Cái tiếng “dừng tay” này lại là còn mang thêm vài phần nghe như tiếng trẻ con nên lại càng làm cho người khác cảm thấy chói tai.
Hắc lão đại nhìn vào đám đông, hai con mắt còn mang thêm vài phần hung ác. Mấy ngày trước cũng có một người thanh niên cũng trong một hoàn cảnh tương tự nhảy vào trước mặt đám người này kêu oan cho những người dân vô tội, đã bị bọn chúng đánh cho một trận, không ngờ hôm nay lại vẫn còn có người đứng ra ngăn cản, hơn nữa xem ra tuổi còn nhỏ hơn nữa, đúng điếc không sợ súng. Xem ra không chứng tỏ uy quyền một chút thì đám người này sẽ không biết sợ chính quyền là gì rồi.
- Ban nãy ai hét đó? Mẹ mày, đứng ra đây cho tao!
Hắc lão đại chỉ tay vào hướng vừa phát ra giọng nói, hung tợn hét lên.
Đám người lập tức tản ra, làm lộ ra Phương Minh Viễn vẫn đứng trong đám đông nãy giờ, chỉ có Trần Trung và Lâm Liên vẫn đứng bên cạnh cậu, còn mấy người còn lại thì giả vờ như không biết đứng nghiêng về phía đám đông.
- Đúng là lưu manh thổ phỉ, mở miệng ra là chửi mẹ nó, đâu có giống là người ở trong chính quyền.
Phương Minh Viễn chửi không chút khách khí.
- Chẳng thấy tí nào bóng dáng cái truyền thống kính già yêu trẻ của người Hoa Hạ trên người ông cả, mà chỉ thấy như là lại nhìn thấy bóng dáng của mấy tên Hán gian làm chó săn cho bọn Nhật xâm lược Hoa Hạ năm đó vậy.
Đám đông phát ra mấy tiếng cười lớn, mặt Hắc lão đại và mấy người kia lập tức biến sắc.
Hắc lão đại đánh mắt với mấy người còn lại, đám người lập tức bỏ cụ già ra, nhe răng cười một cách độc ác bước tới chỗ Phương Minh Viễn, nói với Trần Trung:
- Thằng nhãi ranh này là người nhà mày hả? Cái đũng quần của con đàn bà nào túm không nhanh mà để lọt ra nó vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám gây trở ngại cho người thi hành công vụ, lại còn nhục mạ nhân viên nhà nước nữa, đúng là tội ác tày trời. Xem ra không dạy cho các người một bài học sâu sắc thì các người không biết trời cao đất dày là gì rồi.
Có điều chỉ là một thằng nhãi ranh, một cô gái xinh đẹp cộng với một người đàn ông trung niên, đám người như vậy trong mắt y có thể nói chẳng có tí sức chiến đấu nào. Chỉ cần hạ gục được Trần Trung thì Phương Minh Viễn và Lâm Liên chẳng phải sẽ như cá nằm trên thớt muốn chém giết thế nào là tùy sao. Còn việc có đánh được Trần Trung hay không thì Hắc lão đại nghĩ rằng đó chẳng phải là vấn đề.
Phải biết rằng, mấy anh em y khi chưa làm trong cục quản lý đô thị, có ai mà không nổi danh cuồn cuộn ở cái đất Uy Giang này, nào là chửi bới đánh người, trêu ghẹo con gái nhà lành, cái nào mà chưa từng làm qua. Phải vào cục cảnh sát cũng là chuyện như cơm bữa. Hơn nữa, thành phố thành lập nên đội quản lý này, ngay từ khi bắt đầu đã nói rõ, đối với những người dân không phục tùng mệnh lệnh thì phải đánh cho bọn họ không dám vi phạm nữa mới thôi. Nếu không phải mấy người bọn họ biết đánh người, dám đánh người, lại còn là ra tay rất tàn độc nữa thì đời nào chính quyền lại tuyển họ vào làm quản lý thành phố chứ.
Người thanh niên mấy ngày trước, nghe nói còn là sinh viên đại học, sinh viên đại học thì đã sao? Có đầu óc thì có ích lợi cái chó gì, bây giờ là nắm đấm ai to thì người ấy có lí, huống gì bây giờ chúng ta là người nhà nước, đối đầu với chúng ta là đối đầu với thành phố, với chính quyền, là đối đầu với quốc gia.
Hắc lão đại nếu đã muốn tạo uy danh trước mặt mọi người thì tất nhiên là sẽ không muốn phí lời thêm nữa. Trong lúc nói chuyện thì đám người đã xông lên rồi. Hắc lão đại cầm đầu như một mũi tên xông lên, nhằm thẳng vào mặt Trần Trung đấm thẳng tới, hai người nữa cũng xông tới chỗ Trần Trung còn mấy người còn lại thì nhằm thẳng hướng Lâm Liên xông tới, một cô gái đẹp như vậy tất nhiên là sẽ chẳng có sức mà đánh nhau rồi, vừa dễ bắt lại còn có thể thừa cơ chọc ghẹo, kiếm tí chút, vui vẻ mà chẳng mất gì.
Hắc lão đại sao có thể biết được, những lời nói ban nãy của y lại đã xúc phạm đến mẹ của Phương Minh Viễn, nhưng lại làm cho tất cả những tùy tùng đi cùng Phương Minh Viễn nổi giận. Xưa nay quan hệ của Bạch Bình và những người đi theo bảo vệ cho Phương Minh Viễn rất tốt, luôn hỏi han ân cần, quan tâm hết mực. Tất nhiên mọi người đều hiểu rằng, Bạch Bình mong rằng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho Phương Minh Viễn. Nhưng chẳng phải là họ cũng lấy tiền của nhà họ Phương sao? Chủ nhà lúc nào cũng trả lương hậu hĩnh, bình thường cũng chẳng có việc gì, gặp chuyện mà ra tay thì cũng là chuyện nên làm thôi. Vì vậy những người nhận được đãi ngộ hậu hĩnh này rất tôn trọng Bạch Bình. Bây giờ nghe thấy những lời xấu xa này phát ra từ miệng tên Hắc lão đại này, cơn tức giận lập tức dâng lên cuồn cuộn.
Trần Trung chỉ hơi nghiên đầu cũng đã tránh được cú đấm của Hắc lão đại, đồng thời nhấc chân hung hăng giáng thẳng vào bụng của Hắc lão đại. Cùng lúc đó cũng tung ra một cú đấm vào bả vai phải của y, Hắc lão đại lập tức bị ngã lăn đùng ra đất, lúc này y mới cảm thấy bụng đau như ruột gan phèo phổi đều lộn hết cả ra ngoài, y còn chưa kịp bò dậy thì đã phun ra một mồm máu tươi.
Trần Trung không thèm nhìn y, nghiêng người vụt lên đến trước mặt một tên khác, tên kia không ngờ Hắc lão đại chỉ mới mặt đối mặt mà đã bị đối phương đánh cho ngã chỏng queo, rồi lại nhìn thấy Trần Trung hướng thẳng đến phía mình nên thất kinh sợ hãi hướng một cú đấm đến thẳng mặt Trần Trung, Trần Trung giơ tay tóm lấy cổ tay y, xoay người đã xoay cánh ta y ra phía sau, chỉ hơi dùng lực thì cái cổ tay đã bị bẻ quặt, y đau đến nỗi kêu lên. Trần Trung tiện tay đánh vào cổ y một chưởng, làm y hôn mê bất tỉnh.
Tên thứ ba lúc này vừa mới vọt tới phía sau Trần Trung, giơ chiếc côn cảnh sát lên, hung hăng đánh vào phía sau đầu Trần Trung, nếu như y thực hiện được cú đánh này, thì có thể sẽ làm chấn thương sọ não. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều thất kinh, bất giác kêu lên:
- Cẩn thận phía sau!
Trần Trung lắc người một cái đã tránh được cú đánh này của đối phương, anh ta quá căm ghét tên này ra tay quá tàn độc nên đã đã nhằm thẳng bụng y đạp một cái, còn đánh gãy tay y, đoạt lấy chiếc côn.
Sau khi xử lý xong ba tên này, anh ta nhìn bốn phía, mấy tên ban nãy cùng xông ra với Hắc lão đại, ngoại trừ tài xế ra thì tất cả đều đang lăn lóc trên đất, không phải là hôn mê bất tỉnh thì cũng là ôm vết thương mà kêu cha kêu mẹ. Một đám ô hợp này làm sao có thể so sánh với những người đã từng là quân nhân như họ được.
Đám người đứng xung quanh đều thất kinh, bọn họ cứ nghĩ rằng thảm kịch mấy hôm trước sẽ lại tái diễn, mà lần này những kẻ gặp xui xẻo lại còn có thêm cả một cô gái và một cậu bé nữa. Nhưng ai cũng không thể ngờ được, ba người Hắc lão đại lại bị Trần Trung đánh cho ngã lăn dưới đất, mà những người vây lấy Lâm Liên kia thì lại bị ba người đột nhiên xông ra từ đám đông gọn gẽ nhanh nhẹn đánh cho nằm lăn quay dưới đất.
Trần Trung như không có gì bước đến trước mặt Hắc lão đại, lúc này y mới miễn cưỡng bò dậy, trong bụng vẫn còn đau âm ỉ, sự đau đớn và cảnh tượng các đồng nghiệp đang nằm lăn lóc dưới đất lúc này đã khiến y không còn giữ được cái dáng vè bệ vệ kiêu ngạo ban nãy nữa. Hai tay y ôm bụng, nhìn thấy Trần Trung tới gần, không kìm nổi chân cứ bước lùi về phía sau, vẻ mặt y như là một chú chỏ nhỏ nhìn thấy một con mãnh thú vậy, thật sự bất lực.
- Mày…mày đánh nhân viên nhà nước đang làm nhiệm vụ trước mặt bao nhiêu người, là vi phạm pháp luật, mày phải ngồi tù.
Hắc lão đại mạnh mồm hét lên, chỉ có điều khí lực không đủ nên đã không còn cái khẩu khí như ban nãy nữa.
- Nói như vậy thì chuyện mày đánh đập nhục mạ người già ngay trước mặt quần chúng là việc chấp hành pháp luật hả? Mày dám đứng ngay tại đây nói thật to không? Đây là lãnh đạo thành phố này yêu cầu mày làm như vậy sao?
Trần Trung cười lạnh nói.
Là một cựu quân nhân, đối với những hành vi của những quản lý đô thị làm giữa ban ngày ban mặt như thế này, tất nhiên là không thể nào thuận mắt được, mà hơn nữa việc ra tay tàn nhẫn của mấy người Hắc lão đại lại càng làm anh ta nổi giận.
Hắc lão đại lập tức câm miệng, y dù có ngang ngược kiêu ngạo cỡ nào cũng có thể hiểu được, cho dù đúng là Bí thư thành ủy Uy Giang có ra cái mệnh lệnh như thế thì lúc này cũng không thể khẳng định được, nếu không thì e rằng không ai có thể gánh được hậu quả. Đừng tưởng bình thường đội quản lý đô thị hung hãn với dân chúng như vậy, nhưng chỉ cần một câu nói của Bí thư thành ủy thôi cũng khiến bọn họ thất nghiệp hết.
- Đánh y đi, đánh y đi.
Đám đông đột nhiên có tiếng người hét lên, lập tức đã nhận được sự hưởng ứng của mọi người xung quanh, tất cả đều đồng loạt hô:
- Đánh đi.
Nếu không phải vì da của y ngăm đen thì e rằng lúc này có lẽ nó đã trắng bệch như tờ giấy rồi.
- Nếu không phải vì bọn họ chiếm nơi bày bán hàng rong, làm cản trở giao thông, lại còn ảnh hưởng đến môi trường thì chúng tôi cũng đã không làm gì bọn họ.
Hắc lão đại vừa rút lui vừa vắt óc nghĩ ra cách để bao biện. Lui thêm mấy bước nữa là đã đến chỗ chiếc xe tải mà chúng đi đến đây rồi, chỉ cần ngồi được lên xe là không cần sợ tên trung niên kia nữa rồi. Tiểu Lưu ngồi trên xe nhất định là đã báo cảnh sát rồi, y chỉ cần kéo dài thời gian đợi cho cảnh sát đến đây, thì xem tên tiểu tử này còn kiêu ngạo được nữa không.
Trần Trung sao lại có thể không nhìn ra cái suy nghĩ thiển cận này của y được chứ, anh ta bèn nhảy tới, túm lấy bả vai y mặc cho y kêu la kéo thẳng y đến trước mặt Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn khinh bỉ khoát tay nói:
- Bắt y xin lỗi cụ già trước đã.
Loại cặn bã như thế này có nói đạo lý với y cũng chẳng có tác dụng. Bọn chúng chỉ là loại sợ sệt quyền thế thì biết cái gì là pháp luật là đạo đức chứ.
Trần Trung lại lôi y đến trước mặt cụ già bán dưa hấu, không chút khách khí đá vào đầu gối của y, chân của Hắc lão đại không khỏi khụy xuống, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, làm cho y lại thêm một trận kêu gào thảm thiết.
- Xin lỗi ông cụ đi, làm đổ vỡ hết dưa thì phải bồi thường cho người ta.
Trần Trung cho y một bạt tai, khi đẩy người khác sao không nghĩ người ta cũng biết đau, khi đến lượt mình thì sao lại kêu khóc thảm thiết thế chứ!
- Đừng đừng đừng, tôi không dám nhận đâu.
Cụ già kinh hãi liên tục xua tay nói.
- Chỉ cần đồng chí này không thu xe ngựa của tôi, thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi.
Cụ già vừa nói vừa kéo chiếc xe ngựa đi.
Đúng vào lúc đó, từ một đầu đường khác đã vang lên tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, mọi người đều quay đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy có bốn chiếc xe dắt đèn cảnh sát đang chạy nhanh về hướng này. Đám đông nhìn thấy mặt liền biến sắc, có người còn kêu lên:
- Mọi người đi mau, cảnh sát đến đấy.
Hắc lão đại nhìn thấy thế lập tức hai mắt sáng lên cười ha hả nói:
- Chúng mày chết chắc rồi, đánh người thi hành công vụ trước mặt mọi người, tất cả đều phải ngồi tù!
Hắc lão đại nhìn vào đám đông, hai con mắt còn mang thêm vài phần hung ác. Mấy ngày trước cũng có một người thanh niên cũng trong một hoàn cảnh tương tự nhảy vào trước mặt đám người này kêu oan cho những người dân vô tội, đã bị bọn chúng đánh cho một trận, không ngờ hôm nay lại vẫn còn có người đứng ra ngăn cản, hơn nữa xem ra tuổi còn nhỏ hơn nữa, đúng điếc không sợ súng. Xem ra không chứng tỏ uy quyền một chút thì đám người này sẽ không biết sợ chính quyền là gì rồi.
- Ban nãy ai hét đó? Mẹ mày, đứng ra đây cho tao!
Hắc lão đại chỉ tay vào hướng vừa phát ra giọng nói, hung tợn hét lên.
Đám người lập tức tản ra, làm lộ ra Phương Minh Viễn vẫn đứng trong đám đông nãy giờ, chỉ có Trần Trung và Lâm Liên vẫn đứng bên cạnh cậu, còn mấy người còn lại thì giả vờ như không biết đứng nghiêng về phía đám đông.
- Đúng là lưu manh thổ phỉ, mở miệng ra là chửi mẹ nó, đâu có giống là người ở trong chính quyền.
Phương Minh Viễn chửi không chút khách khí.
- Chẳng thấy tí nào bóng dáng cái truyền thống kính già yêu trẻ của người Hoa Hạ trên người ông cả, mà chỉ thấy như là lại nhìn thấy bóng dáng của mấy tên Hán gian làm chó săn cho bọn Nhật xâm lược Hoa Hạ năm đó vậy.
Đám đông phát ra mấy tiếng cười lớn, mặt Hắc lão đại và mấy người kia lập tức biến sắc.
Hắc lão đại đánh mắt với mấy người còn lại, đám người lập tức bỏ cụ già ra, nhe răng cười một cách độc ác bước tới chỗ Phương Minh Viễn, nói với Trần Trung:
- Thằng nhãi ranh này là người nhà mày hả? Cái đũng quần của con đàn bà nào túm không nhanh mà để lọt ra nó vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám gây trở ngại cho người thi hành công vụ, lại còn nhục mạ nhân viên nhà nước nữa, đúng là tội ác tày trời. Xem ra không dạy cho các người một bài học sâu sắc thì các người không biết trời cao đất dày là gì rồi.
Có điều chỉ là một thằng nhãi ranh, một cô gái xinh đẹp cộng với một người đàn ông trung niên, đám người như vậy trong mắt y có thể nói chẳng có tí sức chiến đấu nào. Chỉ cần hạ gục được Trần Trung thì Phương Minh Viễn và Lâm Liên chẳng phải sẽ như cá nằm trên thớt muốn chém giết thế nào là tùy sao. Còn việc có đánh được Trần Trung hay không thì Hắc lão đại nghĩ rằng đó chẳng phải là vấn đề.
Phải biết rằng, mấy anh em y khi chưa làm trong cục quản lý đô thị, có ai mà không nổi danh cuồn cuộn ở cái đất Uy Giang này, nào là chửi bới đánh người, trêu ghẹo con gái nhà lành, cái nào mà chưa từng làm qua. Phải vào cục cảnh sát cũng là chuyện như cơm bữa. Hơn nữa, thành phố thành lập nên đội quản lý này, ngay từ khi bắt đầu đã nói rõ, đối với những người dân không phục tùng mệnh lệnh thì phải đánh cho bọn họ không dám vi phạm nữa mới thôi. Nếu không phải mấy người bọn họ biết đánh người, dám đánh người, lại còn là ra tay rất tàn độc nữa thì đời nào chính quyền lại tuyển họ vào làm quản lý thành phố chứ.
Người thanh niên mấy ngày trước, nghe nói còn là sinh viên đại học, sinh viên đại học thì đã sao? Có đầu óc thì có ích lợi cái chó gì, bây giờ là nắm đấm ai to thì người ấy có lí, huống gì bây giờ chúng ta là người nhà nước, đối đầu với chúng ta là đối đầu với thành phố, với chính quyền, là đối đầu với quốc gia.
Hắc lão đại nếu đã muốn tạo uy danh trước mặt mọi người thì tất nhiên là sẽ không muốn phí lời thêm nữa. Trong lúc nói chuyện thì đám người đã xông lên rồi. Hắc lão đại cầm đầu như một mũi tên xông lên, nhằm thẳng vào mặt Trần Trung đấm thẳng tới, hai người nữa cũng xông tới chỗ Trần Trung còn mấy người còn lại thì nhằm thẳng hướng Lâm Liên xông tới, một cô gái đẹp như vậy tất nhiên là sẽ chẳng có sức mà đánh nhau rồi, vừa dễ bắt lại còn có thể thừa cơ chọc ghẹo, kiếm tí chút, vui vẻ mà chẳng mất gì.
Hắc lão đại sao có thể biết được, những lời nói ban nãy của y lại đã xúc phạm đến mẹ của Phương Minh Viễn, nhưng lại làm cho tất cả những tùy tùng đi cùng Phương Minh Viễn nổi giận. Xưa nay quan hệ của Bạch Bình và những người đi theo bảo vệ cho Phương Minh Viễn rất tốt, luôn hỏi han ân cần, quan tâm hết mực. Tất nhiên mọi người đều hiểu rằng, Bạch Bình mong rằng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho Phương Minh Viễn. Nhưng chẳng phải là họ cũng lấy tiền của nhà họ Phương sao? Chủ nhà lúc nào cũng trả lương hậu hĩnh, bình thường cũng chẳng có việc gì, gặp chuyện mà ra tay thì cũng là chuyện nên làm thôi. Vì vậy những người nhận được đãi ngộ hậu hĩnh này rất tôn trọng Bạch Bình. Bây giờ nghe thấy những lời xấu xa này phát ra từ miệng tên Hắc lão đại này, cơn tức giận lập tức dâng lên cuồn cuộn.
Trần Trung chỉ hơi nghiên đầu cũng đã tránh được cú đấm của Hắc lão đại, đồng thời nhấc chân hung hăng giáng thẳng vào bụng của Hắc lão đại. Cùng lúc đó cũng tung ra một cú đấm vào bả vai phải của y, Hắc lão đại lập tức bị ngã lăn đùng ra đất, lúc này y mới cảm thấy bụng đau như ruột gan phèo phổi đều lộn hết cả ra ngoài, y còn chưa kịp bò dậy thì đã phun ra một mồm máu tươi.
Trần Trung không thèm nhìn y, nghiêng người vụt lên đến trước mặt một tên khác, tên kia không ngờ Hắc lão đại chỉ mới mặt đối mặt mà đã bị đối phương đánh cho ngã chỏng queo, rồi lại nhìn thấy Trần Trung hướng thẳng đến phía mình nên thất kinh sợ hãi hướng một cú đấm đến thẳng mặt Trần Trung, Trần Trung giơ tay tóm lấy cổ tay y, xoay người đã xoay cánh ta y ra phía sau, chỉ hơi dùng lực thì cái cổ tay đã bị bẻ quặt, y đau đến nỗi kêu lên. Trần Trung tiện tay đánh vào cổ y một chưởng, làm y hôn mê bất tỉnh.
Tên thứ ba lúc này vừa mới vọt tới phía sau Trần Trung, giơ chiếc côn cảnh sát lên, hung hăng đánh vào phía sau đầu Trần Trung, nếu như y thực hiện được cú đánh này, thì có thể sẽ làm chấn thương sọ não. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều thất kinh, bất giác kêu lên:
- Cẩn thận phía sau!
Trần Trung lắc người một cái đã tránh được cú đánh này của đối phương, anh ta quá căm ghét tên này ra tay quá tàn độc nên đã đã nhằm thẳng bụng y đạp một cái, còn đánh gãy tay y, đoạt lấy chiếc côn.
Sau khi xử lý xong ba tên này, anh ta nhìn bốn phía, mấy tên ban nãy cùng xông ra với Hắc lão đại, ngoại trừ tài xế ra thì tất cả đều đang lăn lóc trên đất, không phải là hôn mê bất tỉnh thì cũng là ôm vết thương mà kêu cha kêu mẹ. Một đám ô hợp này làm sao có thể so sánh với những người đã từng là quân nhân như họ được.
Đám người đứng xung quanh đều thất kinh, bọn họ cứ nghĩ rằng thảm kịch mấy hôm trước sẽ lại tái diễn, mà lần này những kẻ gặp xui xẻo lại còn có thêm cả một cô gái và một cậu bé nữa. Nhưng ai cũng không thể ngờ được, ba người Hắc lão đại lại bị Trần Trung đánh cho ngã lăn dưới đất, mà những người vây lấy Lâm Liên kia thì lại bị ba người đột nhiên xông ra từ đám đông gọn gẽ nhanh nhẹn đánh cho nằm lăn quay dưới đất.
Trần Trung như không có gì bước đến trước mặt Hắc lão đại, lúc này y mới miễn cưỡng bò dậy, trong bụng vẫn còn đau âm ỉ, sự đau đớn và cảnh tượng các đồng nghiệp đang nằm lăn lóc dưới đất lúc này đã khiến y không còn giữ được cái dáng vè bệ vệ kiêu ngạo ban nãy nữa. Hai tay y ôm bụng, nhìn thấy Trần Trung tới gần, không kìm nổi chân cứ bước lùi về phía sau, vẻ mặt y như là một chú chỏ nhỏ nhìn thấy một con mãnh thú vậy, thật sự bất lực.
- Mày…mày đánh nhân viên nhà nước đang làm nhiệm vụ trước mặt bao nhiêu người, là vi phạm pháp luật, mày phải ngồi tù.
Hắc lão đại mạnh mồm hét lên, chỉ có điều khí lực không đủ nên đã không còn cái khẩu khí như ban nãy nữa.
- Nói như vậy thì chuyện mày đánh đập nhục mạ người già ngay trước mặt quần chúng là việc chấp hành pháp luật hả? Mày dám đứng ngay tại đây nói thật to không? Đây là lãnh đạo thành phố này yêu cầu mày làm như vậy sao?
Trần Trung cười lạnh nói.
Là một cựu quân nhân, đối với những hành vi của những quản lý đô thị làm giữa ban ngày ban mặt như thế này, tất nhiên là không thể nào thuận mắt được, mà hơn nữa việc ra tay tàn nhẫn của mấy người Hắc lão đại lại càng làm anh ta nổi giận.
Hắc lão đại lập tức câm miệng, y dù có ngang ngược kiêu ngạo cỡ nào cũng có thể hiểu được, cho dù đúng là Bí thư thành ủy Uy Giang có ra cái mệnh lệnh như thế thì lúc này cũng không thể khẳng định được, nếu không thì e rằng không ai có thể gánh được hậu quả. Đừng tưởng bình thường đội quản lý đô thị hung hãn với dân chúng như vậy, nhưng chỉ cần một câu nói của Bí thư thành ủy thôi cũng khiến bọn họ thất nghiệp hết.
- Đánh y đi, đánh y đi.
Đám đông đột nhiên có tiếng người hét lên, lập tức đã nhận được sự hưởng ứng của mọi người xung quanh, tất cả đều đồng loạt hô:
- Đánh đi.
Nếu không phải vì da của y ngăm đen thì e rằng lúc này có lẽ nó đã trắng bệch như tờ giấy rồi.
- Nếu không phải vì bọn họ chiếm nơi bày bán hàng rong, làm cản trở giao thông, lại còn ảnh hưởng đến môi trường thì chúng tôi cũng đã không làm gì bọn họ.
Hắc lão đại vừa rút lui vừa vắt óc nghĩ ra cách để bao biện. Lui thêm mấy bước nữa là đã đến chỗ chiếc xe tải mà chúng đi đến đây rồi, chỉ cần ngồi được lên xe là không cần sợ tên trung niên kia nữa rồi. Tiểu Lưu ngồi trên xe nhất định là đã báo cảnh sát rồi, y chỉ cần kéo dài thời gian đợi cho cảnh sát đến đây, thì xem tên tiểu tử này còn kiêu ngạo được nữa không.
Trần Trung sao lại có thể không nhìn ra cái suy nghĩ thiển cận này của y được chứ, anh ta bèn nhảy tới, túm lấy bả vai y mặc cho y kêu la kéo thẳng y đến trước mặt Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn khinh bỉ khoát tay nói:
- Bắt y xin lỗi cụ già trước đã.
Loại cặn bã như thế này có nói đạo lý với y cũng chẳng có tác dụng. Bọn chúng chỉ là loại sợ sệt quyền thế thì biết cái gì là pháp luật là đạo đức chứ.
Trần Trung lại lôi y đến trước mặt cụ già bán dưa hấu, không chút khách khí đá vào đầu gối của y, chân của Hắc lão đại không khỏi khụy xuống, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, làm cho y lại thêm một trận kêu gào thảm thiết.
- Xin lỗi ông cụ đi, làm đổ vỡ hết dưa thì phải bồi thường cho người ta.
Trần Trung cho y một bạt tai, khi đẩy người khác sao không nghĩ người ta cũng biết đau, khi đến lượt mình thì sao lại kêu khóc thảm thiết thế chứ!
- Đừng đừng đừng, tôi không dám nhận đâu.
Cụ già kinh hãi liên tục xua tay nói.
- Chỉ cần đồng chí này không thu xe ngựa của tôi, thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi.
Cụ già vừa nói vừa kéo chiếc xe ngựa đi.
Đúng vào lúc đó, từ một đầu đường khác đã vang lên tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, mọi người đều quay đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy có bốn chiếc xe dắt đèn cảnh sát đang chạy nhanh về hướng này. Đám đông nhìn thấy mặt liền biến sắc, có người còn kêu lên:
- Mọi người đi mau, cảnh sát đến đấy.
Hắc lão đại nhìn thấy thế lập tức hai mắt sáng lên cười ha hả nói:
- Chúng mày chết chắc rồi, đánh người thi hành công vụ trước mặt mọi người, tất cả đều phải ngồi tù!
/1605
|