Ông nội là Phó tham mưu Quân khu Hoa Bắc.Mà có thể ngồi vào vị trí này, trên cơ bản chính là một người từ trong khói lửa chiến tranh mà ra. Nói cách khác, Lưu Trì chính là đời thứ ba làm cách mạng. Hơn nữa có thể ở trung tâm quân khu Hoa Bắc đảm nhiệm phó tham mưu. Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ chứng minh Lưu Trường Giang có một địa vị không thấp trong quân đội Hoa Hạ. Mặt khác, mẫu thân của y có thể đảm nhiệm chức Phó Bí thư cục Hàng Không quốc gia. Bất kể như thế nào thì quyền lợi của nhà y cực kỳ kinh người.
Phương Minh Viễn cũng rất biết một điều rằng,nếu để đến 20 năm sau, giá trị của chiếc phi cơ màHoa Hạ đã mua kia, tính ra cả trăm tỉ đô-la là ít. Như vậy, chiếc bánh ngọt này, chỉ cần bỏ sức một chút là cũng có thể phân được một chén canh rồi.
- Chú Tô, cháu cũng hiểu được nếu không phải không thể tránh khỏi thì cháu sẽ không đối đầu với y.
Phương Minh Viễn gật gật đầu. Hiện giờ Huyện Bình Xuyên kinh tế phát triển khả quan. Do đó cũng khó mà tránh khỏi người có tâm tư hái đào. Mấy chuyện loại này, chỉ cần có 1chút lợi ở trong đó thì ai cũng có thể hướng theo y mà đi. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Lý Đông Tinh và Lữ Lương lại kiêng kỵ như vậy.
Nếu giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đạt thành chung 1 hiệp nghị, cùng chung 1nhận thức, nhưng một Phó chủ tịch thường trực huyện phản đối,đó có phải là: “Dùcó cũng bằng khônghay sao”.
Tô Ái Quânthở dài một hơi, người trong quan trường , thân bất do kỷ. Đôi khi, cũng đúng là không còn cách nào khác .
Hai người nói chuyện không có ảnh hưởng đến những người xung quanh. Lô Minh Tú và Lý Vũ Hân hai người, một tả, một hữu, dắt Lâm Dung, không ngừng nhìnra vào hai bên các hàng quán nhỏ xung quanh..
- Xem ra kế hoạch đem nơi này tạo ra thành một địa điểm nổi danh, đã tiếp cận thành công như cháu muốn. Bước tiếp theo cháu tính toán làm thế nào bây giờ? Đem hình thức này mở rộng giống như đúc sao?
Tô Ái Quân nói.
Bọn họ trên đường đi ngang qua thấy chừng hơn hai trăm người. Bên các đường phố khác cũng thế, cũng ngần ấy số lượng người, vậy thì tính ra hàng ngày thành cổ tiếp đón tổng cộng cũng phải lên đến cả nghìn người. Một điểm mới mở, lưu lượng khách có thể lên đến mấy nghìn người trong ngày. Điều này cũng đã khá là ổn .
Phương Minh Viễn hơi hơi lắc lắc đầu. Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, loại hình thức này cũng không phải tất cả địa phương đều áp dụng được. Lúc trước (ở kiếp trước), tỉnh Tần Tây là tỉnh lớn về du lịch, hàng năm lượng du khách đến từ khắp nơi trên thế giới và cả nước con số phải lên đến ngàn vạn lần. Đây là điểm then chốt mà nghành du lịch của thành cổ có thể có cơ sở để xoay chuyển.
Tiếp theo, bởi vì Bình Xuyên và Phụng Nguyên ở chính giữa, bất kể là vận chuyển theo đường sắt hay là đường bộđều vô cùng tiện lợi. Từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên chỉ cần một thời gian ngắn nữa, du lịch có thể đem nơi này là một trong những điểm nổi bật.
Thứ ba, kinh tế huyện Bình Xuyên phát triển tới một mức nhất định, hấp dẫn rất nhiều người giàu có bên ngoài muốn lưu trú lâu dài ở trong này. Đây mới là điểm mấu chốt việc hắn cho thuê ở khu dân cư màhắn đã đầu tư mong muốn.
Tập hợp các yếu tố trên, có thể nói là thiếu một thứ cũng không được. Ba điều kiện trên là điều kiện cần. Còn phải có người đầu tư thật lớn. Đó là điền kiện đủ. Cổ thành này phải có một số vốn đầu tư khổng lồ nữa thì mới đủ khởi động. Nếu chỉ nói suông mà không xem thực tế, cố cưỡng ép thúc đẩy, kết quả sẽ chỉ là xôi hỏng bỏng không.
Dựa vào kiếp trước, các nơi vì phát triển du lịch, đầu tư bốn phía, dựng lên các loại cảnh quan, điểm sáng. Nhưng chân chính có thể duy trì và phát triển, chỉ sợ mười không được một. Khi đó vừa tạo ra một nguồn lớn tài chính lãng phí, lại còn chiếm dụng đất đai vô công.
- Chú Tô...! Đối với tình huống đặc thù, phải đối đãi đặc biệt. Bình Xuyên cổ thành sở dĩ có thể thành công, có chứa nhiều nhân tố tại ngoại, cũng không phải đổi 1cái địa phương nào là có thể đủ máy móc, trông mèo vẽ hổ để làm y nguyên . Nếu mù quáng chạy theo, thì chỉ tạo thành lãng phí rất lớn. Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút nói.
- Tuy nhiên, cháu cảm thấy...
Còn chưa có nói xong, chợt nghe đến âm thanh của Lý Vũ Hân đầy tức giận:
- Cửa hàng này của các người, vì sao không cho chúng ta đi vào?
-Rất xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không phải đón tiếp khách trong nước, chỉ có bạn bè ngoại quốc mới có thểvào mua sắm, nếu các vị không thể lấy ra hộ chiếu chứng minh thân phận lời nói, thì mời đi ra đi không cần quấy rầy chúng ta buôn bán.
Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân kinh ngạc nghoảnh lại, chỉ thấy ở một góc đường, Lâm Dung ba người đang đứng ở ngay trước cửa một cửa hàng, thì bị một nữ bán hàng, tuổi cũnghãy còn trẻ, ngăn cản đường đi.
- Bọn họ vì sao có thể đi vào?
Lâm Dung bất mãn chỉ vào một cô gái đi theo hai người da trắng đang từphía sau vào tiến vào.
Cô gái nói:
- Đó là người phiên dịch, nếu các ngươi cũng nuốn đi vào, thì chỉ cần tìm 1người ngoại quốc nguyện ý giúp thế thôi. Tôi đây cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại, ba vị hay là mời trở về đi. Cửa hàng chúng tôi kinh doanh không chào đón các người.
- Các ngươi đây là kỳ thị người trong nước.
Lâm Dung tức giận nói.
- Ai kỳ thị cô, thật sự là không có kiến thức. Có biết hay không??? Ở trong kinh thành này, đều có những của hàng chuyên mở vì người ngoại quốc. Nếu có ý kiến thì các cô đi mà ý kiến với chính quyền, , khi nào các cô có bản lĩnh khiến chính phủ rút những quy định này , lúc ấy đến tìm chúng tôi cũng không muộn. Hơn nữa, dòng chữ to tướng như vậy, các cô đều nhìn không thấy sao? Hai con mắt dùng làm gì chứ?
Nữ nhân nọ lấy tay chỉ ra vách tường bên cạnh cửa hàng nói.
Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, ở ngoài cửa hàng, phía trên vách tường, có một tấm biển, mặt trên dùng bút đỏ viết “ Cửa hàng chỉ hoan nghênh bạn bè ngoại quốc đến mua sắm”
- Cô nói như thế mà nghe được à? Có kiểu nói chuyện với khách hàng như vậy sao?
Lô Minh Tú kêu lên.
- Tôi nói như thế nào tự do của tôi, cửa hàng của chúng tôi, hoan nghênh người nào, không chào đón người nào, cũng là quyền tự do của chúng tôi.
Nữ nhân kia vẻ mặt khinh thường nói.
- Các ngươi nếu còn ở cửa hàng chúng tôi gây rối, xin chớ trách tôi làm phiền cảnh sát .
- Chính phủ có thể làm gì thì cô cũng có thể làm sao? Chính phủ còn có thể xây nên nhà tù đấy? Các người cũng thiết lập một cái cho ta xem.
Lô Minh Tú đối chọi gay gắt.
- Người ta có thể khiến chính phủ rút quy định của cửa hàng, còn cần tìm co làm gì?Lúc ấy gì thì cô cũng phải đã sớm lết tới cửa nhận lỗi với người ta rồi.
Một người bên cạnh ồn ào nói, lập tức khiến cho một tràng tiếng cười váng cả lên
Nữ nhân bán hàng mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, giơ tay đến đẩy ba người Lâm Dung, một bên đẩy, một bên nói:
- Đi đi đi, đừng làm trở ngại việc buôn bán của chúng tôi. Cho dù các người hôm nay nói đúng là ra nhân vật lớn bằng trời lết đến,cửa hàng cũng không tiếp đãi. Nếu cứ mặt dày mà tiến vào chúng tôi cũng không bán cho các người, đây là tự di của chúng tôi.
-Người tatiến vào cửa hàng của cô nhìn, cũng là tự do của người ta đúng không?
Trong đám đông có người ồn ào nói
- Đúng vậy, cô không bán đồ cho người ta, nhưng người ta vào cửa hàng cô thăm thú đó cũng là quyền tự do của người ta.
Ồn ào càng lúc càng nhiều
- Này, này này.Có chuyện gì vậy?
Từ phía ngoài chen vào đến ba gã bảo an, một người chen vào và há miệng la lớn.
-Mọi người không nên làm ách tắc giao thông, giải tán đi nào.
- Đội trưởng Mã, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Nữ nhân kia nhìn bọn họ thở phào một hơi, và chỉ vào Lâm Dung ba người nói:
- Chính là các cô ấy, ba người đó, rõ ràng cửa hàng chúng tôi trước cửa có nội quy, các cô ấy còn muốn tiến vào. Tôicó nói như thế nào, các cô cũng không nghe.
- Sao lại vẫn là cửa hàng của các cô thế hả?
Đội trưởng Mã nói tiếp:
- Chỗ của các ngươi đây, một tuần tôi phải tới 3lần mới được.Tôi nói nhé, các cô sao không có đem cái kia tấm biển rút đi.
- Rút hay không rút tấm biển là chuyện của chúng tôi, nhưng giữ gìn trật tự là công tác của các ông? Cửa hàng chúng tôi cũng không khất nợ tiền thuê, các ông nếu không đuổi các cô này đi, ảnh hưởng tới việc tôi buôn bán, như vậy cửa hàng trưởng của chúng tôi sẽ báo lên công ty ông. Lúc đó các ngươi ăn nói thế nào???
Nữ nhân nọ nước miếng bay tứ tung nói.
Từ khi cửa hàng này khai trương ở trong cổ thành tới nay, có không ít sự tình nháo nhào vài lần, mỗi lần như vậy bọn họ phải làm có mỗi 1việc là lau mông cho họ, mỗi lần đều bị người ta chửi mắng. Cho nên, bọn họ đều không muốn tuần tra trên con phố này.
Đối với cửa hàng treo tấm biển này, nói thật, chính ông ta cũng là trong lòng cũngkhông thoải mái, nhưng là người ta có hậu trường a, Nghe nói em gái của chủ cửa hàng này là bạn học với thư ký Ngụy Bá Đạt của phó chủ tịch huyện mới đến tên Lưu Trì. Sau này ông ta mới biếtchính là Ngụy Bá Đạt ở phía sau thao túng. Có 1số du khách hướng ở huyện trách cứ về cung cách phục vụ, kết quả đều là không giải quyết được gì. Chính mình chỉ là một bảo an nho nhỏ, tất nhiên là không thể trêu vào người ta a.
Bảo an Mã cảm thấy tức giận nhưng khi nhìn Lâm Dung. Vừa liếc qua một cái, chợt trong lòng ngẩn ra, cô gái này nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt? Rất giống trợ lý Lâm à! Nhưng Lâm trợ lý không phải nghe nói đã điều đến bộ phận trọng yếu hơn sao? ông ta vừa cẩn thận đánh giá lại.
Cũng không phải,hình như cô gái này nhỏ hơn trợ lý Lâm thì phải?
Ông ta cũng là một nhân viên lão làng nơi đây, từ khi cổ thành bắt đầu sửa chữa cho đến thời điểm hiện tại, đã tiến vào làm bảo an, cổ thành mở cửa buôn bán, cũng giữ lại bọn họ. Những người này phụ trách trợ giúp cảnh sát duy trì trật tự trong thành,và chính ông cũng có gặp qua Lâm Liên vài lần.
- Mã đội trưởng...! Ông đang cân nhắc cái gì vậy?Đi sau ông ta một bảo an khác nhấn nhấn từ sau thắt lưng, đè thấp thanh âm kinh ngạc hỏi.
Nhìn 1cô gái như vậy thưc sự là không có lễ phép , tuy rằng nói ba cô gái này nhan sắc đều rất được. Đặc biệt là cô lớn tuổi nhất, kia tướng mạo, kia thân hình, nói không ngoa là toàn bộ thị trấn chỉ sợ không có đến 1vài cô nàng có thể so sánh được.
Mã đội trưởng lúc này mới tỉnh thần, nhưng trong lòng đang thẩm nhủ, ông ta quên mất không biết nghe được từ đâu rằng Lâm Liên có một cô em gái , cô em hình như đến thủ đô học đại học thì phải. Tính đến hiện tại đúng là kỳ nghỉ hè, có lẽ là cũng về nhad chơi chứ? Người này nếu là em của trợ lý Lâm, thì cũng là người một nhà.
- Đội trưởng Mã, các ông tới là phụ trách duy trì trật tự , chứ không phải cho các ngươi tới nơi này nhìn phụ nữ.
Nữ nhân kia bất mãn kêu lên .
- Còn không mau đem các cô đuổi đi, đừng ảnh hưởng việc buôn bán của chúng tôi. Tổn thất của chúng tôi, các cô bồi thườngkhôngnổiđâu. Đúng là một đám nhà quê...!
Lâm Dung lần này thật phát hỏa. Ở ngay địa bàn công ty nhà mình, bị người ta cự tuyệt ngoài cửa cũng đã đủ làm ấm ức lắm rồi, huống chi đối phương không ngờ còn dám nói chính mình là đồ nhà quê.
- Trợ lý Lâm! Cứ xử lý đi!
Không biết từ khi nào Trần Trung theo đám người chen chúc lại đây, thấp giọng nói.
- Sĩ quanTrần!.
Mã đội trưởnggiật mình địa kêu lên.
- Hóa ra là cậu ư Mã Cảm?
Trần Trung nhận ra được anh ta.
Phương Minh Viễn cũng rất biết một điều rằng,nếu để đến 20 năm sau, giá trị của chiếc phi cơ màHoa Hạ đã mua kia, tính ra cả trăm tỉ đô-la là ít. Như vậy, chiếc bánh ngọt này, chỉ cần bỏ sức một chút là cũng có thể phân được một chén canh rồi.
- Chú Tô, cháu cũng hiểu được nếu không phải không thể tránh khỏi thì cháu sẽ không đối đầu với y.
Phương Minh Viễn gật gật đầu. Hiện giờ Huyện Bình Xuyên kinh tế phát triển khả quan. Do đó cũng khó mà tránh khỏi người có tâm tư hái đào. Mấy chuyện loại này, chỉ cần có 1chút lợi ở trong đó thì ai cũng có thể hướng theo y mà đi. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Lý Đông Tinh và Lữ Lương lại kiêng kỵ như vậy.
Nếu giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đạt thành chung 1 hiệp nghị, cùng chung 1nhận thức, nhưng một Phó chủ tịch thường trực huyện phản đối,đó có phải là: “Dùcó cũng bằng khônghay sao”.
Tô Ái Quânthở dài một hơi, người trong quan trường , thân bất do kỷ. Đôi khi, cũng đúng là không còn cách nào khác .
Hai người nói chuyện không có ảnh hưởng đến những người xung quanh. Lô Minh Tú và Lý Vũ Hân hai người, một tả, một hữu, dắt Lâm Dung, không ngừng nhìnra vào hai bên các hàng quán nhỏ xung quanh..
- Xem ra kế hoạch đem nơi này tạo ra thành một địa điểm nổi danh, đã tiếp cận thành công như cháu muốn. Bước tiếp theo cháu tính toán làm thế nào bây giờ? Đem hình thức này mở rộng giống như đúc sao?
Tô Ái Quân nói.
Bọn họ trên đường đi ngang qua thấy chừng hơn hai trăm người. Bên các đường phố khác cũng thế, cũng ngần ấy số lượng người, vậy thì tính ra hàng ngày thành cổ tiếp đón tổng cộng cũng phải lên đến cả nghìn người. Một điểm mới mở, lưu lượng khách có thể lên đến mấy nghìn người trong ngày. Điều này cũng đã khá là ổn .
Phương Minh Viễn hơi hơi lắc lắc đầu. Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, loại hình thức này cũng không phải tất cả địa phương đều áp dụng được. Lúc trước (ở kiếp trước), tỉnh Tần Tây là tỉnh lớn về du lịch, hàng năm lượng du khách đến từ khắp nơi trên thế giới và cả nước con số phải lên đến ngàn vạn lần. Đây là điểm then chốt mà nghành du lịch của thành cổ có thể có cơ sở để xoay chuyển.
Tiếp theo, bởi vì Bình Xuyên và Phụng Nguyên ở chính giữa, bất kể là vận chuyển theo đường sắt hay là đường bộđều vô cùng tiện lợi. Từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên chỉ cần một thời gian ngắn nữa, du lịch có thể đem nơi này là một trong những điểm nổi bật.
Thứ ba, kinh tế huyện Bình Xuyên phát triển tới một mức nhất định, hấp dẫn rất nhiều người giàu có bên ngoài muốn lưu trú lâu dài ở trong này. Đây mới là điểm mấu chốt việc hắn cho thuê ở khu dân cư màhắn đã đầu tư mong muốn.
Tập hợp các yếu tố trên, có thể nói là thiếu một thứ cũng không được. Ba điều kiện trên là điều kiện cần. Còn phải có người đầu tư thật lớn. Đó là điền kiện đủ. Cổ thành này phải có một số vốn đầu tư khổng lồ nữa thì mới đủ khởi động. Nếu chỉ nói suông mà không xem thực tế, cố cưỡng ép thúc đẩy, kết quả sẽ chỉ là xôi hỏng bỏng không.
Dựa vào kiếp trước, các nơi vì phát triển du lịch, đầu tư bốn phía, dựng lên các loại cảnh quan, điểm sáng. Nhưng chân chính có thể duy trì và phát triển, chỉ sợ mười không được một. Khi đó vừa tạo ra một nguồn lớn tài chính lãng phí, lại còn chiếm dụng đất đai vô công.
- Chú Tô...! Đối với tình huống đặc thù, phải đối đãi đặc biệt. Bình Xuyên cổ thành sở dĩ có thể thành công, có chứa nhiều nhân tố tại ngoại, cũng không phải đổi 1cái địa phương nào là có thể đủ máy móc, trông mèo vẽ hổ để làm y nguyên . Nếu mù quáng chạy theo, thì chỉ tạo thành lãng phí rất lớn. Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút nói.
- Tuy nhiên, cháu cảm thấy...
Còn chưa có nói xong, chợt nghe đến âm thanh của Lý Vũ Hân đầy tức giận:
- Cửa hàng này của các người, vì sao không cho chúng ta đi vào?
-Rất xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không phải đón tiếp khách trong nước, chỉ có bạn bè ngoại quốc mới có thểvào mua sắm, nếu các vị không thể lấy ra hộ chiếu chứng minh thân phận lời nói, thì mời đi ra đi không cần quấy rầy chúng ta buôn bán.
Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân kinh ngạc nghoảnh lại, chỉ thấy ở một góc đường, Lâm Dung ba người đang đứng ở ngay trước cửa một cửa hàng, thì bị một nữ bán hàng, tuổi cũnghãy còn trẻ, ngăn cản đường đi.
- Bọn họ vì sao có thể đi vào?
Lâm Dung bất mãn chỉ vào một cô gái đi theo hai người da trắng đang từphía sau vào tiến vào.
Cô gái nói:
- Đó là người phiên dịch, nếu các ngươi cũng nuốn đi vào, thì chỉ cần tìm 1người ngoại quốc nguyện ý giúp thế thôi. Tôi đây cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại, ba vị hay là mời trở về đi. Cửa hàng chúng tôi kinh doanh không chào đón các người.
- Các ngươi đây là kỳ thị người trong nước.
Lâm Dung tức giận nói.
- Ai kỳ thị cô, thật sự là không có kiến thức. Có biết hay không??? Ở trong kinh thành này, đều có những của hàng chuyên mở vì người ngoại quốc. Nếu có ý kiến thì các cô đi mà ý kiến với chính quyền, , khi nào các cô có bản lĩnh khiến chính phủ rút những quy định này , lúc ấy đến tìm chúng tôi cũng không muộn. Hơn nữa, dòng chữ to tướng như vậy, các cô đều nhìn không thấy sao? Hai con mắt dùng làm gì chứ?
Nữ nhân nọ lấy tay chỉ ra vách tường bên cạnh cửa hàng nói.
Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, ở ngoài cửa hàng, phía trên vách tường, có một tấm biển, mặt trên dùng bút đỏ viết “ Cửa hàng chỉ hoan nghênh bạn bè ngoại quốc đến mua sắm”
- Cô nói như thế mà nghe được à? Có kiểu nói chuyện với khách hàng như vậy sao?
Lô Minh Tú kêu lên.
- Tôi nói như thế nào tự do của tôi, cửa hàng của chúng tôi, hoan nghênh người nào, không chào đón người nào, cũng là quyền tự do của chúng tôi.
Nữ nhân kia vẻ mặt khinh thường nói.
- Các ngươi nếu còn ở cửa hàng chúng tôi gây rối, xin chớ trách tôi làm phiền cảnh sát .
- Chính phủ có thể làm gì thì cô cũng có thể làm sao? Chính phủ còn có thể xây nên nhà tù đấy? Các người cũng thiết lập một cái cho ta xem.
Lô Minh Tú đối chọi gay gắt.
- Người ta có thể khiến chính phủ rút quy định của cửa hàng, còn cần tìm co làm gì?Lúc ấy gì thì cô cũng phải đã sớm lết tới cửa nhận lỗi với người ta rồi.
Một người bên cạnh ồn ào nói, lập tức khiến cho một tràng tiếng cười váng cả lên
Nữ nhân bán hàng mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, giơ tay đến đẩy ba người Lâm Dung, một bên đẩy, một bên nói:
- Đi đi đi, đừng làm trở ngại việc buôn bán của chúng tôi. Cho dù các người hôm nay nói đúng là ra nhân vật lớn bằng trời lết đến,cửa hàng cũng không tiếp đãi. Nếu cứ mặt dày mà tiến vào chúng tôi cũng không bán cho các người, đây là tự di của chúng tôi.
-Người tatiến vào cửa hàng của cô nhìn, cũng là tự do của người ta đúng không?
Trong đám đông có người ồn ào nói
- Đúng vậy, cô không bán đồ cho người ta, nhưng người ta vào cửa hàng cô thăm thú đó cũng là quyền tự do của người ta.
Ồn ào càng lúc càng nhiều
- Này, này này.Có chuyện gì vậy?
Từ phía ngoài chen vào đến ba gã bảo an, một người chen vào và há miệng la lớn.
-Mọi người không nên làm ách tắc giao thông, giải tán đi nào.
- Đội trưởng Mã, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Nữ nhân kia nhìn bọn họ thở phào một hơi, và chỉ vào Lâm Dung ba người nói:
- Chính là các cô ấy, ba người đó, rõ ràng cửa hàng chúng tôi trước cửa có nội quy, các cô ấy còn muốn tiến vào. Tôicó nói như thế nào, các cô cũng không nghe.
- Sao lại vẫn là cửa hàng của các cô thế hả?
Đội trưởng Mã nói tiếp:
- Chỗ của các ngươi đây, một tuần tôi phải tới 3lần mới được.Tôi nói nhé, các cô sao không có đem cái kia tấm biển rút đi.
- Rút hay không rút tấm biển là chuyện của chúng tôi, nhưng giữ gìn trật tự là công tác của các ông? Cửa hàng chúng tôi cũng không khất nợ tiền thuê, các ông nếu không đuổi các cô này đi, ảnh hưởng tới việc tôi buôn bán, như vậy cửa hàng trưởng của chúng tôi sẽ báo lên công ty ông. Lúc đó các ngươi ăn nói thế nào???
Nữ nhân nọ nước miếng bay tứ tung nói.
Từ khi cửa hàng này khai trương ở trong cổ thành tới nay, có không ít sự tình nháo nhào vài lần, mỗi lần như vậy bọn họ phải làm có mỗi 1việc là lau mông cho họ, mỗi lần đều bị người ta chửi mắng. Cho nên, bọn họ đều không muốn tuần tra trên con phố này.
Đối với cửa hàng treo tấm biển này, nói thật, chính ông ta cũng là trong lòng cũngkhông thoải mái, nhưng là người ta có hậu trường a, Nghe nói em gái của chủ cửa hàng này là bạn học với thư ký Ngụy Bá Đạt của phó chủ tịch huyện mới đến tên Lưu Trì. Sau này ông ta mới biếtchính là Ngụy Bá Đạt ở phía sau thao túng. Có 1số du khách hướng ở huyện trách cứ về cung cách phục vụ, kết quả đều là không giải quyết được gì. Chính mình chỉ là một bảo an nho nhỏ, tất nhiên là không thể trêu vào người ta a.
Bảo an Mã cảm thấy tức giận nhưng khi nhìn Lâm Dung. Vừa liếc qua một cái, chợt trong lòng ngẩn ra, cô gái này nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt? Rất giống trợ lý Lâm à! Nhưng Lâm trợ lý không phải nghe nói đã điều đến bộ phận trọng yếu hơn sao? ông ta vừa cẩn thận đánh giá lại.
Cũng không phải,hình như cô gái này nhỏ hơn trợ lý Lâm thì phải?
Ông ta cũng là một nhân viên lão làng nơi đây, từ khi cổ thành bắt đầu sửa chữa cho đến thời điểm hiện tại, đã tiến vào làm bảo an, cổ thành mở cửa buôn bán, cũng giữ lại bọn họ. Những người này phụ trách trợ giúp cảnh sát duy trì trật tự trong thành,và chính ông cũng có gặp qua Lâm Liên vài lần.
- Mã đội trưởng...! Ông đang cân nhắc cái gì vậy?Đi sau ông ta một bảo an khác nhấn nhấn từ sau thắt lưng, đè thấp thanh âm kinh ngạc hỏi.
Nhìn 1cô gái như vậy thưc sự là không có lễ phép , tuy rằng nói ba cô gái này nhan sắc đều rất được. Đặc biệt là cô lớn tuổi nhất, kia tướng mạo, kia thân hình, nói không ngoa là toàn bộ thị trấn chỉ sợ không có đến 1vài cô nàng có thể so sánh được.
Mã đội trưởng lúc này mới tỉnh thần, nhưng trong lòng đang thẩm nhủ, ông ta quên mất không biết nghe được từ đâu rằng Lâm Liên có một cô em gái , cô em hình như đến thủ đô học đại học thì phải. Tính đến hiện tại đúng là kỳ nghỉ hè, có lẽ là cũng về nhad chơi chứ? Người này nếu là em của trợ lý Lâm, thì cũng là người một nhà.
- Đội trưởng Mã, các ông tới là phụ trách duy trì trật tự , chứ không phải cho các ngươi tới nơi này nhìn phụ nữ.
Nữ nhân kia bất mãn kêu lên .
- Còn không mau đem các cô đuổi đi, đừng ảnh hưởng việc buôn bán của chúng tôi. Tổn thất của chúng tôi, các cô bồi thườngkhôngnổiđâu. Đúng là một đám nhà quê...!
Lâm Dung lần này thật phát hỏa. Ở ngay địa bàn công ty nhà mình, bị người ta cự tuyệt ngoài cửa cũng đã đủ làm ấm ức lắm rồi, huống chi đối phương không ngờ còn dám nói chính mình là đồ nhà quê.
- Trợ lý Lâm! Cứ xử lý đi!
Không biết từ khi nào Trần Trung theo đám người chen chúc lại đây, thấp giọng nói.
- Sĩ quanTrần!.
Mã đội trưởnggiật mình địa kêu lên.
- Hóa ra là cậu ư Mã Cảm?
Trần Trung nhận ra được anh ta.
/1605
|