- Hắt xì.
Phương Minh Viễn nặng nề hắt xì, trong lòng không khỏi nói thầm, không biết là ai đang nhắc đến sau lưng mình. Tám phần là các cô Asohon Kagetsu.
"Anh nên có trách nhiệm đối với ba chị em chúng tôi a." Bên tai không khỏi lại vang lên giọng nói đầy hấp dẫn của Vũ Điền Quang. Làm cho Phương Minh Viễn trong lòng rục rịch.
Sau khi đi ra, Phương Minh Viễn mới đột nhiên ý thức được, những lời này của Vũ Điền Quang Ly còn có hàm ý khác, cô ấy có lộ hàng hoàn toàn cũng không có nói muốn mình đối với cô ấy chịu trách nhiệm, ngược lại nói muốn mình chịu trách nhiệm với ba người các cô. Muốn đối với ba người các cô chịu trách nhiệm, vậy cũng có nghĩa là, ba người cũng sẽ không trở thành vợ chính thức của Phương Minh Viễn rồi. Giải thích xong lại rõ ràng thêm một ít, chính là ba người đều sẽ chỉ là tình nhân của mình thôi.
Nếu nói thế thì Asohon Kagetsu cùng Vũ Điền Quang Ly cũng sẽ không trở thành vợ của mình? Phương Minh Viễn cái này trong lòng lập tức cũng có chút băn khoăn, Asohon Kagetsu là một trong những trợ thủ quan trọng nhất của mình, hơn nữa là người nắm giữ bí mật về tài chính của mình nhiều nhất, cô gái như vậy, nếu gả cho người khác. . .
Phương Minh Viễn bỗng giật mình, mặc dù nói hắn một mực đều không muốn gạt bỏ ý nghĩ này, cũng thực sự là vì trong tay không có người thích hợp, mà Asohon Kagetsu cho tới nay biểu hiện rất không tồi, cho nên mới trở thành kết quả như hiện tại. Nhưng mà hắn hiểu được, nếu như một khi Asohon Kagetsu lấy chồng, lại cấp cho cô ấy quyền hạn lớn như thế, để cô ấy nắm giữ lấy số tiền nhiều như thế, như vậy thì tuyệt đối không thích hợp. Hắn có thể cam đoan Asohon Kagetsu sẽ không có ý xấu đối với mình, nhưng ai có thể cam đoan chồng của cô sẽ không thèm chảy nước miếng đối với tài sản của mình.
Đối với một phụ nữ mà nói, sự nghiệp dĩ nhiên là rất quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng không kém, nếu nói mình có thể cho Asohon Kagetsu một gia đình, tuy rằng cũng không phải gia đình hợp pháp trêný nghĩa, như vậy là có thể đem Asohon Kagetsu ở lại bên cạnh của mình... Phương Minh Viễn rõ ràng là rất động tâm.
"Mình yêu cô ấy không?" Phương Minh Viễn tự hỏi mình, yêu hay không yêu hắn cũng không biết, nhưng hắn biết rõ mình cũng không ghét, thậm chí có thể gọi là rất ưa thích Asohon Kagetsu, như vậy một trợ thủ vừa có năng lực, lại vừa có dung mạo xinh đẹp như vậy, có ai không thích.
Mà Vũ Điền Quang Ly, nếu như cô ấy đồng ý làm tình nhân của mình, Phương Minh Viễn cảm thấy mình cũng không cách nào cự tuyệt. Không nói Vũ Điền Quang Ly cho tới nay quan hệ với hắn cũng không tệ, trông cũng rất đẹp, Phương Minh Viễn cũng không gạt bỏ cô. Chỉ bằng việc cô là cháu gái của Vũ Điền Trọng đã là hạng nhất, đón nhận cô, đối với tương lai phát triển của Phương Minh Viễn, sẽ có lợi ích rất lớn. Bởi như vậy, không thể nghi ngờ có thể đem Vũ Điền gia tộc, thậm chí đối với cả công ty cổ phần Thế Gia càng gắn chặt ở trên chiến xa của mình.
“Thiên đường là gì?” Có một câu nói quốc tế rất phổ biến: "Thiên đường chính là lương Mỹ, vợ Nhật, nhà Anh, cơm Tàu". Phương Minh Viễn không khỏi nghĩ tới câu nói hài hước nửa thật nửa giả ở kiếp trước.
Phương Minh Viễn không phủ nhận, trái tim của một người trung niên trong thể xác của người trẻ tuổi này của hắn, cũng có không ít YY đối với Ma Sinh Hương Nguyệt cùng Vũ Điền Quang Ly, nhưng nguyên nhân đó mọi người Hoa Hạ đều hiểu được. Nhưng mà hắn cũng không có nghĩ tới, muốn đem các cô thật sự thu làm tình nhân của mình. Huống hồ còn có Lâm Liên. . .
Phương Minh Viễn cảm thấy, lời nói của Vũ Điền Quang Ly, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, làm cho trái tim vốn là yên lặng của mình, lập tức trở nên xao động. Hắn không khỏi nhớ tới câu nói kia ở kiếp trước - đàn ông, rốt cục nửa thân dưới vẫn còn là động vật.
- Thật sự là phiền toái. Phương Minh Viễn đau đầu nói.
- Hả? Cậu Phương , cậu nói cái gì?
Tây Trạch Xuân Thượng lập tức truy hỏi. Trước khi đến, ông ta là đã nhận được mệnh lệnh rõ ràng của lãnh đạo sở cảnh sát Tokyo, nhất định phải đem việc này xử lý gọn gàng linh hoạt, không nên làm cho đối phương cảm thấy bất mãn, bằng không, đối với hình tượng cùng địa vị quốc tế của Nhật Bản sẽ có ảnh hưởng cực kỳ bất lợi. Vì thế, Tokyo còn phái đã đến một vị cảnh sát Trường Điền Đông Tá, tự mình đến phụ trách cùng Phương Minh Viễn phối hợp.
Nói thật, biết được trong đoàn người này có Vũ Điền Quang Ly, đã làm cho Tây Trạch Xuân Thượng khiếp sợ không thôi, mà khi hắn biết được, người da trắng trong đoàn người này, chính là Cameron tiếng tăm lừng lẫy, cả người đều choáng váng.
- Không có gì, cảnh sát Tây Trạch, mời nói tiếp.
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Cưỡng ép đem chú ý của mình một lần nữa tập trung đến vấn đề này.
Tây Trạch Xuân Thượng nhìn hai mắt Phương Minh Viễn, lúc này mới tiếp tục thì thầm. Trải qua cả đêm thẩm vấn khẩn cấp, cảnh sát Hakone đã xác nhận được thân phận của bọn Điền Hạ Trọng Nhất, cũng xác nhận được trong đồ ăn đưa đến cho bọn Phương Minh Viễn thực sự có chứa thuốc mê, hơn nữa từ trên người Koizumi Jiro cũng tìm ra thuốc mê. Thông qua thẩm vấn, bọn họ biết được, bọn này có mười lăm người, dưới sự dẫn dắt của Điền Hạ Trọng Nhất, đi đến Hakone do một đại nhân vật ủy thác, muốn bắt cóc Vũ Điền Quang Ly. Nhưng những người này còn nói, trước khi hành động, bọn hắn cũng không biết đối tượng muốn bắt cóc là Vũ Điền Quang Ly, Điền Hạ Trọng Nhất còn lừa gạt bọn hắn, nói chỉ là hai cô gái trông giống nhau.
- Đợi một chút, ông Tây Trạch, bọn chúng nói, thuốc mê này là bọn chúng bỏ vào trong thức ăn, sau đó lại để phụ nữ trong nhóm giả trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, mang đến đây cho chúng tôi hay sao?
Phương Minh Viễn trầm giọng hỏi.
- Lúc ấy tới có bốn cô gái, đều mặc đồng phục của nhân viên khách sạn, những quần áo này mang từ nơi nào đến? Bọn chúng ngày hôm qua với chúng tôi cùng đến khách sạn hồ Ashi, không thể nào là chuẩn bị từ trước a?
- Dạ, cậu Phương, điểm này để tôi giải thích.
Một người trung niên Nhật Bản bên cạnh đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn khom người thật sâu nói. Qua lời giới thiệu vừa rồi, Phương Minh Viễn biết đây là giám đốc khách sạn hồ Ashi, Tá Chứng Long Nhất. Ông ta cũng là lúc đêm biết được tin tức, vội vàng từ Tokyo trở về.
- Trải qua điều tra nội bộ của chúng tôi, chúng tôi đã tra rõ, những quần áo này xác thực là thuộc về sở hữu của nhân viên khách sạn tôi. Những tên đạo tặc kia, đã lừa dối nhân viên khách sạn tôi, muốn chơi trò chơi nhập vai, nguyện ý ra giá cao để thuê đồng phục của các cô ấy, bị tiền mê hoặc, các cô ấy không để ý qui định của khách sạn, tự ý đem đồng phục của mình cho mượn những người này là thành viên của bang Hà Xuyên. Đây là sai lầm của khách sạn chúng tôi, làm mang đến bất tiện cho cậu Phương, tôi đại diện cho cổ đông cùng toàn thể nhân viên của khách sạn, xin nhận lỗi cậu.
Tá Chứng Long Nhất từ bên cạnh cầm một cái hộp nhỏ, đưa cho Phương Minh Viễn nói:
- Đây là thẻ VIP của khách sạn chúng tôi, tổng cộng chỉ có mười chiếc, phàm là người giữ tấm thẻ này, sau này ở khách sạn hồ Ashi của tôi, hết thảy mọi chi phí, đều do khách sạn chúng tôi gánh chịu.
Phương Minh Viễn cũng không nhận chiếc hộp nhỏ trong tay lão, mà là đưa mắt nhìn sang Trường Điền Đông Tá đang ngồi cạnh Tây Trạch. Hai người đều khẽ gật đầu, Trường Điền Đông Tá nói:
- Cậu Phương, theo kết quả thẩm vấn của chúng tôi, xác thực là như thế. Những người này, dùng danh nghĩa chơi trò chơi nhập vai, mượn đồng phục nhân viên khách sạn, vì thế bị phụ nữ trong nhóm bọn chúng, giả trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, mang tới đồ ăn đã bị bỏ thuốc.
Phương Minh Viễn không khỏi có chút dở khóc dở cười, người Nhật Bản đối với cái trò chơi nhập vai này thật sự là chơi nhiều thành quen, cái này cũng có thể lấy làm cớ, mượn đồng phục của nhân viên khách sạn. Hắn lúc này mới lại quay đầu lại, nhìn Tá Chứng Long Nhất.
Tá Chứng Long Nhất hai tay cầm chiếc hộp nhỏ có thẻ khách quý, trong lòng lúc này giống là mười lăm cái thùng nước. Khi biết được tin tức, lão vội vàng từ Tokyo trở về, sau khi biết được thân phận của Vũ Điền Quang Ly và Cameron, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đối với bọn Điền Trung Trọng Nhất, quả thực là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phải biết rằng Vũ Điền Quang Ly cùng Cameron, hai người này bây giờ tại Nhật Bản có thể nói là nhà nhà đều biết, nhất là người thứ hai, là nhân vật nổi tiếng toàn thế giới. Hai người ở khách sạn hồ Ashi gặp phải tình huống như vậy, một khi lan truyền ra, đối với ảnh hưởng đến tương lai của khách, có thể nói là có tính trí mạng. Nếu như hai người đang lúc được phỏng vấn, lại trả lời thêm vài câu công kích cái khách sạn hồ Ashi kia, vậy sẽ có khả năng phải đóng cửavì vậy Tá Chứng Long Nhất lập tức cùng thành viên hội đồng quản trị liên hệ, suy nghĩ đối sách. Nhưng cân đi nhắc lại, cũng không tìm ra biện pháp gì thích hợp, giờ thấy Trường Điền Đông Tá cùng Tây Trạch Xuân Thượng đã đến khách sạn, lập tức muốn cùng bọn Phương Minh Viễn báo cáo tình hình, Tá Chứng Long Nhất cắn răng một cái, mới chọn một phương án như vậy.
Phương Minh Viễn nhếch chân lên bắt chéo, từ trên xuống dưới đánh giá Tá Chứng Long Nhất một hồi lâu, lúc này mới nói:
- Giám đốc Tá Chứng, trung thực mà nói, phần bồi thường này của ông cũng không có thành ý gì. Tin là hai vị cảnh sát này cũng rõ ràng, mấy anh đây không thiếu tiền hơn nữa cũng không phải ai cũng rảnh rỗi không có việc làm, có thể suốt ngày ngâm mình ở Hakone. Cho nên mười cái thẻ này, chúng tôi một năm có thể dùng bao nhiêu lần? Huống hồ một vụ lớn như vậy, thân là giám đốc khách sạn ông không nghĩ đến, nếu như không phải chúng tôi tự mình phát hiện âm mưu của đối phương, tin tức cô Vũ Điền Quang Ly ở khách sạn các ông bị bắt cóc truyền đi, sẽ có hậu quả gì?
- Xin lỗi.
Tá Chứng Long Nhất trên trán đã đầy mồ hôi to như hạt đậu, chính là vì ông ta hiểu được hậu quả của chuyện này sẽ thế nào, cho nên đối mặt với chỉ trích của Phương Minh Viễn mới không nói được nửa lời bác bỏ.
- Còn nữa, cảnh sát Tây Trạch, ông vừa rồi cũng đã nói đến, bọn hắn có mười lăm người, mà bây giờ các ông đã bắt được mấy người? Nếu không phải nhân viên khách sạn hồ Ashi các ông, không hỏi phải trái đúng sai đã chỉ trích chúng tôi đánh người, kinh động đến những người kia, bọn chúng làm sao có thể chạy trốn?
Phương Minh Viễn mặt trầm như nước nói.
- Đây không phải làm cho chúng tôi càng thêm phiền toái sao, sau này để bảo đảm an toàn của đạo diễn Cameron cùng cô Vũ Điền Quang Ly, phải tăng thêm lực lượng bảo vệ, những chuyện này, làm sao vài câu xin lỗi hời hợt của các ông là có thể giải quyết hả?
- Dạ. Tá Chứng Long Nhất khom eo càng sâu, gần như là chín mươi độ.
- Cậu Phương, những chiếc thẻ này không ghi tên, bất kể người nào chỉ cần cầm thẻ, có thể đến khách sạn tôi tiêu phí. Hơn nữa chúng tôi đã quyết định, đối với những nhân viên làm trái với quy định của khách sạn kia, tất cả đều nghiêm trị, Thôn Thượng Chu Nghĩa và Tùng Hạ Bản Lương, cũng sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc của hội đồng quản trị. Kết quả xử phạt cụ thể, ta hi vọng sẽ sớm có thể thông báo cho cậu Phương. Nếu như cậu Phương đối với cái này vẫn không hài lòng, có yêu cầu gì, cũng có thể đề xuất cho tôi.
Phương Minh Viễn nặng nề hắt xì, trong lòng không khỏi nói thầm, không biết là ai đang nhắc đến sau lưng mình. Tám phần là các cô Asohon Kagetsu.
"Anh nên có trách nhiệm đối với ba chị em chúng tôi a." Bên tai không khỏi lại vang lên giọng nói đầy hấp dẫn của Vũ Điền Quang. Làm cho Phương Minh Viễn trong lòng rục rịch.
Sau khi đi ra, Phương Minh Viễn mới đột nhiên ý thức được, những lời này của Vũ Điền Quang Ly còn có hàm ý khác, cô ấy có lộ hàng hoàn toàn cũng không có nói muốn mình đối với cô ấy chịu trách nhiệm, ngược lại nói muốn mình chịu trách nhiệm với ba người các cô. Muốn đối với ba người các cô chịu trách nhiệm, vậy cũng có nghĩa là, ba người cũng sẽ không trở thành vợ chính thức của Phương Minh Viễn rồi. Giải thích xong lại rõ ràng thêm một ít, chính là ba người đều sẽ chỉ là tình nhân của mình thôi.
Nếu nói thế thì Asohon Kagetsu cùng Vũ Điền Quang Ly cũng sẽ không trở thành vợ của mình? Phương Minh Viễn cái này trong lòng lập tức cũng có chút băn khoăn, Asohon Kagetsu là một trong những trợ thủ quan trọng nhất của mình, hơn nữa là người nắm giữ bí mật về tài chính của mình nhiều nhất, cô gái như vậy, nếu gả cho người khác. . .
Phương Minh Viễn bỗng giật mình, mặc dù nói hắn một mực đều không muốn gạt bỏ ý nghĩ này, cũng thực sự là vì trong tay không có người thích hợp, mà Asohon Kagetsu cho tới nay biểu hiện rất không tồi, cho nên mới trở thành kết quả như hiện tại. Nhưng mà hắn hiểu được, nếu như một khi Asohon Kagetsu lấy chồng, lại cấp cho cô ấy quyền hạn lớn như thế, để cô ấy nắm giữ lấy số tiền nhiều như thế, như vậy thì tuyệt đối không thích hợp. Hắn có thể cam đoan Asohon Kagetsu sẽ không có ý xấu đối với mình, nhưng ai có thể cam đoan chồng của cô sẽ không thèm chảy nước miếng đối với tài sản của mình.
Đối với một phụ nữ mà nói, sự nghiệp dĩ nhiên là rất quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng không kém, nếu nói mình có thể cho Asohon Kagetsu một gia đình, tuy rằng cũng không phải gia đình hợp pháp trêný nghĩa, như vậy là có thể đem Asohon Kagetsu ở lại bên cạnh của mình... Phương Minh Viễn rõ ràng là rất động tâm.
"Mình yêu cô ấy không?" Phương Minh Viễn tự hỏi mình, yêu hay không yêu hắn cũng không biết, nhưng hắn biết rõ mình cũng không ghét, thậm chí có thể gọi là rất ưa thích Asohon Kagetsu, như vậy một trợ thủ vừa có năng lực, lại vừa có dung mạo xinh đẹp như vậy, có ai không thích.
Mà Vũ Điền Quang Ly, nếu như cô ấy đồng ý làm tình nhân của mình, Phương Minh Viễn cảm thấy mình cũng không cách nào cự tuyệt. Không nói Vũ Điền Quang Ly cho tới nay quan hệ với hắn cũng không tệ, trông cũng rất đẹp, Phương Minh Viễn cũng không gạt bỏ cô. Chỉ bằng việc cô là cháu gái của Vũ Điền Trọng đã là hạng nhất, đón nhận cô, đối với tương lai phát triển của Phương Minh Viễn, sẽ có lợi ích rất lớn. Bởi như vậy, không thể nghi ngờ có thể đem Vũ Điền gia tộc, thậm chí đối với cả công ty cổ phần Thế Gia càng gắn chặt ở trên chiến xa của mình.
“Thiên đường là gì?” Có một câu nói quốc tế rất phổ biến: "Thiên đường chính là lương Mỹ, vợ Nhật, nhà Anh, cơm Tàu". Phương Minh Viễn không khỏi nghĩ tới câu nói hài hước nửa thật nửa giả ở kiếp trước.
Phương Minh Viễn không phủ nhận, trái tim của một người trung niên trong thể xác của người trẻ tuổi này của hắn, cũng có không ít YY đối với Ma Sinh Hương Nguyệt cùng Vũ Điền Quang Ly, nhưng nguyên nhân đó mọi người Hoa Hạ đều hiểu được. Nhưng mà hắn cũng không có nghĩ tới, muốn đem các cô thật sự thu làm tình nhân của mình. Huống hồ còn có Lâm Liên. . .
Phương Minh Viễn cảm thấy, lời nói của Vũ Điền Quang Ly, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, làm cho trái tim vốn là yên lặng của mình, lập tức trở nên xao động. Hắn không khỏi nhớ tới câu nói kia ở kiếp trước - đàn ông, rốt cục nửa thân dưới vẫn còn là động vật.
- Thật sự là phiền toái. Phương Minh Viễn đau đầu nói.
- Hả? Cậu Phương , cậu nói cái gì?
Tây Trạch Xuân Thượng lập tức truy hỏi. Trước khi đến, ông ta là đã nhận được mệnh lệnh rõ ràng của lãnh đạo sở cảnh sát Tokyo, nhất định phải đem việc này xử lý gọn gàng linh hoạt, không nên làm cho đối phương cảm thấy bất mãn, bằng không, đối với hình tượng cùng địa vị quốc tế của Nhật Bản sẽ có ảnh hưởng cực kỳ bất lợi. Vì thế, Tokyo còn phái đã đến một vị cảnh sát Trường Điền Đông Tá, tự mình đến phụ trách cùng Phương Minh Viễn phối hợp.
Nói thật, biết được trong đoàn người này có Vũ Điền Quang Ly, đã làm cho Tây Trạch Xuân Thượng khiếp sợ không thôi, mà khi hắn biết được, người da trắng trong đoàn người này, chính là Cameron tiếng tăm lừng lẫy, cả người đều choáng váng.
- Không có gì, cảnh sát Tây Trạch, mời nói tiếp.
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Cưỡng ép đem chú ý của mình một lần nữa tập trung đến vấn đề này.
Tây Trạch Xuân Thượng nhìn hai mắt Phương Minh Viễn, lúc này mới tiếp tục thì thầm. Trải qua cả đêm thẩm vấn khẩn cấp, cảnh sát Hakone đã xác nhận được thân phận của bọn Điền Hạ Trọng Nhất, cũng xác nhận được trong đồ ăn đưa đến cho bọn Phương Minh Viễn thực sự có chứa thuốc mê, hơn nữa từ trên người Koizumi Jiro cũng tìm ra thuốc mê. Thông qua thẩm vấn, bọn họ biết được, bọn này có mười lăm người, dưới sự dẫn dắt của Điền Hạ Trọng Nhất, đi đến Hakone do một đại nhân vật ủy thác, muốn bắt cóc Vũ Điền Quang Ly. Nhưng những người này còn nói, trước khi hành động, bọn hắn cũng không biết đối tượng muốn bắt cóc là Vũ Điền Quang Ly, Điền Hạ Trọng Nhất còn lừa gạt bọn hắn, nói chỉ là hai cô gái trông giống nhau.
- Đợi một chút, ông Tây Trạch, bọn chúng nói, thuốc mê này là bọn chúng bỏ vào trong thức ăn, sau đó lại để phụ nữ trong nhóm giả trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, mang đến đây cho chúng tôi hay sao?
Phương Minh Viễn trầm giọng hỏi.
- Lúc ấy tới có bốn cô gái, đều mặc đồng phục của nhân viên khách sạn, những quần áo này mang từ nơi nào đến? Bọn chúng ngày hôm qua với chúng tôi cùng đến khách sạn hồ Ashi, không thể nào là chuẩn bị từ trước a?
- Dạ, cậu Phương, điểm này để tôi giải thích.
Một người trung niên Nhật Bản bên cạnh đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn khom người thật sâu nói. Qua lời giới thiệu vừa rồi, Phương Minh Viễn biết đây là giám đốc khách sạn hồ Ashi, Tá Chứng Long Nhất. Ông ta cũng là lúc đêm biết được tin tức, vội vàng từ Tokyo trở về.
- Trải qua điều tra nội bộ của chúng tôi, chúng tôi đã tra rõ, những quần áo này xác thực là thuộc về sở hữu của nhân viên khách sạn tôi. Những tên đạo tặc kia, đã lừa dối nhân viên khách sạn tôi, muốn chơi trò chơi nhập vai, nguyện ý ra giá cao để thuê đồng phục của các cô ấy, bị tiền mê hoặc, các cô ấy không để ý qui định của khách sạn, tự ý đem đồng phục của mình cho mượn những người này là thành viên của bang Hà Xuyên. Đây là sai lầm của khách sạn chúng tôi, làm mang đến bất tiện cho cậu Phương, tôi đại diện cho cổ đông cùng toàn thể nhân viên của khách sạn, xin nhận lỗi cậu.
Tá Chứng Long Nhất từ bên cạnh cầm một cái hộp nhỏ, đưa cho Phương Minh Viễn nói:
- Đây là thẻ VIP của khách sạn chúng tôi, tổng cộng chỉ có mười chiếc, phàm là người giữ tấm thẻ này, sau này ở khách sạn hồ Ashi của tôi, hết thảy mọi chi phí, đều do khách sạn chúng tôi gánh chịu.
Phương Minh Viễn cũng không nhận chiếc hộp nhỏ trong tay lão, mà là đưa mắt nhìn sang Trường Điền Đông Tá đang ngồi cạnh Tây Trạch. Hai người đều khẽ gật đầu, Trường Điền Đông Tá nói:
- Cậu Phương, theo kết quả thẩm vấn của chúng tôi, xác thực là như thế. Những người này, dùng danh nghĩa chơi trò chơi nhập vai, mượn đồng phục nhân viên khách sạn, vì thế bị phụ nữ trong nhóm bọn chúng, giả trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, mang tới đồ ăn đã bị bỏ thuốc.
Phương Minh Viễn không khỏi có chút dở khóc dở cười, người Nhật Bản đối với cái trò chơi nhập vai này thật sự là chơi nhiều thành quen, cái này cũng có thể lấy làm cớ, mượn đồng phục của nhân viên khách sạn. Hắn lúc này mới lại quay đầu lại, nhìn Tá Chứng Long Nhất.
Tá Chứng Long Nhất hai tay cầm chiếc hộp nhỏ có thẻ khách quý, trong lòng lúc này giống là mười lăm cái thùng nước. Khi biết được tin tức, lão vội vàng từ Tokyo trở về, sau khi biết được thân phận của Vũ Điền Quang Ly và Cameron, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đối với bọn Điền Trung Trọng Nhất, quả thực là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phải biết rằng Vũ Điền Quang Ly cùng Cameron, hai người này bây giờ tại Nhật Bản có thể nói là nhà nhà đều biết, nhất là người thứ hai, là nhân vật nổi tiếng toàn thế giới. Hai người ở khách sạn hồ Ashi gặp phải tình huống như vậy, một khi lan truyền ra, đối với ảnh hưởng đến tương lai của khách, có thể nói là có tính trí mạng. Nếu như hai người đang lúc được phỏng vấn, lại trả lời thêm vài câu công kích cái khách sạn hồ Ashi kia, vậy sẽ có khả năng phải đóng cửavì vậy Tá Chứng Long Nhất lập tức cùng thành viên hội đồng quản trị liên hệ, suy nghĩ đối sách. Nhưng cân đi nhắc lại, cũng không tìm ra biện pháp gì thích hợp, giờ thấy Trường Điền Đông Tá cùng Tây Trạch Xuân Thượng đã đến khách sạn, lập tức muốn cùng bọn Phương Minh Viễn báo cáo tình hình, Tá Chứng Long Nhất cắn răng một cái, mới chọn một phương án như vậy.
Phương Minh Viễn nhếch chân lên bắt chéo, từ trên xuống dưới đánh giá Tá Chứng Long Nhất một hồi lâu, lúc này mới nói:
- Giám đốc Tá Chứng, trung thực mà nói, phần bồi thường này của ông cũng không có thành ý gì. Tin là hai vị cảnh sát này cũng rõ ràng, mấy anh đây không thiếu tiền hơn nữa cũng không phải ai cũng rảnh rỗi không có việc làm, có thể suốt ngày ngâm mình ở Hakone. Cho nên mười cái thẻ này, chúng tôi một năm có thể dùng bao nhiêu lần? Huống hồ một vụ lớn như vậy, thân là giám đốc khách sạn ông không nghĩ đến, nếu như không phải chúng tôi tự mình phát hiện âm mưu của đối phương, tin tức cô Vũ Điền Quang Ly ở khách sạn các ông bị bắt cóc truyền đi, sẽ có hậu quả gì?
- Xin lỗi.
Tá Chứng Long Nhất trên trán đã đầy mồ hôi to như hạt đậu, chính là vì ông ta hiểu được hậu quả của chuyện này sẽ thế nào, cho nên đối mặt với chỉ trích của Phương Minh Viễn mới không nói được nửa lời bác bỏ.
- Còn nữa, cảnh sát Tây Trạch, ông vừa rồi cũng đã nói đến, bọn hắn có mười lăm người, mà bây giờ các ông đã bắt được mấy người? Nếu không phải nhân viên khách sạn hồ Ashi các ông, không hỏi phải trái đúng sai đã chỉ trích chúng tôi đánh người, kinh động đến những người kia, bọn chúng làm sao có thể chạy trốn?
Phương Minh Viễn mặt trầm như nước nói.
- Đây không phải làm cho chúng tôi càng thêm phiền toái sao, sau này để bảo đảm an toàn của đạo diễn Cameron cùng cô Vũ Điền Quang Ly, phải tăng thêm lực lượng bảo vệ, những chuyện này, làm sao vài câu xin lỗi hời hợt của các ông là có thể giải quyết hả?
- Dạ. Tá Chứng Long Nhất khom eo càng sâu, gần như là chín mươi độ.
- Cậu Phương, những chiếc thẻ này không ghi tên, bất kể người nào chỉ cần cầm thẻ, có thể đến khách sạn tôi tiêu phí. Hơn nữa chúng tôi đã quyết định, đối với những nhân viên làm trái với quy định của khách sạn kia, tất cả đều nghiêm trị, Thôn Thượng Chu Nghĩa và Tùng Hạ Bản Lương, cũng sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc của hội đồng quản trị. Kết quả xử phạt cụ thể, ta hi vọng sẽ sớm có thể thông báo cho cậu Phương. Nếu như cậu Phương đối với cái này vẫn không hài lòng, có yêu cầu gì, cũng có thể đề xuất cho tôi.
/1605
|