Thời gian đảo mắt đã tới tháng 4, thời tiết Bắc Kinh đã không còn cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, có thể nói là khoảng thời gian hiếm hoi trong năm khi mà thời tiết không lạnh không nóng, chỉ hơi có chút gió to mà thôi.
Thế nhưng đối với Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng mà nói, họ căn bản không có thời gian tận hưởng thời tiết này, bọn họ sắp tới phải thi đại học rồi. Tuy rằng Phương Minh Viễn đã sớm nói, nếu như kết quả thi không tốt, đại học Hong Kong, Nhật Bản hay nước Mĩ, bọn họ có thể chọn lựa tùy thích, nhưng ba người vẫn cảm thấy cực cực khổ khổ học tập nhiều năm như vậy, nếu không thể thi thật tốt, không nói tới phải xin lỗi ai khác, họ tước tiên phải xin lỗi chính bản thân mình.
Về phần Phương Minh Viễn, hắn đối với việc thi đại học không coi trọng lắm. Sau trận động đất Kobe, hắn không thể không ở Nhật Bản một thời gian, rất nhiều chuyện hắn phải tự mình xử lý, bận bịu như vậy, hắn căn bản không có thời gian học tập. Nhất là trải qua sự việc lần này, trong mắt rất nhiều người Chính phủ Hoa Hạ, Phương Minh Viễn đã trở thành cây cầu kết nối giữa Hoa Hạ và Nhật Bản, người trong mắt người Nhật Bản có thanh danh lớn, lại còn có quan hệ tốt với lãnh đạo Nhật Bản, ở Hoa Hạ đúng là không có nhiều.
Có Phương Minh Viễn đứng ở giữa trung gian, trên phương diện chính trị, Hoa Hạ có thêm một lợi thế trao đổi với Nhật Bản, hơn nữa trải qua sự việc lần này, không ít đoàn thể Nhật Bản đã phải chịu đả kích không nhỏ, chẳng những bị chính người nước mình chửi rủa, còn phải công khai xin lỗi Phương Minh Viễn, thậm chí mấy đoàn thể trước đây đã dùng vũ lực với Phương Minh Viễn, lúc này đây không thể không bồi thường cho Phương Minh Viễn, việc này coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Về phần nhà họ Phương, trong cơn sóng gió phong ba lần này, cũng có thu hoạch không nhỏ. Không kể tới việc công ty Nippon Steel chuyển nhượng kỹ thuật và công nghệ sản xuất đường ray dài, những khoản vay Nhật Bản cho vay cũng được Chính phủ Nhật Bản cam đoan không thu lãi suất, mà khoản vay này, kì hạn không lãi suất lên tới tận 30 năm! Hơn nữa kỹ thuật lấy được cũng là một trong những kỹ thuật Hoa Hạ đang cần nhất, nếu không muốn nói là quan trọng bậc nhất!
Trọng yếu hơn là, hợp đồng chuyển nhượng này mang tính lũng đoạn, hay nói cách khác, công ty Nippon Steel sẽ không chuyển nhượng kỹ thuật này cho bất cứ xí nghiệp Hoa Hạ nào khác, còn nhà họ Phương có thể cung cấp cho bất cứ xí nghiệp trong nước nào sử dụng kỹ thuật này!
Một khi sau này dự án tàu cao tốc được bộ Đường sắt thông qua, cho dù là kẻ ngu cũng có thể hiểu, đơn đặt hàng tới nhà họ Phương nhất định là liên tục không ngừng! Tới lúc đó, cho dù là nói phải đếm tiền tới mức co rút gân tay, cũng không có gì là lạ. Nhưng mặc kệ trong nước có bao nhiêu người đỏ mắt thèm muốn, lúc này cũng không dám nói cái gì, bởi kỹ thuật bậc nhất này, Hoa Hạ thật ra đã sớm muốn có, nhưng bên phía Nhật Bản đối với chuyện này vẫn luôn cự tuyệt đàm phán, không có đường nào thương lượng, căn bản chưa bao giờ có ý định chuyển nhượng. Nếu lần này không phải do nhiều nhân tố tác động, lại lo lắng tới cảm xúc của nhân dân Nhật Bản, công ty Nippon Steel cũng sẽ không dễ dàng nhả ra như thế.
Có thể lấy về kỹ thuật này, đã khiến tất cả mọi người trong bộ Đường sắt cơ hồ vui mừng tới phát cuồng, kỹ thuật chế tạo đường ray dài, kì thật không phải không thể áp dụng cho đường ray bình thường, chẳng qua do phí tổn khá lớn, nên không thể sử dụng rộng rãi, nhưng vẫn có thể áp dụng ở một số tuyến đường sắt trọng điểm, đề cao tốc độ tàu hiện tại, giảm bớt xóc nảy, đề cao chất lượng chuyến đi, đem lại lợi ích lớn cho người sử dụng.
Tô Hoán Đông sau khi biết được tin tức này, mừng rỡ tới mức cả ngày cười toe toét, không khép miệng lại được, làm không ít người tưởng rằng ông ta lại sắp có cháu bế! Thậm chí có người còn cho rằng phải là một bé trai mập mạp nữa!
Sự thật là do Phương Minh Viễn đã nhận lời, sau khi lấy được kỹ thuật này, sẽ chuyển nhượng cho xí nghiệp của bộ Đường sắt với giá cả hợp lý, dù sao thì khoản nợ ba tỷ nhân dân tệ Nhật Bản cho nhà họ Phương vay vẫn còn đó! Mặc dù như vậy, nhưng chuyện Phương Minh Viễn nhận lời chuyển nhượng vẫn khiến Tô Hoán Đông và các lãnh đạo Chính phủ Hoa Hạ mười phần hài lòng.
Đàm phán giữa hai bên sau ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, trong đám người có mặt lúc đàm phán, kì thật cũng có một số lượng lớn chuyên gia bộ Đường sắt. Sau đó, trong tổng số những người được cử sang công ty Nippon Steel học tập, có đến 70% là tinh anh do các doanh nghiệp đường sắt Hoa Hạ cử đi, còn lại 30% cũng là từ các xí nghiệp này chọn ra một số người có tiềm năng, bọn họ sau này sẽ chính là nòng cốt về phương diện kỹ thuật trong nhà máy của nhà họ Phương. Hơn nữa những xí nghiệp này đã kí kết hợp đồng với nhà họ Phương, 70% tinh anh này, cũng sẽ công tác ở nhà máy chế tạo nhà họ Phương ba năm, trợ giúp nhà máy đi vào quỹ đạo hoạt động ổn định.
Không ít người nói lần này Phương Minh Viễn hành động như vậy là thiệt thòi lớn, kỹ thuật hạng nhất như vậy, nếu Hoa Hạ tự nghiên cứu chế tạo, ít nhất cũng phải mất khoảng ba tới năm năm, mà đây còn là trong trường hợp phía trên không có chỉ huy sai lầm, kinh phí tài trợ cho nghiên cứu cũng phải đầy đủ. Dựa vào quan hệ của Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông, độc chiếm kỹ thuật chế tạo này mười năm, cũng không ai dám nói gì. Thế nhưng bây giờ hắn lại quyết định chuyển nhượng cho các doanh nghiệp nhà nước khác, điều này có khác gì tự tay bỏ đi lợi nhuận lớn!
Phương Minh Viễn thì không cho rằng như vậy, một cái nhà máy sắt thép mới xây dựng, cơ hồ lấy đi hết nhân tài mà sản nghiệp sắt thép nhà họ Phương tích lũy mấy năm nay, bây giờ lại thêm một cái nhà máy chế tạo đường ray, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhà họ Phương căn bản không có đủ nhân tài đưa ra. Mặc dù nói có thể đi lôi kéo người của các doanh nghiệp nhà nước, lấy tài lực hùng hậu của nhà họ Phương hiện tại, cùng ảnh hưởng trong nước, điều này cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Thế nhưng, nếu làm như vậy, tất nhiên sẽ đắc tội với không ít người, không chỉ vì làm tổn hại tới căn cơ của họ, mà còn vì độc chiếm kỹ thuật, tham lam ăn mảnh!
Ngành chế tạo đường ray không thể so sánh với ngành quảng cáo, càng không thể so với ngành máy tính, những ngành này đều là những ngành mới xuất hiện, không thuộc về bất cứ tập đoàn nhà nước nào, ai nhanh tay lấy được thì người đó lấy được nhiều, cho dù bên trên có người không hài lòng, cũng không nói được gì, tối đa cũng chỉ âm thầm động tay động chân một chút.
Nhưng ngành chế tạo đường ray thì khác, không xuất ra chỗ tốt cho những người này, họ nhất định sẽ náo loạn lên không để người khác được yên, so sánh với việc để chuyện đơn giản thành phức tạp, không bằng chia cái bánh ngọt này cho họ. Dù sao trong tương lai thị trường đường sắt cao tốc Hoa Hạ cũng lớn, Phương Minh Viễn tự biết mình cũng không ăn hết được. Hơn nữa những doanh nghiệp được mình chuyển nhượng và chia sẻ lợi nhuận, cũng tương đương là đeo vào cổ họ một cái xích.
Kỹ thuật nếu có thể trao tặng, vậy đương nhiên cũng có thể cướp đoạt! Nếu hắn sau khi cướp đoạt mà vẫn còn tiếp tục sản xuất, không cần Phương Minh Viễn ra mặt, công ty Nippon Steel cũng sẽ tự tìm tới cửa. Hắc hắc, những người trong nước này, đừng xem ngày thường đối đãi với nhân dân như Hoàng đế thời cổ đại, thế nhưng lúc đối mặt với người ngoại quốc, so với con mèo còn nhu thuận hơn! Vì thế nếu cho những xí nghiệp này lợi ích càng lớn, thì sau này sự đoàn kết của họ với nhà họ Phương cũng càng mạnh.
Trừ khi tới một ngày nào đó, trong số bọn họ có người có thể nghiên cứu phát triển kỹ thuật tốt hơn kỹ thuật hiện tại! Nhưng, Phương Minh Viễn sẽ cho bọn họ có cơ hội này sao? Nhà máy sản xuất thiết bị cán ép Tần Tây cũng sắp hoàn thành, có kỹ thuật mua từ công ty sắt thép Albert, và kỹ thuật đến từ ngành sắt thép nước Nga, cùng với kỹ thuật mấy năm nay nhà họ Phương tích lũy trong nước, có thể nói, cơ sở phát triển nghiên cứu của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vô cùng chắc chắn.
Chỉ là trong nước không có nhiều người ý thức được tác dụng của nó trong tương lai lớn tới mức nào.
Hơn nữa dâng ra kỹ thuật này, không chỉ giúp địa vị chính trị của Tô Hoán Đông càng thêm vững vàng, đồng thời cũng tranh thủ được không ít sự yêu mến của các lãnh đạo tối cao quốc gia, điều này đối với sự phát triển của nhà họ Phương trong tương lai, không thể nghi ngờ là mười phần trọng yếu!
Những gì nhà họ Phương đoạt được, còn có cổ phần của công ty Thế Gia. Phương Minh Viễn lúc này đây phải che tai mắt mọi người – một số gia tộc nắm giữ cổ phần công ty Thế Gia kia, nguyên bản là công ty nước Mĩ mang danh nghĩa Cameron, nay đã chính thức thay đổi sang danh nghĩa Phương Minh Viễn. Hơn nữa không chỉ như vậy, những người trong ban giám đốc muốn đá Phương Minh Viễn ra khỏi hội đồng quản trị công ty thế gia, đều phải trả giá hoặc ít hoặc nhiều, trong đó Hạ Mã Chính Đạo là bi thảm nhất, tổng cổ phần y nắm giữ là 7%, toàn bộ đều bị Phương Minh Viễn thu mua, cổ phần Phương Minh Viễn nắm giữ trong công ty thế gia, đã lên tới 15%, chỉ xếp sau 31% của Trung Sơn Hùng, cùng với Vũ Điền Trọng là cổ đông lớn thứ hai công ty. Hay nói cách khác, hiện giờ trong công ty thế gia, ba người Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng, đã hoàn toàn khống chế cổ phần. Chỉ cần giữa ba người không xảy ra mâu thuẫn, thì trên đời này không có người nào có thể khiêu chiến địa vị của bọn họ trong công ty.
Đối với chuyện này, trong lòng Trung Sơn Hùng cũng có chút cảm xúc không biết diễn tả thế nào. Tuy rằng nói, ở trận phong ba lần này, y luôn đứng bên phía Phương Minh Viễn, nên cổ phần trong tay y cũng được tăng lên, thế nhưng nếu Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng hợp tác, thì cổ phiếu trong tay họ cũng chỉ kém y một chút mà thôi, chuyện này khiến y có chút bất an. Nhưng địa vị của Phương Minh Viễn ở công ty hiện giờ cũng đã vững chắc như Thái Sơn, nhất là sau trận động đất Kobe, không chỉ “Thiếu niên nguyệt san” và lượng tiêu thụ công ty Game Station tăng vọt, lượng tiêu thụ của công ty thế gia cũng tăng lên rõ ràng.
Đối với kết quả như vậy, Vũ Điền Trọng tất nhiên vui mừng, bởi như thế địa vị của gia tộc Vũ Điền trong công ty không thể nghi ngờ là tiến lên một bước dài, tiếng nói trong công ty và thực quyền cũng tăng lên rõ ràng. Hơn nữa địa vị Phương Minh Viễn trong xã hội Nhật Bản tăng lên nhanh chóng, đối với gia tộc Vũ Điền cũng là một chuyện tốt! Mặc dù quan hệ giữa Vũ Điền Quang Ly và Phương Minh Viễn không được công khai với bên ngoài, nhưng với cao tầng Chính phủ Nhật bản, chuyện này không phải bí mật gì đáng nói. Chỉ cần Phương Minh Viễn ở thời điểm thích hợp có thể vì gia tộc Vũ Điền mà ra mặt, Vũ Điền Trọng tin tưởng rằng, tại nước ngoài thì không biết ra sao, nhưng ở trong Nhật Bản, cho dù là người nào cũng không thắng được gia tộc Vũ Điền.
Có điều tất cả những thứ này, so sánh với những gì Phương Minh Viễn thu được ở thị trường chứng khoán Tokyo, cũng chỉ như đệ tử gặp sư phụ mà thôi, có thể nói là một trời một vực!
Thế nhưng đối với Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng mà nói, họ căn bản không có thời gian tận hưởng thời tiết này, bọn họ sắp tới phải thi đại học rồi. Tuy rằng Phương Minh Viễn đã sớm nói, nếu như kết quả thi không tốt, đại học Hong Kong, Nhật Bản hay nước Mĩ, bọn họ có thể chọn lựa tùy thích, nhưng ba người vẫn cảm thấy cực cực khổ khổ học tập nhiều năm như vậy, nếu không thể thi thật tốt, không nói tới phải xin lỗi ai khác, họ tước tiên phải xin lỗi chính bản thân mình.
Về phần Phương Minh Viễn, hắn đối với việc thi đại học không coi trọng lắm. Sau trận động đất Kobe, hắn không thể không ở Nhật Bản một thời gian, rất nhiều chuyện hắn phải tự mình xử lý, bận bịu như vậy, hắn căn bản không có thời gian học tập. Nhất là trải qua sự việc lần này, trong mắt rất nhiều người Chính phủ Hoa Hạ, Phương Minh Viễn đã trở thành cây cầu kết nối giữa Hoa Hạ và Nhật Bản, người trong mắt người Nhật Bản có thanh danh lớn, lại còn có quan hệ tốt với lãnh đạo Nhật Bản, ở Hoa Hạ đúng là không có nhiều.
Có Phương Minh Viễn đứng ở giữa trung gian, trên phương diện chính trị, Hoa Hạ có thêm một lợi thế trao đổi với Nhật Bản, hơn nữa trải qua sự việc lần này, không ít đoàn thể Nhật Bản đã phải chịu đả kích không nhỏ, chẳng những bị chính người nước mình chửi rủa, còn phải công khai xin lỗi Phương Minh Viễn, thậm chí mấy đoàn thể trước đây đã dùng vũ lực với Phương Minh Viễn, lúc này đây không thể không bồi thường cho Phương Minh Viễn, việc này coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Về phần nhà họ Phương, trong cơn sóng gió phong ba lần này, cũng có thu hoạch không nhỏ. Không kể tới việc công ty Nippon Steel chuyển nhượng kỹ thuật và công nghệ sản xuất đường ray dài, những khoản vay Nhật Bản cho vay cũng được Chính phủ Nhật Bản cam đoan không thu lãi suất, mà khoản vay này, kì hạn không lãi suất lên tới tận 30 năm! Hơn nữa kỹ thuật lấy được cũng là một trong những kỹ thuật Hoa Hạ đang cần nhất, nếu không muốn nói là quan trọng bậc nhất!
Trọng yếu hơn là, hợp đồng chuyển nhượng này mang tính lũng đoạn, hay nói cách khác, công ty Nippon Steel sẽ không chuyển nhượng kỹ thuật này cho bất cứ xí nghiệp Hoa Hạ nào khác, còn nhà họ Phương có thể cung cấp cho bất cứ xí nghiệp trong nước nào sử dụng kỹ thuật này!
Một khi sau này dự án tàu cao tốc được bộ Đường sắt thông qua, cho dù là kẻ ngu cũng có thể hiểu, đơn đặt hàng tới nhà họ Phương nhất định là liên tục không ngừng! Tới lúc đó, cho dù là nói phải đếm tiền tới mức co rút gân tay, cũng không có gì là lạ. Nhưng mặc kệ trong nước có bao nhiêu người đỏ mắt thèm muốn, lúc này cũng không dám nói cái gì, bởi kỹ thuật bậc nhất này, Hoa Hạ thật ra đã sớm muốn có, nhưng bên phía Nhật Bản đối với chuyện này vẫn luôn cự tuyệt đàm phán, không có đường nào thương lượng, căn bản chưa bao giờ có ý định chuyển nhượng. Nếu lần này không phải do nhiều nhân tố tác động, lại lo lắng tới cảm xúc của nhân dân Nhật Bản, công ty Nippon Steel cũng sẽ không dễ dàng nhả ra như thế.
Có thể lấy về kỹ thuật này, đã khiến tất cả mọi người trong bộ Đường sắt cơ hồ vui mừng tới phát cuồng, kỹ thuật chế tạo đường ray dài, kì thật không phải không thể áp dụng cho đường ray bình thường, chẳng qua do phí tổn khá lớn, nên không thể sử dụng rộng rãi, nhưng vẫn có thể áp dụng ở một số tuyến đường sắt trọng điểm, đề cao tốc độ tàu hiện tại, giảm bớt xóc nảy, đề cao chất lượng chuyến đi, đem lại lợi ích lớn cho người sử dụng.
Tô Hoán Đông sau khi biết được tin tức này, mừng rỡ tới mức cả ngày cười toe toét, không khép miệng lại được, làm không ít người tưởng rằng ông ta lại sắp có cháu bế! Thậm chí có người còn cho rằng phải là một bé trai mập mạp nữa!
Sự thật là do Phương Minh Viễn đã nhận lời, sau khi lấy được kỹ thuật này, sẽ chuyển nhượng cho xí nghiệp của bộ Đường sắt với giá cả hợp lý, dù sao thì khoản nợ ba tỷ nhân dân tệ Nhật Bản cho nhà họ Phương vay vẫn còn đó! Mặc dù như vậy, nhưng chuyện Phương Minh Viễn nhận lời chuyển nhượng vẫn khiến Tô Hoán Đông và các lãnh đạo Chính phủ Hoa Hạ mười phần hài lòng.
Đàm phán giữa hai bên sau ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, trong đám người có mặt lúc đàm phán, kì thật cũng có một số lượng lớn chuyên gia bộ Đường sắt. Sau đó, trong tổng số những người được cử sang công ty Nippon Steel học tập, có đến 70% là tinh anh do các doanh nghiệp đường sắt Hoa Hạ cử đi, còn lại 30% cũng là từ các xí nghiệp này chọn ra một số người có tiềm năng, bọn họ sau này sẽ chính là nòng cốt về phương diện kỹ thuật trong nhà máy của nhà họ Phương. Hơn nữa những xí nghiệp này đã kí kết hợp đồng với nhà họ Phương, 70% tinh anh này, cũng sẽ công tác ở nhà máy chế tạo nhà họ Phương ba năm, trợ giúp nhà máy đi vào quỹ đạo hoạt động ổn định.
Không ít người nói lần này Phương Minh Viễn hành động như vậy là thiệt thòi lớn, kỹ thuật hạng nhất như vậy, nếu Hoa Hạ tự nghiên cứu chế tạo, ít nhất cũng phải mất khoảng ba tới năm năm, mà đây còn là trong trường hợp phía trên không có chỉ huy sai lầm, kinh phí tài trợ cho nghiên cứu cũng phải đầy đủ. Dựa vào quan hệ của Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông, độc chiếm kỹ thuật chế tạo này mười năm, cũng không ai dám nói gì. Thế nhưng bây giờ hắn lại quyết định chuyển nhượng cho các doanh nghiệp nhà nước khác, điều này có khác gì tự tay bỏ đi lợi nhuận lớn!
Phương Minh Viễn thì không cho rằng như vậy, một cái nhà máy sắt thép mới xây dựng, cơ hồ lấy đi hết nhân tài mà sản nghiệp sắt thép nhà họ Phương tích lũy mấy năm nay, bây giờ lại thêm một cái nhà máy chế tạo đường ray, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhà họ Phương căn bản không có đủ nhân tài đưa ra. Mặc dù nói có thể đi lôi kéo người của các doanh nghiệp nhà nước, lấy tài lực hùng hậu của nhà họ Phương hiện tại, cùng ảnh hưởng trong nước, điều này cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Thế nhưng, nếu làm như vậy, tất nhiên sẽ đắc tội với không ít người, không chỉ vì làm tổn hại tới căn cơ của họ, mà còn vì độc chiếm kỹ thuật, tham lam ăn mảnh!
Ngành chế tạo đường ray không thể so sánh với ngành quảng cáo, càng không thể so với ngành máy tính, những ngành này đều là những ngành mới xuất hiện, không thuộc về bất cứ tập đoàn nhà nước nào, ai nhanh tay lấy được thì người đó lấy được nhiều, cho dù bên trên có người không hài lòng, cũng không nói được gì, tối đa cũng chỉ âm thầm động tay động chân một chút.
Nhưng ngành chế tạo đường ray thì khác, không xuất ra chỗ tốt cho những người này, họ nhất định sẽ náo loạn lên không để người khác được yên, so sánh với việc để chuyện đơn giản thành phức tạp, không bằng chia cái bánh ngọt này cho họ. Dù sao trong tương lai thị trường đường sắt cao tốc Hoa Hạ cũng lớn, Phương Minh Viễn tự biết mình cũng không ăn hết được. Hơn nữa những doanh nghiệp được mình chuyển nhượng và chia sẻ lợi nhuận, cũng tương đương là đeo vào cổ họ một cái xích.
Kỹ thuật nếu có thể trao tặng, vậy đương nhiên cũng có thể cướp đoạt! Nếu hắn sau khi cướp đoạt mà vẫn còn tiếp tục sản xuất, không cần Phương Minh Viễn ra mặt, công ty Nippon Steel cũng sẽ tự tìm tới cửa. Hắc hắc, những người trong nước này, đừng xem ngày thường đối đãi với nhân dân như Hoàng đế thời cổ đại, thế nhưng lúc đối mặt với người ngoại quốc, so với con mèo còn nhu thuận hơn! Vì thế nếu cho những xí nghiệp này lợi ích càng lớn, thì sau này sự đoàn kết của họ với nhà họ Phương cũng càng mạnh.
Trừ khi tới một ngày nào đó, trong số bọn họ có người có thể nghiên cứu phát triển kỹ thuật tốt hơn kỹ thuật hiện tại! Nhưng, Phương Minh Viễn sẽ cho bọn họ có cơ hội này sao? Nhà máy sản xuất thiết bị cán ép Tần Tây cũng sắp hoàn thành, có kỹ thuật mua từ công ty sắt thép Albert, và kỹ thuật đến từ ngành sắt thép nước Nga, cùng với kỹ thuật mấy năm nay nhà họ Phương tích lũy trong nước, có thể nói, cơ sở phát triển nghiên cứu của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vô cùng chắc chắn.
Chỉ là trong nước không có nhiều người ý thức được tác dụng của nó trong tương lai lớn tới mức nào.
Hơn nữa dâng ra kỹ thuật này, không chỉ giúp địa vị chính trị của Tô Hoán Đông càng thêm vững vàng, đồng thời cũng tranh thủ được không ít sự yêu mến của các lãnh đạo tối cao quốc gia, điều này đối với sự phát triển của nhà họ Phương trong tương lai, không thể nghi ngờ là mười phần trọng yếu!
Những gì nhà họ Phương đoạt được, còn có cổ phần của công ty Thế Gia. Phương Minh Viễn lúc này đây phải che tai mắt mọi người – một số gia tộc nắm giữ cổ phần công ty Thế Gia kia, nguyên bản là công ty nước Mĩ mang danh nghĩa Cameron, nay đã chính thức thay đổi sang danh nghĩa Phương Minh Viễn. Hơn nữa không chỉ như vậy, những người trong ban giám đốc muốn đá Phương Minh Viễn ra khỏi hội đồng quản trị công ty thế gia, đều phải trả giá hoặc ít hoặc nhiều, trong đó Hạ Mã Chính Đạo là bi thảm nhất, tổng cổ phần y nắm giữ là 7%, toàn bộ đều bị Phương Minh Viễn thu mua, cổ phần Phương Minh Viễn nắm giữ trong công ty thế gia, đã lên tới 15%, chỉ xếp sau 31% của Trung Sơn Hùng, cùng với Vũ Điền Trọng là cổ đông lớn thứ hai công ty. Hay nói cách khác, hiện giờ trong công ty thế gia, ba người Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng, đã hoàn toàn khống chế cổ phần. Chỉ cần giữa ba người không xảy ra mâu thuẫn, thì trên đời này không có người nào có thể khiêu chiến địa vị của bọn họ trong công ty.
Đối với chuyện này, trong lòng Trung Sơn Hùng cũng có chút cảm xúc không biết diễn tả thế nào. Tuy rằng nói, ở trận phong ba lần này, y luôn đứng bên phía Phương Minh Viễn, nên cổ phần trong tay y cũng được tăng lên, thế nhưng nếu Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng hợp tác, thì cổ phiếu trong tay họ cũng chỉ kém y một chút mà thôi, chuyện này khiến y có chút bất an. Nhưng địa vị của Phương Minh Viễn ở công ty hiện giờ cũng đã vững chắc như Thái Sơn, nhất là sau trận động đất Kobe, không chỉ “Thiếu niên nguyệt san” và lượng tiêu thụ công ty Game Station tăng vọt, lượng tiêu thụ của công ty thế gia cũng tăng lên rõ ràng.
Đối với kết quả như vậy, Vũ Điền Trọng tất nhiên vui mừng, bởi như thế địa vị của gia tộc Vũ Điền trong công ty không thể nghi ngờ là tiến lên một bước dài, tiếng nói trong công ty và thực quyền cũng tăng lên rõ ràng. Hơn nữa địa vị Phương Minh Viễn trong xã hội Nhật Bản tăng lên nhanh chóng, đối với gia tộc Vũ Điền cũng là một chuyện tốt! Mặc dù quan hệ giữa Vũ Điền Quang Ly và Phương Minh Viễn không được công khai với bên ngoài, nhưng với cao tầng Chính phủ Nhật bản, chuyện này không phải bí mật gì đáng nói. Chỉ cần Phương Minh Viễn ở thời điểm thích hợp có thể vì gia tộc Vũ Điền mà ra mặt, Vũ Điền Trọng tin tưởng rằng, tại nước ngoài thì không biết ra sao, nhưng ở trong Nhật Bản, cho dù là người nào cũng không thắng được gia tộc Vũ Điền.
Có điều tất cả những thứ này, so sánh với những gì Phương Minh Viễn thu được ở thị trường chứng khoán Tokyo, cũng chỉ như đệ tử gặp sư phụ mà thôi, có thể nói là một trời một vực!
/1605
|