Cao Bằng vội vàng chạy lên đoàn tàu đã chuyển bánh, chạy qua mấy toa tàu, mãi cho đến khi ngồi được xuống chỗ ngồi đối diện với Vu Kiệt, lúc này mới xem như định thần được.
Y vốn chỉ định xuống tàu vận động một chút, tiện thì hút điếu thuốc, chẳng ngờ gặp hai tên ăn cắp người Liên Xô, một tên giả vờ làm ra vẻ xin tí lửa, tên còn lại ăn cắp ví tiền của y. Thật ra trong ví cũng chẳng có nhiều tiền, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt, có bị lấy cũng chẳng sao, nhưng trong đó có cả hộ chiếu của Cao Bằng thế nên nó mới vô cùng quan trọng. Y không muốn sẽ đến lúc vì lí do này mà bị người Liên Xô trục xuất, sau đó bị đuổi về nước.
Cảm ơn hai lần bằng tiếng Liên Xô, những nhân viên phục vụ của tàu đã bắt đầu lớn tiếng gọi, người trung niên trong đám người đối phương vỗ mình một cái, y liền vội vàng lên tàu.
-Đã tìm được ví về chưa? Về sau có gặp những chuyện kiểu này, nhớ đừng có đuổi theo.
Vu Kiệt vừa khi nãy lo lắng lòng như lửa đốt vội vàng hỏi gấp gáp.
-Cậu cũng to gan thật đấy, ở sân ga này toàn là người Liên Xô, ai biết trong đó có bao nhiêu người là đồng lõa của chúng, cậu lại dám đuổi theo, cậu không sợ người ta đánh hội đồng à? Ngay cả không đánh cậu, cậu lỡ tàu đã là phiền lắm rồi.
Loại chuyện này, thời gian gần đây càng không phải là hiếm thấy, một số người Liên Xô thèm muốn những vật dụng tốt mà người Hoa Hạ mang đến, lại không có tiền mua, cho nên chuyện trộm cắp, cướp bóc thường xuyên xảy ra. Mà hễ xảy ra những chuyện này, những người Liên Xô khác cũng thường là khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có người còn ngầm giúp đỡ chúng, cho nên đa phần người Hoa hạ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Làm như Cao Bằng khi nãy, quả thực là rất hãn hữu.
-Không đuổi theo không được, hộ chiếu của mình ở trong đó.
Cao Bằng thở hổn hển, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Làm sao y lại không hiểu rõ lí lẽ của Vu Kiệt, nhưng trong ví có hộ chiếu, y còn có thể có lựa chọn nào khác ư.
Vu Kiệt giờ mới hiểu mà gật gật đầu, nếu đã như vậy, Cao Bằng thật là không đuổi theo không được, không có hộ chiếu, y ở địa phận Liên Xô nửa bước cũng khó đi. Vu Kiệt hỏi liên tiếp:
-Tìm được ví rồi à? Đã xem qua bên trong còn hộ chiếu hay không chưa?
Cao Bằng lấy ví ra, rút hộ chiếu của mình ra, lúc này mới thở phào một cái, dần dần bình tĩnh lại.
-Tiểu Cao rất may mắn đấy.
Người trung niên bán giày ở ghế bên cạnh kinh ngạc nói. Lúc này mọi người mới biết, Cao Bằng lại có thể đuổi theo tìm được ví về, thế là những người xung quanh mồm năm miệng mười hỏi thăm sự tình…
Nhìn đoàn tàu đi xa dần, chẳng cần nói trong lòng Mikhail giận dữ đến mức nào, việc trộm tiền của người Hoa Hạ lại xảy ra ngay trước mặt mình.
Ngay trước mặt hai vị khách quý, nhìn thấy những đồng bào mình bị bọn Trần Trung ghì xuống mặt đất, Mikhail cảm thấy má mình nóng bừng, thực sự là quá mất mặt, tuy rằng nói nơi này cũng không phải là khu vực quản lí của nước cộng hòa Yakutsk.
-Bắt những kẻ cặn bã này lại cho tôi, trưởng nhà ga này đâu rồi?
Sắc mặt đỏ của Mikhail rất nhanh liền đanh lại, lớn tiếng với những nhân viên nhà ga đang đi cùng.
Sắc mặt của những nhân viên nhà ga đang đi cùng lúc này cũng rất xấu, bọn họ đều nhìn thấy người tìm được đồ mất là Cao Bằng đã lên tàu, theo họ, sự việc xem như là kết thúc rồi, nhưng không ngờ, Mikhail lại còn muốn bắt những người này lại. Những người thanh niên này đối với bọn họ cũng là nhắm mắt cho qua, trong mắt bọn họ, cướp một chút đồ của người Hoa Hạ có là gì chứ, dù gì họ cũng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết những người đi cùng Mikhail là những nhân vật quan trọng, nếu không thì đoàn tàu tốc hành này cũng không thể vì mấy người bọn họ mà tạm dừng tại nhà ga nhỏ này, cho nên những người này cũng chỉ có thể oán giận trong lòng vài câu chứ không dám biểu lộ ra mặt.
Trưởng nhà ga vội vàng lách ra từ trong đám người, khúm na khúm núm tới trước mặt Mikhail.
Lúc bọn Phương Minh Viễn lên xe khởi hành thì những thanh niên Liên Xô đó đã bị những người cảnh sát vừa vội vã chạy tới còng tay lại, tin rằng đợt giáo huấn này sẽ khắc sâu trong tâm trí họ. Dẫu rằng mọi người đều hiểu, nhưng có lần răn dạy này của Mikhail, có ép bọn họ cũng không dám làm việc rối loạn kỉ cương, ngầm thả những người này ra, có lẽ ngược lại sẽ xử lí những người này nghiêm khắc hơn. Tuy rằng nói bản thân bọn họ chắc chắn cảm thấy rất oan ức, nhưng Phương Minh Viễn lại khó có thể có một chút thương hại nào với bọn họ.
Đoàn người Phương Minh Viễn rất nhanh liền rẽ sang quốc lộ đi tới nước cộng hòa Yakutsk, đi theo con đường này về phía Bắc, bọn họ có thể rõ rệt cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài hạ rất nhanh, cũng may Mikhail đã nhắc từ trước, mọi người sớm đã chuẩn bị xong xuôi áo khoác chống rét, trên xe cũng mang đủ nhiên liệu nhằm đảm bảo cho sự hoạt động của điều hòa trong xe trên suốt quãng đường.
Từ lời giới thiệu của Mikhail, Phương Minh Viễn được biết, gần như tất cả phần đất liền của nước cộng hòa Yakutsk đều là vùng đất đóng băng vĩnh viễn, chỉ có ở phía rìa ngoài cùng Tây Nam Bộ mới dần dần chuyển thành vùng đất không thường xuyên đóng băng. Độ dày của lớp băng mặt đất bình quân từ ba tới bốn mét. Trong đó, độ dày vùng đất đóng băng ở lòng sông Viliuy theo người địa phương tiết lộ, sâu tới một nghìn năm trăm mét, có thể nói là trên trái đất, những nơi có con người sinh sống, là nơi có tầng đất đóng băng dày nhất. Vùng núi phía đông Yakutia có gần năm trăm ngọn núi băng, tổng diện tích hơn năm trăm kilômet vuông, trữ lượng nước ngọt vô cùng khả quan. Đặc điểm địa lí như vậy cũng khiến nước cộng hòa Yakutsk trở thành nơi có sông hồ nhiều nhất ở liên bang Nga, nguồn tài nguyên thủy lực chưa khai thác vô cùng phong phú.
Tài nguyên rừng của nước cộng hòa Yakutsk cũng rất lớn, loại cây chủ yếu là tùng rụng lá, đến đâu cũng có thể thấy yển tùng, vân sam, bạch hoa và sơn dương. Ở khu vực phía Nam có thể thấy tùng đỏ Siberia, vùng núi có bạch dương Siberia…Lượng gỗ có thể chặt phá vượt hơn mười tỉ mét khối.
Mikhail và Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu cùng ngồi một chiếc xe, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, y là bộ trưởng nước cộng hòa Yakutsk, đương nhiên là không thiếu xe đưa đón, nhưng ô tô của Liên Xô, so với những chiếc xe chạy việt dã nhập khẩu từ Âu Mỹ này của bọn Phương Minh Viễn đưa đến, bất kể là ở vẻ ngoài, hay độ thoải mái ở bên trong, cùng với tính năng, đều có chênh lệch không nhỏ. Đây mới là không so thì không biết, so rồi thì hoảng hốt.
Trên đường đi, xe của đoàn Mikhail không ít lần có trục trặc, nhưng xe của bọn Phương Minh Viễn, đến hiện giờ, ngoại trừ khi ở trên đường đổ xăng nhiều hơn bọn họ một lần thì không hề có vấn đề gì. Xe chạy tốn xăng, điều này đối với người Liên Xô mà nói, càng không phải là nhược điểm đáng để chú ý. Đất ngầm Siberia ẩn chứa vô số mỏ dầu đợi bọn họ khai thác.
-Cậu Phương và cô Aso đến có hơi muộn, tuy rằng nói thời gian này, ở phía Nam Siberia và Matxcơva vẫn chưa phải là thời gian lạnh nhất, chỉ có thể nói là bắt đầu vào mùa đông, nhưng đến nước cộng hòa Yakutsk chúng tôi thì mùa lạnh đã đến gần. Tuy nhiên, thế này cũng có điểm tốt, đó là hai vị có thể thấy cảnh đẹp mà không ở nơi nào có được, cảm nhận được điều mà chưa được trải nghiệm ở bất kì đâu.
Mikhail tự hào nói.
Bởi vì thời gian cấp bách, Phương Minh Viễn càng chưa dự định ở lại nước cộng hòa Yakutsk bao lâu, cho nên đoàn người đi thẳng tới thủ đô Yakutsk của nước cộng hòa Yakutsk.
Ở vùng lân cận vòng cực Bắc không thiếu những thành phố nổi tiếng thế giới, ví dụ như thành phố Reykjavikcủa Iceland, Murmansk-căn cứ hải quân lớn nhất của Liên Xô, Troms-cánh cửa Bắc Cực của Na Uy, Anchorage- cảng hàng không của Alaska, thủ đô Nuuk của Greenland, tất cả đều là những thành phố giá lạnh chính cống, nhưng thành phố lạnh nhất thế giới lại là thủ đô Yakutsk của nước cộng hòa Yakutsk thuộc Liên bang Nga. Theo lời giới thiệu của Mikhail, đây là thành phố mà từ thế kỉ thứ mười sáu đã có quy mô sơ bộ, vì được xây dựng trên tầng đất đóng băng vĩnh viễn, nên có tên gọi là “Băng thành”.
-Hai vị tới Yakutsk rồi sẽ thấy, những công trình kiến trúc ở đó của chúng tôi, tất cả đều là xây dựng trên những cột cách mặt đất một mét. Đó là bởi vì tầng đất ở bề mặt trái đất đông đóng băng hạ tan chảy, nếu không xây như vậy sẽ làm giảm tuổi thọ của các công trình kiến trúc. Hệ thống đường ống cung cấp nước uống của chúng tôi ở đây là làm nổi trên mặt đường, để tránh khi đóng băng tan băng liên tiếp mà vỡ tan, còn phải thiết kế trạm tăng nhiệt độ, phòng khi nước bị đông lại trong ống. Các cửa sổ trong nhà ở đây đều là ba bốn lớp, phòng ngừa không khí lạnh thâm nhập.
Những lời của Mikhail khiến những người trong xe ai cũng trắng bệch cả mặt, tuy rằng nói đối với giá rét của nước cộng hòa Yakutsk, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lí, nhưng nghe vẫn có phần nào cảm thấy khó bề tưởng tưởng.
Phương Minh Viễn từng nhìn thấy cửa sổ thủy tinh của Băng thành, rất nhiều đều là hai lớp, chính là để giữ ấm, không ngờ ở Yakutsk còn ghê gớm hơn, lại làm đến ba bốn lớp, đến hệ thống đường ống cung cấp nước uống cũng không thể chôn dưới lòng đất, nơi này quả thật là lạnh giá.
-Ha ha, nếu như các vị đến vào hai tháng lạnh nhất, cá đánh từ dưới sông lên, chỉ cần bắt ra khỏi nước liền chắc chắn biến thành cây gậy băng, khi ra ngoài, nhất định phải chú ý giữ ấm, nếu không sẽ lạnh cứng cả tai và mũi, ở đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Ngay cả đến lốp xe ô tô, nếu nói không cỏ đủ thiết bị giữ ấm, thì chạy chẳng được bao lâu liền có kẽ nứt. Những đồ bằng sắt thép, để ngoài trời lạnh vài ngày, cũng có thể trở nên giòn và dễ gãy. Cho nên ở nơi này của chúng tôi, đối với bất kì đồ vật nào tính năng giữ ấm cũng là quan trọng nhất.
Mikhail nói với phần nào tự hào.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chẳng trách những cơ sở nghiên cứu khoa hoc ở đây, sau năm hai nghìn, có thể nghiên cứu chế tạo ra đường ray có thể xây dựng trên mặt đất đóng băng vĩnh viễn chắc như nham thạch, cùng với kĩ thuật giếng khoan khai thác dầu, hóa ra căn nguyên nằm ở đây.
Y vốn chỉ định xuống tàu vận động một chút, tiện thì hút điếu thuốc, chẳng ngờ gặp hai tên ăn cắp người Liên Xô, một tên giả vờ làm ra vẻ xin tí lửa, tên còn lại ăn cắp ví tiền của y. Thật ra trong ví cũng chẳng có nhiều tiền, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt, có bị lấy cũng chẳng sao, nhưng trong đó có cả hộ chiếu của Cao Bằng thế nên nó mới vô cùng quan trọng. Y không muốn sẽ đến lúc vì lí do này mà bị người Liên Xô trục xuất, sau đó bị đuổi về nước.
Cảm ơn hai lần bằng tiếng Liên Xô, những nhân viên phục vụ của tàu đã bắt đầu lớn tiếng gọi, người trung niên trong đám người đối phương vỗ mình một cái, y liền vội vàng lên tàu.
-Đã tìm được ví về chưa? Về sau có gặp những chuyện kiểu này, nhớ đừng có đuổi theo.
Vu Kiệt vừa khi nãy lo lắng lòng như lửa đốt vội vàng hỏi gấp gáp.
-Cậu cũng to gan thật đấy, ở sân ga này toàn là người Liên Xô, ai biết trong đó có bao nhiêu người là đồng lõa của chúng, cậu lại dám đuổi theo, cậu không sợ người ta đánh hội đồng à? Ngay cả không đánh cậu, cậu lỡ tàu đã là phiền lắm rồi.
Loại chuyện này, thời gian gần đây càng không phải là hiếm thấy, một số người Liên Xô thèm muốn những vật dụng tốt mà người Hoa Hạ mang đến, lại không có tiền mua, cho nên chuyện trộm cắp, cướp bóc thường xuyên xảy ra. Mà hễ xảy ra những chuyện này, những người Liên Xô khác cũng thường là khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có người còn ngầm giúp đỡ chúng, cho nên đa phần người Hoa hạ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Làm như Cao Bằng khi nãy, quả thực là rất hãn hữu.
-Không đuổi theo không được, hộ chiếu của mình ở trong đó.
Cao Bằng thở hổn hển, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Làm sao y lại không hiểu rõ lí lẽ của Vu Kiệt, nhưng trong ví có hộ chiếu, y còn có thể có lựa chọn nào khác ư.
Vu Kiệt giờ mới hiểu mà gật gật đầu, nếu đã như vậy, Cao Bằng thật là không đuổi theo không được, không có hộ chiếu, y ở địa phận Liên Xô nửa bước cũng khó đi. Vu Kiệt hỏi liên tiếp:
-Tìm được ví rồi à? Đã xem qua bên trong còn hộ chiếu hay không chưa?
Cao Bằng lấy ví ra, rút hộ chiếu của mình ra, lúc này mới thở phào một cái, dần dần bình tĩnh lại.
-Tiểu Cao rất may mắn đấy.
Người trung niên bán giày ở ghế bên cạnh kinh ngạc nói. Lúc này mọi người mới biết, Cao Bằng lại có thể đuổi theo tìm được ví về, thế là những người xung quanh mồm năm miệng mười hỏi thăm sự tình…
Nhìn đoàn tàu đi xa dần, chẳng cần nói trong lòng Mikhail giận dữ đến mức nào, việc trộm tiền của người Hoa Hạ lại xảy ra ngay trước mặt mình.
Ngay trước mặt hai vị khách quý, nhìn thấy những đồng bào mình bị bọn Trần Trung ghì xuống mặt đất, Mikhail cảm thấy má mình nóng bừng, thực sự là quá mất mặt, tuy rằng nói nơi này cũng không phải là khu vực quản lí của nước cộng hòa Yakutsk.
-Bắt những kẻ cặn bã này lại cho tôi, trưởng nhà ga này đâu rồi?
Sắc mặt đỏ của Mikhail rất nhanh liền đanh lại, lớn tiếng với những nhân viên nhà ga đang đi cùng.
Sắc mặt của những nhân viên nhà ga đang đi cùng lúc này cũng rất xấu, bọn họ đều nhìn thấy người tìm được đồ mất là Cao Bằng đã lên tàu, theo họ, sự việc xem như là kết thúc rồi, nhưng không ngờ, Mikhail lại còn muốn bắt những người này lại. Những người thanh niên này đối với bọn họ cũng là nhắm mắt cho qua, trong mắt bọn họ, cướp một chút đồ của người Hoa Hạ có là gì chứ, dù gì họ cũng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết những người đi cùng Mikhail là những nhân vật quan trọng, nếu không thì đoàn tàu tốc hành này cũng không thể vì mấy người bọn họ mà tạm dừng tại nhà ga nhỏ này, cho nên những người này cũng chỉ có thể oán giận trong lòng vài câu chứ không dám biểu lộ ra mặt.
Trưởng nhà ga vội vàng lách ra từ trong đám người, khúm na khúm núm tới trước mặt Mikhail.
Lúc bọn Phương Minh Viễn lên xe khởi hành thì những thanh niên Liên Xô đó đã bị những người cảnh sát vừa vội vã chạy tới còng tay lại, tin rằng đợt giáo huấn này sẽ khắc sâu trong tâm trí họ. Dẫu rằng mọi người đều hiểu, nhưng có lần răn dạy này của Mikhail, có ép bọn họ cũng không dám làm việc rối loạn kỉ cương, ngầm thả những người này ra, có lẽ ngược lại sẽ xử lí những người này nghiêm khắc hơn. Tuy rằng nói bản thân bọn họ chắc chắn cảm thấy rất oan ức, nhưng Phương Minh Viễn lại khó có thể có một chút thương hại nào với bọn họ.
Đoàn người Phương Minh Viễn rất nhanh liền rẽ sang quốc lộ đi tới nước cộng hòa Yakutsk, đi theo con đường này về phía Bắc, bọn họ có thể rõ rệt cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài hạ rất nhanh, cũng may Mikhail đã nhắc từ trước, mọi người sớm đã chuẩn bị xong xuôi áo khoác chống rét, trên xe cũng mang đủ nhiên liệu nhằm đảm bảo cho sự hoạt động của điều hòa trong xe trên suốt quãng đường.
Từ lời giới thiệu của Mikhail, Phương Minh Viễn được biết, gần như tất cả phần đất liền của nước cộng hòa Yakutsk đều là vùng đất đóng băng vĩnh viễn, chỉ có ở phía rìa ngoài cùng Tây Nam Bộ mới dần dần chuyển thành vùng đất không thường xuyên đóng băng. Độ dày của lớp băng mặt đất bình quân từ ba tới bốn mét. Trong đó, độ dày vùng đất đóng băng ở lòng sông Viliuy theo người địa phương tiết lộ, sâu tới một nghìn năm trăm mét, có thể nói là trên trái đất, những nơi có con người sinh sống, là nơi có tầng đất đóng băng dày nhất. Vùng núi phía đông Yakutia có gần năm trăm ngọn núi băng, tổng diện tích hơn năm trăm kilômet vuông, trữ lượng nước ngọt vô cùng khả quan. Đặc điểm địa lí như vậy cũng khiến nước cộng hòa Yakutsk trở thành nơi có sông hồ nhiều nhất ở liên bang Nga, nguồn tài nguyên thủy lực chưa khai thác vô cùng phong phú.
Tài nguyên rừng của nước cộng hòa Yakutsk cũng rất lớn, loại cây chủ yếu là tùng rụng lá, đến đâu cũng có thể thấy yển tùng, vân sam, bạch hoa và sơn dương. Ở khu vực phía Nam có thể thấy tùng đỏ Siberia, vùng núi có bạch dương Siberia…Lượng gỗ có thể chặt phá vượt hơn mười tỉ mét khối.
Mikhail và Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu cùng ngồi một chiếc xe, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, y là bộ trưởng nước cộng hòa Yakutsk, đương nhiên là không thiếu xe đưa đón, nhưng ô tô của Liên Xô, so với những chiếc xe chạy việt dã nhập khẩu từ Âu Mỹ này của bọn Phương Minh Viễn đưa đến, bất kể là ở vẻ ngoài, hay độ thoải mái ở bên trong, cùng với tính năng, đều có chênh lệch không nhỏ. Đây mới là không so thì không biết, so rồi thì hoảng hốt.
Trên đường đi, xe của đoàn Mikhail không ít lần có trục trặc, nhưng xe của bọn Phương Minh Viễn, đến hiện giờ, ngoại trừ khi ở trên đường đổ xăng nhiều hơn bọn họ một lần thì không hề có vấn đề gì. Xe chạy tốn xăng, điều này đối với người Liên Xô mà nói, càng không phải là nhược điểm đáng để chú ý. Đất ngầm Siberia ẩn chứa vô số mỏ dầu đợi bọn họ khai thác.
-Cậu Phương và cô Aso đến có hơi muộn, tuy rằng nói thời gian này, ở phía Nam Siberia và Matxcơva vẫn chưa phải là thời gian lạnh nhất, chỉ có thể nói là bắt đầu vào mùa đông, nhưng đến nước cộng hòa Yakutsk chúng tôi thì mùa lạnh đã đến gần. Tuy nhiên, thế này cũng có điểm tốt, đó là hai vị có thể thấy cảnh đẹp mà không ở nơi nào có được, cảm nhận được điều mà chưa được trải nghiệm ở bất kì đâu.
Mikhail tự hào nói.
Bởi vì thời gian cấp bách, Phương Minh Viễn càng chưa dự định ở lại nước cộng hòa Yakutsk bao lâu, cho nên đoàn người đi thẳng tới thủ đô Yakutsk của nước cộng hòa Yakutsk.
Ở vùng lân cận vòng cực Bắc không thiếu những thành phố nổi tiếng thế giới, ví dụ như thành phố Reykjavikcủa Iceland, Murmansk-căn cứ hải quân lớn nhất của Liên Xô, Troms-cánh cửa Bắc Cực của Na Uy, Anchorage- cảng hàng không của Alaska, thủ đô Nuuk của Greenland, tất cả đều là những thành phố giá lạnh chính cống, nhưng thành phố lạnh nhất thế giới lại là thủ đô Yakutsk của nước cộng hòa Yakutsk thuộc Liên bang Nga. Theo lời giới thiệu của Mikhail, đây là thành phố mà từ thế kỉ thứ mười sáu đã có quy mô sơ bộ, vì được xây dựng trên tầng đất đóng băng vĩnh viễn, nên có tên gọi là “Băng thành”.
-Hai vị tới Yakutsk rồi sẽ thấy, những công trình kiến trúc ở đó của chúng tôi, tất cả đều là xây dựng trên những cột cách mặt đất một mét. Đó là bởi vì tầng đất ở bề mặt trái đất đông đóng băng hạ tan chảy, nếu không xây như vậy sẽ làm giảm tuổi thọ của các công trình kiến trúc. Hệ thống đường ống cung cấp nước uống của chúng tôi ở đây là làm nổi trên mặt đường, để tránh khi đóng băng tan băng liên tiếp mà vỡ tan, còn phải thiết kế trạm tăng nhiệt độ, phòng khi nước bị đông lại trong ống. Các cửa sổ trong nhà ở đây đều là ba bốn lớp, phòng ngừa không khí lạnh thâm nhập.
Những lời của Mikhail khiến những người trong xe ai cũng trắng bệch cả mặt, tuy rằng nói đối với giá rét của nước cộng hòa Yakutsk, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lí, nhưng nghe vẫn có phần nào cảm thấy khó bề tưởng tưởng.
Phương Minh Viễn từng nhìn thấy cửa sổ thủy tinh của Băng thành, rất nhiều đều là hai lớp, chính là để giữ ấm, không ngờ ở Yakutsk còn ghê gớm hơn, lại làm đến ba bốn lớp, đến hệ thống đường ống cung cấp nước uống cũng không thể chôn dưới lòng đất, nơi này quả thật là lạnh giá.
-Ha ha, nếu như các vị đến vào hai tháng lạnh nhất, cá đánh từ dưới sông lên, chỉ cần bắt ra khỏi nước liền chắc chắn biến thành cây gậy băng, khi ra ngoài, nhất định phải chú ý giữ ấm, nếu không sẽ lạnh cứng cả tai và mũi, ở đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Ngay cả đến lốp xe ô tô, nếu nói không cỏ đủ thiết bị giữ ấm, thì chạy chẳng được bao lâu liền có kẽ nứt. Những đồ bằng sắt thép, để ngoài trời lạnh vài ngày, cũng có thể trở nên giòn và dễ gãy. Cho nên ở nơi này của chúng tôi, đối với bất kì đồ vật nào tính năng giữ ấm cũng là quan trọng nhất.
Mikhail nói với phần nào tự hào.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chẳng trách những cơ sở nghiên cứu khoa hoc ở đây, sau năm hai nghìn, có thể nghiên cứu chế tạo ra đường ray có thể xây dựng trên mặt đất đóng băng vĩnh viễn chắc như nham thạch, cùng với kĩ thuật giếng khoan khai thác dầu, hóa ra căn nguyên nằm ở đây.
/1605
|