Vũ Điền Quang Ly chỉ ở Nhật mấy hôm rồi vội vội vàng vàng đến Phụng Nguyên. Bởi vì cô ấy biết, thêm một chút thời gian nữa, Phương Minh Viễn sẽ phải về Bắc Kinh tham gia thi cuốí kỳ. Mà lần này đi cô ấy mang theo lời dặn của Vũ Điền Trọng, nhất định phải có quan hệ tốt với Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly cảm thấy nếu không phải Vũ Điền Trọng là chú ruột của mình, nếu không phải Phương Minh Viễn kém mình tương đối nhiều tuổi thì có lẽ Vũ Điền Trọng sẽ dùng mình triệt để lôi kéo Phương Minh Viễn lên chiến xa của Công ty cổ phần Thế Gia.
Có điều, với tuổi của Phương Minh Viễn thì nếu ở Nhật Bản sợ là cũng đã đến lúc nhấm nháp trái cấm rồi. Vài năm gần đây, độ tuổi thiếu niên nam nữ Nhật Bản nếm trái cấm lần đầu tiên càng ngày càng giảm, học sinh trung học là đã không phải là gái tân ở Nhật Bản không ngờ lại đã trở thành sự việc đã quá quen thuộc. Thậm chí còn có một số thiếu nữ vì còn là gái tân mà bị bạn bè đồng lứa bài xích. Cuối cùng không thể không tuỳ tiện kiếm một cơ hội hư thân.
Sự việc này đối với Vũ Điền Quang Ly được lớn lên trong sự giáo dục của nhà trường ở Mỹ mà nói thật sự vẫn còn cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên cô ấy cũng không phải là người coi trọng gì trinh tiết phụ nữ. Nhưng ít nhất là lần đầu tiên làm chuyện này của phụ nữ cũng cần phải là giành tặng cho người mình yêu. Làm sao có thể u mê hồ đồ mà cho đi.
Cô ấy bất giác lại nhớ đến gương mặt không phải là rất tuấn tú của Phương Minh Viễn. Bình tâm mà xem xét, diện mạo của Phương Minh Viễn trong số nam giới thì cũng ở mức trên trung bình. Nhưng quầng sáng bao phủ lên người hắn lại có thể làm cho diện mạo tám phần của hắn biến thành mười phần. Nếu hắn ở Nhật, Vũ Điền Quang Ly tin là những cô gái Nhật muốn lên giường của hắn có thể tính đến hàng nghìn.
Vũ Điền Quang Ly tựa cửa sổ thành máy bay nhìn biển mây bên ngoài, ngón tay sờ lên đôi môi mọng đỏ của mình. Cô biết, mình có chút rung động với Phương Minh Viễn. Mà trải qua hành trình đi Hollywood lần này, cô mới thực sự biết cần có chỗ đứng vững chắc ở Hollywood thật khó biết bao. Nữ diễn viên Mỹ dạy mình kỹ thuật diễn xuất đó cũng chỉ có thể tính là diễn viên hạng ba trong giới điện ảnh Mỹ. Tiếp xúc với những tình tiết trong điện ảnh không nhiều, nhưng lại sống bằng những vai phụ tương đối quan trọng. Có điều cho dù là như vậy, để có được một vai diễn, thì lên giường với đạo diễn hoặc người sản xuất phim lại là một việc quá bình thường. Nếu vai diễn đó của mình trong “Kẻ hủy diệt 2” có thể để cho cô ấy diễn, sợ rằng ngay cả để cho cô ấy lần lượt lên giường với những nhân viên chủ quản của đoàn làm phim, cô ta cũng tình nguyện cam lòng.
Còn cô, lại chỉ là vì yêu cầu giản đơn của Phương Minh Viễn mà Cameron liền đồng ý nguyện vọng của mình, lại còn để cho mình đứng suốt ở chỗ đoàn để học tập. Sự đãi ngộ như vậy nếu không có Phương Minh Viễn thì mình làm sao mà có thể có được. Gia tộc Vũ Điền ở Nhật có lẽ được tính là giai cấp trên trong xã hội. Nhưng làm gì đã được người Mỹ coi trọng.
- Asohon, Lâm Liên, Thiện Thiện, Nhã, hì hì, cậu vẫn thật là một cái bánh thơm.
Vũ Điền Quang Ly không nhịn được cười mỉm, có được sự quan tâm chú ý của nhiều cô gái ưu tú như vậy có phải là đã chứng minh giá trị của Phương Minh Viễn ở một phương diện khác không?
Cái bánh thơm trong lời nói của Vũ Điền Quang Ly lúc này lại đang ở đầu phố Hải Trang, cùng với Lý Vũ Hân đến Hải Trang cùng với bố mẹ đi chơi chủ yếu ở những chỗ cũ.
Sau khi trải qua những sự việc ở Nhai Châu, việc qua lại giữa Lý Vũ Hân và Phương Minh Viễn coi như lại có liên hệ mới. Tuy nói là thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, nhưng thường xuyên điện thoại cũng đủ để khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên dần thân mật hơn lên.
Nhất là từ năm nay, bố của Lý Vũ Hân là Lý Bỉnh Thành dưới sự giúp đỡ của Phương Minh Viễn, sau khi đích thân đến Nhật bản khảo sát thực địa nhà máy thép dưới danh nghĩa của Phương Minh Viễn đã khen ngợi Phương Minh Viễn hết lời. Hơn nữa dưới sự nỗ lực thúc đẩy của ông ấy, viện nghiên cứu luyện kim đã đạt được thoả hiệp với Phương minh Viễn một cách nhanh chóng. Kim loại nặng thì kỹ thuật sản xuất Inox được chuyển nhượng cho Phương Minh viễn.
Những lãnh đạo trong viện nghiên cứu luyện kim có thể sẽ đổi kỹ thuật sắp bị mốc ở trong kho tư liệu thành rất nhiều tiền mặt, tất nhiên là qua hoàn hảo rồi là một chiến tích đáng tuyê dương nhất của năm nay. Đương nhiên là giá bán ra dĩ nhiên có chút co lại. Còn Lý Bỉnh Thành cũng vì thế mà vị trí trong viện được lên như thuyền gặp nước. Ngay cả Bí thư Đảng uỷ của viện cũng có thêm khách khí với ông ấy. Bí thư Đảng uỷ cuối cùng cũng có thể không dùng chiếc xe cũ nát đã có đến mười năm rồi của viện, mà đổi một chiếc xe của Nhật.
Lý Bỉnh Thành còn tích cực ủng hộ việc tăng đãi ngộ phúc lợi cho nhân viên nghiên cứu. Tuy nói là đã đưa ra phương án, cuối cùng dưới bảy tám lần thay đổi của các lãnh đạo viện, lại rút đi không ít. Nhưng vẫn khiến cho Lý Bỉnh Thành đạt được sự ủng hộ rất cao trong những nhân viên làm trong viện nghiên cứu luyện kim. Đặc biệt là gần đây ông ấy đạt được thoả hiệp với nhà máy gang thép Nhật bản. Nhà máy gang thép đã đồng ý giúp đỡ nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu luyện kim đến Nhật học tập chuyên tu, càng khiến cho uy vọng của Lý Bỉnh Thành ở viện nghiên cứu luyện kim lớn lên. Ngay cả Bí thư Đảng uỷ, viện trưởng cũng phải cầu đến cửa ông ấy, để xin được một hai xuất.
- Vậy là đã giúp người ta quá nhiều rồi.
Lý Vũ Hân kéo tay áo của Phương Minh Viễn, nói một cách hờn giận:
- Minh Viễn, xưởng thép của cậu tổng cộng mới cho được mười xuất. Mấy ông Bí thư, phó bí thư, Trưởng phó viện mở miệng liền cần tám xuất. Không những muốn nhét người nhà mình vào danh sách xuất cảnh mà còn muốn lấy một số xuất để đi nịnh bợ cấp trên, bố đã mất rất nhiều công sức mới có thể giữ lại cho những người của viện nghiên cứu luyện kim năm xuất.
Phương Minh Viễn cười. Xuất hiện tình huống này nói thật ra là không hề ngoài ý nghĩ của hắn. Thời kỳ đầu những năm 90, muốn xuất cảnh ra nước noài là việc không phải là dễ. Đặc biệt là cửa xuất cảnh du học tư nhân còn chưa chính thức được mở ra. Đám con cái nhà cán bộ cấp trung vừa muốn xuất cảnh, vừa không thi được. Tất nhiên là tính đến các xuất cử người đi tu nghiệp nước ngoài của các đơn vị sự nghiệp hoặc các xí nghiệp. Bởi vậy mà nhà máy thép cho Lý Bỉnh Thành mười xuất, thực sự đã xét đến tình huống này rồi. Có điều các lãnh đạo của viện nghiên cứu luyện kim lại đúng như là sư tử há to miệng, mở miệng đã đòi tám xuất.
- Cười, cậu còn cười được, việc này đều là tiêu tiền của cậu để cho bọn họ làm việc tư.
Lý Vũ Hân kéo tay Phương Minh Viễn, muốn bóp cho hắn một cái. Cuối cùng lại vẫn chỉ là những lời nói không bằng lòng.
- Những người này vốn đều là công nhân của viện nghiên cứu luyện kim phải không?
Phương Minh Viễn nói theo khi đang đi trên mép đường.
- Cơ bản là không phải, đều là sau khi biết tin thì làm gấp biên chế vào viện. Theo bố tôi nói thì trong đó có hai người vốn học ngành tiếng Trung với luyện kim chẳng có liên quan gì phải không?
Lý Vũ Hân cũng học hắn đi trên mép đường, chỉ có điều đi không được mấy bước là không giữ được thăng bằng mà rớt xuống.
- Thế người trong viện không có ý kiến gì sao?
Phương Minh Viễn nói ra vẻ hồ đồ.
- Sao lại có thể không có ý kiến gì, rất nhiều nhân viên nghiên cứu là thanh niên đều rất bất mãn, nhưng thế thì có thể làm gì? Còn chưa phải là lãnh đạo trong viện nói ra dự định, bố tôi có thể giữ lại cho bọn họ năm xuất là đã phải mất rất nhiều công sức rồi. Trong phòng làm việc toàn đập bàn với những người đó. Nếu không phải là bố em là người liên hệ, bọn họ cũng sợ đến lúc mọi người làm tành bành lên chứ không đã sớm cho bố em đi rồi.
Lý vũ Hân nói vẻ tức giận
Phương Minh Viễn gật đầu. Xem ra ở viện nghiên cứu luyện kim Lý Bỉnh Thành làm việc không tồi. Ít nhất trong mắt những nhân viên nghiên cứu chân chính, có rất nhiều thiệm cảm với ông ấy.
- Cậu không hề tức giận sao? Việc xấu xa như vậy cậu không hề cảm thấy phẫn nộ sao? Bọn họ đều là lãnh đạo, đều là đảng viên, hưởng thụ đủ loại đãi ngộ của nhà nước mà lại làm việc cho nhà nước như vậy sao?
Lý Vũ Hân đâu biết rằng, với Phương Minh Viễn, việc này hắn đã đi phẫn nộ chán rồi. Bởi vì khắp nơi ở Hoa Hạ, sự việc kiểu như thế này quá nhiều. Những việc ác liệt hơn thế này cũng rất nhiều, rất nhiều, đừng nói là việc cướp xuất đi tu nghiệp nước ngoài, những việc cònxấu xa, còn đen tối hơn, ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng nhìn thấy nhiều quá rồi.
- Nếu cậu đã tức giận như vậy, thế thì đến khi đó tôi để cho bọn họ tát nước toi công một hồi, được không?
Phương Minh Viễn nhìn Lý Vũ Hân đang tức giận bừng bừng, cười ha hả.
- Tốt quá, tốt quá, làm thế nào?
Lý Vũ Hân lập tức chuyển từ giận sang vui. Ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn phấn khởi nói:
- Cậu nói mau đi.
Cơ thể Phương Minh Viễn cứng đờ. Tuy mới chỉ là học sinh trung học, nhưng nữ sinh phát triển sớm hơn nam sinh. Đã là đang ở vào thánh năm, quần áo của mọi người cũng không dày. Phương Minh Viễn có thể cảm giác được đôi gò bồng đảo của Lý Vũ Hân đã có phát triển rồi, hơn nữa đã mặc áo nịt ngực rồi. Chỉ có điều Lý Vũ Hân lại không cảm giác được sự khác thường của Phương Minh Viễn, vẫn ôm tay hắn truy vấn.
- Đơn giản thôi, đợi cho bọn họ đến Nhật bản rồi, vào xưởng thì tiến hành sát hạch. Nếu ngay cả kiến thức luyện kim cơ bản cũng không có đủ thì đương nhiên là cũng không có tư cách vào nhà máy để chuyên tu. Không có tư cách này, bọn họ sẽ không thể lưu lại ở Nhật thời gian dài. Đến lúc đó chính phủ Nhật Bản sẽ đuổi bọn họ về nước.
Phương Minh Viễn liền đáp lại.
- Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ cũng là đến Nhật Bản rồi. Coi như là không thể ở Nhật thời gian dài nhưng cũng coi như đã từng xuất ngoại rồi. Như thế coi như cũng rất có lời với bọn họ rồi.
Lý Vũ Hân nói vẻ không đồng ý.
- Cậu nhất định có cách hay hơn, nhất định phải trị ác bọn họ.
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của cô, Phương Minh Viễn không nhịn được cười, đúng là không ngờ, Lý Vũ Hân lại có mặt mà kiếp trước không phải là mình vẫn biết.
Nhìn bộ dạng bật cười của Phương Minh Viễn, Lý Vũ Hân lại càng không ngừng lắc tay hắn, khẩn cẩu nói:
- Xin cậu đấy, cậu hãy nghĩ cách đi.
Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy khuỷu tay của mình cọ cọ trước ngực mềm mại của cô ấy, đến nỗi làm cho trong lòng hắn cũng cảm thấy ngứa ngáy.
- Phương Minh Viễn, Lý Vũ Hân.
Từ đầu đường đằng kia, một giọng nữ đầy vui mừng truyền đến, hai người không khỏi sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn lại , chỉ thấy đối diện bên đường hai cô gái đang đi xe vẻ mặt vui vẻ nhìn sang bên đây…
Có điều, với tuổi của Phương Minh Viễn thì nếu ở Nhật Bản sợ là cũng đã đến lúc nhấm nháp trái cấm rồi. Vài năm gần đây, độ tuổi thiếu niên nam nữ Nhật Bản nếm trái cấm lần đầu tiên càng ngày càng giảm, học sinh trung học là đã không phải là gái tân ở Nhật Bản không ngờ lại đã trở thành sự việc đã quá quen thuộc. Thậm chí còn có một số thiếu nữ vì còn là gái tân mà bị bạn bè đồng lứa bài xích. Cuối cùng không thể không tuỳ tiện kiếm một cơ hội hư thân.
Sự việc này đối với Vũ Điền Quang Ly được lớn lên trong sự giáo dục của nhà trường ở Mỹ mà nói thật sự vẫn còn cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên cô ấy cũng không phải là người coi trọng gì trinh tiết phụ nữ. Nhưng ít nhất là lần đầu tiên làm chuyện này của phụ nữ cũng cần phải là giành tặng cho người mình yêu. Làm sao có thể u mê hồ đồ mà cho đi.
Cô ấy bất giác lại nhớ đến gương mặt không phải là rất tuấn tú của Phương Minh Viễn. Bình tâm mà xem xét, diện mạo của Phương Minh Viễn trong số nam giới thì cũng ở mức trên trung bình. Nhưng quầng sáng bao phủ lên người hắn lại có thể làm cho diện mạo tám phần của hắn biến thành mười phần. Nếu hắn ở Nhật, Vũ Điền Quang Ly tin là những cô gái Nhật muốn lên giường của hắn có thể tính đến hàng nghìn.
Vũ Điền Quang Ly tựa cửa sổ thành máy bay nhìn biển mây bên ngoài, ngón tay sờ lên đôi môi mọng đỏ của mình. Cô biết, mình có chút rung động với Phương Minh Viễn. Mà trải qua hành trình đi Hollywood lần này, cô mới thực sự biết cần có chỗ đứng vững chắc ở Hollywood thật khó biết bao. Nữ diễn viên Mỹ dạy mình kỹ thuật diễn xuất đó cũng chỉ có thể tính là diễn viên hạng ba trong giới điện ảnh Mỹ. Tiếp xúc với những tình tiết trong điện ảnh không nhiều, nhưng lại sống bằng những vai phụ tương đối quan trọng. Có điều cho dù là như vậy, để có được một vai diễn, thì lên giường với đạo diễn hoặc người sản xuất phim lại là một việc quá bình thường. Nếu vai diễn đó của mình trong “Kẻ hủy diệt 2” có thể để cho cô ấy diễn, sợ rằng ngay cả để cho cô ấy lần lượt lên giường với những nhân viên chủ quản của đoàn làm phim, cô ta cũng tình nguyện cam lòng.
Còn cô, lại chỉ là vì yêu cầu giản đơn của Phương Minh Viễn mà Cameron liền đồng ý nguyện vọng của mình, lại còn để cho mình đứng suốt ở chỗ đoàn để học tập. Sự đãi ngộ như vậy nếu không có Phương Minh Viễn thì mình làm sao mà có thể có được. Gia tộc Vũ Điền ở Nhật có lẽ được tính là giai cấp trên trong xã hội. Nhưng làm gì đã được người Mỹ coi trọng.
- Asohon, Lâm Liên, Thiện Thiện, Nhã, hì hì, cậu vẫn thật là một cái bánh thơm.
Vũ Điền Quang Ly không nhịn được cười mỉm, có được sự quan tâm chú ý của nhiều cô gái ưu tú như vậy có phải là đã chứng minh giá trị của Phương Minh Viễn ở một phương diện khác không?
Cái bánh thơm trong lời nói của Vũ Điền Quang Ly lúc này lại đang ở đầu phố Hải Trang, cùng với Lý Vũ Hân đến Hải Trang cùng với bố mẹ đi chơi chủ yếu ở những chỗ cũ.
Sau khi trải qua những sự việc ở Nhai Châu, việc qua lại giữa Lý Vũ Hân và Phương Minh Viễn coi như lại có liên hệ mới. Tuy nói là thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều, nhưng thường xuyên điện thoại cũng đủ để khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên dần thân mật hơn lên.
Nhất là từ năm nay, bố của Lý Vũ Hân là Lý Bỉnh Thành dưới sự giúp đỡ của Phương Minh Viễn, sau khi đích thân đến Nhật bản khảo sát thực địa nhà máy thép dưới danh nghĩa của Phương Minh Viễn đã khen ngợi Phương Minh Viễn hết lời. Hơn nữa dưới sự nỗ lực thúc đẩy của ông ấy, viện nghiên cứu luyện kim đã đạt được thoả hiệp với Phương minh Viễn một cách nhanh chóng. Kim loại nặng thì kỹ thuật sản xuất Inox được chuyển nhượng cho Phương Minh viễn.
Những lãnh đạo trong viện nghiên cứu luyện kim có thể sẽ đổi kỹ thuật sắp bị mốc ở trong kho tư liệu thành rất nhiều tiền mặt, tất nhiên là qua hoàn hảo rồi là một chiến tích đáng tuyê dương nhất của năm nay. Đương nhiên là giá bán ra dĩ nhiên có chút co lại. Còn Lý Bỉnh Thành cũng vì thế mà vị trí trong viện được lên như thuyền gặp nước. Ngay cả Bí thư Đảng uỷ của viện cũng có thêm khách khí với ông ấy. Bí thư Đảng uỷ cuối cùng cũng có thể không dùng chiếc xe cũ nát đã có đến mười năm rồi của viện, mà đổi một chiếc xe của Nhật.
Lý Bỉnh Thành còn tích cực ủng hộ việc tăng đãi ngộ phúc lợi cho nhân viên nghiên cứu. Tuy nói là đã đưa ra phương án, cuối cùng dưới bảy tám lần thay đổi của các lãnh đạo viện, lại rút đi không ít. Nhưng vẫn khiến cho Lý Bỉnh Thành đạt được sự ủng hộ rất cao trong những nhân viên làm trong viện nghiên cứu luyện kim. Đặc biệt là gần đây ông ấy đạt được thoả hiệp với nhà máy gang thép Nhật bản. Nhà máy gang thép đã đồng ý giúp đỡ nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu luyện kim đến Nhật học tập chuyên tu, càng khiến cho uy vọng của Lý Bỉnh Thành ở viện nghiên cứu luyện kim lớn lên. Ngay cả Bí thư Đảng uỷ, viện trưởng cũng phải cầu đến cửa ông ấy, để xin được một hai xuất.
- Vậy là đã giúp người ta quá nhiều rồi.
Lý Vũ Hân kéo tay áo của Phương Minh Viễn, nói một cách hờn giận:
- Minh Viễn, xưởng thép của cậu tổng cộng mới cho được mười xuất. Mấy ông Bí thư, phó bí thư, Trưởng phó viện mở miệng liền cần tám xuất. Không những muốn nhét người nhà mình vào danh sách xuất cảnh mà còn muốn lấy một số xuất để đi nịnh bợ cấp trên, bố đã mất rất nhiều công sức mới có thể giữ lại cho những người của viện nghiên cứu luyện kim năm xuất.
Phương Minh Viễn cười. Xuất hiện tình huống này nói thật ra là không hề ngoài ý nghĩ của hắn. Thời kỳ đầu những năm 90, muốn xuất cảnh ra nước noài là việc không phải là dễ. Đặc biệt là cửa xuất cảnh du học tư nhân còn chưa chính thức được mở ra. Đám con cái nhà cán bộ cấp trung vừa muốn xuất cảnh, vừa không thi được. Tất nhiên là tính đến các xuất cử người đi tu nghiệp nước ngoài của các đơn vị sự nghiệp hoặc các xí nghiệp. Bởi vậy mà nhà máy thép cho Lý Bỉnh Thành mười xuất, thực sự đã xét đến tình huống này rồi. Có điều các lãnh đạo của viện nghiên cứu luyện kim lại đúng như là sư tử há to miệng, mở miệng đã đòi tám xuất.
- Cười, cậu còn cười được, việc này đều là tiêu tiền của cậu để cho bọn họ làm việc tư.
Lý Vũ Hân kéo tay Phương Minh Viễn, muốn bóp cho hắn một cái. Cuối cùng lại vẫn chỉ là những lời nói không bằng lòng.
- Những người này vốn đều là công nhân của viện nghiên cứu luyện kim phải không?
Phương Minh Viễn nói theo khi đang đi trên mép đường.
- Cơ bản là không phải, đều là sau khi biết tin thì làm gấp biên chế vào viện. Theo bố tôi nói thì trong đó có hai người vốn học ngành tiếng Trung với luyện kim chẳng có liên quan gì phải không?
Lý Vũ Hân cũng học hắn đi trên mép đường, chỉ có điều đi không được mấy bước là không giữ được thăng bằng mà rớt xuống.
- Thế người trong viện không có ý kiến gì sao?
Phương Minh Viễn nói ra vẻ hồ đồ.
- Sao lại có thể không có ý kiến gì, rất nhiều nhân viên nghiên cứu là thanh niên đều rất bất mãn, nhưng thế thì có thể làm gì? Còn chưa phải là lãnh đạo trong viện nói ra dự định, bố tôi có thể giữ lại cho bọn họ năm xuất là đã phải mất rất nhiều công sức rồi. Trong phòng làm việc toàn đập bàn với những người đó. Nếu không phải là bố em là người liên hệ, bọn họ cũng sợ đến lúc mọi người làm tành bành lên chứ không đã sớm cho bố em đi rồi.
Lý vũ Hân nói vẻ tức giận
Phương Minh Viễn gật đầu. Xem ra ở viện nghiên cứu luyện kim Lý Bỉnh Thành làm việc không tồi. Ít nhất trong mắt những nhân viên nghiên cứu chân chính, có rất nhiều thiệm cảm với ông ấy.
- Cậu không hề tức giận sao? Việc xấu xa như vậy cậu không hề cảm thấy phẫn nộ sao? Bọn họ đều là lãnh đạo, đều là đảng viên, hưởng thụ đủ loại đãi ngộ của nhà nước mà lại làm việc cho nhà nước như vậy sao?
Lý Vũ Hân đâu biết rằng, với Phương Minh Viễn, việc này hắn đã đi phẫn nộ chán rồi. Bởi vì khắp nơi ở Hoa Hạ, sự việc kiểu như thế này quá nhiều. Những việc ác liệt hơn thế này cũng rất nhiều, rất nhiều, đừng nói là việc cướp xuất đi tu nghiệp nước ngoài, những việc cònxấu xa, còn đen tối hơn, ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng nhìn thấy nhiều quá rồi.
- Nếu cậu đã tức giận như vậy, thế thì đến khi đó tôi để cho bọn họ tát nước toi công một hồi, được không?
Phương Minh Viễn nhìn Lý Vũ Hân đang tức giận bừng bừng, cười ha hả.
- Tốt quá, tốt quá, làm thế nào?
Lý Vũ Hân lập tức chuyển từ giận sang vui. Ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn phấn khởi nói:
- Cậu nói mau đi.
Cơ thể Phương Minh Viễn cứng đờ. Tuy mới chỉ là học sinh trung học, nhưng nữ sinh phát triển sớm hơn nam sinh. Đã là đang ở vào thánh năm, quần áo của mọi người cũng không dày. Phương Minh Viễn có thể cảm giác được đôi gò bồng đảo của Lý Vũ Hân đã có phát triển rồi, hơn nữa đã mặc áo nịt ngực rồi. Chỉ có điều Lý Vũ Hân lại không cảm giác được sự khác thường của Phương Minh Viễn, vẫn ôm tay hắn truy vấn.
- Đơn giản thôi, đợi cho bọn họ đến Nhật bản rồi, vào xưởng thì tiến hành sát hạch. Nếu ngay cả kiến thức luyện kim cơ bản cũng không có đủ thì đương nhiên là cũng không có tư cách vào nhà máy để chuyên tu. Không có tư cách này, bọn họ sẽ không thể lưu lại ở Nhật thời gian dài. Đến lúc đó chính phủ Nhật Bản sẽ đuổi bọn họ về nước.
Phương Minh Viễn liền đáp lại.
- Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ cũng là đến Nhật Bản rồi. Coi như là không thể ở Nhật thời gian dài nhưng cũng coi như đã từng xuất ngoại rồi. Như thế coi như cũng rất có lời với bọn họ rồi.
Lý Vũ Hân nói vẻ không đồng ý.
- Cậu nhất định có cách hay hơn, nhất định phải trị ác bọn họ.
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của cô, Phương Minh Viễn không nhịn được cười, đúng là không ngờ, Lý Vũ Hân lại có mặt mà kiếp trước không phải là mình vẫn biết.
Nhìn bộ dạng bật cười của Phương Minh Viễn, Lý Vũ Hân lại càng không ngừng lắc tay hắn, khẩn cẩu nói:
- Xin cậu đấy, cậu hãy nghĩ cách đi.
Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy khuỷu tay của mình cọ cọ trước ngực mềm mại của cô ấy, đến nỗi làm cho trong lòng hắn cũng cảm thấy ngứa ngáy.
- Phương Minh Viễn, Lý Vũ Hân.
Từ đầu đường đằng kia, một giọng nữ đầy vui mừng truyền đến, hai người không khỏi sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn lại , chỉ thấy đối diện bên đường hai cô gái đang đi xe vẻ mặt vui vẻ nhìn sang bên đây…
/1605
|