Nội các Murayama lúc này đã bị tình hình thiên tai ở Kobe giáng một đòn công kích nặng nề. Sau chiến tranh, cùng với sự phát triển của thể chế chính trị dân chủ Nhật, quyền lực tự trị của chính quyền địa phương cũng đã được đề cao cực độ. TW đối với địa phương cũng không quá mức khống chế, hơn nữa các cấp chính phủ bộ ngành Nhật cũng đã mở rộng quyền hạn của chính mình. Giữa các bộ ngành của Chính phủ TW đều cường điệu quá mức quyền hạn chức năng của bộ ngành này mà bỏ qua chức năng của các bộ ngành khác, kết quả khiến cho giữa các bộ ngành chức năng trong hệ thống chính phủ khuyết thiếu sự hài hòa và tính đồng đều. Trước trận động đất Hanshin dù nội các Murayama đã thiết lập đảm bảo an toàn cho hệ thống quản lý trung tâm, nhưng nhân viên và chức năng phối hợp của hệ thống đối với các bộ ngành chính phủ đều không hoàn thiện. Mặt khác, sự khác biệt đối với các quốc gia Âu Mĩ là trước lúc này, chính phủ Nhật Bản cũng không có cơ quan quản lý xử lý tình thế khẩn cấp.
Không có cơ quan quản lý tình hình khẩn cấp trung ương, sau trận đại nạn này, ngoài mệnh lệnh của Murayama Tomiichi với đội tự vệ kịp thời hành động ra, giây đầu tiên gần như không thấy được sự chỉ huy có hiệu quả của chính phủ!
Ví dụ như, sau khi trận động đất xảy ra, các nước trên thế giới đều thấy đó mà kinh hoàng, không chỉ lập tức quyên góp các loại vật tư cứu tế Nhật Bản mà lúc ấy còn có rất nhiều đội cứu trợ của chính phủ các quốc gia ngỏ lời xin việc trợ chính phủ Nhật, hy vọng rằng có thể tới khu vực Hanshin cứu trợ các nạn nhân, nhưng lại không được các bộ ngành có liên quan của chính phủ Nhật Bản phê chuẩn.
Lúc ấy, hạm đội thuyền số 7 của Mĩ đều đã cập bến đảo Kobe, chuẩn bị phát động máy bay trực thăng tham gia cứu viện, nhưng như cũ là sự chậm chạp không được chính phủ của nước đồng minh cho phép. Người Mĩ mặc dù có lòng ra tay cứu viện nhưng cũng chỉ có thể đứng trên biển cách khu động đất không xa lo lắng đợi chờ. Tuy nói là khu vực thiên tai lúc đó đã làm thương số lượng lớn người dân, bởi vì giao thông tê liệt và số lượng phi cơ trực thăng cùng với số lượng đội tự vệ được phái tới chấp hành nhiệm vụ không đủ, chậm chạp không thể chuyển tới các khu bệnh viện lân cận chữa trị.
Hơn nữa sau khi phát sinh trận động đất, đội ngũ cứu viện phát hiện xe cứu hỏa, xe cấp cứu, các loại phương tiện cứu tế và vật tư cứu trợ của thành phố Kobe thiếu thốn trầm trọng, vội vàng yêu cầu Chính phủ ra mặt điều động nhân lực, tài nguyên người và của để giảm bớt áp lực cung cầu, nhưng ngược lại lại gần như không thấy sự chỉ huy cùng với sự liên lạc của Chính phủ.
Murayama Tomiichi đã bảy mươi mốt tuổi, vì việc này mà vô cùng đau đầu.
Murayama Tomiichi là Đảng viên Đảng Xã hội, là thủ tướng Nhật Bản, cùng với đó ba Đảng là Đảng Xã hội, Đảng Tự do dân chủ và Đảng Tân Tiến đã liên kết quyền lực đảm nhiệm chức Thủ tướng, nhậm chức ngày 30 tháng 6 năm 1994, là Thủ tướng chính quyền liên kết ba Đảng. Để cam đoan cục diện chính quyền Nhật Bản bình ổn, Murayama Tomiichi đã phải mất nhiều tâm huyết, nhưng sự liên kết chính quyền ba Đảng, ý trời đã quyết định cục diện chính trị Nhật không thể ổn định như khi thống nhất một Đảng, sự đấu đá giữa những người trong giới chính trị có thể nói hết lớp này tới lớp khác, trùng trùng điệp điệp!
Vào lúc này còn cố tình xảy ra trận động đất 7.9 độ Richter lại càng khiến cho Murayama Tomiichi cảm thấy họa vô đơn chí.
Nói thì là sau khi biết trận động đất kinh hoàng xảy ra, nội bộ chính phủ liên hợp ba đảng đấu tranh đề xuất cứu người trước tiên, dùng biện pháp toàn lực chống lại trận động đất. Chủ tịch Quốc hội Đảng Xã hội Yamahana Sadao đã đề ra “Chính trị miễn chiến bài” (trong chính trị không đấu tranh), biểu thị “Tất cả ưu tiên phòng chống động đất”.
Còn thành viên của Đảng Tân Tiến công khai chỉ trích lãnh đạo nội các Murayama bất lực trong việc chống lại động đất nhưng cũng tỏ vẻ rõ ràng, suy nghĩ tới việc Quốc hội cần phải lập tức thông qua dự toán chống động đất. Tạm dừng lại sự chống đối vô thời hạn với chính quyền của Murayama ở Quốc hội. Đồng thời Đảng Tân Tiến cũng đều thành lập “Biện pháp đối phó động đất”, tập trung toàn bộ lực lượng trong Đảng, dốc toàn lực cứu trợ cứu nạn.
Trong lòng Murayama Tomiichi rất rõ, điều này không phải cho thấy mỗi kẻ trong Đảng Tân Tiến đều là vì nước vì dân chí công vô tư, chẳng qua là nếu làm loạn tình thế chính trị trong hoàn cảnh này sẽ mất đi lòng dân. Hơn nữa cho dù có lật đổ thành công ông ta, sau khi bước lên vũ đài chính trị há chẳng phải tự mình đi thu dọn cái cục diện rối rắm đảo Kobe này. Haha, cái cục diện rối rắm này dễ chỉnh đốn lại sao?
Nhưng mà kệ cho những kẻ này rốt cuộc là thật lòng đi cứu trợ, hay là còn có dụng tâm khác, có thể khiến cho cục diện chính trị Nhật Bản tạm thời bình ổn một thời gian “ Lực lượng chính phủ có thể tập trung phòng chống động đất, cứu trợ cứu nạn” chung quy xem như là chuyện tốt!
Từ tối qua sau khi biết được Kobe xảy ra động đất, Muramaya Tomiichi liền quá bận rộn tổ chức phòng chống động đất, cứu tế, gần như không có một chút thời gian nào chợp mắt. Ông ta tự mình thành lập “Biện pháp đối phó động đất”, cũng đặc biệt bổ nhiệm “ Đối phó động đất đại thần”. Quyết định ngày 25, xuất đầu lộ diện bất kể nguy hiểm, tới khu thiên tai Kobe để thị sát. Nhưng ông ta cứ cảm thấy ý chí của bản thân không thể thông suốt. Thói chủ nghĩa quan liêu của chính phủ Nhật có thể nói đã ăn sâu bén rễ, muốn trong một khoảng thời gian ngắn xoay chuyển, nói thì dễ, làm mới thật khó. Chưa cần nói chuyện khác, chỉ riêng nói tới việc giải nguy cứu tế yêu cầu vật tư. Nếu phải chuyển từ Tokyo tới Kobe thì thời gian vận chuyển các văn kiện ở các Bộ ngành chính phủ yêu cầu con dấu phê chuẩn, gần như là không có thời gian. Xử lý công việc như vậy, trong thời bình thì cũng chẳng sao, nhưng trong thời điểm như thời khắc sinh mệnh này, có vẻ vô cùng gian nan.
Murayama Tomiichi không phải không biết sự bất mãn của giới truyền thông đối với công tác cứu tế chậm chạp của nội các Murayama, nhưng là chính phủ liên kết ba đảng, vì tranh giành quyền lực, giữa ba đảng cũng không ngừng xung đột, cho dù hôm nay mọi người đang đồng tâm hiệp lực, hết thảy cứu tế chống động đất cũng không thể dễ dàng làm việc gì theo ý mình. Chức thủ tướng này của ông ta tuy là người đứng đầu chính phủ Nhật Bản, nhưng nhiều khi cũng lực bất tòng tâm.
“ Chi bằng quay lại!” trong lòng ông ta chợt nổi lên ý lui. Theo chính trị bao nhiêu năm như vậy, cũng đã ngồi qua ngai vàng Thủ tướng, bản thân cũng đã hơn 70 tuổi, còn gì tiếc nuối? Đặc biệt là cái chức Thủ tướng này, cuối cùng vẫn bị bắt từ chức, không bằng chủ động thoái chức, như vậy ít nhiều cũng có thể bảo tồn thể diện gia tộc.
Murayama Tomiichi lắc lắc đầu, đưa ánh mắt hướng về đống văn kiện trên bàn, cho dù phải lui, cũng phải chờ ngày hoàn thành cứu tế giải nguy cho Kobe, tất cả lại lần nữa đi vào quỹ đạo mới suy tính tiếp. Nếu không bản thân há chẳng phải kẻ đảo ngũ trên chiến trường sao!
Âm thanh bước chân dồn dập truyền tới, thư kí của Murayama vội vàng bước tới nói:
-Thủ tướng, rắc rối lớn rồi, các nơi Nhật Bản xuất hiện rất nhiều đội biểu tình!
-Cái gì? Vào lúc này?
Murayama kinh hãi, bây giờ đã là 10h đêm, lại đang rét đậm, khu vực Kobe còn đang bị dư chấn uy hiếp, trăm ngàn người dân bị nạn đang gào khóc đợi chờ, chính phủ cũng vì việc này mà bị công kích nặng nề, sao lại có thể xuất hiện biểu tình chứ?
Thư ký kể tóm tắt tình hình một lần, nửa tiếng mới xong, các nơi xuất hiện biểu tình, chủ yếu do thanh niên làm chủ, người trung tuổi, cao tuổi khá ít, trong đó đội có quy mô nhất, chưa thống kê hoàn toàn cũng đã vượt qua năm mươi ngàn người, hơn nữa cùng với việc diễu hành thị uy, rất nhiều thanh niên Nhật cong tiến hành báo thù những người đã chỉ trích Phương Minh Viễn nặng nề trên các phương tiện truyền thông trước đây. Một vài đoàn thể xã hội thậm chí còn bị hàng trăm thanh niên tấn công, bị đánh trọng thương, sân bãi đoàn thể bị phá hư.
Trong đó còn nhấn mạnh đề cập tới Sở trưởng Sở nghiên cứu động đất, Komura Keisan bị nhiều người ẩu đả hôn mê, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Kết quả chẩn đoán bước đầu, tuy là không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng sống mũi, cánh tay phải, chân trái gãy xương, cánh tay trái gãy xương nghiêm trọng, toàn thân chỗ nào cũng là vết thương.
-Yêu cầu truy cứu trách nhiệm của chính phủ và các bộ ngành có liên quan, cùng với đó đòi lại công đạo cho cậu Phương.
Hai hàng lông mày rậm của Murayama nhíu lại, đối với cảnh ngộ của Komura Kensai ông ta hoàn toàn không để trong lòng, đội diễu hành thị uy đưa ra những yêu cầu như vậy cũng không nằm ngoài sự dự liệu của ông ta, chỉ có điều ông takhông ngờ tới, lại đúng lúc này, lũ người này lại làm loạn như vậy. Tuy nhiên ông lại nghĩ, tuổi trẻ mà, khí huyết phừng phừng, hẳn nhiên là không thể giống như những người lớn tuổi đã tiến vào xã hội, bị hiện thực thúc ép, làm việc cũng đều nhìn trước ngó sau, lấy đại cục làm trọng.
Tuy nhiên.... Murayama lại chớp mắt, vào lúc này xuất hiện biểu tình chắc chắn là khiến cho tình trạng đã hỗn loạn càng thêm căng thẳng, trật tự xã hội Nhật khiến cho công tác cứu tế giải nguy có chút phiền toái, nhưng bất kì chuyện gì cũng có mặt tốt mặt xấu, chỉ là xem ông ta có thể tránh hại kiếm lợi được hay không. Trận diễu hành thị uy này diễn ra trên toàn quốc, nếu nói lợi dụng mặt tốt của nó, chưa hẳn không phải là công cụ sắc bén phá tan thể chế cứng nhắc hiện giờ.
Chỉ là làm thế nào mới có thể sử dụng được phần lực lượng này? Murayama chìm trong trầm ngâm.
Đối mặt với việc phát sinh hành động diễu hành thị uy này, nội các Nhật nhanh chóng tuyên bố mệnh lệnh, yêu cầu đội tự vệ đóng quân ở các nơi lập tức tiến vào địa phương trợ giúp cảnh sát khu vực, duy trì ổn định trật tự xã hội, cam đoan sẽ không phát sinh lần nữa sự kiện tập trung vũ lực có quy mô lớn như thế, cùng đó không ảnh hưởng tới công tác trợ giúp khu động đất, yếu cầu chính quyền địa phương cung cấp phương tiện cho đội diễu hành thị uy.
Đồng thời, Murayama Tomiichi còn có bài phát biểu trên truyền hình, thừa nhận các mặt công tác cứu trợ của Chính phủ cho khu vực động đất Kobe còn chưa đủ, vì vậy, ông ta biểu thị xin lỗi với dân bị nạn ở Kobe nói riêng và cả nước nói chung, cùng với đó hứa sẽ dốc toàn lực thúc đẩy cải cách bộ máy chính phủ, tăng tốc độ giải nguy cứu tế, và mời dân chúng cả nước giám sát. Nhưng để đảm bảo cho công tác cứu tế ở khu Kobe, ông ta khẩn cầu các nhóm tham gia diễu hành thị uy không nên có các hành động quá khích, ảnh hưởng đến công tác cứu hộ cứu nạn.
Cứ thế, khi có chút không khống chế được cục diện thì lại được Marayama Tomiichi khống chế.
Sau đó, theo sự thống kê của bộ ngành có liên quan, trong một đêm, biểu tình lớn nhỏ trải khắp nước Nhật, rối loạn, ẩu đả hơn nghìn trận, có tới năm mươi tám người chết, hơn năm nghìn người bị thương.
Không có cơ quan quản lý tình hình khẩn cấp trung ương, sau trận đại nạn này, ngoài mệnh lệnh của Murayama Tomiichi với đội tự vệ kịp thời hành động ra, giây đầu tiên gần như không thấy được sự chỉ huy có hiệu quả của chính phủ!
Ví dụ như, sau khi trận động đất xảy ra, các nước trên thế giới đều thấy đó mà kinh hoàng, không chỉ lập tức quyên góp các loại vật tư cứu tế Nhật Bản mà lúc ấy còn có rất nhiều đội cứu trợ của chính phủ các quốc gia ngỏ lời xin việc trợ chính phủ Nhật, hy vọng rằng có thể tới khu vực Hanshin cứu trợ các nạn nhân, nhưng lại không được các bộ ngành có liên quan của chính phủ Nhật Bản phê chuẩn.
Lúc ấy, hạm đội thuyền số 7 của Mĩ đều đã cập bến đảo Kobe, chuẩn bị phát động máy bay trực thăng tham gia cứu viện, nhưng như cũ là sự chậm chạp không được chính phủ của nước đồng minh cho phép. Người Mĩ mặc dù có lòng ra tay cứu viện nhưng cũng chỉ có thể đứng trên biển cách khu động đất không xa lo lắng đợi chờ. Tuy nói là khu vực thiên tai lúc đó đã làm thương số lượng lớn người dân, bởi vì giao thông tê liệt và số lượng phi cơ trực thăng cùng với số lượng đội tự vệ được phái tới chấp hành nhiệm vụ không đủ, chậm chạp không thể chuyển tới các khu bệnh viện lân cận chữa trị.
Hơn nữa sau khi phát sinh trận động đất, đội ngũ cứu viện phát hiện xe cứu hỏa, xe cấp cứu, các loại phương tiện cứu tế và vật tư cứu trợ của thành phố Kobe thiếu thốn trầm trọng, vội vàng yêu cầu Chính phủ ra mặt điều động nhân lực, tài nguyên người và của để giảm bớt áp lực cung cầu, nhưng ngược lại lại gần như không thấy sự chỉ huy cùng với sự liên lạc của Chính phủ.
Murayama Tomiichi đã bảy mươi mốt tuổi, vì việc này mà vô cùng đau đầu.
Murayama Tomiichi là Đảng viên Đảng Xã hội, là thủ tướng Nhật Bản, cùng với đó ba Đảng là Đảng Xã hội, Đảng Tự do dân chủ và Đảng Tân Tiến đã liên kết quyền lực đảm nhiệm chức Thủ tướng, nhậm chức ngày 30 tháng 6 năm 1994, là Thủ tướng chính quyền liên kết ba Đảng. Để cam đoan cục diện chính quyền Nhật Bản bình ổn, Murayama Tomiichi đã phải mất nhiều tâm huyết, nhưng sự liên kết chính quyền ba Đảng, ý trời đã quyết định cục diện chính trị Nhật không thể ổn định như khi thống nhất một Đảng, sự đấu đá giữa những người trong giới chính trị có thể nói hết lớp này tới lớp khác, trùng trùng điệp điệp!
Vào lúc này còn cố tình xảy ra trận động đất 7.9 độ Richter lại càng khiến cho Murayama Tomiichi cảm thấy họa vô đơn chí.
Nói thì là sau khi biết trận động đất kinh hoàng xảy ra, nội bộ chính phủ liên hợp ba đảng đấu tranh đề xuất cứu người trước tiên, dùng biện pháp toàn lực chống lại trận động đất. Chủ tịch Quốc hội Đảng Xã hội Yamahana Sadao đã đề ra “Chính trị miễn chiến bài” (trong chính trị không đấu tranh), biểu thị “Tất cả ưu tiên phòng chống động đất”.
Còn thành viên của Đảng Tân Tiến công khai chỉ trích lãnh đạo nội các Murayama bất lực trong việc chống lại động đất nhưng cũng tỏ vẻ rõ ràng, suy nghĩ tới việc Quốc hội cần phải lập tức thông qua dự toán chống động đất. Tạm dừng lại sự chống đối vô thời hạn với chính quyền của Murayama ở Quốc hội. Đồng thời Đảng Tân Tiến cũng đều thành lập “Biện pháp đối phó động đất”, tập trung toàn bộ lực lượng trong Đảng, dốc toàn lực cứu trợ cứu nạn.
Trong lòng Murayama Tomiichi rất rõ, điều này không phải cho thấy mỗi kẻ trong Đảng Tân Tiến đều là vì nước vì dân chí công vô tư, chẳng qua là nếu làm loạn tình thế chính trị trong hoàn cảnh này sẽ mất đi lòng dân. Hơn nữa cho dù có lật đổ thành công ông ta, sau khi bước lên vũ đài chính trị há chẳng phải tự mình đi thu dọn cái cục diện rối rắm đảo Kobe này. Haha, cái cục diện rối rắm này dễ chỉnh đốn lại sao?
Nhưng mà kệ cho những kẻ này rốt cuộc là thật lòng đi cứu trợ, hay là còn có dụng tâm khác, có thể khiến cho cục diện chính trị Nhật Bản tạm thời bình ổn một thời gian “ Lực lượng chính phủ có thể tập trung phòng chống động đất, cứu trợ cứu nạn” chung quy xem như là chuyện tốt!
Từ tối qua sau khi biết được Kobe xảy ra động đất, Muramaya Tomiichi liền quá bận rộn tổ chức phòng chống động đất, cứu tế, gần như không có một chút thời gian nào chợp mắt. Ông ta tự mình thành lập “Biện pháp đối phó động đất”, cũng đặc biệt bổ nhiệm “ Đối phó động đất đại thần”. Quyết định ngày 25, xuất đầu lộ diện bất kể nguy hiểm, tới khu thiên tai Kobe để thị sát. Nhưng ông ta cứ cảm thấy ý chí của bản thân không thể thông suốt. Thói chủ nghĩa quan liêu của chính phủ Nhật có thể nói đã ăn sâu bén rễ, muốn trong một khoảng thời gian ngắn xoay chuyển, nói thì dễ, làm mới thật khó. Chưa cần nói chuyện khác, chỉ riêng nói tới việc giải nguy cứu tế yêu cầu vật tư. Nếu phải chuyển từ Tokyo tới Kobe thì thời gian vận chuyển các văn kiện ở các Bộ ngành chính phủ yêu cầu con dấu phê chuẩn, gần như là không có thời gian. Xử lý công việc như vậy, trong thời bình thì cũng chẳng sao, nhưng trong thời điểm như thời khắc sinh mệnh này, có vẻ vô cùng gian nan.
Murayama Tomiichi không phải không biết sự bất mãn của giới truyền thông đối với công tác cứu tế chậm chạp của nội các Murayama, nhưng là chính phủ liên kết ba đảng, vì tranh giành quyền lực, giữa ba đảng cũng không ngừng xung đột, cho dù hôm nay mọi người đang đồng tâm hiệp lực, hết thảy cứu tế chống động đất cũng không thể dễ dàng làm việc gì theo ý mình. Chức thủ tướng này của ông ta tuy là người đứng đầu chính phủ Nhật Bản, nhưng nhiều khi cũng lực bất tòng tâm.
“ Chi bằng quay lại!” trong lòng ông ta chợt nổi lên ý lui. Theo chính trị bao nhiêu năm như vậy, cũng đã ngồi qua ngai vàng Thủ tướng, bản thân cũng đã hơn 70 tuổi, còn gì tiếc nuối? Đặc biệt là cái chức Thủ tướng này, cuối cùng vẫn bị bắt từ chức, không bằng chủ động thoái chức, như vậy ít nhiều cũng có thể bảo tồn thể diện gia tộc.
Murayama Tomiichi lắc lắc đầu, đưa ánh mắt hướng về đống văn kiện trên bàn, cho dù phải lui, cũng phải chờ ngày hoàn thành cứu tế giải nguy cho Kobe, tất cả lại lần nữa đi vào quỹ đạo mới suy tính tiếp. Nếu không bản thân há chẳng phải kẻ đảo ngũ trên chiến trường sao!
Âm thanh bước chân dồn dập truyền tới, thư kí của Murayama vội vàng bước tới nói:
-Thủ tướng, rắc rối lớn rồi, các nơi Nhật Bản xuất hiện rất nhiều đội biểu tình!
-Cái gì? Vào lúc này?
Murayama kinh hãi, bây giờ đã là 10h đêm, lại đang rét đậm, khu vực Kobe còn đang bị dư chấn uy hiếp, trăm ngàn người dân bị nạn đang gào khóc đợi chờ, chính phủ cũng vì việc này mà bị công kích nặng nề, sao lại có thể xuất hiện biểu tình chứ?
Thư ký kể tóm tắt tình hình một lần, nửa tiếng mới xong, các nơi xuất hiện biểu tình, chủ yếu do thanh niên làm chủ, người trung tuổi, cao tuổi khá ít, trong đó đội có quy mô nhất, chưa thống kê hoàn toàn cũng đã vượt qua năm mươi ngàn người, hơn nữa cùng với việc diễu hành thị uy, rất nhiều thanh niên Nhật cong tiến hành báo thù những người đã chỉ trích Phương Minh Viễn nặng nề trên các phương tiện truyền thông trước đây. Một vài đoàn thể xã hội thậm chí còn bị hàng trăm thanh niên tấn công, bị đánh trọng thương, sân bãi đoàn thể bị phá hư.
Trong đó còn nhấn mạnh đề cập tới Sở trưởng Sở nghiên cứu động đất, Komura Keisan bị nhiều người ẩu đả hôn mê, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Kết quả chẩn đoán bước đầu, tuy là không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng sống mũi, cánh tay phải, chân trái gãy xương, cánh tay trái gãy xương nghiêm trọng, toàn thân chỗ nào cũng là vết thương.
-Yêu cầu truy cứu trách nhiệm của chính phủ và các bộ ngành có liên quan, cùng với đó đòi lại công đạo cho cậu Phương.
Hai hàng lông mày rậm của Murayama nhíu lại, đối với cảnh ngộ của Komura Kensai ông ta hoàn toàn không để trong lòng, đội diễu hành thị uy đưa ra những yêu cầu như vậy cũng không nằm ngoài sự dự liệu của ông ta, chỉ có điều ông takhông ngờ tới, lại đúng lúc này, lũ người này lại làm loạn như vậy. Tuy nhiên ông lại nghĩ, tuổi trẻ mà, khí huyết phừng phừng, hẳn nhiên là không thể giống như những người lớn tuổi đã tiến vào xã hội, bị hiện thực thúc ép, làm việc cũng đều nhìn trước ngó sau, lấy đại cục làm trọng.
Tuy nhiên.... Murayama lại chớp mắt, vào lúc này xuất hiện biểu tình chắc chắn là khiến cho tình trạng đã hỗn loạn càng thêm căng thẳng, trật tự xã hội Nhật khiến cho công tác cứu tế giải nguy có chút phiền toái, nhưng bất kì chuyện gì cũng có mặt tốt mặt xấu, chỉ là xem ông ta có thể tránh hại kiếm lợi được hay không. Trận diễu hành thị uy này diễn ra trên toàn quốc, nếu nói lợi dụng mặt tốt của nó, chưa hẳn không phải là công cụ sắc bén phá tan thể chế cứng nhắc hiện giờ.
Chỉ là làm thế nào mới có thể sử dụng được phần lực lượng này? Murayama chìm trong trầm ngâm.
Đối mặt với việc phát sinh hành động diễu hành thị uy này, nội các Nhật nhanh chóng tuyên bố mệnh lệnh, yêu cầu đội tự vệ đóng quân ở các nơi lập tức tiến vào địa phương trợ giúp cảnh sát khu vực, duy trì ổn định trật tự xã hội, cam đoan sẽ không phát sinh lần nữa sự kiện tập trung vũ lực có quy mô lớn như thế, cùng đó không ảnh hưởng tới công tác trợ giúp khu động đất, yếu cầu chính quyền địa phương cung cấp phương tiện cho đội diễu hành thị uy.
Đồng thời, Murayama Tomiichi còn có bài phát biểu trên truyền hình, thừa nhận các mặt công tác cứu trợ của Chính phủ cho khu vực động đất Kobe còn chưa đủ, vì vậy, ông ta biểu thị xin lỗi với dân bị nạn ở Kobe nói riêng và cả nước nói chung, cùng với đó hứa sẽ dốc toàn lực thúc đẩy cải cách bộ máy chính phủ, tăng tốc độ giải nguy cứu tế, và mời dân chúng cả nước giám sát. Nhưng để đảm bảo cho công tác cứu tế ở khu Kobe, ông ta khẩn cầu các nhóm tham gia diễu hành thị uy không nên có các hành động quá khích, ảnh hưởng đến công tác cứu hộ cứu nạn.
Cứ thế, khi có chút không khống chế được cục diện thì lại được Marayama Tomiichi khống chế.
Sau đó, theo sự thống kê của bộ ngành có liên quan, trong một đêm, biểu tình lớn nhỏ trải khắp nước Nhật, rối loạn, ẩu đả hơn nghìn trận, có tới năm mươi tám người chết, hơn năm nghìn người bị thương.
/1605
|