“Em yêu cô!”
Dương Đan suýt đánh rơi chồng giáo án khi nghe chất giọng Vũ Thanh thật rõ vang lên giữa đêm tối, trên con đường vắng vẻ chỉ còn những làn gió nhẹ nhàng và ánh sáng leo loét toả ra từ ngọn đèn mang kiến trúc cổ. Phải mất mấy phút sau, cô mới chậm rãi nhìn về phía cậu học trò. Đối diện, Vũ Thanh cũng hướng ánh mắt đầy kiên quyết lẫn mạnh mẽ vào cô như muốn khẳng định lần nữa câu nói ban nãy của mình.
“Hôm nay có phải ngày cá tháng tư đâu nào.” – Dương Đan buồn cười, bảo.
“Nếu cô không tin em sẽ nói lại...” – Vũ Thanh cất tiếng lớn hơn – “EM YÊU CÔ!”
Nụ cười trên môi nhạt đần, Dương Đan im lặng. Rõ ràng, cô biết cậu bé này không đùa.
“Em từng hứa với bản thân, cố gắng thi đậu vào trường đại học Luật. Vì khi ấy, em sẽ bày tỏ tình cảm với cô.” – Hơi cúi mái đầu, Vũ Thanh nói khẽ khàng hệt như giải bày hết tâm sự cho đối phương nghe. Bây giờ hắn mười chín tuổi, đã lớn, không còn là đứa trẻ mới ngày nào chỉ đứng đến vai Dương Đan. Thời gian trôi qua là năm năm, quãng thời gian đủ lâu để trái tim hắn khắc sâu hình ảnh người con gái đã giúp mình vượt qua bóng tối cô độc.
“Đừng như vậy. Còn quá sớm để em hiểu thế nào là tình yêu.” – Cuối cùng, Dương Đan cũng đáp lời Vũ Thanh – “Em đang ngộ nhận cảm giác của mình.”
“Không! Em hiểu mình muốn gì. Tình cảm em dành cho cô không như xưa nữa, cô có thể dễ dàng nhận ra điều ấy đúng chứ? Chỉ là cô không thừa nhận sự thật.”
“Mọi chuyện không đơn giản chỉ là thừa nhận hay không.”
“Cô trốn tránh tình cảm của em! Là gì? Tuổi tác? Dư luận? Lời đồn? Chín tuổi... Đó chẳng hề là con số to tát.”
“Vũ Thanh, em sẽ tìm được người con gái khác tốt hơn cô rất nhiều. Hãy từ bỏ cảm xúc mới hình thành này, kể từ bây giờ!”
“Tại sao? Không phải cô dạy em rằng phải luôn thành thật với cảm xúc của mình ư?”
“Bởi vì cô mắc bệnh AIDS!”
Câu trả lời thấp dần nhưng vô cùng rõ ràng từ Dương Đan khiến Vũ Thanh đứng bất động, cái nhìn trở nên bần thần. Âm thanh bên tai hắn chỉ còn nghe ù ù, cảm giác như có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò lạo xạo bên trong. Hắn không tin điều ấy là sự thật. AIDS, căn bệnh thế kỷ không có thuốc chữa, do virus HIV gây ra, loại virus làm giảm hệ miễn dịch ở người...
“Đó là thật sao?” – Vũ Thanh nhìn cô giáo trẻ, gương mặt vẫn chưa hết sững sờ.
“Phải... Bảy năm trước, cô đi xét nghiệm máu và kết quả là HIV dương tính.”
“Vì sao...?”
Nghe câu hỏi đứt quãng từ Vũ Thanh, Dương Đan nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm đá. Vuốt mái tóc đang bay xoà trong gió, cô ngước mặt nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, thở ra một nhịp thật nhẹ hẫng rồi mỉm cười kể:
“Bố cô tên là Dương Lễ, một bác sĩ làm việc trong phòng nghiên cứu. Ông rất hiền và tốt bụng, lúc nào gặp người khác ông cũng đều nở nụ cười tươi như khích lệ động viên họ. Trong quá trình nghiên cứu, ông nhiễm HIV nhưng không hề hay biết. Và, ông yêu rồi kết hôn với mẹ cô. Trước một tháng khi cô được sinh ra, ông mới phát hiện mình bị AIDS... Mọi thứ quá trễ để có thể cứu vãn... Mẹ cô mất vì sinh khó. Còn cô, lúc đó kết quả kiểm tra không hiểu vì sao lại là âm tính. Bố cô đã khóc trong niềm đau đớn.
Nhưng virus HIV một ngày nào đó vẫn có thể xuất hiện trong người đứa trẻ
vì mẹ nó đã nhiễm bệnh. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Bố đưa cô cho dì nuôi. Ông chẳng hề bỏ đi đâu cả, luôn bên cạnh chăm sóc nuôi dưỡng cô nhưng kể từ giây phút đó, ông không bao giờ ôm hay chạm vào đứa con gái của mình! Dù là một lần... Ông nói rằng: “Điều đó sẽ tốt cho con!” AIDS không lây qua việc tiếp xúc va chạm thông thường bằng da thịt, hắt hơi, nói chuyện thế nhưng bố cô vẫn muốn bảo vệ cô bằng cách không cho phép bản thân lại gần con. Và cô, thường thấy ông đứng lặng lẽ phía xa, nhìn mình bằng đôi mắt yêu thương cùng nụ cười dịu dàng...
Mỗi ngày ngắm nhìn con gái, Dương Lễ rất muốn được ôm, hôn nắm tay nó
nhưng ông không thể. Dẫu biết, những hành động ấy không truyền bệnh cho con ấy vậy
ông vẫn chẳng khi nào cho phép mình gần con.
Ông dùng nỗi đau đớn ấy để tự trừng phạt bản thân.
Bố dạy cô rất nhiều thứ khi cô còn bé. Ông là người bố, người thầy vĩ đại nhất cuộc đời cô. Ông dẫn dắt chỉ bảo cô đến với thế giới tươi đẹp này bằng rất nhiều bài học kinh nghiệm từ cuộc sống. Ông cho cô tất cả những điều tuyệt vời, tình yêu thương, tri thức, trải nghiệm. Cô yêu ông và lúc nào cũng mong được một lần nằm trong vòng tay to lớn mạnh mẽ ấy... Nhưng hễ mỗi lần cô đến gần, ông đều mỉm cười nhẹ nhàng rồi – một cách âm thầm – bước ra xa cô. Cô hiểu, ông muốn bảo vệ mình!...
Nhiều lúc, hai bố con đứng cạnh nhau ngắm nhìn mặt biển êm đềm dưới cái ráng chiều.
Khoảng cách giữa họ không hề xa nhưng vẫn chẳng có cái nắm tay nào,
dẫu chỉ là sự va chạm vô tình lướt qua.
Hình ảnh, bố nắm tay con gái đứng dưới bầu trời mùa hè yên ả
mãi mãi trở thành mong ước xa vời của cô bé Dương Đan.
Cứ ba tháng, bố cô lại lấy máu của cô xét nghiệm. Khi kết quả cho âm tính, ông mới nhắm mắt và thở ra nhẹ nhõm trên ghế ngồi. Rất nhiều lần, cô bắt gặp ông gục đầu bên bàn làm việc, nơi có tờ giấy kết quả xét nghiệm của cô, khóc lặng lẽ. Từ đó cô biết, ông đã trân trọng gìn giữ cuộc sống của con gái đến mức nào. Cô càng yêu thương ông hơn!
Chỉ những người sắp chết mới hiểu rõ nhất giá trị của cuộc sống.
Cô không bao giờ quên câu nói ấy của bố vì vậy, cô quyết định làm một điều gì đó thật có ích cho xã hội, cho mọi người, cho ông cũng như cho chính bản thân. Đấy là lý do, cô trở thành giáo viên. Cô không dám chắc, sau này HIV có “đột ngột” xuất hiện trong cơ thể hay không thế nên chí ít, cô muốn mình trân trọng khoảng thời gian ĐƯỢC SỐNG! Giáo dục trẻ em là công việc khó khăn nhưng cô hy vọng sẽ trồng được những con người lương thiện tốt đẹp...
Bệnh tình của bố cô ngày càng nghiêm trọng. Ngày cô đậu vào trường đại học sư phạm cũng là lúc ông rời xa cô vĩnh viễn. Lúc thấy ông nằm trên giường bệnh, cô đã khóc rất nhiều và bước đến gần... Một lần thôi, cô muốn sà vào lòng ông... Thế nhưng, ông chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu trân trọng nhất và khẽ lắc đầu. Là vậy. Người bố đó, đến hết cuộc đời vẫn bảo bọc cô trong niềm bao dung lớn lao.
Đừng ôm bố!...
Như thế sẽ tốt cho con.
Là bảo vệ.
Vì bố yêu con!
Tuy bố đã thật sự ra đi nhưng cô tin rằng, ông vẫn dõi theo mình, từ một nơi xa xăm...”
Kết thúc hồi ức đáng buồn của tuổi thơ, Dương Đan quay qua nhìn Vũ Thanh, vẫn cười:
“Sau cái chết của bố, cứ cách ba tháng cô lại đi xét nghiệm kiểm tra tình hình sức khoẻ. Cô vui vì mọi thứ khá ổn... Nhưng, bảy năm trước bác sĩ bất ngờ báo tin trong cơ thể cô xuất hiện virus HIV, nó đã chuyển qua bệnh AIDS. Thời gian ủ bệnh khoảng từ năm đến mười năm... Ngay bây giờ, cô không còn nhiều thời gian.”
Trông đôi mắt long lanh nước của Dương Đan, Vũ Thanh hiểu cô muốn nói gì. Không phát ra âm thanh nào nữa, hắn khẽ cúi thấp mái đầu. Lặng im. Không gian giữa họ trở nên trống trải, cô độc bởi những làn gió đêm không ngừng thổi.
“Em chỉ muốn biết...” – Chợt Vũ Thanh cất tiếng, mau chóng ngẩng mặt lên – “Cô có yêu em? Cảm giác cô dành cho em không phải chỉ là tình cô trò, đúng chứ?”
“Vũ Thanh.”
“Xin hãy trả lời em. Một cách chân thật!”
Bắt gặp cái nhìn sáng ngời và đầy kiên quyết của Vũ Thanh, Dương Đan thoáng bất động trong vài giây. Cô cũng muốn lắng nghe lời nói thật từ con tim mình. Không dễ dàng.
“Được gặp Vũ Thanh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô!”
Đối diện, cậu học trò họ Vũ tròn xoe mắt, ngạc nhiên khi nghe câu đáp lời kỳ diệu ấy. Gió êm đềm nâng đỡ từng âm từ ấm áp phát ra từ môi Dương Đan để truyền đến Vũ Thanh. Có thể, đây chưa phải là câu trả lời bản thân mong muốn nhưng hắn nhận ra mình hạnh phúc hơn bao giờ hết! Chậm rãi, Vũ Thanh tiến đến gần rồi dịu dàng mở rộng vòng tay ôm Dương Đan vào lòng. Hắn siết chặt cô bằng tất cả sức lực và tình yêu của mình.
“Vậy là ĐỦ! Từ giờ, em sẽ mãi mãi ôm cô như thế này!”
Tựa cằm lên đôi vai mạnh mẽ đó, Dương Đan hoàn toàn lặng người. Trong phút chốc cô thấy bản thân thật nhỏ bé. Đứa trẻ ngây ngô ngày ấy giờ đây trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Vào khoảnh khắc đó, Dương Đan hiểu Vũ Thanh không còn là cậu học trò nữa mà là... một người con trai sẽ nắm tay mình đi đến hết phần đời còn lại.
“Em ôm cô không sợ bị truyền bệnh sao?” – Dương Đan hỏi đùa, giọng hơi nghẹn.
Mỉm cười bình yên, Vũ Thanh nhắm mắt đồng thời trả lời với vẻ nghịch ngợm:
“Ngốc! Chẳng phải cô từng dạy em là: HIV hay AIDS đều không truyền bệnh qua việc ôm, hôn hay nắm tay ư?”
Đôi mắt ươn ướt mở to trong phút chốc rồi sau đó Dương Đan cười gật đầu vì phát hiện bản thân vừa hỏi một câu ngốc nghếch.
“Vũ Thanh, dù sau này có thế nào đi nữa cô vẫn sẽ dõi theo em cho đến suốt đời. Thậm chí khi cô đã về thiên đường... Vậy nên, hãy sống thật tốt!”
Giữ chặt Dương Đan trong vòng tay, ngay đuôi mắt Vũ Thanh một dòng lệ trong suốt chảy ra nhẹ nhàng. Gật đầu. Lời hứa. Và, yêu thương cùng câu nói: “Cám ơn!”
...
Sau buổi tối đặc biệt đó, tình cảm giữa Vũ Thanh và Dương Đan ngày càng khắng khít hơn. Không phải cô trò nhưng cũng không hẳn là người yêu, họ chỉ đơn giản ở bên nhau để có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những cảm xúc cần giãi bày hoặc dành sự quan tâm chăm sóc cho đối phương. Một mối dây liên kết bền vững và kỳ diệu... Chẳng ai lý giải được thế nhưng chắc chắn rằng, hai người dường như trở thành một.
Vũ Thanh, sau giờ làm thêm, dù mệt mỏi nhưng vẫn luôn cố gắng đến trường đưa Dương Đan về nhà. Luôn thế, dáng vẻ tinh nghịch, cái vuốt tóc ân cần, nụ cười dịu dàng, hắn dành tất cả những gì bản thân có cho Dương Đan. Với trái tim mang tình yêu thầm lặng, hắn chỉ hy vọng được bên cạnh nhìn cô mỉm cười qua từng ngày ít ỏi còn lại. Cuộc đời người con gái ấy ở hiện tại thật mong manh.
Chờ đợi và yêu thương, Vũ Thanh chỉ biết giữ Dương Đan trong vòng tay... Chở che!
Cho đến cái đêm định mệnh khủng khiếp ấy, Vũ Thanh nhận được cuộc gọi từ Dương Đan. Cô nói có công việc cần giải quyết nên bảo hắn về nhà đừng đến trường. Không rõ vì sao nhưng tự dưng trong lòng chàng trai trẻ xuất hiện một nỗi lo sợ mơ hồ.
“Đừng lo, ngày mai trời sẽ nắng và cô muốn gặp Vũ Thanh!”
Đầu dây bên kia, Vũ Thanh mỉm cười đáp: “Vâng... Ngày mai trời sẽ nắng!”
Tôi đã không biết rằng, đó là lần cuối cùng mình được nghe giọng cô ấy...
Dương Đan suýt đánh rơi chồng giáo án khi nghe chất giọng Vũ Thanh thật rõ vang lên giữa đêm tối, trên con đường vắng vẻ chỉ còn những làn gió nhẹ nhàng và ánh sáng leo loét toả ra từ ngọn đèn mang kiến trúc cổ. Phải mất mấy phút sau, cô mới chậm rãi nhìn về phía cậu học trò. Đối diện, Vũ Thanh cũng hướng ánh mắt đầy kiên quyết lẫn mạnh mẽ vào cô như muốn khẳng định lần nữa câu nói ban nãy của mình.
“Hôm nay có phải ngày cá tháng tư đâu nào.” – Dương Đan buồn cười, bảo.
“Nếu cô không tin em sẽ nói lại...” – Vũ Thanh cất tiếng lớn hơn – “EM YÊU CÔ!”
Nụ cười trên môi nhạt đần, Dương Đan im lặng. Rõ ràng, cô biết cậu bé này không đùa.
“Em từng hứa với bản thân, cố gắng thi đậu vào trường đại học Luật. Vì khi ấy, em sẽ bày tỏ tình cảm với cô.” – Hơi cúi mái đầu, Vũ Thanh nói khẽ khàng hệt như giải bày hết tâm sự cho đối phương nghe. Bây giờ hắn mười chín tuổi, đã lớn, không còn là đứa trẻ mới ngày nào chỉ đứng đến vai Dương Đan. Thời gian trôi qua là năm năm, quãng thời gian đủ lâu để trái tim hắn khắc sâu hình ảnh người con gái đã giúp mình vượt qua bóng tối cô độc.
“Đừng như vậy. Còn quá sớm để em hiểu thế nào là tình yêu.” – Cuối cùng, Dương Đan cũng đáp lời Vũ Thanh – “Em đang ngộ nhận cảm giác của mình.”
“Không! Em hiểu mình muốn gì. Tình cảm em dành cho cô không như xưa nữa, cô có thể dễ dàng nhận ra điều ấy đúng chứ? Chỉ là cô không thừa nhận sự thật.”
“Mọi chuyện không đơn giản chỉ là thừa nhận hay không.”
“Cô trốn tránh tình cảm của em! Là gì? Tuổi tác? Dư luận? Lời đồn? Chín tuổi... Đó chẳng hề là con số to tát.”
“Vũ Thanh, em sẽ tìm được người con gái khác tốt hơn cô rất nhiều. Hãy từ bỏ cảm xúc mới hình thành này, kể từ bây giờ!”
“Tại sao? Không phải cô dạy em rằng phải luôn thành thật với cảm xúc của mình ư?”
“Bởi vì cô mắc bệnh AIDS!”
Câu trả lời thấp dần nhưng vô cùng rõ ràng từ Dương Đan khiến Vũ Thanh đứng bất động, cái nhìn trở nên bần thần. Âm thanh bên tai hắn chỉ còn nghe ù ù, cảm giác như có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò lạo xạo bên trong. Hắn không tin điều ấy là sự thật. AIDS, căn bệnh thế kỷ không có thuốc chữa, do virus HIV gây ra, loại virus làm giảm hệ miễn dịch ở người...
“Đó là thật sao?” – Vũ Thanh nhìn cô giáo trẻ, gương mặt vẫn chưa hết sững sờ.
“Phải... Bảy năm trước, cô đi xét nghiệm máu và kết quả là HIV dương tính.”
“Vì sao...?”
Nghe câu hỏi đứt quãng từ Vũ Thanh, Dương Đan nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm đá. Vuốt mái tóc đang bay xoà trong gió, cô ngước mặt nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, thở ra một nhịp thật nhẹ hẫng rồi mỉm cười kể:
“Bố cô tên là Dương Lễ, một bác sĩ làm việc trong phòng nghiên cứu. Ông rất hiền và tốt bụng, lúc nào gặp người khác ông cũng đều nở nụ cười tươi như khích lệ động viên họ. Trong quá trình nghiên cứu, ông nhiễm HIV nhưng không hề hay biết. Và, ông yêu rồi kết hôn với mẹ cô. Trước một tháng khi cô được sinh ra, ông mới phát hiện mình bị AIDS... Mọi thứ quá trễ để có thể cứu vãn... Mẹ cô mất vì sinh khó. Còn cô, lúc đó kết quả kiểm tra không hiểu vì sao lại là âm tính. Bố cô đã khóc trong niềm đau đớn.
Nhưng virus HIV một ngày nào đó vẫn có thể xuất hiện trong người đứa trẻ
vì mẹ nó đã nhiễm bệnh. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Bố đưa cô cho dì nuôi. Ông chẳng hề bỏ đi đâu cả, luôn bên cạnh chăm sóc nuôi dưỡng cô nhưng kể từ giây phút đó, ông không bao giờ ôm hay chạm vào đứa con gái của mình! Dù là một lần... Ông nói rằng: “Điều đó sẽ tốt cho con!” AIDS không lây qua việc tiếp xúc va chạm thông thường bằng da thịt, hắt hơi, nói chuyện thế nhưng bố cô vẫn muốn bảo vệ cô bằng cách không cho phép bản thân lại gần con. Và cô, thường thấy ông đứng lặng lẽ phía xa, nhìn mình bằng đôi mắt yêu thương cùng nụ cười dịu dàng...
Mỗi ngày ngắm nhìn con gái, Dương Lễ rất muốn được ôm, hôn nắm tay nó
nhưng ông không thể. Dẫu biết, những hành động ấy không truyền bệnh cho con ấy vậy
ông vẫn chẳng khi nào cho phép mình gần con.
Ông dùng nỗi đau đớn ấy để tự trừng phạt bản thân.
Bố dạy cô rất nhiều thứ khi cô còn bé. Ông là người bố, người thầy vĩ đại nhất cuộc đời cô. Ông dẫn dắt chỉ bảo cô đến với thế giới tươi đẹp này bằng rất nhiều bài học kinh nghiệm từ cuộc sống. Ông cho cô tất cả những điều tuyệt vời, tình yêu thương, tri thức, trải nghiệm. Cô yêu ông và lúc nào cũng mong được một lần nằm trong vòng tay to lớn mạnh mẽ ấy... Nhưng hễ mỗi lần cô đến gần, ông đều mỉm cười nhẹ nhàng rồi – một cách âm thầm – bước ra xa cô. Cô hiểu, ông muốn bảo vệ mình!...
Nhiều lúc, hai bố con đứng cạnh nhau ngắm nhìn mặt biển êm đềm dưới cái ráng chiều.
Khoảng cách giữa họ không hề xa nhưng vẫn chẳng có cái nắm tay nào,
dẫu chỉ là sự va chạm vô tình lướt qua.
Hình ảnh, bố nắm tay con gái đứng dưới bầu trời mùa hè yên ả
mãi mãi trở thành mong ước xa vời của cô bé Dương Đan.
Cứ ba tháng, bố cô lại lấy máu của cô xét nghiệm. Khi kết quả cho âm tính, ông mới nhắm mắt và thở ra nhẹ nhõm trên ghế ngồi. Rất nhiều lần, cô bắt gặp ông gục đầu bên bàn làm việc, nơi có tờ giấy kết quả xét nghiệm của cô, khóc lặng lẽ. Từ đó cô biết, ông đã trân trọng gìn giữ cuộc sống của con gái đến mức nào. Cô càng yêu thương ông hơn!
Chỉ những người sắp chết mới hiểu rõ nhất giá trị của cuộc sống.
Cô không bao giờ quên câu nói ấy của bố vì vậy, cô quyết định làm một điều gì đó thật có ích cho xã hội, cho mọi người, cho ông cũng như cho chính bản thân. Đấy là lý do, cô trở thành giáo viên. Cô không dám chắc, sau này HIV có “đột ngột” xuất hiện trong cơ thể hay không thế nên chí ít, cô muốn mình trân trọng khoảng thời gian ĐƯỢC SỐNG! Giáo dục trẻ em là công việc khó khăn nhưng cô hy vọng sẽ trồng được những con người lương thiện tốt đẹp...
Bệnh tình của bố cô ngày càng nghiêm trọng. Ngày cô đậu vào trường đại học sư phạm cũng là lúc ông rời xa cô vĩnh viễn. Lúc thấy ông nằm trên giường bệnh, cô đã khóc rất nhiều và bước đến gần... Một lần thôi, cô muốn sà vào lòng ông... Thế nhưng, ông chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu trân trọng nhất và khẽ lắc đầu. Là vậy. Người bố đó, đến hết cuộc đời vẫn bảo bọc cô trong niềm bao dung lớn lao.
Đừng ôm bố!...
Như thế sẽ tốt cho con.
Là bảo vệ.
Vì bố yêu con!
Tuy bố đã thật sự ra đi nhưng cô tin rằng, ông vẫn dõi theo mình, từ một nơi xa xăm...”
Kết thúc hồi ức đáng buồn của tuổi thơ, Dương Đan quay qua nhìn Vũ Thanh, vẫn cười:
“Sau cái chết của bố, cứ cách ba tháng cô lại đi xét nghiệm kiểm tra tình hình sức khoẻ. Cô vui vì mọi thứ khá ổn... Nhưng, bảy năm trước bác sĩ bất ngờ báo tin trong cơ thể cô xuất hiện virus HIV, nó đã chuyển qua bệnh AIDS. Thời gian ủ bệnh khoảng từ năm đến mười năm... Ngay bây giờ, cô không còn nhiều thời gian.”
Trông đôi mắt long lanh nước của Dương Đan, Vũ Thanh hiểu cô muốn nói gì. Không phát ra âm thanh nào nữa, hắn khẽ cúi thấp mái đầu. Lặng im. Không gian giữa họ trở nên trống trải, cô độc bởi những làn gió đêm không ngừng thổi.
“Em chỉ muốn biết...” – Chợt Vũ Thanh cất tiếng, mau chóng ngẩng mặt lên – “Cô có yêu em? Cảm giác cô dành cho em không phải chỉ là tình cô trò, đúng chứ?”
“Vũ Thanh.”
“Xin hãy trả lời em. Một cách chân thật!”
Bắt gặp cái nhìn sáng ngời và đầy kiên quyết của Vũ Thanh, Dương Đan thoáng bất động trong vài giây. Cô cũng muốn lắng nghe lời nói thật từ con tim mình. Không dễ dàng.
“Được gặp Vũ Thanh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô!”
Đối diện, cậu học trò họ Vũ tròn xoe mắt, ngạc nhiên khi nghe câu đáp lời kỳ diệu ấy. Gió êm đềm nâng đỡ từng âm từ ấm áp phát ra từ môi Dương Đan để truyền đến Vũ Thanh. Có thể, đây chưa phải là câu trả lời bản thân mong muốn nhưng hắn nhận ra mình hạnh phúc hơn bao giờ hết! Chậm rãi, Vũ Thanh tiến đến gần rồi dịu dàng mở rộng vòng tay ôm Dương Đan vào lòng. Hắn siết chặt cô bằng tất cả sức lực và tình yêu của mình.
“Vậy là ĐỦ! Từ giờ, em sẽ mãi mãi ôm cô như thế này!”
Tựa cằm lên đôi vai mạnh mẽ đó, Dương Đan hoàn toàn lặng người. Trong phút chốc cô thấy bản thân thật nhỏ bé. Đứa trẻ ngây ngô ngày ấy giờ đây trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Vào khoảnh khắc đó, Dương Đan hiểu Vũ Thanh không còn là cậu học trò nữa mà là... một người con trai sẽ nắm tay mình đi đến hết phần đời còn lại.
“Em ôm cô không sợ bị truyền bệnh sao?” – Dương Đan hỏi đùa, giọng hơi nghẹn.
Mỉm cười bình yên, Vũ Thanh nhắm mắt đồng thời trả lời với vẻ nghịch ngợm:
“Ngốc! Chẳng phải cô từng dạy em là: HIV hay AIDS đều không truyền bệnh qua việc ôm, hôn hay nắm tay ư?”
Đôi mắt ươn ướt mở to trong phút chốc rồi sau đó Dương Đan cười gật đầu vì phát hiện bản thân vừa hỏi một câu ngốc nghếch.
“Vũ Thanh, dù sau này có thế nào đi nữa cô vẫn sẽ dõi theo em cho đến suốt đời. Thậm chí khi cô đã về thiên đường... Vậy nên, hãy sống thật tốt!”
Giữ chặt Dương Đan trong vòng tay, ngay đuôi mắt Vũ Thanh một dòng lệ trong suốt chảy ra nhẹ nhàng. Gật đầu. Lời hứa. Và, yêu thương cùng câu nói: “Cám ơn!”
...
Sau buổi tối đặc biệt đó, tình cảm giữa Vũ Thanh và Dương Đan ngày càng khắng khít hơn. Không phải cô trò nhưng cũng không hẳn là người yêu, họ chỉ đơn giản ở bên nhau để có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những cảm xúc cần giãi bày hoặc dành sự quan tâm chăm sóc cho đối phương. Một mối dây liên kết bền vững và kỳ diệu... Chẳng ai lý giải được thế nhưng chắc chắn rằng, hai người dường như trở thành một.
Vũ Thanh, sau giờ làm thêm, dù mệt mỏi nhưng vẫn luôn cố gắng đến trường đưa Dương Đan về nhà. Luôn thế, dáng vẻ tinh nghịch, cái vuốt tóc ân cần, nụ cười dịu dàng, hắn dành tất cả những gì bản thân có cho Dương Đan. Với trái tim mang tình yêu thầm lặng, hắn chỉ hy vọng được bên cạnh nhìn cô mỉm cười qua từng ngày ít ỏi còn lại. Cuộc đời người con gái ấy ở hiện tại thật mong manh.
Chờ đợi và yêu thương, Vũ Thanh chỉ biết giữ Dương Đan trong vòng tay... Chở che!
Cho đến cái đêm định mệnh khủng khiếp ấy, Vũ Thanh nhận được cuộc gọi từ Dương Đan. Cô nói có công việc cần giải quyết nên bảo hắn về nhà đừng đến trường. Không rõ vì sao nhưng tự dưng trong lòng chàng trai trẻ xuất hiện một nỗi lo sợ mơ hồ.
“Đừng lo, ngày mai trời sẽ nắng và cô muốn gặp Vũ Thanh!”
Đầu dây bên kia, Vũ Thanh mỉm cười đáp: “Vâng... Ngày mai trời sẽ nắng!”
Tôi đã không biết rằng, đó là lần cuối cùng mình được nghe giọng cô ấy...
/16
|