Suslov từ bên cạnh tùy tiện kéo qua một cái ghế, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống cạnh bàn Phương Minh Viễn, trừng mắt với vẻ hung dữ nhìn đám người nói :
- Vừa rồi là ai đập bàn ở chỗ này?
Trần Trung và Võ Hưng Quốc ngầm dùng tay ra hiệu, đi theo họ có ba gã nhân viên bảo vệ hiểu ý gật gật đầu. Dù đã chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào đều có thể động thủ, nhưng mà phải đợi ra lệnh.
Nicholas vừa muốn mở miệng, cũng bị Phương Minh Viễn nháy mắt ra dấu ngăn lại, trong lòng của Nicholas Laski chỉ biết cười khổ, xem ra lần này Suslov đích thật là đã chọc giận Phương Minh Viễn rồi. Nếu bây giờ gã hiểu rõ thân phận, Suslov dù có lòng can đảm, tuyệt đối sẽ không dám ra tay với công ty Alroso, tiền đóng thuế của công ty này chiếm 70% thu nhập tài chính của nước cộng hòa Yakutsk, tuyệt đối là trong tháng 1 không làm được gì cả___muốn lãnh đạo của công ty Alrosa chết, đó có thể là người trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo tối cao của nước cộng hòa Yakutsk, gã chẳng qua là người đứng đầu trong trung tầng của một nhóm xã hội đen ở thành phố Yakutsk, địa vị này kém cách xa vạn dặm.
Đương nhiên là Suslov tuyệt đối không nghĩ đến, những người già Liên Xô ngồi ở bên cạnh bàn này, thoạt nhìn thì bình thường, mà gã cho rằng đó là người phiên dịch, mà chính là đại diện tối cao tiếng tăm lừng lẫy của công ty Alrosa đang trú ở nước cộng hòa Yakutsk.
-Vừa rồi là ai nói Đông Á là người nhu nhược?
Phương Minh Viễn không khoan nhượng nói. Đông Á nhu nhược, là một vết sẹo trong lòng người Hoa Hạ, thằng mũi lõ này đã dám hét lên, nhất định muốn cho gã phải trả một cái giá nặng nề.
Suslov nhìn cũng không thèm nhìn Phương Minh Viễn, tiểu tử thối tha, một cọng lông mao cũng không thấy, ánh mắt của gã lại chuyển hướng nhìn về phía của Asohon Kagetsu và Lâm Liên. Ngồi đây nhìn gần, quả nhiên là phần lớn không giống nhau, nếu đem ra so sánh với phụ nữ Liên Xô cao gầy, hai cô đều có vẻ lanh lợi đáng yêu, hơn nữa làn da của hai cô tuy không trắng như phụ nữ Liên Xô, nhưng mà xem ra cử chỉ bên ngoài cũng có sự khác biệt, trên làn da mịn màng kia vốn là nhìn không thấy lỗ chân lông thô to. Với lại mùi thơm ngát thoang thoảng từ hướng của các cô bay ra, lại làm cho Suslov cảm thấy vui vẻ thoải mái. Các cô gái da trắng thường thường mùi hương trên cơ thể hơi nồng, cho nên cái loại nước hoa này ở nước Âu Mĩ, mới là đồ dùng mang bên người không thể thiếu của các chị em phụ nữ.
Sắc mặt của Trương Kiến Quân lúc này như tím đi, kéo Liu Donna Doll, đẩy cô ấy ra ngoài cửa, nói :
-Nhanh đi báo cảnh sát.
-Báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì
Liu Donna Doll nói.
-Cảnh sát nơi này từ sớm đã bị Suslov mua chuộc hết rồi, chúng nó đã dọa nạt chúng tôi nhiều lần như vậy.
-Tìm Tổng cục cảnh sát nói thì họ cho biết nơi này đã khơi ra tranh cãi quốc tế
Trương Kiến Quân cực kỳ phẫn nộ mà nói, anh ta làm sao có thể không biết, Suslov chính là có sắc tâm đối với các nữ đồng bào của mình, tuy anh ta đã sớm qua cái tuổi háo thắng, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đồng bào chịu nhục, không thì chính mình còn có thể xem như là đàn ông Đông Bắc đầu đội trời chân đạp đất sao! Anh ta xoay người đi về hướng nhà bếp, đối phó với mấy tên mũi lõ, trong tay không có đồ vật thật là không được, nếu là đầu bếp, có thể dùng thuận tay nhất đương nhiên là dao làm bếp.
Trong lòng Suslov lúc này đã vượt qua được tất cả, tuy là tận mắt thấy Liu Donna Doll bị Trương Kiến Quân đẩy ra bên ngoài nhưng gã cũng không thèm để ý, một nhóm cảnh sát, thậm chí cònlà cảnh sát thành phố, không phải chính là những người đó sao, có bao nhiêu người không nhận ra chính mình? Huống chi chính mình chẳng qua là làm khó mấy đứa da vàng thôi. Có cái gì phải sợ chứ!
Suslov vốn đã không quan tâm gì đến Phương Minh Viễn, đưa tay ôm vai của Lâm Liên, Phương Minh Viễn càng giận tím cả mặt, thằng mũi lõ cũng không tránh khỏi quá kiêu ngạo, hắn liền cầm bình trà ném vào Suslov.
Nhiệt độ bên ngoài của thành phố Yakutsk tuy là thấp, nhưng bên trong nhiệt độ không khí lại tương đối cao, bình trà này Trương Kiến Quân vừa mới lại thêm nước, nước trà mới thêm hơn nữa bình khoảng bảy tám chục độ, toàn bộ đều đổ lên trước ngực của Suslov
Đừng nhìn lúc Suslov bước vào khoát áo to đùng như con gấu chó, nhưng sau khi vào cửa, gã đã đem áo da mở ra thoải mái, để lộ ra y phục bên trong, có lẽ người Liên Xô chịu được lạnh, bên trong ăn mặc tương đối phong phanh, bình nước trà nóng này đã phát ra sức mạnh của nó. Tay của Suslov còn chưa kịp để lên vai của Lâm Liên, cũng đã bị nước trà làm nóng đến nổi kêu lên một tiếng và từ trên ghế nhảy dựng lên, bình trà cũng bị rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Suslov chỉ cảm thấy trước ngực nóng hừng hực, cái quần cũng bị nước trà làm ướt nhễ nhại, ai chứng kiến thì biết gã bị người khác làm đổ nước vào người, ai không biết thì tưởng quần của gã bị ướt nước tiểu, không kềm được thẹn quá thành giận mà chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
-Đánh cho ta!
Gã vừa nói ra ba chữ, hai tên đi cùng gã đang tiến đến muốn xông về phía trước, thì cảm thấy sau đầu bị chấn động, tiếp theo trước mắt tối sầm lại, xoay người thì ngã xuống đất, Suslov mới phát hiện, không biết từ lúc nào, mấy người đàn ông da vàng ngồi ở một cái bàn khác đứng dậy, khi gã hạ lệnh ra tay, thì từ sau lưng hai thuộc hạ của gã đã bị đột kích đánh ngã.
-Các ngươi…..
Suslov vừa sợ vừa giận, gã thật không ngờ, từ trước đến giờ người dân Hoa Hạ luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, không biết từ khi nào lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ chưa nói đến lời thứ hai đã ra tay đánh người hơn nữa còn xuống tay độc như vậy.
Gã còn chưa nói xong một câu, thì cảm thấy phía sau đầu gối đã bị người khác đá mạnh vào hai chân, lập tức bị đầu gối mềm nhũn, bùm một cái quỳ gối xuống đất, gã còn chưa kịp cảm thấy đầu gối bị đau, thì hai cánh tay lại bị người khác cưỡng ép để ở phía sau lưng, Suslov chỉ cảm thấy cánh tay của chính mình quả thật đã bị đối phương giống như là từ trên vai bị xoắn xuống dưới, tiếp theo có một bàn tay nắm đầu tóc của gã, dùng sức hung hăng mà đè xuống phía dưới. Sức kéo mạnh quá, tưởng như là da đầu của gã đều bị xé xuống. Thân người của Suslov té ngã trên mặt đất, mặt thì sát trên sàn nhà, đưa ra cái bộ dáng mặc cho người khác chà đạp.
-A
Những đả kích liên tiếp này đã khiến cho Suslov đau hết mức, lên tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu rất lớn, thậm chí còn truyền ra mặt đường, làm cho mọi người trên đường phải chú ý tới.
Trương Kiến Quân nghe thấy tiếng từ trong phòng bếp vọng ra, cầm trong tay một con dao cắt thịt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giật mình mà há to miệng. Anh ta còn tưởng rằng Suslov chiếm thế thượng phong, không ngờ ngược lại là nhìn thấy bộ dáng của Suslov để hai tay sau lưng bị người khác ấn trên mặt đất.
-Ngừng tay, không được nhúc nhích.
Cửa chính của quán ăn lại một lần nữa bị người ta đá mở ra, vài cảnh sát Liên Xô tiến vào. Thậm chí người đứng đầu móc súng ra, chỉ hướng về phía của Suslov.
Khuôn mặt của Suslov đúng lúc hướng về phía cửa chính, thấy được cảnh này, bởi vì đau mà trên mặt có chút méo mó, đột nhiên hiện ra nụ cười dữ tợn.
- Vừa rồi là ai đập bàn ở chỗ này?
Trần Trung và Võ Hưng Quốc ngầm dùng tay ra hiệu, đi theo họ có ba gã nhân viên bảo vệ hiểu ý gật gật đầu. Dù đã chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào đều có thể động thủ, nhưng mà phải đợi ra lệnh.
Nicholas vừa muốn mở miệng, cũng bị Phương Minh Viễn nháy mắt ra dấu ngăn lại, trong lòng của Nicholas Laski chỉ biết cười khổ, xem ra lần này Suslov đích thật là đã chọc giận Phương Minh Viễn rồi. Nếu bây giờ gã hiểu rõ thân phận, Suslov dù có lòng can đảm, tuyệt đối sẽ không dám ra tay với công ty Alroso, tiền đóng thuế của công ty này chiếm 70% thu nhập tài chính của nước cộng hòa Yakutsk, tuyệt đối là trong tháng 1 không làm được gì cả___muốn lãnh đạo của công ty Alrosa chết, đó có thể là người trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo tối cao của nước cộng hòa Yakutsk, gã chẳng qua là người đứng đầu trong trung tầng của một nhóm xã hội đen ở thành phố Yakutsk, địa vị này kém cách xa vạn dặm.
Đương nhiên là Suslov tuyệt đối không nghĩ đến, những người già Liên Xô ngồi ở bên cạnh bàn này, thoạt nhìn thì bình thường, mà gã cho rằng đó là người phiên dịch, mà chính là đại diện tối cao tiếng tăm lừng lẫy của công ty Alrosa đang trú ở nước cộng hòa Yakutsk.
-Vừa rồi là ai nói Đông Á là người nhu nhược?
Phương Minh Viễn không khoan nhượng nói. Đông Á nhu nhược, là một vết sẹo trong lòng người Hoa Hạ, thằng mũi lõ này đã dám hét lên, nhất định muốn cho gã phải trả một cái giá nặng nề.
Suslov nhìn cũng không thèm nhìn Phương Minh Viễn, tiểu tử thối tha, một cọng lông mao cũng không thấy, ánh mắt của gã lại chuyển hướng nhìn về phía của Asohon Kagetsu và Lâm Liên. Ngồi đây nhìn gần, quả nhiên là phần lớn không giống nhau, nếu đem ra so sánh với phụ nữ Liên Xô cao gầy, hai cô đều có vẻ lanh lợi đáng yêu, hơn nữa làn da của hai cô tuy không trắng như phụ nữ Liên Xô, nhưng mà xem ra cử chỉ bên ngoài cũng có sự khác biệt, trên làn da mịn màng kia vốn là nhìn không thấy lỗ chân lông thô to. Với lại mùi thơm ngát thoang thoảng từ hướng của các cô bay ra, lại làm cho Suslov cảm thấy vui vẻ thoải mái. Các cô gái da trắng thường thường mùi hương trên cơ thể hơi nồng, cho nên cái loại nước hoa này ở nước Âu Mĩ, mới là đồ dùng mang bên người không thể thiếu của các chị em phụ nữ.
Sắc mặt của Trương Kiến Quân lúc này như tím đi, kéo Liu Donna Doll, đẩy cô ấy ra ngoài cửa, nói :
-Nhanh đi báo cảnh sát.
-Báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì
Liu Donna Doll nói.
-Cảnh sát nơi này từ sớm đã bị Suslov mua chuộc hết rồi, chúng nó đã dọa nạt chúng tôi nhiều lần như vậy.
-Tìm Tổng cục cảnh sát nói thì họ cho biết nơi này đã khơi ra tranh cãi quốc tế
Trương Kiến Quân cực kỳ phẫn nộ mà nói, anh ta làm sao có thể không biết, Suslov chính là có sắc tâm đối với các nữ đồng bào của mình, tuy anh ta đã sớm qua cái tuổi háo thắng, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đồng bào chịu nhục, không thì chính mình còn có thể xem như là đàn ông Đông Bắc đầu đội trời chân đạp đất sao! Anh ta xoay người đi về hướng nhà bếp, đối phó với mấy tên mũi lõ, trong tay không có đồ vật thật là không được, nếu là đầu bếp, có thể dùng thuận tay nhất đương nhiên là dao làm bếp.
Trong lòng Suslov lúc này đã vượt qua được tất cả, tuy là tận mắt thấy Liu Donna Doll bị Trương Kiến Quân đẩy ra bên ngoài nhưng gã cũng không thèm để ý, một nhóm cảnh sát, thậm chí cònlà cảnh sát thành phố, không phải chính là những người đó sao, có bao nhiêu người không nhận ra chính mình? Huống chi chính mình chẳng qua là làm khó mấy đứa da vàng thôi. Có cái gì phải sợ chứ!
Suslov vốn đã không quan tâm gì đến Phương Minh Viễn, đưa tay ôm vai của Lâm Liên, Phương Minh Viễn càng giận tím cả mặt, thằng mũi lõ cũng không tránh khỏi quá kiêu ngạo, hắn liền cầm bình trà ném vào Suslov.
Nhiệt độ bên ngoài của thành phố Yakutsk tuy là thấp, nhưng bên trong nhiệt độ không khí lại tương đối cao, bình trà này Trương Kiến Quân vừa mới lại thêm nước, nước trà mới thêm hơn nữa bình khoảng bảy tám chục độ, toàn bộ đều đổ lên trước ngực của Suslov
Đừng nhìn lúc Suslov bước vào khoát áo to đùng như con gấu chó, nhưng sau khi vào cửa, gã đã đem áo da mở ra thoải mái, để lộ ra y phục bên trong, có lẽ người Liên Xô chịu được lạnh, bên trong ăn mặc tương đối phong phanh, bình nước trà nóng này đã phát ra sức mạnh của nó. Tay của Suslov còn chưa kịp để lên vai của Lâm Liên, cũng đã bị nước trà làm nóng đến nổi kêu lên một tiếng và từ trên ghế nhảy dựng lên, bình trà cũng bị rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Suslov chỉ cảm thấy trước ngực nóng hừng hực, cái quần cũng bị nước trà làm ướt nhễ nhại, ai chứng kiến thì biết gã bị người khác làm đổ nước vào người, ai không biết thì tưởng quần của gã bị ướt nước tiểu, không kềm được thẹn quá thành giận mà chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
-Đánh cho ta!
Gã vừa nói ra ba chữ, hai tên đi cùng gã đang tiến đến muốn xông về phía trước, thì cảm thấy sau đầu bị chấn động, tiếp theo trước mắt tối sầm lại, xoay người thì ngã xuống đất, Suslov mới phát hiện, không biết từ lúc nào, mấy người đàn ông da vàng ngồi ở một cái bàn khác đứng dậy, khi gã hạ lệnh ra tay, thì từ sau lưng hai thuộc hạ của gã đã bị đột kích đánh ngã.
-Các ngươi…..
Suslov vừa sợ vừa giận, gã thật không ngờ, từ trước đến giờ người dân Hoa Hạ luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, không biết từ khi nào lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ chưa nói đến lời thứ hai đã ra tay đánh người hơn nữa còn xuống tay độc như vậy.
Gã còn chưa nói xong một câu, thì cảm thấy phía sau đầu gối đã bị người khác đá mạnh vào hai chân, lập tức bị đầu gối mềm nhũn, bùm một cái quỳ gối xuống đất, gã còn chưa kịp cảm thấy đầu gối bị đau, thì hai cánh tay lại bị người khác cưỡng ép để ở phía sau lưng, Suslov chỉ cảm thấy cánh tay của chính mình quả thật đã bị đối phương giống như là từ trên vai bị xoắn xuống dưới, tiếp theo có một bàn tay nắm đầu tóc của gã, dùng sức hung hăng mà đè xuống phía dưới. Sức kéo mạnh quá, tưởng như là da đầu của gã đều bị xé xuống. Thân người của Suslov té ngã trên mặt đất, mặt thì sát trên sàn nhà, đưa ra cái bộ dáng mặc cho người khác chà đạp.
-A
Những đả kích liên tiếp này đã khiến cho Suslov đau hết mức, lên tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu rất lớn, thậm chí còn truyền ra mặt đường, làm cho mọi người trên đường phải chú ý tới.
Trương Kiến Quân nghe thấy tiếng từ trong phòng bếp vọng ra, cầm trong tay một con dao cắt thịt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giật mình mà há to miệng. Anh ta còn tưởng rằng Suslov chiếm thế thượng phong, không ngờ ngược lại là nhìn thấy bộ dáng của Suslov để hai tay sau lưng bị người khác ấn trên mặt đất.
-Ngừng tay, không được nhúc nhích.
Cửa chính của quán ăn lại một lần nữa bị người ta đá mở ra, vài cảnh sát Liên Xô tiến vào. Thậm chí người đứng đầu móc súng ra, chỉ hướng về phía của Suslov.
Khuôn mặt của Suslov đúng lúc hướng về phía cửa chính, thấy được cảnh này, bởi vì đau mà trên mặt có chút méo mó, đột nhiên hiện ra nụ cười dữ tợn.
/1605
|