- Chào cục trưởng!
- Chào cục trưởng, buổi sáng tốt lành!
Những tiếng “chào cục trưởng” trong trẻo dễ nghe liên tiếp vang lên. Mã Đông Giang nét mặt tươi cười đi vào văn phòng của y. Y tích các cô gái trẻ, làm việc giữa vòng vây của các cô là một loại hưởng thụ hết sức tốt đẹp. Dù cho một ngày xã giao có nhiều đi nữa, chỉ cần nghe được giọng nói tuyện vời của các cô hỏi thăm, còn có thân hình yểu điệu, còn có hương thơm cơ thể, bao nhiêu mệt mỏi cũng tiêu tan. Thế nên Mã Đông Giang dùng hết khả năng mang tất cả các nữ nhân viên trong cục sắp xếp cùng tầng với y.
- Cục trưởng, đây là báo hôm nay.
Thư ký đặt một tờ báo trước mắt y, lại mang đến cho y một tách trà thơm rồi mới trở về vị trí của mình.
Ánh mắt Mã Đông Giang vẫn nhìn theo cô, cho đến khi cặp mông trăng tròn của cô tiếp xúc với mặt ghế mới đưa mắt nhìn đến tờ báo.
“Lãnh đạo tỉnh ủy thị sát…”
Chờ đến lúc họ đưa tin, đối với người trong thể chế, đã không còn là tin tức gì nữa. Mã Đông Giang đọc lướt qua, tiện tay để xuống một bên.
“Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gởi công văn xuống…”
Hừ, chín lần chín lại là luận điệu cũ rich nhai đi nhai lại, giống như tấm vải mà cụ bà bó chân, vừa thối lại vừa dài, không có chút mới mẻ. Dù sao cuối cùng cũng không có tính thực tiễn, không có gì đáng xem, chỉ có thể dùng để giết thời gian trong nhà vệ sinh.
- A!
Mã Đông Giang phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Hai lò mổ được siêu thị Carrefour đầu tư.”
Tin tức này lập tức gây được sự chú ý của Mã Đông Giang, y không khỏi cẩn thận xem lại lần nữa. Tin tức rất đơn giản, rõ ràng đưa tin, ngày hôm qua, siêu thị Carrefour và hai nhà cung cấp thịt tươi của nó chính thức ký kết hợp đồng, siêu thị Carrefour đầu tư cho hai lò mổ lần lượt là sáu triệu và tám triệu nhân dân tệ, thực hiện khống chế cổ phần của hai lò mổ, đảm bảo cung ứng thịt tươi cho siêu thị Carrefour.
Mã Đông Giang hít một ngụm khí lạnh. Thành phố Phụng Nguyên là thành phố tỉnh lỵ của tỉnh Tần Tây, có dân số thường trú là mấy triệu người, mỗi ngày cần cung ứng cả tấn thịt tươi. Nhưng ở đó đã có hơn bảy trăm lò mổ, trong đó có lò mổ quốc doanh, tập thể, cũng có tư doanh, quy mô cũng lớn nhỏ khác nhau, nhưng xí nghiệp có tài sản vượt qua một triệu tệ không chiếm đến ba bốn phần mười, còn vượt quá năm triệu tệ… trong trí nhớ của Mã Đông Giang thì dường như không có.
Đầu tư sáu triệu và tám triệu tệ, tính cả tài sản của hai lò mổ, tổng tài sản của hai lò mổ đã tăng ngàn vạn lần, nói cách khác, sau khi được siêu thị Carrefour đầu tư, hai lò mổ này mặc nhiên đã trở thành đầu tàu của ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên.
Công ty tư nhân có tài sản hàng triệu này, so với vùng duyên hải Đông Nam, trong thành phố Phụng Nguyên kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, có thể nói như phóng hai vệ tinh ra.
- Đáng tiếc…
Mã Đông Giang khẽ thở dài một hơi nói. Lò mổ này đúng là không thể đưa lên nổi. Ở thành phố tuyên truyền cho nó chắc chắn không thể được như các ngàn sản xuất khác, ở thành phố nếu tuyên truyền bốn phía thì công ty chắc chắn cũng theo đó mà nổi tiếng hơn nhiều.
Đối với phương hướng của ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên hiện nay, là Cục trưởng cục giám sát chất lượng thành phố Phụng Nguyên, Mã Đông Giang tất nhiên biết siêu thị Carrefour tuyên bố đuổi thịt chích nước, đến nay cũng hơn nửa tháng, đưa khẩu hiệu giả một đền trăm cho người tiêu dùng biết, cản đường kiếm tiền của người khác, tất nhiên sẽ bị những người khác trong ngành giết mổ xa lánh. Mã Đông Giang ở đây cũng nhận được không ít cuộc gọi, hỏi y có nhúng tay vào không. Trong đó chủ yếu là các lãnh đạo các ban ngành khác trong thành phố. Rõ ràng, siêu thị Carrefour lúc này đã khiến nhiều người tức giận.
Tuy hiện nay siêu thị Carrefour cũng là một công ty tư nhân rất nổi tiếng trong tỉnh và cả nước, doanh thu hàng năm vô cùng khả quan, có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo trong tỉnh, nhưng lúc này Mã Đông Giang cho rằng, bọn họ đã phạm vào lỗi tối kỵ là khinh địch. Nên biết rằng, hành vi đó của họ, trước hết chính là đương đầu với cơ quan liên quan của chính phủ, không tin tưởng thịt chích nước, cơ quan chính phủ đã ba lần bốn lược yêu cầu các lò mổ không được bán ra, hơn nữa, vì thế mà phải phái ra một lượng lớn nhân lực, tiêu hao nhiều kinh phí, để hắn làm loạn trước mặt như vậy, chẳng phải là bị bêu xấu trước mắt mọi người sao
Trước mắt, có rất nhiều ban ngành quản lý heo hơi, có cục chăn nuôi, công thương, vệ sinh, giám sát chất lượng, thương mại… Nhưng mặt này rốt cuộc là do ai quản lý, vấn đề xảy ra do ai phụ trách, pháp luật cũng quy định không rõ ràng. Ví dụ như cục chăn nuôi chủ yếu quản lý heo sống có bao nhiêu loại bệnh, vấn đề kiểm tra và giải quyết, còn bộ phận tiêu thụ thì tương ứng với cách giải quyết của bộ phận công thương. Cơ quan chăn nuôi bình thường nếu phát hiện ra thịt bị chích nước và các vấn đề khác thì chỉ có thể báo cáo với cơ quan công thương, ngành công thương mới tiến hành điều tra. Mà vấn đề này, cả ngành vệ sinh và ngành giám sát chất lượng cũng có quyền xử lý. Kết quả là vì phân công quá nhiều ngành quản lý, rất dễ dàng xuất hiện vấn đề nhiều người quản hoặc không ai thèm quản. Cho nên mọi người khi thu phí thì anh dũng đi đầu, còn khi cần phụ trách thì chuyền bóng cho nhau, chuyện này cũng là bình thường, tìm lợi, tránh hại là bản tính của con người.
Mã Đông Giang lắc đầu. Cách làm ấy của họ Phương tuy có thể có tác dụng nhất định, không chừng trong lòng các chủ lò sát sinh sẽ có người dao động, nhưng thay đổi tình cảnh của siêu thị Carrefour trước mắt cũng không có tính quyết định. Nhà máy quy mô dù có lớn đi chăng nữa nhưng không đủ heo hơi cung ứng thì có dùng cái rắm gì được.
Heo hơi ở các huyện thị xung quanh Phụng Nguyên 70-80% đều đã bị các lò mổ ấy đặt cọc, hơn nữa, số lượng này còn tăng dần lên. Siêu thị Carrefour đầu tư cho hai lò mổ kia, muốn thu mua heo hơi ở Phụng Nguyên phải trả giá cao hơn giá thị trường khoảng 5%, nếu không bán thịt chích nước thì nhất định sẽ lỗ vốn. Ngành giết mổ này cũng chẳng cao cấp hay ngành sản xuất hiện đại gì, lại càng không phải ngành sản xuất độc quyền, lãi nhiều để cho họ phung phí như vậy.
- Ha ha…các người đánh nhau có quan hệ gì với tôi đâu chứ!
Mã Đông Giang thấp giọng lạnh lùng cười. Dù sao xảy ra chuyện thịt chích nước cũng là các ngành cùng chịu trách nhiệm, mọi người đầu chia đều cũng sẽ không tính toán gì.
Tin tức này tất nhiên nhanh chóng lọt vào tai các chủ lò mổ, vì thế họ tụ tập lại, thảo luận làm cách nào để đối phó với phương thức của siêu thị Carrefour.
- Họ Phương này rat ay quả thật hào phóng, bọn Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân vớ được món hời, tuy không còn quyền khống chế cổ phần trong xí nghiệp, nhưng tài sản của bọn họ liền tăng hơn 50%.
Tề Viễn Hoa vung cánh tay mập mạo lên, bất bình nói. Loại chuyện tốt thế này sao lại rơi vào đầu bọn họ chứ. Hai lò mổ của Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân tài sản khoảng trên ba bốn triệu, lần này tăng thêm ít nhất hai triệu. Hai triệu cũng đủ cho mình từ chết sống lại lập thêm một lò mổ nữa, làm nhiều năm như vậy, không sợ vào lao tù, toàn bộ gia quyến cũng không đến một triệu tệ. Mấy người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân không phải ôm chặt đùi siêu thị Carrefour sao, vừa sang tay là đã có hai triệu đồng, chuyện hiếm có này làm gã không thể chịu nổi.
Tả Ái Quân mệt mỏi khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Tề, mấy chuyện này không có ý nghĩa gì, siêu thị Carrefour rõ ràng tuyên chiến với mấy lò mổ của chúng ta. Hai lò mổ của chúng ta ở thành phố Phụng Nguyên cho dù là lớn nhưng tài sản của chúng ta có bao nhiêu? Đem chúng ta so với bọn họ thì còn kém xa, hiện giờ mấy người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân là chủ hai lò mổ lớn nhất ở Phụng Nguyên, có nhiều tiền như vậy, người ta còn lo gì việc tranh mua heo hơi với chúng ta, người ta có thể mua ở các tỉnh lân cận rồi vận chuyển về Phụng Nguyên, đến lúc đó chúng ta phải làm sao?
Vốn lưu động của lò mổ đã mang hơn phân nửa ra đặt cọc heo hơi, nếu xảy ra chuyện gì, nếu năm nay làm không tốt thì lò mổ thứ tư sẽ thua lỗ. Tuy ông ta chỉ là chủ nhiệm một lò mổ quốc doanh nho nhỏ nhưng quen biết không ít người trong giới kinh doanh. Nếu quả thực như vậy, Tả Ái Quân cũng không biết mình còn có thể làm việc ở vị trí này không.
- Chủ nhiệm Tả nói rất đúng, việc cấp bách trước mắt không phải là hâm mộ hai người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân gặp may mắn mà phải xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Có người lớn tiếng phụ họa.
- Siêu thị Carrefour kia tuy tiền nhiều thế lớn, tùy tiện phủi một cái cũng có thể ra hơn một triệu, nếu chúng ta muốn so tài lực với họ, chỉ sợ cuối cùng sẽ thất bại. Giá mua đám heo hơi này đã cao, nếu giá thịt tươi trên thị trường duy trì như hiện nay thì chúng ta có thể trắng tay.
- Trắng tay? Chủ nhiệm Lan, lời này của anh là vô nghĩa. Nếu để cho siêu thị Carrefour được toại nguyện, sau này đừng ai nghĩ đến chuyện bán thịt chích nước nữa, đến lúc đó mới là lúc mọi người ăn không khí, thất bại hoàn toàn không thể trở mình.
Tề Viễn Hoa cười nhạt nói.
- Ngay cả nhà a nếu không phá sản còn có thể so với Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân sao? Thật là tầm nhìn hạn hẹp.
- Tầm nhìn hạn hẹp? Chủ nhiệm Tề ngài thật là nhìn xa trông rộng. Chúng ta đối kháng với siêu thị Carrefour, người ta nhiều nhất thì sau này không bán thịt tươi nữa, vứt bỏ ngành này luôn, có gì thì cũng chỉ là chặt một long của mười ngón tay, nhưng nếu chúng ta thất bại, e là có hơn nửa số người ngồi đây phải gặp cấp trên giải trình, nửa còn lại cũng phải trăm phương nghìn kế bù lỗ. Chủ nhiệm Tề, còn quân bài nào chưa lật, anh cũng cho mọi người xem đi, cũng để cho mọi người tin tưởng hơn.
Có tiếng nói lớn vang lên.
- Tôi nghe nói siêu thị Carrefour và nhân viên của Nhâm Ái Đảng, Lữ Chính Nhân đang lên tỉnh tiến hành thu mua heo hơi, nếu để họ vận chuyển đám heo hơi này về, e là thị trường sẽ rối loạn.
Mọi người không khỏi ồ lên. Nên biết rằng mấy người này đặc cọ heo hơi để uy hiếp siêu thị Carrefour, nếu siêu thị Carrefour không thu hồi lời hứa giả một đền trăm, không thì siêu thị Carrefour phải tăng giá bán thịt tươi, cho mọi người nước sông không phạm nước giếng, hình thành quy tắc ngầm: siêu thị Carrefour không bán thịt chích nước, ngoài thị trường thì bán thịt chích nước với giá thấp. Người dân thành phố Phụng Nguyên có thể căn cứ vào kinh tế của mình để lựa chọn. Nếu được như vậy thì siêu thị Carrefour có bán thịt tươi cũng không uy hiếp được bọn họ. Dù sao trong thành phố Phụng Nguyên, người dân có thu nhập thấp chiếm đại đa số, e là chỉ chênh lệch hai phân tiền cũng có nhiều người bỏ qua thịt an toàn trong siêu thị Carrefour. Nếu như vậy thì họ cũng đã đạt được mục đích.
- Hoảng cái gì? Bọn họ muốn lên tỉnh thu mua heo hơi thì cứ để bọn họ mua cho xong đi, bọn họ chẳng phải kéo trở về để giết mổ? Có bản lĩnh thì họ cứ ở đó giết mổ luôn rồi hãy đem về. Vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa còn ra thể thống gì nữa!
Tề Viễn Hoa cười nhạt nói.
- Các anh đó, tôi cũng không nhắc lại lời ông bà đã nói, không bỏ nổi vợ, sao lại có dáng vẻ sắc lang, có chút tổn thất đã không muốn ăn, cứ nghĩ ngồi mát ăn bát vàng, trê đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Nếu các anh cảm thấy quá nguy hiểm thì có thể rút lui. Nhưng tôi nói cho các anh biết, rút lui thì dễ, nhưng nếu các anh muốn vào lại thì không dễ dàng như vậy đâu, hiện tại chần chừ muốn rút lui hả? Nếu muốn rút thì cứ việc, trái đất không có các anh thì không tròn sao?
Gã rít gào một hơi, những người ở đây đều im lặng cả, không nhiều lời nữa.
- Tôi nói cho các anh biết, bọn họ sẽ đến tỉnh lân cận thu mua heo hơi, chuyện này ngay từ đầu chúng ta cũng đã dự liệu rồi. Tôi có thể rõ ràng nói cho các anh biết, thật ra họ đã bước bước sai lầm đầu tiên. Bọn họ làm như vậy sẽ đắc tội với những người nuôi heo ở Phụng Nguyên, những người nươi heo địa phương sẽ không mua hàng hóa ở chỗ họ nữa, ngược lại sẽ tìm đến những mối mua bán cũ. Bản thân là người Tần Tây, xí nghiệp trong tỉnh Tần Tây lại có hành vi chân ngoài dài hơn chân trong, chỉ cần để lại ấn tượng như thế cho những hộ nuôi heo thì sau này họ mua heo sẽ phải mua với giá cao hơn chúng ta.
Nhìn thấy mọi người khẽ gật đầu, Tề Viễn Hoa đắc ý nói.
- Thứ hai, bọn họ lên tỉnh mua heo hơi, không phải cuối cùng cũng phải vận chuyển về Phụng Nguyên giết mổ sao? Ha ha…Heo hơi ngoài tỉnh có thể thuận lợi tiến vào tỉnh ta như vậy sao? Bọn họ cũng nghĩ dễ dàng quá rồi.
Mọi người ngồi đấy ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh, có người lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Ở Hoa Hạ, nhất là lúc thịnh hành chủ nghĩa bảo hộ địa phương, muốn ngăn cản hàng hóa ngoài tỉnh tiến vào địa phương, cơ quan chuyên trách của chính phủ nạy ra rất nhiều biện pháp và lý do. Hơn nữa, bọn họ cũng thích làm chuyện này, vì loại này có thu nộp thuế để bảo vệ xí nghiệp bản địa. Thế nên ở Hoa Hạ có rất nhiều nơi, ở tỉnh Tần tây có rất nhiều nơi, dân bản xứ chỉ có thể uống rượu địa phương làm, chỉ có thể hút thuốc địa phương sản xuất, dùng phân hóa học địa phương cho dù giá cả của chúng cao hơn nhiều so với sản phẩm cùng loại của các nơi khác. “Sản phẩm xí nghiệp địa phương giữ vững thị trường địa phương”, “Ưu tiên sử dụng và bảo hộ sản phẩm địa phương trở thành hành động tự giác của quần chúng”…Rất nhiều chính quyền địa phương còn thành lập văn phòng chuyên ngành chỉnh đốn trật tự hàng hóa, chính là bộ phận mà sau này mọi người gọi tắt là Ban thương chỉnh.
Tề Viễn Hoa vung tay kêu lớn:
- Hiện giờ chúng tôi đã quan hệ trong tỉnh Tần Tây, nhưng xin các vị cũng đừng ngồi không, hãy vận động quan hệ của mọi người, thiết lập tần lớp, không cho một con heo ngoài tỉnh vào Tần Tây.
- Chào cục trưởng, buổi sáng tốt lành!
Những tiếng “chào cục trưởng” trong trẻo dễ nghe liên tiếp vang lên. Mã Đông Giang nét mặt tươi cười đi vào văn phòng của y. Y tích các cô gái trẻ, làm việc giữa vòng vây của các cô là một loại hưởng thụ hết sức tốt đẹp. Dù cho một ngày xã giao có nhiều đi nữa, chỉ cần nghe được giọng nói tuyện vời của các cô hỏi thăm, còn có thân hình yểu điệu, còn có hương thơm cơ thể, bao nhiêu mệt mỏi cũng tiêu tan. Thế nên Mã Đông Giang dùng hết khả năng mang tất cả các nữ nhân viên trong cục sắp xếp cùng tầng với y.
- Cục trưởng, đây là báo hôm nay.
Thư ký đặt một tờ báo trước mắt y, lại mang đến cho y một tách trà thơm rồi mới trở về vị trí của mình.
Ánh mắt Mã Đông Giang vẫn nhìn theo cô, cho đến khi cặp mông trăng tròn của cô tiếp xúc với mặt ghế mới đưa mắt nhìn đến tờ báo.
“Lãnh đạo tỉnh ủy thị sát…”
Chờ đến lúc họ đưa tin, đối với người trong thể chế, đã không còn là tin tức gì nữa. Mã Đông Giang đọc lướt qua, tiện tay để xuống một bên.
“Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gởi công văn xuống…”
Hừ, chín lần chín lại là luận điệu cũ rich nhai đi nhai lại, giống như tấm vải mà cụ bà bó chân, vừa thối lại vừa dài, không có chút mới mẻ. Dù sao cuối cùng cũng không có tính thực tiễn, không có gì đáng xem, chỉ có thể dùng để giết thời gian trong nhà vệ sinh.
- A!
Mã Đông Giang phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Hai lò mổ được siêu thị Carrefour đầu tư.”
Tin tức này lập tức gây được sự chú ý của Mã Đông Giang, y không khỏi cẩn thận xem lại lần nữa. Tin tức rất đơn giản, rõ ràng đưa tin, ngày hôm qua, siêu thị Carrefour và hai nhà cung cấp thịt tươi của nó chính thức ký kết hợp đồng, siêu thị Carrefour đầu tư cho hai lò mổ lần lượt là sáu triệu và tám triệu nhân dân tệ, thực hiện khống chế cổ phần của hai lò mổ, đảm bảo cung ứng thịt tươi cho siêu thị Carrefour.
Mã Đông Giang hít một ngụm khí lạnh. Thành phố Phụng Nguyên là thành phố tỉnh lỵ của tỉnh Tần Tây, có dân số thường trú là mấy triệu người, mỗi ngày cần cung ứng cả tấn thịt tươi. Nhưng ở đó đã có hơn bảy trăm lò mổ, trong đó có lò mổ quốc doanh, tập thể, cũng có tư doanh, quy mô cũng lớn nhỏ khác nhau, nhưng xí nghiệp có tài sản vượt qua một triệu tệ không chiếm đến ba bốn phần mười, còn vượt quá năm triệu tệ… trong trí nhớ của Mã Đông Giang thì dường như không có.
Đầu tư sáu triệu và tám triệu tệ, tính cả tài sản của hai lò mổ, tổng tài sản của hai lò mổ đã tăng ngàn vạn lần, nói cách khác, sau khi được siêu thị Carrefour đầu tư, hai lò mổ này mặc nhiên đã trở thành đầu tàu của ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên.
Công ty tư nhân có tài sản hàng triệu này, so với vùng duyên hải Đông Nam, trong thành phố Phụng Nguyên kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, có thể nói như phóng hai vệ tinh ra.
- Đáng tiếc…
Mã Đông Giang khẽ thở dài một hơi nói. Lò mổ này đúng là không thể đưa lên nổi. Ở thành phố tuyên truyền cho nó chắc chắn không thể được như các ngàn sản xuất khác, ở thành phố nếu tuyên truyền bốn phía thì công ty chắc chắn cũng theo đó mà nổi tiếng hơn nhiều.
Đối với phương hướng của ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên hiện nay, là Cục trưởng cục giám sát chất lượng thành phố Phụng Nguyên, Mã Đông Giang tất nhiên biết siêu thị Carrefour tuyên bố đuổi thịt chích nước, đến nay cũng hơn nửa tháng, đưa khẩu hiệu giả một đền trăm cho người tiêu dùng biết, cản đường kiếm tiền của người khác, tất nhiên sẽ bị những người khác trong ngành giết mổ xa lánh. Mã Đông Giang ở đây cũng nhận được không ít cuộc gọi, hỏi y có nhúng tay vào không. Trong đó chủ yếu là các lãnh đạo các ban ngành khác trong thành phố. Rõ ràng, siêu thị Carrefour lúc này đã khiến nhiều người tức giận.
Tuy hiện nay siêu thị Carrefour cũng là một công ty tư nhân rất nổi tiếng trong tỉnh và cả nước, doanh thu hàng năm vô cùng khả quan, có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo trong tỉnh, nhưng lúc này Mã Đông Giang cho rằng, bọn họ đã phạm vào lỗi tối kỵ là khinh địch. Nên biết rằng, hành vi đó của họ, trước hết chính là đương đầu với cơ quan liên quan của chính phủ, không tin tưởng thịt chích nước, cơ quan chính phủ đã ba lần bốn lược yêu cầu các lò mổ không được bán ra, hơn nữa, vì thế mà phải phái ra một lượng lớn nhân lực, tiêu hao nhiều kinh phí, để hắn làm loạn trước mặt như vậy, chẳng phải là bị bêu xấu trước mắt mọi người sao
Trước mắt, có rất nhiều ban ngành quản lý heo hơi, có cục chăn nuôi, công thương, vệ sinh, giám sát chất lượng, thương mại… Nhưng mặt này rốt cuộc là do ai quản lý, vấn đề xảy ra do ai phụ trách, pháp luật cũng quy định không rõ ràng. Ví dụ như cục chăn nuôi chủ yếu quản lý heo sống có bao nhiêu loại bệnh, vấn đề kiểm tra và giải quyết, còn bộ phận tiêu thụ thì tương ứng với cách giải quyết của bộ phận công thương. Cơ quan chăn nuôi bình thường nếu phát hiện ra thịt bị chích nước và các vấn đề khác thì chỉ có thể báo cáo với cơ quan công thương, ngành công thương mới tiến hành điều tra. Mà vấn đề này, cả ngành vệ sinh và ngành giám sát chất lượng cũng có quyền xử lý. Kết quả là vì phân công quá nhiều ngành quản lý, rất dễ dàng xuất hiện vấn đề nhiều người quản hoặc không ai thèm quản. Cho nên mọi người khi thu phí thì anh dũng đi đầu, còn khi cần phụ trách thì chuyền bóng cho nhau, chuyện này cũng là bình thường, tìm lợi, tránh hại là bản tính của con người.
Mã Đông Giang lắc đầu. Cách làm ấy của họ Phương tuy có thể có tác dụng nhất định, không chừng trong lòng các chủ lò sát sinh sẽ có người dao động, nhưng thay đổi tình cảnh của siêu thị Carrefour trước mắt cũng không có tính quyết định. Nhà máy quy mô dù có lớn đi chăng nữa nhưng không đủ heo hơi cung ứng thì có dùng cái rắm gì được.
Heo hơi ở các huyện thị xung quanh Phụng Nguyên 70-80% đều đã bị các lò mổ ấy đặt cọc, hơn nữa, số lượng này còn tăng dần lên. Siêu thị Carrefour đầu tư cho hai lò mổ kia, muốn thu mua heo hơi ở Phụng Nguyên phải trả giá cao hơn giá thị trường khoảng 5%, nếu không bán thịt chích nước thì nhất định sẽ lỗ vốn. Ngành giết mổ này cũng chẳng cao cấp hay ngành sản xuất hiện đại gì, lại càng không phải ngành sản xuất độc quyền, lãi nhiều để cho họ phung phí như vậy.
- Ha ha…các người đánh nhau có quan hệ gì với tôi đâu chứ!
Mã Đông Giang thấp giọng lạnh lùng cười. Dù sao xảy ra chuyện thịt chích nước cũng là các ngành cùng chịu trách nhiệm, mọi người đầu chia đều cũng sẽ không tính toán gì.
Tin tức này tất nhiên nhanh chóng lọt vào tai các chủ lò mổ, vì thế họ tụ tập lại, thảo luận làm cách nào để đối phó với phương thức của siêu thị Carrefour.
- Họ Phương này rat ay quả thật hào phóng, bọn Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân vớ được món hời, tuy không còn quyền khống chế cổ phần trong xí nghiệp, nhưng tài sản của bọn họ liền tăng hơn 50%.
Tề Viễn Hoa vung cánh tay mập mạo lên, bất bình nói. Loại chuyện tốt thế này sao lại rơi vào đầu bọn họ chứ. Hai lò mổ của Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân tài sản khoảng trên ba bốn triệu, lần này tăng thêm ít nhất hai triệu. Hai triệu cũng đủ cho mình từ chết sống lại lập thêm một lò mổ nữa, làm nhiều năm như vậy, không sợ vào lao tù, toàn bộ gia quyến cũng không đến một triệu tệ. Mấy người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân không phải ôm chặt đùi siêu thị Carrefour sao, vừa sang tay là đã có hai triệu đồng, chuyện hiếm có này làm gã không thể chịu nổi.
Tả Ái Quân mệt mỏi khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Tề, mấy chuyện này không có ý nghĩa gì, siêu thị Carrefour rõ ràng tuyên chiến với mấy lò mổ của chúng ta. Hai lò mổ của chúng ta ở thành phố Phụng Nguyên cho dù là lớn nhưng tài sản của chúng ta có bao nhiêu? Đem chúng ta so với bọn họ thì còn kém xa, hiện giờ mấy người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân là chủ hai lò mổ lớn nhất ở Phụng Nguyên, có nhiều tiền như vậy, người ta còn lo gì việc tranh mua heo hơi với chúng ta, người ta có thể mua ở các tỉnh lân cận rồi vận chuyển về Phụng Nguyên, đến lúc đó chúng ta phải làm sao?
Vốn lưu động của lò mổ đã mang hơn phân nửa ra đặt cọc heo hơi, nếu xảy ra chuyện gì, nếu năm nay làm không tốt thì lò mổ thứ tư sẽ thua lỗ. Tuy ông ta chỉ là chủ nhiệm một lò mổ quốc doanh nho nhỏ nhưng quen biết không ít người trong giới kinh doanh. Nếu quả thực như vậy, Tả Ái Quân cũng không biết mình còn có thể làm việc ở vị trí này không.
- Chủ nhiệm Tả nói rất đúng, việc cấp bách trước mắt không phải là hâm mộ hai người Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân gặp may mắn mà phải xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Có người lớn tiếng phụ họa.
- Siêu thị Carrefour kia tuy tiền nhiều thế lớn, tùy tiện phủi một cái cũng có thể ra hơn một triệu, nếu chúng ta muốn so tài lực với họ, chỉ sợ cuối cùng sẽ thất bại. Giá mua đám heo hơi này đã cao, nếu giá thịt tươi trên thị trường duy trì như hiện nay thì chúng ta có thể trắng tay.
- Trắng tay? Chủ nhiệm Lan, lời này của anh là vô nghĩa. Nếu để cho siêu thị Carrefour được toại nguyện, sau này đừng ai nghĩ đến chuyện bán thịt chích nước nữa, đến lúc đó mới là lúc mọi người ăn không khí, thất bại hoàn toàn không thể trở mình.
Tề Viễn Hoa cười nhạt nói.
- Ngay cả nhà a nếu không phá sản còn có thể so với Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân sao? Thật là tầm nhìn hạn hẹp.
- Tầm nhìn hạn hẹp? Chủ nhiệm Tề ngài thật là nhìn xa trông rộng. Chúng ta đối kháng với siêu thị Carrefour, người ta nhiều nhất thì sau này không bán thịt tươi nữa, vứt bỏ ngành này luôn, có gì thì cũng chỉ là chặt một long của mười ngón tay, nhưng nếu chúng ta thất bại, e là có hơn nửa số người ngồi đây phải gặp cấp trên giải trình, nửa còn lại cũng phải trăm phương nghìn kế bù lỗ. Chủ nhiệm Tề, còn quân bài nào chưa lật, anh cũng cho mọi người xem đi, cũng để cho mọi người tin tưởng hơn.
Có tiếng nói lớn vang lên.
- Tôi nghe nói siêu thị Carrefour và nhân viên của Nhâm Ái Đảng, Lữ Chính Nhân đang lên tỉnh tiến hành thu mua heo hơi, nếu để họ vận chuyển đám heo hơi này về, e là thị trường sẽ rối loạn.
Mọi người không khỏi ồ lên. Nên biết rằng mấy người này đặc cọ heo hơi để uy hiếp siêu thị Carrefour, nếu siêu thị Carrefour không thu hồi lời hứa giả một đền trăm, không thì siêu thị Carrefour phải tăng giá bán thịt tươi, cho mọi người nước sông không phạm nước giếng, hình thành quy tắc ngầm: siêu thị Carrefour không bán thịt chích nước, ngoài thị trường thì bán thịt chích nước với giá thấp. Người dân thành phố Phụng Nguyên có thể căn cứ vào kinh tế của mình để lựa chọn. Nếu được như vậy thì siêu thị Carrefour có bán thịt tươi cũng không uy hiếp được bọn họ. Dù sao trong thành phố Phụng Nguyên, người dân có thu nhập thấp chiếm đại đa số, e là chỉ chênh lệch hai phân tiền cũng có nhiều người bỏ qua thịt an toàn trong siêu thị Carrefour. Nếu như vậy thì họ cũng đã đạt được mục đích.
- Hoảng cái gì? Bọn họ muốn lên tỉnh thu mua heo hơi thì cứ để bọn họ mua cho xong đi, bọn họ chẳng phải kéo trở về để giết mổ? Có bản lĩnh thì họ cứ ở đó giết mổ luôn rồi hãy đem về. Vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa còn ra thể thống gì nữa!
Tề Viễn Hoa cười nhạt nói.
- Các anh đó, tôi cũng không nhắc lại lời ông bà đã nói, không bỏ nổi vợ, sao lại có dáng vẻ sắc lang, có chút tổn thất đã không muốn ăn, cứ nghĩ ngồi mát ăn bát vàng, trê đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Nếu các anh cảm thấy quá nguy hiểm thì có thể rút lui. Nhưng tôi nói cho các anh biết, rút lui thì dễ, nhưng nếu các anh muốn vào lại thì không dễ dàng như vậy đâu, hiện tại chần chừ muốn rút lui hả? Nếu muốn rút thì cứ việc, trái đất không có các anh thì không tròn sao?
Gã rít gào một hơi, những người ở đây đều im lặng cả, không nhiều lời nữa.
- Tôi nói cho các anh biết, bọn họ sẽ đến tỉnh lân cận thu mua heo hơi, chuyện này ngay từ đầu chúng ta cũng đã dự liệu rồi. Tôi có thể rõ ràng nói cho các anh biết, thật ra họ đã bước bước sai lầm đầu tiên. Bọn họ làm như vậy sẽ đắc tội với những người nuôi heo ở Phụng Nguyên, những người nươi heo địa phương sẽ không mua hàng hóa ở chỗ họ nữa, ngược lại sẽ tìm đến những mối mua bán cũ. Bản thân là người Tần Tây, xí nghiệp trong tỉnh Tần Tây lại có hành vi chân ngoài dài hơn chân trong, chỉ cần để lại ấn tượng như thế cho những hộ nuôi heo thì sau này họ mua heo sẽ phải mua với giá cao hơn chúng ta.
Nhìn thấy mọi người khẽ gật đầu, Tề Viễn Hoa đắc ý nói.
- Thứ hai, bọn họ lên tỉnh mua heo hơi, không phải cuối cùng cũng phải vận chuyển về Phụng Nguyên giết mổ sao? Ha ha…Heo hơi ngoài tỉnh có thể thuận lợi tiến vào tỉnh ta như vậy sao? Bọn họ cũng nghĩ dễ dàng quá rồi.
Mọi người ngồi đấy ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh, có người lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Ở Hoa Hạ, nhất là lúc thịnh hành chủ nghĩa bảo hộ địa phương, muốn ngăn cản hàng hóa ngoài tỉnh tiến vào địa phương, cơ quan chuyên trách của chính phủ nạy ra rất nhiều biện pháp và lý do. Hơn nữa, bọn họ cũng thích làm chuyện này, vì loại này có thu nộp thuế để bảo vệ xí nghiệp bản địa. Thế nên ở Hoa Hạ có rất nhiều nơi, ở tỉnh Tần tây có rất nhiều nơi, dân bản xứ chỉ có thể uống rượu địa phương làm, chỉ có thể hút thuốc địa phương sản xuất, dùng phân hóa học địa phương cho dù giá cả của chúng cao hơn nhiều so với sản phẩm cùng loại của các nơi khác. “Sản phẩm xí nghiệp địa phương giữ vững thị trường địa phương”, “Ưu tiên sử dụng và bảo hộ sản phẩm địa phương trở thành hành động tự giác của quần chúng”…Rất nhiều chính quyền địa phương còn thành lập văn phòng chuyên ngành chỉnh đốn trật tự hàng hóa, chính là bộ phận mà sau này mọi người gọi tắt là Ban thương chỉnh.
Tề Viễn Hoa vung tay kêu lớn:
- Hiện giờ chúng tôi đã quan hệ trong tỉnh Tần Tây, nhưng xin các vị cũng đừng ngồi không, hãy vận động quan hệ của mọi người, thiết lập tần lớp, không cho một con heo ngoài tỉnh vào Tần Tây.
/1605
|