Những ngày mùa hè đó đối với người dân Moscow mà nói hoàn toàn là một nỗi kinh hoàng.
Moscow có thể nói là thành phố rừng rậm, nhìn từ trên máy bay là những ngôi nhà nằm lẩn khuất sau những rặng cây rậm rạp như rừng sâu, cảnh này hoàn toàn tương phản với những thành phố của Hoa Hạ. Nghe nói, tỉ lệ che phủ của rừng ở Moscow là 80%, cái này có bao nhiêu % độ tin cậy thì Phương Minh Viễn không biết, nhưng lần này đến đây quả thực Phương Minh Viễn nhìn thấy toàn thành phố chỉ cây và cây.
Nhưng không ai có thể ngờ tới, trận nóng khủng khiếp trăm năm mới có một lần ấy đã thiêu rụi rừng rậm, vì khả năng chữa cháy không đủ nên tình hình bị mất kiểm soát, không thể kịp thời dập tắt lửa trên rừng cuối cùng đã thu hút đến cả sư chú ý của thế giới. Cũng làm cho toàn thành phố Moscow bị bao phủ bởi màn khói sương. Phương Minh Viễn còn nhớ lúc đó báo chí truyền hình Hoa Hạ đã có những bài viết rất chi tiết về chuyện này, sương mù tạo ra bởi khói cháy rừng bao phủ thành phố Moscow ba ngày ba đêm vẫn không có dấu hiệu tan biến, đi ở ngoài đường có rất nhiều người phải đeo khẩu trang, ngẩng đầu nhìn trời vốn là một khoảng xanh biếc thì bây giờ mặt trời cũng biến thành đỏ rực hoặc là hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ nhìn xa được tầm 100m. Không khí toàn mùi khói nông nặc, có rất nhiều người mẫn cảm nửa đêm bị sặc khói mà tỉnh ngủ.
Vào năm đó, đối với Nga mà nói là một tai nạn kinh hoàng.
Vladimir sau khi nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối một lúc vẫn chưa thốt ra lời, Phương Minh Viễn tất nhiên là đã giấu diếm đi thời gian, chỉ nói đó là một khả năng có thể xảy ra, nhưng tất cả những gì hắn miêu tả về cái hiện tượng được xem là địa ngục trần gian kia vẫn làm Vladimir cảm thấy khiếp sợ. Anh ta có ý muốn nói Phương Minh Viễn nói xằng nói bậy nhưng từ trong tâm khảm lại cảm thấy tán đồng với những gì mà hắn nói. Nếu như đúng như những gì Phương Minh Viễn nói sẽ xuất hiện đợt nắng nóng nhất trong vòng mấy trăm năm qua thì Moscow cũng có thể sẽ rơi vào cái cảnh khốc liệt như hắn nói ở trên.
-Cậu Phương, những gì cậu nói thật sự là có khả năng xảy ra không?
Vladimir lau mồ hôi trên trán nói.
-Ai mà biết được, cùng với hiện tượng hiệu ứng nhà kính trên trái đất biểu hiện ngày càng rõ rệt, thời tiết sẽ biến chuyển càng ngày càng xấu, không thể biết trước được ai sẽ gặp xui xẻo.
Phương Minh Viễn nhún vai nói.
Vladimir gật đầu, thật ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy Phương Minh viễn nói rất có lý, dù sao thì mấy năm nay các nơi trên thế giới cũng đều không yên bình nào là lụt lội, bão lũ, hạn hán, rét buốt đều xảy ra, giống như Ấn Độ hai năm trước đã từng xảy ra một trận nóng kinh hoàng, nhiệt độ vượt qua ngưỡng 40 độ, nghe nói trong năm đó con số tử vong vì nắng nóng lên tới năm trăm người. Nhiệt độ 40 độ đối với Moscow mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Vladimir mới thật sự có cái nhìn nghiêm túc về Phương Minh Viễn. Tuy rằng lúc đầu anh ta bị tuổi tác của hắn làm cho mê muội chỉ có điều những biểu hiện của anh ta tốt hơn rất nhiều so với Zakharov.
-Cậu Phương, xin hỏi cậu năm nay mười mấy rồi?
Vladimir thấp giọng hỏi. Cái cậu thanh niên nhỏ bé người Hoa Hạ này quả là có kiến thức vượt xa những bạn đồng trang lứa.
-Mười bảy thôi.
Phương Minh Viễn nói, nghĩ lại cũng thật là không dễ dàng, trải qua nhiều năm như vậy cuối cùng hắn cũng đã là một người trưởng thành rồi.
-Mười bảy? tôi còn tưởng cậu mười ba mười bốn chứ?
Vladimir giật mình nói.
-Vladimir, anh năm nay đã đến 35 chưa?
Phương Minh Viễn ném cho anh ta một cái nhìn khinh thường rồi cố ý khuếch đại tuổi của anh ta lên.
Mặt Vladimir lập tức trông khổ não như một quả mướp đắng nói:
-Tôi già như vậy sao? năm nay tôi mới 26 thôi.
Zakharov đứng một bên trong lòng khẽ mừng thầm, may mà hôm nay y đi cùng mấy cô ém gái, nếu ban nãy không có sự xuất hiện của mấy cô làm dịu đi tình hình một chút thì cứ để sự việc qua đi như thế này e là một vấn đề. Có điều khi y nhìn thấy Phương Minh Viễn và Vladimir đứng một bên nói nói cười cười trong lòng lại cảm thấy không thoải mái. Có thể đó là vì y cảm thấy giữaPhương Minh Viễn và Asohon Kagetsu không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Tuy rằng xem ra tuổi của Phương Minh Viễn còn nhỏ nhưng từ trước đến nay Zakharov chưa từng thấy Asohon Kagetsu thân mật với người đàn ông nào như vậy. Ánh mắt của Zakharov liếc qua bên Lâm Dung, cái cô gái sắc đẹp không thua kém gì Asohon Kagetsu này với tên Mhương Minh Viễn kia có quan hệ gì chứ?
Những cô cậu thanh niên đi theo mấy cô em gái của y đứng ở ngoài nhìn thấy Zakharov và Asohon Kagetsu đều khẽ bàn tán. Vladimir đối với họ mà nói cũng không phải lạ lẫm gì. Tất nhiên bọn họ cũng biết Vladimir và Zakharov là đối thủ, anh ta và Asohon Kagetsu đều ở đây hèn gì Zakharov vội vội vàng vàng chạy tới.
-Chị Aso, sao hôm nay chị lại rảnh rỗi đến Gum mua sắm thế? cũng không nói với chúng em một câu, nếu như không phải anh trai em tinh mắt thì đã không gặp chị rồi.
Người nói chính là em gái của Zakharov tên Lyudmila, năm nay cô ta mười tám đã hoàn toàn trở thành một cô thiếu nữ Nga rồi, tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt ngọc bích quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, lại còn có dáng người hấp dẫn kia, làm cho những nười đàn ông lần đầu nhìn thấy cô ta mắt đều sáng lên. Tuy rằng sau khi sinh con các cô đều rất nhanh phát tướng lên, nhưng không ai có thể phủ nhận nhìn từ phía sau các cô ấy lại có thể có dáng người đẹp tuyệt vời như vậy, có thể nói là báu vật. Cô ta, đang ở độ tuổi thanh xuân sung mãn cao hơn Asohon Kagetsu cả nửa cái đầu, nhưng bây giờ lại ngoan như một chú mèo ôm lấy cánh tay của Asohon Kagetsu.
-Đúng vậy, đúng vậy.
Cô gái đứng bên cạnh nhỏ hơn Lyudmila một chút nói. Cô ta rất giống với Lyudmila, chỉ có điều không có làn da trắng nõn như Lyudmila mà lại là màu đồng không biết là vì thích vận động hay là do tắm nắng nhiều. Cô ta tên là Dianna, là em thứ hai của Zakharov năm nay 16 tuổi.
Cô út thì lại ôm lấy eo của Asohon Kagetsu, úp mặt vào bộ ngực thon tròn của cô không hiểu đang nói cái gì, cô này tên Irina năm nay mới 13.
Asohon Kagetsu bất đắc dĩ vỗ vỗ vào người Arina nói:
-Nào buông tay ra, chị sắp bị em làm cho nghẹt thở rồi.
-Không buông, không buông, em không buông, trừ khi chị đồng ý hôm nay đi cùng bọn em.
Irina hờn dỗi nói.
-Hôm nay chị đến không phải là đi sắm đồ, chị đang đi cùng khách quý đến khảo sát trung tâm GUM. Đem theo mấy cô nha đầu tụi em thì còn ra cái gì nữa.
Asohon Kagetsu dở khóc dở cười nói.
-Đây đang là công việc, ba cô nha đầu tụi em đừng quấy rối chị.
Lyudmila chuyển ánh mắt sang phía Phương Minh Viễn liếc qua vài lần rồi lại quay đầu lại với Asohon Kagetsu nói:
-Là hắn sao? nhỏ như vậy mà khách quý gì chứ?
-Lyudmila em nói gì thế.
Sắc mặt của Asohon Kagetsu lập tức sa sầm xuống, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào tỏ ra khinh miệt với Phương Minh Viễn, cho dù là ba cô gái rất hợp với cô ta. Cùng lúc đó Asohon Kagetsu gạt tay Myudmila ra.
Mặt Lyudmila cũng không khỏi biến sắc, cô ta thật không ngờ, Asohon Kagetsu từ trước đến nay luôn rất dịu dàng với cô ta chỉ vì câu nói này mà lại tỏ ra giận dữ.
-Chị Aso, chị Aso xem như là em nói sai đi. Đừng giận, đừng giận.
Lyudmila trong lòng kinh hãi vội ôm lấy cánh tay Asohon Kagetsu nhỏ giọng cầu xin.
Dianna đứng một bên cũng nói thêm:
-Chị Aso đừng giận, chị Lyudmila cũng không có ý gì đâu.
Asohon Kagetsu nghiêm sắc mặt nói:
-Lyudmila, Dianna, Irina, Phương là vị khách tôn quý nhất của chị, nếu như các em còn có câu nào không lễ phép với cậu ấy thì chị không còn bạn bè gì nữa đâu đấy.
Asohon Kagetsu nói đến đây thì lạnh lùng nhìn Zakharov, cô ta hoài nghi, Lyudmila có thái độ như vậy với Phương Minh Viễn có phải là do Zakharov tạo ra hay không.
Lyudmila trong lòng khẽ run lên, Asohon Kagetsu chưa bao giờ nặng lời với cô như vậy, xem ra người thanh niên Hoa Hạ này rất quan trọng đối với Asohon Kagetsu. Anh trai nếu muốn rước được người đẹp về dinh e rằng phải vượt qua được cửa ải này. Nghĩ đến đây cô ta lại nhìn lại Phương Minh Viễn một lần nữa, bây giờ mới chú ý đến Vladimir, người ban nãy đứng bên hoa chân múa tay.
Vladimir là đối thủ của anh trai mà. Lyudmila biết tự giữ thân phận, không muốn có nhiều quan hệ với tên tiểu tử thối Phương Minh Viễn kia nên nháy mắt ra hiệu cho Zakharov.
Lyudmia la thật lòng hy vọng Zakharov và Asohon Kagetsu có thể thành đôi, không chỉ vì ba chị em họ rất thích Asohon Kagetsu mà còn là vì tài sản mà cô nắm giữ trong tay. Đó là một tập đoàn tài chính nắm giữcả chục tỷ đo la Mỹ. Tuy rằng Asohon Kagetsu chỉ là một người đại diện cho cái tập đoàn tài chính kia, nhưng ai dám phủ nhận năng lực của cô.
Từ khi nước Nga độc lập khỏi Liên Xô, mấy năm nay không chỉ có chính phủ không thật ổn định mà xã hội cũng rung chuyển bất an, tuy cha mẹ cô là quan chức cấp cao trong chính phủ nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ. Chẳng phải Wald Zeff phó bộ trưởng bộ nội vụ của Nga trước đây chỉ trong nháy mắt liền dấn thân vào chốn lao tù đó sao? vợ con của ông ta đa số đều bị đi tù, những người may mắn thoát khỏi vòng tù tội cũng chỉ có thể dựa vào lương thực cứu tế của chính phủ để sống những ngày khác một trời một vực so với những ngày trước đây của bọn họ.
Cô ta đã mười tám tuổi và cũng đã thi đậu đại học Moscow, so với hai cô em cô ta đã có nhận thức rõ ràng hơn về tình trạng của gia tộc mình.
Moscow có thể nói là thành phố rừng rậm, nhìn từ trên máy bay là những ngôi nhà nằm lẩn khuất sau những rặng cây rậm rạp như rừng sâu, cảnh này hoàn toàn tương phản với những thành phố của Hoa Hạ. Nghe nói, tỉ lệ che phủ của rừng ở Moscow là 80%, cái này có bao nhiêu % độ tin cậy thì Phương Minh Viễn không biết, nhưng lần này đến đây quả thực Phương Minh Viễn nhìn thấy toàn thành phố chỉ cây và cây.
Nhưng không ai có thể ngờ tới, trận nóng khủng khiếp trăm năm mới có một lần ấy đã thiêu rụi rừng rậm, vì khả năng chữa cháy không đủ nên tình hình bị mất kiểm soát, không thể kịp thời dập tắt lửa trên rừng cuối cùng đã thu hút đến cả sư chú ý của thế giới. Cũng làm cho toàn thành phố Moscow bị bao phủ bởi màn khói sương. Phương Minh Viễn còn nhớ lúc đó báo chí truyền hình Hoa Hạ đã có những bài viết rất chi tiết về chuyện này, sương mù tạo ra bởi khói cháy rừng bao phủ thành phố Moscow ba ngày ba đêm vẫn không có dấu hiệu tan biến, đi ở ngoài đường có rất nhiều người phải đeo khẩu trang, ngẩng đầu nhìn trời vốn là một khoảng xanh biếc thì bây giờ mặt trời cũng biến thành đỏ rực hoặc là hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ nhìn xa được tầm 100m. Không khí toàn mùi khói nông nặc, có rất nhiều người mẫn cảm nửa đêm bị sặc khói mà tỉnh ngủ.
Vào năm đó, đối với Nga mà nói là một tai nạn kinh hoàng.
Vladimir sau khi nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối một lúc vẫn chưa thốt ra lời, Phương Minh Viễn tất nhiên là đã giấu diếm đi thời gian, chỉ nói đó là một khả năng có thể xảy ra, nhưng tất cả những gì hắn miêu tả về cái hiện tượng được xem là địa ngục trần gian kia vẫn làm Vladimir cảm thấy khiếp sợ. Anh ta có ý muốn nói Phương Minh Viễn nói xằng nói bậy nhưng từ trong tâm khảm lại cảm thấy tán đồng với những gì mà hắn nói. Nếu như đúng như những gì Phương Minh Viễn nói sẽ xuất hiện đợt nắng nóng nhất trong vòng mấy trăm năm qua thì Moscow cũng có thể sẽ rơi vào cái cảnh khốc liệt như hắn nói ở trên.
-Cậu Phương, những gì cậu nói thật sự là có khả năng xảy ra không?
Vladimir lau mồ hôi trên trán nói.
-Ai mà biết được, cùng với hiện tượng hiệu ứng nhà kính trên trái đất biểu hiện ngày càng rõ rệt, thời tiết sẽ biến chuyển càng ngày càng xấu, không thể biết trước được ai sẽ gặp xui xẻo.
Phương Minh Viễn nhún vai nói.
Vladimir gật đầu, thật ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy Phương Minh viễn nói rất có lý, dù sao thì mấy năm nay các nơi trên thế giới cũng đều không yên bình nào là lụt lội, bão lũ, hạn hán, rét buốt đều xảy ra, giống như Ấn Độ hai năm trước đã từng xảy ra một trận nóng kinh hoàng, nhiệt độ vượt qua ngưỡng 40 độ, nghe nói trong năm đó con số tử vong vì nắng nóng lên tới năm trăm người. Nhiệt độ 40 độ đối với Moscow mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Vladimir mới thật sự có cái nhìn nghiêm túc về Phương Minh Viễn. Tuy rằng lúc đầu anh ta bị tuổi tác của hắn làm cho mê muội chỉ có điều những biểu hiện của anh ta tốt hơn rất nhiều so với Zakharov.
-Cậu Phương, xin hỏi cậu năm nay mười mấy rồi?
Vladimir thấp giọng hỏi. Cái cậu thanh niên nhỏ bé người Hoa Hạ này quả là có kiến thức vượt xa những bạn đồng trang lứa.
-Mười bảy thôi.
Phương Minh Viễn nói, nghĩ lại cũng thật là không dễ dàng, trải qua nhiều năm như vậy cuối cùng hắn cũng đã là một người trưởng thành rồi.
-Mười bảy? tôi còn tưởng cậu mười ba mười bốn chứ?
Vladimir giật mình nói.
-Vladimir, anh năm nay đã đến 35 chưa?
Phương Minh Viễn ném cho anh ta một cái nhìn khinh thường rồi cố ý khuếch đại tuổi của anh ta lên.
Mặt Vladimir lập tức trông khổ não như một quả mướp đắng nói:
-Tôi già như vậy sao? năm nay tôi mới 26 thôi.
Zakharov đứng một bên trong lòng khẽ mừng thầm, may mà hôm nay y đi cùng mấy cô ém gái, nếu ban nãy không có sự xuất hiện của mấy cô làm dịu đi tình hình một chút thì cứ để sự việc qua đi như thế này e là một vấn đề. Có điều khi y nhìn thấy Phương Minh Viễn và Vladimir đứng một bên nói nói cười cười trong lòng lại cảm thấy không thoải mái. Có thể đó là vì y cảm thấy giữaPhương Minh Viễn và Asohon Kagetsu không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Tuy rằng xem ra tuổi của Phương Minh Viễn còn nhỏ nhưng từ trước đến nay Zakharov chưa từng thấy Asohon Kagetsu thân mật với người đàn ông nào như vậy. Ánh mắt của Zakharov liếc qua bên Lâm Dung, cái cô gái sắc đẹp không thua kém gì Asohon Kagetsu này với tên Mhương Minh Viễn kia có quan hệ gì chứ?
Những cô cậu thanh niên đi theo mấy cô em gái của y đứng ở ngoài nhìn thấy Zakharov và Asohon Kagetsu đều khẽ bàn tán. Vladimir đối với họ mà nói cũng không phải lạ lẫm gì. Tất nhiên bọn họ cũng biết Vladimir và Zakharov là đối thủ, anh ta và Asohon Kagetsu đều ở đây hèn gì Zakharov vội vội vàng vàng chạy tới.
-Chị Aso, sao hôm nay chị lại rảnh rỗi đến Gum mua sắm thế? cũng không nói với chúng em một câu, nếu như không phải anh trai em tinh mắt thì đã không gặp chị rồi.
Người nói chính là em gái của Zakharov tên Lyudmila, năm nay cô ta mười tám đã hoàn toàn trở thành một cô thiếu nữ Nga rồi, tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt ngọc bích quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, lại còn có dáng người hấp dẫn kia, làm cho những nười đàn ông lần đầu nhìn thấy cô ta mắt đều sáng lên. Tuy rằng sau khi sinh con các cô đều rất nhanh phát tướng lên, nhưng không ai có thể phủ nhận nhìn từ phía sau các cô ấy lại có thể có dáng người đẹp tuyệt vời như vậy, có thể nói là báu vật. Cô ta, đang ở độ tuổi thanh xuân sung mãn cao hơn Asohon Kagetsu cả nửa cái đầu, nhưng bây giờ lại ngoan như một chú mèo ôm lấy cánh tay của Asohon Kagetsu.
-Đúng vậy, đúng vậy.
Cô gái đứng bên cạnh nhỏ hơn Lyudmila một chút nói. Cô ta rất giống với Lyudmila, chỉ có điều không có làn da trắng nõn như Lyudmila mà lại là màu đồng không biết là vì thích vận động hay là do tắm nắng nhiều. Cô ta tên là Dianna, là em thứ hai của Zakharov năm nay 16 tuổi.
Cô út thì lại ôm lấy eo của Asohon Kagetsu, úp mặt vào bộ ngực thon tròn của cô không hiểu đang nói cái gì, cô này tên Irina năm nay mới 13.
Asohon Kagetsu bất đắc dĩ vỗ vỗ vào người Arina nói:
-Nào buông tay ra, chị sắp bị em làm cho nghẹt thở rồi.
-Không buông, không buông, em không buông, trừ khi chị đồng ý hôm nay đi cùng bọn em.
Irina hờn dỗi nói.
-Hôm nay chị đến không phải là đi sắm đồ, chị đang đi cùng khách quý đến khảo sát trung tâm GUM. Đem theo mấy cô nha đầu tụi em thì còn ra cái gì nữa.
Asohon Kagetsu dở khóc dở cười nói.
-Đây đang là công việc, ba cô nha đầu tụi em đừng quấy rối chị.
Lyudmila chuyển ánh mắt sang phía Phương Minh Viễn liếc qua vài lần rồi lại quay đầu lại với Asohon Kagetsu nói:
-Là hắn sao? nhỏ như vậy mà khách quý gì chứ?
-Lyudmila em nói gì thế.
Sắc mặt của Asohon Kagetsu lập tức sa sầm xuống, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào tỏ ra khinh miệt với Phương Minh Viễn, cho dù là ba cô gái rất hợp với cô ta. Cùng lúc đó Asohon Kagetsu gạt tay Myudmila ra.
Mặt Lyudmila cũng không khỏi biến sắc, cô ta thật không ngờ, Asohon Kagetsu từ trước đến nay luôn rất dịu dàng với cô ta chỉ vì câu nói này mà lại tỏ ra giận dữ.
-Chị Aso, chị Aso xem như là em nói sai đi. Đừng giận, đừng giận.
Lyudmila trong lòng kinh hãi vội ôm lấy cánh tay Asohon Kagetsu nhỏ giọng cầu xin.
Dianna đứng một bên cũng nói thêm:
-Chị Aso đừng giận, chị Lyudmila cũng không có ý gì đâu.
Asohon Kagetsu nghiêm sắc mặt nói:
-Lyudmila, Dianna, Irina, Phương là vị khách tôn quý nhất của chị, nếu như các em còn có câu nào không lễ phép với cậu ấy thì chị không còn bạn bè gì nữa đâu đấy.
Asohon Kagetsu nói đến đây thì lạnh lùng nhìn Zakharov, cô ta hoài nghi, Lyudmila có thái độ như vậy với Phương Minh Viễn có phải là do Zakharov tạo ra hay không.
Lyudmila trong lòng khẽ run lên, Asohon Kagetsu chưa bao giờ nặng lời với cô như vậy, xem ra người thanh niên Hoa Hạ này rất quan trọng đối với Asohon Kagetsu. Anh trai nếu muốn rước được người đẹp về dinh e rằng phải vượt qua được cửa ải này. Nghĩ đến đây cô ta lại nhìn lại Phương Minh Viễn một lần nữa, bây giờ mới chú ý đến Vladimir, người ban nãy đứng bên hoa chân múa tay.
Vladimir là đối thủ của anh trai mà. Lyudmila biết tự giữ thân phận, không muốn có nhiều quan hệ với tên tiểu tử thối Phương Minh Viễn kia nên nháy mắt ra hiệu cho Zakharov.
Lyudmia la thật lòng hy vọng Zakharov và Asohon Kagetsu có thể thành đôi, không chỉ vì ba chị em họ rất thích Asohon Kagetsu mà còn là vì tài sản mà cô nắm giữ trong tay. Đó là một tập đoàn tài chính nắm giữcả chục tỷ đo la Mỹ. Tuy rằng Asohon Kagetsu chỉ là một người đại diện cho cái tập đoàn tài chính kia, nhưng ai dám phủ nhận năng lực của cô.
Từ khi nước Nga độc lập khỏi Liên Xô, mấy năm nay không chỉ có chính phủ không thật ổn định mà xã hội cũng rung chuyển bất an, tuy cha mẹ cô là quan chức cấp cao trong chính phủ nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ. Chẳng phải Wald Zeff phó bộ trưởng bộ nội vụ của Nga trước đây chỉ trong nháy mắt liền dấn thân vào chốn lao tù đó sao? vợ con của ông ta đa số đều bị đi tù, những người may mắn thoát khỏi vòng tù tội cũng chỉ có thể dựa vào lương thực cứu tế của chính phủ để sống những ngày khác một trời một vực so với những ngày trước đây của bọn họ.
Cô ta đã mười tám tuổi và cũng đã thi đậu đại học Moscow, so với hai cô em cô ta đã có nhận thức rõ ràng hơn về tình trạng của gia tộc mình.
/1605
|