Người phụ nữ ra vẻ khổ sở nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi đang có việc cần phải lên xe gấp, tôi thật sự không biết bọn họ là ai, bọn họ còn cướp con của tôi nữa!
- Chị này, chúng tôi cũng không thể chỉ nghe mình chị nói được, chị nói xem, cứ cho là hắn cướp con của chị thì tại sao lại dám cướp trước mặt chúng tôi chứ, chị nghĩ hắn bị điên hay cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc vậy?
Người cảnh sát nói một cách thận trọng.
Những người đứng xem xung quanh đều cười nói:
- Đồng chí cảnh sát nói rất có lý, bắt trẻ con ngay trước mặt cảnh sát thì có họa là người điên.
Vị cảnh sát xua tay nói:
- Nếu nhỡ may anh ta quen chị thật, bây giờ chúng tôi thả chị đi sau này có chuyện gì chúng tôi làm sao gánh nổi trách nhiệm đây? Vì vậy mời các vị vào đồn trình bày rõ sự việc, nếu anh ta chỉ là kiếm cớ gây sự tất nhiên sẽ bị nghiêm trị, và sẽ bồi thường thiệt hại cho chị!
Người phụ nữ còn định nói thêm điều gì nữa nhưng đã bị một đồng chí cảnh sát khác cầm tay lôi vào đồn.
Trong phòng thẩm vấn, ngoài hai đồng chí công an lúc nãy giờ còn có thêm một đồng chí nữ cảnh sát.
- Nói thử xem, lúc nãy cậu nói người phụ nữ kia là bọn buôn người! Cậu lại không có bằng chứng, căn cứ vào đâu mà cậu nói như vậy?
Đồng chí cảnh sát nghiêm mặt nói với Phương Bân.
Phương Bân gãi đầu chỉ về phía Phương Minh Viễn nói:
- Tôi chỉ nghe theo lời hắn bảo chặn người phụ nữ đó lại thôi, còn về nguyên nhân tốt nhất các anh nên hỏi hắn!
Phương Minh Viễn chỉ vào đứa bé Phương Bân đang ôm trên tay nói:
- Đầu tiên mọi người hãy ngửi xem, trên người đứa trẻ này có mùi nước hoa!
- Mùi nước hoa?
Phương Bân cúi xuống ngửi:
- Quả nhiên là có mùi nước hoa thật!
Mấy người cảnh sát cũng cúi xuống ngửi, quả thật là có mùi thơm khác hẳn với những người bình thường. Mùi không nồng, nếu không chú ý cũng sẽ không biết được.
- Chị La, đây chẳng phải là nước hoa Chanel gì đó sao?
Người cảnh sát trẻ hỏi nhỏ đồng chí cảnh sát nữ.
- Vương Khải, cậu thật là ngốc, thế giới có biết bao nhiêu là loại nước hoa, không phải cứ nước hoa là của hãng Chanel đâu!
Vị nữ cảnh sát đánh y một cái rồi cười nói:
- Chanel là nước hoa nhưng nước hoa chưa chắc là Chanel.
Người cảnh sát trẻ có tên Vưu Khải cười cười rồi đi ra.
- Một đứa con nít thì không thể dùng nước hoa được, đây chắc chắn là một người thân của cô bé dùng, chẳng hạn như là mẹ sau đó vì bế nó nên đã để nước hoa dính lên người đứa bé, nhưng mọi người xem, người phụ nữ ấy giống như có điều kiện dùng được nước hoa lắm sao?
Phương Minh Viễn chỉ tay vào người đàn bà đang ngồi ở góc nhà với vẻ mặt bất an, nói.
Cảnh sát nhìn vào người phụ nữ khẽ lắc đầu. Bà ta ăn mặc khá giản dị cũng chẳng khác gì mấy so với một người nông dân. Dù không biết nhiều về nước hoa nhưng ít nhất họ cũng biết rằng nước hoa là hàng xa xỉ phẩm, một người ăn mặc bình thường như vậy thì không thể nào dùng được.
Phương Minh Viễn nói tiếp:
- Hơn nữa quần áo của đứa bé này cũng rất kỳ lạ, bên trong thì mặc áo dệt từ tơ tằm nhưng bên ngoài lại khoác áo bằng vải thô, một người bình thường thì không thể ăn mặc như thế được. Vì vậy tôi nghĩ chiếc áo khoác ngoài là chính bà ấy khoác vào cho cô bé.
Mọi người lật áo cô bé lên xem, quả đúng như lời Phương Minh Viễn nói.
- Thứ ba, đứa bé này từ lúc cháu nhìn thấy đến bây giờ vẫn cứ ngủ, giữa bến xe ồn ào như vậy cô bé cũng không tỉnh dậy, điều này rất không bình thường. Tất nhiên cũng có thể cô bé bị bệnh không phải đang ngủ mà là đang hôn mê, nhưng nhìn vẻ mặt cô bé thì không giống như là đang bị bệnh. Căn cứ vào ba nguyên nhân trên cháu nghi ngờ bà ta chính là bọn buôn người! Còn thật sự có phải hay không thì còn trông cậy vào sự phán quyết của các chú ạ.
Ba người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Cô cảnh sát nữ được gọi là chị La hỏi Phương Minh Viễn:
- Nhỡ may cháu phán đoán nhầm thì sao?
Phương Minh Viễn quả quyết:
- Nếu vậy cháu sẽ xin lỗi bà ấy, sau đó bồi thường tiền vé xe cho bà ấy! Cũng có chút mất mặt nhưng so với hạnh phúc cả cuộc đời một đứa trẻ thì điều đó đâu có quan trọng gì!
- Bốp bốp bốp!
Phương Bân vừa ôm đứa nhỏ vừa vỗ tay tán thưởng:
- Không hổ danh là cháu trai của ta, nói rất hay! Mạo hiểm như vậy cũng đáng!
Người nữ cảnh sát cũng vỗ tay tán thưởng, thấy vậy hai người cảnh sát kia cũng vỗ tay theo.
Chị La vỗ vai Phương Minh Viễn nói:
- Nói rất đúng, so với hạnh phúc cả đời của một đứa trẻ thì mất mặt có đáng gì!
Lúc này người phụ nữ kia ngồi bất động như bức tượng đồng không nói nổi nửa lời. Nhìn thấy dáng vẻ của bà ta cảnh sát lại càng tin phán đoán của Phương Minh Viễn là đúng.
- Thôi chết, chúng ta phải nhanh ra bến xe đón người thôi!
Phương Minh Viễn nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đột nhiên nhảy lên:
- Chỉ chú tâm vào bọn buôn người này quên cả mấy người Triệu Nhã rồi.
- Đúng rồi, đúng rồi, sao lại quên được chuyện này nhỉ!
Phương Bân vỗ nhẹ vào đầu. Y bèn bế đứa nhỏ giao cho cảnh sát La:
- Cảnh sát La, đứa bé này giao cho chị, mong mọi người nhanh tìm ra bố mẹ của nó, chúng tôi còn phải đi đón người không thể ở đây chờ được.
- Đợi đã, hai người phải để lại tên và địa chỉ nhỡ may sau này cần hai người làm chứng nữa chứ.
Vưu Khải giữ Phương Bân lại, Phương Bân vội vội vàng vàng viết rồi kéo Phương Minh Viễn đi.
- Đứa bé này thật xinh xắn, nếu bị bán đi làm cô dâu nhỏ thế này thì chắc chắn là sẽ rất khổ.
Chị La bây giờ mới để ý đến đứa nhỏ, không kìm được lòng chị thở dài:
- Xem như bé mệnh tốt, may mà cậu thiếu niên lúc nãy nhìn thấy, nếu không tìm bé chắc chắn sẽ rất vất vả.
- Đúng thế, theo luật trẻ em mất tích chưa đến 24 giờ thì chỉ xem như là lạc đường không thể báo án. Nếu sau 24 giờ người nhà phải cung cấp chứng cớ là đứa trẻ bị bắt cóc nếu không vẫn không thể giải quyết được. Trẻ em mất tích không giống những vụ án khác, trong vòng 24 giờ, nếu người nhà không tìm thấy thì bọn buôn người có thừa thời gian để tẩu thoát.
Vưu Khải khẽ thở dài nói.
- Vưu Khải!
Người cảnh sát khẽ mắng:
- Những lời này mà cậu cũng nói được sao! Cậu không phải không biết trong đồn, trong cục có bao nhiêu nhân viên, địa bàn quản lý lại rộng như vậy, một ngày có biết bao nhiêu người qua lại làm sao mà quản lý hết được?
Vưu Khải lè lưỡi không dám nói thêm nữa.
- Chị La, chị mang đứa trẻ vào bệnh viện xem thử sao đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tôi đi hỏi cung người phụ nữ kia. Xem thử có thể từ đó biết được gia đình của cô bé không.
Người cảnh sát vừa cười vừa nói.
Bắt được một kẻ buôn người công trạng cũng không phải là nhỏ hơn nữa lại không tốn một chút sức lực nào.
- Phó sở Ninh, xảy ra chuyện lớn rồi!
Cùng lúc có một người hộc tốc chạy vào hốt hoảng nói:
- Tổng cục vừa mới hạ lệnh huy động toàn bộ sở chúng ta kiểm tra chặt chẽ bến xe để tìm một đứa bé gái khoảng bốn tuổi!
- Hả?
Phó sở Ninh, chị La và Vưu Khải ngơ ngác nhìn nhau. Sao lại trùng hợp vậy chứ, vừa mới bắt được một người phụ nữ buôn người, giải thoát cho một đứa trẻ thì trên cục đã có lệnh xuống rồi.
- Có ảnh không?
Ninh phó sở hỏi giọng có chút khàn khàn.
- Tổng cục nói ảnh đang được rửa sẽ được gửi tới nhanh thôi. Ấy? Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?
- Đồng chí cảnh sát, tôi đang có việc cần phải lên xe gấp, tôi thật sự không biết bọn họ là ai, bọn họ còn cướp con của tôi nữa!
- Chị này, chúng tôi cũng không thể chỉ nghe mình chị nói được, chị nói xem, cứ cho là hắn cướp con của chị thì tại sao lại dám cướp trước mặt chúng tôi chứ, chị nghĩ hắn bị điên hay cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc vậy?
Người cảnh sát nói một cách thận trọng.
Những người đứng xem xung quanh đều cười nói:
- Đồng chí cảnh sát nói rất có lý, bắt trẻ con ngay trước mặt cảnh sát thì có họa là người điên.
Vị cảnh sát xua tay nói:
- Nếu nhỡ may anh ta quen chị thật, bây giờ chúng tôi thả chị đi sau này có chuyện gì chúng tôi làm sao gánh nổi trách nhiệm đây? Vì vậy mời các vị vào đồn trình bày rõ sự việc, nếu anh ta chỉ là kiếm cớ gây sự tất nhiên sẽ bị nghiêm trị, và sẽ bồi thường thiệt hại cho chị!
Người phụ nữ còn định nói thêm điều gì nữa nhưng đã bị một đồng chí cảnh sát khác cầm tay lôi vào đồn.
Trong phòng thẩm vấn, ngoài hai đồng chí công an lúc nãy giờ còn có thêm một đồng chí nữ cảnh sát.
- Nói thử xem, lúc nãy cậu nói người phụ nữ kia là bọn buôn người! Cậu lại không có bằng chứng, căn cứ vào đâu mà cậu nói như vậy?
Đồng chí cảnh sát nghiêm mặt nói với Phương Bân.
Phương Bân gãi đầu chỉ về phía Phương Minh Viễn nói:
- Tôi chỉ nghe theo lời hắn bảo chặn người phụ nữ đó lại thôi, còn về nguyên nhân tốt nhất các anh nên hỏi hắn!
Phương Minh Viễn chỉ vào đứa bé Phương Bân đang ôm trên tay nói:
- Đầu tiên mọi người hãy ngửi xem, trên người đứa trẻ này có mùi nước hoa!
- Mùi nước hoa?
Phương Bân cúi xuống ngửi:
- Quả nhiên là có mùi nước hoa thật!
Mấy người cảnh sát cũng cúi xuống ngửi, quả thật là có mùi thơm khác hẳn với những người bình thường. Mùi không nồng, nếu không chú ý cũng sẽ không biết được.
- Chị La, đây chẳng phải là nước hoa Chanel gì đó sao?
Người cảnh sát trẻ hỏi nhỏ đồng chí cảnh sát nữ.
- Vương Khải, cậu thật là ngốc, thế giới có biết bao nhiêu là loại nước hoa, không phải cứ nước hoa là của hãng Chanel đâu!
Vị nữ cảnh sát đánh y một cái rồi cười nói:
- Chanel là nước hoa nhưng nước hoa chưa chắc là Chanel.
Người cảnh sát trẻ có tên Vưu Khải cười cười rồi đi ra.
- Một đứa con nít thì không thể dùng nước hoa được, đây chắc chắn là một người thân của cô bé dùng, chẳng hạn như là mẹ sau đó vì bế nó nên đã để nước hoa dính lên người đứa bé, nhưng mọi người xem, người phụ nữ ấy giống như có điều kiện dùng được nước hoa lắm sao?
Phương Minh Viễn chỉ tay vào người đàn bà đang ngồi ở góc nhà với vẻ mặt bất an, nói.
Cảnh sát nhìn vào người phụ nữ khẽ lắc đầu. Bà ta ăn mặc khá giản dị cũng chẳng khác gì mấy so với một người nông dân. Dù không biết nhiều về nước hoa nhưng ít nhất họ cũng biết rằng nước hoa là hàng xa xỉ phẩm, một người ăn mặc bình thường như vậy thì không thể nào dùng được.
Phương Minh Viễn nói tiếp:
- Hơn nữa quần áo của đứa bé này cũng rất kỳ lạ, bên trong thì mặc áo dệt từ tơ tằm nhưng bên ngoài lại khoác áo bằng vải thô, một người bình thường thì không thể ăn mặc như thế được. Vì vậy tôi nghĩ chiếc áo khoác ngoài là chính bà ấy khoác vào cho cô bé.
Mọi người lật áo cô bé lên xem, quả đúng như lời Phương Minh Viễn nói.
- Thứ ba, đứa bé này từ lúc cháu nhìn thấy đến bây giờ vẫn cứ ngủ, giữa bến xe ồn ào như vậy cô bé cũng không tỉnh dậy, điều này rất không bình thường. Tất nhiên cũng có thể cô bé bị bệnh không phải đang ngủ mà là đang hôn mê, nhưng nhìn vẻ mặt cô bé thì không giống như là đang bị bệnh. Căn cứ vào ba nguyên nhân trên cháu nghi ngờ bà ta chính là bọn buôn người! Còn thật sự có phải hay không thì còn trông cậy vào sự phán quyết của các chú ạ.
Ba người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Cô cảnh sát nữ được gọi là chị La hỏi Phương Minh Viễn:
- Nhỡ may cháu phán đoán nhầm thì sao?
Phương Minh Viễn quả quyết:
- Nếu vậy cháu sẽ xin lỗi bà ấy, sau đó bồi thường tiền vé xe cho bà ấy! Cũng có chút mất mặt nhưng so với hạnh phúc cả cuộc đời một đứa trẻ thì điều đó đâu có quan trọng gì!
- Bốp bốp bốp!
Phương Bân vừa ôm đứa nhỏ vừa vỗ tay tán thưởng:
- Không hổ danh là cháu trai của ta, nói rất hay! Mạo hiểm như vậy cũng đáng!
Người nữ cảnh sát cũng vỗ tay tán thưởng, thấy vậy hai người cảnh sát kia cũng vỗ tay theo.
Chị La vỗ vai Phương Minh Viễn nói:
- Nói rất đúng, so với hạnh phúc cả đời của một đứa trẻ thì mất mặt có đáng gì!
Lúc này người phụ nữ kia ngồi bất động như bức tượng đồng không nói nổi nửa lời. Nhìn thấy dáng vẻ của bà ta cảnh sát lại càng tin phán đoán của Phương Minh Viễn là đúng.
- Thôi chết, chúng ta phải nhanh ra bến xe đón người thôi!
Phương Minh Viễn nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đột nhiên nhảy lên:
- Chỉ chú tâm vào bọn buôn người này quên cả mấy người Triệu Nhã rồi.
- Đúng rồi, đúng rồi, sao lại quên được chuyện này nhỉ!
Phương Bân vỗ nhẹ vào đầu. Y bèn bế đứa nhỏ giao cho cảnh sát La:
- Cảnh sát La, đứa bé này giao cho chị, mong mọi người nhanh tìm ra bố mẹ của nó, chúng tôi còn phải đi đón người không thể ở đây chờ được.
- Đợi đã, hai người phải để lại tên và địa chỉ nhỡ may sau này cần hai người làm chứng nữa chứ.
Vưu Khải giữ Phương Bân lại, Phương Bân vội vội vàng vàng viết rồi kéo Phương Minh Viễn đi.
- Đứa bé này thật xinh xắn, nếu bị bán đi làm cô dâu nhỏ thế này thì chắc chắn là sẽ rất khổ.
Chị La bây giờ mới để ý đến đứa nhỏ, không kìm được lòng chị thở dài:
- Xem như bé mệnh tốt, may mà cậu thiếu niên lúc nãy nhìn thấy, nếu không tìm bé chắc chắn sẽ rất vất vả.
- Đúng thế, theo luật trẻ em mất tích chưa đến 24 giờ thì chỉ xem như là lạc đường không thể báo án. Nếu sau 24 giờ người nhà phải cung cấp chứng cớ là đứa trẻ bị bắt cóc nếu không vẫn không thể giải quyết được. Trẻ em mất tích không giống những vụ án khác, trong vòng 24 giờ, nếu người nhà không tìm thấy thì bọn buôn người có thừa thời gian để tẩu thoát.
Vưu Khải khẽ thở dài nói.
- Vưu Khải!
Người cảnh sát khẽ mắng:
- Những lời này mà cậu cũng nói được sao! Cậu không phải không biết trong đồn, trong cục có bao nhiêu nhân viên, địa bàn quản lý lại rộng như vậy, một ngày có biết bao nhiêu người qua lại làm sao mà quản lý hết được?
Vưu Khải lè lưỡi không dám nói thêm nữa.
- Chị La, chị mang đứa trẻ vào bệnh viện xem thử sao đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tôi đi hỏi cung người phụ nữ kia. Xem thử có thể từ đó biết được gia đình của cô bé không.
Người cảnh sát vừa cười vừa nói.
Bắt được một kẻ buôn người công trạng cũng không phải là nhỏ hơn nữa lại không tốn một chút sức lực nào.
- Phó sở Ninh, xảy ra chuyện lớn rồi!
Cùng lúc có một người hộc tốc chạy vào hốt hoảng nói:
- Tổng cục vừa mới hạ lệnh huy động toàn bộ sở chúng ta kiểm tra chặt chẽ bến xe để tìm một đứa bé gái khoảng bốn tuổi!
- Hả?
Phó sở Ninh, chị La và Vưu Khải ngơ ngác nhìn nhau. Sao lại trùng hợp vậy chứ, vừa mới bắt được một người phụ nữ buôn người, giải thoát cho một đứa trẻ thì trên cục đã có lệnh xuống rồi.
- Có ảnh không?
Ninh phó sở hỏi giọng có chút khàn khàn.
- Tổng cục nói ảnh đang được rửa sẽ được gửi tới nhanh thôi. Ấy? Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?
/1605
|