Ở đây tập trung hơn một trăm cửa hàng bán đồ lưu niệm, có rất nhiều phong cảnh độc đáo khác biệt so với các ngôi chùa khác của Nhật Bản. Nhộn nhịp người qua lại và đủ các loại hàng hóa, những người đến đây thì đúng gọi là nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể đi ngắm quang cảnh chùa chiền vừa có thể mua sắm. Hơn nữa ở xung quang Đền Senso-ji, có rất nhiều các cửa hàng và quán ăn, mỗi lần đến dịp lễ tết thì việc làm ăn vô cùng phát đạt.
Vì ba người Phương Minh Viễn thức dậy khá muộn nên đến lúc bọn họ đến đây thì thời gian đã không còn sớm nữa, mấy người Asohon Kagetsu mới chỉ lượn được mấy cửa hàng thì đã đến thời gian buổi trưa mất rồi. Mọi người cùng ra ngoài tìm chỗ ăn trưa.
Có thể sẽ có người thắc mắc vì sao không ăn cơm luôn ở trong đền Đền Senso-ji, thế chẳng phải là lãng phí mất mấy chiếc vé vào cửa sao?
Nhưng đền Đền Senso-ji vốn không có vé vào cửa!
Theo một số thống kê của các cơ quan chức năng của Nhật, hàng năm số người đến viếng đền Đền Senso-ji không kể là trong hay ngoài nước đều đạt đến con số ba triệu thậm chí là bốn triệu người, chỉ cần thu của một người một trăm yên Nhật, số tiền này so với người Nhật thì cũng chẳng là gì, dọc đường ăn một bữa cơm cũng đã tốn đến năm sáu trăm yên, nhưng đối với đền Đền Senso-ji thì đó là một thu nhập vô cùng lớn! Số đó nếu như là ở Hoa Hạ e rằng các cơ quan của chính phủ đã sớm bị lóa mắt mà yêu cầu Đền Senso-ji thu phí rồi.
Vì vậy, khách đến Đền Senso-ji đều ở đó nửa buổi sau đó ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại vào tiếp, chỉ cần chưa đến thời gian đóng cửa thì sẽ chẳng có ai ngăn cản việc vào cửa.
Tất nhiên, vào lúc này thì các quán ăn cũng chật cứng người rồi. May mà Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly cũng đã sớm có chuẩn bị cho người đi đặt chỗ trước. Như thế mới có thể đảm bảo bọn họ ra không lâu thì đã có chỗ ngồi. Chỉ có điều ở đây đừng có nghĩ đến chuyện có mấy cái phòng ăn được bao trọn gói, chỉ có thể ngồi cùng mọi người trong một cái phòng lớn mà thôi. Có điều khi nhìn thấy dòng người dài đang xếp hàng chờ đến lượt mình thì chẳng ai có thể oán trách được nữa rồi.
-Mọi người có biết ngày 3 tháng 1 Phương thần bí sẽ nhận lời phỏng vấn đài truyền hình Tokyo không. Tôi dám đảm bảo vì chuyện này mà giám đốc đài truyền hình đó sẽ vui đến chết đi được!
Từ một chiếc bàn cách đó không xa tuyền đến một tiếng nói của một nam thanh niên có vài phần hứng khởi.
-Thôi được rồi, tôi thấy không phải là ông giám đốc đó mà chính là cậu sẽ vui chết đi được ấy!
Một giọng nữ kèm theo tiếng cười truyền đến.
-Tôi không phủ nhận là tôi rất vui, nhiều năm như vậy cuối cùng có thể biết được cái bộ dạng của Phương, nghe nói cậu Phương năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi đấy!
Koizumi vui vẻ thừa nhận:
-Có điều, chẳng nhẽ mọi người không muốn biết bộ dạng của Phương như thế nào sao? Không biết vì sao cậu ta lại có được cảm hứng để sáng tác những truyện hay như vậy hay sao?
-Nghe đi, đến lúc đó khi họ nhìn thấy mặt cậu che lấp đi liệu họ có tức giận đến nỗi đập nát tivi không nhỉ?
Asohon Kagetsu vừa kéo Phương Minh Viễn vừa nói nhỏ vào tai hắn. Người lúc đầu liên hệ với đài truyền hình là Asohon Kagetsu, tất nhiên cô hiểu rõ hơn ai hết những yêu cầu của hắn.
Phương Minh Viễn sẽ không đến đài truyền hình mà sẽ chọn một phòng làm việc ở công ty, tất cả những nhân viên ở đài truyền hình khi tham gia phỏng vấn đều phải ký vào cam kết bảo mật, nếu như tiết lộ về hình dáng của Phương Minh Viễn thì sẽ phải đối mặt với việc bị phạt một khoản tiền khổng lồ tới mức sẽ khiến họ phải khắc cốt ghi tâm đến ba đời! Hơn nữa mặt của Phương Minh Viễn cũng phải bôi đen đi, hoàn toàn không thể nhận ra được.
Yêu cầu như thế này tất nhiên là đài truyền hình sẽ không đồng ý, nhưng thái độ của Phương Minh Viễn đều rất rõ ràng, nếu như không đồng ý thì hắn sẽ tìm đến những đài khác, dù sao thì các đài truyền hình lớn ở Nhật cũng chẳng phải là có mình đài truyền hình Tokyo!
Với thái độ cứng rắn như vậy, tuy rằng trong lòng rất bất mãn nhưng đúng như Phương Minh Viễn nói, anh không làm thì sẽ có đài khác đồng ý làm!
Dù nói thế nào đây cũng là Phương thần bí, lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh, chỉ cần như thế này với số người hâm mộ truyện tranh và game của hắn thì tỷ suất người xem cũng đã vượt qua tất cả các kỳ rồi.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, bọn họ có đập vỡ ti vi không là chuyện của bọn họ. Hắn cũng không muốn vì những người này mà hoàn toàn phá vỡ những ngày bình yên của mình. Chỉ cần nghĩ đến những ngày Trình Long phải trải qua, chỉ cần một phần mười thôi Phương Minh Viễn cũng đã chịu không nổi rồi.
Huống chi, trước mắt còn có một thực tế, Vũ Điền Quang Ly mỗi lần ra ngoài đi dạo đều phải mang kính râm, đeo tóc giả, trang điểm thật đậm, phải biến mình thành một người hoàn toàn khác thì mới dám ra đường. Phương minh Viễn thật sự là không có cái hứng thú ấy!
-Thật là, không sợ fans của cậu đau lòng sao!
Vũ Điền Quang Ly bĩu môi nói.
-Tôi không giống với diễn viên mấy người, diễn viên thì phải thể hiện bản thân trên màn ảnh cho nên như thế nào cũng rất quan trọng, hoặc là thật xinh đẹp, giống như cô vậy, hoặc là phải thật cá tính giống như ông Cát vậy. Còn tôi, tôi dựa vào bút để nói chuyện, giống như ông Cát vậy, thích bán thế nào thì bán!
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
-Ông Cát?
Vũ Điền Quang Ly bực mình nói:
-Ai?
-Tất nhiên là...
Phương Minh Viễn nghĩ một lúc lâu mói nói:
-Là một diễn viên Hoa Hạ, cô không biết đâu, dáng vẻ rất có cá tính. Nhưng diễn xuất thì...!
Nói rồi hắn giơ ngón tay cái lên. Hiện tại Cát đại gia tuy ở trong nước đã là một ngôi sao chói lọi rồi nhưng so với sau khi ông ta nhận lời đóng Siêu Thực thì còn chưa nổi tiếng bằng.
-Bộ dạng cực kỳ cá tính!
Vũ Điền Quang Ly cảm thấy càng kỳ lạ, hình dáng mà lại dùng từ cá tính sao?
Lâm Dung và Lâm Liên đều cười đến thắt cả ruột, Lâm Liên thục hắn hai cái trách:
-Thật là, miệng cậu thốt ra sao không có được từ nào đứng đắn thế! Người ta bộ dạng cũng chẳng phải là anh tuấn gì nhưng cũng không nên nói như thế chứ.
-Sao lại không đứng đắn, tôi như thế này là rất đứng đắn đấy chứ.
Phương Minh Viễn cười nói, đợi đến thời đại Inte, đến lúc đó thì các cô sẽ hiểu những từ hình dung về người thì mới là không đứng đắn. Có điều Phương Minh Viễn vẫn cứ cảm thấy trong giới điện ảnh những diễn viên chính có cá tính cực kỳ nổi trội thường làm hắn cảm thấy thích thú hơn là những nam thanh nữ tú kia, liệu có nên giúp họ một tay để Siêu Thực sớm được “xuất giang hồ” không nhỉ?
Vừa nghĩ tới câu “chú Lê rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng” là Phương Minh Viễn đã không nhịn nổi cười rồi.
-Thôi, đừng nghĩ nữa, mau ăn cơm đi!
Asohon Kagetsu đẩy hắn một cái nói.
-Buổi chiều chúng ta còn phải đi rút quẻ nữa đấy.
Đây cũng chính là một trong những chương trình thu hút được nhiều du khách nhất ở Đền Senso-ji, du khách có thể lắc ống để rút quẻ sau đó dựa vào số quẻ đã rút để đi tìm số lá xăm tương ứng, mà lá xăm đó lại cũng là những bài thơ của Hoa Hạ và có kèm thêm phần chú giải, đây cũng có thể được xem như là sự giao thoa giữa hai văn hóa Hoa Nhật. Mọi người khi rút được quẻ xăm đại cát thì rất vui mừng mang về nhà, còn nếu rút phải quẻ không được ưng ý thì treo lên cây để cầu mong gặp dữ hóa lành. Kết quả là ở trong đền đã có một viện chuyên môn là nơi để mọi người treo lá quẻ, ở trong viện cửa trong cửa ngoài, khắp các cây cối ở xung quanh đều treo kín các lá quẻ, du khách đến từ khắp nơi đều thành tâm cúng bái.
Từ đó có thể thấy, trong đời người những việc như ý có thể nói là chỉ được tám chín phần, đến cả những người có những quẻ xăm không ưng ý cũng nhiều vô số kể.
Buổi chiều, trong dòng người chật chội y như ở lễ hội chùa ở Bắc Kinh, mấy người Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đến được chỗ rút quẻ, bọn họ cùng rút quẻ sau đó cùng đi tìm lá thẻ tương ứng.
Phương Minh Viễn vốn không tin vào mấy trò này, nhưng sau khi tái sinh, đối với thái độ về thần Phật hắn cũng đã tỏ ra cung kính hơn rất nhiều.
Mở tờ quẻ ra nhìn, hắn có chút hơi ngẩn người ra, lời thơ rất quen thuộc đó chính là “đầu giường ánh trăng sáng, dưới đất dép hai...”không phải đó chính là “đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương” trong Tĩnh Dạ Tư. Những câu giải thích bên cạnh Phương Minh Viễn không cần xem thêm.
Đến lúc ánh mắt hắn rời khỏi lá xăm ngước mặt nhìn lên thì mới để ý thấy Vũ Điền Quang Ly đang treo lá xăm của mình lên cành cây, rõ ràng không phải là lá xăm tốt.
Còn ba cô gái kia thì đứng bên cạnh nhìn cười hì hì.
-Xăm của cậu là gì?
Lâm Dung tò mò hỏi.
Phương Minh Viễn cười cười gấp xăm lại rồi nói:
-Muốn xem của tôi hả? Đưa cái của cô đây tôi xem trước, không biết là mấy thứ này không thể tùy tiện cho người khác xem được sao?
Lâm Dung chun mũi lại, gắt gỏng nói:
-Keo kiệt! Gấp lại rồi thì chứng tỏ là quẻ tốt, quẻ tốt mà cũng không để người khác xem.
-Quẻ tốt thì phải để người khác xem sao? Tôi chỉ nhìn thấy Quang Ly treo xăm lên cây, thế của cô đâu?
Phương Minh Viễn phản pháo:
-Cũng là quẻ hạ?
-Hừ, vận may của người ta không xấu như vậy đâu!
Lâm Dung cắn môi bất mãn đá Phương Minh Viễn nói:
-Năm mới, cậu không thể nói câu nào cho người ta nghe thuận lỗ tai một chút được sao? Hơn nữa, quẻ của Quang Ly cũng không phải là không tốt, chỉ có điều Quang Ly cảm thấy vẫn nên treo lên cây thì hơn.
-Muốn biết thì đợi qua ngày mùng ba là cô có thể biết rồi!
Phương Minh Viễn cười nói.
Thời gian trôi nhanh thoắt cái đã đến buổi sáng ngày mùng ba, trong một phòng họp nhỏ của công ty GAMEstation, tất cả các nhân viên của đài truyền hình TOKYO phái đến đều đã vào vị trí, cô dẫn chương trình xinh đẹp của đài tên là Yamashita đang ngồi trước ống kính, hưng phấn chờ đợi sự xuất hiện của Phương thần bí.
Đối với những người thiếu nữ của Nhật Bản, những đoán già đoán non về Phương thần bí cũng rất nhiều, nhưng mọi người không ai không thừa nhận chỉ cần diện mạo của Phương đạt được từ mức trung bình trở lên vậy thì danh hiệu Bạch mã hoàng tử hoàn toàn xứng đáng thuộc về hắn rồi!
Tuổi còn trẻ như thế mà đã nổi tiếng với mức độ kinh người cộng thêm một tài sản làm người ta kinh hãi, ở Nhật lại có tiếng nói rất là lớn, nếu như nói lại có thêm cả diện mạo anh tuấn nói năng nho nhã nữa thì....
Thì hắn sẽ làm điên đảo vô số cô gái Nhật rồi!
Yamashita nghĩ đến đây, người cô cũng có chút hơi run, cô lấy ánh mắt mong chờ nhìn vào cánh cửa của phòng họp cùng chờ đợi cái thời khắc ấy!
Cánh cửa phòng họp im lặng mở ra, ánh mắt của tất cả những người trong phòng đều đổ dồn về hướng đó.
Vì ba người Phương Minh Viễn thức dậy khá muộn nên đến lúc bọn họ đến đây thì thời gian đã không còn sớm nữa, mấy người Asohon Kagetsu mới chỉ lượn được mấy cửa hàng thì đã đến thời gian buổi trưa mất rồi. Mọi người cùng ra ngoài tìm chỗ ăn trưa.
Có thể sẽ có người thắc mắc vì sao không ăn cơm luôn ở trong đền Đền Senso-ji, thế chẳng phải là lãng phí mất mấy chiếc vé vào cửa sao?
Nhưng đền Đền Senso-ji vốn không có vé vào cửa!
Theo một số thống kê của các cơ quan chức năng của Nhật, hàng năm số người đến viếng đền Đền Senso-ji không kể là trong hay ngoài nước đều đạt đến con số ba triệu thậm chí là bốn triệu người, chỉ cần thu của một người một trăm yên Nhật, số tiền này so với người Nhật thì cũng chẳng là gì, dọc đường ăn một bữa cơm cũng đã tốn đến năm sáu trăm yên, nhưng đối với đền Đền Senso-ji thì đó là một thu nhập vô cùng lớn! Số đó nếu như là ở Hoa Hạ e rằng các cơ quan của chính phủ đã sớm bị lóa mắt mà yêu cầu Đền Senso-ji thu phí rồi.
Vì vậy, khách đến Đền Senso-ji đều ở đó nửa buổi sau đó ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại vào tiếp, chỉ cần chưa đến thời gian đóng cửa thì sẽ chẳng có ai ngăn cản việc vào cửa.
Tất nhiên, vào lúc này thì các quán ăn cũng chật cứng người rồi. May mà Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly cũng đã sớm có chuẩn bị cho người đi đặt chỗ trước. Như thế mới có thể đảm bảo bọn họ ra không lâu thì đã có chỗ ngồi. Chỉ có điều ở đây đừng có nghĩ đến chuyện có mấy cái phòng ăn được bao trọn gói, chỉ có thể ngồi cùng mọi người trong một cái phòng lớn mà thôi. Có điều khi nhìn thấy dòng người dài đang xếp hàng chờ đến lượt mình thì chẳng ai có thể oán trách được nữa rồi.
-Mọi người có biết ngày 3 tháng 1 Phương thần bí sẽ nhận lời phỏng vấn đài truyền hình Tokyo không. Tôi dám đảm bảo vì chuyện này mà giám đốc đài truyền hình đó sẽ vui đến chết đi được!
Từ một chiếc bàn cách đó không xa tuyền đến một tiếng nói của một nam thanh niên có vài phần hứng khởi.
-Thôi được rồi, tôi thấy không phải là ông giám đốc đó mà chính là cậu sẽ vui chết đi được ấy!
Một giọng nữ kèm theo tiếng cười truyền đến.
-Tôi không phủ nhận là tôi rất vui, nhiều năm như vậy cuối cùng có thể biết được cái bộ dạng của Phương, nghe nói cậu Phương năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi đấy!
Koizumi vui vẻ thừa nhận:
-Có điều, chẳng nhẽ mọi người không muốn biết bộ dạng của Phương như thế nào sao? Không biết vì sao cậu ta lại có được cảm hứng để sáng tác những truyện hay như vậy hay sao?
-Nghe đi, đến lúc đó khi họ nhìn thấy mặt cậu che lấp đi liệu họ có tức giận đến nỗi đập nát tivi không nhỉ?
Asohon Kagetsu vừa kéo Phương Minh Viễn vừa nói nhỏ vào tai hắn. Người lúc đầu liên hệ với đài truyền hình là Asohon Kagetsu, tất nhiên cô hiểu rõ hơn ai hết những yêu cầu của hắn.
Phương Minh Viễn sẽ không đến đài truyền hình mà sẽ chọn một phòng làm việc ở công ty, tất cả những nhân viên ở đài truyền hình khi tham gia phỏng vấn đều phải ký vào cam kết bảo mật, nếu như tiết lộ về hình dáng của Phương Minh Viễn thì sẽ phải đối mặt với việc bị phạt một khoản tiền khổng lồ tới mức sẽ khiến họ phải khắc cốt ghi tâm đến ba đời! Hơn nữa mặt của Phương Minh Viễn cũng phải bôi đen đi, hoàn toàn không thể nhận ra được.
Yêu cầu như thế này tất nhiên là đài truyền hình sẽ không đồng ý, nhưng thái độ của Phương Minh Viễn đều rất rõ ràng, nếu như không đồng ý thì hắn sẽ tìm đến những đài khác, dù sao thì các đài truyền hình lớn ở Nhật cũng chẳng phải là có mình đài truyền hình Tokyo!
Với thái độ cứng rắn như vậy, tuy rằng trong lòng rất bất mãn nhưng đúng như Phương Minh Viễn nói, anh không làm thì sẽ có đài khác đồng ý làm!
Dù nói thế nào đây cũng là Phương thần bí, lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh, chỉ cần như thế này với số người hâm mộ truyện tranh và game của hắn thì tỷ suất người xem cũng đã vượt qua tất cả các kỳ rồi.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, bọn họ có đập vỡ ti vi không là chuyện của bọn họ. Hắn cũng không muốn vì những người này mà hoàn toàn phá vỡ những ngày bình yên của mình. Chỉ cần nghĩ đến những ngày Trình Long phải trải qua, chỉ cần một phần mười thôi Phương Minh Viễn cũng đã chịu không nổi rồi.
Huống chi, trước mắt còn có một thực tế, Vũ Điền Quang Ly mỗi lần ra ngoài đi dạo đều phải mang kính râm, đeo tóc giả, trang điểm thật đậm, phải biến mình thành một người hoàn toàn khác thì mới dám ra đường. Phương minh Viễn thật sự là không có cái hứng thú ấy!
-Thật là, không sợ fans của cậu đau lòng sao!
Vũ Điền Quang Ly bĩu môi nói.
-Tôi không giống với diễn viên mấy người, diễn viên thì phải thể hiện bản thân trên màn ảnh cho nên như thế nào cũng rất quan trọng, hoặc là thật xinh đẹp, giống như cô vậy, hoặc là phải thật cá tính giống như ông Cát vậy. Còn tôi, tôi dựa vào bút để nói chuyện, giống như ông Cát vậy, thích bán thế nào thì bán!
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
-Ông Cát?
Vũ Điền Quang Ly bực mình nói:
-Ai?
-Tất nhiên là...
Phương Minh Viễn nghĩ một lúc lâu mói nói:
-Là một diễn viên Hoa Hạ, cô không biết đâu, dáng vẻ rất có cá tính. Nhưng diễn xuất thì...!
Nói rồi hắn giơ ngón tay cái lên. Hiện tại Cát đại gia tuy ở trong nước đã là một ngôi sao chói lọi rồi nhưng so với sau khi ông ta nhận lời đóng Siêu Thực thì còn chưa nổi tiếng bằng.
-Bộ dạng cực kỳ cá tính!
Vũ Điền Quang Ly cảm thấy càng kỳ lạ, hình dáng mà lại dùng từ cá tính sao?
Lâm Dung và Lâm Liên đều cười đến thắt cả ruột, Lâm Liên thục hắn hai cái trách:
-Thật là, miệng cậu thốt ra sao không có được từ nào đứng đắn thế! Người ta bộ dạng cũng chẳng phải là anh tuấn gì nhưng cũng không nên nói như thế chứ.
-Sao lại không đứng đắn, tôi như thế này là rất đứng đắn đấy chứ.
Phương Minh Viễn cười nói, đợi đến thời đại Inte, đến lúc đó thì các cô sẽ hiểu những từ hình dung về người thì mới là không đứng đắn. Có điều Phương Minh Viễn vẫn cứ cảm thấy trong giới điện ảnh những diễn viên chính có cá tính cực kỳ nổi trội thường làm hắn cảm thấy thích thú hơn là những nam thanh nữ tú kia, liệu có nên giúp họ một tay để Siêu Thực sớm được “xuất giang hồ” không nhỉ?
Vừa nghĩ tới câu “chú Lê rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng” là Phương Minh Viễn đã không nhịn nổi cười rồi.
-Thôi, đừng nghĩ nữa, mau ăn cơm đi!
Asohon Kagetsu đẩy hắn một cái nói.
-Buổi chiều chúng ta còn phải đi rút quẻ nữa đấy.
Đây cũng chính là một trong những chương trình thu hút được nhiều du khách nhất ở Đền Senso-ji, du khách có thể lắc ống để rút quẻ sau đó dựa vào số quẻ đã rút để đi tìm số lá xăm tương ứng, mà lá xăm đó lại cũng là những bài thơ của Hoa Hạ và có kèm thêm phần chú giải, đây cũng có thể được xem như là sự giao thoa giữa hai văn hóa Hoa Nhật. Mọi người khi rút được quẻ xăm đại cát thì rất vui mừng mang về nhà, còn nếu rút phải quẻ không được ưng ý thì treo lên cây để cầu mong gặp dữ hóa lành. Kết quả là ở trong đền đã có một viện chuyên môn là nơi để mọi người treo lá quẻ, ở trong viện cửa trong cửa ngoài, khắp các cây cối ở xung quanh đều treo kín các lá quẻ, du khách đến từ khắp nơi đều thành tâm cúng bái.
Từ đó có thể thấy, trong đời người những việc như ý có thể nói là chỉ được tám chín phần, đến cả những người có những quẻ xăm không ưng ý cũng nhiều vô số kể.
Buổi chiều, trong dòng người chật chội y như ở lễ hội chùa ở Bắc Kinh, mấy người Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đến được chỗ rút quẻ, bọn họ cùng rút quẻ sau đó cùng đi tìm lá thẻ tương ứng.
Phương Minh Viễn vốn không tin vào mấy trò này, nhưng sau khi tái sinh, đối với thái độ về thần Phật hắn cũng đã tỏ ra cung kính hơn rất nhiều.
Mở tờ quẻ ra nhìn, hắn có chút hơi ngẩn người ra, lời thơ rất quen thuộc đó chính là “đầu giường ánh trăng sáng, dưới đất dép hai...”không phải đó chính là “đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương” trong Tĩnh Dạ Tư. Những câu giải thích bên cạnh Phương Minh Viễn không cần xem thêm.
Đến lúc ánh mắt hắn rời khỏi lá xăm ngước mặt nhìn lên thì mới để ý thấy Vũ Điền Quang Ly đang treo lá xăm của mình lên cành cây, rõ ràng không phải là lá xăm tốt.
Còn ba cô gái kia thì đứng bên cạnh nhìn cười hì hì.
-Xăm của cậu là gì?
Lâm Dung tò mò hỏi.
Phương Minh Viễn cười cười gấp xăm lại rồi nói:
-Muốn xem của tôi hả? Đưa cái của cô đây tôi xem trước, không biết là mấy thứ này không thể tùy tiện cho người khác xem được sao?
Lâm Dung chun mũi lại, gắt gỏng nói:
-Keo kiệt! Gấp lại rồi thì chứng tỏ là quẻ tốt, quẻ tốt mà cũng không để người khác xem.
-Quẻ tốt thì phải để người khác xem sao? Tôi chỉ nhìn thấy Quang Ly treo xăm lên cây, thế của cô đâu?
Phương Minh Viễn phản pháo:
-Cũng là quẻ hạ?
-Hừ, vận may của người ta không xấu như vậy đâu!
Lâm Dung cắn môi bất mãn đá Phương Minh Viễn nói:
-Năm mới, cậu không thể nói câu nào cho người ta nghe thuận lỗ tai một chút được sao? Hơn nữa, quẻ của Quang Ly cũng không phải là không tốt, chỉ có điều Quang Ly cảm thấy vẫn nên treo lên cây thì hơn.
-Muốn biết thì đợi qua ngày mùng ba là cô có thể biết rồi!
Phương Minh Viễn cười nói.
Thời gian trôi nhanh thoắt cái đã đến buổi sáng ngày mùng ba, trong một phòng họp nhỏ của công ty GAMEstation, tất cả các nhân viên của đài truyền hình TOKYO phái đến đều đã vào vị trí, cô dẫn chương trình xinh đẹp của đài tên là Yamashita đang ngồi trước ống kính, hưng phấn chờ đợi sự xuất hiện của Phương thần bí.
Đối với những người thiếu nữ của Nhật Bản, những đoán già đoán non về Phương thần bí cũng rất nhiều, nhưng mọi người không ai không thừa nhận chỉ cần diện mạo của Phương đạt được từ mức trung bình trở lên vậy thì danh hiệu Bạch mã hoàng tử hoàn toàn xứng đáng thuộc về hắn rồi!
Tuổi còn trẻ như thế mà đã nổi tiếng với mức độ kinh người cộng thêm một tài sản làm người ta kinh hãi, ở Nhật lại có tiếng nói rất là lớn, nếu như nói lại có thêm cả diện mạo anh tuấn nói năng nho nhã nữa thì....
Thì hắn sẽ làm điên đảo vô số cô gái Nhật rồi!
Yamashita nghĩ đến đây, người cô cũng có chút hơi run, cô lấy ánh mắt mong chờ nhìn vào cánh cửa của phòng họp cùng chờ đợi cái thời khắc ấy!
Cánh cửa phòng họp im lặng mở ra, ánh mắt của tất cả những người trong phòng đều đổ dồn về hướng đó.
/1605
|