Chỗ mà Phương Minh Viễn chỉ ra, chính là ranh giới huyện Vũ Diệp và thành phố Liêu Nguyên, nơi này vào kiếp trước của Phương Minh Viễn, nơi này đã kiến thiết một nhà máy luyện thép nằm ở ba tỉnh đông bắc được xếp vào loại lớn, tuy rằng không thể so sánh với đại hình doanh nghiệp nhà nước Bảo Cương, nhưng cũng được cho là hạng mục trọng điểm quốc gia. Phương Minh Viễn ở kiếp trước đã từng đi vào trong đó thăm quan, cho nên ấn tượng còn lưu lại rõ ràng. Nơi đó đã hoàn toàn trở thành một tân thành phố với chừng hơn mười vạn người, hình thành khung cảnh cực kỳ tươi đẹp đối diện vớithành phố Liêu Nguyên cũ rách.
Chỉ có điều nơi này hiện giờ, vẫn đang là một nơi thôn xóm hẻo lánh, ngay cả một con đường cao tốc đều không có, hơn nữa khoảng cách nơi này đến thị trấn Vũ Diệp và thành phố Liêu Nguyên cũng không gần, có thể nóilà điều kiện tương đối khó khăn. Đặng Trọng không khỏi có chút nghi ngờ, Phương Minh Viễn vì sao lại đemnhà máy đặt tại nơi này? Nơi này phía trước không nhà cửa, sau lưng không có thôn làng, khi xây dựng nhà máy, còn phải tái tạo quốc lộ, việc này chẳng phải là tăng phí tổn kiến thiết sao ?
Đặng Trọng đương nhiên là sẽ không biết, ở dưới lòng đất giữa huyện Vũ Diệp và thành phố Liêu Nguyên còn chôn dấu hai vùng than đá và quặng sắt với trữ lượng vô cùng khả quan, Phương Minh Viễn lựa chọn ở nơi này tiện cho việc ngày sau lấy nguyên liệu tại chỗ, tuy rằng phí tổn kiến thiết tại giai đoạn đầu sẽ cao, nhưng chi phí sản xuất sau này tự nhiên sẽ giảm nhanh.
Nhưng Đặng Trọng trong lòng cảm thấy có chút không đúng, cho rằng Phương Minh Viễn chọn địa điểm có chút qua loa sơ sài, nhưng ở ngoài mặt lại không biểu lộ ra. Chỉ cần Phương Minh Viễn có thể đem khoản tiền này đầu tư tớitỉnh Liêu Ninh, về phần ngày sau có thể thu được lợi nhuận hay không , lợi nhuận nhiều hay ít, điều này không cần y phải lo lắng. Ôm tâm tạng như vậy , Đặng Trọng cùng Phương Minh Viễn nói chuyện tự nhiên lời nói rất vui.
- Tuy nhiên bí thư Đặng, vềhạng mục đầu tư này, trước mắt còn có một vấn đề rất quan trọng cần giải quyết.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
- Cậu Phương xin mời nói.
Phương Minh Viễn nói được trịnh trọng như thế , Đặng trọng đương nhiên cũng không dám có nửa điểm coi thường.
- Thành phố Liêu Nguyên tình hình cụ thể như thế nào, tôi còn chưa biết, không có điều tra sẽ không có quyền lên tiếng, cho nên tôi cũng không dám nói cái gì. Nhưng tình hình trị an và xã hội ở huyện Vũ Diệp này, đã đến hồi không quản lý rồi ư.
Phương Minh Viễn trầm giọng nói:
- Nói vậy là vì bí thư Đặng cũng đã nghe nói, chúng tôi ở nhà khách huyện đây, còn có người ban đêm lẻn đến với ý đồ bắt cóc trợ lý Lâm , chúng tôi đứng ra chống đỡ lại, đối phương liền dám rút đao đâm, nếu không phảitrưởng phòng Quách thân thủ tốt, chỉ sợ bây giờ đã gây thành thảm kịch. Không ngờ là công tử nhà Chủ tịch huyện Vũ Diệp Tôn Đắc Phúc,sự thật này làm người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, địa điểm nhà máy thép tuy là ở thành phố Liêu Nguyên, nhưng cách huyện Vũ Diệp cũng không xa, ngày sau khi tuyển dụng công nhân, huyện Vũ Diệpcũng sẽ là một nơi trọng yếu về tuyển dụng công nhân, đồng thời cũng sẽ là chỗ trọng yếu về cung cấp vật tư cho nhà máy, nếu nói các cán bộ các công nhân của nhà máy, ởhuyện Vũ Diệp ngay cả chính mình cũng khó có thể được bảo đảm an toàn, lòng người hoảng sợ, như thế làm sao có thể cam đoan nhà máy thuận lợi sản xuất ?
Đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Đặng Trọng cũng không cảm thấy bất ngờ. Có thể nói, cha con Tôn đắc Phúc lần này là tự tìm đường chết rồi.
Ý đồ ngay trước mặt Phương Minh Viễn bắt cóc người trợ lý của hắn, đây đã không phải vụ án hình sựđơn giản nữa rồi.Là người đàn ông mà nói, tiền đồ, của cải và người phụ nữ của chính mình liền giống như long chi ngịch vi (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) , không thể chấp nhận được người khác tùy ý đụng vào. Một đứa con của cán bộ cấp địa phương liền dám làm xằng làm bậy trước mặt Phương Minh Viễn, hơn nữa sau khi bị thất bại liền dám ngang nhiên rút đao, sự kiện lớn như vậy, nếu không thể nghiêm minh trừng trị đúng lúc thì sự tôn nghiêm của Phương gia sẽ bị khiêu kích. Hôm nay là con của cấp địa phương đến trói người, ngày mai là con của cấp sở đến vơ vét tài sản, ngày mốt là con của cấp bộ cấp nói không chừng cũng sẽ dám đem toàn bộ Phương gia nuốt vào.
Cho nên, đối mặt với chuyện như vậy, Phương Minh Viễn một bước cũng không nhượng bộ, kia mới là lẽ phải, hơn nữa lấy thân phận hiện giờ của Phương gia, nhượng bộ, đó mới là không có đạo lý.
Tuy nhiên, Đặng Trọng lại nghe ra, ý tứ Phương Minh Viễnhiển nhiên không chỉ có nhằm vào cha con Tôn đắc Phúc, mà là nhằm vào toàn bộ huyện Vũ Diệp, rất rõ ràng, năng lực của nhóm cán bộ lãnh đạo chấp chính huyện Vũ Diệp này đã không chiếm được sự tán thành của Phương Minh Viễn. Tuy nhiên... Bỏ cũ thay mới, xử trí một Tôn Đắc Phúc, đối với tỉnh quả thật là không coi là cái gì, nhưng đối với chỉnh thể bộ máy lãnh đạo một huyện giống như là thay máu, mặc dù y là lãnh đạo Tỉnh ủy, cũng là phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó mới làm.
- Bí thư Đặng , kỳ thật chúng tôi lần này đây đến huyện Vũ Diệp, không chỉ là vì khảo sáthoàn cảnh đầu tư ởtỉnh Liêu Ninh.
Phương Minh Viễn đưa cho Lâm Dung mấy tờ giấy đưa lên trước mặt Đặng Trọng .
Đặng Trọng cầm lấy nhìn vài lần, sắc mặt không khỏi biến đổi, đối với công ty Nguyệt Long ở huyện Vũ Diệp bán ra gạo độc và gạo chứa cadnium, trên mặt giấy viết rất rõ ràng, hơn nữa số lượng rất lớn, làm người ta khó lòng có thể tin nổi.
- Bí thư Đặng, theo chúng tôi điều tra, công ty Nguyệt Long này cũng thuộc con cháu lãnh đạo huyện Vũ Diệp. Căn cứ pháp lệnh trung ương , con cháu cán bộ không được tiến hành hoạt động buôn bán kinh doanh ở trong khu vực thuộc sự quản lý của cán bộ lãnh đạo đó, nhưng lệnh cấm này ở huyện Vũ Diệp dường như đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Phương Minh Viễn vô cùng đau đớn nói:
- Đúng là bởi vì có cán bộ che chở, bọn họ mới dám làm như thế, không kiêng nể gì, một gạo độc và gạo chứa cadmium, nếu không bị cơ quan kiểm tra chất lượng phát hiện, một khi đưa vào thị trường, không chỉ có nguy hại đến sức khỏe dân chúng tỉnh Tần Tây,mà còn làm mất danh tiếng của siêu thị Carrefour chúng tôi.
Đặng Trọng thân là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên biết rõ, từ giữa niên đại tám mươi, trung ương chính phủ đã phát ra “ quyết định cấm con cái vợ chồng của cán bộ lãnh đạo phối hợp kinh doanh”. “ quyết định “ chỉ ra không ít con cái vợ chồng của cán bộ lãnh đạo cơ quan chính đảng, bọn họ lợi dụngthân phận đặc thù của chính mình cùng mối quan hệ xã hội, tham dự mua chịu hàng hóa vật tư khan hiếm của nhà nước, tiến hành hoạt động buôn đi bán lại một cách phi pháp, đã khiến cho quần chúng bất mãn,tổn hại nghiêm trọng uy tín của đảng, ăn mòn bản chất bọn họ.
Để xúc tiến tác phong của đảng và xã hội chuyển biến tốt đẹp, quyết định: phàm là con cái vợ chồng của cán bộ cấp huyện,cấp đoàn trở lên, trừ trường hợp ở quốc doanh, tập thể, xí nghiệp góp vốn nước ngoài, và vì giải quyết công ăn việc làm cho con cháu công nhân viên chức mà thiết lập ngành sản xuất, ngoài ra đều nhất loạt không được tổ chức kinh doanh.
Tất cả con cháu cán bộ, đặc biệt là con cháu cán bộ công tác ở ngành kinh tế, cũng không được dựa vào mối quan hệ và sự ảnh hưởng của gia đình, tham dự hoặc bị người khác sai khiến, lợi dụng mặc cả giá, lôi kéo quan hệ, buôn đi bán lại phi pháp, kiếm chác món lãi kếch sù.
Tuy rằng nói mức chấp hành“ quyết định” này thật sự là không có gì đáng nói, có nhiều lúc, tuy đã bị nhân dân phát hiện, nhưng khi truy cứu thì rất khó.
Hơn nữa Phương Minh Viễn nói một câu cuối cùng, lại khiến Đặng Trọng trong lòng rùng mình. Làm ảnh hưởng đến tiếng tăm siêu thị Carrefour, chính là cướp đoạtcủa cải của Phương gia. Đặng Trọng có nghe nói qua, vài năm trước, một tập đoàn tài chính Âu Châuthậm chí còn ý bỏ ra mấy trăm triệu để thu mua cổ phần siêu thị Carrefour, nghe nói, nhãn hiệu siêu thị Carrefourở trong thị trường chiếmđịa vị rất trọng yếu. Nhưng mặc dù là như vậy, Phương gia cũng không hề giao động, hoàn toàn cự tuyệt yêu cầu của tập đoàn tài chính Âu Châu. Hiện giờ qua vài năm, siêu thị Carrefour từ tỉnh Tần Tây, phát triển thành chi nhánh , trải rộng chuỗi siêu thị trên cả nước, giá trị siêu thị Carrefourtất nhiên giống như là nước lên thì thuyền lên, đạt tới một đỉnh cao tuyệt vời.
-Hơn nữa, theo sự điều tra của chúng tôi cho biết, ngành** của huyện Vũ Diệp cũng rất thịnh hành, không chỉ có ở phố ngõ thị trấn tràn ngập đủ loại gái giang hồ, ngay cả các khách sạn trong thị trấn, cũng lộ liễu giới thiệu cho khách, ngay cả nhà khách huyện cũng không tránh khỏi.
Phương Minh Viễn lại tung ra một quả bom, bùng nổ khiến Đặng Trọng rốt cuộc ngồi không yên.
- Còn có chuyện này sao?
ĐặngT khó có thể tin mà kêu lên. Phải biết rằng chính phủ Trung Hoa đối với ngành ** luôn luôn quản lý nghiêm khắc, tuy rằng nói hiện tượng ****này như nấm sau nưa mọc lên không ngừng, giống như lửa rừng đốt cỏ dại, nhưng nếu nói là tràn ngập khắp nơi, thì đây quả là cả một vấn đề lớn
- Bí thư Đặng, nếu không tin lời tôi nói, có thể Đến Vũ Diệp thăm dò.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Hơn nữa, vấn đề huyện Vũ Diệp mắc phải còn không chỉ dừng lại ở đó, theo chúng tôi được biết, sở dĩ huyện Vũ Diệp biến thành bộ dáng này , chính là bởi vì quan tham cấu kết, hơn nữa dân chúng huyện Vũ Diệp cuộc sống còn khó khăn, gây ra kết quả bất đắc dĩ. Tôi nghĩ, đối với kết quả như vậy, các lãnh đạo hiện có tại huyện Vũ Diệp này không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đặng Trọng cảm thấy mồ hôi chảy đầy sau lưng, đây chính là gièm pha trong quan trườngtỉnh liêu Ninh , nhưng Đặng Trọng cũng hiểu được, muốn che đậy nó là điều không có khả năng, Phương Minh Viễn nếu như đã nói rõ ràng như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý Liêu Ninh đem giấu diếm việc này đi, hơn nữa hắn cũng có cũng khả năng đem việc này vẫn nói cho Ban Tổ chức Trung ương biết. Nếu nói như vậy, Liêu Ninh càng thêm bị động.
Đặng trọng lần này đến đây, kỳ thật đã xử lý tốt vài tên cán bộ huyện Vũ Diệp, để Phương Minh Viễn bớt giận, mặc kệ nói như thế nào, Phương Minh Viễn ở huyện Vũ Diệp quả thật đã bị uy hiếp, nếu nói không thể cho Phương Minh Viễn một sự giải thích hợp lý, không chỉ là khả năng đầu tư phải ngâm nước nóng, chỉ sợ bọn quan viêntỉnh Liêu Ninh còn gặp phải áp lực đến từ trung ương. Đối với cán bộ cấp tỉnh mà nói, lực ảnh hưởng của Phương gia ở kinh thành không phải không ai hay.
Chỉ có điều... Nếu phải đem các lãnh đạo Huyện ủy huyện Vũ Diệp xử lý hết, thì tỉnh Liêu Ninh sẽ rất nổi tiếng.
Đặng Trọng ngón trỏ và ngón giữa vịn ở sô pha nhẹ nhàng gõ nhịp, tuy nói y được Tỉnh ủy trao quyền, nhưng sự việc lớn như thế này, y vẫn không có quyền quyết định tất cả. Tuy nhiên rất lâu sau y rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Trước hết đem cha con Tôn Đắc Phúc, còn có công ty Nguyệt Long mọi người đều bắt lại, sau đó tiến hành điều tra chi tiết sự việc tại huyện võ diệp, đồng thời báo cáo sự việc này về Tỉnh ủy.
Rốt cuộc là muốn đầu tưhay là muốn bảo vệ các quan chức này, các lãnh đạo Ủy ban nhan dân Tỉnh ủy sẽ ra quyết định.
Chỉ có điều nơi này hiện giờ, vẫn đang là một nơi thôn xóm hẻo lánh, ngay cả một con đường cao tốc đều không có, hơn nữa khoảng cách nơi này đến thị trấn Vũ Diệp và thành phố Liêu Nguyên cũng không gần, có thể nóilà điều kiện tương đối khó khăn. Đặng Trọng không khỏi có chút nghi ngờ, Phương Minh Viễn vì sao lại đemnhà máy đặt tại nơi này? Nơi này phía trước không nhà cửa, sau lưng không có thôn làng, khi xây dựng nhà máy, còn phải tái tạo quốc lộ, việc này chẳng phải là tăng phí tổn kiến thiết sao ?
Đặng Trọng đương nhiên là sẽ không biết, ở dưới lòng đất giữa huyện Vũ Diệp và thành phố Liêu Nguyên còn chôn dấu hai vùng than đá và quặng sắt với trữ lượng vô cùng khả quan, Phương Minh Viễn lựa chọn ở nơi này tiện cho việc ngày sau lấy nguyên liệu tại chỗ, tuy rằng phí tổn kiến thiết tại giai đoạn đầu sẽ cao, nhưng chi phí sản xuất sau này tự nhiên sẽ giảm nhanh.
Nhưng Đặng Trọng trong lòng cảm thấy có chút không đúng, cho rằng Phương Minh Viễn chọn địa điểm có chút qua loa sơ sài, nhưng ở ngoài mặt lại không biểu lộ ra. Chỉ cần Phương Minh Viễn có thể đem khoản tiền này đầu tư tớitỉnh Liêu Ninh, về phần ngày sau có thể thu được lợi nhuận hay không , lợi nhuận nhiều hay ít, điều này không cần y phải lo lắng. Ôm tâm tạng như vậy , Đặng Trọng cùng Phương Minh Viễn nói chuyện tự nhiên lời nói rất vui.
- Tuy nhiên bí thư Đặng, vềhạng mục đầu tư này, trước mắt còn có một vấn đề rất quan trọng cần giải quyết.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
- Cậu Phương xin mời nói.
Phương Minh Viễn nói được trịnh trọng như thế , Đặng trọng đương nhiên cũng không dám có nửa điểm coi thường.
- Thành phố Liêu Nguyên tình hình cụ thể như thế nào, tôi còn chưa biết, không có điều tra sẽ không có quyền lên tiếng, cho nên tôi cũng không dám nói cái gì. Nhưng tình hình trị an và xã hội ở huyện Vũ Diệp này, đã đến hồi không quản lý rồi ư.
Phương Minh Viễn trầm giọng nói:
- Nói vậy là vì bí thư Đặng cũng đã nghe nói, chúng tôi ở nhà khách huyện đây, còn có người ban đêm lẻn đến với ý đồ bắt cóc trợ lý Lâm , chúng tôi đứng ra chống đỡ lại, đối phương liền dám rút đao đâm, nếu không phảitrưởng phòng Quách thân thủ tốt, chỉ sợ bây giờ đã gây thành thảm kịch. Không ngờ là công tử nhà Chủ tịch huyện Vũ Diệp Tôn Đắc Phúc,sự thật này làm người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, địa điểm nhà máy thép tuy là ở thành phố Liêu Nguyên, nhưng cách huyện Vũ Diệp cũng không xa, ngày sau khi tuyển dụng công nhân, huyện Vũ Diệpcũng sẽ là một nơi trọng yếu về tuyển dụng công nhân, đồng thời cũng sẽ là chỗ trọng yếu về cung cấp vật tư cho nhà máy, nếu nói các cán bộ các công nhân của nhà máy, ởhuyện Vũ Diệp ngay cả chính mình cũng khó có thể được bảo đảm an toàn, lòng người hoảng sợ, như thế làm sao có thể cam đoan nhà máy thuận lợi sản xuất ?
Đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Đặng Trọng cũng không cảm thấy bất ngờ. Có thể nói, cha con Tôn đắc Phúc lần này là tự tìm đường chết rồi.
Ý đồ ngay trước mặt Phương Minh Viễn bắt cóc người trợ lý của hắn, đây đã không phải vụ án hình sựđơn giản nữa rồi.Là người đàn ông mà nói, tiền đồ, của cải và người phụ nữ của chính mình liền giống như long chi ngịch vi (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) , không thể chấp nhận được người khác tùy ý đụng vào. Một đứa con của cán bộ cấp địa phương liền dám làm xằng làm bậy trước mặt Phương Minh Viễn, hơn nữa sau khi bị thất bại liền dám ngang nhiên rút đao, sự kiện lớn như vậy, nếu không thể nghiêm minh trừng trị đúng lúc thì sự tôn nghiêm của Phương gia sẽ bị khiêu kích. Hôm nay là con của cấp địa phương đến trói người, ngày mai là con của cấp sở đến vơ vét tài sản, ngày mốt là con của cấp bộ cấp nói không chừng cũng sẽ dám đem toàn bộ Phương gia nuốt vào.
Cho nên, đối mặt với chuyện như vậy, Phương Minh Viễn một bước cũng không nhượng bộ, kia mới là lẽ phải, hơn nữa lấy thân phận hiện giờ của Phương gia, nhượng bộ, đó mới là không có đạo lý.
Tuy nhiên, Đặng Trọng lại nghe ra, ý tứ Phương Minh Viễnhiển nhiên không chỉ có nhằm vào cha con Tôn đắc Phúc, mà là nhằm vào toàn bộ huyện Vũ Diệp, rất rõ ràng, năng lực của nhóm cán bộ lãnh đạo chấp chính huyện Vũ Diệp này đã không chiếm được sự tán thành của Phương Minh Viễn. Tuy nhiên... Bỏ cũ thay mới, xử trí một Tôn Đắc Phúc, đối với tỉnh quả thật là không coi là cái gì, nhưng đối với chỉnh thể bộ máy lãnh đạo một huyện giống như là thay máu, mặc dù y là lãnh đạo Tỉnh ủy, cũng là phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó mới làm.
- Bí thư Đặng , kỳ thật chúng tôi lần này đây đến huyện Vũ Diệp, không chỉ là vì khảo sáthoàn cảnh đầu tư ởtỉnh Liêu Ninh.
Phương Minh Viễn đưa cho Lâm Dung mấy tờ giấy đưa lên trước mặt Đặng Trọng .
Đặng Trọng cầm lấy nhìn vài lần, sắc mặt không khỏi biến đổi, đối với công ty Nguyệt Long ở huyện Vũ Diệp bán ra gạo độc và gạo chứa cadnium, trên mặt giấy viết rất rõ ràng, hơn nữa số lượng rất lớn, làm người ta khó lòng có thể tin nổi.
- Bí thư Đặng, theo chúng tôi điều tra, công ty Nguyệt Long này cũng thuộc con cháu lãnh đạo huyện Vũ Diệp. Căn cứ pháp lệnh trung ương , con cháu cán bộ không được tiến hành hoạt động buôn bán kinh doanh ở trong khu vực thuộc sự quản lý của cán bộ lãnh đạo đó, nhưng lệnh cấm này ở huyện Vũ Diệp dường như đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Phương Minh Viễn vô cùng đau đớn nói:
- Đúng là bởi vì có cán bộ che chở, bọn họ mới dám làm như thế, không kiêng nể gì, một gạo độc và gạo chứa cadmium, nếu không bị cơ quan kiểm tra chất lượng phát hiện, một khi đưa vào thị trường, không chỉ có nguy hại đến sức khỏe dân chúng tỉnh Tần Tây,mà còn làm mất danh tiếng của siêu thị Carrefour chúng tôi.
Đặng Trọng thân là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên biết rõ, từ giữa niên đại tám mươi, trung ương chính phủ đã phát ra “ quyết định cấm con cái vợ chồng của cán bộ lãnh đạo phối hợp kinh doanh”. “ quyết định “ chỉ ra không ít con cái vợ chồng của cán bộ lãnh đạo cơ quan chính đảng, bọn họ lợi dụngthân phận đặc thù của chính mình cùng mối quan hệ xã hội, tham dự mua chịu hàng hóa vật tư khan hiếm của nhà nước, tiến hành hoạt động buôn đi bán lại một cách phi pháp, đã khiến cho quần chúng bất mãn,tổn hại nghiêm trọng uy tín của đảng, ăn mòn bản chất bọn họ.
Để xúc tiến tác phong của đảng và xã hội chuyển biến tốt đẹp, quyết định: phàm là con cái vợ chồng của cán bộ cấp huyện,cấp đoàn trở lên, trừ trường hợp ở quốc doanh, tập thể, xí nghiệp góp vốn nước ngoài, và vì giải quyết công ăn việc làm cho con cháu công nhân viên chức mà thiết lập ngành sản xuất, ngoài ra đều nhất loạt không được tổ chức kinh doanh.
Tất cả con cháu cán bộ, đặc biệt là con cháu cán bộ công tác ở ngành kinh tế, cũng không được dựa vào mối quan hệ và sự ảnh hưởng của gia đình, tham dự hoặc bị người khác sai khiến, lợi dụng mặc cả giá, lôi kéo quan hệ, buôn đi bán lại phi pháp, kiếm chác món lãi kếch sù.
Tuy rằng nói mức chấp hành“ quyết định” này thật sự là không có gì đáng nói, có nhiều lúc, tuy đã bị nhân dân phát hiện, nhưng khi truy cứu thì rất khó.
Hơn nữa Phương Minh Viễn nói một câu cuối cùng, lại khiến Đặng Trọng trong lòng rùng mình. Làm ảnh hưởng đến tiếng tăm siêu thị Carrefour, chính là cướp đoạtcủa cải của Phương gia. Đặng Trọng có nghe nói qua, vài năm trước, một tập đoàn tài chính Âu Châuthậm chí còn ý bỏ ra mấy trăm triệu để thu mua cổ phần siêu thị Carrefour, nghe nói, nhãn hiệu siêu thị Carrefourở trong thị trường chiếmđịa vị rất trọng yếu. Nhưng mặc dù là như vậy, Phương gia cũng không hề giao động, hoàn toàn cự tuyệt yêu cầu của tập đoàn tài chính Âu Châu. Hiện giờ qua vài năm, siêu thị Carrefour từ tỉnh Tần Tây, phát triển thành chi nhánh , trải rộng chuỗi siêu thị trên cả nước, giá trị siêu thị Carrefourtất nhiên giống như là nước lên thì thuyền lên, đạt tới một đỉnh cao tuyệt vời.
-Hơn nữa, theo sự điều tra của chúng tôi cho biết, ngành** của huyện Vũ Diệp cũng rất thịnh hành, không chỉ có ở phố ngõ thị trấn tràn ngập đủ loại gái giang hồ, ngay cả các khách sạn trong thị trấn, cũng lộ liễu giới thiệu cho khách, ngay cả nhà khách huyện cũng không tránh khỏi.
Phương Minh Viễn lại tung ra một quả bom, bùng nổ khiến Đặng Trọng rốt cuộc ngồi không yên.
- Còn có chuyện này sao?
ĐặngT khó có thể tin mà kêu lên. Phải biết rằng chính phủ Trung Hoa đối với ngành ** luôn luôn quản lý nghiêm khắc, tuy rằng nói hiện tượng ****này như nấm sau nưa mọc lên không ngừng, giống như lửa rừng đốt cỏ dại, nhưng nếu nói là tràn ngập khắp nơi, thì đây quả là cả một vấn đề lớn
- Bí thư Đặng, nếu không tin lời tôi nói, có thể Đến Vũ Diệp thăm dò.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Hơn nữa, vấn đề huyện Vũ Diệp mắc phải còn không chỉ dừng lại ở đó, theo chúng tôi được biết, sở dĩ huyện Vũ Diệp biến thành bộ dáng này , chính là bởi vì quan tham cấu kết, hơn nữa dân chúng huyện Vũ Diệp cuộc sống còn khó khăn, gây ra kết quả bất đắc dĩ. Tôi nghĩ, đối với kết quả như vậy, các lãnh đạo hiện có tại huyện Vũ Diệp này không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đặng Trọng cảm thấy mồ hôi chảy đầy sau lưng, đây chính là gièm pha trong quan trườngtỉnh liêu Ninh , nhưng Đặng Trọng cũng hiểu được, muốn che đậy nó là điều không có khả năng, Phương Minh Viễn nếu như đã nói rõ ràng như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý Liêu Ninh đem giấu diếm việc này đi, hơn nữa hắn cũng có cũng khả năng đem việc này vẫn nói cho Ban Tổ chức Trung ương biết. Nếu nói như vậy, Liêu Ninh càng thêm bị động.
Đặng trọng lần này đến đây, kỳ thật đã xử lý tốt vài tên cán bộ huyện Vũ Diệp, để Phương Minh Viễn bớt giận, mặc kệ nói như thế nào, Phương Minh Viễn ở huyện Vũ Diệp quả thật đã bị uy hiếp, nếu nói không thể cho Phương Minh Viễn một sự giải thích hợp lý, không chỉ là khả năng đầu tư phải ngâm nước nóng, chỉ sợ bọn quan viêntỉnh Liêu Ninh còn gặp phải áp lực đến từ trung ương. Đối với cán bộ cấp tỉnh mà nói, lực ảnh hưởng của Phương gia ở kinh thành không phải không ai hay.
Chỉ có điều... Nếu phải đem các lãnh đạo Huyện ủy huyện Vũ Diệp xử lý hết, thì tỉnh Liêu Ninh sẽ rất nổi tiếng.
Đặng Trọng ngón trỏ và ngón giữa vịn ở sô pha nhẹ nhàng gõ nhịp, tuy nói y được Tỉnh ủy trao quyền, nhưng sự việc lớn như thế này, y vẫn không có quyền quyết định tất cả. Tuy nhiên rất lâu sau y rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Trước hết đem cha con Tôn Đắc Phúc, còn có công ty Nguyệt Long mọi người đều bắt lại, sau đó tiến hành điều tra chi tiết sự việc tại huyện võ diệp, đồng thời báo cáo sự việc này về Tỉnh ủy.
Rốt cuộc là muốn đầu tưhay là muốn bảo vệ các quan chức này, các lãnh đạo Ủy ban nhan dân Tỉnh ủy sẽ ra quyết định.
/1605
|