Sau khi đoàn người Phương Minh Viễn tiến vào Băng Thành liền tìm một khách sạn để ở. Băng Thành là một thành phố tỉnh lị, là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa và giao thông của miền Bắc khu Đông Bắc, được tặng cho nhiều mỹ danh như Moscow phương đông, Paris phương đông…Từ đây lên phía bắc, Hoa Hạ không còn thành phố nào lớn hơn. Đi đường đã mấy ngày, mọi người cũng cần phải nghỉ ngơi để hồi phục lại.
Vì Phương Minh Viễn nhất quyết đi đường bộ nên đây là thành phố cuối cùng có thể đảm bảo tiếp tế các vật dụng thiết yếu cho họ. Ra khỏi nơi này thì không thể tìm đủ. Hơn nữa Võ Uy cũng muốn mua xe ở đây, hai chiếc xe kia sửa xong ông ta muốn bán đi.
Ông ta cũng hiểu, từ đây lên phía Bắc toàn nơi hoang vắng, vào đất Liên Xô thì xe có rèm che không thoải mái bằng xe việt dã. Tuy muốn mua chiếc xe giống Phương Minh Viễn nhưng cũng không dễ dàng, mà giá cả lại quá cao, nhưng tìm hai chiếc xe jeep quân đội trong nước cũng không phải là việc khó.
Phương Minh Viễn ngâm người trong bồn tắm, lúc này mới cảm thấy sảng khoái, thay quần áo sạch sẽ. Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, thấy Trần Trung và Võ Hưng Quốc ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Phương Minh Viễn nhìn thấy tóc hai người đếu ướt, hiển nhiên là đã tắm xong.
- Chị Liên còn chưa ra sao?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Tắm xong rồi cảm thấy hơi đói bụng.
Trần Trung và Võ Hưng Quốc thoáng nhìn nhau, Trần Trung nói:
- Đi vào rồi thì không đi ra, chắc là…
Đang khi nói chuyện, cửa phòng mở ra, Lâm Liên đi vào với mái tóc dài còn ướt. Trong khách sạn này không giống như khách sạn kiếp trước của Phương Minh Viễn, có trang bị máy sấy tóc, nên khách chỉ có thể dùng khăn lau thật mạnh, chờ tóc khô tự nhiên. Cũng may bây giờ là tháng Mười, nhiệt độ ở Băng Thành tuy không cao như Bắc Kinh nhưng cũng không đến mức khó chịu.
- Đi thôi, đi ăn thử cơm Tây ở đây.
Phương Minh Viễn nói lớn.
Băng Thành ở miền Bắc Hoa Hạ, trước khi lập nước, nời đây bị ảnh hưởng lâu dài của nước Nga và Nhật Bản, chẳng những là kiến trúc tây phương như giáo đường thánh Sofia trang nghiêm hùng vĩ, giáo đường Nicola được bao phủ bởi bầu không khí thần bí, còn có nhà gỗ Nga tinh xảo, các toàn nhà với kiến trúc Gothic, đường phố trung tâm được xây dựng đậm nét châu Âu, màu sắc tươi sáng, hiển thị cảnh ấm no.
Hơn nữa, ngày xưa Băng Thành có tỉ lệ người nước ngoài rất cao, trong đó Nga kiều chiếm đa số. Cách sống và tập tục của người nước ngoài có ảnh hưởng nhất định với người Băng Thành. Ví dụ như loại bánh mì lớn tên Liệt Ba, nặng khoảng năm cân, mùi rất thơm, vỏ bánh vàng và giòn, bên trong xốp, mùi vị độc đáo. Nơi này quán cơm Tây rất nhiều mà mùi vị đều không tệ.
- Cơm Tây!
Võ Hưng Quốc liền xụ mặt xuống. Anh ta đi theo Phương Minh Viễn thời gian không ngắn, cũng không phải chưa từng nếm qua cơm Tây, nhưng nghĩ đến chuyện cầm dao nĩa, anh ta không biết phải nói thế nào nữa, ngoài ra, anh ta nhận thấy tảng thịt bò và mấy thứ linh tinh, ăn cả ba phần cũng không bằng món kẹp thịt của tỉnh Tần Tây. Đi ăn tí cơm Tây, tiêu không ít tiền, còn không bằng ăn bát mì, lại thêm vài miếng thịt, ăn thoải mái hơn nhiều.
- Cậu Phương vì muốn tốt cho chú mày. Khi đến Liên Xô thì tìm đâu ra đồ ăn Trung Quốc cho chú mày, việc này là tập cho chú mày trước.
Trần Trung cười vỗ vai anh ta.
- Đi thôi, một phần cơm Tây vài trăm đồng cho chú mày ăn, người khác có muốn cũng không được đâu.
- Chính là cực hình, chẳng những ăn không vô mà còn hoảng cả hồn.
Võ Hưng Quốc nhỏ giọng than thở.
Phương Minh Viễn tất nhiên không để ý đến điểm kháng nghị nho nhỏ của Võ Hưng Quốc. Trần Trung nói không sai, sau khi vào đến Liên Xô, chỉ sợ cả mười bữa ăn đều là cơm Tây, còn không thì phải nấu mì không ăn liền ăn với dưa muối, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc bên đó, Phương Minh Viễn không biết có hy vọng không.
Lúc mấy người họ đi ra, Võ Uy đã dẫn Trương Hiển Lập ra ngoài mua thức ăn. Bên Nga chẳng những sản phẩm công nghiệp nhẹ ít, chất lượng cũng khó nói, lại không hợp khẩu vị người Hoa Hạ nên Võ Uy thà rằng ăn không nổi chứ không chịu ăn không đủ no.
Hoàng Quý và hai lái xe co ro ngồi ở đại sảnh khách sạn, nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn bước xuống, vội vàng đứng dậy.
- Cậu Phương, nếu cậu và giám đốc Võ không có gì chỉ bảo, chúng tôi quay về huyện, ở đó đợi hai vị quay lại. Đến lúc đó, nhất định là huyện tôi quét đường đón tiếp.
Hoàng Quý đon đả nói. Đi theo hai ngày anh ta đã nhìn ra, giám đốc Võ mà chủ tịch và bí thư huyện ủy đang o bế cũng phải khách khí trước mặt Phương Minh Viễn. Hơn nữa, người trung niên hôm trước làm cho đại đoàn trưởng Vương sợ chết khiếp lại chỉ đi theo phía sau Phương Minh Viễn. Cả Phương Minh Viễn và Võ Uy đều có địa vị rất cao, ai cũng biết điều đó, nhưng cậu Phương này, tuy địa vị Võ Uy cao nhưng lại phải theo sau, người thật sự lớn chắc chắn là cậu thiếu niên tưởng bình thường kia.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Đồn phó Hoàng, phiền ba người các anh đã phải đi theo một đoạn đường. Giờ đã giữa trưa, chúng tôi phải ra ngoài ăn cơm, vậy cùng đi đi, đi đường xa, phải ăn no mới đủ sức.
Hoàng Quý cúi đầu khom lưng còn muốn khách sáo vài câu, Phương Minh Viễn đã đi ra ngoài cửa. Võ Hưng Quốc vỗ vai anh ta nói:
- Đừng khách sáo, nếu cậu Phương đã lên tiếng thì cùng đi đi.
Phương Minh Viễn chọn một quán cơm Tây trên con đường trung tâm. Năm 90, đường ở trung tâm Băng Thành còn chưa được phân thành đường dành cho người đi bộ, xe cộ vẫn có thể lưu hành.
Vì đã qua giờ cao điểm ăn cơm, người trong quán cơm Tây cũng không nhiều. Đoàn người Phương Minh Viễn chiếm hơn bốn bàn, toàn bộ lầu hai còn có một bàn bên trong có người, ngoài ra không có ai.
Phương Minh Viễn sắp xếp Võ Hưng Quốc ngồi cùng bàn với hai lái xe, sắp Hoàng Quý ngồi cùng bàn với hắn.
Hoàng Quý được sủng ái mà lo sợ, nhất là sau khi xem qua thực đơn, lại âm thầm líu lưỡi không ngừng. Một bữa cơm của bốn người bằng cả tháng lương của anh ta. Giờ đi đến Băng Thành xem như được mở rộng tầm mắt.
Phương Minh Viễn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Hoàng Quý.
- Tôi nói không được là không được.
Đột nhiên từ bàn trong góc của phòng ăn truyền đến âm thanh gắt gỏng của một người đàn ông. Phương Minh Viễn ngẩng đầu nhìn lướt qua. Bàn bên kia có ba người, xem ra đã cơm nước xong, đang thưởng thức các món tráng miệng. Trên bàn có một tập giấy thật dày, thoạt nhìn dường như là văn kiện. Người nói chuyện là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thái độ hung hăng, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Ngồi đối diện anh ta có hai người không nhìn rõ mặt, nhưng xem mái đầu đã bạc nhiều, tuổi tác ắt là không nhỏ.
Phương Minh Viễn lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoàng Quý, không được mấy phút, bên kia lại vọng đến một câu:
- Tôi nói với mấy người, tiền cũng có hạn, hàng năm, ngay cả tiền lương còn không phát đủ, tìm tới tôi cũng vô dụng thôi.
Hai người ngồi cùng bàn vội vàng đứng dậy, trong lúc vội vàng, làm rơi xấp văn kiện trên bàn. Một người ngồi xổm xuống nhặt văn kiện, người còn lại vừa đuổi theo vừa gọi lớn:
- Trưởng khoa Lý, trưởng khoa Lý, hãy nghe tôi nói đã.
Vị trưởng khoa Lý kia không hề quay đầu lại mà sải bước xuống lầu, người nọ cũng đuổi theo.
Người trung niên tóc hoa râm thu nhặt xong văn kiện liền nhét văn kiện vào túi xách, cũng bước nhanh đuổi theo, lúc qua bàn Phương Minh Viễn làm rơi xuống mấy trang nhưng không phát hiện, vội bước nhanh xuống lầu.
Trần Trung nhặt hai tờ giấy lên, lướt qua nói:
- Về nuôi dưỡng hổ Đông Bắc.
- Nuôi dưỡng hổ Đông Bắc?
Phương Minh Viễn lập tưc có hứng thú. Hổ Đông Bắc còn gọi là hổ Siberia, hổ Amour, hổ Triều Tiên, hổ Mãn Châu, chủ yếu phân bổ ở Siberia của Nga, Đông Bắc Hoa Hạ và khu Triều Tiên. Nhưng bán đảo Triều Tiên từ lâu đã không còn phát hiện được hổ Đông Bắc hoang dã. Nó hiện là loại hổ lớn nhất châu Á và là loại lớn nhất trong họ mèo, da và lông cũng quý nhất trong các loại hổ, hoàn toàn xứng đáng là Chúa sơn lâm châu Á. Nhưng vì con người tham lam lạm sát, sau năm 2000 đã không còn tìm được chút dấu vết của hổ Đông Bắc hoang dã ở Hoa Hạ, không còn gì khiến các nhà nghiên cứu hổ hoang dã Đông Bắc phải hưng phấn. Đừng nói hổ Đông Bắc, con hổ Hoa Nam hình thể nhỏ hơn nó rất nhiều cũng đã khiến cả nước chấn động.
Phương Minh Viễn suy nghĩ một chút, dường như kiếp trước, trung tâm bảo vệ và nuôi dưỡng hổ Đông Bắc được thành lập ở đây, sau còn có thành tích khá tốt, số lượng hổ Đông Bắc tăng trưởng nhanh chóng và còn thực hiện nghiên cứu tìm cách thả hổ về rừng.
Phương Minh Viễn cầm lấy mấy tờ văn kiện, quả nhiên không ngoài dự tính, chỉ xem qua hắn đã thấy cái tên quen thuộc – Trung tâm gây giống và chăn nuôi động vật họ mèo, đường Hắc Hà.
Trung tâm gây giống và chăn nuôi động vật họ mèo, đường Hắc Hà chính là trung tâm phá được cửa ái khó khăn nuôi dưỡng hổ Đông Bắc, số lượng hổ Đông Bắc ở nơi này ngày càng lớn, vì nguồn tài chính để nuôi hổ, không thể không thành lập một công viên hổ ở Băng Thành cho du khách thưởng thức. Kiếp trước Phương Minh Viễn đã từng đến đó, ấn tượng quan sát các loại động vật hoang dã của hắn rất sâu sắc. Lúc ấy, khi hắn ngồi trên xe quan sát hổ, có con hổ còn tiểu lên cửa kính xe, khiến du khách trong xe cười vang.
Tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang truyền tới, kế đó người trung niên mang túi văn kiện bước nhanh lên.
Vì Phương Minh Viễn nhất quyết đi đường bộ nên đây là thành phố cuối cùng có thể đảm bảo tiếp tế các vật dụng thiết yếu cho họ. Ra khỏi nơi này thì không thể tìm đủ. Hơn nữa Võ Uy cũng muốn mua xe ở đây, hai chiếc xe kia sửa xong ông ta muốn bán đi.
Ông ta cũng hiểu, từ đây lên phía Bắc toàn nơi hoang vắng, vào đất Liên Xô thì xe có rèm che không thoải mái bằng xe việt dã. Tuy muốn mua chiếc xe giống Phương Minh Viễn nhưng cũng không dễ dàng, mà giá cả lại quá cao, nhưng tìm hai chiếc xe jeep quân đội trong nước cũng không phải là việc khó.
Phương Minh Viễn ngâm người trong bồn tắm, lúc này mới cảm thấy sảng khoái, thay quần áo sạch sẽ. Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, thấy Trần Trung và Võ Hưng Quốc ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Phương Minh Viễn nhìn thấy tóc hai người đếu ướt, hiển nhiên là đã tắm xong.
- Chị Liên còn chưa ra sao?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Tắm xong rồi cảm thấy hơi đói bụng.
Trần Trung và Võ Hưng Quốc thoáng nhìn nhau, Trần Trung nói:
- Đi vào rồi thì không đi ra, chắc là…
Đang khi nói chuyện, cửa phòng mở ra, Lâm Liên đi vào với mái tóc dài còn ướt. Trong khách sạn này không giống như khách sạn kiếp trước của Phương Minh Viễn, có trang bị máy sấy tóc, nên khách chỉ có thể dùng khăn lau thật mạnh, chờ tóc khô tự nhiên. Cũng may bây giờ là tháng Mười, nhiệt độ ở Băng Thành tuy không cao như Bắc Kinh nhưng cũng không đến mức khó chịu.
- Đi thôi, đi ăn thử cơm Tây ở đây.
Phương Minh Viễn nói lớn.
Băng Thành ở miền Bắc Hoa Hạ, trước khi lập nước, nời đây bị ảnh hưởng lâu dài của nước Nga và Nhật Bản, chẳng những là kiến trúc tây phương như giáo đường thánh Sofia trang nghiêm hùng vĩ, giáo đường Nicola được bao phủ bởi bầu không khí thần bí, còn có nhà gỗ Nga tinh xảo, các toàn nhà với kiến trúc Gothic, đường phố trung tâm được xây dựng đậm nét châu Âu, màu sắc tươi sáng, hiển thị cảnh ấm no.
Hơn nữa, ngày xưa Băng Thành có tỉ lệ người nước ngoài rất cao, trong đó Nga kiều chiếm đa số. Cách sống và tập tục của người nước ngoài có ảnh hưởng nhất định với người Băng Thành. Ví dụ như loại bánh mì lớn tên Liệt Ba, nặng khoảng năm cân, mùi rất thơm, vỏ bánh vàng và giòn, bên trong xốp, mùi vị độc đáo. Nơi này quán cơm Tây rất nhiều mà mùi vị đều không tệ.
- Cơm Tây!
Võ Hưng Quốc liền xụ mặt xuống. Anh ta đi theo Phương Minh Viễn thời gian không ngắn, cũng không phải chưa từng nếm qua cơm Tây, nhưng nghĩ đến chuyện cầm dao nĩa, anh ta không biết phải nói thế nào nữa, ngoài ra, anh ta nhận thấy tảng thịt bò và mấy thứ linh tinh, ăn cả ba phần cũng không bằng món kẹp thịt của tỉnh Tần Tây. Đi ăn tí cơm Tây, tiêu không ít tiền, còn không bằng ăn bát mì, lại thêm vài miếng thịt, ăn thoải mái hơn nhiều.
- Cậu Phương vì muốn tốt cho chú mày. Khi đến Liên Xô thì tìm đâu ra đồ ăn Trung Quốc cho chú mày, việc này là tập cho chú mày trước.
Trần Trung cười vỗ vai anh ta.
- Đi thôi, một phần cơm Tây vài trăm đồng cho chú mày ăn, người khác có muốn cũng không được đâu.
- Chính là cực hình, chẳng những ăn không vô mà còn hoảng cả hồn.
Võ Hưng Quốc nhỏ giọng than thở.
Phương Minh Viễn tất nhiên không để ý đến điểm kháng nghị nho nhỏ của Võ Hưng Quốc. Trần Trung nói không sai, sau khi vào đến Liên Xô, chỉ sợ cả mười bữa ăn đều là cơm Tây, còn không thì phải nấu mì không ăn liền ăn với dưa muối, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc bên đó, Phương Minh Viễn không biết có hy vọng không.
Lúc mấy người họ đi ra, Võ Uy đã dẫn Trương Hiển Lập ra ngoài mua thức ăn. Bên Nga chẳng những sản phẩm công nghiệp nhẹ ít, chất lượng cũng khó nói, lại không hợp khẩu vị người Hoa Hạ nên Võ Uy thà rằng ăn không nổi chứ không chịu ăn không đủ no.
Hoàng Quý và hai lái xe co ro ngồi ở đại sảnh khách sạn, nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn bước xuống, vội vàng đứng dậy.
- Cậu Phương, nếu cậu và giám đốc Võ không có gì chỉ bảo, chúng tôi quay về huyện, ở đó đợi hai vị quay lại. Đến lúc đó, nhất định là huyện tôi quét đường đón tiếp.
Hoàng Quý đon đả nói. Đi theo hai ngày anh ta đã nhìn ra, giám đốc Võ mà chủ tịch và bí thư huyện ủy đang o bế cũng phải khách khí trước mặt Phương Minh Viễn. Hơn nữa, người trung niên hôm trước làm cho đại đoàn trưởng Vương sợ chết khiếp lại chỉ đi theo phía sau Phương Minh Viễn. Cả Phương Minh Viễn và Võ Uy đều có địa vị rất cao, ai cũng biết điều đó, nhưng cậu Phương này, tuy địa vị Võ Uy cao nhưng lại phải theo sau, người thật sự lớn chắc chắn là cậu thiếu niên tưởng bình thường kia.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Đồn phó Hoàng, phiền ba người các anh đã phải đi theo một đoạn đường. Giờ đã giữa trưa, chúng tôi phải ra ngoài ăn cơm, vậy cùng đi đi, đi đường xa, phải ăn no mới đủ sức.
Hoàng Quý cúi đầu khom lưng còn muốn khách sáo vài câu, Phương Minh Viễn đã đi ra ngoài cửa. Võ Hưng Quốc vỗ vai anh ta nói:
- Đừng khách sáo, nếu cậu Phương đã lên tiếng thì cùng đi đi.
Phương Minh Viễn chọn một quán cơm Tây trên con đường trung tâm. Năm 90, đường ở trung tâm Băng Thành còn chưa được phân thành đường dành cho người đi bộ, xe cộ vẫn có thể lưu hành.
Vì đã qua giờ cao điểm ăn cơm, người trong quán cơm Tây cũng không nhiều. Đoàn người Phương Minh Viễn chiếm hơn bốn bàn, toàn bộ lầu hai còn có một bàn bên trong có người, ngoài ra không có ai.
Phương Minh Viễn sắp xếp Võ Hưng Quốc ngồi cùng bàn với hai lái xe, sắp Hoàng Quý ngồi cùng bàn với hắn.
Hoàng Quý được sủng ái mà lo sợ, nhất là sau khi xem qua thực đơn, lại âm thầm líu lưỡi không ngừng. Một bữa cơm của bốn người bằng cả tháng lương của anh ta. Giờ đi đến Băng Thành xem như được mở rộng tầm mắt.
Phương Minh Viễn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Hoàng Quý.
- Tôi nói không được là không được.
Đột nhiên từ bàn trong góc của phòng ăn truyền đến âm thanh gắt gỏng của một người đàn ông. Phương Minh Viễn ngẩng đầu nhìn lướt qua. Bàn bên kia có ba người, xem ra đã cơm nước xong, đang thưởng thức các món tráng miệng. Trên bàn có một tập giấy thật dày, thoạt nhìn dường như là văn kiện. Người nói chuyện là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thái độ hung hăng, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Ngồi đối diện anh ta có hai người không nhìn rõ mặt, nhưng xem mái đầu đã bạc nhiều, tuổi tác ắt là không nhỏ.
Phương Minh Viễn lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoàng Quý, không được mấy phút, bên kia lại vọng đến một câu:
- Tôi nói với mấy người, tiền cũng có hạn, hàng năm, ngay cả tiền lương còn không phát đủ, tìm tới tôi cũng vô dụng thôi.
Hai người ngồi cùng bàn vội vàng đứng dậy, trong lúc vội vàng, làm rơi xấp văn kiện trên bàn. Một người ngồi xổm xuống nhặt văn kiện, người còn lại vừa đuổi theo vừa gọi lớn:
- Trưởng khoa Lý, trưởng khoa Lý, hãy nghe tôi nói đã.
Vị trưởng khoa Lý kia không hề quay đầu lại mà sải bước xuống lầu, người nọ cũng đuổi theo.
Người trung niên tóc hoa râm thu nhặt xong văn kiện liền nhét văn kiện vào túi xách, cũng bước nhanh đuổi theo, lúc qua bàn Phương Minh Viễn làm rơi xuống mấy trang nhưng không phát hiện, vội bước nhanh xuống lầu.
Trần Trung nhặt hai tờ giấy lên, lướt qua nói:
- Về nuôi dưỡng hổ Đông Bắc.
- Nuôi dưỡng hổ Đông Bắc?
Phương Minh Viễn lập tưc có hứng thú. Hổ Đông Bắc còn gọi là hổ Siberia, hổ Amour, hổ Triều Tiên, hổ Mãn Châu, chủ yếu phân bổ ở Siberia của Nga, Đông Bắc Hoa Hạ và khu Triều Tiên. Nhưng bán đảo Triều Tiên từ lâu đã không còn phát hiện được hổ Đông Bắc hoang dã. Nó hiện là loại hổ lớn nhất châu Á và là loại lớn nhất trong họ mèo, da và lông cũng quý nhất trong các loại hổ, hoàn toàn xứng đáng là Chúa sơn lâm châu Á. Nhưng vì con người tham lam lạm sát, sau năm 2000 đã không còn tìm được chút dấu vết của hổ Đông Bắc hoang dã ở Hoa Hạ, không còn gì khiến các nhà nghiên cứu hổ hoang dã Đông Bắc phải hưng phấn. Đừng nói hổ Đông Bắc, con hổ Hoa Nam hình thể nhỏ hơn nó rất nhiều cũng đã khiến cả nước chấn động.
Phương Minh Viễn suy nghĩ một chút, dường như kiếp trước, trung tâm bảo vệ và nuôi dưỡng hổ Đông Bắc được thành lập ở đây, sau còn có thành tích khá tốt, số lượng hổ Đông Bắc tăng trưởng nhanh chóng và còn thực hiện nghiên cứu tìm cách thả hổ về rừng.
Phương Minh Viễn cầm lấy mấy tờ văn kiện, quả nhiên không ngoài dự tính, chỉ xem qua hắn đã thấy cái tên quen thuộc – Trung tâm gây giống và chăn nuôi động vật họ mèo, đường Hắc Hà.
Trung tâm gây giống và chăn nuôi động vật họ mèo, đường Hắc Hà chính là trung tâm phá được cửa ái khó khăn nuôi dưỡng hổ Đông Bắc, số lượng hổ Đông Bắc ở nơi này ngày càng lớn, vì nguồn tài chính để nuôi hổ, không thể không thành lập một công viên hổ ở Băng Thành cho du khách thưởng thức. Kiếp trước Phương Minh Viễn đã từng đến đó, ấn tượng quan sát các loại động vật hoang dã của hắn rất sâu sắc. Lúc ấy, khi hắn ngồi trên xe quan sát hổ, có con hổ còn tiểu lên cửa kính xe, khiến du khách trong xe cười vang.
Tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang truyền tới, kế đó người trung niên mang túi văn kiện bước nhanh lên.
/1605
|