Lý Thuận Tru lúc này càng không biết rằng vịnh Á Long hắn tưởng như đã nắm được trong lòng bàn tay giờ lại có người để mắt đến, mà còn đã gửi đề án không chính thức lên ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu. Hiện giờ hắn đang ở cửa cảng đón tiếp khách quý từ trong nước tới.
Khi tàu thủy từ từ cập bến, những hành khách trên thuyền đã vội vã đi xuống. Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá lại không vội vàng ra đón mà đứng ở lối ra, lẳng lặng chờ. Bởi vì bọn họ biết, vị khách đó không thể chen lấn cùng những người này để xuống thuyền. Hoặc là rời thuyền trước tất cả mọi người, hoặc là xuất hiện sau cùng.
- Ngành giao thông ở Hoa Hạ còn có rất nhiều cơ hội để phát triển, phương tiện giao thông của bọn họ quả thực là quá lỗi thời rồi, cũng không chú ý đến việc phục vụ hành khách rồi.
Thác Điền Ta Tá nói với vẻ mặt khinh thường.
- Điều kiện vận tải thế này, nếu ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ bị người ta khởi tố, kiện bọn họ…
- Cậu Thác Điền!
Lý Thuận Tru nhức đầu mà cắt ngang lời của Thác Điền Ta Tá. Cậu Thác Điền Ta Tá này, cả quãng đường, không ca ngợi con gái Hoa Hạ xinh đẹp thì phê bình Hoa Hạ chỗ này không tốt, chỗ kia không đẹp, tuy rằng, với những lời phê bình của hắn, phần lớn Lý Thuận Tru cũng đồng ý, nhưng cái gì cũng thế, ngay cả những câu thơ hay, nghe nhiều cũng thấy nhàm. Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo, trong những người ở đây, không có ai hiểu tiếng Nhật hoặc tiếng Hàn.
Thác Điền Ta Tá nhanh chóng ngậm miệng lại, tuy rằng, đối với người Triều Tiên, sâu thẳm trong lòng hắn cũng chẳng tôn trọng gì, dù nói thế nào, năm đó Hoa Hạ cũng nhờ đại quân của Nhật Bản, cùng người Nhật Bản chiến đấu gian khổ mười mấy năm, kéo dài cho đến khi Mỹ tham chiến, còn người Triều Tiên, nếu không phải là Nhật Bản thua trận, e rằng hiện nay vẫn là công dân hạng hai hạng ba của Nhật. Dựa hơi người Mỹ, bây giờ đám Triều Tiên này cũng dần dần ra vẻ này kia.
Tuy nhiên lần nay hắn đến đây, lại là tuân lệnh cấp trên, phối hợp với Lý Thuận Tru cho nên dù trong lòng không vừa ý cũng không thể biểu hiện ra mặt. Chỉ là trong lòng thầm rủa vài câu.
Đến lúc này hành khách từ trên thuyền xuống đã chỉ còn lác đác vài người, lối ra của thuyền lúc này mới xuất hiện một người trung niên, đi sau ông ta có khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ, đi quanh ông ta, cùng đi tới lối ra.
Lý Thuận Tru nhìn thấy bọn họ, lập tức sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ Thác Điền Ta Tá, lúc này mới bước nhanh tới nghênh đón, cung kính lễ độ nói:
- Ông Lý, chào mừng ngài tới Nhai Châu.
Nếu như Phương Minh Viễn có mặt tại đây lúc này, hắn chắc chắn có thể nhận vị khách trung niên này chính là Lý Tường Hòa- đại diện của công ty Samsung mà hắn từng gặp ở công ty điện ảnh Halcyon tại Hollywood.
Lý Tường Hòa khẽ gật đầu, xem như là đáp lại lời chào của Lý Thuận Tru, lần này ông ta đến Hoa Hạ là vì sau này nếu Hoa Hạ và Hàn Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, những hàng hóa của công ty Samsung sẽ nhập khẩu vào Hoa Hạ thế nên đi trước để điều tra thị trường. Còn về Nhai Châu, đơn thuần chỉ là biết tin Lý Thuận Tru dự định đầu tư ở nơi này cho nên tiện thể đến xem một chút. Đương nhiên, nếu có thể tiện từ đó mà tìm ra cơ hội kinh doanh mới nào ở Nhai Châu thì quá tốt.
Với sự ngạo mạn của Lý Tường Hòa, Lý Thuận Tru không chút mảy may bất mãn. Là một người Hàn Quốc, tất nhiên hắn hiểu rõ được vị trí của tập đoàn tài chính Samsung trong giới kinh tế ở Hàn Quốc. Nếu phải chọn ra ba sự vật không thể tránh, thì tin rằng rất nhiều người sẽ nói, đó chính là cái chết, thuế vụ và tập đoàn Samsung. Tập đoàn Samsung là doanh nghiệp kinh doanh tổng hợp lớn nhất Hàn Quốc, ứng dụng tới mọi mặt cuộc sống của người Hàn Quốc: bệnh viện- nơi sinh ra, chung cư- nơi ở khi lớn lên, thậm chí cả quan tài và việc mai táng khi từ trần, cùng với gần như tất cả mọi thứ con người cần dùng đến trong cuộc sống. Năm ngoái tổng lượng tiêu thụ của tập đoàn Samsung đạt gần một trăm tỷ đô la Mỹ, gần bằng một phần sáu GDP của Hàn Quốc năm đó. Lượng hàng xuất khẩu chiếm một phần năm tổng số hàng xuất khẩu của Hàn Quốc, tổng giá trị của công ty thị trường chứng khoán Hàn Quốc cũng có 20% là liên quan tới tập đoàn Samsung. Từ đó có thể thấy được vị trí của tập đoàn Samsung tại Hàn Quốc.
Vị trí hết sức quan trọng của tập đoàn Samsung trong nền kinh tế Hàn Quốc tất nhiên cũng quyết định việc nó hoàn toàn xứng đáng với vị trí anh cả trong những tập đoàn tài chính Hàn Quốc. Huống chi, Lý Thuận Tru chỉ là thành viên ban giám đốc của một công ty trực thuộc tập đoàn tài chính Thiên Lạc, còn Lý Tường Hòa lại là cán bộ chủ chốt tại trụ sở chính của tập đoàn tài chính Samsung, vị thế giữa hai người không cần nói cũng biết. Nếu không phải vợ của Lý Thuận Tru quan hệ họ hàng khăng khít với anh rể Lý Tường Hòa, Lý Thuận Tru căn bản không xứng với Lý Tường Hòa. Lý Tường Hòa còn là con cháu dòng họ sáng lập tập đoàn tài chính Samsung, mà Lý Thuận Tru chẳng qua chỉ là họ hàng xa của người sáng lập tập đoàn tài chính Thiên Lạc.
- Thời tiết ở đây thật dễ chịu hơn nhiều so với thời tiết giá lạnh ở trong nước.
Lý Thuận Tru mắt lim dim, nói đầy xúc động. Lúc này, dù ở đảo Jeju, cũng không có được thời tiết khiến người ta thấy dễ chịu và ấm áp.
- Rất phù hợp để tới đây nghỉ phép, ngài thấy đúng không?
Lý Thuận Tru tươi cười nói.
- Ừ, được lắm, ông quả thực rất tinh mắt.
Lý Tường Hòa vỗ vỗ vai Lý Thuận Tru nói.
- Ít nhất thời tiết ở đây, đối với người Hàn Quốc hiện nay, tin rằng sẽ có sức hút rất lớn. Có điều, trước khi đó, Hoa Hạ phải tiến hành một đợt cải tạo hoàn chỉnh hệ thống giao thông của bọn họ. Dù là tàu thủy, máy bay, hay là tàu hỏa, đâu đâu cũng chật ních toàn người là người, hơn nữa các thiết bị đi kèm của bọn họ cũng rất lỗi thời, ngoài một số ít những thành phố ra, ở hầu hết các thành phố khác, đến một khách sạn hạng sao đạt tiêu chuẩn quốc tế cũng không có. Điều này thực sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
- Mời ngài đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị xong xuôi chỗ nghỉ rồi, có điều, mong ngài thứ lỗi, chính như những gì ngài vừa nói, ở đất nước này, khách sạn hạng sao đạt tiêu chuẩn quốc tế thực sự rất ít, cho nên tại đây, tôi chỉ có thể…
- Ông không cần phải nói, việc này tôi sớm đã chuẩn bị tâm lí rồi.
Lý Tường Hòa cắt ngang lời y, tùy ý khoát khoát tay.
- Ông không cần nhiều lời nữa.
Không giống như bọn Phương Minh Viễn, nơi ở của bọn Lý Thuận Tru là hai biệt thự do thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu cung cấp. Đây vốn là nơi các lãnh đạo tỉnh Quảng Đông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tất cả những thiết bị ở đây đương nhiên là không có bất kì một nhà khách nào có thể sánh được. Tất nhiên là không phải La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh không muốn cho bọn Phương Minh Viễn chuyển đến đó ở, chỉ là bọn Phương Minh Viễn đã khéo léo từ chối.
Biệt thự là một tòa nhà ba tầng nhỏ, phòng sách, phòng khách, phòng thể thao đều có đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa đứng ở ban công có thể nhìn thấy những cảnh đẹp của vịnh Á Long.
- Ừ, nơi này xem ra cũng được đấy.
Lý Tường Hòa hài lòng gật đầu. Tuy rằng đây không phải một khách sạn hạng sao gì nhưng so với những nhà nghỉ và nhà khách trong thành phố thì quả thực tốt hơn nhiều. Lý Tường Hòa và Lý Thuận Tru ngồi xuống bên cạnh bộ bàn ghế đặt ở ban công, liền có người mang trà và đồ uống lên. Lý Tường Hòa khoát khoát tay, những người hầu hạ đứng bên lập tức lui ra ngoài.
- Lần này ngài đến khảo sát thị trường Hoa Hạ, có gặt hái được gì không?
Lý Thuận Tru lễ độ hỏi.
- Gặt hái à? Cũng có.
Lý Tường Hòa nâng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm nói.
- Thị trường Hoa Hạ rất rộng lớn, sau này càng không thể hạn chế. Sau khi tôi về nước, sẽ đề nghị với chủ tịch, thúc đẩy mạnh mẽ việc thiết lập quan hệ ngoại giao của nước ta và Hoa Hạ.
- A?
Lý Thuận Chu có phần kinh ngạc. Về việc Hoa Hạ có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
- Hoa Hạ và Triều Tiên có quan hệ qua lại, nếu họ thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, phía Triều Tiên có thể chấp nhận sao?
- Bọn họ?
Lý Tường Hoa mang vẻ mặt khinh miệt cười lạnh lùng nói.
- Bọn họ chấp nhận hay không thì có tác dụng gì chứ. Năm đó nếu không phải Hoa Hạ xuất binh xâm lược nước ta, trên bán đảo Triều Tiên, sớm đã không có nước Triều Tiên đó, vị thế của Đại Hàn dân quốc ở trên thế giới sẽ còn lớn mạnh hơn bây giờ.
Dưới cách nhìn của Lý Tường Hòa, nếu có thể sở hữu lãnh thổ và dân số bắc Triều Tiên, kinh tế của Hàn Quốc hiện này vẫn có thể tiến thêm một bậc. Phải biết rằng, ở bán đảo Triều Tiên, những tài nguyên thuộc địa phận Hàn Quốc hoàn toàn không thể phong phú bằng ở Triều Tiên, hành động xuất khẩu khoáng vật tài nguyên đổi lấy ngoại hối của Triều Tiên, chắc chắn là sự lãng phí đáng xẩu hổ nguồn tài nguyên hiếm có, còn nơi thiếu hụt tài nguyên như Hàn Quốc lại phải dùng nguồn ngoại hối quý giá để mua tài nguyên, một nơi xuất một nơi nhập, tổn thất mỗi năm là cực kì lớn. Nếu như Hàn Quốc năm đó có thể thống nhất bán đảo Triều Tiên thì làm sao có thể dẫn đến tình cảnh này.
- Hiện nay, kinh tế của Liên Xô đã không còn như trước, quan hệ của Hoa Hạ và chúng ta trong những năm gần đây cũng hòa hoãn đi rất nhiều
Một điều khiến Lý Tường Hòa và Lý Thuận Tru trong lòng có chút không vui, Hàn Quốc và Triều Tiên tuy là hai nước, chia thành hai phe khác nhau, nhưng dù sao cũng là đồng bào, vài chục năm trước lại còn cùng thuộc một đất nước.
- Huống chi, Triều Tiên trong những năm gần đây vẫn dựa hơi Liên Xô, khoa chân múa tay với chính phủ Hoa Hạ, những năm 50, chính phủ Triều Tiên tóm gọn những người Triều Tiên được Hoa Hạ bồi dưỡng, từ đó làm giảm sức ảnh hưởng của Hoa Hạ với Triều Tiên. Trong tuyên truyền và sách giáo khoa, bóp méo chiến tranh Triều Tiên và lịch sử, giảm đi công lao của quân tình nguyện Hoa Hạ, khuyếch trương công lao quân dân Triều Tiên, cũng có ý tô vẽ trong lịch sử Hoa Hạ nhiều lần xâm lược Triều Tiên. Những năm 60, lại phá hủy phần mộ và nơi tưởng niệm tướng sĩ đã tham gia kháng Mỹ viện Triều, khiến hàng trăm nghìn vong hồn binh lính Hoa Hạ tử trận nơi đất khách quê người không nơi yên nghỉ. Ban đầu, sau khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, chính phủ Triều Tiên còn ngang ngược chỉ trích nội chính Hoa Hạ, công khai lên án “Cải chính chủ nghĩa”, những việc này sớm đã khiến chính phủ Hoa Hạ vô cùng chán ghét chính phủ Triều Tiên. Ha ha, e rằng nếu không phải vì Mỹ và Nhật Bản, Hoa Hạ cơ bản không thể từ chối nước ta thống nhất bán đảo Triều Tiên một lần nữa.
Lý Tường Hòa lạnh lùng cười nói.
- Người Hoa Hạ cũng xem như tự chuốc lấy họa, trả một cái giá đắt để ủng hộ giúp đỡ một chính quyền lật lọng.
Năm đó vì chống lại sự xâm lược của Mỹ, chính phủ Hoa Hạ đã phái một triệu quân tình nguyện tới giúp người Triều Tiên, hàng trăm nghìn người chết, máu tươi đổ xuống đỏ cả lãnh thổ Triều Tiên, hôm nay, ngoài một tòa tháp hữu nghị thấp bé ra, ở Triều Tiên đã không tồn tại những cách nói và dòng chữ như kháng Mỹ viện Triều, quân tình nguyện…Triều Tiên quả thực đã xóa đi hoàn toàn dấu vết Hoa Hạ, mà những người Triều Tiên thế hệ trước từng trải qua phong trào kháng Mỹ viện Triều cũng im miệng không nói một lời về việc này, thậm chí hiện nay thế hệ trẻ đã không biết có những người giúp đỡ nhân dân Triều Tiên khi Mỹ xâm lược, đến cả hướng dẫn viên chuyên tiếp đón du khách nước ngoài cũng không hiểu rõ. Bọn họ đã phủ nhận giai đoạn lịch sử này.
Lý Thuận Tru nhún vai nói:
- Việc này cũng chẳng có gì là lạ, chính phủ Hoa Hạ ở phía nam cũng giúp đỡ một chính quyền lật lọng khác, vì thế, hai nước đến nay vẫn không ngừng giao chiến.
Nơi hắn nói đến là Việt Nam.
- Mà thúc đẩy việc thiết lập quan hệ ngoại giao của hai nước rất có lợi cho sự phát triển kinh tế nước ta.
Lý Tường Hòa đưa câu chuyện quay trở lại đề tài.
- Lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn, dân số đông đúc, là một thị trường rất lớn có thể so sánh với châu Âu, nếu như hai nước có thể triển khai kinh tế thương mại bình thường, đối với nước ta mà nói, chính là cơ hội để kinh tế nước ta lại một lần nhảy vọt. Lần này đến Hoa Hạ khảo sát càng củng cố thêm ý tưởng của tôi.
Lãnh thổ Hàn Quốc nhỏ hẹp, không có đủ nhu cầu thị trường trong nước, mà thị trường bên ngoài, đa phần đều đã bị các nước Âu Mỹ và Nhật Bản xâu xé, muốn tìm được một phần thị trường trong đó quả thực rất khó, ngay cả tập đoàn tài chính Samsung cũng thấy vô cùng bế tắc.
Nhưng Hoa Hạ không giống như vậy, nó vừa thực hiện chính sách cải cách mở của, có thể nói là một thị trường lớn còn rộng mở đối với tất cả các nước trên thế giới, chỉ xem ai nhanh tay có thể chiếm được mà thôi. Về điểm này, Lý Tường Hòa có niềm tin rất chắc chắn, rốt cuộc so sánh với những quốc gia Âu Mỹ, Hàn Quốc có cùng một lối văn hóa giống Trung Quốc, hơn nữa khoảng cách giữa hai nước lại gần kề như vậy,từ cảng phía nam của Hàn Quốc tới vùng duyên hải Hoa Hạ còn tiện lợi hơn so với Nhật Bản. Một thị trường lớn có diện tích chín triệu sáu trăm nghìn ki-lô-mét vuông với dân số một tỷ người, dù người Hàn Quốc chỉ chiếm được 1% thị trường thì đã gần bằng cả thị trường trong nước. Lợi ích kếch sù như vậy, làm sao lại không khiến người ta động lòng?
- Nhưng thu nhập bình quân của người Hoa Hạ rất thấp, căn bản không thể mua nổi sản phẩm của chúng ta.
Lý Thuận Tru ngập ngừng một lúc rồi nói.
- Theo tôi thấy, sự phát triển thương mại của hai nước, e rằng trong vài năm đầu…
- Không không không, ông nói sai rồi.
Lý Tường Hòa liên tục lắc đầu nói.
- Ông chỉ nhìn ở bề ngoài, mà không nhìn kĩ tới hiện trạng bây giờ ở Hoa Hạ. Tôi dám đảm bảo mà nói với ông rằng, người Hoa Hạ có sức mua tương đối lớn đấy.
Lý Thuận Tru có chút mơ hồ, Lý Tường Hòa nói chắc chắn như vậy, đương nhiên không thể là ăn nói lung tung, nhưng sức mua đó ở đâu? Hắn làm sao lại không nhìn ra được nhỉ?
Lý Tường Hòa khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nhiều về chủ đề này, tuy rằng nói giữa hai người cũng xem như quan hệ thân thuộc, nhưng rốt cuộc thuộc hai tập đoàn tài chính khác nhau, bản thân đương nhiên không cần phải đem những điều thu được trong những ngày qua nói cho hắn. Có thể nói những điều kể trên với Lý Thuận Tru, đã là xét trên quan hệ qua lại của hai người.
Khi tàu thủy từ từ cập bến, những hành khách trên thuyền đã vội vã đi xuống. Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá lại không vội vàng ra đón mà đứng ở lối ra, lẳng lặng chờ. Bởi vì bọn họ biết, vị khách đó không thể chen lấn cùng những người này để xuống thuyền. Hoặc là rời thuyền trước tất cả mọi người, hoặc là xuất hiện sau cùng.
- Ngành giao thông ở Hoa Hạ còn có rất nhiều cơ hội để phát triển, phương tiện giao thông của bọn họ quả thực là quá lỗi thời rồi, cũng không chú ý đến việc phục vụ hành khách rồi.
Thác Điền Ta Tá nói với vẻ mặt khinh thường.
- Điều kiện vận tải thế này, nếu ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ bị người ta khởi tố, kiện bọn họ…
- Cậu Thác Điền!
Lý Thuận Tru nhức đầu mà cắt ngang lời của Thác Điền Ta Tá. Cậu Thác Điền Ta Tá này, cả quãng đường, không ca ngợi con gái Hoa Hạ xinh đẹp thì phê bình Hoa Hạ chỗ này không tốt, chỗ kia không đẹp, tuy rằng, với những lời phê bình của hắn, phần lớn Lý Thuận Tru cũng đồng ý, nhưng cái gì cũng thế, ngay cả những câu thơ hay, nghe nhiều cũng thấy nhàm. Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo, trong những người ở đây, không có ai hiểu tiếng Nhật hoặc tiếng Hàn.
Thác Điền Ta Tá nhanh chóng ngậm miệng lại, tuy rằng, đối với người Triều Tiên, sâu thẳm trong lòng hắn cũng chẳng tôn trọng gì, dù nói thế nào, năm đó Hoa Hạ cũng nhờ đại quân của Nhật Bản, cùng người Nhật Bản chiến đấu gian khổ mười mấy năm, kéo dài cho đến khi Mỹ tham chiến, còn người Triều Tiên, nếu không phải là Nhật Bản thua trận, e rằng hiện nay vẫn là công dân hạng hai hạng ba của Nhật. Dựa hơi người Mỹ, bây giờ đám Triều Tiên này cũng dần dần ra vẻ này kia.
Tuy nhiên lần nay hắn đến đây, lại là tuân lệnh cấp trên, phối hợp với Lý Thuận Tru cho nên dù trong lòng không vừa ý cũng không thể biểu hiện ra mặt. Chỉ là trong lòng thầm rủa vài câu.
Đến lúc này hành khách từ trên thuyền xuống đã chỉ còn lác đác vài người, lối ra của thuyền lúc này mới xuất hiện một người trung niên, đi sau ông ta có khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ, đi quanh ông ta, cùng đi tới lối ra.
Lý Thuận Tru nhìn thấy bọn họ, lập tức sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ Thác Điền Ta Tá, lúc này mới bước nhanh tới nghênh đón, cung kính lễ độ nói:
- Ông Lý, chào mừng ngài tới Nhai Châu.
Nếu như Phương Minh Viễn có mặt tại đây lúc này, hắn chắc chắn có thể nhận vị khách trung niên này chính là Lý Tường Hòa- đại diện của công ty Samsung mà hắn từng gặp ở công ty điện ảnh Halcyon tại Hollywood.
Lý Tường Hòa khẽ gật đầu, xem như là đáp lại lời chào của Lý Thuận Tru, lần này ông ta đến Hoa Hạ là vì sau này nếu Hoa Hạ và Hàn Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, những hàng hóa của công ty Samsung sẽ nhập khẩu vào Hoa Hạ thế nên đi trước để điều tra thị trường. Còn về Nhai Châu, đơn thuần chỉ là biết tin Lý Thuận Tru dự định đầu tư ở nơi này cho nên tiện thể đến xem một chút. Đương nhiên, nếu có thể tiện từ đó mà tìm ra cơ hội kinh doanh mới nào ở Nhai Châu thì quá tốt.
Với sự ngạo mạn của Lý Tường Hòa, Lý Thuận Tru không chút mảy may bất mãn. Là một người Hàn Quốc, tất nhiên hắn hiểu rõ được vị trí của tập đoàn tài chính Samsung trong giới kinh tế ở Hàn Quốc. Nếu phải chọn ra ba sự vật không thể tránh, thì tin rằng rất nhiều người sẽ nói, đó chính là cái chết, thuế vụ và tập đoàn Samsung. Tập đoàn Samsung là doanh nghiệp kinh doanh tổng hợp lớn nhất Hàn Quốc, ứng dụng tới mọi mặt cuộc sống của người Hàn Quốc: bệnh viện- nơi sinh ra, chung cư- nơi ở khi lớn lên, thậm chí cả quan tài và việc mai táng khi từ trần, cùng với gần như tất cả mọi thứ con người cần dùng đến trong cuộc sống. Năm ngoái tổng lượng tiêu thụ của tập đoàn Samsung đạt gần một trăm tỷ đô la Mỹ, gần bằng một phần sáu GDP của Hàn Quốc năm đó. Lượng hàng xuất khẩu chiếm một phần năm tổng số hàng xuất khẩu của Hàn Quốc, tổng giá trị của công ty thị trường chứng khoán Hàn Quốc cũng có 20% là liên quan tới tập đoàn Samsung. Từ đó có thể thấy được vị trí của tập đoàn Samsung tại Hàn Quốc.
Vị trí hết sức quan trọng của tập đoàn Samsung trong nền kinh tế Hàn Quốc tất nhiên cũng quyết định việc nó hoàn toàn xứng đáng với vị trí anh cả trong những tập đoàn tài chính Hàn Quốc. Huống chi, Lý Thuận Tru chỉ là thành viên ban giám đốc của một công ty trực thuộc tập đoàn tài chính Thiên Lạc, còn Lý Tường Hòa lại là cán bộ chủ chốt tại trụ sở chính của tập đoàn tài chính Samsung, vị thế giữa hai người không cần nói cũng biết. Nếu không phải vợ của Lý Thuận Tru quan hệ họ hàng khăng khít với anh rể Lý Tường Hòa, Lý Thuận Tru căn bản không xứng với Lý Tường Hòa. Lý Tường Hòa còn là con cháu dòng họ sáng lập tập đoàn tài chính Samsung, mà Lý Thuận Tru chẳng qua chỉ là họ hàng xa của người sáng lập tập đoàn tài chính Thiên Lạc.
- Thời tiết ở đây thật dễ chịu hơn nhiều so với thời tiết giá lạnh ở trong nước.
Lý Thuận Tru mắt lim dim, nói đầy xúc động. Lúc này, dù ở đảo Jeju, cũng không có được thời tiết khiến người ta thấy dễ chịu và ấm áp.
- Rất phù hợp để tới đây nghỉ phép, ngài thấy đúng không?
Lý Thuận Tru tươi cười nói.
- Ừ, được lắm, ông quả thực rất tinh mắt.
Lý Tường Hòa vỗ vỗ vai Lý Thuận Tru nói.
- Ít nhất thời tiết ở đây, đối với người Hàn Quốc hiện nay, tin rằng sẽ có sức hút rất lớn. Có điều, trước khi đó, Hoa Hạ phải tiến hành một đợt cải tạo hoàn chỉnh hệ thống giao thông của bọn họ. Dù là tàu thủy, máy bay, hay là tàu hỏa, đâu đâu cũng chật ních toàn người là người, hơn nữa các thiết bị đi kèm của bọn họ cũng rất lỗi thời, ngoài một số ít những thành phố ra, ở hầu hết các thành phố khác, đến một khách sạn hạng sao đạt tiêu chuẩn quốc tế cũng không có. Điều này thực sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
- Mời ngài đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị xong xuôi chỗ nghỉ rồi, có điều, mong ngài thứ lỗi, chính như những gì ngài vừa nói, ở đất nước này, khách sạn hạng sao đạt tiêu chuẩn quốc tế thực sự rất ít, cho nên tại đây, tôi chỉ có thể…
- Ông không cần phải nói, việc này tôi sớm đã chuẩn bị tâm lí rồi.
Lý Tường Hòa cắt ngang lời y, tùy ý khoát khoát tay.
- Ông không cần nhiều lời nữa.
Không giống như bọn Phương Minh Viễn, nơi ở của bọn Lý Thuận Tru là hai biệt thự do thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu cung cấp. Đây vốn là nơi các lãnh đạo tỉnh Quảng Đông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tất cả những thiết bị ở đây đương nhiên là không có bất kì một nhà khách nào có thể sánh được. Tất nhiên là không phải La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh không muốn cho bọn Phương Minh Viễn chuyển đến đó ở, chỉ là bọn Phương Minh Viễn đã khéo léo từ chối.
Biệt thự là một tòa nhà ba tầng nhỏ, phòng sách, phòng khách, phòng thể thao đều có đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa đứng ở ban công có thể nhìn thấy những cảnh đẹp của vịnh Á Long.
- Ừ, nơi này xem ra cũng được đấy.
Lý Tường Hòa hài lòng gật đầu. Tuy rằng đây không phải một khách sạn hạng sao gì nhưng so với những nhà nghỉ và nhà khách trong thành phố thì quả thực tốt hơn nhiều. Lý Tường Hòa và Lý Thuận Tru ngồi xuống bên cạnh bộ bàn ghế đặt ở ban công, liền có người mang trà và đồ uống lên. Lý Tường Hòa khoát khoát tay, những người hầu hạ đứng bên lập tức lui ra ngoài.
- Lần này ngài đến khảo sát thị trường Hoa Hạ, có gặt hái được gì không?
Lý Thuận Tru lễ độ hỏi.
- Gặt hái à? Cũng có.
Lý Tường Hòa nâng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm nói.
- Thị trường Hoa Hạ rất rộng lớn, sau này càng không thể hạn chế. Sau khi tôi về nước, sẽ đề nghị với chủ tịch, thúc đẩy mạnh mẽ việc thiết lập quan hệ ngoại giao của nước ta và Hoa Hạ.
- A?
Lý Thuận Chu có phần kinh ngạc. Về việc Hoa Hạ có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
- Hoa Hạ và Triều Tiên có quan hệ qua lại, nếu họ thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, phía Triều Tiên có thể chấp nhận sao?
- Bọn họ?
Lý Tường Hoa mang vẻ mặt khinh miệt cười lạnh lùng nói.
- Bọn họ chấp nhận hay không thì có tác dụng gì chứ. Năm đó nếu không phải Hoa Hạ xuất binh xâm lược nước ta, trên bán đảo Triều Tiên, sớm đã không có nước Triều Tiên đó, vị thế của Đại Hàn dân quốc ở trên thế giới sẽ còn lớn mạnh hơn bây giờ.
Dưới cách nhìn của Lý Tường Hòa, nếu có thể sở hữu lãnh thổ và dân số bắc Triều Tiên, kinh tế của Hàn Quốc hiện này vẫn có thể tiến thêm một bậc. Phải biết rằng, ở bán đảo Triều Tiên, những tài nguyên thuộc địa phận Hàn Quốc hoàn toàn không thể phong phú bằng ở Triều Tiên, hành động xuất khẩu khoáng vật tài nguyên đổi lấy ngoại hối của Triều Tiên, chắc chắn là sự lãng phí đáng xẩu hổ nguồn tài nguyên hiếm có, còn nơi thiếu hụt tài nguyên như Hàn Quốc lại phải dùng nguồn ngoại hối quý giá để mua tài nguyên, một nơi xuất một nơi nhập, tổn thất mỗi năm là cực kì lớn. Nếu như Hàn Quốc năm đó có thể thống nhất bán đảo Triều Tiên thì làm sao có thể dẫn đến tình cảnh này.
- Hiện nay, kinh tế của Liên Xô đã không còn như trước, quan hệ của Hoa Hạ và chúng ta trong những năm gần đây cũng hòa hoãn đi rất nhiều
Một điều khiến Lý Tường Hòa và Lý Thuận Tru trong lòng có chút không vui, Hàn Quốc và Triều Tiên tuy là hai nước, chia thành hai phe khác nhau, nhưng dù sao cũng là đồng bào, vài chục năm trước lại còn cùng thuộc một đất nước.
- Huống chi, Triều Tiên trong những năm gần đây vẫn dựa hơi Liên Xô, khoa chân múa tay với chính phủ Hoa Hạ, những năm 50, chính phủ Triều Tiên tóm gọn những người Triều Tiên được Hoa Hạ bồi dưỡng, từ đó làm giảm sức ảnh hưởng của Hoa Hạ với Triều Tiên. Trong tuyên truyền và sách giáo khoa, bóp méo chiến tranh Triều Tiên và lịch sử, giảm đi công lao của quân tình nguyện Hoa Hạ, khuyếch trương công lao quân dân Triều Tiên, cũng có ý tô vẽ trong lịch sử Hoa Hạ nhiều lần xâm lược Triều Tiên. Những năm 60, lại phá hủy phần mộ và nơi tưởng niệm tướng sĩ đã tham gia kháng Mỹ viện Triều, khiến hàng trăm nghìn vong hồn binh lính Hoa Hạ tử trận nơi đất khách quê người không nơi yên nghỉ. Ban đầu, sau khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, chính phủ Triều Tiên còn ngang ngược chỉ trích nội chính Hoa Hạ, công khai lên án “Cải chính chủ nghĩa”, những việc này sớm đã khiến chính phủ Hoa Hạ vô cùng chán ghét chính phủ Triều Tiên. Ha ha, e rằng nếu không phải vì Mỹ và Nhật Bản, Hoa Hạ cơ bản không thể từ chối nước ta thống nhất bán đảo Triều Tiên một lần nữa.
Lý Tường Hòa lạnh lùng cười nói.
- Người Hoa Hạ cũng xem như tự chuốc lấy họa, trả một cái giá đắt để ủng hộ giúp đỡ một chính quyền lật lọng.
Năm đó vì chống lại sự xâm lược của Mỹ, chính phủ Hoa Hạ đã phái một triệu quân tình nguyện tới giúp người Triều Tiên, hàng trăm nghìn người chết, máu tươi đổ xuống đỏ cả lãnh thổ Triều Tiên, hôm nay, ngoài một tòa tháp hữu nghị thấp bé ra, ở Triều Tiên đã không tồn tại những cách nói và dòng chữ như kháng Mỹ viện Triều, quân tình nguyện…Triều Tiên quả thực đã xóa đi hoàn toàn dấu vết Hoa Hạ, mà những người Triều Tiên thế hệ trước từng trải qua phong trào kháng Mỹ viện Triều cũng im miệng không nói một lời về việc này, thậm chí hiện nay thế hệ trẻ đã không biết có những người giúp đỡ nhân dân Triều Tiên khi Mỹ xâm lược, đến cả hướng dẫn viên chuyên tiếp đón du khách nước ngoài cũng không hiểu rõ. Bọn họ đã phủ nhận giai đoạn lịch sử này.
Lý Thuận Tru nhún vai nói:
- Việc này cũng chẳng có gì là lạ, chính phủ Hoa Hạ ở phía nam cũng giúp đỡ một chính quyền lật lọng khác, vì thế, hai nước đến nay vẫn không ngừng giao chiến.
Nơi hắn nói đến là Việt Nam.
- Mà thúc đẩy việc thiết lập quan hệ ngoại giao của hai nước rất có lợi cho sự phát triển kinh tế nước ta.
Lý Tường Hòa đưa câu chuyện quay trở lại đề tài.
- Lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn, dân số đông đúc, là một thị trường rất lớn có thể so sánh với châu Âu, nếu như hai nước có thể triển khai kinh tế thương mại bình thường, đối với nước ta mà nói, chính là cơ hội để kinh tế nước ta lại một lần nhảy vọt. Lần này đến Hoa Hạ khảo sát càng củng cố thêm ý tưởng của tôi.
Lãnh thổ Hàn Quốc nhỏ hẹp, không có đủ nhu cầu thị trường trong nước, mà thị trường bên ngoài, đa phần đều đã bị các nước Âu Mỹ và Nhật Bản xâu xé, muốn tìm được một phần thị trường trong đó quả thực rất khó, ngay cả tập đoàn tài chính Samsung cũng thấy vô cùng bế tắc.
Nhưng Hoa Hạ không giống như vậy, nó vừa thực hiện chính sách cải cách mở của, có thể nói là một thị trường lớn còn rộng mở đối với tất cả các nước trên thế giới, chỉ xem ai nhanh tay có thể chiếm được mà thôi. Về điểm này, Lý Tường Hòa có niềm tin rất chắc chắn, rốt cuộc so sánh với những quốc gia Âu Mỹ, Hàn Quốc có cùng một lối văn hóa giống Trung Quốc, hơn nữa khoảng cách giữa hai nước lại gần kề như vậy,từ cảng phía nam của Hàn Quốc tới vùng duyên hải Hoa Hạ còn tiện lợi hơn so với Nhật Bản. Một thị trường lớn có diện tích chín triệu sáu trăm nghìn ki-lô-mét vuông với dân số một tỷ người, dù người Hàn Quốc chỉ chiếm được 1% thị trường thì đã gần bằng cả thị trường trong nước. Lợi ích kếch sù như vậy, làm sao lại không khiến người ta động lòng?
- Nhưng thu nhập bình quân của người Hoa Hạ rất thấp, căn bản không thể mua nổi sản phẩm của chúng ta.
Lý Thuận Tru ngập ngừng một lúc rồi nói.
- Theo tôi thấy, sự phát triển thương mại của hai nước, e rằng trong vài năm đầu…
- Không không không, ông nói sai rồi.
Lý Tường Hòa liên tục lắc đầu nói.
- Ông chỉ nhìn ở bề ngoài, mà không nhìn kĩ tới hiện trạng bây giờ ở Hoa Hạ. Tôi dám đảm bảo mà nói với ông rằng, người Hoa Hạ có sức mua tương đối lớn đấy.
Lý Thuận Tru có chút mơ hồ, Lý Tường Hòa nói chắc chắn như vậy, đương nhiên không thể là ăn nói lung tung, nhưng sức mua đó ở đâu? Hắn làm sao lại không nhìn ra được nhỉ?
Lý Tường Hòa khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nhiều về chủ đề này, tuy rằng nói giữa hai người cũng xem như quan hệ thân thuộc, nhưng rốt cuộc thuộc hai tập đoàn tài chính khác nhau, bản thân đương nhiên không cần phải đem những điều thu được trong những ngày qua nói cho hắn. Có thể nói những điều kể trên với Lý Thuận Tru, đã là xét trên quan hệ qua lại của hai người.
/1605
|