiếu kia ra trước mặt Phương Minh Viễn.
- Lô hàng ấy để y lấy đi, sau đó sẽ đặt một lô hàng mới xem như bồi thường cho cậu Phương.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn Võ Uy, tuy không biết ngày thường trước mặt người khác có hiền lành như vậy hay không nhưng hiện tại bộ dạng đáng thương của y thật đúng là khiến Phương Minh Viễn không thể nổi giận. Sự tình như vậy trách nhiệm của Võ Uy chính là dùng người không khéo, chọn một người không thích hợp làm việc. Nhưng đôi khi sự tình cũng không được như dự tính, nhất là đến lúc giao cho thuộc hạ, chuyện bọn họ làm liên lụy đến mình là vô số.
Lô Minh Nguyệt thật sự hạ mình, lời lẽ cũng đầy ý khẩn cầu, không ra vẻ bề trên gọi Phương Minh Viễn mà lại gọi hắn là cậu Phương, hắn cũng phải cho ông ta chút thể diện.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc, đẩy chi phiếu trở lại cho Lô Minh Nguyệt nói:
- Nếu bác Lô đã lên tiếng, dù sao cháu cũng phải nể mặt bác. Chi phiếu này cháu đã chi ra nên không thể thu hồi. Lô hàng này cũng giao không đúng hạn, anh Võ một lần nữa mua hàng giao đến cảng cũng là lỗi của cháu đã lên kế hoạch sớm hơn, đây là sự thật. Hơn nữa, trợ lý của cháu đã mua lô hàng khác, nếu nhanh thì tối nay có thể giao đến cảng, cho nên nếu anh ấy có mua thì cũng không cần phải..
Sắc mặt Võ Uy thay đổi liên tục. Phương Minh Viễn này rốt cuộc có ý gì, lúc thì nói giữ thể diện cho Lô Minh Nguyệt, lúc lại từ chối bồi thường.
- Vậy ý của cậu Phương là…
Lô Minh Nguyệt điềm tĩnh hơn Võ Uy rất nhiều. Nếu Phương Minh Viễn đã nói giữ thể diện cho mình thì hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu.
- Nếu đã sai lầm thì nhất định phải chịu phạt, chỉ có đau đớn ngày sau mới có thể không tái phạm. Vị giám đốc Trương kia nếu là em vợ anh Võ, lại là thuộc hạ của bác thì bác cũng phải chia sẻ một phần trách nhiệm. Bác xuất ra một chi phiếu bằng nửa số tiền này quyên tặng cho Ban tổ chức Á vận Hội, nặc danh cũng tốt hay ghi tên cũng không có vấn đề gì. Như thế bác Lô cảm thấy thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nhìn Lô Minh Nguyệt.
Võ Uy như vừa trút được gánh nặng. Sự trừng phạt như vậy còn nhẹ hơn do Lô Minh Nguyệt đề nghị, ít nhất cũng bớt cho y không ít tiền. Tiền của Võ Uy cũng không phải từ trên trời rơi xuống, tuy không phải theo con đường chính thức nhưng cũng không làm gì trái pháp luật, chỉ đáng tiếc là nếu quyên tặng khoàn tiền này cho Ban tổ chức Á vận Hội thì chỉ có thể quyên tặng nặc danh, nếu không người ta sẽ hỏi Võ Uy từ đâu mà kiếm được nhiều tiền như thế. Vậy chẳng khác nào tự ném đá vào chân mình.
Lô Minh Nguyệt cười ha hả nói:
- Nếu cậu Phương đã định như vậy, tôi tất nhiên là không có vấn đề gì. Võ Uy, còn không mau cảm ơn cậu Phương đã giơ cao đánh khẽ, cho mi một con đường?
Lòng Lô Minh Nguyệt thật vui vẻ. Phương Minh Viễn thật sự là quá nể mặt ông ta, cho Võ Uy một nửa số tiền hàng. Khoản đó cũng trên một triệu nha.
Võ Uy liền bước tới vài bước tỏ vẻ cảm tạ, nhưng Phương Minh Viễn đã khoát tay nói:
- Anh Vũ, người em vợ kia của anh, anh định xử lý thế nào?
Võ Uy nhìn Lô Minh Nguyệt, Lô Minh Nguyệt cũng không cho ý kiến nên chỉ có thể bất an nói:
- Cậu Phương, thằng nhóc kia tầm nhìn hạn hẹp, có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đắc tội với cậu Phương rồi. Tôi cũng biết hành vi như thế này của nó đáng bị trừng phạt nghiêm khắc nhưng chị của nó, tức là vợ của tôi đang mang thai. Tôi… tôi định sẽ để nó tạ tội với cậu sau, để cho nó đi ba tỉnh đông bắc gần biên giới Nga Trung đi.
- Biên giới Nga Trung?
Phương Minh Viễn lạ lùng hỏi.
- Để gã đi đến đó làm gì?
Cây gậy này vụt cũng khá xa.
- Việc này …không dám nói dối cậu. tôi cảm thấy hiện giờ quan hệ giữa Hoa Hạ và Liên Xô cũng đã bình thường hóa, mà Liên Xô có dân số gần ba trăm triệu, diện tích hơn hai mươi triệu km vuông. Từ xưa đến nay, chính phủ Liên Xô luôn xem trọng công nghiệp nặng mà xem thường công nghiệp nhẹ. Nên từ xưa đến nay, công nghiệp nặng của nó phát triển hơn công nghiệp nhẹ. Các sản phẩm dệt, hàng tiêu dùng hàng ngày và sản xuất thực phẩm của nó vốn không thể thỏa mãn đủ nhu cầu của người dân. Trước mắt, hàng năm Liên Xô đều phải nhập từ nước ta một lượng lớn sản phẩm công nghiệp nhẹ và thực phẩm, trái cây và rau quả. Mà những sản phẩm họ cần này lại là những sản phẩm nước ta tồn đọng rất nhiều, cho nên tôi nghĩ…
Võ Uy ấp a ấp úng nói không rõ lời.
Phương Minh Viễn lập tức nhìn anh ta với ánh mắt khác hẳn. Không thể tưởng tượng được, ở chỗ của Lô Minh Nguyệt này, còn có con cháu nhà quan có chí hướng muốn làm nhà buôn quốc tế.
Ở kiếp trước, nhà buôn từ Hoa Hạ chạy đến Nga nổi danh cả nước. Phương Minh Viễn tuy không tự mình trải qua nhưng cũng nghe nói đến không ít. Cũng có không ít phim truyền hình và phim nhựa tái hiện rõ ràng sự việc của giai đoạn ấy.
Theo như lời nói của Võ Uy, trước mắt phần lớn các doanh nghiệp công nghiệp nhẹ của nhà nước đều có các sản phẩm lạc hậu, bỏ bê trong hoàn cảnh khốn cùng. Hiện giờ Liên Xô lại gặp cảnh không đủ các sản phẩm công nghiệp nhẹ, không thể thỏa mãn yêu cầu của người dân, còn các thương phẩm công nghiệp nhẹ của Hoa Hạ như áo sơ mi, áo lông, đồ dùng trên giường, tơ lụa, phích nước nóng…đã sớm quen thuộc với người dân Liên Xô, có được danh tiếng với họ. Thập niên 80, quan hệ Xô Trung dịu lại, khi người dân hai nước tiến hành các đàm phán thương mại, nhân viên bên phía Liên Xô nhiều lần khen ngợi khăn mặt của nước ta mềm mại, kỹ năng thấm nước tốt, thợ may áo sơ mi khéo léo, thiết kế thời trang trẻ em mới mẻ độc đáo. Cho nên lúc này mạnh mẽ khai phá thị trường Liên Xô chẳng những có thể thu được lợi nhuận lớn mà có thể chuẩn bị tiến quân vào thị trường Nga sau ngày Liên Xô tan rã. Phương Minh Viễn từ vùng vịnh trở về luôn cân nhắc xem phải bắt đầu chuyện này thế nào. Xem ra, không ngờ phải đi cùng Võ Uy này rồi.
- Anh muốn làm thế nào? Ngoại tệ thì không ổn lắm.
Phương Minh Viễn ra vẻ kinh ngạc nói.
- Việc này…Cậu Phương, buôn bán với Liên Xô có thể không cần ngoại tệ.
Võ Uy hơi bất an nói.
- Nước ta nhập khẩu từ Liên Xô và các nước Đông Âu vẫn luôn sử dụng kế toán thanh toán, tiến hành theo phương thức cân bằng xuất nhập nên không dùng ngoại tệ. Hơn nữa tôi định dùng phương thức trao đổi hàng hóa, trực tiếp trao đổi một ít thiết bị và tài nguyên từ Liên Xô.
- Vật dụng của Liên Xô to lớn mà xấu xí, ngươi mua vào định bán cho ai?
Lô Minh Nguyệt phản bác. Võ Uy nhìn ông ta, muốn nói nhưng lại thôi.
- Bác Lô, không thể nói như vậy được. Hàng hóa của Liên Xô đích thật là như lời bác nói, vừa to vừa xấu nhưng không phải tất cả đều như thế, nó cũng có ưu thế nhất định. Ví dụ như khai thác than, thiết bị chọn than đá, thiết bị phát điện, sản xuất máy bay còn có ưu thế khá lớn so với trong nước. Hơn nữa, về giá cả, hàng hóa của Liên Xô cũng rẻ hơn hàng Âu Mỹ khá nhiều.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói.
Võ Uy gật đầu liên tục nói:
- Hơn nữa, nước ta có rất nhiều doanh nghiệm nhà nước, đếu từ năm 50, 60 đều do Liên Xô viện trợ. Tuy sau khi quan hệ giữa hai nước tan vỡ, nước ta đi theo đường lối tự chủ nghiên cứu phát triển, nhưng không thể không thừa nhận, rất nhiều kỹ thuật của nước ta và Liên Xô đếu cùng một gốc. Hiện nay các thiết bị kỹ thuật mà các doanh nghiệp đó đưa ra đều gặp phải vấn đề cải tạo kỹ thuật và đổi mới thiết bị. Nếu các doanh nghiệp cũ kỹ đó cần thiết bị, kỹ thuật đều có thể nhập khẩu từ phương Tây, không chỉ cần một lượng lớn ngoại tệ mà còn cần phải huấn luyện kỹ thuật cho nhân viên lần nữa. Tôi cảm thấy, nếu có thể tiếp tục trang bị thiết bị kỹ thuật của Liên Xô đối với ta cũng có lợi.
Phương Minh Viễn không khỏi cảm thấy có chút hứng thú với Võ Uy. Những việc này là tự anh ta nhìn ra hay có người chỉ bảo? Dù thế nào, có thể nghĩ ra và muốn hành động, Phương Minh Viễn nghĩ người này cũng có vài phần đáng khen.
- Anh có liên hệ với bên kia sao?
Phương Minh Viễn đột nhiên hỏi.
Võ Uy sợ run một tí rồi mới đáp:
- Cũng xem như có, bạn của tôi có người quen biết làm cán bộ thành phố biên giới Xô Trung.
Phương Minh Viễn hơi thất vọng khẽ lắc đầu. Cán bộ thành phố biên giới, nếu làm ăn nhỏ thì cũng có thể, nhưng đối với hắn sợ là không đủ dùng.
- Thế nào? Cậu Phương, cậu cũng hứng thú với việc này sao?
Lô Minh Nguyệt đã nhìn ra dường như Phương Minh Viễn cũng khá hứng thú với việc buôn bán Xô Trung này. Nếu đã nhìn thấy, tất nhiên phải làm cho đúng.
- Bác Lô, không dám giấu bác, thời gian qua cháu cũng đã định đi Liên Xô xem thử. Thế giới này, Hong Kong, Nhật Bản, Trung Đông, nước Mỹ cháu đều đã đi rồi, nhưng nước gần với ta nhất là Liên Xô cháu còn chưa tới. Anh ấy vừa rồi nói không sai, Liên Xô là một thị trường khổng lồ, nếu có thể mở được thị trường này, đối với chúng ta mà nói, không khác gì tìm được một mỏ vàng.
Lô Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói:
- Nếu cậu Phương có ý muốn đi Liên Xô để phát triển kinh doanh, gia đình tôi cũng có quen biết vài người trong quan trường ở Liên Xô.
Lô Minh Nguyệt mời Phương Minh Viễn ngồi xuống ghế sô pha, gọi người giúp việc mang nước trà lên. Võ Uy lo sợ, nơm nớp đứng qua một bên. Phương Minh Viễn nhìn ông ta nhưng cũng không nói gì.
Hai bên nói mấy câu khách sáo, Lô Minh Nguyệt mới chậm rãi nói đến chuyện của Võ Uy.
- Cậu Phương, ngọn nguồn sự việc đại khái là như vậy. Nhà họ Võ cùng họ Lô tôi có mối quan hệ thân thích, tôi và chị họ từ nhỏ đã có quan hệ không tồi cho nên cũng mặt dày mày dạn mà cầu xin cậu Phương giơ cao đánh khẽ tên khốn này.
Nói xong Lô Minh Nguyệt đưa tấm chi phiếu kia ra trước mặt Phương Minh Viễn.
- Lô hàng ấy để y lấy đi, sau đó sẽ đặt một lô hàng mới xem như bồi thường cho cậu Phương.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn Võ Uy, tuy không biết ngày thường trước mặt người khác có hiền lành như vậy hay không nhưng hiện tại bộ dạng đáng thương của y thật đúng là khiến Phương Minh Viễn không thể nổi giận. Sự tình như vậy trách nhiệm của Võ Uy chính là dùng người không khéo, chọn một người không thích hợp làm việc. Nhưng đôi khi sự tình cũng không được như dự tính, nhất là đến lúc giao cho thuộc hạ, chuyện bọn họ làm liên lụy đến mình là vô số.
Lô Minh Nguyệt thật sự hạ mình, lời lẽ cũng đầy ý khẩn cầu, không ra vẻ bề trên gọi Phương Minh Viễn mà lại gọi hắn là cậu Phương, hắn cũng phải cho ông ta chút thể diện.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc, đẩy chi phiếu trở lại cho Lô Minh Nguyệt nói:
- Nếu bác Lô đã lên tiếng, dù sao cháu cũng phải nể mặt bác. Chi phiếu này cháu đã chi ra nên không thể thu hồi. Lô hàng này cũng giao không đúng hạn, anh Võ một lần nữa mua hàng giao đến cảng cũng là lỗi của cháu đã lên kế hoạch sớm hơn, đây là sự thật. Hơn nữa, trợ lý của cháu đã mua lô hàng khác, nếu nhanh thì tối nay có thể giao đến cảng, cho nên nếu anh ấy có mua thì cũng không cần phải..
Sắc mặt Võ Uy thay đổi liên tục. Phương Minh Viễn này rốt cuộc có ý gì, lúc thì nói giữ thể diện cho Lô Minh Nguyệt, lúc lại từ chối bồi thường.
- Vậy ý của cậu Phương là…
Lô Minh Nguyệt điềm tĩnh hơn Võ Uy rất nhiều. Nếu Phương Minh Viễn đã nói giữ thể diện cho mình thì hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu.
- Nếu đã sai lầm thì nhất định phải chịu phạt, chỉ có đau đớn ngày sau mới có thể không tái phạm. Vị giám đốc Trương kia nếu là em vợ anh Võ, lại là thuộc hạ của bác thì bác cũng phải chia sẻ một phần trách nhiệm. Bác xuất ra một chi phiếu bằng nửa số tiền này quyên tặng cho Ban tổ chức Á vận Hội, nặc danh cũng tốt hay ghi tên cũng không có vấn đề gì. Như thế bác Lô cảm thấy thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nhìn Lô Minh Nguyệt.
Võ Uy như vừa trút được gánh nặng. Sự trừng phạt như vậy còn nhẹ hơn do Lô Minh Nguyệt đề nghị, ít nhất cũng bớt cho y không ít tiền. Tiền của Võ Uy cũng không phải từ trên trời rơi xuống, tuy không phải theo con đường chính thức nhưng cũng không làm gì trái pháp luật, chỉ đáng tiếc là nếu quyên tặng khoàn tiền này cho Ban tổ chức Á vận Hội thì chỉ có thể quyên tặng nặc danh, nếu không người ta sẽ hỏi Võ Uy từ đâu mà kiếm được nhiều tiền như thế. Vậy chẳng khác nào tự ném đá vào chân mình.
Lô Minh Nguyệt cười ha hả nói:
- Nếu cậu Phương đã định như vậy, tôi tất nhiên là không có vấn đề gì. Võ Uy, còn không mau cảm ơn cậu Phương đã giơ cao đánh khẽ, cho mi một con đường?
Lòng Lô Minh Nguyệt thật vui vẻ. Phương Minh Viễn thật sự là quá nể mặt ông ta, cho Võ Uy một nửa số tiền hàng. Khoản đó cũng trên một triệu nha.
Võ Uy liền bước tới vài bước tỏ vẻ cảm tạ, nhưng Phương Minh Viễn đã khoát tay nói:
- Anh Vũ, người em vợ kia của anh, anh định xử lý thế nào?
Võ Uy nhìn Lô Minh Nguyệt, Lô Minh Nguyệt cũng không cho ý kiến nên chỉ có thể bất an nói:
- Cậu Phương, thằng nhóc kia tầm nhìn hạn hẹp, có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đắc tội với cậu Phương rồi. Tôi cũng biết hành vi như thế này của nó đáng bị trừng phạt nghiêm khắc nhưng chị của nó, tức là vợ của tôi đang mang thai. Tôi… tôi định sẽ để nó tạ tội với cậu sau, để cho nó đi ba tỉnh đông bắc gần biên giới Nga Trung đi.
- Biên giới Nga Trung?
Phương Minh Viễn lạ lùng hỏi.
- Để gã đi đến đó làm gì?
Cây gậy này vụt cũng khá xa.
- Việc này …không dám nói dối cậu. tôi cảm thấy hiện giờ quan hệ giữa Hoa Hạ và Liên Xô cũng đã bình thường hóa, mà Liên Xô có dân số gần ba trăm triệu, diện tích hơn hai mươi triệu km vuông. Từ xưa đến nay, chính phủ Liên Xô luôn xem trọng công nghiệp nặng mà xem thường công nghiệp nhẹ. Nên từ xưa đến nay, công nghiệp nặng của nó phát triển hơn công nghiệp nhẹ. Các sản phẩm dệt, hàng tiêu dùng hàng ngày và sản xuất thực phẩm của nó vốn không thể thỏa mãn đủ nhu cầu của người dân. Trước mắt, hàng năm Liên Xô đều phải nhập từ nước ta một lượng lớn sản phẩm công nghiệp nhẹ và thực phẩm, trái cây và rau quả. Mà những sản phẩm họ cần này lại là những sản phẩm nước ta tồn đọng rất nhiều, cho nên tôi nghĩ…
Võ Uy ấp a ấp úng nói không rõ lời.
Phương Minh Viễn lập tức nhìn anh ta với ánh mắt khác hẳn. Không thể tưởng tượng được, ở chỗ của Lô Minh Nguyệt này, còn có con cháu nhà quan có chí hướng muốn làm nhà buôn quốc tế.
Ở kiếp trước, nhà buôn từ Hoa Hạ chạy đến Nga nổi danh cả nước. Phương Minh Viễn tuy không tự mình trải qua nhưng cũng nghe nói đến không ít. Cũng có không ít phim truyền hình và phim nhựa tái hiện rõ ràng sự việc của giai đoạn ấy.
Theo như lời nói của Võ Uy, trước mắt phần lớn các doanh nghiệp công nghiệp nhẹ của nhà nước đều có các sản phẩm lạc hậu, bỏ bê trong hoàn cảnh khốn cùng. Hiện giờ Liên Xô lại gặp cảnh không đủ các sản phẩm công nghiệp nhẹ, không thể thỏa mãn yêu cầu của người dân, còn các thương phẩm công nghiệp nhẹ của Hoa Hạ như áo sơ mi, áo lông, đồ dùng trên giường, tơ lụa, phích nước nóng…đã sớm quen thuộc với người dân Liên Xô, có được danh tiếng với họ. Thập niên 80, quan hệ Xô Trung dịu lại, khi người dân hai nước tiến hành các đàm phán thương mại, nhân viên bên phía Liên Xô nhiều lần khen ngợi khăn mặt của nước ta mềm mại, kỹ năng thấm nước tốt, thợ may áo sơ mi khéo léo, thiết kế thời trang trẻ em mới mẻ độc đáo. Cho nên lúc này mạnh mẽ khai phá thị trường Liên Xô chẳng những có thể thu được lợi nhuận lớn mà có thể chuẩn bị tiến quân vào thị trường Nga sau ngày Liên Xô tan rã. Phương Minh Viễn từ vùng vịnh trở về luôn cân nhắc xem phải bắt đầu chuyện này thế nào. Xem ra, không ngờ phải đi cùng Võ Uy này rồi.
- Anh muốn làm thế nào? Ngoại tệ thì không ổn lắm.
Phương Minh Viễn ra vẻ kinh ngạc nói.
- Việc này…Cậu Phương, buôn bán với Liên Xô có thể không cần ngoại tệ.
Võ Uy hơi bất an nói.
- Nước ta nhập khẩu từ Liên Xô và các nước Đông Âu vẫn luôn sử dụng kế toán thanh toán, tiến hành theo phương thức cân bằng xuất nhập nên không dùng ngoại tệ. Hơn nữa tôi định dùng phương thức trao đổi hàng hóa, trực tiếp trao đổi một ít thiết bị và tài nguyên từ Liên Xô.
- Vật dụng của Liên Xô to lớn mà xấu xí, ngươi mua vào định bán cho ai?
Lô Minh Nguyệt phản bác. Võ Uy nhìn ông ta, muốn nói nhưng lại thôi.
- Bác Lô, không thể nói như vậy được. Hàng hóa của Liên Xô đích thật là như lời bác nói, vừa to vừa xấu nhưng không phải tất cả đều như thế, nó cũng có ưu thế nhất định. Ví dụ như khai thác than, thiết bị chọn than đá, thiết bị phát điện, sản xuất máy bay còn có ưu thế khá lớn so với trong nước. Hơn nữa, về giá cả, hàng hóa của Liên Xô cũng rẻ hơn hàng Âu Mỹ khá nhiều.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói.
Võ Uy gật đầu liên tục nói:
- Hơn nữa, nước ta có rất nhiều doanh nghiệm nhà nước, đếu từ năm 50, 60 đều do Liên Xô viện trợ. Tuy sau khi quan hệ giữa hai nước tan vỡ, nước ta đi theo đường lối tự chủ nghiên cứu phát triển, nhưng không thể không thừa nhận, rất nhiều kỹ thuật của nước ta và Liên Xô đếu cùng một gốc. Hiện nay các thiết bị kỹ thuật mà các doanh nghiệp đó đưa ra đều gặp phải vấn đề cải tạo kỹ thuật và đổi mới thiết bị. Nếu các doanh nghiệp cũ kỹ đó cần thiết bị, kỹ thuật đều có thể nhập khẩu từ phương Tây, không chỉ cần một lượng lớn ngoại tệ mà còn cần phải huấn luyện kỹ thuật cho nhân viên lần nữa. Tôi cảm thấy, nếu có thể tiếp tục trang bị thiết bị kỹ thuật của Liên Xô đối với ta cũng có lợi.
Phương Minh Viễn không khỏi cảm thấy có chút hứng thú với Võ Uy. Những việc này là tự anh ta nhìn ra hay có người chỉ bảo? Dù thế nào, có thể nghĩ ra và muốn hành động, Phương Minh Viễn nghĩ người này cũng có vài phần đáng khen.
- Anh có liên hệ với bên kia sao?
Phương Minh Viễn đột nhiên hỏi.
Võ Uy sợ run một tí rồi mới đáp:
- Cũng xem như có, bạn của tôi có người quen biết làm cán bộ thành phố biên giới Xô Trung.
Phương Minh Viễn hơi thất vọng khẽ lắc đầu. Cán bộ thành phố biên giới, nếu làm ăn nhỏ thì cũng có thể, nhưng đối với hắn sợ là không đủ dùng.
- Thế nào? Cậu Phương, cậu cũng hứng thú với việc này sao?
Lô Minh Nguyệt đã nhìn ra dường như Phương Minh Viễn cũng khá hứng thú với việc buôn bán Xô Trung này. Nếu đã nhìn thấy, tất nhiên phải làm cho đúng.
- Bác Lô, không dám giấu bác, thời gian qua cháu cũng đã định đi Liên Xô xem thử. Thế giới này, Hong Kong, Nhật Bản, Trung Đông, nước Mỹ cháu đều đã đi rồi, nhưng nước gần với ta nhất là Liên Xô cháu còn chưa tới. Anh ấy vừa rồi nói không sai, Liên Xô là một thị trường khổng lồ, nếu có thể mở được thị trường này, đối với chúng ta mà nói, không khác gì tìm được một mỏ vàng.
Lô Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói:
- Nếu cậu Phương có ý muốn đi Liên Xô để phát triển kinh doanh, gia đình tôi cũng có quen biết vài người trong quan trường ở Liên Xô.
/1605
|