Không thể không nói, người này có vẻ dữ tợn nhất trong mấy người làm ở trạm xăng.
Tính cả Trần Trung và Võ Hưng Quốc, bảo vệ của Phương Minh Viễn có sáu người, Võ Uy cũng dẫn theo sáu người, ánh mắt của mười hai người toàn bộ đều xoay lại, không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có người dám đòi chôn ông chủ mình, thật là đáng để chiêm ngưỡng. Người đàn ông kia không ngờ tiếng quát to của mình không làm Phương Minh Viễn và Võ Uy phản ứng mà lại khiến cho mười hai người kia nhìn gã như đang nhìn người chết, trong lòng cảm thấy căng thẳng, không dám nói những lời độc địa nữa.
Người trung niên ấy kéo mấy người đứng cạnh lùi lại vài bước, nhỏ giọng nói vài câu, người thanh niên kia lập tức chạy vào trong trạm xăng.
Có người mang đến ống hút, hút xăng trong bình xăng xe ra. Phương Minh Viễn và Võ Uy nhìn thấy chất lỏng màu vàng, khá đục, gần một xô nhựa, màu sắc xăng rất tệ, mùi cũng vậy. Phương Minh Viễn trong lòng hầu như đã hiểu rõ. Rõ ràng là trong xăng có pha nước. Ở kiếp trước, trên mạng đưa tin không ít về các trạm xăng làm ăn gian dối như vậy. Nhưng hắn chỉ ở trong thành phố lớn, chỉ nghe nói nhưng chưa từng trải nghiệm qua.
Sau một lúc yên lặng, mọi người liền phát hiện xăng này có pha nước, từ trên nhìn xuống, dường như chỉ có nửa xô chất lỏng.
- Đây là vì nước nặng hơn nên xăng sẽ nổi lên trên, cho nên thoạt nhìn dường như là nửa thùng.
Trần Trung cười lạnh nói. Anh tìm một cái cây đo lượng chất lỏng trong xô, phát hiện xăng chỉ có một ít trên mặt xô.
- Đâu không phải là xăng pha nước, mà là nước pha xăng.
Võ Hưng Quốc thốt lên. Trong xăng bỏ thêm nhiều nước như vậy, nước đi vào động cơ, xe không chết máy mới đúng là gặp quỷ.
- Tao nói tụi bây ở đây bán nước hay bán xăng?
Trương Hiển Lập nổi trận lôi đình quát. Làm cho bọn họ ngày hôm nay chỉ có thể sửa xe, còn không biết trong thị trấn nhỏ thế này có thể tìm được nơi sửa xe nhập khẩu không, nếu hai ông chủ thấy khó chịu, gã chắc chắn là không có một ngày yên lành.
- Anh nói cái gì vậy, ở đây đương nhiên là bán xăng.
Người trung niên có vẻ như chẳng hề quan tâm.
- Vậy nước trong bình xăng của bọn tôi ở đâu ra?
Trương Hiển Lập lại tức giận, kéo cổ áo ông ta.
- Nước trong bình xăng của mấy người ở đâu ra làm sao tôi biết được. Đây là xe của mấy người, đâu phải của tôi.
Người trung niên kia nhìn Trương Hiển Lập cười lạnh nói:
- Vương Lão Hổ tao xem ra bọn bây dường như đến đây để lừa đảo. Tao đếm một, hai , ba, nếu mày không buông tay, tao sẽ tống cả lũ vào tù.
- Hiển Lập, quay lại!
Võ Uy cười lạnh nói:
- Không phải vừa rồi ông muốn chôn hết bọn tôi sao, sao giờ lại chuyển thành nhà tù vậy? Vương Lão Hổ, ha ha…nếu ông là hổ, thì vừa đúng lúc tôi họ Võ. Hôm nay chúng ta xem thử con hổ như ông chôn Võ Tòng tôi ở đâu, hay là tôi sẽ chỉ cho ông cách rút gân hổ. Hiển Lập, đi hỏi xem ai quản lý huyện này. Huyện không được thì hỏi thành phố, thành phố hỏi không được thì hỏi tỉnh, cùng lắm thì tới quan tòa ở Bắc Kinh. Tôi thật muốn nhìn xem, ở Bắc Kinh, con hổ như ông có mấy phần uy võ.
Võ Uy thật sự tức giận. Sửa hai chiếc xe này cũng không ít tiền, không chỉ đổi kim phun nhiên liệu, bugi và các linh kiện khác, mà các bộ phận khác cũng bị nước vào nên đều cần chùi rửa. Tiền thật ra chỉ là việc nhỏ, Võ Uy không xem vào đâu, vấn đề là nó làm trễ công việc. Cùng Phương Minh Viễn đi, lại gặp phải chuyện thế này, không thể làm người ta không tức giận. Hơn nữa, Vương Lão Hổ này, không biết trời cao đất dày là gì, đã phạm tội rồi, nếu thành thật nhận lỗi, nghĩ cách giúp sửa xe, thì với nhân vật nhỏ bé như ông ta, Võ Uy cũng cảm thấy không cần phải dùng đến các mối quan hệ để giải quyết ông ta, đó rõ ràng là giết gà lại dùng dao mổ trâu.
Nhưng Vương Lão Hổ này lại la toáng lên là muốn chôn họ, lại uy hiếp muốn tống họ vào ngục, quả thật là đã chọc giận Võ Uy. Chuyện này thật là tượng đất cũng không nhịn nổi, đừng nói người nhà quan như y. Nhìn bề ngoài sao biết được người tài trí. Đừng nói là lãnh đạo thị trấn, thị xã cho dù là cán bộ bình thường trong tỉnh y cũng không thèm để mắt, cho dù cũng nể mặt một chút.
Vương Lão Hổ bị y nói một thôi một hồi nghẹn đến không nói nên lời. Lúc này ông ta mới nhận ra dường như mình đã đá trúng gậy sắt. Mấy người này nhìn bên ngoài đã có vẻ không tầm thường, nhưng ông ta ỷ mình có một người anh làm đoàn trưởng trong quân khu, gia đình ông ta lại là thế gia vọng tộc ở khu này, lãnh đạo trong thị trấn rất nhiều người đều là bà con của ông ta. Ông ta đã kiêu ngạo ở nơi này từ rất lâu rồi, sớm đã biết đối phương không phải người bình thường, nhưng vẫn nhất định không nhận lỗi.
- Này, này, này! Các người đang làm gì vậy?
Theo ba tiếng quát, chỉ thấy ba gã cảnh sát cưỡi xe đạp, chật vật trong bùn đạp tới, vừa đạp xe vừa hét lớn.
Hoàng Quý là phó đồn công an thị trấn. Gã được điều từ thị trấn khác trong huyện về đây. Trong thị trấn nhỏ này họ Vương chiếm vị trí thống trị, tất nhiên hôm đó không dễ chịu lắm. Rất nhiều người nhà họ Vương có liên quan đến sự việc, dù họ có báo án, thì bọn này cũng chỉ có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Ai bảo lãnh đạo thị trấn đều là người thân thích của nhà họ Vương. Nghe nói gần một phần ba lãnh đạo huyện đều là người nhà họ Vương, ngay cả ở thành phố và quân khu cũng có. Anh ta là một phó đồn nho nhỏ, đừng nói là thành phố, ngay cả trong huyện cũng không có một chỗ dựa vững chắc, dù là không thích nhìn mọi việc như vậy, nhưng vì chén cơm, cũng chỉ có thể mắt mở mắt nhắm với nhà họ Vương.
Vương Lão Hổ vốn tên là gì, Hoàng Quý cũng không nhớ, chỉ biết rằng từ hai năm trước, khi anh ta được điều đến thị trấn này thì mọi người trong thị trấn đều gọi ông ta như vậy. Vương Lão Hổ chẳng những không thấy ngại mà cũng tự xưng như thế.
Vương Lão Hổ mở một trạm xăng ở đây, tuy có bảng hiệu xăng dầu Hoa Hạ, nhưng rốt cuộc có do xăng dầu Hoa Hạ quản lý hay không, Hoàng Quý cũng không biết. Trạm xăng pha nước vào xăng, Hoàng Quý cũng biết, nhưng mọi người ở đây đều trả nhiều tiền hơn một ít để mua xăng dầu thật của Vương Lão Hổ. Còn phần lớn đều để lừa gạt người từ xa đến. Nhưng hôm nay, rõ ràng Vương Lão Hổ dường như không khống chế được tình hình, nếu không cũng sẽ không báo cảnh sát.
Hoàng Quý vừa nhìn thấy, cừ thật, Vương Lão Hổ giằng co với khoảng mười lăm, mười sáu người, tuy trong đó có hai người nữ và một thiếu niên, nhưng như vậy cũng đã là nhiều, huống chi những người này đều có vẻ khỏe mạnh, nhất định là hảo thủ. Xem ra Vương Lão Hổ đúng là cứng rắn bày tỏ bất bình.
Hoàng Quý đưa ánh mắt đơn giản nhìn hai chiếc xe của Phương Minh Viễn đang đậu, ánh mắt mở to như chiếc chuông đồng, lập tức áp tay sờ vào.
Leng keng…
Chiếc xe đạp phát ra âm thanh chói tai ở lối rẽ vào trạm xăng, nếu hai thuộc hạ của anh ta không phản ứng nhanh nhạy thì ba người đã ngã vào nhau.
- Đồn phó Hoàng!
Hai người thanh niên giật mình kinh hãi nói.
Hoàng Quý cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, khoát tay nói:
- Không việc gì đâu!
Nói xong, ba người đem xe đạp dựa vào bức tường bên cạnh rối bước nhanh về phía mọi người.
- Có thấy không vậy? Hừ, biết điều thì khẩn trương một chút đi. Xe mình hư thì tự đi sửa, không liên quan cái chó gì đến trạm xăng của tao đâu.
Vương Lão Hổ đắc ý nói:
- Lão Hoàng, xe của mấy người này bị hỏng, muốn đổ hết lên đầu tôi. Anh xem, họ còn muốn ra tay đánh người nữa.
“Xì!”
Thư ký của Võ Uy nhịn không nổi bật cười đầu tiên, tất cả mọi người đều không khỏi mỉm cười. Lão Hoàng, lão Hoàng, mấy năm gần đây, từ lão hoàng dùng để gọi mấy con bò già nua ốm yếu, hoặc những con chó vàng trung thành không chê chủ nghèo khổ trên mấy bộ phim truyền hình. Hôm nay đột nhiên nghe Vương Lão Hổ gọi như vậy, có người chợt nhớ đến việc này nên không nén cười nổi. không chỉ có mấy người Phương Minh Viễn cười, ngay cả hai người cảnh sát trẻ phía sau Vương Lão Hổ cũng phải mỉm cười.
Hoàng Quý đến phía trước hai chiếc xe hỏng, lau bảng số xe bị dính bùn, làm lộ ra hoàn toàn bảng số xe.
“Bảng số Bắc Kinh!” Trong lòng Hoàng Quý run lên, tuy không phải là biển số đặc biệt gì, nhưng xem khí chất của những người này, còn hai chiếc xe kia tuy không biết bảng số là gì, nhưng đã là xe việt dã nhập khẩu thì chắc chắn không phải người bình thường. Hôm nay Vương Lão Hổ nhìn sai người rồi. Đối mặt với sự đe dọa của ông ta, có lẽ người bình thường sẽ nén giận, nhưng nhóm người này lại không như thế.
Hai cảnh sát trẻ theo sau anh ta, thấy rõ bảng số xe cũng khe khẽ hít sâu một hơi. Đầu năm, xe từ Bắc Kinh tới, tất nhiên không phải người bình thường.
- Cảnh sát Hoàng, xe chúng tôi chưa chạy khỏi nơi này mấy mét thì tắt máy. Anh đến xem xem, đây là xăng chúng tôi rút từ trong bình ra, trong thùng này có hơn nửa thùng là nước. Tôi muốn hỏi vị Vương Lão Hổ này, ông bán nước hay bán xăng đây?
Phương Minh Viễn tiến lên hai bước, gọi Hoàng Quý đến.
“Quả nhiên là người từ Bắc Kinh tới, nói chuyện cũng dễ nghe. Cảnh sát Hoàng, nghe hay hơn cách Vương Lão Hổ gọi nhiều.”
Không cần nói gì khác, chỉ cần cách xưng hô này, trong lòng Hoàng Quý cũng đã hướng về mấy người Phương Minh Viễn mấy phần.
- Đúng vậy, cảnh sát Hoàng, anh đến xem này, trong bình xăng bỏ thêm nhiều nước như vậy, động cơ sao không tắt được! Trạm xăng xăng này nên đổi thành trạm nước cho rồi! Vị Vương Lão Hổ này, có lẽ là nhầm, nước nói thành xăng.
Võ Uy khoanh hai tay trước ngực, cười cười nhìn Hoàng Quý. Y tin rằng người cảnh sát này đã nhìn ra vấn đề rồi.
Tính cả Trần Trung và Võ Hưng Quốc, bảo vệ của Phương Minh Viễn có sáu người, Võ Uy cũng dẫn theo sáu người, ánh mắt của mười hai người toàn bộ đều xoay lại, không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có người dám đòi chôn ông chủ mình, thật là đáng để chiêm ngưỡng. Người đàn ông kia không ngờ tiếng quát to của mình không làm Phương Minh Viễn và Võ Uy phản ứng mà lại khiến cho mười hai người kia nhìn gã như đang nhìn người chết, trong lòng cảm thấy căng thẳng, không dám nói những lời độc địa nữa.
Người trung niên ấy kéo mấy người đứng cạnh lùi lại vài bước, nhỏ giọng nói vài câu, người thanh niên kia lập tức chạy vào trong trạm xăng.
Có người mang đến ống hút, hút xăng trong bình xăng xe ra. Phương Minh Viễn và Võ Uy nhìn thấy chất lỏng màu vàng, khá đục, gần một xô nhựa, màu sắc xăng rất tệ, mùi cũng vậy. Phương Minh Viễn trong lòng hầu như đã hiểu rõ. Rõ ràng là trong xăng có pha nước. Ở kiếp trước, trên mạng đưa tin không ít về các trạm xăng làm ăn gian dối như vậy. Nhưng hắn chỉ ở trong thành phố lớn, chỉ nghe nói nhưng chưa từng trải nghiệm qua.
Sau một lúc yên lặng, mọi người liền phát hiện xăng này có pha nước, từ trên nhìn xuống, dường như chỉ có nửa xô chất lỏng.
- Đây là vì nước nặng hơn nên xăng sẽ nổi lên trên, cho nên thoạt nhìn dường như là nửa thùng.
Trần Trung cười lạnh nói. Anh tìm một cái cây đo lượng chất lỏng trong xô, phát hiện xăng chỉ có một ít trên mặt xô.
- Đâu không phải là xăng pha nước, mà là nước pha xăng.
Võ Hưng Quốc thốt lên. Trong xăng bỏ thêm nhiều nước như vậy, nước đi vào động cơ, xe không chết máy mới đúng là gặp quỷ.
- Tao nói tụi bây ở đây bán nước hay bán xăng?
Trương Hiển Lập nổi trận lôi đình quát. Làm cho bọn họ ngày hôm nay chỉ có thể sửa xe, còn không biết trong thị trấn nhỏ thế này có thể tìm được nơi sửa xe nhập khẩu không, nếu hai ông chủ thấy khó chịu, gã chắc chắn là không có một ngày yên lành.
- Anh nói cái gì vậy, ở đây đương nhiên là bán xăng.
Người trung niên có vẻ như chẳng hề quan tâm.
- Vậy nước trong bình xăng của bọn tôi ở đâu ra?
Trương Hiển Lập lại tức giận, kéo cổ áo ông ta.
- Nước trong bình xăng của mấy người ở đâu ra làm sao tôi biết được. Đây là xe của mấy người, đâu phải của tôi.
Người trung niên kia nhìn Trương Hiển Lập cười lạnh nói:
- Vương Lão Hổ tao xem ra bọn bây dường như đến đây để lừa đảo. Tao đếm một, hai , ba, nếu mày không buông tay, tao sẽ tống cả lũ vào tù.
- Hiển Lập, quay lại!
Võ Uy cười lạnh nói:
- Không phải vừa rồi ông muốn chôn hết bọn tôi sao, sao giờ lại chuyển thành nhà tù vậy? Vương Lão Hổ, ha ha…nếu ông là hổ, thì vừa đúng lúc tôi họ Võ. Hôm nay chúng ta xem thử con hổ như ông chôn Võ Tòng tôi ở đâu, hay là tôi sẽ chỉ cho ông cách rút gân hổ. Hiển Lập, đi hỏi xem ai quản lý huyện này. Huyện không được thì hỏi thành phố, thành phố hỏi không được thì hỏi tỉnh, cùng lắm thì tới quan tòa ở Bắc Kinh. Tôi thật muốn nhìn xem, ở Bắc Kinh, con hổ như ông có mấy phần uy võ.
Võ Uy thật sự tức giận. Sửa hai chiếc xe này cũng không ít tiền, không chỉ đổi kim phun nhiên liệu, bugi và các linh kiện khác, mà các bộ phận khác cũng bị nước vào nên đều cần chùi rửa. Tiền thật ra chỉ là việc nhỏ, Võ Uy không xem vào đâu, vấn đề là nó làm trễ công việc. Cùng Phương Minh Viễn đi, lại gặp phải chuyện thế này, không thể làm người ta không tức giận. Hơn nữa, Vương Lão Hổ này, không biết trời cao đất dày là gì, đã phạm tội rồi, nếu thành thật nhận lỗi, nghĩ cách giúp sửa xe, thì với nhân vật nhỏ bé như ông ta, Võ Uy cũng cảm thấy không cần phải dùng đến các mối quan hệ để giải quyết ông ta, đó rõ ràng là giết gà lại dùng dao mổ trâu.
Nhưng Vương Lão Hổ này lại la toáng lên là muốn chôn họ, lại uy hiếp muốn tống họ vào ngục, quả thật là đã chọc giận Võ Uy. Chuyện này thật là tượng đất cũng không nhịn nổi, đừng nói người nhà quan như y. Nhìn bề ngoài sao biết được người tài trí. Đừng nói là lãnh đạo thị trấn, thị xã cho dù là cán bộ bình thường trong tỉnh y cũng không thèm để mắt, cho dù cũng nể mặt một chút.
Vương Lão Hổ bị y nói một thôi một hồi nghẹn đến không nói nên lời. Lúc này ông ta mới nhận ra dường như mình đã đá trúng gậy sắt. Mấy người này nhìn bên ngoài đã có vẻ không tầm thường, nhưng ông ta ỷ mình có một người anh làm đoàn trưởng trong quân khu, gia đình ông ta lại là thế gia vọng tộc ở khu này, lãnh đạo trong thị trấn rất nhiều người đều là bà con của ông ta. Ông ta đã kiêu ngạo ở nơi này từ rất lâu rồi, sớm đã biết đối phương không phải người bình thường, nhưng vẫn nhất định không nhận lỗi.
- Này, này, này! Các người đang làm gì vậy?
Theo ba tiếng quát, chỉ thấy ba gã cảnh sát cưỡi xe đạp, chật vật trong bùn đạp tới, vừa đạp xe vừa hét lớn.
Hoàng Quý là phó đồn công an thị trấn. Gã được điều từ thị trấn khác trong huyện về đây. Trong thị trấn nhỏ này họ Vương chiếm vị trí thống trị, tất nhiên hôm đó không dễ chịu lắm. Rất nhiều người nhà họ Vương có liên quan đến sự việc, dù họ có báo án, thì bọn này cũng chỉ có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Ai bảo lãnh đạo thị trấn đều là người thân thích của nhà họ Vương. Nghe nói gần một phần ba lãnh đạo huyện đều là người nhà họ Vương, ngay cả ở thành phố và quân khu cũng có. Anh ta là một phó đồn nho nhỏ, đừng nói là thành phố, ngay cả trong huyện cũng không có một chỗ dựa vững chắc, dù là không thích nhìn mọi việc như vậy, nhưng vì chén cơm, cũng chỉ có thể mắt mở mắt nhắm với nhà họ Vương.
Vương Lão Hổ vốn tên là gì, Hoàng Quý cũng không nhớ, chỉ biết rằng từ hai năm trước, khi anh ta được điều đến thị trấn này thì mọi người trong thị trấn đều gọi ông ta như vậy. Vương Lão Hổ chẳng những không thấy ngại mà cũng tự xưng như thế.
Vương Lão Hổ mở một trạm xăng ở đây, tuy có bảng hiệu xăng dầu Hoa Hạ, nhưng rốt cuộc có do xăng dầu Hoa Hạ quản lý hay không, Hoàng Quý cũng không biết. Trạm xăng pha nước vào xăng, Hoàng Quý cũng biết, nhưng mọi người ở đây đều trả nhiều tiền hơn một ít để mua xăng dầu thật của Vương Lão Hổ. Còn phần lớn đều để lừa gạt người từ xa đến. Nhưng hôm nay, rõ ràng Vương Lão Hổ dường như không khống chế được tình hình, nếu không cũng sẽ không báo cảnh sát.
Hoàng Quý vừa nhìn thấy, cừ thật, Vương Lão Hổ giằng co với khoảng mười lăm, mười sáu người, tuy trong đó có hai người nữ và một thiếu niên, nhưng như vậy cũng đã là nhiều, huống chi những người này đều có vẻ khỏe mạnh, nhất định là hảo thủ. Xem ra Vương Lão Hổ đúng là cứng rắn bày tỏ bất bình.
Hoàng Quý đưa ánh mắt đơn giản nhìn hai chiếc xe của Phương Minh Viễn đang đậu, ánh mắt mở to như chiếc chuông đồng, lập tức áp tay sờ vào.
Leng keng…
Chiếc xe đạp phát ra âm thanh chói tai ở lối rẽ vào trạm xăng, nếu hai thuộc hạ của anh ta không phản ứng nhanh nhạy thì ba người đã ngã vào nhau.
- Đồn phó Hoàng!
Hai người thanh niên giật mình kinh hãi nói.
Hoàng Quý cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, khoát tay nói:
- Không việc gì đâu!
Nói xong, ba người đem xe đạp dựa vào bức tường bên cạnh rối bước nhanh về phía mọi người.
- Có thấy không vậy? Hừ, biết điều thì khẩn trương một chút đi. Xe mình hư thì tự đi sửa, không liên quan cái chó gì đến trạm xăng của tao đâu.
Vương Lão Hổ đắc ý nói:
- Lão Hoàng, xe của mấy người này bị hỏng, muốn đổ hết lên đầu tôi. Anh xem, họ còn muốn ra tay đánh người nữa.
“Xì!”
Thư ký của Võ Uy nhịn không nổi bật cười đầu tiên, tất cả mọi người đều không khỏi mỉm cười. Lão Hoàng, lão Hoàng, mấy năm gần đây, từ lão hoàng dùng để gọi mấy con bò già nua ốm yếu, hoặc những con chó vàng trung thành không chê chủ nghèo khổ trên mấy bộ phim truyền hình. Hôm nay đột nhiên nghe Vương Lão Hổ gọi như vậy, có người chợt nhớ đến việc này nên không nén cười nổi. không chỉ có mấy người Phương Minh Viễn cười, ngay cả hai người cảnh sát trẻ phía sau Vương Lão Hổ cũng phải mỉm cười.
Hoàng Quý đến phía trước hai chiếc xe hỏng, lau bảng số xe bị dính bùn, làm lộ ra hoàn toàn bảng số xe.
“Bảng số Bắc Kinh!” Trong lòng Hoàng Quý run lên, tuy không phải là biển số đặc biệt gì, nhưng xem khí chất của những người này, còn hai chiếc xe kia tuy không biết bảng số là gì, nhưng đã là xe việt dã nhập khẩu thì chắc chắn không phải người bình thường. Hôm nay Vương Lão Hổ nhìn sai người rồi. Đối mặt với sự đe dọa của ông ta, có lẽ người bình thường sẽ nén giận, nhưng nhóm người này lại không như thế.
Hai cảnh sát trẻ theo sau anh ta, thấy rõ bảng số xe cũng khe khẽ hít sâu một hơi. Đầu năm, xe từ Bắc Kinh tới, tất nhiên không phải người bình thường.
- Cảnh sát Hoàng, xe chúng tôi chưa chạy khỏi nơi này mấy mét thì tắt máy. Anh đến xem xem, đây là xăng chúng tôi rút từ trong bình ra, trong thùng này có hơn nửa thùng là nước. Tôi muốn hỏi vị Vương Lão Hổ này, ông bán nước hay bán xăng đây?
Phương Minh Viễn tiến lên hai bước, gọi Hoàng Quý đến.
“Quả nhiên là người từ Bắc Kinh tới, nói chuyện cũng dễ nghe. Cảnh sát Hoàng, nghe hay hơn cách Vương Lão Hổ gọi nhiều.”
Không cần nói gì khác, chỉ cần cách xưng hô này, trong lòng Hoàng Quý cũng đã hướng về mấy người Phương Minh Viễn mấy phần.
- Đúng vậy, cảnh sát Hoàng, anh đến xem này, trong bình xăng bỏ thêm nhiều nước như vậy, động cơ sao không tắt được! Trạm xăng xăng này nên đổi thành trạm nước cho rồi! Vị Vương Lão Hổ này, có lẽ là nhầm, nước nói thành xăng.
Võ Uy khoanh hai tay trước ngực, cười cười nhìn Hoàng Quý. Y tin rằng người cảnh sát này đã nhìn ra vấn đề rồi.
/1605
|