Sáng sớm, Triệu Nhã, Phùng Thiện cùng Lý Vũ Hân và Lô Minh Tú đều ra ngoài chơi. Không phải các cô không nghĩ đến Phương Minh Viễn và Lâm Dung, mà lúc gần đi lại được báo có khách đến chơi, Bí thư Quận ủy khu Ly Sơn thành phố Phụng Nguyên Triệu Tự An muốn đến chơi.
Lúc này Triệu Tự An đến chơi cũng không thông báo với huyện Bình Xuyên, nếu không, chắc chắn ngay cả Bí thư Huyện ủy Lý Đông Tinh và Chủ tịch Huyện Lữ Lương đã tập hợp tất cả lãnh đạo huyện Bình Xuyên. Tuy theo cấp bậc, Triệu Tự An cao hơn bọn họ, Triệu Tự An là cán bộ cấp phó giám đốc sở, còn Lý Đông Tinh là cấp cục trưởng, hơn nữa hai bên không phụ thuộc gì nhau. Nhưng Triệu Tự An là cán bộ tỉnh thành thì tất nhiên phải khác.
Hơn nữa, bọn quan viên ở đây có ai không muốn lên tỉnh làm quan, ai không muốn nhậm chức ở Ủy ban nhân dân tỉnh chứ. Thế nên, đối với cán bộ Phụng Nguyên, mọi người đều rất khách khí, đối đãi rất tử tế. Dù sao, có lẽ người ta không dễ kéo anh một phen, nhưng đến lúc anh thăng chức, lại quăng cho anh mớ chuyện xấu, thuận tiện còn đá anh một cước cũng không khó lắm.
Khi Triệu Tự An đến trước cửa tây thành cổ, Phương Minh Viễn đã đứng đó. Triệu Tự An cảm động lắm. Thật ra, lấy thân phận của Phương Minh Viễn hiện giờ không cần phải đứng ở cửa đón ông ta. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn đến đón, cho Triệu Tự An biết bao thể diện.
Xe dừng lại, Thạch Lạc liền nhảy xuống xe, mở cửa sau xe. Triệu Tự An cũng nhanh chóng xuống xe, bước đến nơi Phương Minh Viễn đang đứng.
- Bí thư Triệu, hoan nghênh anh đến thăm thành cổ Bình Xuyên chúng tôi. Lần này thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
Phương Minh Viễn tươi cười nói.
- Cậu Phương, ở đây mà cậu có thể nói vẻ vang cho kẻ hèn này sao? Tòa nhà Chủ tịch quận của tôi chỉ là tường tranh vách đất, nhà cửa ở đây tôi thuê không nổi đâu.
Triệu Tự An cười nói. Khu dân cư thành cổ Bình Xuyên, tiền thuê hàng năm của mỗi một tòa nhà đã hơn một trăm ngàn tệ, chuyện này ông ta cũng đã nghe nói qua. Nên biết rằng thương nhân đến buôn bán trong huyện Bình Xuyên cũng có không ít người Ly Sơn, khi quay về Ly Sơn đương nhiên sẽ nói chuyện với gia đình và bạn bè của mình. Cứ như vậy một đồn mười, mười đến trăm, ngay cả Triệu Tự An cũng được nghe nói.
- Bí thư Triệu nói đùa rồi. Tiền thuê thu vào tuy cao nhưng phí bảo tồn cổ vật và sửa chữa cũng rất lớn. Như ở Châu Âu, rất nhiều nước bảo tồn cổ vật, anh có thể vẫn ở được nhưng phải cam đoan hàng năm phải tiến hành sửa chữa những chỗ cần thiết, nhưng không được tùy ý thay đổi kết cấu. Thế nên ở Châu Âu, trong khu phố cổ, không phải người giàu thì không thể ở nổi, người bình thường cho dù thuê được cũng không trả nổi phí duy tu. Nơi đây của chúng tôi cũng cùng suy nghĩ như họ. Hiện giờ kinh tế quốc gia còn chưa phát triển lắm, tiền đầu tư vào ngành bảo tồn còn hữu hạn. Tỉnh Tần Tây lại là đất đầy cổ vật. Văn vật ở huyện Bình Xuyên cũng rất nhiều. Nhìn thấy di vật tổ tiên còn lưu lại, vì bảo tồn không tốt, bị hủy trong tay mình, thật là đau lòng. Nên mới nghĩ đến cách này, để văn vật do chính mình tìm được sẽ nuôi sống mình.
Phương Minh Viễn nói.
Triệu Tự An gật đầu. Ly Sơn cũng là nơi du lịch có thắng cảnh đẹp, lại là đất có văn vật cực kỳ phong phú. Quận nổi tiếng về tượng binh mã bằng đất nung của Tần Thủy Hoàng, tất nhiên cũng hiểu, công tác bảo tồn văn vật là vô biên, bỏ vào bao nhiêu tiền cũng không đủ. Như muốn để khu tượng binh mã còn tốt như vậy, tiền tham quan hàng năm có thể bù được một phần phí tổn. Còn vô số chi phí không gọi tên được, hay là không triển lãm ra ngoài, đặt trong kho, chỉ biết tốn tiền, tài chính chịu không nổi, văn vật tổn hại là không tránh khỏi.
Tình hình trong nước trước mắt lại không cho phép nhà nước chi mạnh tay về mặt này. Người dân ấm no còn chưa giài quyết xong, ai lại quan tâm đến đồ vật chết. Nên trong chính phủ, trước giờ những người lãnh đạo trong ngành bảo tồn văn vật không có tiếng nói. Phương Minh Viễn làm điều này xem như khá mạo hiểm. Nhưng hiện tại, thoạt nhìn, ít nhất hắn cũng không thua lỗ, trả lại cho du khách đến Bình Xuyên thêm một thắng cảnh nữa.
Từ lúc ông ta đến cửa thành cổ đã chú ý đến dòng người như nước. Tuy hôm nay là cuối tuần sẽ đông người hơn một chút, nhưng với lưu lượng khách lớn thế này, cho dù là ngày thường, cũng đủ để thành cổ hoạt động.
Nghĩ đến đây Triệu Tự An lại không khỏi thầm phục Phương Minh Viễn có tài kinh doanh thiên phú. Nên biết rằng thành cổ Bình Xuyên không thể so được với tượng binh mã Tần Thủy Hoàng vốn nổi danh là kỳ tích văn vật, muốn thành cổ Bình Xuyên trở thành điểm du lịch nổi tiếng thì khó khăn không ít.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong thành, Thạch Lạc và Lâm Dung bước sau hai bước. Tuy Lâm Dung xinh đẹp vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng vui, nhưng Thạch Lạc không dám có nửa điểm không an phận.
- Thật khó thể tưởng tượng, thành cổ xinh đẹp như vậy, mấy năm trước lại là một đống rác lớn, không ai thèm ở.
Triệu Tự An tràn đầy cảm xúc nói. Phương Minh Viễn cười cười, cũng không tiếp lời. Chuyện này cũng không có gì lạ, tứ hợp viện ở Bắc Kinh vốn cũng là tòa nhà rất đẹp, nhưng không chịu nổi quá nhiều người ở. Anh xây phòng nhỏ, tôi xây phòng bếp, chiếm trái chiếm phải, tòa nhà này không ra hình thù gì nữa.
Triệu Tự An chú ý thấy trong thành còn có nhiều người ra ra vào vào trong nhà, nhìn thấy một hàng dài người đều đứng ven đường, mỉm cười ra dấu cho bọn họ đi trước, chỉ có vài người đưa tay chào hỏi Phương Minh Viễn và Lâm Dung, nhưng cũng không đến gần.
- Vì cuối tháng tám này nhà sẽ được chính thức cho thuê nên bọn họ đến xem nhà, có ấn tượng thực tế cũng tốt hơn.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Xem ra cậu Phương chuyên tâm làm ra khu dân cư này, e là cung không đủ cầu.
Triệu Tự An cười nói. Thật ra hiện giờ không phải vấn đề cung không đủ cầu mà là vấn đề đoạt được hay không. Đã có rất nhiều thương nhân trực tiếp sảng khoái nói chuyện với nhân viên quản lý đô thị cổ, nói muốn thuê hết số nhà cửa này, đến lúc công ty cho thuê giá bao nhiêu thì họ trả bấy nhiêu, thậm chí còn có người mặt dày mang tiền mặt đến luôn.
Phải biết rằng người giàu có sợ nhất không phải không có tiền, cũng không phải sợ tiền không đủ tiêu, mà sợ nhất là có tiền nhưng mất mạng. Những năm gần đây, kinh tế quốc dân dần phát triển, không ít người giàu lên, nhưng nhiều kẻ ác ôn côn đồ cũng tăng lên. Mất đi cảm giác an toàn, có thể nói là bệnh chung của rất nhiều người giàu.
Nhưng thành cổ Bình Xuyên thì khác, phía trước nó có tường thành cao, vào buổi tối, chỉ có cửa tây là ra vào được. Bất kể là vào thành hay ra khỏi thành đều bị kiểm tra chặt chẽ. Không thể nghi ngờ, việc này sẽ khiến những gia đình sống trong đó cảm thấy an toàn. Muốn vượt qua bức tường cao đó mà không kinh động bất cứ người nào không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, đây là nơi tụ tập những người giàu, vậy cũng bớt được rắc rối. Ít nhất mọi người cũng không cần lo lắng người đồng hương có thể ngầm làm hại mình, hay giết chết mình. Ngoài ra, trong thành cổ Bình Xuyên, chẳng những có một đồn công an chính thức mà công ty còn có hơn trăm nhân viên bảo an, so với sống trong tiểu khu an toàn hơn nhiều. Một cuộc điện thoại, không cần năm phút, bảo an và cảnh sát đã chạy tới, không giống như ở huyện, mười phút hay hai mươi phút là thường.
Thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì ở đây có rất nhiều người có ảnh hưởng nhất định trong huyện, hơn nữa, mọi người ở đây đều là hộ gia đình, một nhà gặp nạn, nếu cảnh sát và bảo an đến trễ thì những người khác sẽ nghĩ đến, nếu sau này nhà mình gặp nạn, thì cảnh sát và bảo an có đến trễ như vậy không? Người dân bình thường không có biện pháp với cảnh sát, nhưng đám nhà giàu này nếu có ý kiến gì với đồn công an, thì từ trên xuống dưới trong đồn công an đều gặp xui xẻo. Vì hiểu thấu điểm này, nên mọi người mới có thái độ tích cực với nhà cửa trong thành cổ.
Đương nhiên, các nguyên nhân đó đều là sau này mấy người Phương Minh Viễn tổng kết lại.
Sau khi mấy người Phương Minh Viễn vào nhà họ Phương, Triệu Tự An lại được một phen tán thưởng không ngừng.
Hai người ngồi xuống rồi, Triệu Tự An nói thẳng vào vấn đề:
- Cậu Phương, lần này tôi tới để mong cậu giúp đỡ.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, chỉ sợ không bao lâu, lãnh đạo huyện Bình Xuyên như mèo nghe mùi cá tanh mà tìm đến. Có thể được Phương Minh Viễn ra đón, chắc chắn là phải có thân phận. Trên đời này không có việc khó, chỉ sợ người không có lòng. Nếu những người này không bao lâu sẽ biết được tin mình đến Bình Xuyên. Nên trước lúc đó, ông ta phải nói hết với Phương Minh Viễn.
- Trước hết tôi phải chúc mừng Bí thư Triệu.
Phương Minh Viễn vui vẻ nói. Mấy năm qua Phương gia hợp tác với Triệu Tự An, hai bên đều hài lòng. Hơn nữa, Triệu Tự An này không có thói xấu như đám quan viên kia, thật là một người muốn làm việc. Ông ta có thể lên đến thành phố, không nghi ngờ gì, đối với Phương gia chính là ngồi cùng một xuồng với đồng minh đáng tin cậy.
- Mấy chuyện chúc mừng bỏ qua hết đi. Thăng quan trách nhiệm còn lớn hơn nữa mà cậu Phương, người khác không rõ, chẳng lẽ cậu cũng không rõ, kỳ tích phát triển kinh tế của khu Ly Sơn là thế nào sao?
Triệu Tự An cười khổ nói.
- Trên thành phố định giao công tác này cho tôi, tôi không thể phụ lòng tin của lãnh đạo. Nhưng thật sự làm ra thành tích cũng không dễ dàng như vậy, nên tôi phải đến đây xin giúp đỡ.
Lúc này Triệu Tự An đến chơi cũng không thông báo với huyện Bình Xuyên, nếu không, chắc chắn ngay cả Bí thư Huyện ủy Lý Đông Tinh và Chủ tịch Huyện Lữ Lương đã tập hợp tất cả lãnh đạo huyện Bình Xuyên. Tuy theo cấp bậc, Triệu Tự An cao hơn bọn họ, Triệu Tự An là cán bộ cấp phó giám đốc sở, còn Lý Đông Tinh là cấp cục trưởng, hơn nữa hai bên không phụ thuộc gì nhau. Nhưng Triệu Tự An là cán bộ tỉnh thành thì tất nhiên phải khác.
Hơn nữa, bọn quan viên ở đây có ai không muốn lên tỉnh làm quan, ai không muốn nhậm chức ở Ủy ban nhân dân tỉnh chứ. Thế nên, đối với cán bộ Phụng Nguyên, mọi người đều rất khách khí, đối đãi rất tử tế. Dù sao, có lẽ người ta không dễ kéo anh một phen, nhưng đến lúc anh thăng chức, lại quăng cho anh mớ chuyện xấu, thuận tiện còn đá anh một cước cũng không khó lắm.
Khi Triệu Tự An đến trước cửa tây thành cổ, Phương Minh Viễn đã đứng đó. Triệu Tự An cảm động lắm. Thật ra, lấy thân phận của Phương Minh Viễn hiện giờ không cần phải đứng ở cửa đón ông ta. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn đến đón, cho Triệu Tự An biết bao thể diện.
Xe dừng lại, Thạch Lạc liền nhảy xuống xe, mở cửa sau xe. Triệu Tự An cũng nhanh chóng xuống xe, bước đến nơi Phương Minh Viễn đang đứng.
- Bí thư Triệu, hoan nghênh anh đến thăm thành cổ Bình Xuyên chúng tôi. Lần này thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
Phương Minh Viễn tươi cười nói.
- Cậu Phương, ở đây mà cậu có thể nói vẻ vang cho kẻ hèn này sao? Tòa nhà Chủ tịch quận của tôi chỉ là tường tranh vách đất, nhà cửa ở đây tôi thuê không nổi đâu.
Triệu Tự An cười nói. Khu dân cư thành cổ Bình Xuyên, tiền thuê hàng năm của mỗi một tòa nhà đã hơn một trăm ngàn tệ, chuyện này ông ta cũng đã nghe nói qua. Nên biết rằng thương nhân đến buôn bán trong huyện Bình Xuyên cũng có không ít người Ly Sơn, khi quay về Ly Sơn đương nhiên sẽ nói chuyện với gia đình và bạn bè của mình. Cứ như vậy một đồn mười, mười đến trăm, ngay cả Triệu Tự An cũng được nghe nói.
- Bí thư Triệu nói đùa rồi. Tiền thuê thu vào tuy cao nhưng phí bảo tồn cổ vật và sửa chữa cũng rất lớn. Như ở Châu Âu, rất nhiều nước bảo tồn cổ vật, anh có thể vẫn ở được nhưng phải cam đoan hàng năm phải tiến hành sửa chữa những chỗ cần thiết, nhưng không được tùy ý thay đổi kết cấu. Thế nên ở Châu Âu, trong khu phố cổ, không phải người giàu thì không thể ở nổi, người bình thường cho dù thuê được cũng không trả nổi phí duy tu. Nơi đây của chúng tôi cũng cùng suy nghĩ như họ. Hiện giờ kinh tế quốc gia còn chưa phát triển lắm, tiền đầu tư vào ngành bảo tồn còn hữu hạn. Tỉnh Tần Tây lại là đất đầy cổ vật. Văn vật ở huyện Bình Xuyên cũng rất nhiều. Nhìn thấy di vật tổ tiên còn lưu lại, vì bảo tồn không tốt, bị hủy trong tay mình, thật là đau lòng. Nên mới nghĩ đến cách này, để văn vật do chính mình tìm được sẽ nuôi sống mình.
Phương Minh Viễn nói.
Triệu Tự An gật đầu. Ly Sơn cũng là nơi du lịch có thắng cảnh đẹp, lại là đất có văn vật cực kỳ phong phú. Quận nổi tiếng về tượng binh mã bằng đất nung của Tần Thủy Hoàng, tất nhiên cũng hiểu, công tác bảo tồn văn vật là vô biên, bỏ vào bao nhiêu tiền cũng không đủ. Như muốn để khu tượng binh mã còn tốt như vậy, tiền tham quan hàng năm có thể bù được một phần phí tổn. Còn vô số chi phí không gọi tên được, hay là không triển lãm ra ngoài, đặt trong kho, chỉ biết tốn tiền, tài chính chịu không nổi, văn vật tổn hại là không tránh khỏi.
Tình hình trong nước trước mắt lại không cho phép nhà nước chi mạnh tay về mặt này. Người dân ấm no còn chưa giài quyết xong, ai lại quan tâm đến đồ vật chết. Nên trong chính phủ, trước giờ những người lãnh đạo trong ngành bảo tồn văn vật không có tiếng nói. Phương Minh Viễn làm điều này xem như khá mạo hiểm. Nhưng hiện tại, thoạt nhìn, ít nhất hắn cũng không thua lỗ, trả lại cho du khách đến Bình Xuyên thêm một thắng cảnh nữa.
Từ lúc ông ta đến cửa thành cổ đã chú ý đến dòng người như nước. Tuy hôm nay là cuối tuần sẽ đông người hơn một chút, nhưng với lưu lượng khách lớn thế này, cho dù là ngày thường, cũng đủ để thành cổ hoạt động.
Nghĩ đến đây Triệu Tự An lại không khỏi thầm phục Phương Minh Viễn có tài kinh doanh thiên phú. Nên biết rằng thành cổ Bình Xuyên không thể so được với tượng binh mã Tần Thủy Hoàng vốn nổi danh là kỳ tích văn vật, muốn thành cổ Bình Xuyên trở thành điểm du lịch nổi tiếng thì khó khăn không ít.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong thành, Thạch Lạc và Lâm Dung bước sau hai bước. Tuy Lâm Dung xinh đẹp vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng vui, nhưng Thạch Lạc không dám có nửa điểm không an phận.
- Thật khó thể tưởng tượng, thành cổ xinh đẹp như vậy, mấy năm trước lại là một đống rác lớn, không ai thèm ở.
Triệu Tự An tràn đầy cảm xúc nói. Phương Minh Viễn cười cười, cũng không tiếp lời. Chuyện này cũng không có gì lạ, tứ hợp viện ở Bắc Kinh vốn cũng là tòa nhà rất đẹp, nhưng không chịu nổi quá nhiều người ở. Anh xây phòng nhỏ, tôi xây phòng bếp, chiếm trái chiếm phải, tòa nhà này không ra hình thù gì nữa.
Triệu Tự An chú ý thấy trong thành còn có nhiều người ra ra vào vào trong nhà, nhìn thấy một hàng dài người đều đứng ven đường, mỉm cười ra dấu cho bọn họ đi trước, chỉ có vài người đưa tay chào hỏi Phương Minh Viễn và Lâm Dung, nhưng cũng không đến gần.
- Vì cuối tháng tám này nhà sẽ được chính thức cho thuê nên bọn họ đến xem nhà, có ấn tượng thực tế cũng tốt hơn.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Xem ra cậu Phương chuyên tâm làm ra khu dân cư này, e là cung không đủ cầu.
Triệu Tự An cười nói. Thật ra hiện giờ không phải vấn đề cung không đủ cầu mà là vấn đề đoạt được hay không. Đã có rất nhiều thương nhân trực tiếp sảng khoái nói chuyện với nhân viên quản lý đô thị cổ, nói muốn thuê hết số nhà cửa này, đến lúc công ty cho thuê giá bao nhiêu thì họ trả bấy nhiêu, thậm chí còn có người mặt dày mang tiền mặt đến luôn.
Phải biết rằng người giàu có sợ nhất không phải không có tiền, cũng không phải sợ tiền không đủ tiêu, mà sợ nhất là có tiền nhưng mất mạng. Những năm gần đây, kinh tế quốc dân dần phát triển, không ít người giàu lên, nhưng nhiều kẻ ác ôn côn đồ cũng tăng lên. Mất đi cảm giác an toàn, có thể nói là bệnh chung của rất nhiều người giàu.
Nhưng thành cổ Bình Xuyên thì khác, phía trước nó có tường thành cao, vào buổi tối, chỉ có cửa tây là ra vào được. Bất kể là vào thành hay ra khỏi thành đều bị kiểm tra chặt chẽ. Không thể nghi ngờ, việc này sẽ khiến những gia đình sống trong đó cảm thấy an toàn. Muốn vượt qua bức tường cao đó mà không kinh động bất cứ người nào không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, đây là nơi tụ tập những người giàu, vậy cũng bớt được rắc rối. Ít nhất mọi người cũng không cần lo lắng người đồng hương có thể ngầm làm hại mình, hay giết chết mình. Ngoài ra, trong thành cổ Bình Xuyên, chẳng những có một đồn công an chính thức mà công ty còn có hơn trăm nhân viên bảo an, so với sống trong tiểu khu an toàn hơn nhiều. Một cuộc điện thoại, không cần năm phút, bảo an và cảnh sát đã chạy tới, không giống như ở huyện, mười phút hay hai mươi phút là thường.
Thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì ở đây có rất nhiều người có ảnh hưởng nhất định trong huyện, hơn nữa, mọi người ở đây đều là hộ gia đình, một nhà gặp nạn, nếu cảnh sát và bảo an đến trễ thì những người khác sẽ nghĩ đến, nếu sau này nhà mình gặp nạn, thì cảnh sát và bảo an có đến trễ như vậy không? Người dân bình thường không có biện pháp với cảnh sát, nhưng đám nhà giàu này nếu có ý kiến gì với đồn công an, thì từ trên xuống dưới trong đồn công an đều gặp xui xẻo. Vì hiểu thấu điểm này, nên mọi người mới có thái độ tích cực với nhà cửa trong thành cổ.
Đương nhiên, các nguyên nhân đó đều là sau này mấy người Phương Minh Viễn tổng kết lại.
Sau khi mấy người Phương Minh Viễn vào nhà họ Phương, Triệu Tự An lại được một phen tán thưởng không ngừng.
Hai người ngồi xuống rồi, Triệu Tự An nói thẳng vào vấn đề:
- Cậu Phương, lần này tôi tới để mong cậu giúp đỡ.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, chỉ sợ không bao lâu, lãnh đạo huyện Bình Xuyên như mèo nghe mùi cá tanh mà tìm đến. Có thể được Phương Minh Viễn ra đón, chắc chắn là phải có thân phận. Trên đời này không có việc khó, chỉ sợ người không có lòng. Nếu những người này không bao lâu sẽ biết được tin mình đến Bình Xuyên. Nên trước lúc đó, ông ta phải nói hết với Phương Minh Viễn.
- Trước hết tôi phải chúc mừng Bí thư Triệu.
Phương Minh Viễn vui vẻ nói. Mấy năm qua Phương gia hợp tác với Triệu Tự An, hai bên đều hài lòng. Hơn nữa, Triệu Tự An này không có thói xấu như đám quan viên kia, thật là một người muốn làm việc. Ông ta có thể lên đến thành phố, không nghi ngờ gì, đối với Phương gia chính là ngồi cùng một xuồng với đồng minh đáng tin cậy.
- Mấy chuyện chúc mừng bỏ qua hết đi. Thăng quan trách nhiệm còn lớn hơn nữa mà cậu Phương, người khác không rõ, chẳng lẽ cậu cũng không rõ, kỳ tích phát triển kinh tế của khu Ly Sơn là thế nào sao?
Triệu Tự An cười khổ nói.
- Trên thành phố định giao công tác này cho tôi, tôi không thể phụ lòng tin của lãnh đạo. Nhưng thật sự làm ra thành tích cũng không dễ dàng như vậy, nên tôi phải đến đây xin giúp đỡ.
/1605
|