Tiếng hét của Tô Ái Quân làm cả phòng rơi vào tĩnh lặng.
-Vì sao?
Tiếng hét chói tai của Lý Hồng phá tan bầu không khí im lặng trong phòng:
-Con tôi đã bị đánh đến nông nỗi này, mấy người còn thấy chưa đủ sao? Có phải muốn nó chết mấy người mới hài lòng không?
- Đúng vậy, con người cậu sao lại độc ác vậy chứ, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, con trẻ phạm sai lầm cũng là điều khó tránh khỏi, sao cậu lại nhất quyết muốn nó chết chứ, sao không cho chúng cơ hội hối cãi chứ? Chủ tịch chẳng phải cũng nói rồi sao phải răn đe trước trừng trị sau, trị bệnh cứu người mục đích chính là chúng ta tố giác sai lầm, nêu lên khuyết điểm, nó giống như bác sĩ cứu người vậy, hoàn toàn là vì muốn cứu người chứ không phải vì muốn giết người.
Người phụ nữ kia cũng cứng giọng nói.
- Các người không cần phải nói nữa, đây là trừng phạt đúng tội mà bọn họ đã gây ra.
Mạnh Quân nước mắt rưng rưng quát to. Lỗ Minh Hán và Từ Đông Kỷ cũng đi lên phía trước ngăn vợ của mình lại khuyên giải.
Nhưng mấy người Lý Hồng đâu có nghe lời khuyên của mấy đức ông chồng, bọn họ vẫn túm lấy áo của Vũ Điền Quang Ly khóc lóc không ngừng.
Trên mặt của Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên lộ ra vẻ khó xử. Đối với mấy người Lý Hồng các cô có muốn tránh cũng tránh không nổi, muốn kéo cũng kéo không xong. Nhìn thấy mấy người đều là người lớn tuổi, chắc cũng xấp xỉ tuổi bố mẹ mình lại quỳ dưới đất như vậy bọn họ cũng có chút xấu hổ.
-Tôi không đứng, tôi không đứng, nếu các cô không tha cho con tôi tôi nhất quyết không đứng dậy.
Không ai có thể ngờ rằng, đường đường là phu nhân của bí thư thành ủy tiền nhiệm, con gái của chủ tịch ủy ban kỷ luật tỉnh tiền nhiệm, lúc nào cũng dương dương tự đắc như tầng lớp quý tộc như Lý Hồng mà cũng có lúc lại gào khóc như mấy bà nhà quê như vậy.
Tô Ái Quân lạnh lùng cười, căn bản là không thèm đếm xỉa đến bọn họ, quay đầu lại nhìn Miêu Chính Quân nói:
-Cục trưởng Miêu, đây chính là kết quả của việc các ông thương lượng đó sao? Nếu như đúng là như vậy, vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi Bành Từ.
Miêu Chính Quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, vọt ra sau khoát tay, Trương Câu và mấy người nữa vội chạy lại đem mấy người Lý Hồng ra.
-Tôi không buông tay, tôi không buông có đánh chết cũng không buông.
Bị hai cô cảnh sát đỡ dậy nhưng Lý Hồng vẫn một mực kéo áo Lâm Liên, nói gì cũng không chịu buông ra, sợ bà ta kéo rách mất quần áo nên Lâm Liên cũng chỉ biết đứng giữ lấy thắt lưng.
-Vũ Điền Quang Ly, gọi điện thoại cho Đại sứ quán, nói với bọn họ cô ở Bành Từ không chỉ bị con cái quan chức chọc ghẹo mà còn sau đó đám người nhà đám quan chức này còn đến đây làm loạn nữa.
Phương Minh Viễn ném điện thoại qua lớn tiếng nói.
- Đừng, đừng, đừng…
Miêu Chính Quân lập tức toát mồ hôi, vội vàng vọt tới cướp lấy điện thoại.
Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức trầm xuống, lớn tiếng gọi:
- Anh Trần.
Trần Trung lập tức xông vào phòng.
- Anh trần, gọi mọi người vào, tối này chúng ta sẽ về Phụng Nguyên.
Phương Minh viễn khoát tay, đến cả điện thoại cũng không cần nữa.
Trần Trung gọi mọi người, mấy người La Gia Phúc vội chạy vào bảo vệ Tô Ái Quân, rồi lại kéo tay mấy người Lý Hồng ra khỏi người của Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên, đám người đi ra ngoài.
- Ngăn bọn họ lại, ngăn bọn họ lại đi.
Miêu Chính Quân vội đến mức nhảy lên không kịp suy nghĩ gì nói. Trương Câu và mấy người cảnh sát nữa vội vàng đứng chắn lấy đường đi.
- Cục trưởng Miêu, cố tình cản trở cảnh vệ của bộ công an thi hành nhiệm vụ, tôi thấy đúng là anh đã ăn phải gan hùm rồi đấy.
Trần Trung cười lạnh nói:
- Có phải là anh đã quên mất điều lệ rồi không. Nếu như anh muốn chết cũng đừng có kéo thêm mấy người thuộc hạ làm đệm lưng cho anh chứ?
Không đợi Miêu Chính Quân kịp trả lời, Lưu Mãng cũng hét lên:
- Cục trưởng Miêu, ông biết luật mà vẫn phạm luật cũng đừng có kéo chúng tôi vào chứ?
Miêu Chính Quân tay đang cầm điện thoại lập tức đứng ngây như phỗng, cản trở cảnh vệ bộ công an thi hành nhiệm vụ đó là tội nghiêm trọng nhất, có thể giết tại chỗ, hơn nữa những lời nói của Lưu Mãng về chuyện giam giữ người trái phép tuyệt đối cũng không phải là cái mũ mà ông ta có thể gánh nổi. Có điều là cục trưởng của một thành phố loại ba mà lại dám giam giữ trái phép người nước ngoài, con trai của bộ trưởng bộ đường sắt, cháu đích tôn của một thương gia giàu có trong nước, đúng là không muốn sống nữa rồi.
-Không không không…không phải.
Miêu Chính Quân lắp bắp nói.
-Tôi không có ý đó.
-Không có ý đó thì tránh ra.
Tô Ái Quân tức giận nói. Mấy trò này của mấy người Mạnh Quân làm anh ta ghét đến thấu tim.
-Giáo sự Tô, giáo sư Tô, đừng tức giận, đừng tức giận, chuyện này là thế nào?
Chu Cảnh Minh xuất hiện trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào trong phòng nói.
-Miêu Chính Quân, chuyện này là thế nào?
Võ Cảnh Sinh từ sau lưng của Chu Cảnh Minh lớn tiếng hỏi, vẻ mặt tức giận nhìn Miêu Chính Quân đang cầm điện thoại trong tay.
-Bí thư Chu, chủ tịch Võ, ở thành phố Bành Từ này chúng tôi còn có tự do hay không? Các ông muốn giam giữ chúng tôi phải không?
Tô Ái Quân mặt lạnh như băng hỏi.
-Ai dám giam giữ các vị? Ai?
Chu Cảnh Minh tức giận hỏi.
Miêu Chính Quân vội vàng đi tới trước mặt Phương Minh Viễn dùng hai tay đưa điện thoại cho hắn nói:
-Hiểu lầm, đây đơn thuần chỉ là hiểu lầm thôi, tôi một chút cũng không có ý đó.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nhìn Miêu Chính Quân nhưng lại không giơ tay ra đón lấy điện thoại. Mặt Miêu Chính Quân đầy mồ hôi, hai tay đang đỡ lấy điện thoại run lên cầm cập.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn vào bọn họ, đến ngay cả Lý Hồng nhìn thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của chồng mình mà câm luôn miệng.
-Đây là cái ông cướp từ trên tay tôi, nếu như ông muốn thì cứ giữ lấy.
Phương Minh Viễn lạnh như băng trả lời, khiến cho đám quan chức ở thành phố Bành Từ cảm thấy thật là u ám. Rất rõ ràng, những hành động ban nãy của Miêu Chính Quân đã chạm đến mức mà Phương Minh Viễn không thể chịu nổi.
-Bí thư Chu, nếu như các ông không có ý định giam giữ chúng tôi, vậy chúng tôi đi đây.
Tô Ái Quân nhìn Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lúc này mặt mày xanh lét lạnh lùng nói. Chuyện này tuy bọn họ không tham gia, nhưng khẳng định là bọn họ có biết chuyện này. Đối với các lựa chọn này của bọn họ Tô Ái Quân thật sự rất thất vọng.
-Giáo sư Tô, giáo sư Tô, cậu đợi một chút nghe tôi nói.
Chu Cảnh Minh ngăn họ lại liên tục nói. Lúc này ông ta làm sao dám để mấy người Tô Ái Quân đi, nếu như mấy người Tô Ái Quân rời khỏi Bành Từ, thế thì cục diện đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Sau này trên tỉnh truy xuống, là người đứng đầu thành phố như Chu Cảnh Minh, vô tình phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, điều này có nghĩa là con đường quan trường của ông ta đã đến hồi kết, sau này đừng mong tiến thêm một bước nào nữa.
-Giờ còn có gì để nói nữa chứ. Nếu như nói xin lỗi có thể giải quyết được thì còn cần đến pháp luật, còn cần đến nhà giam làm gì nữa. Ông nói cho tôi biết còn cần đến pháp luật làm gì nữa.
Tô Ái Quân rít lên.
-Tất cả hành vi của bọn họ, ông thân là bí thư thành ủy Bành Từ, mà đến cả chút chuyện này ông cũng không hiểu sao? kết quả này ông không cảm thấy áy náy sao? Đi xem xem người dân ở Bành Từ này nghĩ ba người bọn họ như thế nào thì ông sẽ hiểu, khi bọn họ còn đang ở thế thượng phong bọn họ đối đãi với người khác như thế nào. Chúng tôi không cần các ông phải đối đãi đặc biệt, cũng không cần phải nhìn mèo vẽ hổ làm gì, không cần các ông phải làm gì bọn họ, chỉ cần cho chúng tôi một kết quả công bình mà cũng khó đến vậy sao?
Chu Cảnh Minh bị Tô Ái Quân văng cho mặt lấm tấm nước, nhưng trong lòng ông ta lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần Tô Ái Quân đồng ý thương lượng thì sự việc sẽ không đến mức không thể cứu vãn nổi.
-Chú Tô, nói với bọn họ thì có ích gì, cũng là cùng một ổ cả thôi.
Phương Minh Viễn kéo áo Tô Ái Quân nói:
-Hoa Hạ thiếu rất nhiều nhân tài, nhưng xưa nay chưa từng thiếu người làm quan. Bành Từ đã không thể cho chúng ta một câu trả lời vừa ý vậy thì chúng ta lên đến tỉnh, nếu không thì lên tận trung ương. Cháu đây không tin ông Tô không thể giúp chúng ta đòi lại công bằng, số tiền quyên góp này coi như chúng ta không đúng, cùng lắm thì tôi sẽ bỏ thị trường Bành Từ này, chị Liên khi trở về bỏ dự án siêu thị carrefour ở Bành Từ đi.
-Được, cậu Phương tôi sẽ lập tức đi thu xếp.
Lâm Liên không chút do dự nói.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lập tức giật nảy mình, trong lòng kêu khổ không ngừng, bọn họ bây giờ mới đúng gọi là chuột bị nhốt trong lồng bị tứ phía bủa vây. Nếu như nghiêng về phía mấy người Phương Minh Viễn, Gia đình họ Mạnh thế lực ở thành phố vẫn còn rất mạnh, Lý Nam Thông tuy đã nghỉ hưu rồi nhưng hổ già thì uy phong vẫn còn, trong tỉnh vẫn còn có rất nhiều người của ông ta, con trai ông ta cũng sắp xửa trở thành giám đốc công an tỉnh rồi, thật sự là không thể đụng vào. Nhưng nếu như nghiêng về phía mấy người Mạnh Quân thì kết quả sẽ là cái đang hiển hiện trước mắt đây.
Nếu như để mấy người Tô Ái Quân đem chuyện này báo lên tỉnh, thậm chí là lên trung ương vậy thì kết cục của bọn họ chẳng cần nghĩ cũng biết. Nếu như dự án siêu thị Carrefour ở Bành Từ tiêu tan thì cho dù là mười bọn họ cũng không thể giải thích rõ ràng được.
-Này, anh biết không? Dự án siêu thị Carrefour ở Bành Từ bị đóng cửa rồi.
-Vì sao? Bọn họ không phải là đến địa chỉ để đặt chi nhánh cũng chọn xong rồi hay sao? Tôi nghe nói đang chuẩn bị tuyển nhân viên sắp sửa khai trương mà.
-Đúng vậy, địa điểm chọn xong rồi, việc trang trí bên trong cũng xong rồi. Đây không phải là vì trận lũ lụt đó hay sao, người ta có ý quyên góp để nhân dân bớt cực khổ. Nhưng mấy quan chức thành phố chúng ta cũng quá tài, không những không cảm kích mà sau khi Mạnh Xuân Sinh bán trộm đồ vật tư cứu tế, mắng chửi quản lý cao cấp của siêu thị người ta trước mặt nhân dân lại còn ra sức bảo vệ Mạnh Xuân Sinh. Người ta tức giận nên bỏ qua thị trường Bành Từ rồi.
-Ôi giời, quan lại bao che lẫn nhau, chỉ có chúng ta là xui xẻo thôi.
Hai người bọn họ có thể hoàn toàn tưởng tượng được, những câu chuyện như thế này sẽ lưu truyền ở Bành Từ, thanh danh của hai người bọn họ coi như hoàn toàn tiêu tan rồi.
-Điện thoại, bí thư Chu có điện thoại.
Thư ký của Chu Cảnh Minh vội vàng chạy lại đưa điện thoại cho Chu Cảnh Minh, sau đó dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Chu Cảnh Minh vội vàng nói:
-Giám đốc công an tỉnh Lý Vũ gọi điện tới.
Lời nói của anh ta tuy nhỏ, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, mọi người đều im lặng.
-Alo, giám đốc Lý, dạ là tôi Cảnh Minh.
Chu Cảnh Minh nghe điện thoại trong hai phút sau đó vẻ mặt kinh ngạc đưa điện thoại cho Tô Ái Quân nhẹ giọng nói:
-Giáo sư Tô, giám đốc Lý muốn nói với cậu vài câu.
-Vì sao?
Tiếng hét chói tai của Lý Hồng phá tan bầu không khí im lặng trong phòng:
-Con tôi đã bị đánh đến nông nỗi này, mấy người còn thấy chưa đủ sao? Có phải muốn nó chết mấy người mới hài lòng không?
- Đúng vậy, con người cậu sao lại độc ác vậy chứ, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, con trẻ phạm sai lầm cũng là điều khó tránh khỏi, sao cậu lại nhất quyết muốn nó chết chứ, sao không cho chúng cơ hội hối cãi chứ? Chủ tịch chẳng phải cũng nói rồi sao phải răn đe trước trừng trị sau, trị bệnh cứu người mục đích chính là chúng ta tố giác sai lầm, nêu lên khuyết điểm, nó giống như bác sĩ cứu người vậy, hoàn toàn là vì muốn cứu người chứ không phải vì muốn giết người.
Người phụ nữ kia cũng cứng giọng nói.
- Các người không cần phải nói nữa, đây là trừng phạt đúng tội mà bọn họ đã gây ra.
Mạnh Quân nước mắt rưng rưng quát to. Lỗ Minh Hán và Từ Đông Kỷ cũng đi lên phía trước ngăn vợ của mình lại khuyên giải.
Nhưng mấy người Lý Hồng đâu có nghe lời khuyên của mấy đức ông chồng, bọn họ vẫn túm lấy áo của Vũ Điền Quang Ly khóc lóc không ngừng.
Trên mặt của Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên lộ ra vẻ khó xử. Đối với mấy người Lý Hồng các cô có muốn tránh cũng tránh không nổi, muốn kéo cũng kéo không xong. Nhìn thấy mấy người đều là người lớn tuổi, chắc cũng xấp xỉ tuổi bố mẹ mình lại quỳ dưới đất như vậy bọn họ cũng có chút xấu hổ.
-Tôi không đứng, tôi không đứng, nếu các cô không tha cho con tôi tôi nhất quyết không đứng dậy.
Không ai có thể ngờ rằng, đường đường là phu nhân của bí thư thành ủy tiền nhiệm, con gái của chủ tịch ủy ban kỷ luật tỉnh tiền nhiệm, lúc nào cũng dương dương tự đắc như tầng lớp quý tộc như Lý Hồng mà cũng có lúc lại gào khóc như mấy bà nhà quê như vậy.
Tô Ái Quân lạnh lùng cười, căn bản là không thèm đếm xỉa đến bọn họ, quay đầu lại nhìn Miêu Chính Quân nói:
-Cục trưởng Miêu, đây chính là kết quả của việc các ông thương lượng đó sao? Nếu như đúng là như vậy, vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi Bành Từ.
Miêu Chính Quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, vọt ra sau khoát tay, Trương Câu và mấy người nữa vội chạy lại đem mấy người Lý Hồng ra.
-Tôi không buông tay, tôi không buông có đánh chết cũng không buông.
Bị hai cô cảnh sát đỡ dậy nhưng Lý Hồng vẫn một mực kéo áo Lâm Liên, nói gì cũng không chịu buông ra, sợ bà ta kéo rách mất quần áo nên Lâm Liên cũng chỉ biết đứng giữ lấy thắt lưng.
-Vũ Điền Quang Ly, gọi điện thoại cho Đại sứ quán, nói với bọn họ cô ở Bành Từ không chỉ bị con cái quan chức chọc ghẹo mà còn sau đó đám người nhà đám quan chức này còn đến đây làm loạn nữa.
Phương Minh Viễn ném điện thoại qua lớn tiếng nói.
- Đừng, đừng, đừng…
Miêu Chính Quân lập tức toát mồ hôi, vội vàng vọt tới cướp lấy điện thoại.
Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức trầm xuống, lớn tiếng gọi:
- Anh Trần.
Trần Trung lập tức xông vào phòng.
- Anh trần, gọi mọi người vào, tối này chúng ta sẽ về Phụng Nguyên.
Phương Minh viễn khoát tay, đến cả điện thoại cũng không cần nữa.
Trần Trung gọi mọi người, mấy người La Gia Phúc vội chạy vào bảo vệ Tô Ái Quân, rồi lại kéo tay mấy người Lý Hồng ra khỏi người của Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên, đám người đi ra ngoài.
- Ngăn bọn họ lại, ngăn bọn họ lại đi.
Miêu Chính Quân vội đến mức nhảy lên không kịp suy nghĩ gì nói. Trương Câu và mấy người cảnh sát nữa vội vàng đứng chắn lấy đường đi.
- Cục trưởng Miêu, cố tình cản trở cảnh vệ của bộ công an thi hành nhiệm vụ, tôi thấy đúng là anh đã ăn phải gan hùm rồi đấy.
Trần Trung cười lạnh nói:
- Có phải là anh đã quên mất điều lệ rồi không. Nếu như anh muốn chết cũng đừng có kéo thêm mấy người thuộc hạ làm đệm lưng cho anh chứ?
Không đợi Miêu Chính Quân kịp trả lời, Lưu Mãng cũng hét lên:
- Cục trưởng Miêu, ông biết luật mà vẫn phạm luật cũng đừng có kéo chúng tôi vào chứ?
Miêu Chính Quân tay đang cầm điện thoại lập tức đứng ngây như phỗng, cản trở cảnh vệ bộ công an thi hành nhiệm vụ đó là tội nghiêm trọng nhất, có thể giết tại chỗ, hơn nữa những lời nói của Lưu Mãng về chuyện giam giữ người trái phép tuyệt đối cũng không phải là cái mũ mà ông ta có thể gánh nổi. Có điều là cục trưởng của một thành phố loại ba mà lại dám giam giữ trái phép người nước ngoài, con trai của bộ trưởng bộ đường sắt, cháu đích tôn của một thương gia giàu có trong nước, đúng là không muốn sống nữa rồi.
-Không không không…không phải.
Miêu Chính Quân lắp bắp nói.
-Tôi không có ý đó.
-Không có ý đó thì tránh ra.
Tô Ái Quân tức giận nói. Mấy trò này của mấy người Mạnh Quân làm anh ta ghét đến thấu tim.
-Giáo sự Tô, giáo sư Tô, đừng tức giận, đừng tức giận, chuyện này là thế nào?
Chu Cảnh Minh xuất hiện trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào trong phòng nói.
-Miêu Chính Quân, chuyện này là thế nào?
Võ Cảnh Sinh từ sau lưng của Chu Cảnh Minh lớn tiếng hỏi, vẻ mặt tức giận nhìn Miêu Chính Quân đang cầm điện thoại trong tay.
-Bí thư Chu, chủ tịch Võ, ở thành phố Bành Từ này chúng tôi còn có tự do hay không? Các ông muốn giam giữ chúng tôi phải không?
Tô Ái Quân mặt lạnh như băng hỏi.
-Ai dám giam giữ các vị? Ai?
Chu Cảnh Minh tức giận hỏi.
Miêu Chính Quân vội vàng đi tới trước mặt Phương Minh Viễn dùng hai tay đưa điện thoại cho hắn nói:
-Hiểu lầm, đây đơn thuần chỉ là hiểu lầm thôi, tôi một chút cũng không có ý đó.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nhìn Miêu Chính Quân nhưng lại không giơ tay ra đón lấy điện thoại. Mặt Miêu Chính Quân đầy mồ hôi, hai tay đang đỡ lấy điện thoại run lên cầm cập.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn vào bọn họ, đến ngay cả Lý Hồng nhìn thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của chồng mình mà câm luôn miệng.
-Đây là cái ông cướp từ trên tay tôi, nếu như ông muốn thì cứ giữ lấy.
Phương Minh Viễn lạnh như băng trả lời, khiến cho đám quan chức ở thành phố Bành Từ cảm thấy thật là u ám. Rất rõ ràng, những hành động ban nãy của Miêu Chính Quân đã chạm đến mức mà Phương Minh Viễn không thể chịu nổi.
-Bí thư Chu, nếu như các ông không có ý định giam giữ chúng tôi, vậy chúng tôi đi đây.
Tô Ái Quân nhìn Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lúc này mặt mày xanh lét lạnh lùng nói. Chuyện này tuy bọn họ không tham gia, nhưng khẳng định là bọn họ có biết chuyện này. Đối với các lựa chọn này của bọn họ Tô Ái Quân thật sự rất thất vọng.
-Giáo sư Tô, giáo sư Tô, cậu đợi một chút nghe tôi nói.
Chu Cảnh Minh ngăn họ lại liên tục nói. Lúc này ông ta làm sao dám để mấy người Tô Ái Quân đi, nếu như mấy người Tô Ái Quân rời khỏi Bành Từ, thế thì cục diện đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Sau này trên tỉnh truy xuống, là người đứng đầu thành phố như Chu Cảnh Minh, vô tình phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, điều này có nghĩa là con đường quan trường của ông ta đã đến hồi kết, sau này đừng mong tiến thêm một bước nào nữa.
-Giờ còn có gì để nói nữa chứ. Nếu như nói xin lỗi có thể giải quyết được thì còn cần đến pháp luật, còn cần đến nhà giam làm gì nữa. Ông nói cho tôi biết còn cần đến pháp luật làm gì nữa.
Tô Ái Quân rít lên.
-Tất cả hành vi của bọn họ, ông thân là bí thư thành ủy Bành Từ, mà đến cả chút chuyện này ông cũng không hiểu sao? kết quả này ông không cảm thấy áy náy sao? Đi xem xem người dân ở Bành Từ này nghĩ ba người bọn họ như thế nào thì ông sẽ hiểu, khi bọn họ còn đang ở thế thượng phong bọn họ đối đãi với người khác như thế nào. Chúng tôi không cần các ông phải đối đãi đặc biệt, cũng không cần phải nhìn mèo vẽ hổ làm gì, không cần các ông phải làm gì bọn họ, chỉ cần cho chúng tôi một kết quả công bình mà cũng khó đến vậy sao?
Chu Cảnh Minh bị Tô Ái Quân văng cho mặt lấm tấm nước, nhưng trong lòng ông ta lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần Tô Ái Quân đồng ý thương lượng thì sự việc sẽ không đến mức không thể cứu vãn nổi.
-Chú Tô, nói với bọn họ thì có ích gì, cũng là cùng một ổ cả thôi.
Phương Minh Viễn kéo áo Tô Ái Quân nói:
-Hoa Hạ thiếu rất nhiều nhân tài, nhưng xưa nay chưa từng thiếu người làm quan. Bành Từ đã không thể cho chúng ta một câu trả lời vừa ý vậy thì chúng ta lên đến tỉnh, nếu không thì lên tận trung ương. Cháu đây không tin ông Tô không thể giúp chúng ta đòi lại công bằng, số tiền quyên góp này coi như chúng ta không đúng, cùng lắm thì tôi sẽ bỏ thị trường Bành Từ này, chị Liên khi trở về bỏ dự án siêu thị carrefour ở Bành Từ đi.
-Được, cậu Phương tôi sẽ lập tức đi thu xếp.
Lâm Liên không chút do dự nói.
Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh lập tức giật nảy mình, trong lòng kêu khổ không ngừng, bọn họ bây giờ mới đúng gọi là chuột bị nhốt trong lồng bị tứ phía bủa vây. Nếu như nghiêng về phía mấy người Phương Minh Viễn, Gia đình họ Mạnh thế lực ở thành phố vẫn còn rất mạnh, Lý Nam Thông tuy đã nghỉ hưu rồi nhưng hổ già thì uy phong vẫn còn, trong tỉnh vẫn còn có rất nhiều người của ông ta, con trai ông ta cũng sắp xửa trở thành giám đốc công an tỉnh rồi, thật sự là không thể đụng vào. Nhưng nếu như nghiêng về phía mấy người Mạnh Quân thì kết quả sẽ là cái đang hiển hiện trước mắt đây.
Nếu như để mấy người Tô Ái Quân đem chuyện này báo lên tỉnh, thậm chí là lên trung ương vậy thì kết cục của bọn họ chẳng cần nghĩ cũng biết. Nếu như dự án siêu thị Carrefour ở Bành Từ tiêu tan thì cho dù là mười bọn họ cũng không thể giải thích rõ ràng được.
-Này, anh biết không? Dự án siêu thị Carrefour ở Bành Từ bị đóng cửa rồi.
-Vì sao? Bọn họ không phải là đến địa chỉ để đặt chi nhánh cũng chọn xong rồi hay sao? Tôi nghe nói đang chuẩn bị tuyển nhân viên sắp sửa khai trương mà.
-Đúng vậy, địa điểm chọn xong rồi, việc trang trí bên trong cũng xong rồi. Đây không phải là vì trận lũ lụt đó hay sao, người ta có ý quyên góp để nhân dân bớt cực khổ. Nhưng mấy quan chức thành phố chúng ta cũng quá tài, không những không cảm kích mà sau khi Mạnh Xuân Sinh bán trộm đồ vật tư cứu tế, mắng chửi quản lý cao cấp của siêu thị người ta trước mặt nhân dân lại còn ra sức bảo vệ Mạnh Xuân Sinh. Người ta tức giận nên bỏ qua thị trường Bành Từ rồi.
-Ôi giời, quan lại bao che lẫn nhau, chỉ có chúng ta là xui xẻo thôi.
Hai người bọn họ có thể hoàn toàn tưởng tượng được, những câu chuyện như thế này sẽ lưu truyền ở Bành Từ, thanh danh của hai người bọn họ coi như hoàn toàn tiêu tan rồi.
-Điện thoại, bí thư Chu có điện thoại.
Thư ký của Chu Cảnh Minh vội vàng chạy lại đưa điện thoại cho Chu Cảnh Minh, sau đó dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Chu Cảnh Minh vội vàng nói:
-Giám đốc công an tỉnh Lý Vũ gọi điện tới.
Lời nói của anh ta tuy nhỏ, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, mọi người đều im lặng.
-Alo, giám đốc Lý, dạ là tôi Cảnh Minh.
Chu Cảnh Minh nghe điện thoại trong hai phút sau đó vẻ mặt kinh ngạc đưa điện thoại cho Tô Ái Quân nhẹ giọng nói:
-Giáo sư Tô, giám đốc Lý muốn nói với cậu vài câu.
/1605
|