Trận tuyết kéo dài hai ngày ở thành phố Yakutsk cuối cùng cũng đã kết thúc, u ám tan đi, mặt trời ló rạng giống như tâm trạng của cả Phương Minh Viễn và Nicholas Laski bây giờ vậy.
Từ Nicholas Laski, Phương Minh Viễn đã chứng thực được rằng đúng là ở cộng hòa Yakutsk có một nhóm làm chế tác kim cương rất chuyện nghiệp, thậm chí có một bộ phận là thuộc công ty Alrosa. Có được một tin tức như vậy là đã đủ rồi, đợi đến khi Liên Xô giải thể và tình hình kinh tế nước Nga rơi vào khủng hoảng lại đục thêm chân tường thì sự việc sẽ trở nên dễ dàng hơn. Và những gì mà Phương Minh Viễn cần làm chỉ là yêu cầu Nicholas Laski liệt kê ra tên, hình thức liên lạc, công việc và địa chỉ của những người đó và sau đó là trịnh trọng cầm lấy mà thôi. Những người này trong tương lai là người của Phương Minh Viễn hay là cùng hợp tác với hắn thì cũng đều là những nhân tài vô giá.
Từ tổng bộ của công ty Alrosa, Nicholas Laski đã có được tất cả những thứ mà ông ta cần, Ram Blas và Qiepu Chu Gefu đã cùng gửi đến một bản fax giao cho Nicholas laski toàn quyền đàm phán với Phương Minh Viễn về chuyện lượng hàng còn tồn đọng trong kho. Hai người còn gọi điện thoại riêng cho ông ta yêu cầu ông ta chuyên tâm làm việc không cần lo lắng về chuyện của gia đình, còn về phía phó bộ trưởng Wald Zeff công ty đã thay mặt hòa giải. Tuy nhiên trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ rất nếu như không có gì bất ngờ ví dụ như Wald Zeff bị rớt đài thì đợi đến khi sự việc qua đi, Wald Zeff chắc chắn sẽ báo thù. Nhưng ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn ông ta và gia đình đều được an toàn, công ty Alrosa tất nhiên sẽ không mạo hiểm mà tìm người khác thay thế ông ta.
Những ngày tiếp theo thoải mái hơn một chút, tuy cấp dưới của hai bên vẫn đang tiến hành đàm phán rất căng thẳng nhưng đó chẳng qua là hình thức để đánh lừa thiên hạ che dấu đi đàm phán thực sự mà thôi, từ lúc Nicholas Laski yêu cầu giúp đỡ thì đàm phán đã sớm kết thúc rồi. Tất nhiên Nicholas laski không hề biết rằng cùng ngày khi ông ta báo cáo việc này lên trên thì kết quả đàm phán cũng đã sớm được quyết định rồi.
Trời chuyển nắng nên mấy người Phương Minh Viễn cũng đã có cơ hội được thưởng thức những cảnh đẹp khác lạ ở đất nước này.
Thành phố Yakutsk sau khi có tuyết đâu đâu cũng là màu trắng giống như là vương quốc tuyết trong truyện cổ tích vậy, đẹp không sao tả xiết. Người dân trong thành phố cũng tấp nập đổ ra đường thưởng thức thời tiết đẹp hiếm có của mùa đông. Và những cô gái thanh tú trên phố dù mặc một lớp áo rất dày cũng không thể giấu đi được vẻ yêu kiều thướt tha của bọn họ đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của những người qua lại.
-Trời đất ơi, âm năm mươi độ!
Lâm Liên kinh ngạc kêu lên. Tuy bên ngoài không có gió nhưng nhiệt độ cũng đã hạ xuống đến âm hai mươi độ, trên người cô ta có thể nói là “trang bị” từ đầu đến chân, bên trên là áo lông cừu, bên dưới là cũng là giày da cừu, cổ thì đeo khăn, tay thì đeo găng, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ lông cáo, cả người chỉ lộ mỗi hai con mắt trông thật buồn cười, chỉ có điều nhìn mấy người Phương Minh Viễn lúc này nếu so sánh với cô ta thì chẳng khác gì lươn ngắn chê trạch dài, người nào cũng nhét chật ních áo, cứ tưởng tượng như nếu bị ngã thì cũng chẳng thấy đau. Nhưng Nicholas Laski và Khodorkovsky tuy mặc cũng không ít nhưng không đến nỗi khoa trương như bọn họ.
Khodorkovsky gật gật đầu nói:
-Ông Nicholas Laski cũng nói như vậy, ở đây chỉ khi nào nhiệt độ xuống dưới âm năm mươi độ thì người dân mới không ra khỏi nhà, trẻ em mới được nghỉ học và công nhân mói được nghỉ làm.
Mọi người quả thật không nói nên lời, tuy đều biết rằng những người ở đây có thể nói là sống trong thủ đô của cái lạnh của thành phố Yakutsk nên sức chịu đựng quả thực là rất mạnh nhưng thật không ngờ lại có thể mạnh đến trình độ đó. Âm năm mươi độ, đừng nói là Bắc Kinh đến cả Băng Thành cũng e rằng tất cả mọi người đều ở nhà rồi.
-Hi hi.
Phương Minh Viễn cười lên hai tiếng bất giác nhớ đến bộ phim về tai nạn khủng khiếp ở kiếp trước, “Đổi đời” chỉ có điều kỹ thuật máy tính bây giờ còn chưa đạt đến trình độ đó, trình độ quay phim thì không chỉ hiệu quả không được như kiếp trước mà giá thành cũng quá cao, vì vậy hắn bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Tài nguyên du lịch của cộng hòa Yakutsk có thể nói là tương đối phong phú, đâu đâu cũng là những nơi phong cảnh chưa được khai phá, đối với những người dân thành thị suốt ngày đã quá quen với những “khu rừng sắt thép” mà nói thì ở đây có thể nói là phong cảnh hiếm có, chỉ có điều ở đây đáng tiếc là nhiệt độ quá lạnh, đối với những người như Phương Minh Viễn sinh ra ở vùng đông bắc mỗi năm lạnh lắm cũng chỉ có âm mười hai mươi độ mà nói thì đến đây quả thực là rất khó thích nghi, còn đối với những người phương nam thậm chí là ở vùng duyên hải thì e rằng khi đến đây cho dù là trời nắng đi nữa cũng không dám bước chân ra khỏi cửa. Ở đây, chỉ mặc hai chiếc áo ấm thì cũng xem như là đang đùa giỡn với chính mạng sống của mình rồi.
-Cậu Phương nói rất đúng, chúng tôi ở đây tài nguyên phong phú, cũng có thể nói là có thứ hạng ở Liên Xô, nhưng chính vì thời tiết quá lạnh, mỗi năm đều phải đối mặt với những trận gió tuyết rồi nhiệt độ thấp kéo dài, nếu không có kinh nghiệm thì ở lại đây trong mùa đông là cực kỳ nguy hiểm.
Nicholas Laski vội vàng gật đầu nói:
-Ví dụ cái này e rằng cậu cũng biết vì sao người Liên Xô chúng tôi lại thích rượu.
Đây cũng chẳng phải là việc gì mới mẻ, việc người Nga thích vodka thật sự là chuyện rất bình thường, dù sao thì sau khi Liên Xô giải thể, khi tình hình kinh tế nước Nga rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng nhất thì lượng tiêu thụ Vodka của người Nga cũng vô cùng khả quan.
-Ở Moscow, cho dù là mùa đông hay là đêm tối mọi người đều có thể nhìn thấy những tên bợm rượu lang thang trên các con phố, đây có thể nói là chuyện rất bình thường. Nhưng ở cộng hòa Yakutsk sẽ không thể nhìn thấy một người say nào ở bên ngoài, ở các quán rượu, quán ăn nếu như có trường hợp khách hàng bị say thì sẽ không đưa cho họ thêm rượu nữa. Hoặc là giữ anh ta cho đến lúc anh ta tỉnh rượu mới để anh ta ra về.
Nicholas Laski cười cười nói.
-Ở đây chúng tôi không phải là thiên đường của những tên bợm rượu, vì vậy loại người mượn rượu kiếm cớ cũng rất ít gặp.
Aso hon lè lưỡi, ở Nhật Bản say rượu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, ở trên báo mỗi năm đều có tin tức có những người say rượu chết lạnh ở những nơi ít người biết đến. Bởi vậy cô ta có thể tưởng tượng nếu như ở trong thời tiết như thế này mà còn ở trên phố vào tối muộn thì đúng là chết chắc.
-Ồ? Minh Viễn, cậu xem cái kia kìa, đó có phải là quán ăn Trung Quốc không?
Lâm Liên đột nhiên chú ý tới ở một nơi không được chú ý đến lại có một cửa hàng có biển hiệu trên đó viết hai chữ bằng tiếng Trung Quốc.
Mấy người Phương Minh Viễn nhìn theo hướng tay cô ta, đúng như Lâm Liên nói, mọi người lập tức cảm thấy có hứng thú. Mấy ngày nay ở cộng hòa Yakutsk suốt ngày ăn đồ tây làm cho mọi người ăn đến phát ngán, bây giờ nhìn thấy một nơi có đồ ăn của quê hương nước bọt trong miệng cứ chảy ra.
Mọi người đẩy cửa bước vào, cửa hàng này không lớn lắm, bên trong chỉ đặt mười mấy chiếc bàn, vì chưa đến giờ cơm nên cửa hàng vẫn còn vắng ngắt. Nhìn thấy có khách đến người đàn ông trung niên da vàng lúc này đang lau bàn vội vàng chạy lại tiếp, đưa mọi người ngồi vào bàn rồi lại quầy lấy thực đơn lại rồi mới hỏi:
-Xin hỏi các vị dùng gì?
-Ông là ông chủ?
Lâm Liên vừa cởi áo khoác và khăn quàng cổ vừa hỏi bằng tiếng Hán.
-Tôi là…
Người đàn ông theo bản năng dùng tiếng Hán để trả lời.
-Hả, cô là người Hoa Hạ?
Trên mặt ông ta lập tức nở ra một nụ cười vui mừng. Ở Liên Xô tuy người da trắng chiếm số đông nhưng không phải là không có người da vàng. Nếu như không phải là Lâm Liên mở miệng nói thì ông ta cũng sẽ không chủ động dùng tiếng Hán để hỏi.
-À, ngoài ba người bọn họ ra.
Lâm Liên dùng tay chỉ vào Aso hon, Nicholas Laski, và Khodorkovsky nói.
-Chúng tôi đều là từ Hoa Hạ đến.
Người đàn ông càng thêm nhiệt tình, chẳng mấy chốc mỗi bàn đều được tiếp đón bằng những tách trà thơm.
Phương Minh Viễn tiện tay mở thực đơn ra xem, ngoài mì sợi ra ở đây chủ yếu là món ăn Tứ Xuyên. Có điều nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được, ở một nơi băng tuyết ngập trời như thế này tất nhiên là những món ăn có vị cay như món ăn Tứ Xuyên sẽ rất đắt hàng rồi. Có điều hắn để ý thấy rằng mì sợi ở đây giá tuy không đắt nhưng món xào thì lại rất đắt ví dụ như cà chua , ớt sừng, rau sống, tổng thể mà nói thì ăn cơm ở đây gấp đôi giá tiền so với ở một quán ăn tây.
Lâm Liên thì không ngừng nói chuyện với người đàn ông trung niên đó, thì ra người đàn ông này tên là Trương Kiến Quân, là người vùng đông bắc trước đây có mở một quán ăn ở vùng biên giới, sau đó anh ta quen một người con gái Nga là vợ anh ta bây giờ, sau đó người con gái đó quay về Yakutsk, nhờ sức mạnh của tình yêu nên anh ta theo cô ấy về đây và vẫn theo nghề cũ. Quán ăn ngoài hai vợ chồng ra còn có hai người đầu bếp đến từ Hoa hạ.
-Anh Trương, ở nơi đất khách quê người như thế này buôn bán có được không?
Phương Minh Viễn cười ha hả hỏi.
Trương Kiến Quốc nhìn Phương Minh Viễn một cái trong lòng cảm thấy không vui, so về tuổi thì Phương Minh Viễn nên gọi anh ta bằng chú. Có điều nhìn thấy họ có không ít người và có vẻ như ở trên bàn ăn Phương Minh Viễn cũng có chút thân phận không nhỏ nên ông ta không nói gì.
-Cũng không thể nói là tốt hay không tốt, chỉ có điều vào mùa đông thì việc buôn bán chẳng ra gì.
-Vì sao? Là vì thời tiết quá lạnh mọi người không thích ra ngoài ăn cơm?
Phương Minh Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ. Về lý mà nói món ăn Trung hoa từ lâu đã vang danh thiên hạ, nếu như là cạnh tranh quá khốc liệt hoặc giả đầu bếp nấu ăn không ngon chứ nếu không các quán ăn Trung Hoa đều làm ăn rất tốt. Hơn nữa nếu nói vào mùa đông buôn bán không tốt thế chẳng phải là ba phần tư khoảng thời gian trong năm làm ăn không tốt hay sao.
-Chuyện này không phải là do trời quá lạnh. Tuy với thời tiết này đối với người Hoa Hạ chúng ta mà nói thì lạnh đến nỗi thà ở nhà ngủ đông như gấu còn hơn, nếu không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không muốn bước ra ngoài. Nhưng đối với người dân ở thành phố Yakutsk mà nói thì thời tiết như thế này rất là tuyệt vời, không có gió lại có ánh nắng mặt trời.
Trương Kiến Quốc bật cười nói:
-Chủ yếu là vì thành phố Yakutsk này không có hệ thống đường sắt nối với thế giới bên ngoài, giao thông chủ yếu là đường thủy, đường bộ và đường hàng không. Cứ một khi mùa đông tuyết rơi dày thì hệ thống giao thông đường thủy cũng đóng băng, đường hàng không thì còn phải xem ông trời có thương hay không, đường bộ thì cũng trờ thành con đường chết rồi.
-Đường chết?
Phương Minh Viễn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Nicholas Laski, lúc đến đây tuy đường cũng bình thường, sau khi có tuyết rơi thì hơi khó đi một chút nhưng cũng không đến mức trở thành con đường chết chứ?
Nicholas Laski cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Phương Minh Viễn, ông ta hoàn toàn không hiểu tiếng Hán, nghe cứ như là đàn gảy tai trâu vì vậy ông ta cũng không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại đột nhiên nhìn ông ta.
-Cậu Phương, là thế này, ý, ý của vị tên Trương này là nếu như thời tiết vào mùa đông mà có tuyết rơi thì khi vận chuyển hàng hóa, mấy người…lái xe phải đi thành từng nhóm thường thường là một đoàn có đến mười mấy người chứ không dám đi một mình. Bởi vì khi đi trên đường có khi đến cả trăm dặm cũng không nhìn thấy bóng người, nếu như không may giữa đường xe bị hỏng không có máy sưởi trong xe thì lái xe có đến chín phần là chết chắc. Trước đây ở con đường này không biết đã chết bao nhiêu người vì nguyên nhân đó vì vậy mới gọi nó là con đường chết.
Khodorkovsky ngồi bên cạnh vội vàng giải thích.
Phương Minh Viễn mỉ cười, cái ông Khodorkovsky này quả thật là rất có mắt, mặc dù không hiểu người khác đang nói gì nhưng lại đoán trúng được thắc mắc của hắn.
Trương Kiến Quốc nhìn Khodorkovsky với ánh mắt ngạc nhiên, cần phải biết rằng trước đây dù ở biên giới Hoa-Nga, những người Nga muốn học tiếng Hán ít hơn nhiều so với những người Hoa Hạ muốn học tiếng Nga, một người Nga nói năng lưu loát như Khodorkovsky thì lại càng hiếm gặp.
-Đúng vậy, một hệ thống giao thông như vậy vào mùa đông ở đây không thể đảm bảo được số lượng cung ứng rau quả tươi, hơn nữa dù có vận chuyển đến được thì giá cả cũng rất đắt lại không được tươi, vì vậy dân sống ở đây chẳng ai muốn bỏ ra số tiền lớn gấp năm ba lần để ăn một bữa cơm Trung Hoa.
Trương Kiến Quốc bất đắc dĩ nói.
-Vì vậy mỗi năm đến dịp này chúng tôi chỉ có thể dựa vào món mì sợi và mấy món đơn giản để duy trì quán ăn. Có điều các vị yên tâm, đã là đồng bào đến thì cho dù là vét sạch đồ trong nhà thì chúng tôi cũng sẽ tiếp đón tận tình.
Đúng lúc đang nói chuyện thì cửa lớn của quán bị đẩy ra, tiếp theo có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, Trương Kiến Quốc lập tức chạy ra tiếp đón:
-Bà xã, cuối cùng thì em cũng về rồi, em ngồi đây nói chuyện với đồng hương của anh một chút, anh ra phía sau giúp mấy người Đại Lưu chuẩn bị đồ ăn.
-Bà xã?
Lâm Liên nhìn Trương Kiến Quốc rồi lại nhìn người phụ nữ da trắng xinh đẹp. Nhìn bề ngoài hai người chênh lệch không dưới mười tuổi, Trương Kiến Quốc cũng là một người rất bình thường còn chưa cao bằng cô gái kia lại cũng không phải là trang tuấn kiệt gì, người phụ nữ kia thì có dáng như người mẫu, cởi áo khoác ra thì là một thân hình kiều diễm, khuôn mặt lại càng xinh đẹp tuy rằng có vài vết tàn nhang nhưng nhìn chung thì quả đúng là một mỹ nhân, đặc biệt là bộ ngực cao nhấp nhô kia thật là hấp dẫn người khác.
-Khụ.
Phương Minh Viễn không thể kìm nén nổi ho lên một tiếng. Chẳng trách Trương Kiến Quốc kia lại có thể vì tình yêu mà chạy đến một nơi băng tuyết ngập trời như thế này, cô gái này cũng thật là quá hấp dẫn. Với tuổi và bộ dạng của Trương Kiến Quốc nếu như là ở Hoa Hạ trừ phi là có ông bà tổ tiên phù hộ nếu không tuyệt đối không bao giờ tìm được một người vợ đẹp như thế này. Con gái Nga cô nào cũng rất cao lớn, cô gái này xem chừng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi còn Trương Kiến Quốc dù có nói đến ba bảy ba tám tuổi thì Phương Minh Viễn cũng tin.
-Trời ơi, ông chủ Trương này thật đúng là có diễm phúc.
Phương Minh Viễn nghe thấy Võ Hưng Quốc ngồi ở bàn bên cạnh thốt lên. Đừng nói đến những người khác đến ngay cả hắn cũng phải gật đầu đồng ý.
Trương Kiến Quốc rõ ràng là đã nghe thấy những lời nói của Võ Hưng Quốc nên đắc ý kéo cô vợ đến trước bàn của Phương Minh Viễn nói:
-Đây là vợ tôi, Liu Donna Doll, cô ấy cũng biết tiếng Hán, để cô ấy ở đây tiếp mọi người, tôi xuống bếp giúp mọi người một tay.
-Trương, anh ấy rất có diễm phúc? Tôi đẹp vậy sao?
Liu Donna Doll tươi cười dùng một giọng tiếng Hán không được chuẩn cho lắm nói với Võ Hưng Quốc. Ở Liên Xô đứng trước mặt khen vợ người khác đẹp là một chuyện rất bình thường. Võ Hưng Quốc có chút đỏ mặt, anh ta khi đánh đấm thì đúng quả là một tay cừ khôi nhưng khi nói chuyện với một cô gái lạ, đặc biệt lại là một cô gái đẹp nữa thì thực sự là chẳng giống anh ta ngày thường chút nào.
-Đúng, ý của anh ta là cô rất đẹp.
Trần Trung ngồi một bên chọc ghẹo.
-Anh ta rất hâm mộ ông chủ Trương là có thể lấy được một người vợ đẹp như vậy.
-Hâm mộ? Anh có ý nói anh ta cũng muốn lấy một cô gái người Liên Xô sao? Nếu như đúng là như vậy tôi có thể giới thiệu cho anh chị em của tôi.
Liu Donna Doll trừng mắt có chút nghi hoặc hỏi. Trình độ tiếng Hán của cô ta chỉ có thể giao tiếp thông thường, những câu nói phức tạp hơn một chút thì cô ta phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời được, đây là kết quả của việc Trương Kiến Quốc không ngại vất vả mà dạy cô ta hơn nữa lại có thêm hai vị đầu bếp người Hoa Hạ nữa.
Mọi người đều không nhịn được cười, thật không ngờ một cô gái đẹp như cô ta lại còn có cả sở thích muốn làm bà mối, chỉ mới có mấy câu mà đã có hứng thú làm mai mối cho Võ Hưng Quốc rồi.
Mặt Võ Hưng Quốc đỏ lên như gấc, nhất thời không biết nên nói gì.
Liu Donna Doll lấy một chiếc ghế đến ngồi trước mặt Võ Hưng Quốc hứng thú nói:
-Trương đối với tôi rất tốt, rất nhiều bạn đều nói anh ấy là tù binh tốt.
-Phù..
Phương Minh Viễn vừa cho ngụm trà vào miệng lập tức phun hết ra ngoài, may mà hắn phản ứng nhanh nên nước trà đều bắn ra nền đất.
-Khụ..
Không chỉ có hắn mà đến cả Aso hon và Lâm Liên đều bị sặc.
Câu này của cô ta thật sự là rất đúng, tình yêu là một chiến trường không thuốc súng, Trương Kiến Quốc vì tình yêu mà chạy đến đây chẳng phải là tù binh thì là gì?
-Là chồng, không phải là tù binh.
Trong bếp liền vọng ra tiếng cười và tiếng nói mang vài phần nhớn nhác của Trương Kiến Quân.
-Ồ
Mấy người Trần Trung vốn đang cố gắng cũng không thể nhịn được cười vang lên.
-Hưng Quốc, chú mày cũng nên vui vẻ ở lại mà làm tù binh đi.
Trần Trung vỗ vai Võ Hưng Quốc cười đến nỗi sắp rơi từ trên bàn xuống đất.
-À, là một người chồng tốt, vì vậy bạn tôi cũng muốn tìm một người Hoa Hạ để lấy làm chồng, tôi đảm bảo anh cũng sẽ rất có diễm phúc.
Liu Donna Doll nghiêm trang nói.
-Có cần tôi giới thiệu giúp anh không?
-Anh bạn, anh bạn, cô ấy không có ý gì khác đâu, chỉ là cô ấy muốn se duyên cho bạn của cô ấy thôi với người Hoa Hạ của chúng ta thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá.
Trương Kiến Quân thật sự là không thể kiên nhẫn thêm được nữa vội vàng chạy ra nói với Võ Hưng Quốc.
-Có điều, tôi đảm bảo tuy bọn họ trong mắt tôi không thể bằng Liu Donna Doll, nhưng anh cũng hiểu đó chính là vì tình nhân trong mắt đẹp tựa Tây Thi mà.
Từ Nicholas Laski, Phương Minh Viễn đã chứng thực được rằng đúng là ở cộng hòa Yakutsk có một nhóm làm chế tác kim cương rất chuyện nghiệp, thậm chí có một bộ phận là thuộc công ty Alrosa. Có được một tin tức như vậy là đã đủ rồi, đợi đến khi Liên Xô giải thể và tình hình kinh tế nước Nga rơi vào khủng hoảng lại đục thêm chân tường thì sự việc sẽ trở nên dễ dàng hơn. Và những gì mà Phương Minh Viễn cần làm chỉ là yêu cầu Nicholas Laski liệt kê ra tên, hình thức liên lạc, công việc và địa chỉ của những người đó và sau đó là trịnh trọng cầm lấy mà thôi. Những người này trong tương lai là người của Phương Minh Viễn hay là cùng hợp tác với hắn thì cũng đều là những nhân tài vô giá.
Từ tổng bộ của công ty Alrosa, Nicholas Laski đã có được tất cả những thứ mà ông ta cần, Ram Blas và Qiepu Chu Gefu đã cùng gửi đến một bản fax giao cho Nicholas laski toàn quyền đàm phán với Phương Minh Viễn về chuyện lượng hàng còn tồn đọng trong kho. Hai người còn gọi điện thoại riêng cho ông ta yêu cầu ông ta chuyên tâm làm việc không cần lo lắng về chuyện của gia đình, còn về phía phó bộ trưởng Wald Zeff công ty đã thay mặt hòa giải. Tuy nhiên trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ rất nếu như không có gì bất ngờ ví dụ như Wald Zeff bị rớt đài thì đợi đến khi sự việc qua đi, Wald Zeff chắc chắn sẽ báo thù. Nhưng ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn ông ta và gia đình đều được an toàn, công ty Alrosa tất nhiên sẽ không mạo hiểm mà tìm người khác thay thế ông ta.
Những ngày tiếp theo thoải mái hơn một chút, tuy cấp dưới của hai bên vẫn đang tiến hành đàm phán rất căng thẳng nhưng đó chẳng qua là hình thức để đánh lừa thiên hạ che dấu đi đàm phán thực sự mà thôi, từ lúc Nicholas Laski yêu cầu giúp đỡ thì đàm phán đã sớm kết thúc rồi. Tất nhiên Nicholas laski không hề biết rằng cùng ngày khi ông ta báo cáo việc này lên trên thì kết quả đàm phán cũng đã sớm được quyết định rồi.
Trời chuyển nắng nên mấy người Phương Minh Viễn cũng đã có cơ hội được thưởng thức những cảnh đẹp khác lạ ở đất nước này.
Thành phố Yakutsk sau khi có tuyết đâu đâu cũng là màu trắng giống như là vương quốc tuyết trong truyện cổ tích vậy, đẹp không sao tả xiết. Người dân trong thành phố cũng tấp nập đổ ra đường thưởng thức thời tiết đẹp hiếm có của mùa đông. Và những cô gái thanh tú trên phố dù mặc một lớp áo rất dày cũng không thể giấu đi được vẻ yêu kiều thướt tha của bọn họ đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của những người qua lại.
-Trời đất ơi, âm năm mươi độ!
Lâm Liên kinh ngạc kêu lên. Tuy bên ngoài không có gió nhưng nhiệt độ cũng đã hạ xuống đến âm hai mươi độ, trên người cô ta có thể nói là “trang bị” từ đầu đến chân, bên trên là áo lông cừu, bên dưới là cũng là giày da cừu, cổ thì đeo khăn, tay thì đeo găng, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ lông cáo, cả người chỉ lộ mỗi hai con mắt trông thật buồn cười, chỉ có điều nhìn mấy người Phương Minh Viễn lúc này nếu so sánh với cô ta thì chẳng khác gì lươn ngắn chê trạch dài, người nào cũng nhét chật ních áo, cứ tưởng tượng như nếu bị ngã thì cũng chẳng thấy đau. Nhưng Nicholas Laski và Khodorkovsky tuy mặc cũng không ít nhưng không đến nỗi khoa trương như bọn họ.
Khodorkovsky gật gật đầu nói:
-Ông Nicholas Laski cũng nói như vậy, ở đây chỉ khi nào nhiệt độ xuống dưới âm năm mươi độ thì người dân mới không ra khỏi nhà, trẻ em mới được nghỉ học và công nhân mói được nghỉ làm.
Mọi người quả thật không nói nên lời, tuy đều biết rằng những người ở đây có thể nói là sống trong thủ đô của cái lạnh của thành phố Yakutsk nên sức chịu đựng quả thực là rất mạnh nhưng thật không ngờ lại có thể mạnh đến trình độ đó. Âm năm mươi độ, đừng nói là Bắc Kinh đến cả Băng Thành cũng e rằng tất cả mọi người đều ở nhà rồi.
-Hi hi.
Phương Minh Viễn cười lên hai tiếng bất giác nhớ đến bộ phim về tai nạn khủng khiếp ở kiếp trước, “Đổi đời” chỉ có điều kỹ thuật máy tính bây giờ còn chưa đạt đến trình độ đó, trình độ quay phim thì không chỉ hiệu quả không được như kiếp trước mà giá thành cũng quá cao, vì vậy hắn bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Tài nguyên du lịch của cộng hòa Yakutsk có thể nói là tương đối phong phú, đâu đâu cũng là những nơi phong cảnh chưa được khai phá, đối với những người dân thành thị suốt ngày đã quá quen với những “khu rừng sắt thép” mà nói thì ở đây có thể nói là phong cảnh hiếm có, chỉ có điều ở đây đáng tiếc là nhiệt độ quá lạnh, đối với những người như Phương Minh Viễn sinh ra ở vùng đông bắc mỗi năm lạnh lắm cũng chỉ có âm mười hai mươi độ mà nói thì đến đây quả thực là rất khó thích nghi, còn đối với những người phương nam thậm chí là ở vùng duyên hải thì e rằng khi đến đây cho dù là trời nắng đi nữa cũng không dám bước chân ra khỏi cửa. Ở đây, chỉ mặc hai chiếc áo ấm thì cũng xem như là đang đùa giỡn với chính mạng sống của mình rồi.
-Cậu Phương nói rất đúng, chúng tôi ở đây tài nguyên phong phú, cũng có thể nói là có thứ hạng ở Liên Xô, nhưng chính vì thời tiết quá lạnh, mỗi năm đều phải đối mặt với những trận gió tuyết rồi nhiệt độ thấp kéo dài, nếu không có kinh nghiệm thì ở lại đây trong mùa đông là cực kỳ nguy hiểm.
Nicholas Laski vội vàng gật đầu nói:
-Ví dụ cái này e rằng cậu cũng biết vì sao người Liên Xô chúng tôi lại thích rượu.
Đây cũng chẳng phải là việc gì mới mẻ, việc người Nga thích vodka thật sự là chuyện rất bình thường, dù sao thì sau khi Liên Xô giải thể, khi tình hình kinh tế nước Nga rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng nhất thì lượng tiêu thụ Vodka của người Nga cũng vô cùng khả quan.
-Ở Moscow, cho dù là mùa đông hay là đêm tối mọi người đều có thể nhìn thấy những tên bợm rượu lang thang trên các con phố, đây có thể nói là chuyện rất bình thường. Nhưng ở cộng hòa Yakutsk sẽ không thể nhìn thấy một người say nào ở bên ngoài, ở các quán rượu, quán ăn nếu như có trường hợp khách hàng bị say thì sẽ không đưa cho họ thêm rượu nữa. Hoặc là giữ anh ta cho đến lúc anh ta tỉnh rượu mới để anh ta ra về.
Nicholas Laski cười cười nói.
-Ở đây chúng tôi không phải là thiên đường của những tên bợm rượu, vì vậy loại người mượn rượu kiếm cớ cũng rất ít gặp.
Aso hon lè lưỡi, ở Nhật Bản say rượu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, ở trên báo mỗi năm đều có tin tức có những người say rượu chết lạnh ở những nơi ít người biết đến. Bởi vậy cô ta có thể tưởng tượng nếu như ở trong thời tiết như thế này mà còn ở trên phố vào tối muộn thì đúng là chết chắc.
-Ồ? Minh Viễn, cậu xem cái kia kìa, đó có phải là quán ăn Trung Quốc không?
Lâm Liên đột nhiên chú ý tới ở một nơi không được chú ý đến lại có một cửa hàng có biển hiệu trên đó viết hai chữ bằng tiếng Trung Quốc.
Mấy người Phương Minh Viễn nhìn theo hướng tay cô ta, đúng như Lâm Liên nói, mọi người lập tức cảm thấy có hứng thú. Mấy ngày nay ở cộng hòa Yakutsk suốt ngày ăn đồ tây làm cho mọi người ăn đến phát ngán, bây giờ nhìn thấy một nơi có đồ ăn của quê hương nước bọt trong miệng cứ chảy ra.
Mọi người đẩy cửa bước vào, cửa hàng này không lớn lắm, bên trong chỉ đặt mười mấy chiếc bàn, vì chưa đến giờ cơm nên cửa hàng vẫn còn vắng ngắt. Nhìn thấy có khách đến người đàn ông trung niên da vàng lúc này đang lau bàn vội vàng chạy lại tiếp, đưa mọi người ngồi vào bàn rồi lại quầy lấy thực đơn lại rồi mới hỏi:
-Xin hỏi các vị dùng gì?
-Ông là ông chủ?
Lâm Liên vừa cởi áo khoác và khăn quàng cổ vừa hỏi bằng tiếng Hán.
-Tôi là…
Người đàn ông theo bản năng dùng tiếng Hán để trả lời.
-Hả, cô là người Hoa Hạ?
Trên mặt ông ta lập tức nở ra một nụ cười vui mừng. Ở Liên Xô tuy người da trắng chiếm số đông nhưng không phải là không có người da vàng. Nếu như không phải là Lâm Liên mở miệng nói thì ông ta cũng sẽ không chủ động dùng tiếng Hán để hỏi.
-À, ngoài ba người bọn họ ra.
Lâm Liên dùng tay chỉ vào Aso hon, Nicholas Laski, và Khodorkovsky nói.
-Chúng tôi đều là từ Hoa Hạ đến.
Người đàn ông càng thêm nhiệt tình, chẳng mấy chốc mỗi bàn đều được tiếp đón bằng những tách trà thơm.
Phương Minh Viễn tiện tay mở thực đơn ra xem, ngoài mì sợi ra ở đây chủ yếu là món ăn Tứ Xuyên. Có điều nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được, ở một nơi băng tuyết ngập trời như thế này tất nhiên là những món ăn có vị cay như món ăn Tứ Xuyên sẽ rất đắt hàng rồi. Có điều hắn để ý thấy rằng mì sợi ở đây giá tuy không đắt nhưng món xào thì lại rất đắt ví dụ như cà chua , ớt sừng, rau sống, tổng thể mà nói thì ăn cơm ở đây gấp đôi giá tiền so với ở một quán ăn tây.
Lâm Liên thì không ngừng nói chuyện với người đàn ông trung niên đó, thì ra người đàn ông này tên là Trương Kiến Quân, là người vùng đông bắc trước đây có mở một quán ăn ở vùng biên giới, sau đó anh ta quen một người con gái Nga là vợ anh ta bây giờ, sau đó người con gái đó quay về Yakutsk, nhờ sức mạnh của tình yêu nên anh ta theo cô ấy về đây và vẫn theo nghề cũ. Quán ăn ngoài hai vợ chồng ra còn có hai người đầu bếp đến từ Hoa hạ.
-Anh Trương, ở nơi đất khách quê người như thế này buôn bán có được không?
Phương Minh Viễn cười ha hả hỏi.
Trương Kiến Quốc nhìn Phương Minh Viễn một cái trong lòng cảm thấy không vui, so về tuổi thì Phương Minh Viễn nên gọi anh ta bằng chú. Có điều nhìn thấy họ có không ít người và có vẻ như ở trên bàn ăn Phương Minh Viễn cũng có chút thân phận không nhỏ nên ông ta không nói gì.
-Cũng không thể nói là tốt hay không tốt, chỉ có điều vào mùa đông thì việc buôn bán chẳng ra gì.
-Vì sao? Là vì thời tiết quá lạnh mọi người không thích ra ngoài ăn cơm?
Phương Minh Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ. Về lý mà nói món ăn Trung hoa từ lâu đã vang danh thiên hạ, nếu như là cạnh tranh quá khốc liệt hoặc giả đầu bếp nấu ăn không ngon chứ nếu không các quán ăn Trung Hoa đều làm ăn rất tốt. Hơn nữa nếu nói vào mùa đông buôn bán không tốt thế chẳng phải là ba phần tư khoảng thời gian trong năm làm ăn không tốt hay sao.
-Chuyện này không phải là do trời quá lạnh. Tuy với thời tiết này đối với người Hoa Hạ chúng ta mà nói thì lạnh đến nỗi thà ở nhà ngủ đông như gấu còn hơn, nếu không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không muốn bước ra ngoài. Nhưng đối với người dân ở thành phố Yakutsk mà nói thì thời tiết như thế này rất là tuyệt vời, không có gió lại có ánh nắng mặt trời.
Trương Kiến Quốc bật cười nói:
-Chủ yếu là vì thành phố Yakutsk này không có hệ thống đường sắt nối với thế giới bên ngoài, giao thông chủ yếu là đường thủy, đường bộ và đường hàng không. Cứ một khi mùa đông tuyết rơi dày thì hệ thống giao thông đường thủy cũng đóng băng, đường hàng không thì còn phải xem ông trời có thương hay không, đường bộ thì cũng trờ thành con đường chết rồi.
-Đường chết?
Phương Minh Viễn cảm thấy ngạc nhiên nhìn Nicholas Laski, lúc đến đây tuy đường cũng bình thường, sau khi có tuyết rơi thì hơi khó đi một chút nhưng cũng không đến mức trở thành con đường chết chứ?
Nicholas Laski cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Phương Minh Viễn, ông ta hoàn toàn không hiểu tiếng Hán, nghe cứ như là đàn gảy tai trâu vì vậy ông ta cũng không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại đột nhiên nhìn ông ta.
-Cậu Phương, là thế này, ý, ý của vị tên Trương này là nếu như thời tiết vào mùa đông mà có tuyết rơi thì khi vận chuyển hàng hóa, mấy người…lái xe phải đi thành từng nhóm thường thường là một đoàn có đến mười mấy người chứ không dám đi một mình. Bởi vì khi đi trên đường có khi đến cả trăm dặm cũng không nhìn thấy bóng người, nếu như không may giữa đường xe bị hỏng không có máy sưởi trong xe thì lái xe có đến chín phần là chết chắc. Trước đây ở con đường này không biết đã chết bao nhiêu người vì nguyên nhân đó vì vậy mới gọi nó là con đường chết.
Khodorkovsky ngồi bên cạnh vội vàng giải thích.
Phương Minh Viễn mỉ cười, cái ông Khodorkovsky này quả thật là rất có mắt, mặc dù không hiểu người khác đang nói gì nhưng lại đoán trúng được thắc mắc của hắn.
Trương Kiến Quốc nhìn Khodorkovsky với ánh mắt ngạc nhiên, cần phải biết rằng trước đây dù ở biên giới Hoa-Nga, những người Nga muốn học tiếng Hán ít hơn nhiều so với những người Hoa Hạ muốn học tiếng Nga, một người Nga nói năng lưu loát như Khodorkovsky thì lại càng hiếm gặp.
-Đúng vậy, một hệ thống giao thông như vậy vào mùa đông ở đây không thể đảm bảo được số lượng cung ứng rau quả tươi, hơn nữa dù có vận chuyển đến được thì giá cả cũng rất đắt lại không được tươi, vì vậy dân sống ở đây chẳng ai muốn bỏ ra số tiền lớn gấp năm ba lần để ăn một bữa cơm Trung Hoa.
Trương Kiến Quốc bất đắc dĩ nói.
-Vì vậy mỗi năm đến dịp này chúng tôi chỉ có thể dựa vào món mì sợi và mấy món đơn giản để duy trì quán ăn. Có điều các vị yên tâm, đã là đồng bào đến thì cho dù là vét sạch đồ trong nhà thì chúng tôi cũng sẽ tiếp đón tận tình.
Đúng lúc đang nói chuyện thì cửa lớn của quán bị đẩy ra, tiếp theo có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, Trương Kiến Quốc lập tức chạy ra tiếp đón:
-Bà xã, cuối cùng thì em cũng về rồi, em ngồi đây nói chuyện với đồng hương của anh một chút, anh ra phía sau giúp mấy người Đại Lưu chuẩn bị đồ ăn.
-Bà xã?
Lâm Liên nhìn Trương Kiến Quốc rồi lại nhìn người phụ nữ da trắng xinh đẹp. Nhìn bề ngoài hai người chênh lệch không dưới mười tuổi, Trương Kiến Quốc cũng là một người rất bình thường còn chưa cao bằng cô gái kia lại cũng không phải là trang tuấn kiệt gì, người phụ nữ kia thì có dáng như người mẫu, cởi áo khoác ra thì là một thân hình kiều diễm, khuôn mặt lại càng xinh đẹp tuy rằng có vài vết tàn nhang nhưng nhìn chung thì quả đúng là một mỹ nhân, đặc biệt là bộ ngực cao nhấp nhô kia thật là hấp dẫn người khác.
-Khụ.
Phương Minh Viễn không thể kìm nén nổi ho lên một tiếng. Chẳng trách Trương Kiến Quốc kia lại có thể vì tình yêu mà chạy đến một nơi băng tuyết ngập trời như thế này, cô gái này cũng thật là quá hấp dẫn. Với tuổi và bộ dạng của Trương Kiến Quốc nếu như là ở Hoa Hạ trừ phi là có ông bà tổ tiên phù hộ nếu không tuyệt đối không bao giờ tìm được một người vợ đẹp như thế này. Con gái Nga cô nào cũng rất cao lớn, cô gái này xem chừng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi còn Trương Kiến Quốc dù có nói đến ba bảy ba tám tuổi thì Phương Minh Viễn cũng tin.
-Trời ơi, ông chủ Trương này thật đúng là có diễm phúc.
Phương Minh Viễn nghe thấy Võ Hưng Quốc ngồi ở bàn bên cạnh thốt lên. Đừng nói đến những người khác đến ngay cả hắn cũng phải gật đầu đồng ý.
Trương Kiến Quốc rõ ràng là đã nghe thấy những lời nói của Võ Hưng Quốc nên đắc ý kéo cô vợ đến trước bàn của Phương Minh Viễn nói:
-Đây là vợ tôi, Liu Donna Doll, cô ấy cũng biết tiếng Hán, để cô ấy ở đây tiếp mọi người, tôi xuống bếp giúp mọi người một tay.
-Trương, anh ấy rất có diễm phúc? Tôi đẹp vậy sao?
Liu Donna Doll tươi cười dùng một giọng tiếng Hán không được chuẩn cho lắm nói với Võ Hưng Quốc. Ở Liên Xô đứng trước mặt khen vợ người khác đẹp là một chuyện rất bình thường. Võ Hưng Quốc có chút đỏ mặt, anh ta khi đánh đấm thì đúng quả là một tay cừ khôi nhưng khi nói chuyện với một cô gái lạ, đặc biệt lại là một cô gái đẹp nữa thì thực sự là chẳng giống anh ta ngày thường chút nào.
-Đúng, ý của anh ta là cô rất đẹp.
Trần Trung ngồi một bên chọc ghẹo.
-Anh ta rất hâm mộ ông chủ Trương là có thể lấy được một người vợ đẹp như vậy.
-Hâm mộ? Anh có ý nói anh ta cũng muốn lấy một cô gái người Liên Xô sao? Nếu như đúng là như vậy tôi có thể giới thiệu cho anh chị em của tôi.
Liu Donna Doll trừng mắt có chút nghi hoặc hỏi. Trình độ tiếng Hán của cô ta chỉ có thể giao tiếp thông thường, những câu nói phức tạp hơn một chút thì cô ta phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời được, đây là kết quả của việc Trương Kiến Quốc không ngại vất vả mà dạy cô ta hơn nữa lại có thêm hai vị đầu bếp người Hoa Hạ nữa.
Mọi người đều không nhịn được cười, thật không ngờ một cô gái đẹp như cô ta lại còn có cả sở thích muốn làm bà mối, chỉ mới có mấy câu mà đã có hứng thú làm mai mối cho Võ Hưng Quốc rồi.
Mặt Võ Hưng Quốc đỏ lên như gấc, nhất thời không biết nên nói gì.
Liu Donna Doll lấy một chiếc ghế đến ngồi trước mặt Võ Hưng Quốc hứng thú nói:
-Trương đối với tôi rất tốt, rất nhiều bạn đều nói anh ấy là tù binh tốt.
-Phù..
Phương Minh Viễn vừa cho ngụm trà vào miệng lập tức phun hết ra ngoài, may mà hắn phản ứng nhanh nên nước trà đều bắn ra nền đất.
-Khụ..
Không chỉ có hắn mà đến cả Aso hon và Lâm Liên đều bị sặc.
Câu này của cô ta thật sự là rất đúng, tình yêu là một chiến trường không thuốc súng, Trương Kiến Quốc vì tình yêu mà chạy đến đây chẳng phải là tù binh thì là gì?
-Là chồng, không phải là tù binh.
Trong bếp liền vọng ra tiếng cười và tiếng nói mang vài phần nhớn nhác của Trương Kiến Quân.
-Ồ
Mấy người Trần Trung vốn đang cố gắng cũng không thể nhịn được cười vang lên.
-Hưng Quốc, chú mày cũng nên vui vẻ ở lại mà làm tù binh đi.
Trần Trung vỗ vai Võ Hưng Quốc cười đến nỗi sắp rơi từ trên bàn xuống đất.
-À, là một người chồng tốt, vì vậy bạn tôi cũng muốn tìm một người Hoa Hạ để lấy làm chồng, tôi đảm bảo anh cũng sẽ rất có diễm phúc.
Liu Donna Doll nghiêm trang nói.
-Có cần tôi giới thiệu giúp anh không?
-Anh bạn, anh bạn, cô ấy không có ý gì khác đâu, chỉ là cô ấy muốn se duyên cho bạn của cô ấy thôi với người Hoa Hạ của chúng ta thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá.
Trương Kiến Quân thật sự là không thể kiên nhẫn thêm được nữa vội vàng chạy ra nói với Võ Hưng Quốc.
-Có điều, tôi đảm bảo tuy bọn họ trong mắt tôi không thể bằng Liu Donna Doll, nhưng anh cũng hiểu đó chính là vì tình nhân trong mắt đẹp tựa Tây Thi mà.
/1605
|