- Zabolotny, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cũng không quản anh có gì trở ngại, mấy kẻ suy đồi phải bị trừng trị để lôi toàn bộ ác tích ngày trước ra mà nghiêm trị.
Mikhail rít gào như sấm nói. Ông ta thấy chính mình dồn hết sức thì sự tình mới lập tức hiệu quả, không ngờ bị như thế này, một thành viên xã hội đen làm cho thất bại, ông ta làm sao không nổi trận lôi đình, muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi.
- Zabolotny, nếu như tôi được nghe thêm lần nữa rằng nhà hàng này bị đối xử không công bằng, tôi mặc kệ là do các ban ngành chính phủ hay từ đám cặn bã của xã hôi, tôi sẽ tìm anh hỏi cho ra lẽ.
Mikhail chỉ vào cửa quán âm trầm nói:
- Tôi cho anh thời gian năm ngày, nếu hoàn cảnh trị an của thành phố Yakutsk không có biến chuyển tốt đẹp rõ ràng, tôi sẽ đệ trình chính thức lên chương trình nghị sự của Tổng bí thư nước cộng hòa, miễn chức Cục trưởng cảnh sát của anh.
Bọn quan viên Hoa Hạ này thường nói hoàn cảnh không có tốt, sao có khả năng đưa tới Kim Phượng Hoàng, cho dù có đưa Kim Phượng Hoàng, nhưng có thể vì không chỗ đặt chân mà phải giương cánh bay đi. Mikhail hiện tại nhận thức sâu sắc việc này.
Zabolotny rùng mình. Y rốt cuộc đã hiểu rõ, vị này bộ trưởng bộ kinh tế hôm nay là thật nóng nảy. Tuy ông ta không phải thủ trưởng, nhưng vẫn có thể đệ lên chương trình nghị sự tổng bí thư nước cộng hòa bãi miễn quyền lực của y.
Nói về tình trạng này, Zabolotny hận Stewart và Suslov thấu xương. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, chính mình đường đường là một cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, bị lớn tiếng quở mắng cả buổi, còn kém chỉ vào mũi chửi má nó. Chuyện như vậy làm sao có thể không làm y cảm thấy căm tức.
Quan trọng hơn là hành vi của hai người đã đe dọa đến lợi ích trực tiếp của Zabolotny. Thân là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, Zabolotny cũng có thể hưởng thụ một loạt đặc quyền, chẳng những có thể mua được thương phẩm mà người dân bình thường dân vốn không mua được, quan trọng hơn là bọn họ còn có thể hưởng thụ thu nhập ẩn. Thu nhập ẩn ở đây không chỉ là các món quà từ từ bọn thương gia trong khu vực mà còn từ phúc lợi ngầm của thể chế cán bộ Liên Xô.
Thể chế này được thực hiện từ thời kỳ Stalin. Lúc ấy, Stalin thành lập một khoản tiền gọi là “tiền túi Stalin”, khoản này mỗi tháng được cộng thêm vào lương. Khoản tiền này vốn dành cho quan chức cao trung cấp, căn cứ vào các chức vụ cao thấp và mức độ trọng dụng mà nhận được từ mấy trăm đồng Rúp thậm chí còn đến mấy vạn đồng Rúp không giống nhau. Vào những năm sáu mươi, cán bộ cấp bộ của Liên Xô mỗi tháng nhận được kèm theo tiền lương là gần ba nghìn đồng Rúp, tương đương với ngay lúc đó là năm nghìn đô la Mỹ.
Trong thời kỳ Stalin đút lót công chức, lương bình quân của người Liên Xô chỉ có bảy tám trăm đô la Mỹ. Tiền túi Stalin xa xỉ như thế, đương nhiên phải hoàn toàn âm thầm làm việc, tất cả người lĩnh tiền phải giữ nghiêm bí mật, một khi để lộ tin tức phải nghiêm khắc xử phạt. Đương nhiên, cán bộ đặc quyền ưu đãi phải nhờ cậy thượng cấp ân chuẩn, một khi người lãnh đạo trực tiếp không vui vẻ, ưu đãi cũng tất nhiên theo chức quan mà mất đi. Chẳng hạn như sau khi bài viết Kia của ủy viên nhân dân bị Stalin thu hồi và huỷ chức vị, hết thảy đặc quyền cũng tùy theo biến mất, ông ấy mỗi tháng chỉ có hơn một trăm Rúp lương hưu. Cuộc không khác gì dân thường, thậm chí ông nhờ vào quan hệ đến cán bộ cao cấp đến bệnh viện khám bệnh, về sau phải bị truy xét.
Chế độ này theo Stalin qua đời, Khrushchev lên đài thì kiềm chế lại, nhưng sau khi Khrushchev bị lật đổ, người tiếp nhận chức vụ lãnh đạo Liên Xô lại đem cái quy định ấy thi hành trên quy mô lớn, không hề hạn chế cho quan chức cấp trung học cấp quan liêu, mà là căn cứ theo cấp bậc của quan chức, nên mọi người trong lòng biết rõ, ai cũng không công khai nhắc tới phúc lợi bí mật. Số phúc lợi thu vào cao hơn nhiều so với lương chính thức của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân, sau thời đại Lenin, bọn quan chức Liên Xô nhanh chóng mất chất, nguyên nhân là những người lãnh đạo tối cao của quốc gia cũng đã mục nát.
Nhưng, một khi cán bộ bị cách chức, như vậy thì hết thảy những gì y sở hữu cũng hóa thành bọt biển. Mà hiện giờ ở Liên Xô, bởi vì các loại thực phẩm và vật dụng sinh hoạt thường ngày của gia đình còn thiếu thốn, thì đối với người giống như y mà nói, không khác gì gặp tai nạn.
Zabolotny một bên liên tục gật đầu xác nhận, một bên trong lòng âm thầm nổi nóng, chẳng những muốn bắt giam mấy người Steward và Suslov, ngay cả chỗ bọn họ, đám xã hội đen cũng muốn nhất tịnh nhổ tận gốc, về phần quán bán đồ ăn Trung Quốc, phải liệt vào trọng điểm bảo hộ, như nếu ai dám đến gây chuyện với mấy người Hoa này, cũng chính là muốn đập vỡ bát cơm của y.
- Zabolotny, chuyện này nhất định phải tiến hành nghiêm trị, nhất là mấy người này, bản thân là nhân viên công vụ, không ngờ công khai trước mặt công chúng nhắc chuyện phân biệt chủng tộc. Loại hành vi này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Đây là tự bôi đen Liên Xô, bôi đen Yakutsk. Tôi đề nghị đều khai trừ công chức toàn bộ bọn họ .
Nicholas Laski mặt đầy tức giận, chỉ vào Steward Karlov và mấy tên thuộc hạ của gã nói.
Zabolotny trong lòng cảm thấy lạ lùng, nhưng y vẫn phải nghe. Đừng thấy Nicholas Laski không là cán bộ chính thức ở thành phố Yakutsk, thậm chí ở nước Yakutsk, nhưng phó tổng Giám đốc công ty Alrosa này cấp bậc cũng là phải cao hơn Zabolotny, thậm chí còn là muốn cao hơn cả Mikhail. Hơn nữa lực ảnh hưởng của công ty Alrosa ở nước cộng hoà Yakutsk, một cán bộ cũng không dám bỏ qua. Cho nên tuy rằng trên lý thuyết, Nicholas Laski đối với công việc của Zabolotny không có một chút thuộc quyền nhưng y cũng không dám toát ra một chút bất mãn tình hình thực tế. Phải biết rằng, xe của cảnh sát Yakutsk, nếu không có công ty Alrosa hàng năm giúp đỡ, chỉ sợ có một nửa phải nằm yên rồi.
Đám người Stewart và Suslov càng nghe trong lòng lạnh tim, càng nghe càng sợ hãi. Việc này mà tiếp tục, chỉ sợ chính mình chẳng những không bảo đảm chức vị này, e rằng phải vào ngục sống tiếp nửa sau cuộc đời. Vẫn là câu nói kia, lúc không muốn bắt giữ ngươi, ngày ngươi trở mình, cũng không có người để ý, đến thời điểm muốn tra đến ngươi, tuyện đối có thể tìm đực xương trong trứng gà.
Những người này, mặc kệ là Stewart đó lưu manh côn đồ, thành viên xã hội đen, hay là Suslov đó cảnh sát, người nào mông sạch sẽ , chỉ cần Zabolotny quyết tâm tra, kia tuyệt đối là tra được, không có cái gì, chỉ cần Zabolotny muốn làm cho bọn họ có cái gì thì nhất định sẽ có cái đó. Như Stewart Karlov bản thân chính là cảnh sát, còn không phải ngựa quen đường cũ sao.
Nhưng hiện tại bọn họ muốn chạy cũng không có cơ hội, Zabolotny cũng không phải tới một mình, mang theo không ít cảnh sát, những người này đều cấp khống chế được chúng từ sớm. Súng của Stewart Karlov cũng bị hạ.
- Tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày tôi không nhìn thấy hoàn cảnh trị an thành phố Yakutsk và tinh thần diện mạo Cục Cảnh Sát đích thực chính thay đổi…
Mikhail nhìn thâm ý. Ông ta liếc mắt một cái, đầy ý uy hiếp.
Zabolotny hơi ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, chỉnh đốn Cục Cảnh Sát và trật tự xã hội thành phố Yakutsk cũng không phải là một chuyện nhỏ, bên trong còn nhiều việc khiến người ta đau đầu. Hơn nữa phải dựa vào chính y là tuyệt đối không thể. Tuy y là cục trưởng Cục Cảnh Sát, nhưng cũng không phải là người nhất ngôn cửu đỉnh. Trong Cục Cảnh Sát có phân công, y cũng không thể chỉ huy tất cả mọi người thay đổi.
- Bộ trưởng Mikhail, như vậy tiêu chuẩn cao quá, đã vượt qua của năng lực và quyền hạn của tôi. Tôi cần thông báo đến cục trưởng Abramovich, thỉnh cầu ông ấy phê chuẩn.
Abramovich, bộ trưởng bộ nội vụ nước cộng hoà Yakutsk, người lãnh đạo trực tiếp của Zabolotny.
Mikhail tùy ý mà khoát tay nói:
- Lập tức xin chỉ thị đi, nếu nói bởi vì các ngươi Cục Cảnh Sát công tác bất lực mà làm nhà đầu tư bất mãn, Abramovich cũng cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Mikhail rất lo lắng. Hiện giờ lãnh đạo cấp cao của nước cộng hoà Yakutsk cũng đã biết được mấy người Asohon Kagetsu đã đến, càng đã biết bọn họ đầu tư ở châu Amour một khoản kinh phí lớn.Cho nên ai không hy vọng mấy người đó tiến hành đầu tư trong nước cộng hoà Yakutsk, có thể có được đến chiến tích thứ hai cải thiện tình hình tái chính của nước cộng hoà Yakutsk. Trong quá trình đầu tư này tự nhiên sẽ có món béo bở, không ai ngốc cả.
Nếu nước cộng hòa Yakutsk nhả miếng mồi béo bở này ra, khó có thể tìm được một cơ hội lôi kéo nhà đầu tư kinh phí lớn như Asohon Kagetsu. Nhất là nghe được mấy người Asohon Kagetsu đang đàm phán mua kim cương quặng thô với công ty Alrosa. Các lãnh đạo cao hứng đến nỗi không ngậm được miệng lại. Tài chính nước cộng hoà Yakutsk thật sự khó khăn, đừng nói đầu tư ba tỷ đồng Rúp như ở châu Amour, chỉ cần đầu tư ba hay năm trăm triệu đồng Rúp, tất cả mọi người sẽ vui chết mất.
Cho nên Mikhail căn bản không lo lắng Abramovich sau này sẽ làm gì, ông ta chỉ biết đang đắc tội với người khác.
Hơn nữa, sau khi mấy người Asohon Kagetsu nói muốn đến Moscow, ai biết người ta ở Liên Xô còn quen biết vĩ lãnh đạo cấp cao nào, đến lúc đó ngứa miệng, nói vài câu hoàn cảnh trị an nước cộng hoà Yakutsk không tốt, Abramovich có thể khóc chết.
Zabolotny nhìn Mikhail không có dáng bộ sợ hãi, trong lòng suy nghĩ không ngừng. Theo lý thuyết việc này của Mikhail là vươn tay quá dài, ông ta với tới lĩnh vực không phải của mình, chuyện này trong quan trường là cấm kỵ, nhưng xem dáng bộ Mikhail lại hoàn toàn không thèm để ý, này khiến Zabolotny trong lòng có chút phát sợ.
Không bao lâu sau, Zabolotny có vẻ khó tin quay lại nói:
- Bộ trưởng Mikhail, bộ trưởng Abramovich sẽ nhanh chóng đến đây, tôi lập tức nội tiến hành chỉnh đốn trị an xã hội và bên trong Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, tạo một hoàn cảnh sống sạch sẽ cho người dân.
Mikhail rít gào như sấm nói. Ông ta thấy chính mình dồn hết sức thì sự tình mới lập tức hiệu quả, không ngờ bị như thế này, một thành viên xã hội đen làm cho thất bại, ông ta làm sao không nổi trận lôi đình, muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi.
- Zabolotny, nếu như tôi được nghe thêm lần nữa rằng nhà hàng này bị đối xử không công bằng, tôi mặc kệ là do các ban ngành chính phủ hay từ đám cặn bã của xã hôi, tôi sẽ tìm anh hỏi cho ra lẽ.
Mikhail chỉ vào cửa quán âm trầm nói:
- Tôi cho anh thời gian năm ngày, nếu hoàn cảnh trị an của thành phố Yakutsk không có biến chuyển tốt đẹp rõ ràng, tôi sẽ đệ trình chính thức lên chương trình nghị sự của Tổng bí thư nước cộng hòa, miễn chức Cục trưởng cảnh sát của anh.
Bọn quan viên Hoa Hạ này thường nói hoàn cảnh không có tốt, sao có khả năng đưa tới Kim Phượng Hoàng, cho dù có đưa Kim Phượng Hoàng, nhưng có thể vì không chỗ đặt chân mà phải giương cánh bay đi. Mikhail hiện tại nhận thức sâu sắc việc này.
Zabolotny rùng mình. Y rốt cuộc đã hiểu rõ, vị này bộ trưởng bộ kinh tế hôm nay là thật nóng nảy. Tuy ông ta không phải thủ trưởng, nhưng vẫn có thể đệ lên chương trình nghị sự tổng bí thư nước cộng hòa bãi miễn quyền lực của y.
Nói về tình trạng này, Zabolotny hận Stewart và Suslov thấu xương. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, chính mình đường đường là một cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, bị lớn tiếng quở mắng cả buổi, còn kém chỉ vào mũi chửi má nó. Chuyện như vậy làm sao có thể không làm y cảm thấy căm tức.
Quan trọng hơn là hành vi của hai người đã đe dọa đến lợi ích trực tiếp của Zabolotny. Thân là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, Zabolotny cũng có thể hưởng thụ một loạt đặc quyền, chẳng những có thể mua được thương phẩm mà người dân bình thường dân vốn không mua được, quan trọng hơn là bọn họ còn có thể hưởng thụ thu nhập ẩn. Thu nhập ẩn ở đây không chỉ là các món quà từ từ bọn thương gia trong khu vực mà còn từ phúc lợi ngầm của thể chế cán bộ Liên Xô.
Thể chế này được thực hiện từ thời kỳ Stalin. Lúc ấy, Stalin thành lập một khoản tiền gọi là “tiền túi Stalin”, khoản này mỗi tháng được cộng thêm vào lương. Khoản tiền này vốn dành cho quan chức cao trung cấp, căn cứ vào các chức vụ cao thấp và mức độ trọng dụng mà nhận được từ mấy trăm đồng Rúp thậm chí còn đến mấy vạn đồng Rúp không giống nhau. Vào những năm sáu mươi, cán bộ cấp bộ của Liên Xô mỗi tháng nhận được kèm theo tiền lương là gần ba nghìn đồng Rúp, tương đương với ngay lúc đó là năm nghìn đô la Mỹ.
Trong thời kỳ Stalin đút lót công chức, lương bình quân của người Liên Xô chỉ có bảy tám trăm đô la Mỹ. Tiền túi Stalin xa xỉ như thế, đương nhiên phải hoàn toàn âm thầm làm việc, tất cả người lĩnh tiền phải giữ nghiêm bí mật, một khi để lộ tin tức phải nghiêm khắc xử phạt. Đương nhiên, cán bộ đặc quyền ưu đãi phải nhờ cậy thượng cấp ân chuẩn, một khi người lãnh đạo trực tiếp không vui vẻ, ưu đãi cũng tất nhiên theo chức quan mà mất đi. Chẳng hạn như sau khi bài viết Kia của ủy viên nhân dân bị Stalin thu hồi và huỷ chức vị, hết thảy đặc quyền cũng tùy theo biến mất, ông ấy mỗi tháng chỉ có hơn một trăm Rúp lương hưu. Cuộc không khác gì dân thường, thậm chí ông nhờ vào quan hệ đến cán bộ cao cấp đến bệnh viện khám bệnh, về sau phải bị truy xét.
Chế độ này theo Stalin qua đời, Khrushchev lên đài thì kiềm chế lại, nhưng sau khi Khrushchev bị lật đổ, người tiếp nhận chức vụ lãnh đạo Liên Xô lại đem cái quy định ấy thi hành trên quy mô lớn, không hề hạn chế cho quan chức cấp trung học cấp quan liêu, mà là căn cứ theo cấp bậc của quan chức, nên mọi người trong lòng biết rõ, ai cũng không công khai nhắc tới phúc lợi bí mật. Số phúc lợi thu vào cao hơn nhiều so với lương chính thức của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân, sau thời đại Lenin, bọn quan chức Liên Xô nhanh chóng mất chất, nguyên nhân là những người lãnh đạo tối cao của quốc gia cũng đã mục nát.
Nhưng, một khi cán bộ bị cách chức, như vậy thì hết thảy những gì y sở hữu cũng hóa thành bọt biển. Mà hiện giờ ở Liên Xô, bởi vì các loại thực phẩm và vật dụng sinh hoạt thường ngày của gia đình còn thiếu thốn, thì đối với người giống như y mà nói, không khác gì gặp tai nạn.
Zabolotny một bên liên tục gật đầu xác nhận, một bên trong lòng âm thầm nổi nóng, chẳng những muốn bắt giam mấy người Steward và Suslov, ngay cả chỗ bọn họ, đám xã hội đen cũng muốn nhất tịnh nhổ tận gốc, về phần quán bán đồ ăn Trung Quốc, phải liệt vào trọng điểm bảo hộ, như nếu ai dám đến gây chuyện với mấy người Hoa này, cũng chính là muốn đập vỡ bát cơm của y.
- Zabolotny, chuyện này nhất định phải tiến hành nghiêm trị, nhất là mấy người này, bản thân là nhân viên công vụ, không ngờ công khai trước mặt công chúng nhắc chuyện phân biệt chủng tộc. Loại hành vi này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Đây là tự bôi đen Liên Xô, bôi đen Yakutsk. Tôi đề nghị đều khai trừ công chức toàn bộ bọn họ .
Nicholas Laski mặt đầy tức giận, chỉ vào Steward Karlov và mấy tên thuộc hạ của gã nói.
Zabolotny trong lòng cảm thấy lạ lùng, nhưng y vẫn phải nghe. Đừng thấy Nicholas Laski không là cán bộ chính thức ở thành phố Yakutsk, thậm chí ở nước Yakutsk, nhưng phó tổng Giám đốc công ty Alrosa này cấp bậc cũng là phải cao hơn Zabolotny, thậm chí còn là muốn cao hơn cả Mikhail. Hơn nữa lực ảnh hưởng của công ty Alrosa ở nước cộng hoà Yakutsk, một cán bộ cũng không dám bỏ qua. Cho nên tuy rằng trên lý thuyết, Nicholas Laski đối với công việc của Zabolotny không có một chút thuộc quyền nhưng y cũng không dám toát ra một chút bất mãn tình hình thực tế. Phải biết rằng, xe của cảnh sát Yakutsk, nếu không có công ty Alrosa hàng năm giúp đỡ, chỉ sợ có một nửa phải nằm yên rồi.
Đám người Stewart và Suslov càng nghe trong lòng lạnh tim, càng nghe càng sợ hãi. Việc này mà tiếp tục, chỉ sợ chính mình chẳng những không bảo đảm chức vị này, e rằng phải vào ngục sống tiếp nửa sau cuộc đời. Vẫn là câu nói kia, lúc không muốn bắt giữ ngươi, ngày ngươi trở mình, cũng không có người để ý, đến thời điểm muốn tra đến ngươi, tuyện đối có thể tìm đực xương trong trứng gà.
Những người này, mặc kệ là Stewart đó lưu manh côn đồ, thành viên xã hội đen, hay là Suslov đó cảnh sát, người nào mông sạch sẽ , chỉ cần Zabolotny quyết tâm tra, kia tuyệt đối là tra được, không có cái gì, chỉ cần Zabolotny muốn làm cho bọn họ có cái gì thì nhất định sẽ có cái đó. Như Stewart Karlov bản thân chính là cảnh sát, còn không phải ngựa quen đường cũ sao.
Nhưng hiện tại bọn họ muốn chạy cũng không có cơ hội, Zabolotny cũng không phải tới một mình, mang theo không ít cảnh sát, những người này đều cấp khống chế được chúng từ sớm. Súng của Stewart Karlov cũng bị hạ.
- Tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày tôi không nhìn thấy hoàn cảnh trị an thành phố Yakutsk và tinh thần diện mạo Cục Cảnh Sát đích thực chính thay đổi…
Mikhail nhìn thâm ý. Ông ta liếc mắt một cái, đầy ý uy hiếp.
Zabolotny hơi ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, chỉnh đốn Cục Cảnh Sát và trật tự xã hội thành phố Yakutsk cũng không phải là một chuyện nhỏ, bên trong còn nhiều việc khiến người ta đau đầu. Hơn nữa phải dựa vào chính y là tuyệt đối không thể. Tuy y là cục trưởng Cục Cảnh Sát, nhưng cũng không phải là người nhất ngôn cửu đỉnh. Trong Cục Cảnh Sát có phân công, y cũng không thể chỉ huy tất cả mọi người thay đổi.
- Bộ trưởng Mikhail, như vậy tiêu chuẩn cao quá, đã vượt qua của năng lực và quyền hạn của tôi. Tôi cần thông báo đến cục trưởng Abramovich, thỉnh cầu ông ấy phê chuẩn.
Abramovich, bộ trưởng bộ nội vụ nước cộng hoà Yakutsk, người lãnh đạo trực tiếp của Zabolotny.
Mikhail tùy ý mà khoát tay nói:
- Lập tức xin chỉ thị đi, nếu nói bởi vì các ngươi Cục Cảnh Sát công tác bất lực mà làm nhà đầu tư bất mãn, Abramovich cũng cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Mikhail rất lo lắng. Hiện giờ lãnh đạo cấp cao của nước cộng hoà Yakutsk cũng đã biết được mấy người Asohon Kagetsu đã đến, càng đã biết bọn họ đầu tư ở châu Amour một khoản kinh phí lớn.Cho nên ai không hy vọng mấy người đó tiến hành đầu tư trong nước cộng hoà Yakutsk, có thể có được đến chiến tích thứ hai cải thiện tình hình tái chính của nước cộng hoà Yakutsk. Trong quá trình đầu tư này tự nhiên sẽ có món béo bở, không ai ngốc cả.
Nếu nước cộng hòa Yakutsk nhả miếng mồi béo bở này ra, khó có thể tìm được một cơ hội lôi kéo nhà đầu tư kinh phí lớn như Asohon Kagetsu. Nhất là nghe được mấy người Asohon Kagetsu đang đàm phán mua kim cương quặng thô với công ty Alrosa. Các lãnh đạo cao hứng đến nỗi không ngậm được miệng lại. Tài chính nước cộng hoà Yakutsk thật sự khó khăn, đừng nói đầu tư ba tỷ đồng Rúp như ở châu Amour, chỉ cần đầu tư ba hay năm trăm triệu đồng Rúp, tất cả mọi người sẽ vui chết mất.
Cho nên Mikhail căn bản không lo lắng Abramovich sau này sẽ làm gì, ông ta chỉ biết đang đắc tội với người khác.
Hơn nữa, sau khi mấy người Asohon Kagetsu nói muốn đến Moscow, ai biết người ta ở Liên Xô còn quen biết vĩ lãnh đạo cấp cao nào, đến lúc đó ngứa miệng, nói vài câu hoàn cảnh trị an nước cộng hoà Yakutsk không tốt, Abramovich có thể khóc chết.
Zabolotny nhìn Mikhail không có dáng bộ sợ hãi, trong lòng suy nghĩ không ngừng. Theo lý thuyết việc này của Mikhail là vươn tay quá dài, ông ta với tới lĩnh vực không phải của mình, chuyện này trong quan trường là cấm kỵ, nhưng xem dáng bộ Mikhail lại hoàn toàn không thèm để ý, này khiến Zabolotny trong lòng có chút phát sợ.
Không bao lâu sau, Zabolotny có vẻ khó tin quay lại nói:
- Bộ trưởng Mikhail, bộ trưởng Abramovich sẽ nhanh chóng đến đây, tôi lập tức nội tiến hành chỉnh đốn trị an xã hội và bên trong Cục Cảnh Sát thành phố Yakutsk, tạo một hoàn cảnh sống sạch sẽ cho người dân.
/1605
|