“Chàng không cần để ý lời cha nuôi nói, ta không cần chàng cho ta cái gì, chàng chỉ cần giống trước kia ở bên cạnh ta là tốt rồi.” Phàn Ngọc Hương vừa giúp Nhậm Thương Diêu bôi thuốc, vừa nói.
Dược trên tay nàng là dì Ba trộm cha nuôi đưa cho nàng, tuy rằng Nhậm Thương Diêu bị cha nuôi đánh cho thực thảm, nhưng may mắn xương cốt không gãy, nhưng bầm tím thì không tránh được.
Mà dược Phàn Xuân Nhan đưa dược tính lạnh lẽo, vừa khéo có thể giảm đau đớn trên người Nhậm Thương Diêu.
Y lỏa thân trên nằm ở trên giường đá, nhìn Phàn Ngọc Hương bôi thuốc cho y, ánh mắt sâu thẳm.
Nhậm Thương Diêu, ta hỏi ngươi, trừ đứng ở sau Hương nhi, ngươi có thể cho Hương nhi cái gì?
Lời Úy Phạm Thiên nói không ngừng vọng lại trong đầu...... Y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì? Tất cả của y đều là Phàn Ngọc Hương cho, không có Phàn Ngọc Hương, cái gì y cũng không có, như Úy Phạm Thiên nói, ngay cả tộc nhân của mình y cũng phải nhờ Phàn Ngọc Hương chiếu cố.
Trước kia Nhậm Thương Diêu không thấy có gì không đúng, y vốn không có hùng tâm tráng chí gì, Phàn Ngọc Hương là tất cả của y, còn lại, y không cần, y chỉ cần Phàn Ngọc Hương.
Nhưng, y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì? Y yêu nàng, y nguyện ý cả đời yêu thương nàng, bảo hộ nàng, sau đó thì sao? Trừ những cái đó, y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì?
Hai bàn tay trắng, y xứng đôi với nàng sao?
Y biết Phàn Ngọc Hương không cần, nàng vốn cái gì cũng không thiếu, nàng không để ý dưỡng y cả đời, nhưng y thì sao? Luôn luôn để nàng cho y, cứ như vậy để nàng dưỡng sao?
Y như vậy, thực sự xứng đôi với nàng sao?
“Chàng đang nghĩ cái gì?” Phàn Ngọc Hương làm sao không nhìn ra y khác thường, cha nuôi nói xong câu kia, liền mang theo người của Trầm Hương sơn trang rời đi, mà Nhậm Thương Diêu liền luôn luôn trầm mặc.
Nhậm Thương Diêu như vậy làm cho Phàn Ngọc Hương thực mất hứng, cũng làm cho nàng hoảng hốt, “Đã nói chàng không cần để ý lời cha nuôi nói mà, nữ nhân Tuyết Tầm Quốc nuôi gia đình vốn là chuyện thực bình thường, lại nói, ta là người Phàn gia, về sau chàng phải ở rể trở thành người của ta -- tuy rằng chàng vốn là người của ta.”
Ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu vốn là vật sở hữu của nàng, chỉ từ nô của nàng biến thành nam nhân của nàng thôi.
Phàn Ngọc Hương nâng cằm, “Hơn nữa, để ta dưỡng có cái gì không tốt?”
Nàng đã dưỡng Nhậm Thương Diêu quen rồi, trước kia cha nuôi cũng không phản đối, vì sao bây giờ lại không được !
Đó là bởi vì bây giờ ở trong lòng ông ấy, ta không còn là nô, mà là nam nhân của nàng, Úy Phạm Thiên có thể cho phép nàng nuôi dưỡng nô, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nàng dưỡng một nam nhân, mà y, kẻ bị dưỡng lại vui vẻ chịu đựng, thật sự là không có tiền đồ. Nhậm Thương Diêu biết Úy Phạm Thiên khinh thường y như vậy, y như vậy ở trong lòng Úy Phạm Thiên hoàn toàn không xứng với Phàn Ngọc Hương.
Mà y, không thể phản bác.
Y rốt cục phát hiện y và Phàn Ngọc Hương chênh lệch lớn bao nhiêu, y luôn luôn cảm thấy Phàn Ngọc Hương cường đại, y chỉ có thể nhìn lên nàng, cho đến khi có được lòng nàng. Y cho rằng rốt cục y không cần nhìn lên nữa, mà là cùng nàng dắt tay đồng hành...... Thật sự là ý tưởng buồn cười, Úy Phạm Thiên đã triệt để đánh tỉnh y.
Y dựa vào cái gì mà cùng Phàn Ngọc Hương dắt tay đồng hành? Y luôn luôn bị nuôi dưỡng, dựa vào cái gì? Chỉ bằng y có được lòng của nàng, là có thể đương nhiên hưởng thụ tất cả của nàng sao?
Y như vậy, sao xứng đôi với nàng!
Y biết Phàn Ngọc Hương đang an ủi y, tuy rằng có vẻ tức giận, nhưng sao y lại không nhìn ra được lo lắng trong mắt nàng? chủ tử của y, một khi đối tốt với người khác, sẽ không giữ lại chút nào, toàn tâm toàn ý trả giá.
Mặc kệ trước đây hay là bây giờ, nàng đều đối tốt với y, tốt lắm......
Mà y, luôn tham lam nhận lấy, không muốn thả ra, không muốn buông tay.
Thấy nãy giờ y không nói gì, Phàn Ngọc Hương nhíu mày.
“Nhậm...... ưm.....” Cánh môi đột nhiên bị ngăn chặn, nàng sửng sốt, lưỡi trơn trượt lập tức đi vào trong miệng nàng.
Đây là như thế nào! Nàng đang nói chuyện với y, y tính dùng cách này trốn tránh sao?
Phàn Ngọc Hương nổi giận.
“Không......” Nàng vươn tay muốn đẩy y, lại bị y đặt ở dưới thân.
“Ưm...... Cút...... A......” Đầu lưỡi bị y cắn hàm chứa, muốn tách rời khỏi, y lại dùng thân thể áp chế nàng, đầu lưỡi ở trong miệng nàng đảo, không cho nàng cơ hội nói chuyện.
Nhậm Thương Diêu thực thích liếm toàn thân nàng, điều này làm cho y biết được chỗ mẫn cảm trên người nàng.
Nàng thích kiểu hôn xâm nhập, lúc mút đầu lưỡi của nàng, nàng sẽ run run, lỗ tai của nàng sợ ngứa, nàng yêu nhất là lúc y sờ nhũ đầu của của nàng, nhụy tiêm hồng nhạt chỉ cần bị y vo vê vài cái, sẽ đứng thẳng, mà nơi riêng tư xinh đẹp nhất, mê người nhất kia sẽ ứa ra hương tanh ngọt, y biết lúc này nàng đã động tình ươn ướt.
Phàn Ngọc Hương phản kháng bị khơi dậy tình dục dần dần yếu đuối, điều này làm cho nàng vô cùng tức giận, lại không thể kháng cự.
Y như một giáo đồ thành kính một ngụm một ngụm liếm mút toàn thân nàng, hôn môi dè dặt cẩn trọng làm cho nàng có cảm giác được quý trọng, nàng khẽ run, mở to ánh mắt phiếm nước nhìn y.
“A!” Ẩm nóng môi ngậm cánh hoa phía dưới của nàng, nàng cong cái mông tròn lên, hai chân mở ra, mặc y dùng môi, dùng lưỡi liếm tiểu huyệt, ngậm hoa châu, ngón tay dài đâm vào miệng hoa, một chút một chút ra vào huyệt hoa.
Y giống như một con thú cơ khát, dịch trơn tanh ngọt lấp đầy yết hầu đói khát của y, y từng ngụm từng ngụm nuốt vào, đầu lưỡi theo ngón tay dài đâm vào, dũng đạo chặt chẽ buộc chặt, hút lấy y.
“Ư......” Phàn Ngọc Hương ngẩng đầu lên, hai chân kích động ôm lấy đầu của y, nghe tiếng nước y liếm mút, da thịt trắng mịn như trân châu hưng phấn đỏ ửng.
Phàn Ngọc Hương đã quên phẫn nộ mới vừa rồi, có lẽ nàng cũng muốn dùng triền miên hoan ái an ủi y. Nàng như thánh mẫu bao dung y, mặc y xuyên suốt nàng.
Một khắc bị tiến vào kia, hoa thịt chặt chẽ mút lấy sắt nóng, nàng ôm tấm lưng ướt mồ hôi của y, đầu lưỡi liếm lung tung môi của y, tìm được lưỡi của y, cùng y nhiệt liệt triền mút.
“A Diêu, A Diêu......” Nàng hôn y, thì thầm gọi tên của y, một tiếng một tiếng, vuốt lên tâm tình nôn nóng của y.
Nàng dễ dàng nhìn thấu y, nàng như vậy làm sao y buông tay được!
Nhậm Thương Diêu điên cuồng mà giữ lấy nàng, mỗi một lần tiến vào đều như muốn khảm nàng tiến vào trong lòng, sâu như vậy, cực nóng như vậy, lấp đầy hoa thịt, dường như làm phỏng nàng.
Nước mắt của nàng chảy xuống bị y liếm đi, y yêu nhất là nhìn nàng thút thít dưới thân y. Há miệng ngậm đầu nhũ nảy lên, nàng khóa ngồi trên người y, điều này làm cho dục vọng nam tính đi vào càng sâu, mỗi một lần hướng lên trên đỉnh nhập, đều phảng phất như muốn đi vào chỗ sâu nhất của nàng, làm cho nàng có cảm giác linh hồn cũng bị xuyên suốt.
Hai vú tuyết trắng bị vo vê mút che kín dấu vết dâm dục, nơi riêng tư của hai người dán lấy nhau ẩm ướt nóng bỏng như vậy, mỗi lần y rút ra mạnh đến nỗi Phàn Ngọc Hương có cảm giác sắp bị văng, sau đó lại bị kéo xuống thật mạnh, hoa thịt bị lấp đầy chặt chẽ.
“A!” Phàn Ngọc Hương rên ngâm, ngưỡng thân thể khêu gợi cong thành hình cung, tóc hơi ướt dán lấy lưng, kích thích quá mạnh làm cho nước mắt nàng không ngừng chảy, đầu ngón tay gắt gao bấu lấy tấm lưng kiên cố của Nhậm Thương Diêu.
Y mút lấy nước mắt của nàng, ở bên tai nàng lẩm bẩm, “Chủ tử......”
Y yêu nhất là trong lúc hoan ái kêu nàng như vậy, miệng hô chủ tử, lại làm chuyện tà ác nhất với nàng, lại đỉnh nhập đâm thật mạnh lấp đầy hoa thịt.
“Ô......” Nàng run run, quá nhiều khoái cảm bao phủ nàng, dịch trơn trào ra, làm ướt dục vọng nam tính.
Nhậm Thương Diêu thô suyễn. Còn chưa đủ, y còn muốn nàng chưa đủ.
Đặt nàng ở dưới thân, nâng hai chân của nàng lên, cái mông tròn dường như rời khỏi giường đá, mà y lại hung hăng xâm nhập, một lần lại một lần, như dã thú không biết thoả mãn.
Nhìn con mồi khóc kêu cầu xin tha thứ ở trong lòng, không buông tha nàng.
Đêm, ánh trăng chậm rãi nhạt dần.
Nhậm Thương Diêu nhìn người nằm trên giường, nàng ngủ thật say, khóe mắt ửng hồng còn vươn nước mắt, y nhẹ nhàng hôn giọt lệ bên khóe mắt nàng, lại nhìn nàng một hồi lâu, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Y đi ra khỏi sơn cốc, một bước ra khỏi sơn động hắc ám, liền nhìn thấy một gầy bắt tay sau lưng, đưa lưng về phía y, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Nhìn đến người nọ, Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không ngoài ý muốn.
“Úy Phạm Thiên.” Y nhìn nam nhân, bóng lưng nam nhân to lớn như một tòa núi lớn, Nhưng ánh mắt y vẫn kiên định thâm trầm, “Ta sẽ cường đại như người.”
Y biết không qua được cửa của Úy Phạm Thiên, y vĩnh viễn sẽ không chiếm được Phàn Ngọc Hương, cũng không xứng có được nàng.
“Ta sẽ làm cho mình xứng đôi với nàng!”
“Phải không? Ta đây mở mắt chờ mong.” Úy Phạm Thiên nhàn nhạt phun ra câu này, không nhìn Nhậm Thương Diêu, thẳng tắp đi về phía trước.
Nhậm Thương Diêu quay đầu liếc nhìn sơn động một cái, y biết Phàn Ngọc Hương tỉnh lại chắc chắn sẽ phẫn nộ, nhưng mà, y vẫn làm như vậy, nếu không, y vĩnh viễn không xứng với nàng!
Không cho chính mình do dự, y nắm hai tay, bước ra bước chân, đi theo sau Úy Phạm Thiên.
Mà lúc hai người rời đi rồi, một bóng dáng bé bỏng lặng lẽ từ chỗ tối đi ra.
Phàn Ngọc Hương nhìn hướng hai bóng người đã sớm biến mất, hai tay nắm chặt, trong lòng tay phải nắm chặt một phong thư.
Khi Nhậm Thương Diêu rời đi, nàng liền tỉnh, kỳ thực nàng vốn không ngủ, nàng biết Nhậm Thương Diêu sẽ rời đi.
Hai người sớm chiều ở chung, làm sao nàng không hiểu y, làm sao nàng không hiểu lời cha nuôi nói đả kích y đến cỡ nào.
“Ngu ngốc......” Phàn Ngọc Hương nói nhỏ.
Phàn Xuân Nhan không biết từ khi nào xuất hiện bên người nàng, vươn tay sờ nhẹ đầu nàng.
“Dì, con vốn không nghĩ là y không xứng với con.” Phàn Ngọc Hương nhẹ giọng nói.
“Dì biết.” Phàn Xuân Nhan dịu dàng mà nhìn cháu gái, “A Diêu cũng biết.”
“Vậy vì sao......”
“Bởi vì y là nam nhân.” Phàn Xuân Nhan cười bất đắc dĩ, “Con có biết, khi nam nhân cố chấp thì ai cũng không ngăn được.”
Sao Phàn Ngọc Hương lại không biết? Chính vì biết, nàng mới có thể để Nhậm Thương Diêu rời đi. Y muốn xứng đôi với nàng, cho dù biết rõ nàng không cần, nhưng y muốn được Úy Phạm Thiên tán thành.
Bởi vì y biết nàng rất xem trọng Úy Phạm Thiên.
“Ngu ngốc.”
“Đúng vậy, nam nhân có khi là đồ ngốc.” Phàn Xuân Nhan phụ họa nàng.
Nàng cúi đầu nhìn phong thư trong tay, đó là Nhậm Thương Diêu để lại cho của nàng, nàng còn nhớ rõ nội dung bên trong --
Hương nhi,
Ta biết nàng nhất định rất tức giận, nhất định sẽ giận đến nỗi muốn làm thịt ta, biết rõ sẽ làm nàng tức giận, nhưng ta vẫn quyết định làm như vậy.
Úy Phạm Thiên nói rất đúng, ta không xứng với nàng, cái gì ta cũng không có, tất cả đều là nàng cho ta, dựa vào cái gì ta có thể sóng vai với nàng? Trước kia ta có thể không cần điều này, nhưng mà muốn trở thành nam nhân của nàng, như vậy sao được?
Ta quyết định cùng Úy Phạm Thiên rời đi, ta sẽ trở nên cường đại như ông ấy...... Không, là phải mạnh hơn cả ông ấy, ta biết trước kia trong lòng nàng chỉ có nhân tài so được với Úy Phạm Thiên mới có thể lọt vào mắt nàng, cho nên, ta sẽ vượt qua ông ấy!
Nên, chờ ta được không? Cho ta ba năm, ta sẽ trở thành nam nhân xứng đôi với nàng, mà tộc nhân của ta...... Trước khi ta có thể thủ hộ bọn họ, có thể tạm thời giúp ta bảo hộ bọn họ sao?
Ta biết cho dù ta không nói như vậy, nàng cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà ta nói, nàng nhất định sẽ tức giận, sẽ cảm thấy ta thật là mặt dầy vô sỉ, như vậy, nàng mới nhớ kỹ ta...... Ai, ta cũng chỉ biết dùng thủ đoạn nhỏ ngây thơ này thôi.
Hương nhi, ta thích nàng, thực sự, rất thích.
Chờ ta!
“Y không chỉ ngu ngốc, mà còn là đồ thối tha......” Phàn Ngọc Hương nắm lấy phong thư có nhiều nếp nhăn, sau đó quay đầu nhìn về phía Phàn Xuân Nhan, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Dì, nói cho chàng ấy, ta chỉ chờ chàng ấy ba năm, ba năm sau, nếu chàng vô dụng không xứng được với thân phận của ta, ta liền cưới người khác!”
Bỏ lại những lời này, Phàn Ngọc Hương hất đầu rời đi.
Ba năm sau
Phàn Ngọc Hương ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng, mặt lạnh nhạt uống trà.
Mà Đổng quản sự bên người vừa dò xét trang chủ nhà mình, vừa báo cáo việc buôn bán vận chuyển hàng hóa mấy tháng gần đây. Quản lý thương trường do Đổng quản sự cùng hai vị quản sự khác phụ trách, nhưng chỉnh lý sổ sách báo cáo bình thường đều là Đổng quản sự.
“Trang chủ, đây là sổ sách ba tháng này, người xem một chút.” Đổng quản sự dâng sổ sách.
“Ừ.” Phàn Ngọc Hương buông cốc trà, tiếp nhận sổ sách tùy ý lật.
Nghe tiếng sổ sách lật, Đổng quản sự lại dò xét liếc Phàn Ngọc Hương một cái, sau đó dùng ngữ điệu nói chuyện phiếm nói: “Nghe nói một tháng trước A Diêu thăng lên phó tướng, ai nha, mới ba năm, từ tiểu binh trở thành phó tướng, A Diêu thật đúng là giỏi!”
Ông dừng một chút, thấy Phàn Ngọc Hương không phản ứng, không ngăn cản ông tiếp tục, ông càng phóng đại lá gan.
“Nghe nói lần này địch nhân Phong quốc mạo hiểm vạn phần nha! A Diêu chỉ dẫn hai vạn quân đối đầu với ngũ vạn người mã, tuy rằng hai vạn quân có năm mươi ba người là người thú tộc dũng mãnh, nhưng mà cho dù người thú tộc có thể lấy một địch trăm, nhưng song phương binh mã chênh lệch là ba vạn!”
Năm mươi ba người thú tộc này là Phàn Ngọc Hương để người ta đưa đến quân doanh, có nam có nữ, đều tuổi trẻ lực tráng.
Phàn Ngọc Hương còn để cho người ta nhắn lại, nói tộc nhân của mình thì chính mình chiếu cố.
Nhưng kỳ thực năm mươi ba người thú tộc này đều tự nguyện đi quân doanh, những người này cũng muốn thủ hộ tộc nhân của mình, không muốn trở thành thú bị người săn bắn.
Về phần người già phụ nữ trẻ con của thú tộc đều được Phàn Ngọc Hương mang về Trầm Hương sơn trang, Phàn Ngọc Hương còn để người truyền lời, nếu có người dám gây bất lợi cho người thú tộc trong sơn trang, hoặc là nhìn thấy bọn buôn người bán người thú tộc, chính là đối nghịch với Trầm Hương sơn trang, với Phàn Ngọc Hương nàng!
Lời này vừa ra, bọn buôn người cho dù có muốn bắt người thú tộc, cũng phải xem lại cân lượng của mình, Phàn Ngọc Hương không phải là người mà bọn nô lệ nho nhỏ họ có thể chọc vào.
“Nhưng mà A Diêu rất giỏi! Nghe nói thân là quân tiên phong A Diêu đi trước làm gương giết địch, chém rớt đầu tướng địch, lập hạ công lớn, như thế mới được thăng lên phó tướng --”
“Đổng thúc nghe nói thật đúng là nhiều.” Phàn Ngọc Hương nhàn nhạt ngắt lời Đổng quản sự, không lạnh không nhạt chăm chú nhìn,
“Sao ta lại không nghe nói được nhiều thế nào?”
“Ách......” Đổng quản sự đổ mồ hôi.
Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, “Đừng cho là ta không biết vài tên các ngươi lén nói chuyện cho tên thối tha kia!”
Ách...... Đổng quản sự lau mồ hôi, nhìn Phàn Ngọc Hương cười gượng, “Trang chủ quả nhiên hoả nhãn kim tinh, cái gì cũng không thể gạt được mắt của người.”
Phàn Ngọc Hương cũng không ăn bộ dạng này, nàng bỏ lại sổ sách, lạnh lùng nhìn Đổng quản sự, “Đã nghe nói nhiều chuyện như vậy, thế Đổng quản sự có nghe nói tên vô liêm sỉ kia khi nào thì trở về không?”
Đã ba năm còn chưa xuất hiện, không phải một tháng trước đã thăng lên phó tướng sao? Thế nào còn chưa trở về!
Tên hỗn đản này nghĩ nàng sẽ không cưới người khác sao? Hừ! Người muốn ở rể trở thành trượng phu của Phàn Ngọc Hương nàng rất nhiều, tên vô liêm sỉ kia cho rằng nàng sẽ luôn luôn tha thiết chờ y sao?
“Nói cho y, không trở về thì vĩnh viễn không cần về......” Nói, ngừng lại, Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa.
Nhậm Thương Diêu đứng ở cửa, y có chút mỏi mệt, nhưng mắt vàng vẫn hữu thần, yên lặng nhìn Phàn Ngọc Hương.
Nhìn hai người chăm chú nhìn nhau, Đổng quản sự quăng cho Nhậm Thương Diêu một ánh mắt bảo trọng, liền chạy nhanh lẩn mất.
Phàn Ngọc Hương nhìn Nhậm Thương Diêu, lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt, “Khi nào thì trở về?”
Nhậm Thương Diêu trả lời nàng, “Tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?” Phàn Ngọc Hương nhíu mày, “Khó trách Đổng thúc đột nhiên nói nhiều như vậy, là muốn biện hộ cho ngươi...... Nhậm Thương Diêu, ngươi đồ thối tha!”
Phàn Ngọc Hương nắm sổ sách lên quăng về phía y.
“Tối hôm qua ngươi trở về, thế mà đến bây giờ mới xuất hiện, ngươi......” nàng còn muốn nói nhưng lại nghe thấy tiếng Nhậm Thương Diêu kêu rên liền dừng lại.
Sổ sách đụng đến ngực Nhậm Thương Diêu, y ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Phàn Ngọc Hương nhanh chóng xông lên trước, thô lỗ kéo mở vạt áo của Nhậm Thương Diêu, nhìn thấy băng vải dính máu, nàng kinh ngạc nhìn y.
Nhậm Thương Diêu tươi cười với nàng, cuộc chiến với Phong quốc làm cho y bị trọng thương, y ở trên giường hôn mê hơn mười ngày, vừa tỉnh lại liền bất chấp thương thế trên người, ra roi thúc ngựa gấp rút trở về gặp nàng.
Y nhớ nàng nói, nàng chỉ chờ y ba năm.
Mà ngày hôm qua, vừa khéo tròn ba năm.
“Ta không phải không muốn sớm gặp nàng, nhưng ngày hôm qua ta gấp rút trở về liền hôn mê.” Vì không muốn Phàn Ngọc Hương lo lắng, trước khi ngất, y dặn các quản sự đừng nói chuyện y trở về ra, “Vừa mới tỉnh lại, liền lập tức tới tìm nàng--”
Ba! Lời còn lại bị một cái bạt tai đột nhiên bay tới đánh gãy.
Phàn Ngọc Hương tức giận trừng y, hốc mắt hơi hơi ửng hồng.
Nhậm Thương Diêu sao lại không hiểu, Phàn Ngọc Hương như vậy làm cho tâm của y nhuyễn ra, “Thực xin lỗi......”
Y biết nàng giận y để các quản sự giấu diếm chuyện y trở về, cho dù bị thương ngất đi, y cũng không nên để cho người ta giấu giếm nàng.
Phàn Ngọc Hương không để ý tới y, vòng qua y muốn rời khỏi.
“Hương nhi!” Nhậm Thương Diêu ôm lấy nàng.
“Buông ta ra!” Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
Sao Nhậm Thương Diêu có thể buông? Bất chấp ngực bị thương, y ôm nàng thật chặt, “Hương nhi, thực xin lỗi, ta cam đoan sẽ không có lần sau.”
“Đúng là không có lần sau.” Phàn Ngọc Hương kéo tay y ra, xoay người, nâng cằm nhìn y, “Bởi vì, đã vượt qua ba năm.”
Nàng hôm nay mới nhìn thấy y.
Nhậm Thương Diêu ngây ngẩn cả người.
Phàn Ngọc Hương cười lạnh với y.
“Nhậm Thương Diêu, ta nói rồi, ta chỉ chờ ngươi ba năm, bây giờ vượt qua, ta, không, muốn, ngươi, nữa!” Gằn từng tiếng nói xong, Phàn Ngọc Hương xoay người rời đi.
Tên thối tha này! Nàng sẽ cho y biết Phàn Ngọc Hương nàng nói được thì làm được! Nàng sẽ không vì y bị thương liền đau lòng, sẽ không!
Kết thúc
Trầm hương sơn trang nửa tháng này chìm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nguyên nhân đương nhiên ngay tại trang chủ đại nhân của bọn họ.
Phàn Ngọc Hương một khi bướng bỉnh, tính tình thực là kinh người.
Nàng hoàn toàn không nhìn Nhậm Thương Diêu, mặc kệ Nhậm Thương Diêu nói với nàng cái gì, nàng cũng không để ý, coi như không có người này tồn tại.
Nhậm Thương Diêu cũng hiểu lần này Phàn Ngọc Hương thực sự tức giận, y cũng không cầu nàng tha thứ, chỉ là, nàng đi đến đâu, y liền theo tới đó.
Phàn Ngọc Hương trở về phòng, y liền canh giữ ở trước phòng nàng, nàng rời phòng, liền nhìn thấy y đứng ở cửa ngủ gật, mà nghe được tiếng mở cửa, y lập tức tỉnh lại, nở nụ cười với nàng.
Bộ dáng dung túng này làm cho Phàn Ngọc Hương càng giận, cảm giác như nàng đang cố tình gây sự...... đồ thối tha!
Bị thương còn không lo tĩnh dưỡng, sắc mặt càng lúc càng khó coi...... Hừ! Y cho rằng dùng khổ nhục kế, nàng sẽ mềm lòng sao? Không có đâu!
Nhưng mà tính tình Phàn Ngọc Hương lại càng lúc càng táo bạo, động bất động liền phát hỏa, người trong trang không ba thì năm gặp phải tai ương, nhất là sáu đại quản sự, dường như là mỗi ngày đều bị Phàn Ngọc Hương gây phiền toái, nàng ghi hận chuyện bọn họ giúp Nhậm Thương Diêu giấu diếm.
Tình hình này cứ như vậy liên tục nửa tháng, người trong trang sắp khóc tới nơi.
Làm ơn! Vợ chồng son các ngươi cãi nhau, đừng kéo người ta vào được không?
Phàn Ngọc Hương mặc kệ người trong trang ai oán, lực chú ý của nàng đều đặt lên người Nhậm Thương Diêu, nàng phát hiện sắc mặt Nhậm Thương Diêu càng lúc càng trắng, hơn nữa còn phiếm xanh......
Ngày hôm qua còn nghe Thường di kêu lên miệng vết thương của Nhậm Thương Diêu lại nứt ra rồi...... Đáng giận! Nàng sẽ không mềm lòng!
Phàn Ngọc Hương ngồi ở đình hóng mát, trong lòng ôm bạch hồ ly, một tay cầm sách, một tay vuốt lông mềm của hồ ly, bạch hồ ly thoải mái buồn ngủ.
Mà Nhậm Thương Diêu canh giữ ở ngoài đình, con ngươi không dời chăm chú nhìn nàng.
Sách bị Phàn Ngọc Hương lật vài trang, nhưng thực ra một chữ nàng cũng chưa xem vào, người ngoài đình ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình đọc sách của nàng.
Đáng giận!
Phàn Ngọc Hương đứng dậy, ôm bạch hồ ly đi ra đình hóng mát, về phòng.
Nhậm Thương Diêu yên lặng đi theo phía sau nàng.
Phàn Ngọc Hương dùng đóng cửa phòng, Nhậm Thương Diêu liền đứng ở cửa, Phàn Ngọc Hương vừa vào phòng, y liền không đứng thẳng nữa, vết thương nơi ngực không đau đớn, thậm chí còn thiêu nóng, ngay cả hô hấp của y cũng nóng.
Phàn Ngọc Hương đứng ở cửa phòng, nghe tiếng y ồ ồ hít thở, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Bạch hồ ly nhảy khỏi lòng Phàn Ngọc Hương, chạy đến ghế ngồi xuống, vừa liếm lông, ánh mắt tím nhìn chằm chằm chủ nhân, lại nhìn chằm chằm bóng dáng ngoài cửa, rất có linh tính lắc đầu, nằm sấp ngủ, không để ý tới.
Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa mà đứng, y không rời đi, nàng cũng vậy.
Mặt trời hạ xuống, màn đêm buông xuống.
Trong phòng vẫn là tối đen, Phàn Ngọc Hương rũ mắt, nghe tiếng hô hấp ngoài cửa.
Nàng sẽ không mềm lòng! sẽ không! sẽ không!
Cạch.
Phàn Ngọc Hương căm giận mở cửa.
Nhậm Thương Diêu lập tức đứng thẳng, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt nhìn nàng lộ ra nụ cười, phảng phất như bộ dạng suy yếu vừa rồi là giả.
“Nhậm Thương Diêu, đồ thối tha!” Đừng tưởng rằng nàng không biết y dùng khổ nhục kế làm cho nàng mềm lòng.
“Ừ, ta thối tha.” Nhậm Thương Diêu biết mưu kế của mình bị nàng xem thấu, nhưng y muốn cược, cược nàng sẽ mềm lòng với y.
“Ta nói cho chàng biết, ta sẽ không mềm lòng như vậy nữa.” Phàn Ngọc Hương oán hận nói.
“Ừ, ta biết.” Nhậm Thương Diêu mỉm cười, thân mình cao ngất lại lung lay sắp đổ, trước mắt y tối đen-- làm sao Phàn Ngọc Hương không nhìn ra được y đang cố gắng chống đỡ, y chính đồ thối tha!
Nhưng mà, nàng chính lại mềm lòng với tên thối tha này, luyến tiếc tên thối tha này!
“Nhậm Thương Diêu, chàng là đồ thối tha!” miệng nàng mắng, nhưng lại vươn tay ôm lấy y.
Nhậm Thương Diêu mềm yếu mà ngã vào người nàng, tuy rằng choáng váng, cũng không dám đem hết sức nặng áp lên người nàng. Ngửi mùi hương trên người nàng, y thỏa mãn nhếch môi.
“Hương nhi......”
“Làm sao?” Phàn Ngọc Hương dìu y đến giường của nàng, tức giận lên tiếng trả lời.
Nhậm Thương Diêu lôi kéo tay nàng, “Ta thăng lên phó tướng, ta xứng đôi với nàng.”
Y cười, nụ cười kia thực ngốc.
Y ngốc như vậy làm cho cơn giận của Phàn Ngọc Hương nháy mắt biến mất.
“Ngu ngốc......” Trừng y, trong lòng Phàn Ngọc Hương vừa chua xót lại ngọt.
Trong lòng người này chỉ có nàng, lôi kéo tay nàng nắm chặt như vậy, như sợ nàng chạy trốn.
Thật sự là......
“Ngu ngốc.” Phàn Ngọc Hương nhẹ nhàng thiếp vào ngực y.
“Chỉ lúc này đây.” Nàng liền tha thứ cho y lần này, không có lần sau.
Mà Nhậm Thương Diêu nghe thấy được, y cong khóe miệng, cầm chặt tay Phàn Ngọc Hương.
Chỉ có nàng, là điều quan trọng nhất mà đời này y có được, không muốn buông, luyến tiếc buông.
Nàng là tín ngưỡng của y, là người duy nhất của y.
Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.
Dược trên tay nàng là dì Ba trộm cha nuôi đưa cho nàng, tuy rằng Nhậm Thương Diêu bị cha nuôi đánh cho thực thảm, nhưng may mắn xương cốt không gãy, nhưng bầm tím thì không tránh được.
Mà dược Phàn Xuân Nhan đưa dược tính lạnh lẽo, vừa khéo có thể giảm đau đớn trên người Nhậm Thương Diêu.
Y lỏa thân trên nằm ở trên giường đá, nhìn Phàn Ngọc Hương bôi thuốc cho y, ánh mắt sâu thẳm.
Nhậm Thương Diêu, ta hỏi ngươi, trừ đứng ở sau Hương nhi, ngươi có thể cho Hương nhi cái gì?
Lời Úy Phạm Thiên nói không ngừng vọng lại trong đầu...... Y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì? Tất cả của y đều là Phàn Ngọc Hương cho, không có Phàn Ngọc Hương, cái gì y cũng không có, như Úy Phạm Thiên nói, ngay cả tộc nhân của mình y cũng phải nhờ Phàn Ngọc Hương chiếu cố.
Trước kia Nhậm Thương Diêu không thấy có gì không đúng, y vốn không có hùng tâm tráng chí gì, Phàn Ngọc Hương là tất cả của y, còn lại, y không cần, y chỉ cần Phàn Ngọc Hương.
Nhưng, y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì? Y yêu nàng, y nguyện ý cả đời yêu thương nàng, bảo hộ nàng, sau đó thì sao? Trừ những cái đó, y có thể cho Phàn Ngọc Hương cái gì?
Hai bàn tay trắng, y xứng đôi với nàng sao?
Y biết Phàn Ngọc Hương không cần, nàng vốn cái gì cũng không thiếu, nàng không để ý dưỡng y cả đời, nhưng y thì sao? Luôn luôn để nàng cho y, cứ như vậy để nàng dưỡng sao?
Y như vậy, thực sự xứng đôi với nàng sao?
“Chàng đang nghĩ cái gì?” Phàn Ngọc Hương làm sao không nhìn ra y khác thường, cha nuôi nói xong câu kia, liền mang theo người của Trầm Hương sơn trang rời đi, mà Nhậm Thương Diêu liền luôn luôn trầm mặc.
Nhậm Thương Diêu như vậy làm cho Phàn Ngọc Hương thực mất hứng, cũng làm cho nàng hoảng hốt, “Đã nói chàng không cần để ý lời cha nuôi nói mà, nữ nhân Tuyết Tầm Quốc nuôi gia đình vốn là chuyện thực bình thường, lại nói, ta là người Phàn gia, về sau chàng phải ở rể trở thành người của ta -- tuy rằng chàng vốn là người của ta.”
Ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu vốn là vật sở hữu của nàng, chỉ từ nô của nàng biến thành nam nhân của nàng thôi.
Phàn Ngọc Hương nâng cằm, “Hơn nữa, để ta dưỡng có cái gì không tốt?”
Nàng đã dưỡng Nhậm Thương Diêu quen rồi, trước kia cha nuôi cũng không phản đối, vì sao bây giờ lại không được !
Đó là bởi vì bây giờ ở trong lòng ông ấy, ta không còn là nô, mà là nam nhân của nàng, Úy Phạm Thiên có thể cho phép nàng nuôi dưỡng nô, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nàng dưỡng một nam nhân, mà y, kẻ bị dưỡng lại vui vẻ chịu đựng, thật sự là không có tiền đồ. Nhậm Thương Diêu biết Úy Phạm Thiên khinh thường y như vậy, y như vậy ở trong lòng Úy Phạm Thiên hoàn toàn không xứng với Phàn Ngọc Hương.
Mà y, không thể phản bác.
Y rốt cục phát hiện y và Phàn Ngọc Hương chênh lệch lớn bao nhiêu, y luôn luôn cảm thấy Phàn Ngọc Hương cường đại, y chỉ có thể nhìn lên nàng, cho đến khi có được lòng nàng. Y cho rằng rốt cục y không cần nhìn lên nữa, mà là cùng nàng dắt tay đồng hành...... Thật sự là ý tưởng buồn cười, Úy Phạm Thiên đã triệt để đánh tỉnh y.
Y dựa vào cái gì mà cùng Phàn Ngọc Hương dắt tay đồng hành? Y luôn luôn bị nuôi dưỡng, dựa vào cái gì? Chỉ bằng y có được lòng của nàng, là có thể đương nhiên hưởng thụ tất cả của nàng sao?
Y như vậy, sao xứng đôi với nàng!
Y biết Phàn Ngọc Hương đang an ủi y, tuy rằng có vẻ tức giận, nhưng sao y lại không nhìn ra được lo lắng trong mắt nàng? chủ tử của y, một khi đối tốt với người khác, sẽ không giữ lại chút nào, toàn tâm toàn ý trả giá.
Mặc kệ trước đây hay là bây giờ, nàng đều đối tốt với y, tốt lắm......
Mà y, luôn tham lam nhận lấy, không muốn thả ra, không muốn buông tay.
Thấy nãy giờ y không nói gì, Phàn Ngọc Hương nhíu mày.
“Nhậm...... ưm.....” Cánh môi đột nhiên bị ngăn chặn, nàng sửng sốt, lưỡi trơn trượt lập tức đi vào trong miệng nàng.
Đây là như thế nào! Nàng đang nói chuyện với y, y tính dùng cách này trốn tránh sao?
Phàn Ngọc Hương nổi giận.
“Không......” Nàng vươn tay muốn đẩy y, lại bị y đặt ở dưới thân.
“Ưm...... Cút...... A......” Đầu lưỡi bị y cắn hàm chứa, muốn tách rời khỏi, y lại dùng thân thể áp chế nàng, đầu lưỡi ở trong miệng nàng đảo, không cho nàng cơ hội nói chuyện.
Nhậm Thương Diêu thực thích liếm toàn thân nàng, điều này làm cho y biết được chỗ mẫn cảm trên người nàng.
Nàng thích kiểu hôn xâm nhập, lúc mút đầu lưỡi của nàng, nàng sẽ run run, lỗ tai của nàng sợ ngứa, nàng yêu nhất là lúc y sờ nhũ đầu của của nàng, nhụy tiêm hồng nhạt chỉ cần bị y vo vê vài cái, sẽ đứng thẳng, mà nơi riêng tư xinh đẹp nhất, mê người nhất kia sẽ ứa ra hương tanh ngọt, y biết lúc này nàng đã động tình ươn ướt.
Phàn Ngọc Hương phản kháng bị khơi dậy tình dục dần dần yếu đuối, điều này làm cho nàng vô cùng tức giận, lại không thể kháng cự.
Y như một giáo đồ thành kính một ngụm một ngụm liếm mút toàn thân nàng, hôn môi dè dặt cẩn trọng làm cho nàng có cảm giác được quý trọng, nàng khẽ run, mở to ánh mắt phiếm nước nhìn y.
“A!” Ẩm nóng môi ngậm cánh hoa phía dưới của nàng, nàng cong cái mông tròn lên, hai chân mở ra, mặc y dùng môi, dùng lưỡi liếm tiểu huyệt, ngậm hoa châu, ngón tay dài đâm vào miệng hoa, một chút một chút ra vào huyệt hoa.
Y giống như một con thú cơ khát, dịch trơn tanh ngọt lấp đầy yết hầu đói khát của y, y từng ngụm từng ngụm nuốt vào, đầu lưỡi theo ngón tay dài đâm vào, dũng đạo chặt chẽ buộc chặt, hút lấy y.
“Ư......” Phàn Ngọc Hương ngẩng đầu lên, hai chân kích động ôm lấy đầu của y, nghe tiếng nước y liếm mút, da thịt trắng mịn như trân châu hưng phấn đỏ ửng.
Phàn Ngọc Hương đã quên phẫn nộ mới vừa rồi, có lẽ nàng cũng muốn dùng triền miên hoan ái an ủi y. Nàng như thánh mẫu bao dung y, mặc y xuyên suốt nàng.
Một khắc bị tiến vào kia, hoa thịt chặt chẽ mút lấy sắt nóng, nàng ôm tấm lưng ướt mồ hôi của y, đầu lưỡi liếm lung tung môi của y, tìm được lưỡi của y, cùng y nhiệt liệt triền mút.
“A Diêu, A Diêu......” Nàng hôn y, thì thầm gọi tên của y, một tiếng một tiếng, vuốt lên tâm tình nôn nóng của y.
Nàng dễ dàng nhìn thấu y, nàng như vậy làm sao y buông tay được!
Nhậm Thương Diêu điên cuồng mà giữ lấy nàng, mỗi một lần tiến vào đều như muốn khảm nàng tiến vào trong lòng, sâu như vậy, cực nóng như vậy, lấp đầy hoa thịt, dường như làm phỏng nàng.
Nước mắt của nàng chảy xuống bị y liếm đi, y yêu nhất là nhìn nàng thút thít dưới thân y. Há miệng ngậm đầu nhũ nảy lên, nàng khóa ngồi trên người y, điều này làm cho dục vọng nam tính đi vào càng sâu, mỗi một lần hướng lên trên đỉnh nhập, đều phảng phất như muốn đi vào chỗ sâu nhất của nàng, làm cho nàng có cảm giác linh hồn cũng bị xuyên suốt.
Hai vú tuyết trắng bị vo vê mút che kín dấu vết dâm dục, nơi riêng tư của hai người dán lấy nhau ẩm ướt nóng bỏng như vậy, mỗi lần y rút ra mạnh đến nỗi Phàn Ngọc Hương có cảm giác sắp bị văng, sau đó lại bị kéo xuống thật mạnh, hoa thịt bị lấp đầy chặt chẽ.
“A!” Phàn Ngọc Hương rên ngâm, ngưỡng thân thể khêu gợi cong thành hình cung, tóc hơi ướt dán lấy lưng, kích thích quá mạnh làm cho nước mắt nàng không ngừng chảy, đầu ngón tay gắt gao bấu lấy tấm lưng kiên cố của Nhậm Thương Diêu.
Y mút lấy nước mắt của nàng, ở bên tai nàng lẩm bẩm, “Chủ tử......”
Y yêu nhất là trong lúc hoan ái kêu nàng như vậy, miệng hô chủ tử, lại làm chuyện tà ác nhất với nàng, lại đỉnh nhập đâm thật mạnh lấp đầy hoa thịt.
“Ô......” Nàng run run, quá nhiều khoái cảm bao phủ nàng, dịch trơn trào ra, làm ướt dục vọng nam tính.
Nhậm Thương Diêu thô suyễn. Còn chưa đủ, y còn muốn nàng chưa đủ.
Đặt nàng ở dưới thân, nâng hai chân của nàng lên, cái mông tròn dường như rời khỏi giường đá, mà y lại hung hăng xâm nhập, một lần lại một lần, như dã thú không biết thoả mãn.
Nhìn con mồi khóc kêu cầu xin tha thứ ở trong lòng, không buông tha nàng.
Đêm, ánh trăng chậm rãi nhạt dần.
Nhậm Thương Diêu nhìn người nằm trên giường, nàng ngủ thật say, khóe mắt ửng hồng còn vươn nước mắt, y nhẹ nhàng hôn giọt lệ bên khóe mắt nàng, lại nhìn nàng một hồi lâu, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Y đi ra khỏi sơn cốc, một bước ra khỏi sơn động hắc ám, liền nhìn thấy một gầy bắt tay sau lưng, đưa lưng về phía y, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Nhìn đến người nọ, Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không ngoài ý muốn.
“Úy Phạm Thiên.” Y nhìn nam nhân, bóng lưng nam nhân to lớn như một tòa núi lớn, Nhưng ánh mắt y vẫn kiên định thâm trầm, “Ta sẽ cường đại như người.”
Y biết không qua được cửa của Úy Phạm Thiên, y vĩnh viễn sẽ không chiếm được Phàn Ngọc Hương, cũng không xứng có được nàng.
“Ta sẽ làm cho mình xứng đôi với nàng!”
“Phải không? Ta đây mở mắt chờ mong.” Úy Phạm Thiên nhàn nhạt phun ra câu này, không nhìn Nhậm Thương Diêu, thẳng tắp đi về phía trước.
Nhậm Thương Diêu quay đầu liếc nhìn sơn động một cái, y biết Phàn Ngọc Hương tỉnh lại chắc chắn sẽ phẫn nộ, nhưng mà, y vẫn làm như vậy, nếu không, y vĩnh viễn không xứng với nàng!
Không cho chính mình do dự, y nắm hai tay, bước ra bước chân, đi theo sau Úy Phạm Thiên.
Mà lúc hai người rời đi rồi, một bóng dáng bé bỏng lặng lẽ từ chỗ tối đi ra.
Phàn Ngọc Hương nhìn hướng hai bóng người đã sớm biến mất, hai tay nắm chặt, trong lòng tay phải nắm chặt một phong thư.
Khi Nhậm Thương Diêu rời đi, nàng liền tỉnh, kỳ thực nàng vốn không ngủ, nàng biết Nhậm Thương Diêu sẽ rời đi.
Hai người sớm chiều ở chung, làm sao nàng không hiểu y, làm sao nàng không hiểu lời cha nuôi nói đả kích y đến cỡ nào.
“Ngu ngốc......” Phàn Ngọc Hương nói nhỏ.
Phàn Xuân Nhan không biết từ khi nào xuất hiện bên người nàng, vươn tay sờ nhẹ đầu nàng.
“Dì, con vốn không nghĩ là y không xứng với con.” Phàn Ngọc Hương nhẹ giọng nói.
“Dì biết.” Phàn Xuân Nhan dịu dàng mà nhìn cháu gái, “A Diêu cũng biết.”
“Vậy vì sao......”
“Bởi vì y là nam nhân.” Phàn Xuân Nhan cười bất đắc dĩ, “Con có biết, khi nam nhân cố chấp thì ai cũng không ngăn được.”
Sao Phàn Ngọc Hương lại không biết? Chính vì biết, nàng mới có thể để Nhậm Thương Diêu rời đi. Y muốn xứng đôi với nàng, cho dù biết rõ nàng không cần, nhưng y muốn được Úy Phạm Thiên tán thành.
Bởi vì y biết nàng rất xem trọng Úy Phạm Thiên.
“Ngu ngốc.”
“Đúng vậy, nam nhân có khi là đồ ngốc.” Phàn Xuân Nhan phụ họa nàng.
Nàng cúi đầu nhìn phong thư trong tay, đó là Nhậm Thương Diêu để lại cho của nàng, nàng còn nhớ rõ nội dung bên trong --
Hương nhi,
Ta biết nàng nhất định rất tức giận, nhất định sẽ giận đến nỗi muốn làm thịt ta, biết rõ sẽ làm nàng tức giận, nhưng ta vẫn quyết định làm như vậy.
Úy Phạm Thiên nói rất đúng, ta không xứng với nàng, cái gì ta cũng không có, tất cả đều là nàng cho ta, dựa vào cái gì ta có thể sóng vai với nàng? Trước kia ta có thể không cần điều này, nhưng mà muốn trở thành nam nhân của nàng, như vậy sao được?
Ta quyết định cùng Úy Phạm Thiên rời đi, ta sẽ trở nên cường đại như ông ấy...... Không, là phải mạnh hơn cả ông ấy, ta biết trước kia trong lòng nàng chỉ có nhân tài so được với Úy Phạm Thiên mới có thể lọt vào mắt nàng, cho nên, ta sẽ vượt qua ông ấy!
Nên, chờ ta được không? Cho ta ba năm, ta sẽ trở thành nam nhân xứng đôi với nàng, mà tộc nhân của ta...... Trước khi ta có thể thủ hộ bọn họ, có thể tạm thời giúp ta bảo hộ bọn họ sao?
Ta biết cho dù ta không nói như vậy, nàng cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà ta nói, nàng nhất định sẽ tức giận, sẽ cảm thấy ta thật là mặt dầy vô sỉ, như vậy, nàng mới nhớ kỹ ta...... Ai, ta cũng chỉ biết dùng thủ đoạn nhỏ ngây thơ này thôi.
Hương nhi, ta thích nàng, thực sự, rất thích.
Chờ ta!
“Y không chỉ ngu ngốc, mà còn là đồ thối tha......” Phàn Ngọc Hương nắm lấy phong thư có nhiều nếp nhăn, sau đó quay đầu nhìn về phía Phàn Xuân Nhan, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Dì, nói cho chàng ấy, ta chỉ chờ chàng ấy ba năm, ba năm sau, nếu chàng vô dụng không xứng được với thân phận của ta, ta liền cưới người khác!”
Bỏ lại những lời này, Phàn Ngọc Hương hất đầu rời đi.
Ba năm sau
Phàn Ngọc Hương ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng, mặt lạnh nhạt uống trà.
Mà Đổng quản sự bên người vừa dò xét trang chủ nhà mình, vừa báo cáo việc buôn bán vận chuyển hàng hóa mấy tháng gần đây. Quản lý thương trường do Đổng quản sự cùng hai vị quản sự khác phụ trách, nhưng chỉnh lý sổ sách báo cáo bình thường đều là Đổng quản sự.
“Trang chủ, đây là sổ sách ba tháng này, người xem một chút.” Đổng quản sự dâng sổ sách.
“Ừ.” Phàn Ngọc Hương buông cốc trà, tiếp nhận sổ sách tùy ý lật.
Nghe tiếng sổ sách lật, Đổng quản sự lại dò xét liếc Phàn Ngọc Hương một cái, sau đó dùng ngữ điệu nói chuyện phiếm nói: “Nghe nói một tháng trước A Diêu thăng lên phó tướng, ai nha, mới ba năm, từ tiểu binh trở thành phó tướng, A Diêu thật đúng là giỏi!”
Ông dừng một chút, thấy Phàn Ngọc Hương không phản ứng, không ngăn cản ông tiếp tục, ông càng phóng đại lá gan.
“Nghe nói lần này địch nhân Phong quốc mạo hiểm vạn phần nha! A Diêu chỉ dẫn hai vạn quân đối đầu với ngũ vạn người mã, tuy rằng hai vạn quân có năm mươi ba người là người thú tộc dũng mãnh, nhưng mà cho dù người thú tộc có thể lấy một địch trăm, nhưng song phương binh mã chênh lệch là ba vạn!”
Năm mươi ba người thú tộc này là Phàn Ngọc Hương để người ta đưa đến quân doanh, có nam có nữ, đều tuổi trẻ lực tráng.
Phàn Ngọc Hương còn để cho người ta nhắn lại, nói tộc nhân của mình thì chính mình chiếu cố.
Nhưng kỳ thực năm mươi ba người thú tộc này đều tự nguyện đi quân doanh, những người này cũng muốn thủ hộ tộc nhân của mình, không muốn trở thành thú bị người săn bắn.
Về phần người già phụ nữ trẻ con của thú tộc đều được Phàn Ngọc Hương mang về Trầm Hương sơn trang, Phàn Ngọc Hương còn để người truyền lời, nếu có người dám gây bất lợi cho người thú tộc trong sơn trang, hoặc là nhìn thấy bọn buôn người bán người thú tộc, chính là đối nghịch với Trầm Hương sơn trang, với Phàn Ngọc Hương nàng!
Lời này vừa ra, bọn buôn người cho dù có muốn bắt người thú tộc, cũng phải xem lại cân lượng của mình, Phàn Ngọc Hương không phải là người mà bọn nô lệ nho nhỏ họ có thể chọc vào.
“Nhưng mà A Diêu rất giỏi! Nghe nói thân là quân tiên phong A Diêu đi trước làm gương giết địch, chém rớt đầu tướng địch, lập hạ công lớn, như thế mới được thăng lên phó tướng --”
“Đổng thúc nghe nói thật đúng là nhiều.” Phàn Ngọc Hương nhàn nhạt ngắt lời Đổng quản sự, không lạnh không nhạt chăm chú nhìn,
“Sao ta lại không nghe nói được nhiều thế nào?”
“Ách......” Đổng quản sự đổ mồ hôi.
Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, “Đừng cho là ta không biết vài tên các ngươi lén nói chuyện cho tên thối tha kia!”
Ách...... Đổng quản sự lau mồ hôi, nhìn Phàn Ngọc Hương cười gượng, “Trang chủ quả nhiên hoả nhãn kim tinh, cái gì cũng không thể gạt được mắt của người.”
Phàn Ngọc Hương cũng không ăn bộ dạng này, nàng bỏ lại sổ sách, lạnh lùng nhìn Đổng quản sự, “Đã nghe nói nhiều chuyện như vậy, thế Đổng quản sự có nghe nói tên vô liêm sỉ kia khi nào thì trở về không?”
Đã ba năm còn chưa xuất hiện, không phải một tháng trước đã thăng lên phó tướng sao? Thế nào còn chưa trở về!
Tên hỗn đản này nghĩ nàng sẽ không cưới người khác sao? Hừ! Người muốn ở rể trở thành trượng phu của Phàn Ngọc Hương nàng rất nhiều, tên vô liêm sỉ kia cho rằng nàng sẽ luôn luôn tha thiết chờ y sao?
“Nói cho y, không trở về thì vĩnh viễn không cần về......” Nói, ngừng lại, Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa.
Nhậm Thương Diêu đứng ở cửa, y có chút mỏi mệt, nhưng mắt vàng vẫn hữu thần, yên lặng nhìn Phàn Ngọc Hương.
Nhìn hai người chăm chú nhìn nhau, Đổng quản sự quăng cho Nhậm Thương Diêu một ánh mắt bảo trọng, liền chạy nhanh lẩn mất.
Phàn Ngọc Hương nhìn Nhậm Thương Diêu, lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt, “Khi nào thì trở về?”
Nhậm Thương Diêu trả lời nàng, “Tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?” Phàn Ngọc Hương nhíu mày, “Khó trách Đổng thúc đột nhiên nói nhiều như vậy, là muốn biện hộ cho ngươi...... Nhậm Thương Diêu, ngươi đồ thối tha!”
Phàn Ngọc Hương nắm sổ sách lên quăng về phía y.
“Tối hôm qua ngươi trở về, thế mà đến bây giờ mới xuất hiện, ngươi......” nàng còn muốn nói nhưng lại nghe thấy tiếng Nhậm Thương Diêu kêu rên liền dừng lại.
Sổ sách đụng đến ngực Nhậm Thương Diêu, y ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Phàn Ngọc Hương nhanh chóng xông lên trước, thô lỗ kéo mở vạt áo của Nhậm Thương Diêu, nhìn thấy băng vải dính máu, nàng kinh ngạc nhìn y.
Nhậm Thương Diêu tươi cười với nàng, cuộc chiến với Phong quốc làm cho y bị trọng thương, y ở trên giường hôn mê hơn mười ngày, vừa tỉnh lại liền bất chấp thương thế trên người, ra roi thúc ngựa gấp rút trở về gặp nàng.
Y nhớ nàng nói, nàng chỉ chờ y ba năm.
Mà ngày hôm qua, vừa khéo tròn ba năm.
“Ta không phải không muốn sớm gặp nàng, nhưng ngày hôm qua ta gấp rút trở về liền hôn mê.” Vì không muốn Phàn Ngọc Hương lo lắng, trước khi ngất, y dặn các quản sự đừng nói chuyện y trở về ra, “Vừa mới tỉnh lại, liền lập tức tới tìm nàng--”
Ba! Lời còn lại bị một cái bạt tai đột nhiên bay tới đánh gãy.
Phàn Ngọc Hương tức giận trừng y, hốc mắt hơi hơi ửng hồng.
Nhậm Thương Diêu sao lại không hiểu, Phàn Ngọc Hương như vậy làm cho tâm của y nhuyễn ra, “Thực xin lỗi......”
Y biết nàng giận y để các quản sự giấu diếm chuyện y trở về, cho dù bị thương ngất đi, y cũng không nên để cho người ta giấu giếm nàng.
Phàn Ngọc Hương không để ý tới y, vòng qua y muốn rời khỏi.
“Hương nhi!” Nhậm Thương Diêu ôm lấy nàng.
“Buông ta ra!” Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
Sao Nhậm Thương Diêu có thể buông? Bất chấp ngực bị thương, y ôm nàng thật chặt, “Hương nhi, thực xin lỗi, ta cam đoan sẽ không có lần sau.”
“Đúng là không có lần sau.” Phàn Ngọc Hương kéo tay y ra, xoay người, nâng cằm nhìn y, “Bởi vì, đã vượt qua ba năm.”
Nàng hôm nay mới nhìn thấy y.
Nhậm Thương Diêu ngây ngẩn cả người.
Phàn Ngọc Hương cười lạnh với y.
“Nhậm Thương Diêu, ta nói rồi, ta chỉ chờ ngươi ba năm, bây giờ vượt qua, ta, không, muốn, ngươi, nữa!” Gằn từng tiếng nói xong, Phàn Ngọc Hương xoay người rời đi.
Tên thối tha này! Nàng sẽ cho y biết Phàn Ngọc Hương nàng nói được thì làm được! Nàng sẽ không vì y bị thương liền đau lòng, sẽ không!
Kết thúc
Trầm hương sơn trang nửa tháng này chìm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nguyên nhân đương nhiên ngay tại trang chủ đại nhân của bọn họ.
Phàn Ngọc Hương một khi bướng bỉnh, tính tình thực là kinh người.
Nàng hoàn toàn không nhìn Nhậm Thương Diêu, mặc kệ Nhậm Thương Diêu nói với nàng cái gì, nàng cũng không để ý, coi như không có người này tồn tại.
Nhậm Thương Diêu cũng hiểu lần này Phàn Ngọc Hương thực sự tức giận, y cũng không cầu nàng tha thứ, chỉ là, nàng đi đến đâu, y liền theo tới đó.
Phàn Ngọc Hương trở về phòng, y liền canh giữ ở trước phòng nàng, nàng rời phòng, liền nhìn thấy y đứng ở cửa ngủ gật, mà nghe được tiếng mở cửa, y lập tức tỉnh lại, nở nụ cười với nàng.
Bộ dáng dung túng này làm cho Phàn Ngọc Hương càng giận, cảm giác như nàng đang cố tình gây sự...... đồ thối tha!
Bị thương còn không lo tĩnh dưỡng, sắc mặt càng lúc càng khó coi...... Hừ! Y cho rằng dùng khổ nhục kế, nàng sẽ mềm lòng sao? Không có đâu!
Nhưng mà tính tình Phàn Ngọc Hương lại càng lúc càng táo bạo, động bất động liền phát hỏa, người trong trang không ba thì năm gặp phải tai ương, nhất là sáu đại quản sự, dường như là mỗi ngày đều bị Phàn Ngọc Hương gây phiền toái, nàng ghi hận chuyện bọn họ giúp Nhậm Thương Diêu giấu diếm.
Tình hình này cứ như vậy liên tục nửa tháng, người trong trang sắp khóc tới nơi.
Làm ơn! Vợ chồng son các ngươi cãi nhau, đừng kéo người ta vào được không?
Phàn Ngọc Hương mặc kệ người trong trang ai oán, lực chú ý của nàng đều đặt lên người Nhậm Thương Diêu, nàng phát hiện sắc mặt Nhậm Thương Diêu càng lúc càng trắng, hơn nữa còn phiếm xanh......
Ngày hôm qua còn nghe Thường di kêu lên miệng vết thương của Nhậm Thương Diêu lại nứt ra rồi...... Đáng giận! Nàng sẽ không mềm lòng!
Phàn Ngọc Hương ngồi ở đình hóng mát, trong lòng ôm bạch hồ ly, một tay cầm sách, một tay vuốt lông mềm của hồ ly, bạch hồ ly thoải mái buồn ngủ.
Mà Nhậm Thương Diêu canh giữ ở ngoài đình, con ngươi không dời chăm chú nhìn nàng.
Sách bị Phàn Ngọc Hương lật vài trang, nhưng thực ra một chữ nàng cũng chưa xem vào, người ngoài đình ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình đọc sách của nàng.
Đáng giận!
Phàn Ngọc Hương đứng dậy, ôm bạch hồ ly đi ra đình hóng mát, về phòng.
Nhậm Thương Diêu yên lặng đi theo phía sau nàng.
Phàn Ngọc Hương dùng đóng cửa phòng, Nhậm Thương Diêu liền đứng ở cửa, Phàn Ngọc Hương vừa vào phòng, y liền không đứng thẳng nữa, vết thương nơi ngực không đau đớn, thậm chí còn thiêu nóng, ngay cả hô hấp của y cũng nóng.
Phàn Ngọc Hương đứng ở cửa phòng, nghe tiếng y ồ ồ hít thở, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Bạch hồ ly nhảy khỏi lòng Phàn Ngọc Hương, chạy đến ghế ngồi xuống, vừa liếm lông, ánh mắt tím nhìn chằm chằm chủ nhân, lại nhìn chằm chằm bóng dáng ngoài cửa, rất có linh tính lắc đầu, nằm sấp ngủ, không để ý tới.
Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa mà đứng, y không rời đi, nàng cũng vậy.
Mặt trời hạ xuống, màn đêm buông xuống.
Trong phòng vẫn là tối đen, Phàn Ngọc Hương rũ mắt, nghe tiếng hô hấp ngoài cửa.
Nàng sẽ không mềm lòng! sẽ không! sẽ không!
Cạch.
Phàn Ngọc Hương căm giận mở cửa.
Nhậm Thương Diêu lập tức đứng thẳng, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt nhìn nàng lộ ra nụ cười, phảng phất như bộ dạng suy yếu vừa rồi là giả.
“Nhậm Thương Diêu, đồ thối tha!” Đừng tưởng rằng nàng không biết y dùng khổ nhục kế làm cho nàng mềm lòng.
“Ừ, ta thối tha.” Nhậm Thương Diêu biết mưu kế của mình bị nàng xem thấu, nhưng y muốn cược, cược nàng sẽ mềm lòng với y.
“Ta nói cho chàng biết, ta sẽ không mềm lòng như vậy nữa.” Phàn Ngọc Hương oán hận nói.
“Ừ, ta biết.” Nhậm Thương Diêu mỉm cười, thân mình cao ngất lại lung lay sắp đổ, trước mắt y tối đen-- làm sao Phàn Ngọc Hương không nhìn ra được y đang cố gắng chống đỡ, y chính đồ thối tha!
Nhưng mà, nàng chính lại mềm lòng với tên thối tha này, luyến tiếc tên thối tha này!
“Nhậm Thương Diêu, chàng là đồ thối tha!” miệng nàng mắng, nhưng lại vươn tay ôm lấy y.
Nhậm Thương Diêu mềm yếu mà ngã vào người nàng, tuy rằng choáng váng, cũng không dám đem hết sức nặng áp lên người nàng. Ngửi mùi hương trên người nàng, y thỏa mãn nhếch môi.
“Hương nhi......”
“Làm sao?” Phàn Ngọc Hương dìu y đến giường của nàng, tức giận lên tiếng trả lời.
Nhậm Thương Diêu lôi kéo tay nàng, “Ta thăng lên phó tướng, ta xứng đôi với nàng.”
Y cười, nụ cười kia thực ngốc.
Y ngốc như vậy làm cho cơn giận của Phàn Ngọc Hương nháy mắt biến mất.
“Ngu ngốc......” Trừng y, trong lòng Phàn Ngọc Hương vừa chua xót lại ngọt.
Trong lòng người này chỉ có nàng, lôi kéo tay nàng nắm chặt như vậy, như sợ nàng chạy trốn.
Thật sự là......
“Ngu ngốc.” Phàn Ngọc Hương nhẹ nhàng thiếp vào ngực y.
“Chỉ lúc này đây.” Nàng liền tha thứ cho y lần này, không có lần sau.
Mà Nhậm Thương Diêu nghe thấy được, y cong khóe miệng, cầm chặt tay Phàn Ngọc Hương.
Chỉ có nàng, là điều quan trọng nhất mà đời này y có được, không muốn buông, luyến tiếc buông.
Nàng là tín ngưỡng của y, là người duy nhất của y.
Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.
/11
|