Trợ lý Lâm. Cậu Phương và cục trưởng Tô rốt cuộc là có ý gì vậy? Ít nhiều thì cô cũng nói một chút cho tôi biết chứ?
La Đại Quân nói gần giống như đang cầu xin Lâm Dung. Làm việc với vị lãnh đạo mà mình hoàn toàn không hiểu rõ, đây có thể nói là việc khó nhất có thể làm. Mà giả như sự việc được giải quyết không làm các vị lãnh đạo hài lòng, La Đại Quân có thể tưởng tượng được kết cục của ông ta sẽ như thế nào.
- Trạm trưởng La, chỉ cần ông xử công bằng, không thiên vị, theo nguyên tắc phục vụ khách hàng mà giải quyết là được. Phạm lỗi tất nhiên phải bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng mà chúng ta cũng không đến nỗi phải giơ thẳng gậy đánh không nương tay. Chủ tịch không phải cũng đã nói qua, học bài học từ quá khứ để tránh lỗi lầm trong tương lai, nên chữa bệnh cứu người hơn sao?
Lâm Dung chân vẫn bước đi, miệng nhẹ nhàng nói.
La Đại Quân mừng trong bụng, nghe Lâm Dung nói vậy, ý không phải muốn thẳng tay đuổi Vương Na ra khỏi công ty, mà là cho cô ta thêm một cơ hội. Nếu làm như vậy, Vinh Quang Nhân cũng không nói được gì – đắc tội với lãnh đạo, còn có được kết quả như vậy, anh ta phải thắp hương đa tạ ấy chứ.
- Tuy nhiên, bạn của cậu Phương mất đồ ở nơi vận chuyển của nhà ga, dù thế nào cũng phiền trạm trưởng La điều tra, tìm ra chân tướng. Không thấy, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người ngầm cầm đi từ khâu vận chuyển ở đây, điều này cũng có thể xảy ra. Trạm trưởng La, ông cần chỉnh đốn lại một chút, bằng không, cùng với lượng khách không ngừng gia tăng, không chỉ làm mất thể diện của riêng nhà ga Bình Xuyên, mà ngay cả thể diện của công ty cũng không còn. Cậu Phương nhất định không chấp nhận để chuyện này xảy ra.
Lâm Dung nghiêm sắc mặt nói.
- Là công ty trả lương thấp cho các vị, hay vì phúc lợi chưa đủ cao? Hay là có một số người căn bản ngồi không đúng chỗ?
Mặt La Đại Quân đỏ bừng, dù sao ông ta cũng đã bốn mươi tuổi, bị một cô gái nhỏ hơn ông ta gần hai mươi tuổi nói như vậy, thật là có phần không nể mặt.Nhưng ông ta cũng không thể phản kháng, ai bảo cấp dưới của ông ta làm mất mặt ông chủ lớn. Nghĩ đến đây, La Đại Quân hận Uông Manh Thục đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, hận rằng đã giao nơi vận chuyển cho cô ta. Cho dù không có năng lực đổi mới cách phục vụ đi chăng nữa thì cũng không thể làm mất thể diện trước mặt lãnh đạo.
- Đúng đúng đúng, Trợ lý Lâm nói đúng. Khi quay về nhất định tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn nghiêm khắc thái độ phục vụ của các nhân viên trong trạm. Cam đoan sẽ có một dung mạo mới tốt đẹp để nghênh đón các vị khách đến từ mọi nơi.
La Đại Quân gật đầu lia lịa công nhận.
Lâm Dung vừa đi vừa nói chuyện với La Đại Quân, ánh mắt tình cờ bị thu hút vào một căn phòng trong một góc của nhà ga. Những người ra ra vào vào phần lớn đều là người da trắng. Mặc dù ánh mắt của họ màu đen nhưng dù nhìn như thế nào cũng có phần không giống người bản địa.
Lâm Dung chỉ về phía bên đó, nói:
- Này, trạm trưởng La…
Cô còn chưa nói xong, La Đại Quân nhìn theo hướng tay cô chỉ đã trả lời ngay:
- Đó là phòng của khách quý. Chủ tịch huyện Lưu yêu cầu xây trong trạm chúng tôi để bày tỏ sự hoan nghênh của huyện ta đối với khách nước ngoài, cũng là để thể hiện tình cảm chân thành, hiếu khách của nhân dân Hoa Hạ, cho nên mới đặc biệt xây dựng phòng chờ cho khách quý này. Chuyên để khách nước ngoài và những người cùng đi với họ sử dụng. Để bảo đảm tạo cho họ một môi trường thoải mái khi đi tàu.
Cùng với tiến độ phát triển kinh tế của huyện Bình Xuyên, nhất là từ năm nay, việc mở cửa tham quan thành cổ Bình Xuyên quả thật đã thu hút không ít khách nước ngoài đến Bình Xuyên. Có người đến để buôn bán, có người đến để tham quan du lịch. Cho nên người Bình Xuyên bây giờ cũng không còn giống người Bình Xuyên của những năm tám mươi, nhìn thấy người da trắng hay người da đen là hiếu kỳ như nhìn thấy vật thể lạ.
Lâm Dung gật gật đầu. Những chuyện như thế này rất phổ biến ở Hoa Hạ, rất nhiều nhà ga, sân bay trong thành phố cũng đều có quy định tương tự. Trước kia huyện Bình Xuyên căn bản không có người đến, cho nên việc xây hay không cũng không liên quan gì, nhưng hiện nay có nhiều người nước ngoài đến, xuất hiện phòng đợi như vậy cũng là chuyện bình thường.
- Chủ tịch huyện Lưu? Ở đâu ra một vị Chủ tịch huyện họ Lưu vậy?
Lâm Dung nói có chút khó hiểu. Cô nhớ rõ Bí thư huyện ủy hiện nay của huyện Bình Xuyên vẫn là Lý Đông Tinh. Chủ tịch huyện được cử đến năm ngoái là Ngô Quốc Giang. Phó bí thư, Phó chủ tịch huyện cũng không có ai họ Lưu mà?
- Chính là Phó chủ tịch Lưu, tháng năm vừa rồi được điều từ thành phố Thiên Hán tới, bây giờ là Phó chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên. Nguyên Phó chủ tịch thường trực huyện Mã Đức Cương đã bị điều chuyển đến thành phố Thiên Hán rồi.
La Đại Quân giải thích.
- Nghe nói vị Phó chủ tịch Lưu này năm nay mới 27 tuổi, có thể nói là tiền đồ rộng mở.
Lâm Dung cũng hơi thay đổi sắc mặt. Phó chủ tịch thường trực huyện hai mươi bảy tuổi, lại là ở huyện kinh tế lớn như Bình Xuyên, quả thật là tương đối khó. Chỉ có điều đã quen với thói quen khác thường của Phương Minh Viễn, đòn tấn công này đối với cô mà nói cũng không là gì. Nếu là tháng năm mới được điều từ thành phố Thiên Hán tới, vậy thì chuyện cô không biết cũng không có gì khó hiểu.
- Tốt lắm. Trạm trưởng La còn rất nhiều việc quan trọng, không cần tiễn nữa. Tôi sẽ đợi kết quả của trạm trưởng La. Tuy nhiên tôi cũng phải nhắc trạm trưởng La một câu, cần suy xét thật cẩn thận, phải nghĩ đến tất cả mọi phương diện, nhưng cũng không được dây dưa dài dòng không dứt khoát. Cậu Phương, người này, ha ha, đôi khi cũng có chút nôn nóng.
Lâm Dung dừng lại ở cửa nói.
- Với lại, cậu Phương là muốn thấy hiệu quả sau này.
- Tôi hiểu. Cảm ơn Trợ lý Lâm đã nhắc nhở.
Nét mặt La Đại Quân lộ rõ vẻ vui mừng nói.
Lâm Dung xua xua tay, đi thẳng đến cửa chính của nhà ga. Thời gian lâu như vậy, phỏng chừng mấy người Phương Minh Viễn hiện tại cũng đã đi ra ngoài rồi – hôm nay cũng không phải ngày gặp mặt chính thức với lãnh đạo công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên. Tô Ái Quân cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa đi xem hiện trạng của nhà ga Bình Xuyên. Nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Dung đi xa dần, La Đại Quân trong lòng vừa vui mừng lại vừa thấy có chút lo lắng.
Tuy là một chuyện xấu, nhưng hiện tại nếu được giải quyết tốt thì cũng có thể là thành chuyện tốt. Có thể trực tiếp nói chuyện với trợ lý của Phương Minh Viễn, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với tương lai sau này của ông ta. La Đại Quân rất thông minh, ông ta biết Tổng giám đốc và mấy vị Phó tổng của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên hiện nay đều là những vị lãnh đạo sắp về hưu, bọn họ dù sao tuối cũng đã cao, có thể làm được thêm bao năm nữa? Hơn nữa, dù sao đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Phương, sở dĩ để bọn họ quản lý công ty, cũng chỉ là coi trọng kinh nghiệm của họ có thể giúp đỡ được công ty, nhưng khi công ty đã đi vào ổn định, nhà họ Phương chắc chắn vẫn muốn dùng người của mình hơn.
Nếu như chính bản thân nói phô trương ra, sau này cũng không phải không thể thăng chức, trở thành lãnh đạo cao cấp của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên, cho dù cuối cùng thí điểm đổi mới có thất bại, nếu có thể để lại ấn tượng trong lòng Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân, sau này khi đường sắt Phụng Đồng quay về cục đường sắt quản lý, chỉ cần họ nói ngọt hộ ông ta hai câu…
- Hì. Trạm trưởng nhà ga. Anh đứng đây làm gì vậy? Người đẹp đã đi xa rồi.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói, dọa La Đại Quân giật thót tim. Lúc này ông ta mới để ý, một người thanh niên cao gầy không biết đã đứng sau lưng ông ta từ lúc nào, cười quái dị nhìn ông ta nói:
- Về tôi sẽ nói với chị dâu, trạm trưởng La đứng ở cửa nhà ga nhìn theo dáng người đẹp đến khi bóng đã khuất mà vẫn không quay về.
- Hừ.
La Đại Quân giơ tay ra hiệu, nói:
- Trương Tự, cậu nói nhỏ một chút, cũng đừng có hại tôi. Cậu biết đó là ai không?
Trương Tự là Chánh văn phòng của nhà ga. Anh ta là hàng xóm lâu năm của La Đại Quân, cha hai người lại là bạn cả đời của nhau, cho nên anh ta cũng không ít lần tùy tiện nói như vậy với La Đại Quân.
Trương Tự ngạc nhiên nhìn La Đại Quân:
- Trạm trưởng La, cô gái đó là ai thì có liên quan gì đến tôi? Nếu không muốn tôi nói với chị dâu thì cũng dễ thôi, một chai rượu Tây Phượng, thế nào?
La Đại Quân nhìn anh ta dở khóc dở cười mà nói:
- Tôi nói cho anh biết nhé, anh không biết nặng nhẹ gì cả, cả đời anh cũng không ngờ được đó là Trợ lý của cháu đích tôn nhà họ Phương, người ta có thể coi trọng chúng ta sao? Với lại, La Đại Quân tôi là người thế nào? Bản thân tôi còn không biết sao? Hơn nữa, ăn cơm của người ta mà còn muốn người của người ta, anh nghĩ tôi là tên ngốc sao?
- Cô gái ban nãy là Trợ lý của cậu Phương sao?
Trương Tự cũng hoảng.
- Cô ta tìm anh làm gì? Chính sách của công ty có phải lại có thay đổi gì không?
Việc điều chỉnh cán bộ lần này, anh ta cũng là một người khá triển vọng, đến lúc đó có thể trở thành công nhân viên chức hay không, hiện tại còn chưa biết, vì vậy mà tận trong đáy lòng anh ta vẫn đang rất lo lắng.
- Chính sách của công ty có thay đổi, người ta cũng sẽ không tìm gặp tôi đâu.
La Đại Quân nghĩ thầm.
Ông ta không trả lời câu hỏi này, Trương Tự lại càng lo, anh ta còn tưởng La Đại Quân đã biết tin xấu gì đó nên không tiện nói ra.
- Ai da da, anh La à, chú La ới, ông nội La, tôi sốt ruột lắm rồi, anh còn cân nhắc cái gì? Tóm lại là có chuyện gì, anh mau nói đi.
- Tôi nói anh đó. Anh cũng đã lớn như vậy rồi mà không thể điềm đạm, chín chắn một chút được sao?
La Đại Quân không biết làm sao đành ôm vai anh ta, vừa đi về vừa nhỏ giọng thuật lại toàn bộ câu chuyện.
- Ông nội của tôi ơi, ban nãy cả con của Bộ trưởng Tô và cậu Phương đều ở trong nhà ga sao?
Trương Tự hít một hơi. Nhóm nhân viên trong nhà ga này là những người như thế nào, anh ta biết rất rõ. Người trả tiền không phải là anh ta, vậy mà anh ta nhìn những người đó đã thấy đủ mệt rồi, đằng này lại là ông chủ, nhìn những cấp dưới được trả số lương không nhỏ, lại nhàn rỗi nhiều chuyện, nếu không nổi giận mới lạ, vậy chắc mặt trời sẽ mọc ở đằng Tây rồi.
- Cũng không hẳn là như vậy. Bạn của cậu Phương gửi hành lý vận chuyển bị mất đồ, Uông Manh Thục cũng không đủ năng lực, cấp dưới Vương Na lại càng đáng giận, đã làm mất đồ lại còn lắm chuyện. Bây giờ cô ta hay rồi, ức hiếp người quá đáng. Anh nói xem vì sao lúc trước Vinh Quang Nhân lại cưới cô ta? Đây không phải làm khó tôi sao? Cũng may Trợ lý Lâm khá thông tình đạt lý, nếu không chắc cái mặt già này coi như đã bị họ làm hỏng hết rồi.
La Đại Quân oán giận nói.
- Được rồi. Được rồi mà. Lão La, tôi nói này, tôi dám chắc tám phần là đồ bị lấy, mà không phải đã mất thật đâu.
Trương Tự cười lạnh nói.
La Đại Quân thấy trong lòng vui hẳn lên, ông ta không giống Trương Tự, ông ta luôn làm việc ở tuyến đầu đường sắt, như hậu cần, thu phiếu, những khâu vận chuyển này ông ta vẫn thật sự không hiểu lắm. Trương Tự thì khác, anh ta đã có kinh nghiệm trong việc này. Nếu anh ta đã dám nói như vậy, thế thì tất nhiên đã có thêm vài phần chắc chắn.
La Đại Quân nói gần giống như đang cầu xin Lâm Dung. Làm việc với vị lãnh đạo mà mình hoàn toàn không hiểu rõ, đây có thể nói là việc khó nhất có thể làm. Mà giả như sự việc được giải quyết không làm các vị lãnh đạo hài lòng, La Đại Quân có thể tưởng tượng được kết cục của ông ta sẽ như thế nào.
- Trạm trưởng La, chỉ cần ông xử công bằng, không thiên vị, theo nguyên tắc phục vụ khách hàng mà giải quyết là được. Phạm lỗi tất nhiên phải bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng mà chúng ta cũng không đến nỗi phải giơ thẳng gậy đánh không nương tay. Chủ tịch không phải cũng đã nói qua, học bài học từ quá khứ để tránh lỗi lầm trong tương lai, nên chữa bệnh cứu người hơn sao?
Lâm Dung chân vẫn bước đi, miệng nhẹ nhàng nói.
La Đại Quân mừng trong bụng, nghe Lâm Dung nói vậy, ý không phải muốn thẳng tay đuổi Vương Na ra khỏi công ty, mà là cho cô ta thêm một cơ hội. Nếu làm như vậy, Vinh Quang Nhân cũng không nói được gì – đắc tội với lãnh đạo, còn có được kết quả như vậy, anh ta phải thắp hương đa tạ ấy chứ.
- Tuy nhiên, bạn của cậu Phương mất đồ ở nơi vận chuyển của nhà ga, dù thế nào cũng phiền trạm trưởng La điều tra, tìm ra chân tướng. Không thấy, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người ngầm cầm đi từ khâu vận chuyển ở đây, điều này cũng có thể xảy ra. Trạm trưởng La, ông cần chỉnh đốn lại một chút, bằng không, cùng với lượng khách không ngừng gia tăng, không chỉ làm mất thể diện của riêng nhà ga Bình Xuyên, mà ngay cả thể diện của công ty cũng không còn. Cậu Phương nhất định không chấp nhận để chuyện này xảy ra.
Lâm Dung nghiêm sắc mặt nói.
- Là công ty trả lương thấp cho các vị, hay vì phúc lợi chưa đủ cao? Hay là có một số người căn bản ngồi không đúng chỗ?
Mặt La Đại Quân đỏ bừng, dù sao ông ta cũng đã bốn mươi tuổi, bị một cô gái nhỏ hơn ông ta gần hai mươi tuổi nói như vậy, thật là có phần không nể mặt.Nhưng ông ta cũng không thể phản kháng, ai bảo cấp dưới của ông ta làm mất mặt ông chủ lớn. Nghĩ đến đây, La Đại Quân hận Uông Manh Thục đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, hận rằng đã giao nơi vận chuyển cho cô ta. Cho dù không có năng lực đổi mới cách phục vụ đi chăng nữa thì cũng không thể làm mất thể diện trước mặt lãnh đạo.
- Đúng đúng đúng, Trợ lý Lâm nói đúng. Khi quay về nhất định tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn nghiêm khắc thái độ phục vụ của các nhân viên trong trạm. Cam đoan sẽ có một dung mạo mới tốt đẹp để nghênh đón các vị khách đến từ mọi nơi.
La Đại Quân gật đầu lia lịa công nhận.
Lâm Dung vừa đi vừa nói chuyện với La Đại Quân, ánh mắt tình cờ bị thu hút vào một căn phòng trong một góc của nhà ga. Những người ra ra vào vào phần lớn đều là người da trắng. Mặc dù ánh mắt của họ màu đen nhưng dù nhìn như thế nào cũng có phần không giống người bản địa.
Lâm Dung chỉ về phía bên đó, nói:
- Này, trạm trưởng La…
Cô còn chưa nói xong, La Đại Quân nhìn theo hướng tay cô chỉ đã trả lời ngay:
- Đó là phòng của khách quý. Chủ tịch huyện Lưu yêu cầu xây trong trạm chúng tôi để bày tỏ sự hoan nghênh của huyện ta đối với khách nước ngoài, cũng là để thể hiện tình cảm chân thành, hiếu khách của nhân dân Hoa Hạ, cho nên mới đặc biệt xây dựng phòng chờ cho khách quý này. Chuyên để khách nước ngoài và những người cùng đi với họ sử dụng. Để bảo đảm tạo cho họ một môi trường thoải mái khi đi tàu.
Cùng với tiến độ phát triển kinh tế của huyện Bình Xuyên, nhất là từ năm nay, việc mở cửa tham quan thành cổ Bình Xuyên quả thật đã thu hút không ít khách nước ngoài đến Bình Xuyên. Có người đến để buôn bán, có người đến để tham quan du lịch. Cho nên người Bình Xuyên bây giờ cũng không còn giống người Bình Xuyên của những năm tám mươi, nhìn thấy người da trắng hay người da đen là hiếu kỳ như nhìn thấy vật thể lạ.
Lâm Dung gật gật đầu. Những chuyện như thế này rất phổ biến ở Hoa Hạ, rất nhiều nhà ga, sân bay trong thành phố cũng đều có quy định tương tự. Trước kia huyện Bình Xuyên căn bản không có người đến, cho nên việc xây hay không cũng không liên quan gì, nhưng hiện nay có nhiều người nước ngoài đến, xuất hiện phòng đợi như vậy cũng là chuyện bình thường.
- Chủ tịch huyện Lưu? Ở đâu ra một vị Chủ tịch huyện họ Lưu vậy?
Lâm Dung nói có chút khó hiểu. Cô nhớ rõ Bí thư huyện ủy hiện nay của huyện Bình Xuyên vẫn là Lý Đông Tinh. Chủ tịch huyện được cử đến năm ngoái là Ngô Quốc Giang. Phó bí thư, Phó chủ tịch huyện cũng không có ai họ Lưu mà?
- Chính là Phó chủ tịch Lưu, tháng năm vừa rồi được điều từ thành phố Thiên Hán tới, bây giờ là Phó chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên. Nguyên Phó chủ tịch thường trực huyện Mã Đức Cương đã bị điều chuyển đến thành phố Thiên Hán rồi.
La Đại Quân giải thích.
- Nghe nói vị Phó chủ tịch Lưu này năm nay mới 27 tuổi, có thể nói là tiền đồ rộng mở.
Lâm Dung cũng hơi thay đổi sắc mặt. Phó chủ tịch thường trực huyện hai mươi bảy tuổi, lại là ở huyện kinh tế lớn như Bình Xuyên, quả thật là tương đối khó. Chỉ có điều đã quen với thói quen khác thường của Phương Minh Viễn, đòn tấn công này đối với cô mà nói cũng không là gì. Nếu là tháng năm mới được điều từ thành phố Thiên Hán tới, vậy thì chuyện cô không biết cũng không có gì khó hiểu.
- Tốt lắm. Trạm trưởng La còn rất nhiều việc quan trọng, không cần tiễn nữa. Tôi sẽ đợi kết quả của trạm trưởng La. Tuy nhiên tôi cũng phải nhắc trạm trưởng La một câu, cần suy xét thật cẩn thận, phải nghĩ đến tất cả mọi phương diện, nhưng cũng không được dây dưa dài dòng không dứt khoát. Cậu Phương, người này, ha ha, đôi khi cũng có chút nôn nóng.
Lâm Dung dừng lại ở cửa nói.
- Với lại, cậu Phương là muốn thấy hiệu quả sau này.
- Tôi hiểu. Cảm ơn Trợ lý Lâm đã nhắc nhở.
Nét mặt La Đại Quân lộ rõ vẻ vui mừng nói.
Lâm Dung xua xua tay, đi thẳng đến cửa chính của nhà ga. Thời gian lâu như vậy, phỏng chừng mấy người Phương Minh Viễn hiện tại cũng đã đi ra ngoài rồi – hôm nay cũng không phải ngày gặp mặt chính thức với lãnh đạo công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên. Tô Ái Quân cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa đi xem hiện trạng của nhà ga Bình Xuyên. Nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Dung đi xa dần, La Đại Quân trong lòng vừa vui mừng lại vừa thấy có chút lo lắng.
Tuy là một chuyện xấu, nhưng hiện tại nếu được giải quyết tốt thì cũng có thể là thành chuyện tốt. Có thể trực tiếp nói chuyện với trợ lý của Phương Minh Viễn, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với tương lai sau này của ông ta. La Đại Quân rất thông minh, ông ta biết Tổng giám đốc và mấy vị Phó tổng của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên hiện nay đều là những vị lãnh đạo sắp về hưu, bọn họ dù sao tuối cũng đã cao, có thể làm được thêm bao năm nữa? Hơn nữa, dù sao đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Phương, sở dĩ để bọn họ quản lý công ty, cũng chỉ là coi trọng kinh nghiệm của họ có thể giúp đỡ được công ty, nhưng khi công ty đã đi vào ổn định, nhà họ Phương chắc chắn vẫn muốn dùng người của mình hơn.
Nếu như chính bản thân nói phô trương ra, sau này cũng không phải không thể thăng chức, trở thành lãnh đạo cao cấp của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên, cho dù cuối cùng thí điểm đổi mới có thất bại, nếu có thể để lại ấn tượng trong lòng Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân, sau này khi đường sắt Phụng Đồng quay về cục đường sắt quản lý, chỉ cần họ nói ngọt hộ ông ta hai câu…
- Hì. Trạm trưởng nhà ga. Anh đứng đây làm gì vậy? Người đẹp đã đi xa rồi.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói, dọa La Đại Quân giật thót tim. Lúc này ông ta mới để ý, một người thanh niên cao gầy không biết đã đứng sau lưng ông ta từ lúc nào, cười quái dị nhìn ông ta nói:
- Về tôi sẽ nói với chị dâu, trạm trưởng La đứng ở cửa nhà ga nhìn theo dáng người đẹp đến khi bóng đã khuất mà vẫn không quay về.
- Hừ.
La Đại Quân giơ tay ra hiệu, nói:
- Trương Tự, cậu nói nhỏ một chút, cũng đừng có hại tôi. Cậu biết đó là ai không?
Trương Tự là Chánh văn phòng của nhà ga. Anh ta là hàng xóm lâu năm của La Đại Quân, cha hai người lại là bạn cả đời của nhau, cho nên anh ta cũng không ít lần tùy tiện nói như vậy với La Đại Quân.
Trương Tự ngạc nhiên nhìn La Đại Quân:
- Trạm trưởng La, cô gái đó là ai thì có liên quan gì đến tôi? Nếu không muốn tôi nói với chị dâu thì cũng dễ thôi, một chai rượu Tây Phượng, thế nào?
La Đại Quân nhìn anh ta dở khóc dở cười mà nói:
- Tôi nói cho anh biết nhé, anh không biết nặng nhẹ gì cả, cả đời anh cũng không ngờ được đó là Trợ lý của cháu đích tôn nhà họ Phương, người ta có thể coi trọng chúng ta sao? Với lại, La Đại Quân tôi là người thế nào? Bản thân tôi còn không biết sao? Hơn nữa, ăn cơm của người ta mà còn muốn người của người ta, anh nghĩ tôi là tên ngốc sao?
- Cô gái ban nãy là Trợ lý của cậu Phương sao?
Trương Tự cũng hoảng.
- Cô ta tìm anh làm gì? Chính sách của công ty có phải lại có thay đổi gì không?
Việc điều chỉnh cán bộ lần này, anh ta cũng là một người khá triển vọng, đến lúc đó có thể trở thành công nhân viên chức hay không, hiện tại còn chưa biết, vì vậy mà tận trong đáy lòng anh ta vẫn đang rất lo lắng.
- Chính sách của công ty có thay đổi, người ta cũng sẽ không tìm gặp tôi đâu.
La Đại Quân nghĩ thầm.
Ông ta không trả lời câu hỏi này, Trương Tự lại càng lo, anh ta còn tưởng La Đại Quân đã biết tin xấu gì đó nên không tiện nói ra.
- Ai da da, anh La à, chú La ới, ông nội La, tôi sốt ruột lắm rồi, anh còn cân nhắc cái gì? Tóm lại là có chuyện gì, anh mau nói đi.
- Tôi nói anh đó. Anh cũng đã lớn như vậy rồi mà không thể điềm đạm, chín chắn một chút được sao?
La Đại Quân không biết làm sao đành ôm vai anh ta, vừa đi về vừa nhỏ giọng thuật lại toàn bộ câu chuyện.
- Ông nội của tôi ơi, ban nãy cả con của Bộ trưởng Tô và cậu Phương đều ở trong nhà ga sao?
Trương Tự hít một hơi. Nhóm nhân viên trong nhà ga này là những người như thế nào, anh ta biết rất rõ. Người trả tiền không phải là anh ta, vậy mà anh ta nhìn những người đó đã thấy đủ mệt rồi, đằng này lại là ông chủ, nhìn những cấp dưới được trả số lương không nhỏ, lại nhàn rỗi nhiều chuyện, nếu không nổi giận mới lạ, vậy chắc mặt trời sẽ mọc ở đằng Tây rồi.
- Cũng không hẳn là như vậy. Bạn của cậu Phương gửi hành lý vận chuyển bị mất đồ, Uông Manh Thục cũng không đủ năng lực, cấp dưới Vương Na lại càng đáng giận, đã làm mất đồ lại còn lắm chuyện. Bây giờ cô ta hay rồi, ức hiếp người quá đáng. Anh nói xem vì sao lúc trước Vinh Quang Nhân lại cưới cô ta? Đây không phải làm khó tôi sao? Cũng may Trợ lý Lâm khá thông tình đạt lý, nếu không chắc cái mặt già này coi như đã bị họ làm hỏng hết rồi.
La Đại Quân oán giận nói.
- Được rồi. Được rồi mà. Lão La, tôi nói này, tôi dám chắc tám phần là đồ bị lấy, mà không phải đã mất thật đâu.
Trương Tự cười lạnh nói.
La Đại Quân thấy trong lòng vui hẳn lên, ông ta không giống Trương Tự, ông ta luôn làm việc ở tuyến đầu đường sắt, như hậu cần, thu phiếu, những khâu vận chuyển này ông ta vẫn thật sự không hiểu lắm. Trương Tự thì khác, anh ta đã có kinh nghiệm trong việc này. Nếu anh ta đã dám nói như vậy, thế thì tất nhiên đã có thêm vài phần chắc chắn.
/1605
|