Sớm biết như vậy, thì đã không quay lại rồi!
Lâm Liên lúc này cũng đã quên mất vừa rồi cô muốn nói với Phương Minh Viễn chuyện gì đó, trong lòng có chút cảm giác tự trách móc.
Kỳ thực đối với Phương Minh Viễn Lâm Liên cũng không có tình cảm đặc biệt gì, vì Triệu Nhã và Phùng Thiến đã có địa vị trong lòng những người nhà họ Phương, là vợ tương lai của cậu, nếu không có gì xảy ra ngoài dự tính thì sẽ là một trong hai cô gái đó. Mà Lâm Liên cũng nhiều lần gặp hai cô gái, rất duyên dáng, yêu kiều, hoàn toàn xứng danh là thiếu nữ xinh đẹp. Tuy Lâm Liên luôn cho rằng người đẹp giống em gái mình trên đời này rất ít. Nhưng cũng không thể thừa nhận là khi hai cô đến độ mười sáu, mười bảy tuổi, nhan sắc hai cô cũng không thua kém gì em gái mình.
Tâm trạng Lâm Liên lúc đó giống ở kiếp trước những fan hâm mộ có phản ứng tâm lý đối với thần tượng của mình, trong đó cũng có cả sự cảm kích của cô đối với Phương Minh Viễn. Lúc đầu nếu như không phải Phương Minh Viễn xuất hiện, cho vay tiền, đưa bố cô nhập viện, còn giúp sắp xếp công việc cho người nhà cô thì làm sao cô có được một gia đình hạnh phúc như hôm nay. Càng không cần phải nói bản thân còn có thể đến được Hồng Kông và thủ đô để mở rộng tầm mắt.
Có lẽ bản thân khi rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể hi sinh chính tình yêu của mình, lấy tên lưu manh nào đó làm chồng để có thể trả tiền thuốc men cho cha.. Hơn nữa chị cả mình cũng chỉ có thể cam chịu người ta từ hôn làm nhục em gái mình và cũng không thể học Đại học được, người nhà sống rất thê thảm. Một năm trở lại đây, cô cũng không biết đã bao nhiêu lần nằm mơ rồi lại tỉnh giấc trong đêm bởi những cảnh vật trong giấc mơ, mồ hôi đầm đìa, mà mỗi khi như vậy thì tình cảm của cô đối với Phương Minh Viễn lại dâng trào.
Vạn nhất...
Nếu nói...
Lâm liên lắc lắc đầu, không để bản thân tiếp tục nghĩ nữa, cô đi vào phòng bếp.
Tuy nhiên lúc này Phương Minh Viễn cũng không biết đi đâu tốt hơn. Trong nhà vệ sinh vẫn còn mùi hương của cô gái, nhìn hệ thống thông gió phía trên nhà vệ sinh, cậu thấy có treo đồ lót màu sắc khá sặc sỡ, đặc biệt là chiếc quần trong màu đen có in hình những bàn tay to nhỏ, trong lòng không nén được nụ cười đau khổ, đây không phải là hấp dẫn mình hay sao? Tuy nhiên, cậu cũng hiểu, chuyện này cũng không trách Lâm Liên được, phòng lớn như vậy. Treo ở ban công sân thượng, đến lúc đó Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đi đến cũng không hay lắm. Huống gì trước đó cô cũng không biết hôm nay mình sẽ trở về.
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, nếu cậu mở vòi sen thì phải đem đồ lót của cô ấy treo chỗ khác, nếu không sẽ bị ướt hết, nhưng có chỗ nào để treo đâu chứ?
Phương Minh Viễn từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Liên đang ở trong bếp lau bát đĩa, thấy Phương Minh Viễn đi ra, không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên:
- Sao thế? Nước nóng quá à hay là không đủ ấm?
Rõ ràng vừa rồi mình đã pha nước ấm rồi mà, tuy có nóng một chút nhưng rất vừa mà?
Thủ đô năm 90, bình nước nóng điện vẫn chưa có nhiều, nhà nhà đa số đều dùng bình nước nóng ga để bảo đảm an toàn, tránh khí độc có trong than, Phương Minh Viễn đem máy nước nóng đặt vào phòng bếp. Nhưng như vậy, việc điều chỉnh nhiệt độ của nước cũng có chút rắc rối.
- Chị Liên, mấy cái đồ chị giặt kia.
Phương Minh Viễn nói chưa dứt lời thì Lâm Liên đã nhớ lại, buổi chiều sau khi cô ấy về đã đi tắm một cái, tiện tay giặt luôn quần áo, treo phía trên máy nước nóng. Mặt cô nóng lên, cô lập tức lao ra khỏi bếp, chỉ là không chú ý vì vừa rồi khi lau bát, trên nền bếp còn rất nhiều nước mà chưa kịp lau khô, cô đi mới có hai bước thì trượt chân, rồi ngã xuống đất.
Phương Minh Viễn thấy tình thế không ổn, liền tiến tới đỡ Lâm Liên. Không ngờ Lâm Liên không những ngã một cách đột ngột, mà cú ngã rất mạnh, người tuy đã có đỡ rồi, nhưng trọng tâm của cậu lại không vững, nên ngã đập mông xuống đất, cậu nhe răng nhếch miệng, hơi ấm thơm ngát trong lòng ngực chẳng cần để ý cũng cảm nhận được.
- Tiểu Phương, Tiểu Phương! Cậu có đau chỗ nào không?
Lâm Liên vừa ngẩng lên thì đụng đầu vào trước ngực của Phương Minh Viễn, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt cậu biến sắc, không để ý đến đầu gối mình đang đau đớn vội vàng ôm đầu cậu kêu lên.
Phương Minh Viễn lúc này mới bình thường lại, không ngừng xua tay nói:
- Không sao, không sao, chỉ là trượt chân một tí thôi mà!
Lúc này hai người mới nhận ra, tư thế này có chút ám muội. Phương Minh Viễn hai chân dang rộng ngồi dưới đất, còn Lâm Liên quỳ giữa hai chân cậu, đùi cô ở đúng vị trí có thể chạm vào chỗ nhạy cảm của Phương Minh Viễn, nghe thấy cơ thể con gái chạm vào người mình, mà sự động chạm ấy là vô ý, Phương Minh Viễn tự nhiên cảm thấy có chút phản ứng.
Sắc mặt của Lâm Liên bây giờ có thể đem so sánh với Quan Công được rồi, cô vội đứng dậy, và đỡ Phương Minh Viễn dậy, rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, thu dọn quần áo lại, rồi lao vào phòng đóng cửa .
Phương Minh Viễn nhìn lại chính mình rồi lắc đầu cười một cách đau khổ rồi đi tắm, còn về chuyện vì sao lại phản ứng như vậy thì không ai biết được.
Tin tức mỏ vàng có trữ lượng hàng trăm tấn của huyện Xích nhanh chóng truyền đến tai chính phủ cấp cao của Hoa Hạ, Trì Cảnh Ngọc trong báo cáo lên trên có ý nhắc đến ảnh hưởng của Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông, mà Tô Hoán Đông lại có ý đem ảnh hưởng của Phương Minh Viễn đối với đề án đường sắt lúc trước tiết lộ ra vài phần, lúc đó, cái tên Phương Minh Viễn theo thời gian cũng dần mờ nhạt đi thì nay trong giới quan chức cao cấp chính phủ lại trở thành một đề tài nóng.
- Sống như Phương Minh Viễn!
Đây có thể là cảm nhận tự đáy lòng của không ít quan chức cấp cao đối với Phương Minh Viễn những năm trở lại đây.
Lần đầu tiên Phương Minh Viễn nhìn thấy những vị cấp cao này là vì siêu thị Carrefour trong một trận bão mua hàng trong cả nước, sống chết vẫn bám trụ thế dẫn đầu về giá hàng hóa tăng của huyện Bình Xuyên, tạo nên kì tích có một không hai trong cả nước, giành lấy hào quang cho thành phố Duy Nam tỉnh Tần Tây.
Mà lúc này đây, cậu không ngờ lại có thể đem một mỏ vàng với trữ lượng hơn trăm tấn giao nộp cho nhà nước, hành động như vậy có ý nghĩa rất sâu xa và to lớn, nhất thời khó có thể nói một cách rõ ràng được. Vàng, không chỉ tượng trưng cho sự giàu có, mà còn có ý nghĩa chính trị quan trọng, đối với việc ổn định tiền tệ quốc gia càng có tác dụng không thể thay thế được.
Một thiếu niên nhỏ nhắn, nhưng là học sinh trung học, lại không chỉ tài hoa xuất chúng mà còn làm vinh quang cho đất nước, hơn nữa có khả năng kinh doanh nhạy bén và rất may mắn, không ngờ có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể giành lại được Nặc Đại một cách hợp pháp, hơn nữa còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các quan chức cấp cao, điều này đối với sự phát triển trong tương lai của cậu có thể nói ảnh hưởng rất lớn.
Thành tích như vậy, lại nhìn lại những thế hệ sau bất tài của mình càng làm bản thân tức chết đi được.
Lâm Liên lúc này cũng đã quên mất vừa rồi cô muốn nói với Phương Minh Viễn chuyện gì đó, trong lòng có chút cảm giác tự trách móc.
Kỳ thực đối với Phương Minh Viễn Lâm Liên cũng không có tình cảm đặc biệt gì, vì Triệu Nhã và Phùng Thiến đã có địa vị trong lòng những người nhà họ Phương, là vợ tương lai của cậu, nếu không có gì xảy ra ngoài dự tính thì sẽ là một trong hai cô gái đó. Mà Lâm Liên cũng nhiều lần gặp hai cô gái, rất duyên dáng, yêu kiều, hoàn toàn xứng danh là thiếu nữ xinh đẹp. Tuy Lâm Liên luôn cho rằng người đẹp giống em gái mình trên đời này rất ít. Nhưng cũng không thể thừa nhận là khi hai cô đến độ mười sáu, mười bảy tuổi, nhan sắc hai cô cũng không thua kém gì em gái mình.
Tâm trạng Lâm Liên lúc đó giống ở kiếp trước những fan hâm mộ có phản ứng tâm lý đối với thần tượng của mình, trong đó cũng có cả sự cảm kích của cô đối với Phương Minh Viễn. Lúc đầu nếu như không phải Phương Minh Viễn xuất hiện, cho vay tiền, đưa bố cô nhập viện, còn giúp sắp xếp công việc cho người nhà cô thì làm sao cô có được một gia đình hạnh phúc như hôm nay. Càng không cần phải nói bản thân còn có thể đến được Hồng Kông và thủ đô để mở rộng tầm mắt.
Có lẽ bản thân khi rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể hi sinh chính tình yêu của mình, lấy tên lưu manh nào đó làm chồng để có thể trả tiền thuốc men cho cha.. Hơn nữa chị cả mình cũng chỉ có thể cam chịu người ta từ hôn làm nhục em gái mình và cũng không thể học Đại học được, người nhà sống rất thê thảm. Một năm trở lại đây, cô cũng không biết đã bao nhiêu lần nằm mơ rồi lại tỉnh giấc trong đêm bởi những cảnh vật trong giấc mơ, mồ hôi đầm đìa, mà mỗi khi như vậy thì tình cảm của cô đối với Phương Minh Viễn lại dâng trào.
Vạn nhất...
Nếu nói...
Lâm liên lắc lắc đầu, không để bản thân tiếp tục nghĩ nữa, cô đi vào phòng bếp.
Tuy nhiên lúc này Phương Minh Viễn cũng không biết đi đâu tốt hơn. Trong nhà vệ sinh vẫn còn mùi hương của cô gái, nhìn hệ thống thông gió phía trên nhà vệ sinh, cậu thấy có treo đồ lót màu sắc khá sặc sỡ, đặc biệt là chiếc quần trong màu đen có in hình những bàn tay to nhỏ, trong lòng không nén được nụ cười đau khổ, đây không phải là hấp dẫn mình hay sao? Tuy nhiên, cậu cũng hiểu, chuyện này cũng không trách Lâm Liên được, phòng lớn như vậy. Treo ở ban công sân thượng, đến lúc đó Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đi đến cũng không hay lắm. Huống gì trước đó cô cũng không biết hôm nay mình sẽ trở về.
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, nếu cậu mở vòi sen thì phải đem đồ lót của cô ấy treo chỗ khác, nếu không sẽ bị ướt hết, nhưng có chỗ nào để treo đâu chứ?
Phương Minh Viễn từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Liên đang ở trong bếp lau bát đĩa, thấy Phương Minh Viễn đi ra, không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên:
- Sao thế? Nước nóng quá à hay là không đủ ấm?
Rõ ràng vừa rồi mình đã pha nước ấm rồi mà, tuy có nóng một chút nhưng rất vừa mà?
Thủ đô năm 90, bình nước nóng điện vẫn chưa có nhiều, nhà nhà đa số đều dùng bình nước nóng ga để bảo đảm an toàn, tránh khí độc có trong than, Phương Minh Viễn đem máy nước nóng đặt vào phòng bếp. Nhưng như vậy, việc điều chỉnh nhiệt độ của nước cũng có chút rắc rối.
- Chị Liên, mấy cái đồ chị giặt kia.
Phương Minh Viễn nói chưa dứt lời thì Lâm Liên đã nhớ lại, buổi chiều sau khi cô ấy về đã đi tắm một cái, tiện tay giặt luôn quần áo, treo phía trên máy nước nóng. Mặt cô nóng lên, cô lập tức lao ra khỏi bếp, chỉ là không chú ý vì vừa rồi khi lau bát, trên nền bếp còn rất nhiều nước mà chưa kịp lau khô, cô đi mới có hai bước thì trượt chân, rồi ngã xuống đất.
Phương Minh Viễn thấy tình thế không ổn, liền tiến tới đỡ Lâm Liên. Không ngờ Lâm Liên không những ngã một cách đột ngột, mà cú ngã rất mạnh, người tuy đã có đỡ rồi, nhưng trọng tâm của cậu lại không vững, nên ngã đập mông xuống đất, cậu nhe răng nhếch miệng, hơi ấm thơm ngát trong lòng ngực chẳng cần để ý cũng cảm nhận được.
- Tiểu Phương, Tiểu Phương! Cậu có đau chỗ nào không?
Lâm Liên vừa ngẩng lên thì đụng đầu vào trước ngực của Phương Minh Viễn, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt cậu biến sắc, không để ý đến đầu gối mình đang đau đớn vội vàng ôm đầu cậu kêu lên.
Phương Minh Viễn lúc này mới bình thường lại, không ngừng xua tay nói:
- Không sao, không sao, chỉ là trượt chân một tí thôi mà!
Lúc này hai người mới nhận ra, tư thế này có chút ám muội. Phương Minh Viễn hai chân dang rộng ngồi dưới đất, còn Lâm Liên quỳ giữa hai chân cậu, đùi cô ở đúng vị trí có thể chạm vào chỗ nhạy cảm của Phương Minh Viễn, nghe thấy cơ thể con gái chạm vào người mình, mà sự động chạm ấy là vô ý, Phương Minh Viễn tự nhiên cảm thấy có chút phản ứng.
Sắc mặt của Lâm Liên bây giờ có thể đem so sánh với Quan Công được rồi, cô vội đứng dậy, và đỡ Phương Minh Viễn dậy, rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, thu dọn quần áo lại, rồi lao vào phòng đóng cửa .
Phương Minh Viễn nhìn lại chính mình rồi lắc đầu cười một cách đau khổ rồi đi tắm, còn về chuyện vì sao lại phản ứng như vậy thì không ai biết được.
Tin tức mỏ vàng có trữ lượng hàng trăm tấn của huyện Xích nhanh chóng truyền đến tai chính phủ cấp cao của Hoa Hạ, Trì Cảnh Ngọc trong báo cáo lên trên có ý nhắc đến ảnh hưởng của Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông, mà Tô Hoán Đông lại có ý đem ảnh hưởng của Phương Minh Viễn đối với đề án đường sắt lúc trước tiết lộ ra vài phần, lúc đó, cái tên Phương Minh Viễn theo thời gian cũng dần mờ nhạt đi thì nay trong giới quan chức cao cấp chính phủ lại trở thành một đề tài nóng.
- Sống như Phương Minh Viễn!
Đây có thể là cảm nhận tự đáy lòng của không ít quan chức cấp cao đối với Phương Minh Viễn những năm trở lại đây.
Lần đầu tiên Phương Minh Viễn nhìn thấy những vị cấp cao này là vì siêu thị Carrefour trong một trận bão mua hàng trong cả nước, sống chết vẫn bám trụ thế dẫn đầu về giá hàng hóa tăng của huyện Bình Xuyên, tạo nên kì tích có một không hai trong cả nước, giành lấy hào quang cho thành phố Duy Nam tỉnh Tần Tây.
Mà lúc này đây, cậu không ngờ lại có thể đem một mỏ vàng với trữ lượng hơn trăm tấn giao nộp cho nhà nước, hành động như vậy có ý nghĩa rất sâu xa và to lớn, nhất thời khó có thể nói một cách rõ ràng được. Vàng, không chỉ tượng trưng cho sự giàu có, mà còn có ý nghĩa chính trị quan trọng, đối với việc ổn định tiền tệ quốc gia càng có tác dụng không thể thay thế được.
Một thiếu niên nhỏ nhắn, nhưng là học sinh trung học, lại không chỉ tài hoa xuất chúng mà còn làm vinh quang cho đất nước, hơn nữa có khả năng kinh doanh nhạy bén và rất may mắn, không ngờ có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể giành lại được Nặc Đại một cách hợp pháp, hơn nữa còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các quan chức cấp cao, điều này đối với sự phát triển trong tương lai của cậu có thể nói ảnh hưởng rất lớn.
Thành tích như vậy, lại nhìn lại những thế hệ sau bất tài của mình càng làm bản thân tức chết đi được.
/1605
|