Khu trục hạm cỡ lớn cũng tức là khu trục hạm hỏa tiễn loại hình 051 của hải quân Hoa Hạ, nó được chế tạo ra là bởi vì những năm sáu mươi sau khi Hoa Hạ đưa ra nhiệm vụ phóng tên lửa thử nghiệm, do khi đó hải quân Hoa Hạ chỉ có bốn chiến thuyền khu trục hạm cấp “An Sơn” mua từ Liên Xô, khu trục hạm tô chế của những chiến thuyền này cơ bản không đủ để đảm nhiệm nhiệm vụ hộ tống hạm đội trắc địa đo lường đến Nam Thái Bình Dương. Hơn nữa, cho dù với sức mạnh vũ khí khu trục hạm cấp “An Sơn” và chỉ vẻn vẹn có bốn chiến thuyền đáng thương, cũng không thể bảo đảm rằng tàu ngầm hạt nhân hải quân Hoa Hạ không gặp phải sự tấn công của tàu ngầm khác ở giữa khu vực biển rộng lớn mênh mông này. Vì thế các lãnh đạo hải quân hiện tại lập tức đưa ra nhiệm vụ phải làm ra một khu trục hạm tiên tiến hơn nữa. Vì vậy việc kiến tạo khu trục hạm này được đưa vào thực hiện.
Tàu khu trục cỡ lớn được Hoa Hạ kiến tạo ra vào cuối những năm 70, đầu những năm 80 của thế kỷ hai mươi. Đây là loại tàu khu trục đầu tiên do Hoa Hạ tự thiết kế chế tạo, và cũng là tàu chiến có đủ khả năng chiến đấu xa ngoài biển đầu tiên của hải quân Hoa Hạ.
Tuy nói rằng mặc dù có thể so sánh với tàu chiến của thế giới lúc bấy giờ, thế nhưng tàu khu trục cỡ lớn cũng không khác gì một loại khu trục hạm tiên tiến. Nhưng qua những thiết kế chế tạo của tàu khu trục này, Hoa Hạ đã tích lũy được kinh nghiệm và kỹ thuật chế tạo chiến hạm trên mặt nước loại hình cỡ lớn, bồi dưỡng một số lượng lớn nhân tài, để đặt nền móng cho việc phát triển mở rộng khu trục hạm của đất nước trong tương lai.
-Tàu khu trục cỡ lớn là một tàu chiến trên mặt nước với ưu điểm chính là có thể tác chiến trên biển. Vũ khí lợi hại nhất của nó chính là được trang bị sáu miếng chống tên lửa đạn đạo. Loại đạn này tốc độ rất nhanh, tầm bắn xa, uy lực lớn, có sức chống đỡ rất cao. Trên tàu còn trang bị hai khẩu hạm pháo song liên loại đường kính 130 millimet, bốn khẩu pháo cao xạ song liên loại 57 millimet...
Triệu Nam để ý thấy Phương Minh Viễn và đoàn người đều hướng theo đầu ngòn tay ông ta chỉ, nhìn về tàu khu trục cỡ lớn ở phía xa, vì thế ông ta tạm thời hoãn dự định ban đầu là dẫn mọi người đến tham quan tàu bảo vệ Giang Hồ, mà đổi thành đưa mọi người đến khu trục hạm cỡ lớn tham quan.
Phương Minh Viễn không chớp mắt nhìn mấy chiến hạm khổng lồ ngoài khơi xa. Trong đầu hắn bỗng nhớ tới kiếp trước, trong diễn đàn quân đội cũng đã từng đánh giá, bình phẩm về những tàu khu trục cỡ lớn nhìn thấy. Những quân nhân say sưa làm việc, khả năng chống hỏa lực ngầm và phòng không của tàu khu trục cỡ lớn không cao, cho rằng nó dễ dàng bị tàu ngầm và không quân của kẻ địch tấn công. Dù sao khi đó Hoa Hạ cũng vẫn chưa có kinh nghiệm chế tạo loại hình tàu chiến cỡ lớn, toàn là dựa vào thiết kế khu trục hạm của Liên Xô để tham khảo, chế tạo tàu khu trục cỡ lớn. Mà hải quân Liên Xô so với hải quân Mỹ vẫn còn có sự chênh lệch nhất định.
Đến những năm 90 như hôm nay, tàu khu trục cao cấp đã quá lỗi thời so với hải quân của các quốc gia bên Âu Mỹ.
Dưới sự lãnh đạo của Triệu Nam, đoàn người thuận lợi đi lên tàu khu trục cao cấp. Vừa lên tàu, mọi người lập tức hiếu kỳ mà tản đi, đi theo những quan quân mà Triệu Nam đã giới thiệu từ trước, số còn lại làm nhiệm vụ hướng dẫn và giới thiệu, đưa mọi người đi tham quan khu trục hạm.
Triệu Nam để ý thấy Phương Minh Viễn không giống như những người khác, họ đều tò mò đi vào trong khu trục hạm tham quan, còn hắn thì đi tới đầu tàu, tựa vào thành tàu.
-Cậu Phương, nhìn cái gì mà chú ý đến vậy?
Triệu Nam cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh hắn.
-A, Triệu tư lệnh.
Phương Minh Viễn đang chăm chú nhìn mặt biển lúc này mới để ý đến Triệu Nam đã tới đứng ở bên cạnh mình.
-Không cần phải một câu tư lệnh, hai câu tư lệnh như vậy đâu. Cậu không phải cấp dưới của tôi, mà tuổi của tôi cũng ngang với tuổi của cha cậu. Nếu cậu Phương không ngại thì cứ gọi tôi một tiếng “chú Triệu” là được rồi.
Triệu Nam xua tay nói. Sau chuyến Phương Minh Viễn đến quân khu tham quan, Triệu Nam cũng biết thêm khá nhiều về cậu.
-Chú Triệu.
Phương Minh Viễn thay đổi cách xưng hô.
-Chú cũng đừng gọi cháu là “cậu Phương” nữa, cứ gọi cháu là Minh Viễn.
-Được. Vậy ta gọi cháu là Minh Viễn.
Triệu Nam mỉm cười.
-Chú Triệu, cháu nhìn mặt biển thấy nước đục và nhiều rác quá... Nếu để lâu dài, nước biển sẽ bị ô nhiễm, môi trường sinh thái ở đây cũng sẽ bị phá hoại. Hơn nữa theo cháu biết, nước biển mà nhiều dầu mỡ và các loại rác thải thì sẽ làm cho những tấm thép tiếp xúc với nước của tàu nhanh bị hư hại. Như vậy sẽ rút ngắn tuổi thọ của con tàu.
Phương Minh Viễn hơi thay đổi sắc mặt khi chỉ vào những rác thải đang trôi nổi tràn lan trên mặt biển.
-Cháu nghĩ, nơi này cách vịnh Hải Đường và vịnh Á Long không xa lắm, nếu cứ tiếp diễn theo tình trạng xấu như hiện nay, e rằng có thể sẽ ảnh hưởng đến hai vịnh này.
Nhìn những rác thải dơ bẩn trôi nổi trên mặt biển, Triệu Nam cũng không thể không đỏ mặt. Lúc này, ý thức bảo vệ môi trường của con người thật đúng là một cái gì đó vẫn còn quá xa xôi, căn cứ hải quân Nhai Châu vốn không đủ tiền chi tiêu, hiển nhiên không có khả năng tập trung lớn vào phương diện này. Những chiến hạm khi vận chuyển, bảo vệ, gột rửa dầu mỡ và cáu bẩn v.v... tất cả đều thải ra biển, vì thế nước trên mặt biển gần bến tàu không thể sánh được với nước biển ở vịnh Á Long.
Triệu Nam cũng đã từng tham khảo một số cảng quân sự ở một số quốc gia, ở đâu cũng đều gặp khó khăn về vấn đề xử lý rác thải và dầu mỡ của tàu chiến. Bọn họ chuyên mua và thu nhận khoang thuyền của những tàu chiến bị dính mỡ, xử lý và thu những dầu bẩn từ những tàu thuyền đó lại. Chỉ cần tàu chiến có dính mỡ nước, đều có thể tiếp nhận bất cứ lúc nào, để tiến hành xử lý theo đúng tiêu chuẩn. Sở dĩ làm như vậy là để có thể lập tức giải quyết được vấn đề rác thải sản sinh do tàu chiến. Bọn họ thu nhận rác thải ở bến cảng về xe, phân vào các túi rác, bất kể là thời tiết nóng bức hay những ngày mưa gió tầm tã, họ đều kiên trì đúng nơi, đúng giờ thu nhận về để xử lý, thực hiện chiến dịch “sắp xếp” rác thải và xử lý tàu chiến vấy nước mỡ ở khu bến cảng.
Triệu Nam cũng đã từng so sánh cảng quân sự của Căn cứ hải quân Nhai Châu với cảng quân sự của các nước Âu Mỹ, nước và dầu của căn cứ hải quân Nhai Châu gần như không phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, không cách nào so được với tàu chiến nước ngoài. Công suất điện áp không phối hợp, không thể cung cấp nguồn điện ra cho tàu chiến ở bên ngoài. Nồi hơi tàu chiến cần bổ sung nước cất, mà trạm nước cất ở bến cảng lại sản xuất nước cất không đủ tiêu chuẩn. Sau khi tàu chiến ngừng hoạt động thì cần phải được xử lý lượng lớn mỡ vấy trên tàu, trên bến tàu lại không có trạm xử lý nước vấy mỡ...
Tục ngữ nói, có so sánh mới thấy được chỗ thiếu sót, thế nhưng những thiếu sót này mặc dù là đã được nhìn thấy, vì kinh phí không đủ nên ông ta cũng là “không bột không gột nên hồ”.
Chỉ có điều hôm nay bị Phương Minh Viễn nói thẳng ngay trước mặt, khuôn mặt già nua của ông ta cũng phải nóng bừng vì xấu hổ.
Nhưng trong sự hổ thẹn, ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc bởi sự quan sát rất tinh tế, sâu sắc của Phương Minh Viễn. Tất cả mọi người đều chú ý đến khu trục hạm, riêng chỉ có cậu ta là không chú ý đến đó mà lại để ý tới nơi mà người khác không chú ý đến, hơn nữa còn nghĩ tới khả năng sẽ gây ảnh hưởng trong tương lai. Quả nhiên không hổ danh là cục cưng của Bộ trưởng Bộ đường sắt Tô Hoán Đông.
-Chú Triệu, cháu biết chú chắc chắn cũng không mong khu bến cảng sẽ thành ra như vậy, chẳng qua là vì trong tay không có tiền thôi. Nhưng để phát triển và mở rộng vịnh Hải Đường và vịnh Á Long sau này, tình trạng này cần phải được thay đổi, giải quyết tốt. Gia đình cháu tuy không phải không có tiền, chỉ sợ sẽ làm cho người khác bàn tán dị nghị. Trở về cháu sẽ khuyên chị Thu Hạ quyên tặng một ít thiết bị để xử lý những rác rưởi và nước vấy mỡ. Nhất định phải đảm bảo cho nước biển ở đây không thể cứ mãi ô nhiễm như thế này được. Chú thấy làm như vậy có được không?
Lựa chọn này của Phương Minh Viễn cũng là bất đắc dĩ.
Ở trong nước, “nhà tư bản” như nhà họ Phương nếu nói có quan hệ quá mức thân thiết với quân đội, chỉ sợ sẽ làm một số người lo lắng bất an, vì thế mà chèn ép sự phát triển của nhà họ Phương. Mà Phương Minh Viễn từ đầu đến cuối lại không tính toán di dân, cho nên cũng chỉ có thể làm đường cong gián tiếp cứu nước. Do nhà họ Quách tặng chiến khu, lại do Triệu Nam đến quân khu thực hiện, cứ như vậy, tốt xấu cũng có thể làm một số người nảy sinh một vài nghi ngờ không cần thiết.
Phương Minh Viễn hy vọng nhà họ Phương có thể trong hoàn cảnh khá ổn định mau chóng phát triển hơn, chỉ có đợi đến khi nhà họ Phương có đầy đủ thực lực ở phương diện đời sống kinh tế và diễn đàn chính trị thì mới là lúc Phương gia chính thức phát triển mở rộng. Mà trước lúc đó, tốt nhất vẫn là ngấm ngầm đi vào, không nên dùng đến súng đạn.
Triệu Nam mừng không kể xiết. Ban đầu khi mời mấy người Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đến, ông ta nghĩ không biết có thể làm hai người họ quyên tặng một ít đồ vật cho căn cứ hải quân Nhai Châu hay không, không thể tưởng tượng được, còn chưa cần ông ta mở lời, tự Phương Minh Viễn đã chủ động đề xuất ra. Tuy nói là những đồ dùng này không có tác dụng gì đối với việc nâng cao sức chiến đấu của quân binh hải quân, nhưng chúng có thể làm nước của bến cảng sạch hơn, đây cũng là một việc tốt, dù sao ai mà không hy vọng có thể được làm việc trong một một trường sạch sẽ thoải mái chứ?
-Chú Triệu, ban nãy lúc đi tham quan, cháu để ý thấy các trang thiết bị đồ dùng ở ký túc xá đều đã quá cũ, có thể còn nhiều hơn tuổi của chúng ta, cho nên khi trở về cháu sẽ mua một lô bàn ghế văn phòng ở thành phố, tặng cho căn cứ, để thay mới những trang thiết bị đã quá cũ đó.
Tuy rằng nói ký túc xá đó càng vì lâu năm mà cũ nát, thế nhưng Phương Minh Viễn không vì vậy mà nói thẳng thừng ra tình trạng đó. Hơn nữa ban nãy hắn cũng đã trông thấy, ngay cả phòng làm việc của Triệu Nam và Lữ Lương cũng không khác gì những phòng kia, đồ đạc trang thiết bị đều đã quá cũ kỹ, mà chén đựng trà của hai người họ cũng đều là loại phổ biến nhất trong quân đội. Điều này đã làm cho người đã trải qua kiếp lai sinh, gặp bao nhiêu sự việc như Phương Minh Viễn có ấn tượng rất tốt với mấy người Triệu Nam. Đó là lí do ban nãy dọc đường đi hắn cứ suy nghĩ lần đầu đến nên tặng quà gì mới thích hợp.
Trực tiếp đưa tiền đương nhiên là điều không nên nhất, vì như vậy rất dễ bị người ngoài nói xuyên tạc. Thế nhưng tặng một lô bàn ghế dùng trong văn phòng, tin chắc rằng sẽ không ai nói gì được.
Trong lòng Triệu Nam rất vui mừng, những vật dụng trong căn cứ sớm đã nên thay mới rồi, chẳng qua khoản tiền này đều đã bị ông ta dùng vào việc tiếp viện bổ sung dầu mỡ cho chiến hạm, cho nên tuổi thọ của những thiết bị này cũng không dưới 20 năm, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục phát trển với chút sức tàn lực kiệt. Đối với việc này, trong căn cứ cũng không phải không có người nói sau lưng, bây giờ Phương Minh Viễn đưa một lô trang thiết bị mới đến, những người đó cũng không còn gì để nói nữa.
-Thật tốt quá Minh Viễn, chú thay mặt cho toàn thể quân nhân binh sĩ của căn cứ hải quân Nhai Châu cảm ơn cháu.
Triệu Nam lập tức chào Phương Minh Viễn theo đúng nghi thức quân đội.
Tàu khu trục cỡ lớn được Hoa Hạ kiến tạo ra vào cuối những năm 70, đầu những năm 80 của thế kỷ hai mươi. Đây là loại tàu khu trục đầu tiên do Hoa Hạ tự thiết kế chế tạo, và cũng là tàu chiến có đủ khả năng chiến đấu xa ngoài biển đầu tiên của hải quân Hoa Hạ.
Tuy nói rằng mặc dù có thể so sánh với tàu chiến của thế giới lúc bấy giờ, thế nhưng tàu khu trục cỡ lớn cũng không khác gì một loại khu trục hạm tiên tiến. Nhưng qua những thiết kế chế tạo của tàu khu trục này, Hoa Hạ đã tích lũy được kinh nghiệm và kỹ thuật chế tạo chiến hạm trên mặt nước loại hình cỡ lớn, bồi dưỡng một số lượng lớn nhân tài, để đặt nền móng cho việc phát triển mở rộng khu trục hạm của đất nước trong tương lai.
-Tàu khu trục cỡ lớn là một tàu chiến trên mặt nước với ưu điểm chính là có thể tác chiến trên biển. Vũ khí lợi hại nhất của nó chính là được trang bị sáu miếng chống tên lửa đạn đạo. Loại đạn này tốc độ rất nhanh, tầm bắn xa, uy lực lớn, có sức chống đỡ rất cao. Trên tàu còn trang bị hai khẩu hạm pháo song liên loại đường kính 130 millimet, bốn khẩu pháo cao xạ song liên loại 57 millimet...
Triệu Nam để ý thấy Phương Minh Viễn và đoàn người đều hướng theo đầu ngòn tay ông ta chỉ, nhìn về tàu khu trục cỡ lớn ở phía xa, vì thế ông ta tạm thời hoãn dự định ban đầu là dẫn mọi người đến tham quan tàu bảo vệ Giang Hồ, mà đổi thành đưa mọi người đến khu trục hạm cỡ lớn tham quan.
Phương Minh Viễn không chớp mắt nhìn mấy chiến hạm khổng lồ ngoài khơi xa. Trong đầu hắn bỗng nhớ tới kiếp trước, trong diễn đàn quân đội cũng đã từng đánh giá, bình phẩm về những tàu khu trục cỡ lớn nhìn thấy. Những quân nhân say sưa làm việc, khả năng chống hỏa lực ngầm và phòng không của tàu khu trục cỡ lớn không cao, cho rằng nó dễ dàng bị tàu ngầm và không quân của kẻ địch tấn công. Dù sao khi đó Hoa Hạ cũng vẫn chưa có kinh nghiệm chế tạo loại hình tàu chiến cỡ lớn, toàn là dựa vào thiết kế khu trục hạm của Liên Xô để tham khảo, chế tạo tàu khu trục cỡ lớn. Mà hải quân Liên Xô so với hải quân Mỹ vẫn còn có sự chênh lệch nhất định.
Đến những năm 90 như hôm nay, tàu khu trục cao cấp đã quá lỗi thời so với hải quân của các quốc gia bên Âu Mỹ.
Dưới sự lãnh đạo của Triệu Nam, đoàn người thuận lợi đi lên tàu khu trục cao cấp. Vừa lên tàu, mọi người lập tức hiếu kỳ mà tản đi, đi theo những quan quân mà Triệu Nam đã giới thiệu từ trước, số còn lại làm nhiệm vụ hướng dẫn và giới thiệu, đưa mọi người đi tham quan khu trục hạm.
Triệu Nam để ý thấy Phương Minh Viễn không giống như những người khác, họ đều tò mò đi vào trong khu trục hạm tham quan, còn hắn thì đi tới đầu tàu, tựa vào thành tàu.
-Cậu Phương, nhìn cái gì mà chú ý đến vậy?
Triệu Nam cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh hắn.
-A, Triệu tư lệnh.
Phương Minh Viễn đang chăm chú nhìn mặt biển lúc này mới để ý đến Triệu Nam đã tới đứng ở bên cạnh mình.
-Không cần phải một câu tư lệnh, hai câu tư lệnh như vậy đâu. Cậu không phải cấp dưới của tôi, mà tuổi của tôi cũng ngang với tuổi của cha cậu. Nếu cậu Phương không ngại thì cứ gọi tôi một tiếng “chú Triệu” là được rồi.
Triệu Nam xua tay nói. Sau chuyến Phương Minh Viễn đến quân khu tham quan, Triệu Nam cũng biết thêm khá nhiều về cậu.
-Chú Triệu.
Phương Minh Viễn thay đổi cách xưng hô.
-Chú cũng đừng gọi cháu là “cậu Phương” nữa, cứ gọi cháu là Minh Viễn.
-Được. Vậy ta gọi cháu là Minh Viễn.
Triệu Nam mỉm cười.
-Chú Triệu, cháu nhìn mặt biển thấy nước đục và nhiều rác quá... Nếu để lâu dài, nước biển sẽ bị ô nhiễm, môi trường sinh thái ở đây cũng sẽ bị phá hoại. Hơn nữa theo cháu biết, nước biển mà nhiều dầu mỡ và các loại rác thải thì sẽ làm cho những tấm thép tiếp xúc với nước của tàu nhanh bị hư hại. Như vậy sẽ rút ngắn tuổi thọ của con tàu.
Phương Minh Viễn hơi thay đổi sắc mặt khi chỉ vào những rác thải đang trôi nổi tràn lan trên mặt biển.
-Cháu nghĩ, nơi này cách vịnh Hải Đường và vịnh Á Long không xa lắm, nếu cứ tiếp diễn theo tình trạng xấu như hiện nay, e rằng có thể sẽ ảnh hưởng đến hai vịnh này.
Nhìn những rác thải dơ bẩn trôi nổi trên mặt biển, Triệu Nam cũng không thể không đỏ mặt. Lúc này, ý thức bảo vệ môi trường của con người thật đúng là một cái gì đó vẫn còn quá xa xôi, căn cứ hải quân Nhai Châu vốn không đủ tiền chi tiêu, hiển nhiên không có khả năng tập trung lớn vào phương diện này. Những chiến hạm khi vận chuyển, bảo vệ, gột rửa dầu mỡ và cáu bẩn v.v... tất cả đều thải ra biển, vì thế nước trên mặt biển gần bến tàu không thể sánh được với nước biển ở vịnh Á Long.
Triệu Nam cũng đã từng tham khảo một số cảng quân sự ở một số quốc gia, ở đâu cũng đều gặp khó khăn về vấn đề xử lý rác thải và dầu mỡ của tàu chiến. Bọn họ chuyên mua và thu nhận khoang thuyền của những tàu chiến bị dính mỡ, xử lý và thu những dầu bẩn từ những tàu thuyền đó lại. Chỉ cần tàu chiến có dính mỡ nước, đều có thể tiếp nhận bất cứ lúc nào, để tiến hành xử lý theo đúng tiêu chuẩn. Sở dĩ làm như vậy là để có thể lập tức giải quyết được vấn đề rác thải sản sinh do tàu chiến. Bọn họ thu nhận rác thải ở bến cảng về xe, phân vào các túi rác, bất kể là thời tiết nóng bức hay những ngày mưa gió tầm tã, họ đều kiên trì đúng nơi, đúng giờ thu nhận về để xử lý, thực hiện chiến dịch “sắp xếp” rác thải và xử lý tàu chiến vấy nước mỡ ở khu bến cảng.
Triệu Nam cũng đã từng so sánh cảng quân sự của Căn cứ hải quân Nhai Châu với cảng quân sự của các nước Âu Mỹ, nước và dầu của căn cứ hải quân Nhai Châu gần như không phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, không cách nào so được với tàu chiến nước ngoài. Công suất điện áp không phối hợp, không thể cung cấp nguồn điện ra cho tàu chiến ở bên ngoài. Nồi hơi tàu chiến cần bổ sung nước cất, mà trạm nước cất ở bến cảng lại sản xuất nước cất không đủ tiêu chuẩn. Sau khi tàu chiến ngừng hoạt động thì cần phải được xử lý lượng lớn mỡ vấy trên tàu, trên bến tàu lại không có trạm xử lý nước vấy mỡ...
Tục ngữ nói, có so sánh mới thấy được chỗ thiếu sót, thế nhưng những thiếu sót này mặc dù là đã được nhìn thấy, vì kinh phí không đủ nên ông ta cũng là “không bột không gột nên hồ”.
Chỉ có điều hôm nay bị Phương Minh Viễn nói thẳng ngay trước mặt, khuôn mặt già nua của ông ta cũng phải nóng bừng vì xấu hổ.
Nhưng trong sự hổ thẹn, ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc bởi sự quan sát rất tinh tế, sâu sắc của Phương Minh Viễn. Tất cả mọi người đều chú ý đến khu trục hạm, riêng chỉ có cậu ta là không chú ý đến đó mà lại để ý tới nơi mà người khác không chú ý đến, hơn nữa còn nghĩ tới khả năng sẽ gây ảnh hưởng trong tương lai. Quả nhiên không hổ danh là cục cưng của Bộ trưởng Bộ đường sắt Tô Hoán Đông.
-Chú Triệu, cháu biết chú chắc chắn cũng không mong khu bến cảng sẽ thành ra như vậy, chẳng qua là vì trong tay không có tiền thôi. Nhưng để phát triển và mở rộng vịnh Hải Đường và vịnh Á Long sau này, tình trạng này cần phải được thay đổi, giải quyết tốt. Gia đình cháu tuy không phải không có tiền, chỉ sợ sẽ làm cho người khác bàn tán dị nghị. Trở về cháu sẽ khuyên chị Thu Hạ quyên tặng một ít thiết bị để xử lý những rác rưởi và nước vấy mỡ. Nhất định phải đảm bảo cho nước biển ở đây không thể cứ mãi ô nhiễm như thế này được. Chú thấy làm như vậy có được không?
Lựa chọn này của Phương Minh Viễn cũng là bất đắc dĩ.
Ở trong nước, “nhà tư bản” như nhà họ Phương nếu nói có quan hệ quá mức thân thiết với quân đội, chỉ sợ sẽ làm một số người lo lắng bất an, vì thế mà chèn ép sự phát triển của nhà họ Phương. Mà Phương Minh Viễn từ đầu đến cuối lại không tính toán di dân, cho nên cũng chỉ có thể làm đường cong gián tiếp cứu nước. Do nhà họ Quách tặng chiến khu, lại do Triệu Nam đến quân khu thực hiện, cứ như vậy, tốt xấu cũng có thể làm một số người nảy sinh một vài nghi ngờ không cần thiết.
Phương Minh Viễn hy vọng nhà họ Phương có thể trong hoàn cảnh khá ổn định mau chóng phát triển hơn, chỉ có đợi đến khi nhà họ Phương có đầy đủ thực lực ở phương diện đời sống kinh tế và diễn đàn chính trị thì mới là lúc Phương gia chính thức phát triển mở rộng. Mà trước lúc đó, tốt nhất vẫn là ngấm ngầm đi vào, không nên dùng đến súng đạn.
Triệu Nam mừng không kể xiết. Ban đầu khi mời mấy người Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đến, ông ta nghĩ không biết có thể làm hai người họ quyên tặng một ít đồ vật cho căn cứ hải quân Nhai Châu hay không, không thể tưởng tượng được, còn chưa cần ông ta mở lời, tự Phương Minh Viễn đã chủ động đề xuất ra. Tuy nói là những đồ dùng này không có tác dụng gì đối với việc nâng cao sức chiến đấu của quân binh hải quân, nhưng chúng có thể làm nước của bến cảng sạch hơn, đây cũng là một việc tốt, dù sao ai mà không hy vọng có thể được làm việc trong một một trường sạch sẽ thoải mái chứ?
-Chú Triệu, ban nãy lúc đi tham quan, cháu để ý thấy các trang thiết bị đồ dùng ở ký túc xá đều đã quá cũ, có thể còn nhiều hơn tuổi của chúng ta, cho nên khi trở về cháu sẽ mua một lô bàn ghế văn phòng ở thành phố, tặng cho căn cứ, để thay mới những trang thiết bị đã quá cũ đó.
Tuy rằng nói ký túc xá đó càng vì lâu năm mà cũ nát, thế nhưng Phương Minh Viễn không vì vậy mà nói thẳng thừng ra tình trạng đó. Hơn nữa ban nãy hắn cũng đã trông thấy, ngay cả phòng làm việc của Triệu Nam và Lữ Lương cũng không khác gì những phòng kia, đồ đạc trang thiết bị đều đã quá cũ kỹ, mà chén đựng trà của hai người họ cũng đều là loại phổ biến nhất trong quân đội. Điều này đã làm cho người đã trải qua kiếp lai sinh, gặp bao nhiêu sự việc như Phương Minh Viễn có ấn tượng rất tốt với mấy người Triệu Nam. Đó là lí do ban nãy dọc đường đi hắn cứ suy nghĩ lần đầu đến nên tặng quà gì mới thích hợp.
Trực tiếp đưa tiền đương nhiên là điều không nên nhất, vì như vậy rất dễ bị người ngoài nói xuyên tạc. Thế nhưng tặng một lô bàn ghế dùng trong văn phòng, tin chắc rằng sẽ không ai nói gì được.
Trong lòng Triệu Nam rất vui mừng, những vật dụng trong căn cứ sớm đã nên thay mới rồi, chẳng qua khoản tiền này đều đã bị ông ta dùng vào việc tiếp viện bổ sung dầu mỡ cho chiến hạm, cho nên tuổi thọ của những thiết bị này cũng không dưới 20 năm, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục phát trển với chút sức tàn lực kiệt. Đối với việc này, trong căn cứ cũng không phải không có người nói sau lưng, bây giờ Phương Minh Viễn đưa một lô trang thiết bị mới đến, những người đó cũng không còn gì để nói nữa.
-Thật tốt quá Minh Viễn, chú thay mặt cho toàn thể quân nhân binh sĩ của căn cứ hải quân Nhai Châu cảm ơn cháu.
Triệu Nam lập tức chào Phương Minh Viễn theo đúng nghi thức quân đội.
/1605
|