Vẻ đẹp của vịnh Á Long đúng như những gì Tô Uyển Đình nói, vẻ đẹp giống như là thiên đường vậy. Mỗi một nơi đều giống như tràn đầy hơi thở của đất trời làm cho con người cảm thấy vẻ đẹp không sao tả hết.
Nơi này những năm 90 không có nhiều khách du lịch trong và ngoài nước đến, vẻ nguyên sơ của nó giống như vẻ đẹp của mộ thiếu nữ, vẫn còn hình dạng nguyên sơ của ngàn năm trước.
Đồ mà đám người Phương Minh Viễn mang đến bờ cát này rất chu đáo, rất nhanh chóng đã dựng lên chiếc ô che nắng và ghế nằm phơi nắng, vợ chồng cụ Phương đi xa như vậy cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi uống mấy ngụm nước dừa thì liền nằm xuống ghế thưởng thức cảnh đẹp của biển, chỉ một lúc sau đã nhắm mắt lại rồi. Lâm Liên nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra hai cái chăn mỏng, đưa cho Phương Minh Viễn nhẹ nhàng đắp cho hai vị. Ở đây tuy ấm áp nhưng hai cụ Phương tuổi cũng đã cao, ở đây gió biển lại lớn, cẩn thận vẫn hơn.
- Minh Viễn, cậu không xuống biển chơi à?
Lâm Liên nhìn những người đang chơi đùa dưới biển, thấp giọng cười nói.
- Em? Xuống thì không phải thật mất mặt sao? Chị Liên, em nhớ là chị bơi không tồi, không bằng để mấy người Tô Đạo đi với chị đi.
Phương Minh Viễn cũng thấp giọng cười nhẹ như vậy nói. Tự mình biết mình, với cái khả năng bơi lội của mình tốt nhất là nên ngồi trên bờ biển thôi, nếu mà xuất hiện ở màn anh hùng cứu mỹ nhân không chừng còn bị đảo ngược thành được mỹ nhân cứu mất, vậy không phải trở thành “vết chàm” của cuộc đời sao. Lâm Liên có chút chần chừ.
- Anh Trần, các anh xuống bơi đi.
Phương Minh Viễn nói với Trần Trung. Nhưng Trần Trung lại cười và nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ đến đây không phải để bơi lội, mặc dù Phương Minh Viễn nói vậy nhưng họ không thể quên chức trách của mình được. Ít nhất không phụ lòng Phương Minh Viễn cho họ mức lương cao.
Lúc đó, bốn người Tô Uyển Đình đã thay đồ bơi, quay về bờ. Cánh tay trơn bóng, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn, còn có làn da khỏe mạnh, thật làm cho người ta cảm tạ ánh sáng trước mắt. Làm cho Phương Minh Viễn thấy tiếc cho họ mặc đồ bơi liền mà lại không mặc bikini.
- Mấy người không có ai muốn xuống biển à?
Nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn không ai thay đồ bơi, Tô Uyển Đình có chút ngạc nhiên nói. Những người đến đảo Á Long du lịch mà không xuống biển rất ít, hơn nữa đã đến đảo Á Long không ít lần nhưng vẫn không nhịn được phải xuống biển chơi.
- Tôi sợ bị cắn.
Phương Minh Viễn cố ý nhăn mặt giơ tay nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Đình lập tức đỏ hồng, ngượng ngùng nói:
- Cậu à, bài hát kia không thể tùy ý hát được, đó là bài đồng ca mà những nam thanh nữ tú dân tộc Miêu chúng tôi ở Quỳnh Hải hát để tìm bạn. Cậu nghe thấy ở đâu vậy?
Khi đón đoàn, Tô Uyển Đình đã nghe nói cả đoàn chưa có ai đến Quỳnh Hải vì vậy cô rất hiếu kì với việc Phương Minh Viễn từ đâu nghe được bài đồng dao của dân tộc Miêu. Hơn nữa do việc kết hôn giữa dân tộc Miêu và dân tộc Hán, những người bản địa ở Quỳnh Hải, rất nhiều người đều có ít nhiều mang dòng máu của dân tộc Miêu. Giống như cô, ít nhất có 1/4 huyết thống dân tộc Miêu.
- Đồng dao tìm bạn của dân tộc Miêu?
Lâm Liên kinh ngạc, mặc dù từ lời bài hát có thể nghe ra rồi. Bài hát này dường như nói về chuyện của những nam nữ thanh niên, nhưng khi nghe Tô Uyển Đình nói như vậy trong lòng không tránh khỏi chút có cảm giác khác thường.
- Đồng dao tìm bạn.
Phương Minh Viễn cố tình làm ra bộ dạng kinh ngạc nói. Thật ra cậu đã biết từ lâu, cắn tay là phương thức biểu đạt tình cảm độc đáo của nam nữ thanh niên dân tộc Miêu ở Hải Nam. Mỗi lần nghỉ lễ, đặc biệt là ngày mùng 3 tháng 3 hàng năm, ở dưới cây cau, hay trong rừng xoài hoặc là bên dòng suối, trên những bãi cỏ không người, những nam nữ thanh niên sẽ hát lên giai điệu đẹp đẽ mà lay động lòng người, lấy từ lý tưởng, tình cảm, tâm nguyện của chính mình để tìm kiếm người trong mộng của mình. Sau khi cắn tay định ước, bọn họ đều lấy ra nhẫn, hoa tai, trúc lạp, thắt lưng...của mình để làm lễ vật, tặng quà cho nhau, làm vật đính ước, biểu thị cả đời làm bạn.
- Đúng vậy, đây là đồng dao tìm bạn của nam nữ thanh niên Miêu tộc ở Quỳnh Hải, không thể hát tùy tiện được, nếu không sẽ gây rắc rối.
Tô Uyển Đình mở mắt to và nói.
- Người dậy cậu bài hát này không nói sao?
Phương Minh Viễn đương nhiên không nói cho cô, bài hát này cậu học vào những năm 2000, bấy giờ, nam nữ thanh niên dân tộc Miêu ở Quỳnh Hải cũng không còn để ý như vậy nữa.
Phương Minh Viễn úp úp mở mở, tuy Tô Uyển Đình có chút nghi hoặc nhưng cũng không cố hỏi đến cùng, cho dù nói như thế nào họ cũng là khách, mình lại là hướng dẫn viên du lịch, làm gì có cái chuyện người phục vụ lại đi chất vấn khách quý. Cô quay đầu nói với Lâm Liên:
- Chị Lâm, chị có muốn xuống biển không?
Nếu khách không một ai xuống biển mà hướng dẫn viên lại xuống biển nói ra thì đúng là không ra thể thống gì.
- Ở nơi này sẽ không có cá mập chứ?
Lâm Liên ngập ngừng nói.
Phương Minh Viễn ở một bên đột nhiên cười rộ lên, Lâm Liên oán trách mà đẩy cậu nói:
- Cậu còn cười, còn không phải do cậu hôm trước xem “Cá mập trắng” sao. Nếu không thì đến bây giờ những cảnh tượng máu me sẽ không cứ ám ảnh trong đầu cô.
- Cá mập trắng? Hi hi, ở đây chúng tôi có lưới chống cá mập, hơn nữa những chỗ cạn của bãi biển này rất lớn nên cá mập khó có thể tiếp cận và không thể xuất hiện được. Hơn nữa cá mập cũng không thích những vùng nước cạn, ít nhất những năm gần đây tôi không nghe thấy việc có cá mập xuất hiện gần vùng biển ở đảo Á Long này.
Tô Uyển Đình che miệng cười khẽ nói. Những người phương Bắc này thật thú vị. Đến biển du lịch còn xem “Cá mập trắng”, như vậy không phải sẽ dọa chính mình sao?
- Ánh mặt trời, trời xanh, bãi cát, nước biển, người đẹp.
Phương Minh Viễn nằm trên cái phao bè, híp mắt mà ngắm lên bầu trời xanh, hưởng thụ ánh mặt trời sau buổi trưa. Cuối cùng Phương Minh Viễn vẫn là bị Lâm Liên lôi xuống nước. Cậu xuống nước, mấy người Trần Trung tự nhiên cũng sẽ bố trí mấy người cùng xuống, hoạt động trong phạm vi 10m quanh cậu.
Phương Minh Viễn cũng không bơi bao lâu đã tìm một cái phao bè, nằm lên trên để trôi tự do, dù sao quanh cậu cũng có ít nhất 3,4 người đang theo chú ý đến cậu, cũng chẳng phải lo sẽ xảy ra chuyện tí nữa tỉnh lại đã bị đẩy ra ngoài biển.
Vẫn là những năm 90 tốt, những năm 2000, vào mùa đông, ở đảo Á Long, dưới biển chỗ nào cũng là người, như là thả bánh sủi cảo, trừ phi muốn đến chỗ nước sâu bơi nếu không những chỗ gần biển căn bản là không thể bơi được. Tiếng người ồn ào như chợ, muốn nằm trên bãi cát ngủ một chút liền nằm mơ giống như những người thích vùi mình trong cát lúc nào cũng phải chú ý vì sợ những người đi qua đi lại dẫm phải mình chứ làm sao được cái cảm giác thoải mái an nhàn như bây giờ.
Phương Minh Viễn tính toán, liệu có nên đầu tư ở Tam Á một khu nghỉ mát. Dù sao thì sau này những nhân viên được hưởng phúc lợi ở siêu thị Carrefour cũng có thể đến đây. Hơn nữa vào mùa đông cũng có thể đưa ông bà nội hắn đến đây để tránh rét. Với sự phát triển của Hoa Hạ sau này Tam Á chắc chắn cũng sẽ trở thành một nơi du lịch nổi tiếng, chi bằng hắn ra tay trước, nhân lúc chưa có ai để ý đến, giá đất ở Quỳnh hải cũng còn thấp mà ra sức thu đất vào.
Tính theo thời gian, khoảng cách với kiếp trước, cái thời gian mà lần bất động sản ở Quỳnh Hải biến động như bão cũng khoảng hơn 1 năm nhưng Phương Minh Viễn cho đến bây giờ vẫn không nhớ ra được, giống như nếu có thể tránh được kết quả của cái lần đầu tiên bất động sản bong bóng ở Hoa Hạ bị vỡ. Có thể...Cậu đương nhiên sẽ làm cho bão táp lần này thổi mạnh thêm chút nữa, để lại cho những vị lãnh đạo của nước cộng hòa có một ấn tượng sâu sắc. Để cho họ có thể nhận thức được, ở Hoa Hạ, lấy bất động sản làm ngành nghề trụ cột sẽ khiến cho giá nhà tăng cao, và đó cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà nói thật, Phương Minh Viễn đối với kết quả của tương lai cũng chẳng ôm hy vọng gì, ở kiếp trước giá nhà tăng cao bất thường có rất nhiều nguyên nhân trong đó, trong đó căn bản là do lấy GDP làm chủ yếu và chế độ thuế không hoàn thiện, GDP làm chủ yếu khiến cho các vị lãnh đạo chính phủ đối với việc đầu tư rất nhiệt tình bởi vì chỉ có đầu tư lượng lớn mới thể hiện được thành tích lãnh đạo của họ, như thế họ mới được cấp trên khen ngợi, mới có thể được đề bạt.
Mà chế độ thuế lại khiến cho nguồn thu nhập thuế đều tập trung trong tay trung ương, tiền thuế trong tay chính phủ địa phương ở rất nhiều nơi đến cả những cơ quan tài chính cũng không được đảm bảo. Cục diện như vậy, sự xuất hiện của tài chính đất cũng chẳng có gì là kì quái. Hơn nữa bán đất không chỉ thu được tiền mà giá phòng cũng sẽ làm tăng GDP của thành phố, qua tay những vị quan viên cũng là những người tai to mặt lớn, tất cả đều vui vẻ, chỉ có những người dân là khổ, phải đem hết những khoản tiết kiệm cả đời vất vả ra cũng không mua được một cái phòng mà chỉ sống được mấy chục năm.
Kiếp trước Phương Minh Viễn đã chịu nỗi khổ về giá nhà cao, giá nhà ở thủ đô cao đến mấy trăm vạn khiến cho mọi người hoa cả mắt.
Phương Minh Viễn nhắm mắt, chân vắt chéo, nằm trên cái phao bè, trong lòng tính toán đến tương lai phát triển Quỳnh Hải, nơi mà nhà họ Phương có thể mượn lực, nhưng lại không chú ý đến theo hướng đẩy của nước biển và gió nhẹ chiếc phao bè đang di chuyển theo hướng bờ biển. Mấy người Lâm Liên, Trần Trung tuy đang bơi những vẫn chú ý đến chỗ cậu nhưng chỉ nhìn thấy chiếc bè của cậu đang theo hướng bờ biển nên không lo lắng lắm, chỉ cách mấy chục mét chậm dãi quan sát.
- Mặc kệ nói như thế nào, trước hết xây dựng một khu nghỉ mát ở Tam Á này, sau đó xây dựng thêm hai cái khách sạn để chuẩn bị đón tiếp những đợt khách du lịch như sóng lớn khoảng mấy năm trở lại đây không có gì là sai cả, tốt nhất là có thể bao thầu toàn bộ đảo Á Long này.”
Phương Minh Viễn vừa mới nghĩ đến đó liền cảm thấy có một lực chạm vào chiếc bè, từ phía bên trái thình lình xuất hiện làm cho hai chân đang chắt chéo trên bè không thể giữ được khiến cho cả người Phương Minh Viễn lập tức rơi xuống nước.
Phương Minh Viễn căn bản là không có chuẩn bị nên khi bị rơi xuống nước liền bị uống một ngụm lớn nước biển mặn, trong lòng không tránh khỏi có chút hoảng hốt, quan trọng là cậu không biết cái gì lại hất cái bè xuống, hi vọng không phải là cá mập.
Thêm nữa khả năng bơi lội của cậu cũng không tốt nên ở trong nước chân tay có chút luống cuống, hơn nữa trong lúc hoảng loạn tay còn sờ phải vật gì đó ở ngay cạnh mình khiến cho cậu có chút rùng mình, cảm thấy hoảng hốt. Thật không dễ dàng chân mới chạm đến dưới, vội ngoi lên từ mặt nước mà thở gấp đồng thời nhìn xung quanh mình.
- A!
Cậu bây giờ mới nhìn thấy chiếc bè ở không xa nhưng ở giữa cậu và chiếc bè lại xuất hiện rất một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này tay ôm ngực mặt đỏ lên lộ ra vẻ tức giận đang nhìn mình.
Cô gái này mặt có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu, Phương Minh Viễn không khỏi có chút kì lạ, ở Quỳnh Hải làm gì có người quen nhỉ. Cậu lại nhìn đối phương rất cẩn thận.
- Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tôi lấy mắt cậu ra bây giờ.
Cô gái kêu ầm lên.
- Thì ra là Tề Yên.
Phương Minh Viễn cười lạnh.
- Thật không ngờ mọi người lại gặp nhau rồi.
Cậu đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai, Nguyên Miểu đã giới thiệu mình quen tổng giám đốc Tề Yên của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh ở Hội quán Trường An. Chính là người lúc trước ở Phụng Nguyên muốn một đao “giết” nhà họ Phương và siêu thịi Carrefour đồng thời cũng là đối tượng sau lưng cạnh tranh không ngừng với siêu thị Carrefour về thị trường giết mổ gia súc . Tề Viễn Hoa ở Cục cảnh sát cũng không chống đỡ được lâu liền giống như ống trúc đảo đậu cũng đã giải thích rồi- thị trường giết mổ lớn ở trong nội thành Phụng Nguyên, đưa ra vấn đề khó với Carrenfour ở cái thị trường thịt lơn tươi chính là từ người phụ nữ này nhưng đó cũng chỉ là dựa vào khẩu cung của Tề Viễn Hoa, Phương Minh Viễn cũng không có biện pháp làm cho cảnh sát Phụng Nguyên bắt Tề Yên, vì vậy chỉ có thể nhìn cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lúc đó Tề Yên nổi giận, cô đang lặn trong nước, không cẩn thận đụng phải chiếc bè Phương Minh Viễn đang nằm nhưng sau khi Phương Minh Viễn bị rơi xuống nước hỗn loạn một hồi, ngón tay còn chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, Tề Yên tuy là người từng trải nhưng cũng chưa từng trải qua cái kiểu giữa ban ngày bị người ta nắm trúng nên khi Phương Minh Viễn vừa ngoi lên mặt nước nhìn cô, cơn tức giận của Tề Yên liền nổ ra.
Bị Phương Minh Viễn kêu cả tên họ ra, Tề Yên mới nhìn ra thì ra người trước mặt là Phương Minh Viễn, Tề Yên cũng không khỏi sửng sốt, thầm kêu đúng là oan gia ngõ hẹp. Sao lại gặp phải cậu ta ở Quỳnh Hải cơ chứ.
Lúc này, không chỉ mấy người Trần Trung, Lâm Liên vì thấy có chuyện mà tiến lại, phía Tề Yên cũng có ba thanh niên bơi lại. Hai bên ở trong nước hình thành thế giằng co.
- Chị Tề, sao vậy?
Người thanh niên vội vàng hỏi.
- Có phải tên xấu xa này động tay động chân với chị?
Tề Yên hít một hơi dài để cho mình bình tĩnh lại.
- Nói với bọn nó làm gì cho tốn lời, nếu biết điều thì nên ngoan ngoãn nhận tội đi, ngón tay nào giơ ra, ta đây chặt đi.
Một thanh niên trên vai có hình xăm con hổ cười lạnh nói.
- Ở địa bàn của đại ca mà dám giơ móng vuốt với chị Tề, tao thấy mày đúng là không muốn sống nữa rồi.
Nơi này những năm 90 không có nhiều khách du lịch trong và ngoài nước đến, vẻ nguyên sơ của nó giống như vẻ đẹp của mộ thiếu nữ, vẫn còn hình dạng nguyên sơ của ngàn năm trước.
Đồ mà đám người Phương Minh Viễn mang đến bờ cát này rất chu đáo, rất nhanh chóng đã dựng lên chiếc ô che nắng và ghế nằm phơi nắng, vợ chồng cụ Phương đi xa như vậy cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi uống mấy ngụm nước dừa thì liền nằm xuống ghế thưởng thức cảnh đẹp của biển, chỉ một lúc sau đã nhắm mắt lại rồi. Lâm Liên nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra hai cái chăn mỏng, đưa cho Phương Minh Viễn nhẹ nhàng đắp cho hai vị. Ở đây tuy ấm áp nhưng hai cụ Phương tuổi cũng đã cao, ở đây gió biển lại lớn, cẩn thận vẫn hơn.
- Minh Viễn, cậu không xuống biển chơi à?
Lâm Liên nhìn những người đang chơi đùa dưới biển, thấp giọng cười nói.
- Em? Xuống thì không phải thật mất mặt sao? Chị Liên, em nhớ là chị bơi không tồi, không bằng để mấy người Tô Đạo đi với chị đi.
Phương Minh Viễn cũng thấp giọng cười nhẹ như vậy nói. Tự mình biết mình, với cái khả năng bơi lội của mình tốt nhất là nên ngồi trên bờ biển thôi, nếu mà xuất hiện ở màn anh hùng cứu mỹ nhân không chừng còn bị đảo ngược thành được mỹ nhân cứu mất, vậy không phải trở thành “vết chàm” của cuộc đời sao. Lâm Liên có chút chần chừ.
- Anh Trần, các anh xuống bơi đi.
Phương Minh Viễn nói với Trần Trung. Nhưng Trần Trung lại cười và nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ đến đây không phải để bơi lội, mặc dù Phương Minh Viễn nói vậy nhưng họ không thể quên chức trách của mình được. Ít nhất không phụ lòng Phương Minh Viễn cho họ mức lương cao.
Lúc đó, bốn người Tô Uyển Đình đã thay đồ bơi, quay về bờ. Cánh tay trơn bóng, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn, còn có làn da khỏe mạnh, thật làm cho người ta cảm tạ ánh sáng trước mắt. Làm cho Phương Minh Viễn thấy tiếc cho họ mặc đồ bơi liền mà lại không mặc bikini.
- Mấy người không có ai muốn xuống biển à?
Nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn không ai thay đồ bơi, Tô Uyển Đình có chút ngạc nhiên nói. Những người đến đảo Á Long du lịch mà không xuống biển rất ít, hơn nữa đã đến đảo Á Long không ít lần nhưng vẫn không nhịn được phải xuống biển chơi.
- Tôi sợ bị cắn.
Phương Minh Viễn cố ý nhăn mặt giơ tay nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Đình lập tức đỏ hồng, ngượng ngùng nói:
- Cậu à, bài hát kia không thể tùy ý hát được, đó là bài đồng ca mà những nam thanh nữ tú dân tộc Miêu chúng tôi ở Quỳnh Hải hát để tìm bạn. Cậu nghe thấy ở đâu vậy?
Khi đón đoàn, Tô Uyển Đình đã nghe nói cả đoàn chưa có ai đến Quỳnh Hải vì vậy cô rất hiếu kì với việc Phương Minh Viễn từ đâu nghe được bài đồng dao của dân tộc Miêu. Hơn nữa do việc kết hôn giữa dân tộc Miêu và dân tộc Hán, những người bản địa ở Quỳnh Hải, rất nhiều người đều có ít nhiều mang dòng máu của dân tộc Miêu. Giống như cô, ít nhất có 1/4 huyết thống dân tộc Miêu.
- Đồng dao tìm bạn của dân tộc Miêu?
Lâm Liên kinh ngạc, mặc dù từ lời bài hát có thể nghe ra rồi. Bài hát này dường như nói về chuyện của những nam nữ thanh niên, nhưng khi nghe Tô Uyển Đình nói như vậy trong lòng không tránh khỏi chút có cảm giác khác thường.
- Đồng dao tìm bạn.
Phương Minh Viễn cố tình làm ra bộ dạng kinh ngạc nói. Thật ra cậu đã biết từ lâu, cắn tay là phương thức biểu đạt tình cảm độc đáo của nam nữ thanh niên dân tộc Miêu ở Hải Nam. Mỗi lần nghỉ lễ, đặc biệt là ngày mùng 3 tháng 3 hàng năm, ở dưới cây cau, hay trong rừng xoài hoặc là bên dòng suối, trên những bãi cỏ không người, những nam nữ thanh niên sẽ hát lên giai điệu đẹp đẽ mà lay động lòng người, lấy từ lý tưởng, tình cảm, tâm nguyện của chính mình để tìm kiếm người trong mộng của mình. Sau khi cắn tay định ước, bọn họ đều lấy ra nhẫn, hoa tai, trúc lạp, thắt lưng...của mình để làm lễ vật, tặng quà cho nhau, làm vật đính ước, biểu thị cả đời làm bạn.
- Đúng vậy, đây là đồng dao tìm bạn của nam nữ thanh niên Miêu tộc ở Quỳnh Hải, không thể hát tùy tiện được, nếu không sẽ gây rắc rối.
Tô Uyển Đình mở mắt to và nói.
- Người dậy cậu bài hát này không nói sao?
Phương Minh Viễn đương nhiên không nói cho cô, bài hát này cậu học vào những năm 2000, bấy giờ, nam nữ thanh niên dân tộc Miêu ở Quỳnh Hải cũng không còn để ý như vậy nữa.
Phương Minh Viễn úp úp mở mở, tuy Tô Uyển Đình có chút nghi hoặc nhưng cũng không cố hỏi đến cùng, cho dù nói như thế nào họ cũng là khách, mình lại là hướng dẫn viên du lịch, làm gì có cái chuyện người phục vụ lại đi chất vấn khách quý. Cô quay đầu nói với Lâm Liên:
- Chị Lâm, chị có muốn xuống biển không?
Nếu khách không một ai xuống biển mà hướng dẫn viên lại xuống biển nói ra thì đúng là không ra thể thống gì.
- Ở nơi này sẽ không có cá mập chứ?
Lâm Liên ngập ngừng nói.
Phương Minh Viễn ở một bên đột nhiên cười rộ lên, Lâm Liên oán trách mà đẩy cậu nói:
- Cậu còn cười, còn không phải do cậu hôm trước xem “Cá mập trắng” sao. Nếu không thì đến bây giờ những cảnh tượng máu me sẽ không cứ ám ảnh trong đầu cô.
- Cá mập trắng? Hi hi, ở đây chúng tôi có lưới chống cá mập, hơn nữa những chỗ cạn của bãi biển này rất lớn nên cá mập khó có thể tiếp cận và không thể xuất hiện được. Hơn nữa cá mập cũng không thích những vùng nước cạn, ít nhất những năm gần đây tôi không nghe thấy việc có cá mập xuất hiện gần vùng biển ở đảo Á Long này.
Tô Uyển Đình che miệng cười khẽ nói. Những người phương Bắc này thật thú vị. Đến biển du lịch còn xem “Cá mập trắng”, như vậy không phải sẽ dọa chính mình sao?
- Ánh mặt trời, trời xanh, bãi cát, nước biển, người đẹp.
Phương Minh Viễn nằm trên cái phao bè, híp mắt mà ngắm lên bầu trời xanh, hưởng thụ ánh mặt trời sau buổi trưa. Cuối cùng Phương Minh Viễn vẫn là bị Lâm Liên lôi xuống nước. Cậu xuống nước, mấy người Trần Trung tự nhiên cũng sẽ bố trí mấy người cùng xuống, hoạt động trong phạm vi 10m quanh cậu.
Phương Minh Viễn cũng không bơi bao lâu đã tìm một cái phao bè, nằm lên trên để trôi tự do, dù sao quanh cậu cũng có ít nhất 3,4 người đang theo chú ý đến cậu, cũng chẳng phải lo sẽ xảy ra chuyện tí nữa tỉnh lại đã bị đẩy ra ngoài biển.
Vẫn là những năm 90 tốt, những năm 2000, vào mùa đông, ở đảo Á Long, dưới biển chỗ nào cũng là người, như là thả bánh sủi cảo, trừ phi muốn đến chỗ nước sâu bơi nếu không những chỗ gần biển căn bản là không thể bơi được. Tiếng người ồn ào như chợ, muốn nằm trên bãi cát ngủ một chút liền nằm mơ giống như những người thích vùi mình trong cát lúc nào cũng phải chú ý vì sợ những người đi qua đi lại dẫm phải mình chứ làm sao được cái cảm giác thoải mái an nhàn như bây giờ.
Phương Minh Viễn tính toán, liệu có nên đầu tư ở Tam Á một khu nghỉ mát. Dù sao thì sau này những nhân viên được hưởng phúc lợi ở siêu thị Carrefour cũng có thể đến đây. Hơn nữa vào mùa đông cũng có thể đưa ông bà nội hắn đến đây để tránh rét. Với sự phát triển của Hoa Hạ sau này Tam Á chắc chắn cũng sẽ trở thành một nơi du lịch nổi tiếng, chi bằng hắn ra tay trước, nhân lúc chưa có ai để ý đến, giá đất ở Quỳnh hải cũng còn thấp mà ra sức thu đất vào.
Tính theo thời gian, khoảng cách với kiếp trước, cái thời gian mà lần bất động sản ở Quỳnh Hải biến động như bão cũng khoảng hơn 1 năm nhưng Phương Minh Viễn cho đến bây giờ vẫn không nhớ ra được, giống như nếu có thể tránh được kết quả của cái lần đầu tiên bất động sản bong bóng ở Hoa Hạ bị vỡ. Có thể...Cậu đương nhiên sẽ làm cho bão táp lần này thổi mạnh thêm chút nữa, để lại cho những vị lãnh đạo của nước cộng hòa có một ấn tượng sâu sắc. Để cho họ có thể nhận thức được, ở Hoa Hạ, lấy bất động sản làm ngành nghề trụ cột sẽ khiến cho giá nhà tăng cao, và đó cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà nói thật, Phương Minh Viễn đối với kết quả của tương lai cũng chẳng ôm hy vọng gì, ở kiếp trước giá nhà tăng cao bất thường có rất nhiều nguyên nhân trong đó, trong đó căn bản là do lấy GDP làm chủ yếu và chế độ thuế không hoàn thiện, GDP làm chủ yếu khiến cho các vị lãnh đạo chính phủ đối với việc đầu tư rất nhiệt tình bởi vì chỉ có đầu tư lượng lớn mới thể hiện được thành tích lãnh đạo của họ, như thế họ mới được cấp trên khen ngợi, mới có thể được đề bạt.
Mà chế độ thuế lại khiến cho nguồn thu nhập thuế đều tập trung trong tay trung ương, tiền thuế trong tay chính phủ địa phương ở rất nhiều nơi đến cả những cơ quan tài chính cũng không được đảm bảo. Cục diện như vậy, sự xuất hiện của tài chính đất cũng chẳng có gì là kì quái. Hơn nữa bán đất không chỉ thu được tiền mà giá phòng cũng sẽ làm tăng GDP của thành phố, qua tay những vị quan viên cũng là những người tai to mặt lớn, tất cả đều vui vẻ, chỉ có những người dân là khổ, phải đem hết những khoản tiết kiệm cả đời vất vả ra cũng không mua được một cái phòng mà chỉ sống được mấy chục năm.
Kiếp trước Phương Minh Viễn đã chịu nỗi khổ về giá nhà cao, giá nhà ở thủ đô cao đến mấy trăm vạn khiến cho mọi người hoa cả mắt.
Phương Minh Viễn nhắm mắt, chân vắt chéo, nằm trên cái phao bè, trong lòng tính toán đến tương lai phát triển Quỳnh Hải, nơi mà nhà họ Phương có thể mượn lực, nhưng lại không chú ý đến theo hướng đẩy của nước biển và gió nhẹ chiếc phao bè đang di chuyển theo hướng bờ biển. Mấy người Lâm Liên, Trần Trung tuy đang bơi những vẫn chú ý đến chỗ cậu nhưng chỉ nhìn thấy chiếc bè của cậu đang theo hướng bờ biển nên không lo lắng lắm, chỉ cách mấy chục mét chậm dãi quan sát.
- Mặc kệ nói như thế nào, trước hết xây dựng một khu nghỉ mát ở Tam Á này, sau đó xây dựng thêm hai cái khách sạn để chuẩn bị đón tiếp những đợt khách du lịch như sóng lớn khoảng mấy năm trở lại đây không có gì là sai cả, tốt nhất là có thể bao thầu toàn bộ đảo Á Long này.”
Phương Minh Viễn vừa mới nghĩ đến đó liền cảm thấy có một lực chạm vào chiếc bè, từ phía bên trái thình lình xuất hiện làm cho hai chân đang chắt chéo trên bè không thể giữ được khiến cho cả người Phương Minh Viễn lập tức rơi xuống nước.
Phương Minh Viễn căn bản là không có chuẩn bị nên khi bị rơi xuống nước liền bị uống một ngụm lớn nước biển mặn, trong lòng không tránh khỏi có chút hoảng hốt, quan trọng là cậu không biết cái gì lại hất cái bè xuống, hi vọng không phải là cá mập.
Thêm nữa khả năng bơi lội của cậu cũng không tốt nên ở trong nước chân tay có chút luống cuống, hơn nữa trong lúc hoảng loạn tay còn sờ phải vật gì đó ở ngay cạnh mình khiến cho cậu có chút rùng mình, cảm thấy hoảng hốt. Thật không dễ dàng chân mới chạm đến dưới, vội ngoi lên từ mặt nước mà thở gấp đồng thời nhìn xung quanh mình.
- A!
Cậu bây giờ mới nhìn thấy chiếc bè ở không xa nhưng ở giữa cậu và chiếc bè lại xuất hiện rất một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này tay ôm ngực mặt đỏ lên lộ ra vẻ tức giận đang nhìn mình.
Cô gái này mặt có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu, Phương Minh Viễn không khỏi có chút kì lạ, ở Quỳnh Hải làm gì có người quen nhỉ. Cậu lại nhìn đối phương rất cẩn thận.
- Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tôi lấy mắt cậu ra bây giờ.
Cô gái kêu ầm lên.
- Thì ra là Tề Yên.
Phương Minh Viễn cười lạnh.
- Thật không ngờ mọi người lại gặp nhau rồi.
Cậu đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai, Nguyên Miểu đã giới thiệu mình quen tổng giám đốc Tề Yên của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh ở Hội quán Trường An. Chính là người lúc trước ở Phụng Nguyên muốn một đao “giết” nhà họ Phương và siêu thịi Carrefour đồng thời cũng là đối tượng sau lưng cạnh tranh không ngừng với siêu thị Carrefour về thị trường giết mổ gia súc . Tề Viễn Hoa ở Cục cảnh sát cũng không chống đỡ được lâu liền giống như ống trúc đảo đậu cũng đã giải thích rồi- thị trường giết mổ lớn ở trong nội thành Phụng Nguyên, đưa ra vấn đề khó với Carrenfour ở cái thị trường thịt lơn tươi chính là từ người phụ nữ này nhưng đó cũng chỉ là dựa vào khẩu cung của Tề Viễn Hoa, Phương Minh Viễn cũng không có biện pháp làm cho cảnh sát Phụng Nguyên bắt Tề Yên, vì vậy chỉ có thể nhìn cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lúc đó Tề Yên nổi giận, cô đang lặn trong nước, không cẩn thận đụng phải chiếc bè Phương Minh Viễn đang nằm nhưng sau khi Phương Minh Viễn bị rơi xuống nước hỗn loạn một hồi, ngón tay còn chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, Tề Yên tuy là người từng trải nhưng cũng chưa từng trải qua cái kiểu giữa ban ngày bị người ta nắm trúng nên khi Phương Minh Viễn vừa ngoi lên mặt nước nhìn cô, cơn tức giận của Tề Yên liền nổ ra.
Bị Phương Minh Viễn kêu cả tên họ ra, Tề Yên mới nhìn ra thì ra người trước mặt là Phương Minh Viễn, Tề Yên cũng không khỏi sửng sốt, thầm kêu đúng là oan gia ngõ hẹp. Sao lại gặp phải cậu ta ở Quỳnh Hải cơ chứ.
Lúc này, không chỉ mấy người Trần Trung, Lâm Liên vì thấy có chuyện mà tiến lại, phía Tề Yên cũng có ba thanh niên bơi lại. Hai bên ở trong nước hình thành thế giằng co.
- Chị Tề, sao vậy?
Người thanh niên vội vàng hỏi.
- Có phải tên xấu xa này động tay động chân với chị?
Tề Yên hít một hơi dài để cho mình bình tĩnh lại.
- Nói với bọn nó làm gì cho tốn lời, nếu biết điều thì nên ngoan ngoãn nhận tội đi, ngón tay nào giơ ra, ta đây chặt đi.
Một thanh niên trên vai có hình xăm con hổ cười lạnh nói.
- Ở địa bàn của đại ca mà dám giơ móng vuốt với chị Tề, tao thấy mày đúng là không muốn sống nữa rồi.
/1605
|