Lần này, có lẽ đã doạ cho Nguỵ Bá Đạt hoảng sợ thực sự. Nếu là quản lý của Cổ Thành thì thư kí thường vụ của Phó Chủ tịch huyện như y, còn có tư cách nói này nói nọ, còn trợ lý của Phương Minh Viễn, so với quản lý của công ty Cổ Thành thì còn cao hơn vài cấp, một nhân vật như thế, có lẽ Lưu Trì còn phải coi trọng, một thư kí nhỏ bé như ông ta có thể chẳng là gì cả.
Hơn nữa y cũng nghe Vương Triết nói rằng đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vì nhân viên cửa hàng của Vương Triết không cho phép mọi người vào cửa hàng mà dẫn đến mâu thuẫn.
Nhất là sau khi Nguỵ Bá Đạt biết nội dung trên tấm biển, họ liền không còn gì để nói nữa – cho dù chuyện này khởi điểm từ đâu , thì đều là sai lầm của Vương Triết. Dù sao y cũng là người từng lăn lộn ngoài đời, tất nhiên hiểu rõ, treo một bảng hiệu như thế trong một cửa hàng kinh doanh tư nhân bình thường, sẽ khiến không ít người không hài lòng và nhớ lại những năm tháng bi thảm đã qua, người dân sẽ không dễ dàng tha thứ điểm này; về việc từ chối trợ lý của Phương Minh Viễn, thì càng sai lầm hơn, cho dù người ta với thân phận khách hàng muốn đi vào cửa tiệm, nhưng như thế cũng không thể thay đổi được bản chất, người ta mới là người nắm trong tay quyền sở hữu cửa hàng này, bọn người Vương Triết chẳng qua là đi thuê để có quyền sở hữu mà thôi, điều này cũng giống như thuê một phòng trọ, sắp xếp thành nhà của mình, rồi từ chối không cho chủ cho thuê nhà bước chân vào hay sao? Điều đó không phải là quá tức cười sao?
Cho nên Ngụy Bá Đạt quở mắng Vương Triết một trận, đến cả Vương Tuyết Kiều cũng bị ông ta quở trách vài câu. Ông ta hiện nay là người mới phất lên ở huyện, cơ quan đầu não ở huyện phải bán thể diện của mình cũng là thật,nhưng ông ta không phải bí thư huyện uỷ Lý Đông Tinh, ở huyện Bình Xuyên tiếng nói cũng không phải là mọi người đều nghe theo. Cũng may Vương Tuyết Kiều và Vương Triết nghe ra Lâm Dung là trợ lý của Phương Minh Viễn, cũng sợ hết vía, bọn họ thân là người dân huyện Bình Xuyên, càng hiểu rõ nhà họ Phương ở vùng đất này, rốt cuộc có sức ảnh hưởng lớn thế nào, cho nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá mức nữa.
Lưu Trì hài lòng gật gật đầu nói:
-Như thế là tốt nhất, người bạn kia của anh cũng chú ý một chút, chúng ta mới đến, phải chú ý ảnh hưởng.
Nếu muốn ở huyện Bình Xuyên tìm chiến tích thì qua lại với các ông lớn cũng là điều tất nhiên, nếu không, sức lực cả ngày đều bận việc giằng co với bọn họ, làm gì còn thời gian đi làm chính sự nữa? Còn nhà họ Phương chính là đầu sỏ trứ danh ở huyện Bình Xuyên, đắc tội với nhà họ Phương, thì bất kể anh làm gì ở huyện Bình Xuyên thì đều chẳng đáng là gì. Huống hồ Lưu Trì còn muốn mượn hơi nhà họ Phương, cho nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với nhà họ Phương, thật sự là không đáng. Còn Nguỵ Bá Đạt là thư ký anh ta mang theo từ thành phố Bình Hán, có thể nói là tâm phúc ai cũng biết, thái độ của y, theo một mức độ nào đó mà nói, chính là đại diện cho thái độ của Lưu Trì, cho nên Lưu Trì không thể không nhắc nhở y, không được vì cái nhỏ mà làm lỡ cái lớn, đầu óc mơ màng.
Nguỵ Bá Đạt lén lau mồ hôi lạnh, y có thể lên làm thư ký của Lưu Trì, còn có thể được anh ta đưa từ thành phố Thiên Hán đến huyện Bình Xuyên, cũng đã đủ để chứng tỏ năng lực của y.
-Được rồi, Bá Đạt, còn có một việc, anh giúp cục trưởng cục thương mại xem xem, ở đơn vị hành chính sự nghiệp của huyện, xem có chỗ nào có thể sắp xếp cho người thân của ông ta.
Lưu Trì tiếp tục nói,
-Đối với người tích cực dựa vào chúng ta, thì không thể làm lạnh lòng họ .
Nguỵ Bá Đạt hơi sợ, lập tức trả lời. Thân là người thân của cục trưởng cục thương mại còn cần mình sắp xếp sao? Thật là kì lạ. Tuy nhiên cấp trên nói cái gì, anh ta phải làm cái đó, hỏi đông hỏi tây chỉ làm người đau đầu.
-Haizz, cái người thân kia của cục trưởng cũng là xui xẻo, vốn là làm ở phòng gửi đồ của nhà ga ở Bình Xuyên, cũng là nơi không tồi, đã phạm tội, có thể sẽ bị đuổi việc, cậu giúp cô ta bố trí thử xem.
Lưu Trì nói xong ánh mắt lại hướng về phía những văn bản đang để trên bàn. Nguỵ Bá Đạt chờ một lát, thấy Lưu Trì không có chỉ thị gì, mới lui ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Trì tuy hướng vào giấy tờ, nhưng cũng đã sớm không để tâm đến nó rồi.
Tuy rằng, anh ta đã sớm nghe nói về tiếng tăm của Phương Minh Viễn, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt. Lần này Phương Minh Viễn trở lại Bình Xuyên, hai bên có thể gặp mặt được hay không? Ở nước cộng hoà Hoa Hạ, cao cấp thực ra cũng phân hệ, đám người Lưu Trì, và đám người Tô Hoán Đông, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải những người đi chung một con đường, nhưng cũng không được coi là đối thủ, nhà họ Lưu cho tới nay, lập trường chính trị chủ yếu là thiên hướng trung lập. Vừa không coi là phái bảo thủ, cũng không coi là phái cải cách.
Nhưng, cho dù là phái nào, đều hy vọng gia tộc mình có thể phát triển lớn mạnh, sinh sôi nảy nở, cho nên sự phát triển của nhà họ Lưu, cũng là việc đặc biệt quan trọng của gia tộc. Thực hiện theo chính sách mở cửa cải cách của nhà nước, thực lực của một gia tộc, không chỉ là thực lực của họ trên chính đàn, mà tài lực cũng không thể coi nhẹ,vì thế nhà họ Lưu, hiện nay cũng đang tìm cơ hội gom của cải. Còn Phương Minh Viễn,chắc chắn là người quan trọng trong thế hệ người trẻ tuổi mà gia tộc muốn mượn hơi.
Chỉ có điều làm thế nào để kết thân với cậu ta, và trói cậu ta trên chiến xa của nhà họ Lưu, cũng không phải việc dễ.
Tài liệu về Phương Minh Viễn, Lưu Trì cũng từng xem qua không ít, ngoại trừ việc kiếm tiền ra, anh ta không thể thấy được Phương Minh Viễn này cuối cùng có sở thích rõ ràng nào, có lẽ là một người dễ bảo? Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đúng là năm tháng tuổi trẻ lông bông, cậu ta lại chín chắn như một người trung niên nhưng cũng không khó lý giải, nếu một đứa trẻ luôn giao thiệp với người trung niên, thì cậu ta chắc chắn sẽ phải chín chắn hơn bạn cùng lứa. Phương Minh Viễn có thể nắm giữ quyền lực tài chính chủ yếu của nhà họ Phương, không thể không phải trả giá.
Không nắm được sở thích, đối với một thiếu niên có tiền tài quyền thế, gia cảnh như thế, Lưu Trì vẫn thật sự có chút đau đầu. Nhà họ Tô có chút kiêng nể nhà họ Lưu, còn nhà họ Lưu đối với nhà họ Tô lại không sợ sệt gì. Chẳng qua nhà họ Lưu chiếm lợi thế trung lập, có thể hùa theo cả hai bên, cho dù là phái bảo thủ, hay phái cải cách, để không làm cho nhà họ Lưu theo đối phương, họ không ít thì nhiều đều phải nhượng bộ nhà họ Lưu, nhưng chung quy đây không phải là kế lâu dài, sau khi thế hệ già của nhà họ Lưu mất đi, nếu vẫn không thể đứng thành hàng, có lẽ việc nhà họ Lưu phải đối mặt chính là sự chèn ép và thôn tính của cả hai bên.
Khi Lưu Trì bất giác lại nghĩ tới khi rời Bắc Kinh, sự chờ đợi của ông nội với anh ta, trọng trách trên vai của anh ta rất nặng.
Lưu Trì bỏ tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, đi vài vòng trong phòng làm việc, rồi thở dài, bất dắc dĩ ngồi xuống. Đừng thấy anh ta hiện nay là Phó chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên, đừng thấy anh ta sống trong gia đình có ba đời làm cách mạng, nhưng lỗ mãng đến tận nhà thăm, Phương Minh Viễn vẫn có khả năng từ chối cho anh ta vào.
Làm thế nào để gặp mặt một lần, mà còn để lại cho đối phương ấn tượng tốt, đây chính là kĩ thuật sống.
Hơn nữa y cũng nghe Vương Triết nói rằng đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vì nhân viên cửa hàng của Vương Triết không cho phép mọi người vào cửa hàng mà dẫn đến mâu thuẫn.
Nhất là sau khi Nguỵ Bá Đạt biết nội dung trên tấm biển, họ liền không còn gì để nói nữa – cho dù chuyện này khởi điểm từ đâu , thì đều là sai lầm của Vương Triết. Dù sao y cũng là người từng lăn lộn ngoài đời, tất nhiên hiểu rõ, treo một bảng hiệu như thế trong một cửa hàng kinh doanh tư nhân bình thường, sẽ khiến không ít người không hài lòng và nhớ lại những năm tháng bi thảm đã qua, người dân sẽ không dễ dàng tha thứ điểm này; về việc từ chối trợ lý của Phương Minh Viễn, thì càng sai lầm hơn, cho dù người ta với thân phận khách hàng muốn đi vào cửa tiệm, nhưng như thế cũng không thể thay đổi được bản chất, người ta mới là người nắm trong tay quyền sở hữu cửa hàng này, bọn người Vương Triết chẳng qua là đi thuê để có quyền sở hữu mà thôi, điều này cũng giống như thuê một phòng trọ, sắp xếp thành nhà của mình, rồi từ chối không cho chủ cho thuê nhà bước chân vào hay sao? Điều đó không phải là quá tức cười sao?
Cho nên Ngụy Bá Đạt quở mắng Vương Triết một trận, đến cả Vương Tuyết Kiều cũng bị ông ta quở trách vài câu. Ông ta hiện nay là người mới phất lên ở huyện, cơ quan đầu não ở huyện phải bán thể diện của mình cũng là thật,nhưng ông ta không phải bí thư huyện uỷ Lý Đông Tinh, ở huyện Bình Xuyên tiếng nói cũng không phải là mọi người đều nghe theo. Cũng may Vương Tuyết Kiều và Vương Triết nghe ra Lâm Dung là trợ lý của Phương Minh Viễn, cũng sợ hết vía, bọn họ thân là người dân huyện Bình Xuyên, càng hiểu rõ nhà họ Phương ở vùng đất này, rốt cuộc có sức ảnh hưởng lớn thế nào, cho nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá mức nữa.
Lưu Trì hài lòng gật gật đầu nói:
-Như thế là tốt nhất, người bạn kia của anh cũng chú ý một chút, chúng ta mới đến, phải chú ý ảnh hưởng.
Nếu muốn ở huyện Bình Xuyên tìm chiến tích thì qua lại với các ông lớn cũng là điều tất nhiên, nếu không, sức lực cả ngày đều bận việc giằng co với bọn họ, làm gì còn thời gian đi làm chính sự nữa? Còn nhà họ Phương chính là đầu sỏ trứ danh ở huyện Bình Xuyên, đắc tội với nhà họ Phương, thì bất kể anh làm gì ở huyện Bình Xuyên thì đều chẳng đáng là gì. Huống hồ Lưu Trì còn muốn mượn hơi nhà họ Phương, cho nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với nhà họ Phương, thật sự là không đáng. Còn Nguỵ Bá Đạt là thư ký anh ta mang theo từ thành phố Bình Hán, có thể nói là tâm phúc ai cũng biết, thái độ của y, theo một mức độ nào đó mà nói, chính là đại diện cho thái độ của Lưu Trì, cho nên Lưu Trì không thể không nhắc nhở y, không được vì cái nhỏ mà làm lỡ cái lớn, đầu óc mơ màng.
Nguỵ Bá Đạt lén lau mồ hôi lạnh, y có thể lên làm thư ký của Lưu Trì, còn có thể được anh ta đưa từ thành phố Thiên Hán đến huyện Bình Xuyên, cũng đã đủ để chứng tỏ năng lực của y.
-Được rồi, Bá Đạt, còn có một việc, anh giúp cục trưởng cục thương mại xem xem, ở đơn vị hành chính sự nghiệp của huyện, xem có chỗ nào có thể sắp xếp cho người thân của ông ta.
Lưu Trì tiếp tục nói,
-Đối với người tích cực dựa vào chúng ta, thì không thể làm lạnh lòng họ .
Nguỵ Bá Đạt hơi sợ, lập tức trả lời. Thân là người thân của cục trưởng cục thương mại còn cần mình sắp xếp sao? Thật là kì lạ. Tuy nhiên cấp trên nói cái gì, anh ta phải làm cái đó, hỏi đông hỏi tây chỉ làm người đau đầu.
-Haizz, cái người thân kia của cục trưởng cũng là xui xẻo, vốn là làm ở phòng gửi đồ của nhà ga ở Bình Xuyên, cũng là nơi không tồi, đã phạm tội, có thể sẽ bị đuổi việc, cậu giúp cô ta bố trí thử xem.
Lưu Trì nói xong ánh mắt lại hướng về phía những văn bản đang để trên bàn. Nguỵ Bá Đạt chờ một lát, thấy Lưu Trì không có chỉ thị gì, mới lui ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Trì tuy hướng vào giấy tờ, nhưng cũng đã sớm không để tâm đến nó rồi.
Tuy rằng, anh ta đã sớm nghe nói về tiếng tăm của Phương Minh Viễn, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt. Lần này Phương Minh Viễn trở lại Bình Xuyên, hai bên có thể gặp mặt được hay không? Ở nước cộng hoà Hoa Hạ, cao cấp thực ra cũng phân hệ, đám người Lưu Trì, và đám người Tô Hoán Đông, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải những người đi chung một con đường, nhưng cũng không được coi là đối thủ, nhà họ Lưu cho tới nay, lập trường chính trị chủ yếu là thiên hướng trung lập. Vừa không coi là phái bảo thủ, cũng không coi là phái cải cách.
Nhưng, cho dù là phái nào, đều hy vọng gia tộc mình có thể phát triển lớn mạnh, sinh sôi nảy nở, cho nên sự phát triển của nhà họ Lưu, cũng là việc đặc biệt quan trọng của gia tộc. Thực hiện theo chính sách mở cửa cải cách của nhà nước, thực lực của một gia tộc, không chỉ là thực lực của họ trên chính đàn, mà tài lực cũng không thể coi nhẹ,vì thế nhà họ Lưu, hiện nay cũng đang tìm cơ hội gom của cải. Còn Phương Minh Viễn,chắc chắn là người quan trọng trong thế hệ người trẻ tuổi mà gia tộc muốn mượn hơi.
Chỉ có điều làm thế nào để kết thân với cậu ta, và trói cậu ta trên chiến xa của nhà họ Lưu, cũng không phải việc dễ.
Tài liệu về Phương Minh Viễn, Lưu Trì cũng từng xem qua không ít, ngoại trừ việc kiếm tiền ra, anh ta không thể thấy được Phương Minh Viễn này cuối cùng có sở thích rõ ràng nào, có lẽ là một người dễ bảo? Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đúng là năm tháng tuổi trẻ lông bông, cậu ta lại chín chắn như một người trung niên nhưng cũng không khó lý giải, nếu một đứa trẻ luôn giao thiệp với người trung niên, thì cậu ta chắc chắn sẽ phải chín chắn hơn bạn cùng lứa. Phương Minh Viễn có thể nắm giữ quyền lực tài chính chủ yếu của nhà họ Phương, không thể không phải trả giá.
Không nắm được sở thích, đối với một thiếu niên có tiền tài quyền thế, gia cảnh như thế, Lưu Trì vẫn thật sự có chút đau đầu. Nhà họ Tô có chút kiêng nể nhà họ Lưu, còn nhà họ Lưu đối với nhà họ Tô lại không sợ sệt gì. Chẳng qua nhà họ Lưu chiếm lợi thế trung lập, có thể hùa theo cả hai bên, cho dù là phái bảo thủ, hay phái cải cách, để không làm cho nhà họ Lưu theo đối phương, họ không ít thì nhiều đều phải nhượng bộ nhà họ Lưu, nhưng chung quy đây không phải là kế lâu dài, sau khi thế hệ già của nhà họ Lưu mất đi, nếu vẫn không thể đứng thành hàng, có lẽ việc nhà họ Lưu phải đối mặt chính là sự chèn ép và thôn tính của cả hai bên.
Khi Lưu Trì bất giác lại nghĩ tới khi rời Bắc Kinh, sự chờ đợi của ông nội với anh ta, trọng trách trên vai của anh ta rất nặng.
Lưu Trì bỏ tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, đi vài vòng trong phòng làm việc, rồi thở dài, bất dắc dĩ ngồi xuống. Đừng thấy anh ta hiện nay là Phó chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên, đừng thấy anh ta sống trong gia đình có ba đời làm cách mạng, nhưng lỗ mãng đến tận nhà thăm, Phương Minh Viễn vẫn có khả năng từ chối cho anh ta vào.
Làm thế nào để gặp mặt một lần, mà còn để lại cho đối phương ấn tượng tốt, đây chính là kĩ thuật sống.
/1605
|