- Cái gì? Ai mà to gan dữ vậy?
Mạnh Quân giận dữ hét lên.
- Đúng rồi, Xuân Sinh không ở nhà, mà chạy tới quán rượu nhà họ phương làm gì?
- Này... Còn đứng đó nói chuyện này làm gì, không mau đến đó xem thử tình hình thế nào đi.
Lý Hồng dậm chân nói:
- Cũng không biết là thằng khốn nhà nào, lại đánh Xuân Sinh mặt mày đầy máu thế này.
- Bí thư Chu
- Chủ tịch Võ
Chu Cảnh Minh và thư ký Võ Cảnh Sinh cùng chạy vội ra ngoài cửa.
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Cảnh Minh hạ giọng nói. Cái tên Mạnh Quân này, đã tới nước này rồi mà vẫn bỏ mặc con trai mình không thèm ngó ngàng gì tới, Tuy rằng nó gây sự ở bên ngoài, nhưng nói gì thì nói, khi Lý Hồng về báo tin Xuân Sinh bị đánh chảy cả máu đầu thế nhưng Chu Cảnh Minh vẫn cho rằng là do Xuân Sinh gây sự trước nên mới bị đánh ra nông nỗi này.
- Con trai chủ nhiệm Mạnh và Trương Học Võ người phụ trách của siêu thị Carrefour đánh nhau ở quán rựou nhà họ Phương,Trương Học Võ chính là Phó chánh văn phòng chính phủ, lúc đó cũng có mặt tại hiện trường, nên đã gọi điện thoại báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố lại cho người gọi điện xuống đây.
Thư ký của Chu Cảnh Minh báo cáo vắn tắt lại toàn bộ sự việc.
- Mạnh Xuân Sinh và người phụ trách siêu thị Carrefour ở quán nhà họ Phương đánh nhau?
Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh hốt hoảng đứng bật dậy, toàn thân run rầy, chuyện như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa? Phía bên siêu thị Carrefour chắc là tức giận ngút trời, mà cái thằng Mạnh Xuân Sinh sao lại tìm họ sinh sự?
- Ngươi nói cái gì?
Thư ký Chu Cảnh Minh vừa dứt lời, Mạnh Quân đã chạy như bay đến đứng trước mặt, lo lắng hốt hoảng hét lên:
- Nhắc lại lần nữa xem nào.
- Chủ nhiệm Mạnh, cậu ấy... Mạnh Xuân Sinh con trai ông và đã đánh người phụ trách siêu thị Carrefour của nhà họ Phương. Chính tin này do Phó chánh văn phòng Trương Học Võ báo.
Thư ký Chu Cảnh Minh hoảng sợ lắp bắp, xem ông ta tuy già mà vẫn còn rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống với hình ảnh một ông lão sắp sửa về hưu.
- Nguyên nhân vì sao?
Mạnh Quân hỏi.
- chuyện này... là..."
Thư ký Chu Cảnh Minh đưa mắt nhìn quanh, chần chừ không biết phải trả lời thế nào.
- Nói đi, nguyên nhân là gì?
Chu Cảnh Minh gật đầu nói.
- Chuyện xảy ra như thế nào thì vẫn chưa biết được, nghe nói, cậu Mạnh, hay là các bạn của cậu ấy, trêu ghẹo người phụ trách siêu thị Carrefour, dẫn đến bị đánh, thực hư thế nào tôi vừa chưa xác định được.
Thư ký của Chu Cảnh Minh nhỏ giọng nói.
- Thằng con trời đánh này.
Mạnh Quân vỗ đùi cái đét, tức giận mà hét lên. Tính tình con mình thế nào, bậc làm cha làm mẹ như ông ta lẽ nào không rõ? Thư ký tuy nói vẫn chưa xác định chính xác, nhưng trong lòng ông ta đã biết được bảy tám phần rồi.
- Hiện giờ công an đã đến, sự việc đã được khống chế, nhưng chuyện này cảnh sát không đủ thẩm quyền xử lý, mà đích thân các vị lãnh đạo đứng ra xem xét.
Cuối cùng thư ký của Võ Cảnh Sinh cũng giải trình xong toàn bộ sự việc.
- Xe, chuẩn bị xe.
Mạnh Quân vội vã kêu lên.
Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt, bọn Tô Ái Quân cũng chán việc đứng ra đôi co với Mạnh Xuân Sinh, nên chờ Chu Cảnh Minh bọn họ tiến đến.
Bọn Mạnh Xuân Sinh lúc này cũng đã tỉnh rượu, nghĩ thầm trong bụng rằng:
“ở thành phố Bành Từ này mấy tên con cháu quan viên đó họ đều quen biết cả, nhìn sơ qua mấy thằng thanh niên kìa là biết từ nơi khác đến đây thì có thể làm được gì bọn họ?” Có điều, nghe thoáng qua những gì Tô Ái Quân nói, thật lòng cũng có chút hoang mang, im lặng quan sát tình hình không dám manh động. Chẳng mấy khi nhìn thấy đám con ông cháu cha chịu ngồi im thin thít như vậy,chắc chắn không phải người thường. Ba người họ đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu bản thân đã rơi vào vòng rắc rối.
Tuy nhiên đến lúc này, bọn chúng vẫn cho rằng chuyện cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết, quá lắm thì khi về nhà bị mắng vài câu, cấm vận vài ngày là xong.
Tất cả đều im lặng không nói lời nào. Trương Câu cũng biết giờ không phải lúc nhiều chuyện, nên cũng ngồi im không nhúc nhích.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, mọi người lập tức ngẩng đầu lên nhìn theo, môt cảnh sát trung niên to béo bước vào.
- Phó cục trưởng Điền.
Trương Câu cùng vài tên cảnh sát khác bật dậy cúi chào.
- Hóa ra cậu Trương cũng ở trong này?
Phó cục trưởng Điền không khách khí nói.
- Cậu Mạnh đâu? Tôi nghe nói cậu ta bị đưa vào đây vì tội đánh nhau? Hung thủ đánh người đâu?
Trương Câu nghe xong nhảy dựng lên, giọng điệu phó cục trưởng Điền thế nào đay nghiến, việc gì phải dùng đến hai chữ “hung thủ” nặng nề như thế.
- Chú Điền, chúng cháu ở trong này.
Lỗ Vi vội đứng lên gọi.
- Kìa, tiểu Lỗ, sao cháu cũng ở đây?
Phó cục trưởng Điền bước vội sang phía đó, nhìn bộ dang bi thảm của Mạnh Xuân Sinh, không khỏi kinh ngạc, sau lại thở dài nói:
- Là ai làm, kẻ nào đã ra tay tàn nhẫn, đánh người thành ra thế này? Hung thủ đâu rồi? hành động tàn ác mất nhân tính như vậy, cần phải xử phạt nghiêm để làm gương cho dân chúng.
- Khụ
Trương Học Võ ho nhẹ một tiếng nói.
- Phó cục trưởng Điền, chuyện này hiện đang chờ ý kiến của bí thư và Chủ tịch thành phố.
Phó cục trưởng Điền, hùng hổ quay người lại, tiến đến trước mặt Trương Học Võ nói:
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với hung thủ?
Trương Học Võ nhăn mày, cái bọn ngu xuẩn này muốn đi nịnh bợ thì cũng phải xem thời gian địa điểm hay đối tượng chứ, ông ta lúc này giọng đã nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Trương Câu cũng vài phần rồi, trên quan trường hỗn độn này, nghe giọng điều đoán tình hình là kỹ năng cơ bản, nghe lời nói của Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân ông ta cũng không khó để nhận ra bọn họ rõ ràng là chẳng coi những người mà vừa nãy Mạnh Xuân Sinh lôi ra để dọa ra gì, vậy thì ông ta còn có gì phải lo lắng chứ.
- Phó cục trưởng Điền, tôi là Trương Học Võ Phó chánh văn phòng chính phủ thành phố Bành Từ trưởng ban công tác chỉ huy phòng lũ cứu nạn? Có cần tôi đem giấy chứng nhận cho ông xem không?
Trương Học Võ nhướng mày lên.
Phó cục trưởng Điền Bân ngây người ra, thoáng chốc đã tươi cười hớn hở nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Trương, lúc nãy tôi không biết nên đã lỡ lời với cậu, chủ nhiệm Trương bỏ qua cho.
Tuy nói Trương Học Võ chỉ giữ chức vụ phó chủ nhiệm, thế nhưng Điền Bân cũng chỉ là Phó cục trưởng, nói thế nào thì, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố kia vẫn cao hơn Cục Cảnh Sát một bậc, vừa nãy lỡ miệng quát tháo lung tung, đương nhiên phải khéo bù lại.
- Anh Trần, bảo ông ta im đi.
Tiếng Phương Minh Viễn vừa thốt lên, làm mọi người có mặt trong phòng đều kinh hãi.
Trần Trung bật đứng dậy, đến bên cạnh Điền Bân, Điền Bân đã làmcảnh sát nhiều năm, năng lực phản xạ cũng khá nhạy, thoáng thấy nguy hiểm đã thu tay xuống eo, kinh hoảng nói:
- Ngươi muốn gì? Ta cảnh cáo ngươi, đắc tội với quan chức nhà nước sẽ bị phạt nặng.
Trần trung chẳng khó khăn gì đã khống chế được Điền Bân, cánh tay hơi dùng lực ấn lên vai ông ta, đẩy Điền Bân đi tới chỗ sáng nhất trong căn phòng, lấy ra một tấm giấy chứng nhận,quơ quơ trước mặt Điền Bân, thấp giọng nói:
- Biết điều thì câm miệng lại, còn muốn ăn đạn thì cứ việc chạy lên phía trước đi.
Điền Bân mở to hai mắt, bộ mặt thất sắc ngờ nghệch. Trần Trung khẽ cười, gấp lại tờ giấy nhét vào túi, quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Ái Quân.
Sau đó, trong mắt của Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi, Từ Đông Kỷ và Trương Câu là hình ảnh một Điền Bân mặt mày ủ rủ, ngồi bất động ở chỗ kia, mồ hồi từ trán chảy thành dòng xuống má, thấm ướt cả vạt áo, thế nhưng ông ta vẫn cứ ngồi đó không cử động gì, đến mồ hôi trên trán cũng không dám lau chứ đừng nói gì đến dám mở miệng ra nói.
Trương Câu cùng mấy tên thuộc hạ nháy mắt nhìn nhau, cảm kích liếc nhìn qua Trương Học Võ, thầm cảm ơn trời vì bọn họ không có đả động đến nhóm người của Phương Minh Viễn. Một người trong số họ lặng lẽ bước ra, chỉ cần nói vài câu vàquơ quơ 1 tờ giấy chứng nhận trước mặt Điền Bân, đã khiến cho ông ta hồn phiêu phách lạc đến mức này, đương nhiên bọn họ cũg chẳng dám đắc tội, không biết mấy người này rốt cuộc là ai?
Trong lúc Mạnh Quân, Chu Cảnh Minh, Võ Cảnh Sinh tất tả chạy tới nơi, thì đã bị cảnh tượng quỷ dị đập ngay vào mắt, mặt mũi Mạnh Xuân Sinh bầm dập đang ngồi một mình, còn có hai thằng khốn chạy lại đến đỡ; Trương Câu ngồi giữa đám thuộc hạ của ông ta; bên kia là bọn Phương Minh Viễn, Điền Bân thì ngồi chỗ sáng nhất nơi đây.
- Con của mẹ!
Lý Hồng vừa nhìn thấy Mạnh Xuân Sinh bị đánh đến nỗi thương tích đầy mặt, đau đớn thét lên, chạy nhanh tới ôm lấy Mạnh Xuân Sinh khóc ròng:
- Con trai tôi, là ai đánh con ra nông nỗi này? Ai lại tàn nhẫn như vậy?
Mạnh Xuân Sinh nhìn thấy cha mẹ tới, liền như đứa bé đi lạc, đã tìm thấy người thân, vui mừng vùi đầu vào lòng Lý Hồng mà cất tiếng khóc, chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói:
- Chính là họ, chính họ đã đánh tụi con thành ra thế này. Con đã nói với tụi nó ba là Mạnh Quân, bọn chúng còn lớn tiếng quát cho dù ba là Mạnh Quân, chúng cũng đánh.
Ánh mắt Lý Hồng sáng quắch, giận dữ nhìn sang Phương Minh Viễn, như muốn cấu xé hắn ra trăm mảnh, kìm không được chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói với Mạnh Quân:
- Ông Quân, còn không gọi người tới trị tội bọn người cả gan dám đánh con của chúng ta ra nông nỗi này đi, cho bọn chúng, xem chúng còn dám ngông cuồng nữa hay không.
Mạnh Quân tỏ ra rất bình tĩnh không kích động giống như vợ mình, đang tính quay sang nói chuyện với Phương Minh Viễn.
Thì Phương Minh Viễn đã đứng dậy nói:
- Bí thư Chu, Chủ tịch Võ, nếu như mọi người đã đến đông đủ cả rồi, vậy thì trò chơi cũng có thể bắt đầu.
- Trò chơi? Trò chơi gì?
Chu Cảnh Minh kinh ngạc nói,ông ta bây giờ mới chú ý tới Lâm Liên và ngay cả Tô Ái Quân, cũng không dám đứng ra phản bác lại câu nói của Phương Minh Viễn.
- Sự việc vừa rồi ai đúng ai sai, trước mắt tôi không nói tới. Ngay từ đầu, ba vị công tử đây đã luôn miệng hét lên mình là con trai của quan lớn, ba là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, là Bí thư Thành ủy; cậu hắn là cục phó cục cảnh sát; ông ngoại hắn trước kia là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh; ba hắn là Trưởng ban quản lý cán bộ vân vân. Nếu ba vị công tử này đã có sở thích lấy danh thế ra hù doạ người khác, chúng tôi đành phải đáp ứng lại một chút kẻo phụ lòng các vị, như vậy cũng không có gì gọi là quá đáng. Tuy nhiên, thật lòng mà nói chúng tôi không thích mấy trò chơi kiểu này.
Phương Minh Viễn bình thản nói.
Phương Minh Viễn quay sang chỉ vào Tô Ái Quân nói tiếp:
- Tôi mạnphép giới thiệu một chút, vị này họ Tô tên Ái Quân, nguyên là chủ nhiệm giáo vụ trường đại học giao thông vận tải. Có lẽ mọi người ở đây ai ai cũng từng nghe qua danh tiếng cha của chú ấy, chính là ông Tô Hoán Đông.
- Tô Hoán Đông bộ trưởng bộ đường sắt.
Ba người nhà Mạnh Quân cảm thấy trước mắt tối đen như mực, chân tay bủn rủn đứng loạng choạng, , trêu ai không trêu lại chọn ngay con cái của một gốc cây đại thụ.
Tô Hoán Đông kia mấy năm gần đây là một chính trị gia có tiếng ở Bắc Kinh, nghe nói trong vài năm trở lại đây đã được bổ nhiệm lên chức vụ cao hơn, trở thành Phó Thủ tướng Quốc vụ viện. Ngày sau điềm nhiên trở thành ủy viên thường vụ bộ Chính trị, khả năng này không thể không xảy ra. Người đàn ông thoạt nhìn rất tao nhã này, không ngờ lại là con trai ông ấy.
- Vừa lúc nãy trước mặt biết bao nhiêu người, Mạnh công tử đây cứ liên tục chỉ thẳng vào mặt của chú Ái Quân mà quát, buộc ông ấy phải cút đi, mặc dù ba vị đây là con trai củaChủ tịch thành phố BànhTừ,Bí thư Thành ủy, thì cái chức con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân, hay cháu trai củaChủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, ngay cả cháu ngoại của cục phó cục cảnh sát, e là cũng không đủ tư cách để chỉ vào mặt con trai của bộ trưởng bộ Đường sắt, còn quát ông ta cút đi. Huống chi, chú Tô của tôi là chủ nhiệm đại học giao thông vận tải Phụng Nguyên, xin hỏi so với Mạnh công tử thì chức vụ nào cao hơn?
Đứng nghe Phương Minh Viễn nói, mà Mạnh Quân và Lý Hồng thân ướt đẫm mồ hôi.
Nói ra thì Mạnh Quân chẳng qua chỉ là Bí thư Thành ủy của một thành phố thứ cấp (thành phố cấp 3), và cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hay Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm, thì con cái của họ cũng chưa chắc đã dám chỉ thẳng vào mặt con trai của Tô Hoán Đông mà chửi đuổi anh ta đi, quyền hạn của bộ trưởng bộ Đường sắt kia một đám quan chức ở mấy tỉnh hẻo lánh như bọn họ làm sao mà so sánh được chứ, mà theo cấp bậc này mà nói, thì Bí thư Tỉnh ủy cũng chỉ có thể quản lý chuyện hành chính trong tỉnh mà thôi, trong khi đó quyền lực của Tô Hoán Đông lại trải rộng ra cả nước.
- Đứa con súc sinh này.
Mạnh Quân nhanh như chớp quay sang mắng đứa con đang ngồi thẩn thờ trong lòng Lý Hồng, lôi nó đến trước mặt Tô Ái Quân, cúi đầu nhận lỗi.
- Ngươi còn mau cúi đầu nhận lỗi với Cậu Tô.
Tô Ái Quân lạnh lùng lên tiếng:
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi đây không dám nhận lời xin lỗi của quý công tử đây. Theo như lời của cậu ấy nói thì ở thành phố Bành từ này, câu ta chính là luật pháp, tôi nào có tài cán gì mà để luật pháp cúi đầu trước tôi.
Mạnh Quân nghe nói như thế, cảm thấy tim gan như muốn nứt ra, ông ta trợn mắt nhìn Mạnh Xuân:
- Thằng trời đánh, thiệt là tức chết mà.
Nói xong, đưa tay tát cho Mạnh Xuân Sinh một cái, bị bất ngờ Mạnh Xuân Sinh ngã nhào ra đất. Như vậy vẫn chưa hết giận, bước lên đạp cho nó một đá.
- Ông à, đừng đánh nữa.
Lý Hồng vội vàng chạy tới, che chở bảo vệ cho Xuân Sinh,
- Tôi nói, bí thư Chu, Chủ tịch Võ, chủ nhiệm Mạnh nếu muốn dạy dỗ con cái, thì cũng nên đợi sau khi sự việc này được giải quyết ổn thoả đã, thời gian của mọi người đều rất quý giá, bởi vì mấy công tử đây đã làm lỡ việc của chúng tôi, ngay cả cơm cũng còn chưa ăn xong.
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất mãn nói.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lòng lo nơm nớp, người thiếu niên này nói chuyện cứ bình thản, lời nói chậm rãi không nhanh không chậm. Cũng không tỏ ra luống cuống, với lại trông thái độ của Lâm Liên và Tô Ái Quân cũng có thể đoán xuất thân cũng không bình thường.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh cùng bước lên phía trước kéoMạnh Quân sang một bên, còn vài người khác nhanh tay đỡ Mạnh Xuân Sinh và Lý Hồng lôi ra chỗ khác.
- Tôi giới thiệu hai vị này một chút, vị này là Vũ Điền Quang Ly, thành viên của gia tộc Vũ Điền đại cổ đông công ty cổ phần Thế Gia ở Nhật Bản, cũng là một nhân sĩ thành công trên thương trường, tài sản của người này, tôi phỏng chừng chí ít cũng tới 1 tỷ nhân dân tệ, đương nhiên, con số này không không tính đến số tài sản thuộc gia tộc cô Vũ Điền Quang Ly, số tài sản chính xác là bao nhiêu thì vẫn là con số bí mật. Ừ, có lẽ bí thư Chu cùng mọi người vẫn chưa biết đếnđịa vị của công ty Thế Gia ở Nhật Bản này, công ty này là một trong hai công ty sản xuất máy chơi game mạnh nhất.
Phương Minh Viễn vừa nói, Vũ Điền Quang Ly cũng đứng dậy, bước đến chào hỏi ba người Chu Cảnh Minh bằng tiếng Nhật và Hán ngữ.
Ba người Chu Cảnh Minh nghe thấy thế mà khiếp sợ, tài sản của cô ta chí ít cũng cả trăm triệu nhân dân tệ, đúng là một đại gia lớn, hơn nữa với một quốc gia hùng mạnh như Nhật Bản, mà có thể phát triển được đến mức đó, thì cũng đoán được quy mô của công ty này đến mức nào.
- Thật đáng tiếc cho bí thư Chu, ngay tại lúc nãy, vị Mạnh công tử này và vị công tử Lỗ kia, trước mặt bàn dân thiên hạ đã chỉ thẳng vào mặt cô ta chửi đi chửi lại rằng cô Vũ Điền Quang Ly và cô Lâm Liên là loại… làm nghành nghề đặc biệt đó, thật lòng mà nói thì tôi cảm thấy thật kỳ quái, nguyên do vì đâu mà Mạnh công tử và Lỗ công tử lại đưa ra kết luận như vậy?
Những lời này của Phương Minh Viễn càng khiến cho Mạnh Quân và Lý Hồng rét run lên bần bật.
Phương Minh Viễn không đợi nhóm người của Mạnh Quân lên tiếng, tiếp tục cười lạnh nói:
- Cuối cùng tôi mạn phép giới thiệu một chút về bản thân tôi, tôi họ Phương, tên gọi Minh Viễn, chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường. Tuy nhiên đại cổ đông ở siêu thị Carrefour, là ông nội của tôi. Thiết nghĩ nếu ông nội tôi mà biết con trai các vị đây mắng tôi là tên súc sinh, chắc cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Trong phòng im lặng như tờ, những người ở thành phố Bành Từ này đều mở to hai mắt, nhất thời khó mà tin được đây là sự thật.
“Khó trách Tô Ái Quân và Lâm Liên im lặng, hoá ra vị thiếu niên, lại là thành viên Phương gia một đại cổ Đông trong siêu thị Carrefour, đối với việc có liên quan đến siêu thị Carrefour, đương nhiên hắn là người đầu tiên có quyền lên tiếng.”
Chu Cảnh Minh cuối cùng cũng thông suốt thầm nghĩ.
“Trời ơi là trời, cậu thanh niên này không ngờ lại là thành viên của gia đình họ Phương, một đại cổ Đông trong siêu thị Carrefour.”
Trương Học Võ sợ đến ngây người, một con cá to như vậy mà cứ âm thầm đứng im phía sau, ngay cả bản thân ông ta cũng không phát hiện ra được. thật may là lúc đó bản thân đã không làm ra chuyện gì thất thố.
Lúc này Mạnh Quân và Lý Hồng cảm thấy thân thể nặng như ngàn cân, cái chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân ở một thành phố nho nhỏ như ông ta đừng nói là cả ba người này, mà dù chỉ một cũng không thể chống đỡ được.Vậy mà, Mạnh Xuân Sinh lại dám ngông cuồng đắc tội với cả ba người bọn họ cùng một lúc, khiến cho đầu óc hai người họ nhất thời trống rỗng hoang mang...
Phương Minh Viễn nhìn sang Mạnh Xuân Sinh như người mất hồn ngồi trên ghế đằng kia nói.
-Ba vị thích chơi trò gọi danh xưng và chức vụ, chơi thế này đã cảm thấy vui chưa?
Mạnh Xuân Sinh lúc này đã mất đi dáng vẻ ngạo nghễ kênh kiệu lúc đầu, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn chứa đầy vẻ lo lắng sợ hãi.
- Cậu… Phương, rất vinh hạnh được gặp cậu, cảm ơn ông cậu đã nguyên góp số tiền lớn như vậy để cứu nạn chống lũ, việc này đã giúp chúng tôi thoát khỏi tìm cảnh khó khăn nhất.
Chu Cảnh Minh dù sao cũng là người đứng đầu của thành phố, nhanh chóng bình tĩnh lại, tỏ dáng vẻ nhiệt tình đưa tay ra nắm lấy tay Phương Minh Viễn nói.
- Chuyện cậu gặp bất trắc ở thành phố này mà nói, tôi quả thật không lấy gì làm vui vẻ, tôiBí thư Thành ủy thành phố Bành từ, xin thay mặt tất cả mọi người ở đây xin lỗi cậu. Chúng tôi sẽ xử phạt những người có liên quan đến vụ này thật nghiêm khắc.
- Hành vị của bọn họ đã xúc phạm nghiêm trọng tới siêu thị Carrefour của tôi và danh dự của cô Lâm lẫn cô Vũ Điền Quang Ly, làm bại hoại hình tượng cô Vũ Điền Quang Ly của chúng tôi, không chỉ là một thương nhân thành công, mà còn diễn viên nổi tiếng, là một trong những diễn viên tham gia bộ phim “Kẻ hủy diệt 2” sẽ được công chiếu vào cuối năm nay, thế nhưng hình tượng của họ lại bị ô ế ngay trong đất nước chúng ta, như vậy có đáng phẫn nộ không. Nếu như quý thành phố không thể giải thích việc này rõ ràng, chỉ sợ..."
Vũ Điền Quang Ly là ai mà người khác có thể dễ dàng ức hiếp cô chứ, nhanh chóng nói tiếp lời của Phương Minh Viễn:
- Ta sẽ báo cáo việc này lên đại sứ quán Nhật Bản, chính thức đưa bản kiến nghị lên bộ ngoại giao.
Mạnh Quân giận dữ hét lên.
- Đúng rồi, Xuân Sinh không ở nhà, mà chạy tới quán rượu nhà họ phương làm gì?
- Này... Còn đứng đó nói chuyện này làm gì, không mau đến đó xem thử tình hình thế nào đi.
Lý Hồng dậm chân nói:
- Cũng không biết là thằng khốn nhà nào, lại đánh Xuân Sinh mặt mày đầy máu thế này.
- Bí thư Chu
- Chủ tịch Võ
Chu Cảnh Minh và thư ký Võ Cảnh Sinh cùng chạy vội ra ngoài cửa.
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Cảnh Minh hạ giọng nói. Cái tên Mạnh Quân này, đã tới nước này rồi mà vẫn bỏ mặc con trai mình không thèm ngó ngàng gì tới, Tuy rằng nó gây sự ở bên ngoài, nhưng nói gì thì nói, khi Lý Hồng về báo tin Xuân Sinh bị đánh chảy cả máu đầu thế nhưng Chu Cảnh Minh vẫn cho rằng là do Xuân Sinh gây sự trước nên mới bị đánh ra nông nỗi này.
- Con trai chủ nhiệm Mạnh và Trương Học Võ người phụ trách của siêu thị Carrefour đánh nhau ở quán rựou nhà họ Phương,Trương Học Võ chính là Phó chánh văn phòng chính phủ, lúc đó cũng có mặt tại hiện trường, nên đã gọi điện thoại báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố lại cho người gọi điện xuống đây.
Thư ký của Chu Cảnh Minh báo cáo vắn tắt lại toàn bộ sự việc.
- Mạnh Xuân Sinh và người phụ trách siêu thị Carrefour ở quán nhà họ Phương đánh nhau?
Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh hốt hoảng đứng bật dậy, toàn thân run rầy, chuyện như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa? Phía bên siêu thị Carrefour chắc là tức giận ngút trời, mà cái thằng Mạnh Xuân Sinh sao lại tìm họ sinh sự?
- Ngươi nói cái gì?
Thư ký Chu Cảnh Minh vừa dứt lời, Mạnh Quân đã chạy như bay đến đứng trước mặt, lo lắng hốt hoảng hét lên:
- Nhắc lại lần nữa xem nào.
- Chủ nhiệm Mạnh, cậu ấy... Mạnh Xuân Sinh con trai ông và đã đánh người phụ trách siêu thị Carrefour của nhà họ Phương. Chính tin này do Phó chánh văn phòng Trương Học Võ báo.
Thư ký Chu Cảnh Minh hoảng sợ lắp bắp, xem ông ta tuy già mà vẫn còn rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống với hình ảnh một ông lão sắp sửa về hưu.
- Nguyên nhân vì sao?
Mạnh Quân hỏi.
- chuyện này... là..."
Thư ký Chu Cảnh Minh đưa mắt nhìn quanh, chần chừ không biết phải trả lời thế nào.
- Nói đi, nguyên nhân là gì?
Chu Cảnh Minh gật đầu nói.
- Chuyện xảy ra như thế nào thì vẫn chưa biết được, nghe nói, cậu Mạnh, hay là các bạn của cậu ấy, trêu ghẹo người phụ trách siêu thị Carrefour, dẫn đến bị đánh, thực hư thế nào tôi vừa chưa xác định được.
Thư ký của Chu Cảnh Minh nhỏ giọng nói.
- Thằng con trời đánh này.
Mạnh Quân vỗ đùi cái đét, tức giận mà hét lên. Tính tình con mình thế nào, bậc làm cha làm mẹ như ông ta lẽ nào không rõ? Thư ký tuy nói vẫn chưa xác định chính xác, nhưng trong lòng ông ta đã biết được bảy tám phần rồi.
- Hiện giờ công an đã đến, sự việc đã được khống chế, nhưng chuyện này cảnh sát không đủ thẩm quyền xử lý, mà đích thân các vị lãnh đạo đứng ra xem xét.
Cuối cùng thư ký của Võ Cảnh Sinh cũng giải trình xong toàn bộ sự việc.
- Xe, chuẩn bị xe.
Mạnh Quân vội vã kêu lên.
Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt, bọn Tô Ái Quân cũng chán việc đứng ra đôi co với Mạnh Xuân Sinh, nên chờ Chu Cảnh Minh bọn họ tiến đến.
Bọn Mạnh Xuân Sinh lúc này cũng đã tỉnh rượu, nghĩ thầm trong bụng rằng:
“ở thành phố Bành Từ này mấy tên con cháu quan viên đó họ đều quen biết cả, nhìn sơ qua mấy thằng thanh niên kìa là biết từ nơi khác đến đây thì có thể làm được gì bọn họ?” Có điều, nghe thoáng qua những gì Tô Ái Quân nói, thật lòng cũng có chút hoang mang, im lặng quan sát tình hình không dám manh động. Chẳng mấy khi nhìn thấy đám con ông cháu cha chịu ngồi im thin thít như vậy,chắc chắn không phải người thường. Ba người họ đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu bản thân đã rơi vào vòng rắc rối.
Tuy nhiên đến lúc này, bọn chúng vẫn cho rằng chuyện cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết, quá lắm thì khi về nhà bị mắng vài câu, cấm vận vài ngày là xong.
Tất cả đều im lặng không nói lời nào. Trương Câu cũng biết giờ không phải lúc nhiều chuyện, nên cũng ngồi im không nhúc nhích.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, mọi người lập tức ngẩng đầu lên nhìn theo, môt cảnh sát trung niên to béo bước vào.
- Phó cục trưởng Điền.
Trương Câu cùng vài tên cảnh sát khác bật dậy cúi chào.
- Hóa ra cậu Trương cũng ở trong này?
Phó cục trưởng Điền không khách khí nói.
- Cậu Mạnh đâu? Tôi nghe nói cậu ta bị đưa vào đây vì tội đánh nhau? Hung thủ đánh người đâu?
Trương Câu nghe xong nhảy dựng lên, giọng điệu phó cục trưởng Điền thế nào đay nghiến, việc gì phải dùng đến hai chữ “hung thủ” nặng nề như thế.
- Chú Điền, chúng cháu ở trong này.
Lỗ Vi vội đứng lên gọi.
- Kìa, tiểu Lỗ, sao cháu cũng ở đây?
Phó cục trưởng Điền bước vội sang phía đó, nhìn bộ dang bi thảm của Mạnh Xuân Sinh, không khỏi kinh ngạc, sau lại thở dài nói:
- Là ai làm, kẻ nào đã ra tay tàn nhẫn, đánh người thành ra thế này? Hung thủ đâu rồi? hành động tàn ác mất nhân tính như vậy, cần phải xử phạt nghiêm để làm gương cho dân chúng.
- Khụ
Trương Học Võ ho nhẹ một tiếng nói.
- Phó cục trưởng Điền, chuyện này hiện đang chờ ý kiến của bí thư và Chủ tịch thành phố.
Phó cục trưởng Điền, hùng hổ quay người lại, tiến đến trước mặt Trương Học Võ nói:
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với hung thủ?
Trương Học Võ nhăn mày, cái bọn ngu xuẩn này muốn đi nịnh bợ thì cũng phải xem thời gian địa điểm hay đối tượng chứ, ông ta lúc này giọng đã nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Trương Câu cũng vài phần rồi, trên quan trường hỗn độn này, nghe giọng điều đoán tình hình là kỹ năng cơ bản, nghe lời nói của Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân ông ta cũng không khó để nhận ra bọn họ rõ ràng là chẳng coi những người mà vừa nãy Mạnh Xuân Sinh lôi ra để dọa ra gì, vậy thì ông ta còn có gì phải lo lắng chứ.
- Phó cục trưởng Điền, tôi là Trương Học Võ Phó chánh văn phòng chính phủ thành phố Bành Từ trưởng ban công tác chỉ huy phòng lũ cứu nạn? Có cần tôi đem giấy chứng nhận cho ông xem không?
Trương Học Võ nhướng mày lên.
Phó cục trưởng Điền Bân ngây người ra, thoáng chốc đã tươi cười hớn hở nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Trương, lúc nãy tôi không biết nên đã lỡ lời với cậu, chủ nhiệm Trương bỏ qua cho.
Tuy nói Trương Học Võ chỉ giữ chức vụ phó chủ nhiệm, thế nhưng Điền Bân cũng chỉ là Phó cục trưởng, nói thế nào thì, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố kia vẫn cao hơn Cục Cảnh Sát một bậc, vừa nãy lỡ miệng quát tháo lung tung, đương nhiên phải khéo bù lại.
- Anh Trần, bảo ông ta im đi.
Tiếng Phương Minh Viễn vừa thốt lên, làm mọi người có mặt trong phòng đều kinh hãi.
Trần Trung bật đứng dậy, đến bên cạnh Điền Bân, Điền Bân đã làmcảnh sát nhiều năm, năng lực phản xạ cũng khá nhạy, thoáng thấy nguy hiểm đã thu tay xuống eo, kinh hoảng nói:
- Ngươi muốn gì? Ta cảnh cáo ngươi, đắc tội với quan chức nhà nước sẽ bị phạt nặng.
Trần trung chẳng khó khăn gì đã khống chế được Điền Bân, cánh tay hơi dùng lực ấn lên vai ông ta, đẩy Điền Bân đi tới chỗ sáng nhất trong căn phòng, lấy ra một tấm giấy chứng nhận,quơ quơ trước mặt Điền Bân, thấp giọng nói:
- Biết điều thì câm miệng lại, còn muốn ăn đạn thì cứ việc chạy lên phía trước đi.
Điền Bân mở to hai mắt, bộ mặt thất sắc ngờ nghệch. Trần Trung khẽ cười, gấp lại tờ giấy nhét vào túi, quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Ái Quân.
Sau đó, trong mắt của Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi, Từ Đông Kỷ và Trương Câu là hình ảnh một Điền Bân mặt mày ủ rủ, ngồi bất động ở chỗ kia, mồ hồi từ trán chảy thành dòng xuống má, thấm ướt cả vạt áo, thế nhưng ông ta vẫn cứ ngồi đó không cử động gì, đến mồ hôi trên trán cũng không dám lau chứ đừng nói gì đến dám mở miệng ra nói.
Trương Câu cùng mấy tên thuộc hạ nháy mắt nhìn nhau, cảm kích liếc nhìn qua Trương Học Võ, thầm cảm ơn trời vì bọn họ không có đả động đến nhóm người của Phương Minh Viễn. Một người trong số họ lặng lẽ bước ra, chỉ cần nói vài câu vàquơ quơ 1 tờ giấy chứng nhận trước mặt Điền Bân, đã khiến cho ông ta hồn phiêu phách lạc đến mức này, đương nhiên bọn họ cũg chẳng dám đắc tội, không biết mấy người này rốt cuộc là ai?
Trong lúc Mạnh Quân, Chu Cảnh Minh, Võ Cảnh Sinh tất tả chạy tới nơi, thì đã bị cảnh tượng quỷ dị đập ngay vào mắt, mặt mũi Mạnh Xuân Sinh bầm dập đang ngồi một mình, còn có hai thằng khốn chạy lại đến đỡ; Trương Câu ngồi giữa đám thuộc hạ của ông ta; bên kia là bọn Phương Minh Viễn, Điền Bân thì ngồi chỗ sáng nhất nơi đây.
- Con của mẹ!
Lý Hồng vừa nhìn thấy Mạnh Xuân Sinh bị đánh đến nỗi thương tích đầy mặt, đau đớn thét lên, chạy nhanh tới ôm lấy Mạnh Xuân Sinh khóc ròng:
- Con trai tôi, là ai đánh con ra nông nỗi này? Ai lại tàn nhẫn như vậy?
Mạnh Xuân Sinh nhìn thấy cha mẹ tới, liền như đứa bé đi lạc, đã tìm thấy người thân, vui mừng vùi đầu vào lòng Lý Hồng mà cất tiếng khóc, chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói:
- Chính là họ, chính họ đã đánh tụi con thành ra thế này. Con đã nói với tụi nó ba là Mạnh Quân, bọn chúng còn lớn tiếng quát cho dù ba là Mạnh Quân, chúng cũng đánh.
Ánh mắt Lý Hồng sáng quắch, giận dữ nhìn sang Phương Minh Viễn, như muốn cấu xé hắn ra trăm mảnh, kìm không được chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói với Mạnh Quân:
- Ông Quân, còn không gọi người tới trị tội bọn người cả gan dám đánh con của chúng ta ra nông nỗi này đi, cho bọn chúng, xem chúng còn dám ngông cuồng nữa hay không.
Mạnh Quân tỏ ra rất bình tĩnh không kích động giống như vợ mình, đang tính quay sang nói chuyện với Phương Minh Viễn.
Thì Phương Minh Viễn đã đứng dậy nói:
- Bí thư Chu, Chủ tịch Võ, nếu như mọi người đã đến đông đủ cả rồi, vậy thì trò chơi cũng có thể bắt đầu.
- Trò chơi? Trò chơi gì?
Chu Cảnh Minh kinh ngạc nói,ông ta bây giờ mới chú ý tới Lâm Liên và ngay cả Tô Ái Quân, cũng không dám đứng ra phản bác lại câu nói của Phương Minh Viễn.
- Sự việc vừa rồi ai đúng ai sai, trước mắt tôi không nói tới. Ngay từ đầu, ba vị công tử đây đã luôn miệng hét lên mình là con trai của quan lớn, ba là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, là Bí thư Thành ủy; cậu hắn là cục phó cục cảnh sát; ông ngoại hắn trước kia là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh; ba hắn là Trưởng ban quản lý cán bộ vân vân. Nếu ba vị công tử này đã có sở thích lấy danh thế ra hù doạ người khác, chúng tôi đành phải đáp ứng lại một chút kẻo phụ lòng các vị, như vậy cũng không có gì gọi là quá đáng. Tuy nhiên, thật lòng mà nói chúng tôi không thích mấy trò chơi kiểu này.
Phương Minh Viễn bình thản nói.
Phương Minh Viễn quay sang chỉ vào Tô Ái Quân nói tiếp:
- Tôi mạnphép giới thiệu một chút, vị này họ Tô tên Ái Quân, nguyên là chủ nhiệm giáo vụ trường đại học giao thông vận tải. Có lẽ mọi người ở đây ai ai cũng từng nghe qua danh tiếng cha của chú ấy, chính là ông Tô Hoán Đông.
- Tô Hoán Đông bộ trưởng bộ đường sắt.
Ba người nhà Mạnh Quân cảm thấy trước mắt tối đen như mực, chân tay bủn rủn đứng loạng choạng, , trêu ai không trêu lại chọn ngay con cái của một gốc cây đại thụ.
Tô Hoán Đông kia mấy năm gần đây là một chính trị gia có tiếng ở Bắc Kinh, nghe nói trong vài năm trở lại đây đã được bổ nhiệm lên chức vụ cao hơn, trở thành Phó Thủ tướng Quốc vụ viện. Ngày sau điềm nhiên trở thành ủy viên thường vụ bộ Chính trị, khả năng này không thể không xảy ra. Người đàn ông thoạt nhìn rất tao nhã này, không ngờ lại là con trai ông ấy.
- Vừa lúc nãy trước mặt biết bao nhiêu người, Mạnh công tử đây cứ liên tục chỉ thẳng vào mặt của chú Ái Quân mà quát, buộc ông ấy phải cút đi, mặc dù ba vị đây là con trai củaChủ tịch thành phố BànhTừ,Bí thư Thành ủy, thì cái chức con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân, hay cháu trai củaChủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, ngay cả cháu ngoại của cục phó cục cảnh sát, e là cũng không đủ tư cách để chỉ vào mặt con trai của bộ trưởng bộ Đường sắt, còn quát ông ta cút đi. Huống chi, chú Tô của tôi là chủ nhiệm đại học giao thông vận tải Phụng Nguyên, xin hỏi so với Mạnh công tử thì chức vụ nào cao hơn?
Đứng nghe Phương Minh Viễn nói, mà Mạnh Quân và Lý Hồng thân ướt đẫm mồ hôi.
Nói ra thì Mạnh Quân chẳng qua chỉ là Bí thư Thành ủy của một thành phố thứ cấp (thành phố cấp 3), và cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hay Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm, thì con cái của họ cũng chưa chắc đã dám chỉ thẳng vào mặt con trai của Tô Hoán Đông mà chửi đuổi anh ta đi, quyền hạn của bộ trưởng bộ Đường sắt kia một đám quan chức ở mấy tỉnh hẻo lánh như bọn họ làm sao mà so sánh được chứ, mà theo cấp bậc này mà nói, thì Bí thư Tỉnh ủy cũng chỉ có thể quản lý chuyện hành chính trong tỉnh mà thôi, trong khi đó quyền lực của Tô Hoán Đông lại trải rộng ra cả nước.
- Đứa con súc sinh này.
Mạnh Quân nhanh như chớp quay sang mắng đứa con đang ngồi thẩn thờ trong lòng Lý Hồng, lôi nó đến trước mặt Tô Ái Quân, cúi đầu nhận lỗi.
- Ngươi còn mau cúi đầu nhận lỗi với Cậu Tô.
Tô Ái Quân lạnh lùng lên tiếng:
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi đây không dám nhận lời xin lỗi của quý công tử đây. Theo như lời của cậu ấy nói thì ở thành phố Bành từ này, câu ta chính là luật pháp, tôi nào có tài cán gì mà để luật pháp cúi đầu trước tôi.
Mạnh Quân nghe nói như thế, cảm thấy tim gan như muốn nứt ra, ông ta trợn mắt nhìn Mạnh Xuân:
- Thằng trời đánh, thiệt là tức chết mà.
Nói xong, đưa tay tát cho Mạnh Xuân Sinh một cái, bị bất ngờ Mạnh Xuân Sinh ngã nhào ra đất. Như vậy vẫn chưa hết giận, bước lên đạp cho nó một đá.
- Ông à, đừng đánh nữa.
Lý Hồng vội vàng chạy tới, che chở bảo vệ cho Xuân Sinh,
- Tôi nói, bí thư Chu, Chủ tịch Võ, chủ nhiệm Mạnh nếu muốn dạy dỗ con cái, thì cũng nên đợi sau khi sự việc này được giải quyết ổn thoả đã, thời gian của mọi người đều rất quý giá, bởi vì mấy công tử đây đã làm lỡ việc của chúng tôi, ngay cả cơm cũng còn chưa ăn xong.
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất mãn nói.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lòng lo nơm nớp, người thiếu niên này nói chuyện cứ bình thản, lời nói chậm rãi không nhanh không chậm. Cũng không tỏ ra luống cuống, với lại trông thái độ của Lâm Liên và Tô Ái Quân cũng có thể đoán xuất thân cũng không bình thường.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh cùng bước lên phía trước kéoMạnh Quân sang một bên, còn vài người khác nhanh tay đỡ Mạnh Xuân Sinh và Lý Hồng lôi ra chỗ khác.
- Tôi giới thiệu hai vị này một chút, vị này là Vũ Điền Quang Ly, thành viên của gia tộc Vũ Điền đại cổ đông công ty cổ phần Thế Gia ở Nhật Bản, cũng là một nhân sĩ thành công trên thương trường, tài sản của người này, tôi phỏng chừng chí ít cũng tới 1 tỷ nhân dân tệ, đương nhiên, con số này không không tính đến số tài sản thuộc gia tộc cô Vũ Điền Quang Ly, số tài sản chính xác là bao nhiêu thì vẫn là con số bí mật. Ừ, có lẽ bí thư Chu cùng mọi người vẫn chưa biết đếnđịa vị của công ty Thế Gia ở Nhật Bản này, công ty này là một trong hai công ty sản xuất máy chơi game mạnh nhất.
Phương Minh Viễn vừa nói, Vũ Điền Quang Ly cũng đứng dậy, bước đến chào hỏi ba người Chu Cảnh Minh bằng tiếng Nhật và Hán ngữ.
Ba người Chu Cảnh Minh nghe thấy thế mà khiếp sợ, tài sản của cô ta chí ít cũng cả trăm triệu nhân dân tệ, đúng là một đại gia lớn, hơn nữa với một quốc gia hùng mạnh như Nhật Bản, mà có thể phát triển được đến mức đó, thì cũng đoán được quy mô của công ty này đến mức nào.
- Thật đáng tiếc cho bí thư Chu, ngay tại lúc nãy, vị Mạnh công tử này và vị công tử Lỗ kia, trước mặt bàn dân thiên hạ đã chỉ thẳng vào mặt cô ta chửi đi chửi lại rằng cô Vũ Điền Quang Ly và cô Lâm Liên là loại… làm nghành nghề đặc biệt đó, thật lòng mà nói thì tôi cảm thấy thật kỳ quái, nguyên do vì đâu mà Mạnh công tử và Lỗ công tử lại đưa ra kết luận như vậy?
Những lời này của Phương Minh Viễn càng khiến cho Mạnh Quân và Lý Hồng rét run lên bần bật.
Phương Minh Viễn không đợi nhóm người của Mạnh Quân lên tiếng, tiếp tục cười lạnh nói:
- Cuối cùng tôi mạn phép giới thiệu một chút về bản thân tôi, tôi họ Phương, tên gọi Minh Viễn, chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường. Tuy nhiên đại cổ đông ở siêu thị Carrefour, là ông nội của tôi. Thiết nghĩ nếu ông nội tôi mà biết con trai các vị đây mắng tôi là tên súc sinh, chắc cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Trong phòng im lặng như tờ, những người ở thành phố Bành Từ này đều mở to hai mắt, nhất thời khó mà tin được đây là sự thật.
“Khó trách Tô Ái Quân và Lâm Liên im lặng, hoá ra vị thiếu niên, lại là thành viên Phương gia một đại cổ Đông trong siêu thị Carrefour, đối với việc có liên quan đến siêu thị Carrefour, đương nhiên hắn là người đầu tiên có quyền lên tiếng.”
Chu Cảnh Minh cuối cùng cũng thông suốt thầm nghĩ.
“Trời ơi là trời, cậu thanh niên này không ngờ lại là thành viên của gia đình họ Phương, một đại cổ Đông trong siêu thị Carrefour.”
Trương Học Võ sợ đến ngây người, một con cá to như vậy mà cứ âm thầm đứng im phía sau, ngay cả bản thân ông ta cũng không phát hiện ra được. thật may là lúc đó bản thân đã không làm ra chuyện gì thất thố.
Lúc này Mạnh Quân và Lý Hồng cảm thấy thân thể nặng như ngàn cân, cái chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân ở một thành phố nho nhỏ như ông ta đừng nói là cả ba người này, mà dù chỉ một cũng không thể chống đỡ được.Vậy mà, Mạnh Xuân Sinh lại dám ngông cuồng đắc tội với cả ba người bọn họ cùng một lúc, khiến cho đầu óc hai người họ nhất thời trống rỗng hoang mang...
Phương Minh Viễn nhìn sang Mạnh Xuân Sinh như người mất hồn ngồi trên ghế đằng kia nói.
-Ba vị thích chơi trò gọi danh xưng và chức vụ, chơi thế này đã cảm thấy vui chưa?
Mạnh Xuân Sinh lúc này đã mất đi dáng vẻ ngạo nghễ kênh kiệu lúc đầu, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn chứa đầy vẻ lo lắng sợ hãi.
- Cậu… Phương, rất vinh hạnh được gặp cậu, cảm ơn ông cậu đã nguyên góp số tiền lớn như vậy để cứu nạn chống lũ, việc này đã giúp chúng tôi thoát khỏi tìm cảnh khó khăn nhất.
Chu Cảnh Minh dù sao cũng là người đứng đầu của thành phố, nhanh chóng bình tĩnh lại, tỏ dáng vẻ nhiệt tình đưa tay ra nắm lấy tay Phương Minh Viễn nói.
- Chuyện cậu gặp bất trắc ở thành phố này mà nói, tôi quả thật không lấy gì làm vui vẻ, tôiBí thư Thành ủy thành phố Bành từ, xin thay mặt tất cả mọi người ở đây xin lỗi cậu. Chúng tôi sẽ xử phạt những người có liên quan đến vụ này thật nghiêm khắc.
- Hành vị của bọn họ đã xúc phạm nghiêm trọng tới siêu thị Carrefour của tôi và danh dự của cô Lâm lẫn cô Vũ Điền Quang Ly, làm bại hoại hình tượng cô Vũ Điền Quang Ly của chúng tôi, không chỉ là một thương nhân thành công, mà còn diễn viên nổi tiếng, là một trong những diễn viên tham gia bộ phim “Kẻ hủy diệt 2” sẽ được công chiếu vào cuối năm nay, thế nhưng hình tượng của họ lại bị ô ế ngay trong đất nước chúng ta, như vậy có đáng phẫn nộ không. Nếu như quý thành phố không thể giải thích việc này rõ ràng, chỉ sợ..."
Vũ Điền Quang Ly là ai mà người khác có thể dễ dàng ức hiếp cô chứ, nhanh chóng nói tiếp lời của Phương Minh Viễn:
- Ta sẽ báo cáo việc này lên đại sứ quán Nhật Bản, chính thức đưa bản kiến nghị lên bộ ngoại giao.
/1605
|