- Em làm việc cũng chậm chạp quá. Ái Quân cũng đến rồi!
Phương Nhai nhoài người đến, gọi vợ con, nói:
- Mau chuẩn bị cho Ái Quân đôi đũa.
Đối với thím Hai của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân không phải là người xa lạ gì, trong thành phố Phụng Nguyên bạn bè thường lui tới cô và Phương Nhai từ khi kết hôn đến nay, gần như mỗi tháng đều gặp anh ta trò chuyện vài lần.
- Mọi người hôm nay ăn cơm đông đủ nhỉ? Chị Hai, khỏi chuẩn bị làm gì, tôi đã ăn cơm ở nhà xong rồi mới đến đây.
Tô Ái Quân vội vàng kéo thím Hai của Phương Minh Viễn nói.
- Ăn rồi cũng có thể ăn thêm một chút mà, sao không cùng tôi uống chút rượu.
Phương Nhai phản đối, khoát tay nói.
- Anh và tôi, hai người uống với nhau hoài thế nào cũng chán. Tôi càng không thể dắt Minh Viễn cùng đi uống được. Nào nào, đều là người trong nhà cả, khách sáo làm gì.
Tô Ái Quân thật lòng thấy ái ngại nhưng Phương Nhai nhiệt tình quá, nên cũng đành ngồi vào bàn, thím Hai của Phương Minh viễn cũng vừa mang thêm một bộ chén đũa cho anh ta.
- Minh Viễn, các bạn này là?
Tô Ái Quân đảo mắt qua Triệu Nhã ba người, hỏi Phương Minh Viễn. Cả ba ngườitrẻ tuổi này, anh ta đều chưa từng gặp qua.
- Cậu này là Lưu Dũng, bạn học của cháu, còn hai cô gái là…
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, Phương Bân ngồi bên cạnh nở nụ cười tinh quái, nói :
- Anh Tô, đừng có hỏi nữa, đều là vợ của Minh Viễn cả.
- Chú!
Ba âm thanh hoàn toàn khác nhau gần như là chẳng phân biệt được trước sau vang lên cùng lúc. Phương Minh Viễn đúng là phản ứng không kịp, Chú thật là…Thật sự không bao giờ chịu để cho ai yên tâm chút nào, không chịu buông tha ai cả, cứ có cơ hội là lại thể hiện mình trước mặt người khác. Triệu Nhã trong lòng có phần vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, dẫu sao hai nhà cũng đã có đính ước từ nhỏ, cô cũng đã quen với sự trêu ghẹo của mọi người trong nhà, chẳng qua là trước mặt người lạ nên đành kìm giữ cảm xúc trong lòng. Phùng Thiện cũng có phần xấu hổ và trong lòng cũng thấy vui, nhưng khi tâm tư con gái bị người ta nói toạc ra như vậy, thì trong lúc này cảm xúc vừa giận vừa vui, tất thảy đểu lộ rõ, không sót chút gì.
- Đều là?
Tô Ái Quân hơi sửng sốt, không khỏi không bật cười, nói.
- Vậy ta đây chẳng phải là cần chuẩn bị bộn tiền lì xì sao?
Đứa bé này quả là nhìn xa trông rộng, tuy rằng hai cô gái đều còn nhỏ, thân hình còn chưa nảy nở, nhưng mà có thể thấy là trong tương lai đều sẽ là những cô gái xinh đẹp.
- Không vội, không vội, chỉ cần anh nhớ là được.
Phương Bân nháy mắt nói với Tô Ái Quân:
- Mà có lỡ quên cũng chẳng vấn đề gì, em sẽ nhắc anh cho.
- Chú, chú nói thử xem thím Hai tin lời của chú hơn hay tin lời của cháu hơn?
Phương Minh Viễn cười híp mắt, gắp một cái xương sườn, vừa gặm vừa nói. Phương Bân lập tức cảm thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ bên hông lên đỉnh đầu, không hay rồi, cần phải đề phòng thằng nhóc này.
- Còn phải xem là chuyện gì đã, đương nhiên phải tin chú nhiều hơn một ít.
Vừa nhận thấy như thế, Phương Bân miệng cũng liền giữ lại cho mình ba phần đường sống.
- Có chắc không?
Phương Minh Viễn vứt cục xương trong tay sang một bên.
- Cháu định quay trở về vờ khóc lóc kể lể với thím một phen, chú hai đêm liền, đêm nào về tới nhà cũng toàn thân đầy mùi rượu, mùi nước hoa con gái, nói thế nào cũng không cho cháu đi theo, chú nghĩ thím út sẽ phản ứng như thế nào?
- Minh Viễn, đừng có mà hại chú như thế! Cháu đừng có mở to mắt ra mà nối dối.
Phương Bân trở nên nóng nảy ngay lập tức, hiện tại anh ta và bạn gái đang trong giai đoạn quan trọng, một ngày còn chưa cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, là một ngày hắn còn lo lắng không yên. Nếu để thằng nhóc Phương Minh Viễn này chạy đến “khóc lóc kể lể” một phen như vậy trước mặt bạn gái, thì chuyện hôn nhân đại sự coi như lại quay về vạch xuất phát. Hơn nữa,hắn cũng không biết phải nói bao nhiêu lời hay ý đẹp hay làm thế nào mà đủ khả năng khiến cô thay đổi thái độ.
- Chú, chú nói vậy là sai rồi, cháu định nhắm mắt lại nói dối ấy chứ.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Cháu sẽ nói với thím, cháu thấy ở cổ của chú có vết cắn yêu, còn ở trên người thấy nhiều vết son, buổi tối khi ngủ chú còn gọi Tiểu Hồng gì đó mãi.
- Minh Viễn! Cũng đừng có mà hại người ta kiểu đó.
Phương Bân lập tức liền trở nên luống cuống, thằng nhóc này, đúng là ác độc, lại muốn giở cái trò cũ này ra, chín mươi phần trăm bạn gái mình tin hắn mà không tin mình.
- Chú không hại cháu, cháu sẽ không hại chú. Nếu chú nói điều gì gây hại cho cháu, thì cháu ắt sẽ nói điều gây hại cho chú, để xem đến lúc đó, hai chúng ta ai mới là người bị tổn hại. Dù sao cháu chỉ mới mười tuổi, chuyện kết hôn còn quá sớm để bàn tới. Chú cùng lắm thêm tám năm, mười năm nữa lại kết hôn cũng không có gì đáng lo cả, nếu chú có đủ lòng kiên trì và nghị lực, không sợ thím vì giận dữ mà kết hôn với người khác, chú cứ việc hại cháu đi.
Phương Minh Viễn bộ dạng vênh váo, thong thả nói.
- Chú biết, chú không nên chọc cháu. Tốt hơn là cứ tránh xa cháu ra.
Phương Bân gục đầu nói. Thắng nhóc này đang tuổi lớn, miệng lưỡi ngày càng sắc bén, cách sử dụng thủ đoạn cũng ngày càng liên tục biến hóa, hơn nữa, nếu phải tàn nhẫn, thì người chú này quả thật không thể sánh được với hắn.
Tô Ái Quân và Phương Nhai hai người ở một bên nhìn thấy mà cười khoái trá, cũng không thèm can ngăn, nhưng thật ra, thím Hai lộ vẻ không hài lòng một chút, liền bị Phương Nhai ngầm ngăn lại.
Bọn Triệu Nhã ba người nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, cứng cả họng, bọn họ cho đến bây giờ còn chưa từng dám nghĩ đến chính mình có thể uy hiếp một người lớn như vậy, lại còn thành công nữa chứ. Ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn hiển nhiên lại thêm phần tôn thờ.
Sau khi cơm nước no nê, thím Hai dẫn Triệu Nhã ba người cùng sang phòng khác xem tivi, trong phòng chỉ còn ba người nhà họ Phương và Tô Ái Quân. Vào lúc này, Tô Ái Quân chắc chắn rằng đây là lúc có chuyện quan trọng cần bàn đến.
- Minh Viễn à, cháu cũng may mắn lắm. Tìm hiểu về tập đoàn vận tải biển nhà họ Quách ở Hong Kong, quả đúng là chuyện họ có cả vận chuyển bằng đường hàng không, chỉ là tin đồn, nhưng vận chuyển cả hàng ngàn dặm xa như thế thì đây quả thực là một tập đoàn lớn, mức độ ảnh hưởng cũng tương đối cao trong nước. Nhà họ Quách có duy nhất một người con trai và ba cô con gái, Quách Thiên Vũ đứng thứ ba, cũng là người thừa kế duy nhất, kết bạn cùng bọn họ, đối với cháu đúng là có lợi chứ không có hại. Anh Phương, anh thì sao, việc xử lý số tiền, tôi thấy Minh Viễn làm rất khá, giữ lại số tiền đó, làm sao bằng để nhà họ Quách nợ nhà các anh một ân tình. Phải biết rằng, trong thời gian này, có rất nhiều chuyện có tiền cũng không thể thay đổi được gì.
Tô Ái Quân tấm tắc khen ngợi. Lựa chọn như vậy đối với người xuất thân là con cháu trong một gia đình hoạt động chính trị như anh ta mà nói, cũng không khó nghĩ lắm, nhưng mà không ngờ Phương Minh Viễn cũng có thể hiểu rõ trong nháy mắt như thế, phải nói rằng, đứa bé này đúng là kẻ ranh mãnh. Càng quan hệ mật thiết với hắn, sẽ càng thấy rõ điều này, điểm đặc biệt này của hắn, khiến người ta không khỏi không nghi ngờ lẽ nào trên đời này thực sự có kẻ nhỏ tuổi nhưng lại có tầm hiểu biết đến thế.
- Hơn nữa, qua hành động này của Minh Viễn, nhà họ Quách từ trên xuống dưới dám chắc là cũng lấy làm vừa lòng, năm triệu nhân dân tệ trong mắt chúng ta mà nói đúng là khoản tiền lớn, nhưng xem ra so với tiền tỉ trong nhà họ Quách, chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng kể. Có điều là nếu dùng năm triệu nhân dân tệ này có thể đổi lấy tình cảm tốt với cảnh sát tỉnh Tần Tây, cùng với lòng biết ơn của người dân dành cho các người, nó chắc chắn là rất đáng giá. Ha ha… tôi đoán chừng chuyện công chúa nhỏ của nhà họ Quách bị bắt cóc, tin này sẽ được giấu kín, nhưng chuyện nhà họ Quách quyên tặng trang thiết bị chuyên dùng và góp quỹ cho phía cảnh sát, thế nào cũng sẽ được công bố, tuyên dương rộng rãi. Hai người đây, lần này chỉ sợ là phải làm anh hùng trong bóng tối mà thôi.
Tô Ái Quân nhìn thoáng qua Phương Bân và Phương Minh Viễn, lấy làm tiếc nói.
Phương Minh Viễn lạnh lùng khoát tay áo, chuyện này hắn đã đoán trước từ lâu. Nếu như nói đây chỉ là một vụ bắt cóc, buôn bán trẻ con thông thường, chính hắn và chú đểu khẳng định là sẽ nhận được sự khen thưởng, tâng bốc của cảnh sát thành phố Phụng Nguyên, thậm chí còn có thể được lên tivi, lại còn vớ được một khoản tiền thưởng. Nhưng chuyện lại dính dáng đến tập đoàn vận tải đường thủy nhà họ Quách, như vậy thì bất kể là nhà họ Quách hay chính quyền tỉnh, đều chắc chắn sẽ ra sức bưng bít gắt gao sự việc lần này. Đây là chuyện liên quan đến danh dự của nhà họ Quách, của chính quyền tỉnh Tần Tây, và quan trọng hơn, đây còn là thể diện của cả quốc gia.
- Không hề gì, miễn im lặng sinh ra tiền tài là được.
Tô Ái Quân không thể không mỉm cười, nói chuyện với người thông minh có khác.
- Hôm nay nhà họ Quách cử người đến, đoán chừng ngày mai, người của chính quyền thành phố, chính quyền tỉnh cũng sẽ đến, nghĩ kĩ lại một chút thì cũng nên đưa ra nguyện vọng gì đó, không nên bỏ lỡ cơ hội khi các người đang kinh doanh quán ăn ở làng này như thế. Bất quá, các người đừng nên trông chờ vào số tiền thưởng, năm triệu kia còn không màng đến mà đem tặng, nay lại lấy một trăm tám mươi hay một ngàn tám trăm, khó tránh nhà họ Quách sẽ cảm thấy nghi ngờ. Nghĩ xem có thể đề nghị một chính sách ưu đãi đặc biệt nào đó hay không, thì có vẻ thích hợp hơn. Ví như để quán ăn của các người có thể mở rộng việc kinh doanh tại Phụng Nguyên chẳng hạn, thấy thế nào hả?
Phương Bân không khỏi mừng rỡ, nếu có thể mở rộng được việc kinh doanh quán ăn nhà họ Phương ở Thành phố Phụng Nguyên này, chính bản thân hắn cũng còn không dám nghĩ đến nữa kia.
- Đương nhiên là không thể tốt hơn rồi, anh Tô.
- Chú Tô, cháu e rằng không được.
Phương Minh Viễn cau mày nói.
- Thành phố Phụng Nguyên chắc chắn là mục tiêu cuối cùng, nhưng hiện tại mà nói, hãy còn quá sớm. Ngay cả thị trường trong huyện nhà cháu còn chưa nắm chắc, nếu tùy tiện nhảy vào thị trường thành phố Phụng Nguyên, chẳng khác nào là xây lâu đài trên cát. Hơn nữa, trong thành phố Phụng Nguyên, ngoại trừ chú Hai ra, nhà cháu hiện cũng không có nhân viên đắc lực nào khác, chú Bân phải phụ trách đi khai thác thị trường huyện Bình Xuyên, làm gì còn có người để có thể mở rộng kinh doanh tại thành phố Phụng Nguyên này? Nếu chú Tô đồng ý làm đại diện, thì không thành vấn đề.
Tô Ái Quân ngẩn ra, cừ thật, thằng nhóc này không ngờ lại dùng cách này đánh phủ đầu mình, không khỏi cười nhạo:
- Cháu đây đúng là chẳng hiểu rõ chế độ xã hội chủ nghĩa. Chú dù gì cũng là hiệu trưởng trường đại học, không ngờ chú lại muốn biến ta thành con buôn.
- Hiệu trưởng thì đã sao, nếu không thể đóng góp giá trị nhiều cho xã hội, thì cho dù chú có là hiệu Trường đại học Giao Thông Phụng Nguyên, cũng không sánh bằng một thương nhân thành công.
Phương Minh Viễn ngẩng đầu nói.
- Thương nhân thì khác, các thương nhân có thể giải quyết nhu cầu về công ăn việc làm cho xã hội, tạo thêm việc làm, có thể gia tăng sự lưu thông hàng hóa, các thương nhân còn có thể nộp thuế cho nhà nước, để nuôi sống các vị hiệu trưởng đấy.
Tô Ái Quân liên tục xua tay, nói :
- Chú không muốn cự cãi với cháu, bất đắc dĩ mới phải nói thôi. Nói tóm lại, ngắn gọn, cháu đừng có lôi kéo chú vào chuyện này là được rồi.
- Vậy thì, hay là để cho thím ra giúp chúng cháu? Thím cũng là giảng viên trường đại học, học sâu hiểu rộng, đúng là có thể giúp chúng tôi quản lý tài chính và các việc khác.
Phương Minh Viễn vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định, nói. Hắn biết vợ của Tô Ái Quân, Lưu Lam, là giảng viên tài vụ và kế toán, bản thân vốn đã đủ tư cách là một nhân viên tài vụ.
Việc kinh doanh quán ăn ở thành phố Phụng Nguyên này nếu được, thì chuyện quản lý sổ sách kế toán sẽ chẳng thể nào mà giống như lúc ở thị trấn Hải Trang, đúng là không thể làm sơ sài, khiến Phương Bân lòng dạ héo hon.
Riêng việc này thì ngược lại, Tô Ái Quân không thể cứ một mực từ chối mãi được, Phương Minh Viễn vừa quan sát vừa mừng rỡ trong lòng, xem ra cuộc trò chuyện tối qua cùng Lưu Lam quả nhiên có ích.
Cái chế độ chủ nghĩa xã hội này đúng là ta không thể hiểu rõ, nhưng không lý nào ta cũng không thể hiểu rõ nhà họ Tô?
Phương Nhai nhoài người đến, gọi vợ con, nói:
- Mau chuẩn bị cho Ái Quân đôi đũa.
Đối với thím Hai của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân không phải là người xa lạ gì, trong thành phố Phụng Nguyên bạn bè thường lui tới cô và Phương Nhai từ khi kết hôn đến nay, gần như mỗi tháng đều gặp anh ta trò chuyện vài lần.
- Mọi người hôm nay ăn cơm đông đủ nhỉ? Chị Hai, khỏi chuẩn bị làm gì, tôi đã ăn cơm ở nhà xong rồi mới đến đây.
Tô Ái Quân vội vàng kéo thím Hai của Phương Minh Viễn nói.
- Ăn rồi cũng có thể ăn thêm một chút mà, sao không cùng tôi uống chút rượu.
Phương Nhai phản đối, khoát tay nói.
- Anh và tôi, hai người uống với nhau hoài thế nào cũng chán. Tôi càng không thể dắt Minh Viễn cùng đi uống được. Nào nào, đều là người trong nhà cả, khách sáo làm gì.
Tô Ái Quân thật lòng thấy ái ngại nhưng Phương Nhai nhiệt tình quá, nên cũng đành ngồi vào bàn, thím Hai của Phương Minh viễn cũng vừa mang thêm một bộ chén đũa cho anh ta.
- Minh Viễn, các bạn này là?
Tô Ái Quân đảo mắt qua Triệu Nhã ba người, hỏi Phương Minh Viễn. Cả ba ngườitrẻ tuổi này, anh ta đều chưa từng gặp qua.
- Cậu này là Lưu Dũng, bạn học của cháu, còn hai cô gái là…
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, Phương Bân ngồi bên cạnh nở nụ cười tinh quái, nói :
- Anh Tô, đừng có hỏi nữa, đều là vợ của Minh Viễn cả.
- Chú!
Ba âm thanh hoàn toàn khác nhau gần như là chẳng phân biệt được trước sau vang lên cùng lúc. Phương Minh Viễn đúng là phản ứng không kịp, Chú thật là…Thật sự không bao giờ chịu để cho ai yên tâm chút nào, không chịu buông tha ai cả, cứ có cơ hội là lại thể hiện mình trước mặt người khác. Triệu Nhã trong lòng có phần vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, dẫu sao hai nhà cũng đã có đính ước từ nhỏ, cô cũng đã quen với sự trêu ghẹo của mọi người trong nhà, chẳng qua là trước mặt người lạ nên đành kìm giữ cảm xúc trong lòng. Phùng Thiện cũng có phần xấu hổ và trong lòng cũng thấy vui, nhưng khi tâm tư con gái bị người ta nói toạc ra như vậy, thì trong lúc này cảm xúc vừa giận vừa vui, tất thảy đểu lộ rõ, không sót chút gì.
- Đều là?
Tô Ái Quân hơi sửng sốt, không khỏi không bật cười, nói.
- Vậy ta đây chẳng phải là cần chuẩn bị bộn tiền lì xì sao?
Đứa bé này quả là nhìn xa trông rộng, tuy rằng hai cô gái đều còn nhỏ, thân hình còn chưa nảy nở, nhưng mà có thể thấy là trong tương lai đều sẽ là những cô gái xinh đẹp.
- Không vội, không vội, chỉ cần anh nhớ là được.
Phương Bân nháy mắt nói với Tô Ái Quân:
- Mà có lỡ quên cũng chẳng vấn đề gì, em sẽ nhắc anh cho.
- Chú, chú nói thử xem thím Hai tin lời của chú hơn hay tin lời của cháu hơn?
Phương Minh Viễn cười híp mắt, gắp một cái xương sườn, vừa gặm vừa nói. Phương Bân lập tức cảm thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ bên hông lên đỉnh đầu, không hay rồi, cần phải đề phòng thằng nhóc này.
- Còn phải xem là chuyện gì đã, đương nhiên phải tin chú nhiều hơn một ít.
Vừa nhận thấy như thế, Phương Bân miệng cũng liền giữ lại cho mình ba phần đường sống.
- Có chắc không?
Phương Minh Viễn vứt cục xương trong tay sang một bên.
- Cháu định quay trở về vờ khóc lóc kể lể với thím một phen, chú hai đêm liền, đêm nào về tới nhà cũng toàn thân đầy mùi rượu, mùi nước hoa con gái, nói thế nào cũng không cho cháu đi theo, chú nghĩ thím út sẽ phản ứng như thế nào?
- Minh Viễn, đừng có mà hại chú như thế! Cháu đừng có mở to mắt ra mà nối dối.
Phương Bân trở nên nóng nảy ngay lập tức, hiện tại anh ta và bạn gái đang trong giai đoạn quan trọng, một ngày còn chưa cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, là một ngày hắn còn lo lắng không yên. Nếu để thằng nhóc Phương Minh Viễn này chạy đến “khóc lóc kể lể” một phen như vậy trước mặt bạn gái, thì chuyện hôn nhân đại sự coi như lại quay về vạch xuất phát. Hơn nữa,hắn cũng không biết phải nói bao nhiêu lời hay ý đẹp hay làm thế nào mà đủ khả năng khiến cô thay đổi thái độ.
- Chú, chú nói vậy là sai rồi, cháu định nhắm mắt lại nói dối ấy chứ.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
- Cháu sẽ nói với thím, cháu thấy ở cổ của chú có vết cắn yêu, còn ở trên người thấy nhiều vết son, buổi tối khi ngủ chú còn gọi Tiểu Hồng gì đó mãi.
- Minh Viễn! Cũng đừng có mà hại người ta kiểu đó.
Phương Bân lập tức liền trở nên luống cuống, thằng nhóc này, đúng là ác độc, lại muốn giở cái trò cũ này ra, chín mươi phần trăm bạn gái mình tin hắn mà không tin mình.
- Chú không hại cháu, cháu sẽ không hại chú. Nếu chú nói điều gì gây hại cho cháu, thì cháu ắt sẽ nói điều gây hại cho chú, để xem đến lúc đó, hai chúng ta ai mới là người bị tổn hại. Dù sao cháu chỉ mới mười tuổi, chuyện kết hôn còn quá sớm để bàn tới. Chú cùng lắm thêm tám năm, mười năm nữa lại kết hôn cũng không có gì đáng lo cả, nếu chú có đủ lòng kiên trì và nghị lực, không sợ thím vì giận dữ mà kết hôn với người khác, chú cứ việc hại cháu đi.
Phương Minh Viễn bộ dạng vênh váo, thong thả nói.
- Chú biết, chú không nên chọc cháu. Tốt hơn là cứ tránh xa cháu ra.
Phương Bân gục đầu nói. Thắng nhóc này đang tuổi lớn, miệng lưỡi ngày càng sắc bén, cách sử dụng thủ đoạn cũng ngày càng liên tục biến hóa, hơn nữa, nếu phải tàn nhẫn, thì người chú này quả thật không thể sánh được với hắn.
Tô Ái Quân và Phương Nhai hai người ở một bên nhìn thấy mà cười khoái trá, cũng không thèm can ngăn, nhưng thật ra, thím Hai lộ vẻ không hài lòng một chút, liền bị Phương Nhai ngầm ngăn lại.
Bọn Triệu Nhã ba người nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, cứng cả họng, bọn họ cho đến bây giờ còn chưa từng dám nghĩ đến chính mình có thể uy hiếp một người lớn như vậy, lại còn thành công nữa chứ. Ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn hiển nhiên lại thêm phần tôn thờ.
Sau khi cơm nước no nê, thím Hai dẫn Triệu Nhã ba người cùng sang phòng khác xem tivi, trong phòng chỉ còn ba người nhà họ Phương và Tô Ái Quân. Vào lúc này, Tô Ái Quân chắc chắn rằng đây là lúc có chuyện quan trọng cần bàn đến.
- Minh Viễn à, cháu cũng may mắn lắm. Tìm hiểu về tập đoàn vận tải biển nhà họ Quách ở Hong Kong, quả đúng là chuyện họ có cả vận chuyển bằng đường hàng không, chỉ là tin đồn, nhưng vận chuyển cả hàng ngàn dặm xa như thế thì đây quả thực là một tập đoàn lớn, mức độ ảnh hưởng cũng tương đối cao trong nước. Nhà họ Quách có duy nhất một người con trai và ba cô con gái, Quách Thiên Vũ đứng thứ ba, cũng là người thừa kế duy nhất, kết bạn cùng bọn họ, đối với cháu đúng là có lợi chứ không có hại. Anh Phương, anh thì sao, việc xử lý số tiền, tôi thấy Minh Viễn làm rất khá, giữ lại số tiền đó, làm sao bằng để nhà họ Quách nợ nhà các anh một ân tình. Phải biết rằng, trong thời gian này, có rất nhiều chuyện có tiền cũng không thể thay đổi được gì.
Tô Ái Quân tấm tắc khen ngợi. Lựa chọn như vậy đối với người xuất thân là con cháu trong một gia đình hoạt động chính trị như anh ta mà nói, cũng không khó nghĩ lắm, nhưng mà không ngờ Phương Minh Viễn cũng có thể hiểu rõ trong nháy mắt như thế, phải nói rằng, đứa bé này đúng là kẻ ranh mãnh. Càng quan hệ mật thiết với hắn, sẽ càng thấy rõ điều này, điểm đặc biệt này của hắn, khiến người ta không khỏi không nghi ngờ lẽ nào trên đời này thực sự có kẻ nhỏ tuổi nhưng lại có tầm hiểu biết đến thế.
- Hơn nữa, qua hành động này của Minh Viễn, nhà họ Quách từ trên xuống dưới dám chắc là cũng lấy làm vừa lòng, năm triệu nhân dân tệ trong mắt chúng ta mà nói đúng là khoản tiền lớn, nhưng xem ra so với tiền tỉ trong nhà họ Quách, chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng kể. Có điều là nếu dùng năm triệu nhân dân tệ này có thể đổi lấy tình cảm tốt với cảnh sát tỉnh Tần Tây, cùng với lòng biết ơn của người dân dành cho các người, nó chắc chắn là rất đáng giá. Ha ha… tôi đoán chừng chuyện công chúa nhỏ của nhà họ Quách bị bắt cóc, tin này sẽ được giấu kín, nhưng chuyện nhà họ Quách quyên tặng trang thiết bị chuyên dùng và góp quỹ cho phía cảnh sát, thế nào cũng sẽ được công bố, tuyên dương rộng rãi. Hai người đây, lần này chỉ sợ là phải làm anh hùng trong bóng tối mà thôi.
Tô Ái Quân nhìn thoáng qua Phương Bân và Phương Minh Viễn, lấy làm tiếc nói.
Phương Minh Viễn lạnh lùng khoát tay áo, chuyện này hắn đã đoán trước từ lâu. Nếu như nói đây chỉ là một vụ bắt cóc, buôn bán trẻ con thông thường, chính hắn và chú đểu khẳng định là sẽ nhận được sự khen thưởng, tâng bốc của cảnh sát thành phố Phụng Nguyên, thậm chí còn có thể được lên tivi, lại còn vớ được một khoản tiền thưởng. Nhưng chuyện lại dính dáng đến tập đoàn vận tải đường thủy nhà họ Quách, như vậy thì bất kể là nhà họ Quách hay chính quyền tỉnh, đều chắc chắn sẽ ra sức bưng bít gắt gao sự việc lần này. Đây là chuyện liên quan đến danh dự của nhà họ Quách, của chính quyền tỉnh Tần Tây, và quan trọng hơn, đây còn là thể diện của cả quốc gia.
- Không hề gì, miễn im lặng sinh ra tiền tài là được.
Tô Ái Quân không thể không mỉm cười, nói chuyện với người thông minh có khác.
- Hôm nay nhà họ Quách cử người đến, đoán chừng ngày mai, người của chính quyền thành phố, chính quyền tỉnh cũng sẽ đến, nghĩ kĩ lại một chút thì cũng nên đưa ra nguyện vọng gì đó, không nên bỏ lỡ cơ hội khi các người đang kinh doanh quán ăn ở làng này như thế. Bất quá, các người đừng nên trông chờ vào số tiền thưởng, năm triệu kia còn không màng đến mà đem tặng, nay lại lấy một trăm tám mươi hay một ngàn tám trăm, khó tránh nhà họ Quách sẽ cảm thấy nghi ngờ. Nghĩ xem có thể đề nghị một chính sách ưu đãi đặc biệt nào đó hay không, thì có vẻ thích hợp hơn. Ví như để quán ăn của các người có thể mở rộng việc kinh doanh tại Phụng Nguyên chẳng hạn, thấy thế nào hả?
Phương Bân không khỏi mừng rỡ, nếu có thể mở rộng được việc kinh doanh quán ăn nhà họ Phương ở Thành phố Phụng Nguyên này, chính bản thân hắn cũng còn không dám nghĩ đến nữa kia.
- Đương nhiên là không thể tốt hơn rồi, anh Tô.
- Chú Tô, cháu e rằng không được.
Phương Minh Viễn cau mày nói.
- Thành phố Phụng Nguyên chắc chắn là mục tiêu cuối cùng, nhưng hiện tại mà nói, hãy còn quá sớm. Ngay cả thị trường trong huyện nhà cháu còn chưa nắm chắc, nếu tùy tiện nhảy vào thị trường thành phố Phụng Nguyên, chẳng khác nào là xây lâu đài trên cát. Hơn nữa, trong thành phố Phụng Nguyên, ngoại trừ chú Hai ra, nhà cháu hiện cũng không có nhân viên đắc lực nào khác, chú Bân phải phụ trách đi khai thác thị trường huyện Bình Xuyên, làm gì còn có người để có thể mở rộng kinh doanh tại thành phố Phụng Nguyên này? Nếu chú Tô đồng ý làm đại diện, thì không thành vấn đề.
Tô Ái Quân ngẩn ra, cừ thật, thằng nhóc này không ngờ lại dùng cách này đánh phủ đầu mình, không khỏi cười nhạo:
- Cháu đây đúng là chẳng hiểu rõ chế độ xã hội chủ nghĩa. Chú dù gì cũng là hiệu trưởng trường đại học, không ngờ chú lại muốn biến ta thành con buôn.
- Hiệu trưởng thì đã sao, nếu không thể đóng góp giá trị nhiều cho xã hội, thì cho dù chú có là hiệu Trường đại học Giao Thông Phụng Nguyên, cũng không sánh bằng một thương nhân thành công.
Phương Minh Viễn ngẩng đầu nói.
- Thương nhân thì khác, các thương nhân có thể giải quyết nhu cầu về công ăn việc làm cho xã hội, tạo thêm việc làm, có thể gia tăng sự lưu thông hàng hóa, các thương nhân còn có thể nộp thuế cho nhà nước, để nuôi sống các vị hiệu trưởng đấy.
Tô Ái Quân liên tục xua tay, nói :
- Chú không muốn cự cãi với cháu, bất đắc dĩ mới phải nói thôi. Nói tóm lại, ngắn gọn, cháu đừng có lôi kéo chú vào chuyện này là được rồi.
- Vậy thì, hay là để cho thím ra giúp chúng cháu? Thím cũng là giảng viên trường đại học, học sâu hiểu rộng, đúng là có thể giúp chúng tôi quản lý tài chính và các việc khác.
Phương Minh Viễn vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định, nói. Hắn biết vợ của Tô Ái Quân, Lưu Lam, là giảng viên tài vụ và kế toán, bản thân vốn đã đủ tư cách là một nhân viên tài vụ.
Việc kinh doanh quán ăn ở thành phố Phụng Nguyên này nếu được, thì chuyện quản lý sổ sách kế toán sẽ chẳng thể nào mà giống như lúc ở thị trấn Hải Trang, đúng là không thể làm sơ sài, khiến Phương Bân lòng dạ héo hon.
Riêng việc này thì ngược lại, Tô Ái Quân không thể cứ một mực từ chối mãi được, Phương Minh Viễn vừa quan sát vừa mừng rỡ trong lòng, xem ra cuộc trò chuyện tối qua cùng Lưu Lam quả nhiên có ích.
Cái chế độ chủ nghĩa xã hội này đúng là ta không thể hiểu rõ, nhưng không lý nào ta cũng không thể hiểu rõ nhà họ Tô?
/1605
|