Quán ăn Maxime nằm trên đường Arbat là một quán ăn kiểu Nga nổi tiếng ở Moscow. Arbat là con phố thương mại sầm uất nhất của Moscow, đây là một con đường đi bộ, ý ngĩa của nó đối với người Nga cũng giống như Tây Đơn và Vương Phủ Tỉnh đối với người Bắc Kinh vậy.
Nhưng nơi này nổi tiếng còn vì đây là nơi ở của nhà thơ nổi tiếng nước Nga Pushkin, ông ta sinh ra ở đây và cũng sống ở đây hơn mười hai năm và sau đó ông cũng tại đây ông kết hôn cùng với Natalia người được mệnh danh là “mỹ nữ đệ nhất nước Nga”. Tuy quãng thời gian hạnh phúc chỉ ngắn ngủi có ba tháng, nghe nói khi Pushkin ở đây không hề làm ra được một dòng thơ nào, nhưng Puskin người được cả thế giới ngưỡng mộ lại mệnh danh nơi đây là thánh địa của văn học. Hiện tại nơi đây đã trở thành viện bảo tàng Puskin nổi tiếng và được phục hổi nguyên trạng giống với diện mạo cách đây hơn 100 năm khi puskin còn sống.
Đương nhiên, đây chỉ là những điều mà Vladimir người được coi là hướng dẫn viên nói mà thôi, còn đối với Phương Minh Viễn ngoài việc biết có một nhà thơ người Nga chết vì quyết đấu tên Puskin ra thì đối với thơ của ông ta có thể cũng biết nhưng cũng biết chẳng gì hơn là cái tên của ông ta.
So với nơi ở cũ của Puskin thì những ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, những cửa hàng nhỏ trên phố với vô số thương phẩm càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn. Những hoa tai, bịt tai bằng da rồi bùa hộ mệnh làm Phương Minh Viễn cảm thấy lần này trở về sẽ không phải vì chuyện quà tặng mà phát sầu nữa.
Mọi người rất nhanh đã bước vào quán ăn Maxime, Vladimir đã cho người đi đặt trước một phòng cho bọn họ, tiếp theo những món ăn kiểu Nga lần lượt được mang lên.
Vì nằm ở cực bắc của đại lục Á Âu nên quanh năm nhiệt độ ở Nga không cao, mùa đông thì lại càng băng tuyết ngập trời, con người cần phải bổ sung tương đối nhiều nhiệt lượng vì vậy đã hình thành nên thói quen ẩm thực “nhiều thịt, nhiều dầu” của người Nga. Trong bữa ăn chính của người Nga các loại thịt bò, thịt gà và cá xuất hiện khá nhiều, nhưng rau xanh thì lại rất ít; có rất nhiều rau sau khi được chế biến đều được phủ lên một lớp dầu vàng ươm, chỉ có như thế mới có thể bổ sung được càng nhiều nhiệt lượng, như thế mới có thể chống đỡ được với cái lạnh thấu xương. Một phương pháp khác nữa để chống rét đó chính là uống rượu, cho nên mới ra đời loại rượu có vị mạnh như Vodka. Mà tửu lượng của người Nga cũng rất nổi tiếng bất kể là nam nữ lớn nhỏ, vì vậy những thức uống bình thương cũng sẽ có một hàm lượng rượu nhất định đó là những thức uống có gas.
Đương nhiên vì nghĩ đến khẩu vị của mấy người Phương Minh Viễn, Vladimir cũng đã bỏ ra một chút công sức. Đầu tiên, y đặt nhiều đồ ăn hơn bình thường, như vậy nếu như có món nào không phù hợp với khẩu vị của bọn họ cũng sẽ không đến mức không có đồ ăn; thứ hai đối với dầu mỡ trên đồ ăn y đặc biệt dặn dò đầu bếp bỏ ít đi một chút. Hơn nữa cảm thấy buổi chiều hình như Phương Minh Viễn còn có kế hoạch khác nên y không đặt rượu mà gọi nước ngọt.
Nhưng cho dù là như vậy, khẩu vị nồng và vị chua, ngọt, mặn, cay, nhiều tỏi và hành của đồ ăn Nga cũng làm cho Lâm Dung cảm thấy không hợp khẩu vị cho lắm. Nhưng một số các đồ ăn lạnh của nga như trứng cá muối, dưa chua và các loại cá muối chua thì còn ngon hơn một chút.
-Món trứng cá muối ở đây rất ngon, nếu như em thích lát nữa mua một ít mang về.
Asohon Kagetsu gắp cho Lâm Dung một ít trứng cá muối nói.
-Đây là món mà người Nga tự nhận là đệ nhất mỹ vị, theo như cách nói của bọn họ trình độ làm ra món này của quý hơn cả bào ngư của Trung Quốc. Trứng cá muối phân làm hai loại trứng cá muối đỏ và trứng cá muối đen, trứng cá muối đen được làm từ cá tầm còn trứng cá muối đỏ được làm từ cá hồi, nhưng trứng cá muối đen vẫn quý hơn Có một số nhà phê bình ẩm thực nói nếu như bào ngư là vàng trong ẩm thực thì trứng cá muối cũng được coilà ngọc.
-Chị Aso, đủ rồi đủ rồi.
Lâm Dung nhỏ giọng nói.
-Không biết sau khi ăn xong cậu Phương còn có kế hoạch gì khác không?
Vladimir quyết định chỉ cần Phương Minh Viễn không trở về nhà thì sẽ mặt dày đi theo hắn đến cùng. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi y thật sự đã thu hoạch được rất đậm. Không những có thể nhích lại gần mối quan hệ với Phương Minh Viễn mà còn có được một vụ làm ăn. Tuy rằng trong một thời gian ngắn trước mắt không thể nhìn thấy ngay được lợi ích nhưng Vladimir cho rằng sau này nhất định sẽ đem lại cho mình và gia tộc những lợi ích khổng lồ.
-À, đi lung tung một chút, tôi định đi thăm tàu điện ngầm của Moscow một chút.
Phương Minh Viễn làm như nhớ ra một điều gì đó ngừng tay nói:
-Vladimir, tôi nghe Aso nói trong gia đình anh có người làm trong công ty tàu điện ngầm của Moscow?
Vladimir cười nói:
-Chú Victor của tôi là phó tổng giám đốc công ty tàu điện ngầm Moscow. Bác tôi tên là Ess Carat, công ty của bác ấy chuyên về đào đường tàu điện ngầm. Chỉ là mấy năm gần đây, do kinh tế không được khởi sắc, các thành phố của Nga đã rất lâu rồi không xây mới đường sắt.
Phương Minh viễn gật gật đầu nhưng không nói thêm gì nữa.
-Cậu Phương trước đây chưa từng đi tàu điện ngầm ở Moscow sao?
Vladimir tò mò hỏi.
-Chỉ mới nghe danh chứ chưa từng đi. Nghe nói tàu điện ngầm ở Nga được mệnh danh là tuyến tàu điện ngầm đẹp nhất thế giới, vì vậy lần này đến đây muốn tận mắt xem thế nào.
Vladimir vẻ mặt tự hào nói:
-Tàu điện ngầm của Moscow là niềm tự hào của người dân Nga chúng tôi, những lời nói này không hề sai. Không những là về sự đặc sắc trong tạo hình của các ga chờ hơn nữa sự thanh lịch tao nhã của nó làm hàng năm có rất nhiều khách du lịch từ các nước trên thế giới đến tham quan. Đến đó xem tuyệt đối sẽ là không cảm thấy lãng phí thời gian.
Ở kiếp trước Phương Minh Viễn biết, mỗi ga chờ của nó đều là do một kiến trúc sư người Nga nổi tiếng thiết kế, do đó mỗi cái có một nét đặc sắc riêng, kiến trúc của các trạm ga cũng không giống nhau, hơn nữa ở những ga này còn được trang trí bằng những loại đá cẩm thạch nhiều màu, đá hoa cương, gốm sứ và những loại thủy tinh được chạm trổ, dưới ánh sáng của những chùm đèn nó hiện lên những màu sắc huyền ảo giống như đang ở trong môt cung điện mỹ lệ vậy. Hơn nữa ở các trạm ga cũng còn có một số lượng lớn các bức phù điêu, các tác phẩm điêu khắc và các tấm bích họa vì vậy nó được mệnh danh là “phòng trưng bày nghệ thuật ngầm”.
So với tàu điện ngầm ở Moscow, thì tàu điện ngầm ở Bắc Kinh nơi có số dân lớn gấp nhiều lần Moscow lại có vẻ như hơi hẹp và không đủ hoành tráng. Sân ga hẹp không nói, có rất nhiều đường thông từ mặt đất xuống chỉ có thể đi được cùng một lúc từ hai đến ba người, mỗi lần đến giờ cao điểm, thì ở bên trong đông như kiến cỏ vậy. Nhất là những đường ngầm nối giữa những ga tàu có bến khác nhau, Phương Minh Viễn kiếp trước mỗi lần đến những nơi này cứ có một cảm giác nguy hiểm rình rập tứ phía, không thể nhịn được mà muốn chửi rủa mấy nhà thiết kế ra nó. Nếu như nói, mỗi giờ cao điểm với số lượng người quá lớn ở trong đường ngầm, nếu như xảy ra chuyện gì khiến cho đám đông xôn xao thì việc dẫm đạp lên nhau là khó tránh khỏi. Cũng không biết những người thiết kế ra cái này ban đầu khi thiết kế sao không nghĩ cho nó chu toàn một chút chứ?
Hơn nữa, Phương Minh Viễn từ trước đến nay trong lòng luôn có một kế hoạch lớn nhưng vẫn chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết.
Muốn đứng vững chân ở Hoa Hạ thì bắt buộc phải nhận được sự ủng hộ của những quan chức trong nước. Phương Minh Viễn những năm gần đây vừa ở trong nước và ra sức phát triển sản nghiệp nhà họ Phương vừa không ngừng mở rộng sản nghiệp ra nước ngoài, trong đó nhân tố quan trọng là vì hắn không dám để tất cả của cải lại ở trong nước, để tránh sau này chính phủ cất lưới một mẻ. Người trong nước từ trước đến nay vẫn có truyền thống “lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo” điểm này có thể biết được qua rất nhiều lần nổ ra các cuộc khởi nghĩa nông dân trong lịch sử. Mà từ sau khi độc lập điều này càng được phát huy đến cực đại.
Phương Minh Viễn thừa nhận, gia cấp địa chủ cũng vậy, tư sản dân tộc cũng vậy đều là giai cấp bóc lột, nhưng cho dù xã hội có đến cực đỉnh thì hiện tượng bóc lột cũng không thể nào bị tiêu diệt được, sẽ chỉ biến tướng ranh ma hơn mà thôi. Giống như số tiền phí chiêu đãi hàng ngàn thậm chí là hàng vạn tệ mỗi năm cho những quan chức, tính số tiền chi cho việc ăn ở đi lại cũng đã ngốn như rồng rồi, cộng thêm cả tiền lương của bọn họ thì thử hỏi những việc họ làm có đáng nhiều tiền như vậy không?
Chỉ cần kiếm tiền đường đường chính chính, không lậu thuế, không đường ngang ngõ tắt kiếm được bao nhiêu tiền thì đó là năng lực của cá nhân. Mọi người chỉ nhìn thấy người giàu ăn chơi đàng điếm nào xe sang nhà lầu nhưng những áp lực mà họ phải chịu đựng thì mọi người lại không thèm quan tâm. Có thể chỉ cần một quyết sách sai lầm thì cuộc sống sẽ đảo lộn hoàn toàn, Sử Ngọc Trụ chẳng phải là một ví dụ sống đó sao? nếu như không phải sau này ông ta lại đứng lên thì những áp lực mà số nợ khổng lồ kia mang lại chắc chắn không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cần phải có được sự ủng hộ của quan chức, Phương Minh Viễn lại không muốn nhập vào đội quân hối lộ đông đảo kia, thế thì chỉ bằng cách đưa đến cho bon họ thành tích mà tôi. Ở Bình Xuyên và Phụng Nguyên hắn đều làm như vậy, nên hắn cũng muốn là như thế ở Bắc Kinh.
Mà lần này sự chú ý của hắn lại hướng đến tàu điện ngầm và bất động sản. Phương Minh Viễn dự định trong thời gian thích hợp kéo cả Quách gia, tốt nhất là kéo được hai gia đình giàu có của Hong Kong đề xuất với Bắc Kinh đổi đất đai lấy dự án tàu điện ngầm.
Nói ngắn gọn chính là mấy người Phương Minh Viễn sẽ xây dựng miễn phí cho Bắc Kinh một hệ thống tàu điện ngầm cũng được mà một hệ thống đường sắt nội đô cũng được, chỉ cần thành phố cho họ quyền sử dụng đất ở những nơi tuyến đường sắt này đi qua mà trước đây chưa được khai phá. Huyện Tề, phía đông của con đường Trường An nối dài của Bắc Kinh cũng là điểm cuối cùng của nút giao thông vận tải đường thủy thời xa xưa, ở đây sát với trung tâm thương mại CBD của Bắc kinh sau này, cùng với kế hoạch phát tiển huyện trong tương lai nơi đây sẽ là khu kinh tế quan trọng của bắc Kinh.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã từng sống một thời gian ở quận Tế Châu, hắn đã có ấn tượng rất sâu sắc với sự phát triển của khu vực hai bên tuyến đường sắt ở đây. Nếu như có thể thuyết phục được lãnh đạo thành phố Bắc Kinh đồng ý đổi đất hai bên đường sắt để lấy việc xây dựng tuyến tàu điện ngầm hoặc đường sắt nội đô có thể nói đây sẽ là một thành tích vô cùng lớn lao đối với những lãnh đạo vì áp lực tài chính mà không thể xây dựng được những sự án mới này.
Mà Phương gia bọn họ khẳng định cũng sẽ không chịu thiệt, bởi vì sẽ không có người nào có thể tưởng tượng được rằng chỉ cần tiến vào thế kỷ sau không được mấy năm, giá tiền nhà ở Bắc Kinh sẽ một nước lên trời.
Nhưng nơi này nổi tiếng còn vì đây là nơi ở của nhà thơ nổi tiếng nước Nga Pushkin, ông ta sinh ra ở đây và cũng sống ở đây hơn mười hai năm và sau đó ông cũng tại đây ông kết hôn cùng với Natalia người được mệnh danh là “mỹ nữ đệ nhất nước Nga”. Tuy quãng thời gian hạnh phúc chỉ ngắn ngủi có ba tháng, nghe nói khi Pushkin ở đây không hề làm ra được một dòng thơ nào, nhưng Puskin người được cả thế giới ngưỡng mộ lại mệnh danh nơi đây là thánh địa của văn học. Hiện tại nơi đây đã trở thành viện bảo tàng Puskin nổi tiếng và được phục hổi nguyên trạng giống với diện mạo cách đây hơn 100 năm khi puskin còn sống.
Đương nhiên, đây chỉ là những điều mà Vladimir người được coi là hướng dẫn viên nói mà thôi, còn đối với Phương Minh Viễn ngoài việc biết có một nhà thơ người Nga chết vì quyết đấu tên Puskin ra thì đối với thơ của ông ta có thể cũng biết nhưng cũng biết chẳng gì hơn là cái tên của ông ta.
So với nơi ở cũ của Puskin thì những ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, những cửa hàng nhỏ trên phố với vô số thương phẩm càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn. Những hoa tai, bịt tai bằng da rồi bùa hộ mệnh làm Phương Minh Viễn cảm thấy lần này trở về sẽ không phải vì chuyện quà tặng mà phát sầu nữa.
Mọi người rất nhanh đã bước vào quán ăn Maxime, Vladimir đã cho người đi đặt trước một phòng cho bọn họ, tiếp theo những món ăn kiểu Nga lần lượt được mang lên.
Vì nằm ở cực bắc của đại lục Á Âu nên quanh năm nhiệt độ ở Nga không cao, mùa đông thì lại càng băng tuyết ngập trời, con người cần phải bổ sung tương đối nhiều nhiệt lượng vì vậy đã hình thành nên thói quen ẩm thực “nhiều thịt, nhiều dầu” của người Nga. Trong bữa ăn chính của người Nga các loại thịt bò, thịt gà và cá xuất hiện khá nhiều, nhưng rau xanh thì lại rất ít; có rất nhiều rau sau khi được chế biến đều được phủ lên một lớp dầu vàng ươm, chỉ có như thế mới có thể bổ sung được càng nhiều nhiệt lượng, như thế mới có thể chống đỡ được với cái lạnh thấu xương. Một phương pháp khác nữa để chống rét đó chính là uống rượu, cho nên mới ra đời loại rượu có vị mạnh như Vodka. Mà tửu lượng của người Nga cũng rất nổi tiếng bất kể là nam nữ lớn nhỏ, vì vậy những thức uống bình thương cũng sẽ có một hàm lượng rượu nhất định đó là những thức uống có gas.
Đương nhiên vì nghĩ đến khẩu vị của mấy người Phương Minh Viễn, Vladimir cũng đã bỏ ra một chút công sức. Đầu tiên, y đặt nhiều đồ ăn hơn bình thường, như vậy nếu như có món nào không phù hợp với khẩu vị của bọn họ cũng sẽ không đến mức không có đồ ăn; thứ hai đối với dầu mỡ trên đồ ăn y đặc biệt dặn dò đầu bếp bỏ ít đi một chút. Hơn nữa cảm thấy buổi chiều hình như Phương Minh Viễn còn có kế hoạch khác nên y không đặt rượu mà gọi nước ngọt.
Nhưng cho dù là như vậy, khẩu vị nồng và vị chua, ngọt, mặn, cay, nhiều tỏi và hành của đồ ăn Nga cũng làm cho Lâm Dung cảm thấy không hợp khẩu vị cho lắm. Nhưng một số các đồ ăn lạnh của nga như trứng cá muối, dưa chua và các loại cá muối chua thì còn ngon hơn một chút.
-Món trứng cá muối ở đây rất ngon, nếu như em thích lát nữa mua một ít mang về.
Asohon Kagetsu gắp cho Lâm Dung một ít trứng cá muối nói.
-Đây là món mà người Nga tự nhận là đệ nhất mỹ vị, theo như cách nói của bọn họ trình độ làm ra món này của quý hơn cả bào ngư của Trung Quốc. Trứng cá muối phân làm hai loại trứng cá muối đỏ và trứng cá muối đen, trứng cá muối đen được làm từ cá tầm còn trứng cá muối đỏ được làm từ cá hồi, nhưng trứng cá muối đen vẫn quý hơn Có một số nhà phê bình ẩm thực nói nếu như bào ngư là vàng trong ẩm thực thì trứng cá muối cũng được coilà ngọc.
-Chị Aso, đủ rồi đủ rồi.
Lâm Dung nhỏ giọng nói.
-Không biết sau khi ăn xong cậu Phương còn có kế hoạch gì khác không?
Vladimir quyết định chỉ cần Phương Minh Viễn không trở về nhà thì sẽ mặt dày đi theo hắn đến cùng. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi y thật sự đã thu hoạch được rất đậm. Không những có thể nhích lại gần mối quan hệ với Phương Minh Viễn mà còn có được một vụ làm ăn. Tuy rằng trong một thời gian ngắn trước mắt không thể nhìn thấy ngay được lợi ích nhưng Vladimir cho rằng sau này nhất định sẽ đem lại cho mình và gia tộc những lợi ích khổng lồ.
-À, đi lung tung một chút, tôi định đi thăm tàu điện ngầm của Moscow một chút.
Phương Minh Viễn làm như nhớ ra một điều gì đó ngừng tay nói:
-Vladimir, tôi nghe Aso nói trong gia đình anh có người làm trong công ty tàu điện ngầm của Moscow?
Vladimir cười nói:
-Chú Victor của tôi là phó tổng giám đốc công ty tàu điện ngầm Moscow. Bác tôi tên là Ess Carat, công ty của bác ấy chuyên về đào đường tàu điện ngầm. Chỉ là mấy năm gần đây, do kinh tế không được khởi sắc, các thành phố của Nga đã rất lâu rồi không xây mới đường sắt.
Phương Minh viễn gật gật đầu nhưng không nói thêm gì nữa.
-Cậu Phương trước đây chưa từng đi tàu điện ngầm ở Moscow sao?
Vladimir tò mò hỏi.
-Chỉ mới nghe danh chứ chưa từng đi. Nghe nói tàu điện ngầm ở Nga được mệnh danh là tuyến tàu điện ngầm đẹp nhất thế giới, vì vậy lần này đến đây muốn tận mắt xem thế nào.
Vladimir vẻ mặt tự hào nói:
-Tàu điện ngầm của Moscow là niềm tự hào của người dân Nga chúng tôi, những lời nói này không hề sai. Không những là về sự đặc sắc trong tạo hình của các ga chờ hơn nữa sự thanh lịch tao nhã của nó làm hàng năm có rất nhiều khách du lịch từ các nước trên thế giới đến tham quan. Đến đó xem tuyệt đối sẽ là không cảm thấy lãng phí thời gian.
Ở kiếp trước Phương Minh Viễn biết, mỗi ga chờ của nó đều là do một kiến trúc sư người Nga nổi tiếng thiết kế, do đó mỗi cái có một nét đặc sắc riêng, kiến trúc của các trạm ga cũng không giống nhau, hơn nữa ở những ga này còn được trang trí bằng những loại đá cẩm thạch nhiều màu, đá hoa cương, gốm sứ và những loại thủy tinh được chạm trổ, dưới ánh sáng của những chùm đèn nó hiện lên những màu sắc huyền ảo giống như đang ở trong môt cung điện mỹ lệ vậy. Hơn nữa ở các trạm ga cũng còn có một số lượng lớn các bức phù điêu, các tác phẩm điêu khắc và các tấm bích họa vì vậy nó được mệnh danh là “phòng trưng bày nghệ thuật ngầm”.
So với tàu điện ngầm ở Moscow, thì tàu điện ngầm ở Bắc Kinh nơi có số dân lớn gấp nhiều lần Moscow lại có vẻ như hơi hẹp và không đủ hoành tráng. Sân ga hẹp không nói, có rất nhiều đường thông từ mặt đất xuống chỉ có thể đi được cùng một lúc từ hai đến ba người, mỗi lần đến giờ cao điểm, thì ở bên trong đông như kiến cỏ vậy. Nhất là những đường ngầm nối giữa những ga tàu có bến khác nhau, Phương Minh Viễn kiếp trước mỗi lần đến những nơi này cứ có một cảm giác nguy hiểm rình rập tứ phía, không thể nhịn được mà muốn chửi rủa mấy nhà thiết kế ra nó. Nếu như nói, mỗi giờ cao điểm với số lượng người quá lớn ở trong đường ngầm, nếu như xảy ra chuyện gì khiến cho đám đông xôn xao thì việc dẫm đạp lên nhau là khó tránh khỏi. Cũng không biết những người thiết kế ra cái này ban đầu khi thiết kế sao không nghĩ cho nó chu toàn một chút chứ?
Hơn nữa, Phương Minh Viễn từ trước đến nay trong lòng luôn có một kế hoạch lớn nhưng vẫn chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết.
Muốn đứng vững chân ở Hoa Hạ thì bắt buộc phải nhận được sự ủng hộ của những quan chức trong nước. Phương Minh Viễn những năm gần đây vừa ở trong nước và ra sức phát triển sản nghiệp nhà họ Phương vừa không ngừng mở rộng sản nghiệp ra nước ngoài, trong đó nhân tố quan trọng là vì hắn không dám để tất cả của cải lại ở trong nước, để tránh sau này chính phủ cất lưới một mẻ. Người trong nước từ trước đến nay vẫn có truyền thống “lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo” điểm này có thể biết được qua rất nhiều lần nổ ra các cuộc khởi nghĩa nông dân trong lịch sử. Mà từ sau khi độc lập điều này càng được phát huy đến cực đại.
Phương Minh Viễn thừa nhận, gia cấp địa chủ cũng vậy, tư sản dân tộc cũng vậy đều là giai cấp bóc lột, nhưng cho dù xã hội có đến cực đỉnh thì hiện tượng bóc lột cũng không thể nào bị tiêu diệt được, sẽ chỉ biến tướng ranh ma hơn mà thôi. Giống như số tiền phí chiêu đãi hàng ngàn thậm chí là hàng vạn tệ mỗi năm cho những quan chức, tính số tiền chi cho việc ăn ở đi lại cũng đã ngốn như rồng rồi, cộng thêm cả tiền lương của bọn họ thì thử hỏi những việc họ làm có đáng nhiều tiền như vậy không?
Chỉ cần kiếm tiền đường đường chính chính, không lậu thuế, không đường ngang ngõ tắt kiếm được bao nhiêu tiền thì đó là năng lực của cá nhân. Mọi người chỉ nhìn thấy người giàu ăn chơi đàng điếm nào xe sang nhà lầu nhưng những áp lực mà họ phải chịu đựng thì mọi người lại không thèm quan tâm. Có thể chỉ cần một quyết sách sai lầm thì cuộc sống sẽ đảo lộn hoàn toàn, Sử Ngọc Trụ chẳng phải là một ví dụ sống đó sao? nếu như không phải sau này ông ta lại đứng lên thì những áp lực mà số nợ khổng lồ kia mang lại chắc chắn không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cần phải có được sự ủng hộ của quan chức, Phương Minh Viễn lại không muốn nhập vào đội quân hối lộ đông đảo kia, thế thì chỉ bằng cách đưa đến cho bon họ thành tích mà tôi. Ở Bình Xuyên và Phụng Nguyên hắn đều làm như vậy, nên hắn cũng muốn là như thế ở Bắc Kinh.
Mà lần này sự chú ý của hắn lại hướng đến tàu điện ngầm và bất động sản. Phương Minh Viễn dự định trong thời gian thích hợp kéo cả Quách gia, tốt nhất là kéo được hai gia đình giàu có của Hong Kong đề xuất với Bắc Kinh đổi đất đai lấy dự án tàu điện ngầm.
Nói ngắn gọn chính là mấy người Phương Minh Viễn sẽ xây dựng miễn phí cho Bắc Kinh một hệ thống tàu điện ngầm cũng được mà một hệ thống đường sắt nội đô cũng được, chỉ cần thành phố cho họ quyền sử dụng đất ở những nơi tuyến đường sắt này đi qua mà trước đây chưa được khai phá. Huyện Tề, phía đông của con đường Trường An nối dài của Bắc Kinh cũng là điểm cuối cùng của nút giao thông vận tải đường thủy thời xa xưa, ở đây sát với trung tâm thương mại CBD của Bắc kinh sau này, cùng với kế hoạch phát tiển huyện trong tương lai nơi đây sẽ là khu kinh tế quan trọng của bắc Kinh.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã từng sống một thời gian ở quận Tế Châu, hắn đã có ấn tượng rất sâu sắc với sự phát triển của khu vực hai bên tuyến đường sắt ở đây. Nếu như có thể thuyết phục được lãnh đạo thành phố Bắc Kinh đồng ý đổi đất hai bên đường sắt để lấy việc xây dựng tuyến tàu điện ngầm hoặc đường sắt nội đô có thể nói đây sẽ là một thành tích vô cùng lớn lao đối với những lãnh đạo vì áp lực tài chính mà không thể xây dựng được những sự án mới này.
Mà Phương gia bọn họ khẳng định cũng sẽ không chịu thiệt, bởi vì sẽ không có người nào có thể tưởng tượng được rằng chỉ cần tiến vào thế kỷ sau không được mấy năm, giá tiền nhà ở Bắc Kinh sẽ một nước lên trời.
/1605
|