Yên Chi vội phái nha hoàn ra ngoài, Gia Cát Ngọc Hân lau khóe miệng, sau đó chậm rãi nằm xuống. Người họ Tô trong kinh thành rất nhiều, nhưng nhạc sư họ Tô đến từ Nhạc Phường lại không nhiều, có thể khiến nhiều người đàm luận nhiều như vậy, ngoại trừ Tô Diệu Qua thì không thể là ai khác.
Phụ thân mê muội bà ta, sau khi tính kế đuổi người ta ra khỏi Nhạc Phường không chỗ an thân, hiện tại còn đón về Khánh Vương phủ.
Thời điểm Tề Hạo Thịnh tới, sắc mặt Gia Cát Ngọc Hân vẫn còn tái nhợt, một nha hoàn vội chạy vào phòng thu dọn, bên trong vẫn còn phiêu tán ít mùi chua xót.
Yên Chi quay lại mở cửa sổ, lại đốt huân hương, lúc này không khí mới dễ chịu một chút.
"Sao lại thế này?" Sáng sớm Tề Hạo Thịnh tới sắc mặt nàng vẫn hồng nhuận, buổi chiều người lại biến thành như vậy, "Không bằng mời đại phu tới xem một cái."
"Mang thai ba tháng đầu đều thế, không sao." Gia Cát Ngọc Hân uống một ít nước ấm, dạ dày lúc này mới thoải mái hơn, thấy hắn nhíu mày, liền hỏi, "Sao vậy?"
"Hứa gia xảy ra chuyện." Tề Hạo Thịnh nhẹ nhàng bâng quơ, không định đào sâu vào.
Hứa gia xảy ra chuyện Gia Cát Ngọc Hân đương nhiên biết, nhắc tới Cảnh đại học sĩ, lúc nhỏ nàng từng gặp vài lần, có thể theo sau ông ấy can gián, cũng coi như yêu nước yêu dân phấn đấu quên mình.
"Có phải phụ thân đã nói gì với ngài không?" Gia Cát Ngọc Hân biết Đại ca của hầu phu nhân cũng bị bắt, chỉ là hầu gia vẫn trầm ổn như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại thấy Tề Hạo Thịnh phiền não, xem ra vấn đề này đã bị ném cho họ.
"Hiện tại vì chuyện Nhị đệ trúng độc, phụ thân ở trước mặt Hoàng Thượng không tiện nhắc tới việc này, ý của phụ thân là muốn nàng nói với với nhạc phụ một tiếng, liệu có thể giúp đỡ hay không."
"Thế thì kêu phụ thân điều tra vì sao Nhị đệ trúng độc đi, cũng để trên dưới hầu phủ an tâm, như vậy ở trước mặt Hoàng Thượng ngài ấy cũng có thể nói chuyện, nếu không tương lai còn xảy ra chuyện khác, cũng không thể lúc nào đi cầu xin phụ thân của thiếp." Gia Cát Ngọc Hân bình tĩnh nói.
Tề Hạo Thịnh gật đầu, chuyện đi nhờ vả Khánh vương gia hắn cũng không muốn làm.
Thân làm thế tử của Nam Dương Hầu phủ, chuyện liên hôn này đã khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ, hiện tại sao có thể ăn nói khép nép cầu xin người ta, Gia Cát Ngọc Hân không tán dodongngf vừa lúc thuận theo ý hắn.
"Chuyện Nhị đệ trúng độc đang tra xét, chỉ là thời gian đã qua lâu như vậy, trong chốc lát không thể có manh mối." Tề Hạo Thịnh đối với việc Gia Cát Ngọc Hân quan tâm Tề Hạo Minh có chút ngoài ý muốn, chỉ là thê tử này trước nay đều không đứng cùng chiến tuyến với hắn, không nhất trí cũng không phải lần đầu tiên.
"Nếu không sớm tra rõ, chẳng lẽ chờ hài tử trong bụng thiếp gặp chuyện? Năm đó Nhị đã nhỏ như vậy đã có người ghen ghét tới muốn đoạt luôn mạng đệ ấy."
Đáy mắt Tề Hạo Thịnh hiện lên tia kinh ngạc, thấy sắc mặt nàng tốt hơn, lúc này mới hỏi thăm vài câu rồi rời đi.
Gia Cát Ngọc Hân an tĩnh dựa vào mép giường, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái, lát sau, có nha hoàn vào phòng bẩm báo hầu phu nhân tới thăm nàng.
Chân trước Tề Hạo Thịnh vừa tới nhắc tới Hứa gia, sau lưng hầu phu nhân liền lấy danh nghĩa thăm hỏi mà tới, tất cả không phải vì thân phận đích nữ của Khánh Vương phủ này của nàng sao?
Thời điểm Hứa thị tới, Gia Cát Ngọc Hân đang ngồi bên giường, trên bàn nhỏ là trà vừa được nấu, nàng đang cầm một ly chậm rãi nhấp một ngụm.
Hứa thị ngồi xuống, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều một chút, có phải khó chịu hơn lúc hoài Lạc Ninh không?"
"Đa tạ mẫu thân quan tâm, đã khá hơn nhiều, Hạo Thịnh có tìm được vài phương thuốc, uống xong đã thoải mái hơn."
"Thời điểm hoài Tam đệ của con ta cũng khó chịu, ta nói với hầu gia cái thai này nhất định là nam hài, trước đó đã có ba tỷ tỷ, lần này chắc chắn không sai."
Gia Cát Ngọc Hân nhìn ý cười trên mặt bà ta, thuận theo đáp: "Chỉ cần khỏe mạnh con đã cảm thấy thỏa mãn."
"Ngọc Hân à, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ phụ thân của con." Hứa thị uống ly trà, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Mẫu thân có việc muốn phụ thân hỗ trợ cần gì tới tìm tức phụ, trực tiếp đi gặp là được, mẫu thân sao lại khách khí như thế?" Gia Cát Ngọc Hân ngẩng đầu nhìn Hứa thị, khẽ cười.
Hứa thị ngẩn ra, bà ta không ngờ lại bị cự tuyệt dứt khoát như thế, nếu có thể trực tiếp đi tìm Khánh vương gia, bà ta còn tới tìm nàng làm gì?
"Mấy ngày nay phụ thân công sự bận rộn, con cũng không tiện về Khánh Vương phủ."
Sắc mặt Hứa thị lập tức thay đổi, làm hầu phu nhân của Nam Dương Hầu phủ, chút việc này bà ta cũng không có cách kêu tức phụ của mình đi làm việc sao?
"Không biết mẫu thân muốn nhờ phụ thân con chuyện gì?"
"Ta biết phụ thân con nhân mạch rộng lớn, cũng là Đại ca ta không biết cố gắng, con cũng biết hiện tại bên ngoài lan truyền việc Cảnh đại học sĩ bị bắt, cả Hứa gia ta cũng chịu liên lụy, huynh ấy là người đi theo, chỉ sợ do kẻ xấu xúi giục mới làm như thế, liệu có thể nhờ phụ thân con ở trước mặt Thánh Thượng nói mấy lời hay, thả huynh ấy ra không?"
Gia Cát Ngọc Hân nghe xong liền lộ vẻ khó xử: "Mẫu thân, việc này chỉ sợ phụ thân con không thể giúp được gì. Người cũng biết, hiện tại Hoàng Thượng không thích nghe những việc này, nếu phụ thân đi cầu tình, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ cảm thấy bọn họ không biết ăn năn. Chi bằng con gửi một phong thư cho phụ thân, nhưng có giúp được gì không, tức phụ không dám bảo đảm."
Sắc mặt Hứa thị rốt cuộc cũng hòa hoãn một ít, dù sao Gia Cát Ngọc Hân không phải trực tiếp cự tuyệt. Bà ta duỗi tay nắm tay Gia Cát Ngọc Hân: "Vất vả cho con."
Hứa thị rời đi, Yên Chi mới vào phòng thu dọn trà cụ, nhìn thuốc an thai Hứa thị để lại, nàng nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, có cần nghiên mặc chuẩn bị viết thư cho Vương gia không?"
"Không cần, chuyện ta kêu ngươi phái ngươi đi hỏi thăm đã phân phó xuống chưa?" Chẳng qua là qua loa có lệ, hầu phu nhân sao có thể không biết?
"Đã phái người đi." Yên Chi thấy nàng không có ý tiếp tục, liền thu dọn đồ xuống.
Ngày thường không có bao nhiêu thân thuộc hay chiếu cố, bỗng nhiên tới nhờ hỗ trợ, Hứa thị đương nhiên rõ ràng một phong thơ Khánh vương gia cũng chưa chắc giúp đỡ, nhưng Nam Dương Hầu trước sau đều không muốn tiến cung cầu tình với hoàng đế, mà Hứa phu nhân lại khóc lóc sướt mướt không chịu để yên, một hai yêu cầu người làm muội muội như bà ta phải nghĩ ra cách.
"Phu nhân, A Thiến đã về."
Hứa thị đang dựa vào mép giường, một nha hoàn đi tới thì thầm bên tai bà ta mấy câu, bà ta liền mở mắt, lạnh giọng: "Cho nàng ta vào đi."
Trong tay A Thiến mang theo hai cái hộp lúc trước Oánh Tú giao, vào gặp Hứa thị, đầu tiên là cung cung kính kính hành lễ, sau đó giao đồ cho nha hoàn bên cạnh.
"Sao ngươi lại về? Nhị nãi nãi đuổi ngươi?"
"Nhị nãi nãi nói quen có nô tỳ ở cạnh, chỉ để nô tỳ mang đồ về cho phu nhân và thế tử phu nhân."
Hứa thị thoáng nhìn qua nàng ta, lại sai người mở hai cái hộp kia, trong đó đều là trang sức Oánh Tú đặc biệt chuẩn bị.
"Nhị nãi nãi còn dặn dò gì không?" Hứa thị không khỏi nghi ngờ, nhìn bộ dáng trấn định của A Thiến, càng khó nói nên lời.
"Nhị nãi nãi dặn A Thiến thuận đường mua ít đồ về." A Thiến cúi đầu kính cẩn đáp.
"Vậy sao? Từ khi nào Nhị nãi nãi bắt đầu kêu ngươi mua đồ?" Hứa thị nâng mi mắt, "Kêu ngươi mua cái gì?"
"Hôm nay tiểu thiếu gia đã ăn uống tốt, vừa lúc có cá Lãm Châu đưa tới, Nhị nãi nãi sai nô tỳ mua ít nguyên liệu về hầm canh." A Thiến nắm chặt hai tay đã đổ mồ hôi, trong đầu vang lên câu nói của Thanh Bích trước khi mình ra cửa, nguoi cứ nói như vậy, những hứa hẹn trước đố hầu phu nhân cho ngươi chắc chắn sẽ không bỏ.
"Nhị nãi nãi có kêu đi đâu mua không?" Hứa thị cầm chung trà, chậm rãi thổi thổi.
Trong lòng A Thiến dâng lên lạnh lẽo, vội lắc đầu: "Nhị nãi nãi nói mua ở đâu cũng được, chỉ cần là đồ tốt."
"Dung ma ma, đi lấy đồ tới." Thật lâu sau, một ma ma từ phòng Hứa thị rời đi, chỉ chốc lát liền mang một cái bình nhỏ trở về. Hứa thị chỉ vào cái bình kia, nói với A Thiến, "Bỏ thứ này vào đồ ngươi mua, không cần nhiều."
"Phu nhân, đồ ăn của Nhị nãi nãi và tiểu thiếu gia đều có người thử trước, chỉ sợ không thành công." A Thiến hiểu lời Thanh Bích nói với mình, cho dù đồ ăn xảy ra vấn đề, cho dù đồ ăn mua từ bên ngoài, bình sứ này cũng không chứng minh được gì, nhưng A Thiến nàng trước sau vẫn không thể rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, nếu nàng xuất phủ do phu nhân làm chủ, nói không chừng thanh danh nàng đã không còn.
"Không sao, người ăn thử sẽ không xảy ra chuyện, ngươi chỉ cần bỏ vào thức ăn, bọn họ sẽ không nhận ra." Khóe miệng Hứa thị cong lên ý cười, hiện tại Gia Cát Ngọc Hân có thai, mà sáng sớm nay cũng có nha hoàn tới báo, tức phụ mới vào cửa hai tháng của mình nguyệt tín đã chậm mười ngày.
A Thiến run rẩy nhận lấy.
"Đừng quên khế ước của ngươi còn trong tay ta, ngươi chỉ cần làm tốt việc này, chờ xong xuôi, ta tự nhiên sẽ giao khế ước cho ca ca ngươi, nếu ngươi muốn ta giao nó cho Nhị thiếu gia cũng có thể. Ngươi nói xem Nhị thiếu gia và Nhị nãi nãi sẽ tin ngươi hay ta?" Hứa thị thấy sắc mặt Hứa thị trắng bệch, tiếp tục, "Ngươi yên tâm, nếu ngươi sợ thì chỉ cần bỏ một chút, thứ này ăn vào không chết được, bọn họ sẽ không phát hiện là ngươi ra tay."
A Thiến cất đồ vào ống tay áo, thất thần rời đi.
Nàng vẫn nhớ lời ca ca nói, chỉ cần trợ giúp hầu phu nhân, bọn họ nhất định có thể một nhà đoàn tụ, trong nhà sớm đã an bài phòng cho nàng, cho dù nàng cả đời không gả chồng, ca ca và đệ đệ cũng sẽ nuôi nàng.
Nhưng ca ca lại không biết, phu nhân hậu viện chưa chắc đã giữ lời hứa, A Thiến bất giác duỗi tay cầm lấy bình sứ nhỏ kia, cười tự giễu.
Phụ thân mê muội bà ta, sau khi tính kế đuổi người ta ra khỏi Nhạc Phường không chỗ an thân, hiện tại còn đón về Khánh Vương phủ.
Thời điểm Tề Hạo Thịnh tới, sắc mặt Gia Cát Ngọc Hân vẫn còn tái nhợt, một nha hoàn vội chạy vào phòng thu dọn, bên trong vẫn còn phiêu tán ít mùi chua xót.
Yên Chi quay lại mở cửa sổ, lại đốt huân hương, lúc này không khí mới dễ chịu một chút.
"Sao lại thế này?" Sáng sớm Tề Hạo Thịnh tới sắc mặt nàng vẫn hồng nhuận, buổi chiều người lại biến thành như vậy, "Không bằng mời đại phu tới xem một cái."
"Mang thai ba tháng đầu đều thế, không sao." Gia Cát Ngọc Hân uống một ít nước ấm, dạ dày lúc này mới thoải mái hơn, thấy hắn nhíu mày, liền hỏi, "Sao vậy?"
"Hứa gia xảy ra chuyện." Tề Hạo Thịnh nhẹ nhàng bâng quơ, không định đào sâu vào.
Hứa gia xảy ra chuyện Gia Cát Ngọc Hân đương nhiên biết, nhắc tới Cảnh đại học sĩ, lúc nhỏ nàng từng gặp vài lần, có thể theo sau ông ấy can gián, cũng coi như yêu nước yêu dân phấn đấu quên mình.
"Có phải phụ thân đã nói gì với ngài không?" Gia Cát Ngọc Hân biết Đại ca của hầu phu nhân cũng bị bắt, chỉ là hầu gia vẫn trầm ổn như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, hiện tại thấy Tề Hạo Thịnh phiền não, xem ra vấn đề này đã bị ném cho họ.
"Hiện tại vì chuyện Nhị đệ trúng độc, phụ thân ở trước mặt Hoàng Thượng không tiện nhắc tới việc này, ý của phụ thân là muốn nàng nói với với nhạc phụ một tiếng, liệu có thể giúp đỡ hay không."
"Thế thì kêu phụ thân điều tra vì sao Nhị đệ trúng độc đi, cũng để trên dưới hầu phủ an tâm, như vậy ở trước mặt Hoàng Thượng ngài ấy cũng có thể nói chuyện, nếu không tương lai còn xảy ra chuyện khác, cũng không thể lúc nào đi cầu xin phụ thân của thiếp." Gia Cát Ngọc Hân bình tĩnh nói.
Tề Hạo Thịnh gật đầu, chuyện đi nhờ vả Khánh vương gia hắn cũng không muốn làm.
Thân làm thế tử của Nam Dương Hầu phủ, chuyện liên hôn này đã khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ, hiện tại sao có thể ăn nói khép nép cầu xin người ta, Gia Cát Ngọc Hân không tán dodongngf vừa lúc thuận theo ý hắn.
"Chuyện Nhị đệ trúng độc đang tra xét, chỉ là thời gian đã qua lâu như vậy, trong chốc lát không thể có manh mối." Tề Hạo Thịnh đối với việc Gia Cát Ngọc Hân quan tâm Tề Hạo Minh có chút ngoài ý muốn, chỉ là thê tử này trước nay đều không đứng cùng chiến tuyến với hắn, không nhất trí cũng không phải lần đầu tiên.
"Nếu không sớm tra rõ, chẳng lẽ chờ hài tử trong bụng thiếp gặp chuyện? Năm đó Nhị đã nhỏ như vậy đã có người ghen ghét tới muốn đoạt luôn mạng đệ ấy."
Đáy mắt Tề Hạo Thịnh hiện lên tia kinh ngạc, thấy sắc mặt nàng tốt hơn, lúc này mới hỏi thăm vài câu rồi rời đi.
Gia Cát Ngọc Hân an tĩnh dựa vào mép giường, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái, lát sau, có nha hoàn vào phòng bẩm báo hầu phu nhân tới thăm nàng.
Chân trước Tề Hạo Thịnh vừa tới nhắc tới Hứa gia, sau lưng hầu phu nhân liền lấy danh nghĩa thăm hỏi mà tới, tất cả không phải vì thân phận đích nữ của Khánh Vương phủ này của nàng sao?
Thời điểm Hứa thị tới, Gia Cát Ngọc Hân đang ngồi bên giường, trên bàn nhỏ là trà vừa được nấu, nàng đang cầm một ly chậm rãi nhấp một ngụm.
Hứa thị ngồi xuống, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều một chút, có phải khó chịu hơn lúc hoài Lạc Ninh không?"
"Đa tạ mẫu thân quan tâm, đã khá hơn nhiều, Hạo Thịnh có tìm được vài phương thuốc, uống xong đã thoải mái hơn."
"Thời điểm hoài Tam đệ của con ta cũng khó chịu, ta nói với hầu gia cái thai này nhất định là nam hài, trước đó đã có ba tỷ tỷ, lần này chắc chắn không sai."
Gia Cát Ngọc Hân nhìn ý cười trên mặt bà ta, thuận theo đáp: "Chỉ cần khỏe mạnh con đã cảm thấy thỏa mãn."
"Ngọc Hân à, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ phụ thân của con." Hứa thị uống ly trà, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Mẫu thân có việc muốn phụ thân hỗ trợ cần gì tới tìm tức phụ, trực tiếp đi gặp là được, mẫu thân sao lại khách khí như thế?" Gia Cát Ngọc Hân ngẩng đầu nhìn Hứa thị, khẽ cười.
Hứa thị ngẩn ra, bà ta không ngờ lại bị cự tuyệt dứt khoát như thế, nếu có thể trực tiếp đi tìm Khánh vương gia, bà ta còn tới tìm nàng làm gì?
"Mấy ngày nay phụ thân công sự bận rộn, con cũng không tiện về Khánh Vương phủ."
Sắc mặt Hứa thị lập tức thay đổi, làm hầu phu nhân của Nam Dương Hầu phủ, chút việc này bà ta cũng không có cách kêu tức phụ của mình đi làm việc sao?
"Không biết mẫu thân muốn nhờ phụ thân con chuyện gì?"
"Ta biết phụ thân con nhân mạch rộng lớn, cũng là Đại ca ta không biết cố gắng, con cũng biết hiện tại bên ngoài lan truyền việc Cảnh đại học sĩ bị bắt, cả Hứa gia ta cũng chịu liên lụy, huynh ấy là người đi theo, chỉ sợ do kẻ xấu xúi giục mới làm như thế, liệu có thể nhờ phụ thân con ở trước mặt Thánh Thượng nói mấy lời hay, thả huynh ấy ra không?"
Gia Cát Ngọc Hân nghe xong liền lộ vẻ khó xử: "Mẫu thân, việc này chỉ sợ phụ thân con không thể giúp được gì. Người cũng biết, hiện tại Hoàng Thượng không thích nghe những việc này, nếu phụ thân đi cầu tình, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ cảm thấy bọn họ không biết ăn năn. Chi bằng con gửi một phong thư cho phụ thân, nhưng có giúp được gì không, tức phụ không dám bảo đảm."
Sắc mặt Hứa thị rốt cuộc cũng hòa hoãn một ít, dù sao Gia Cát Ngọc Hân không phải trực tiếp cự tuyệt. Bà ta duỗi tay nắm tay Gia Cát Ngọc Hân: "Vất vả cho con."
Hứa thị rời đi, Yên Chi mới vào phòng thu dọn trà cụ, nhìn thuốc an thai Hứa thị để lại, nàng nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, có cần nghiên mặc chuẩn bị viết thư cho Vương gia không?"
"Không cần, chuyện ta kêu ngươi phái ngươi đi hỏi thăm đã phân phó xuống chưa?" Chẳng qua là qua loa có lệ, hầu phu nhân sao có thể không biết?
"Đã phái người đi." Yên Chi thấy nàng không có ý tiếp tục, liền thu dọn đồ xuống.
Ngày thường không có bao nhiêu thân thuộc hay chiếu cố, bỗng nhiên tới nhờ hỗ trợ, Hứa thị đương nhiên rõ ràng một phong thơ Khánh vương gia cũng chưa chắc giúp đỡ, nhưng Nam Dương Hầu trước sau đều không muốn tiến cung cầu tình với hoàng đế, mà Hứa phu nhân lại khóc lóc sướt mướt không chịu để yên, một hai yêu cầu người làm muội muội như bà ta phải nghĩ ra cách.
"Phu nhân, A Thiến đã về."
Hứa thị đang dựa vào mép giường, một nha hoàn đi tới thì thầm bên tai bà ta mấy câu, bà ta liền mở mắt, lạnh giọng: "Cho nàng ta vào đi."
Trong tay A Thiến mang theo hai cái hộp lúc trước Oánh Tú giao, vào gặp Hứa thị, đầu tiên là cung cung kính kính hành lễ, sau đó giao đồ cho nha hoàn bên cạnh.
"Sao ngươi lại về? Nhị nãi nãi đuổi ngươi?"
"Nhị nãi nãi nói quen có nô tỳ ở cạnh, chỉ để nô tỳ mang đồ về cho phu nhân và thế tử phu nhân."
Hứa thị thoáng nhìn qua nàng ta, lại sai người mở hai cái hộp kia, trong đó đều là trang sức Oánh Tú đặc biệt chuẩn bị.
"Nhị nãi nãi còn dặn dò gì không?" Hứa thị không khỏi nghi ngờ, nhìn bộ dáng trấn định của A Thiến, càng khó nói nên lời.
"Nhị nãi nãi dặn A Thiến thuận đường mua ít đồ về." A Thiến cúi đầu kính cẩn đáp.
"Vậy sao? Từ khi nào Nhị nãi nãi bắt đầu kêu ngươi mua đồ?" Hứa thị nâng mi mắt, "Kêu ngươi mua cái gì?"
"Hôm nay tiểu thiếu gia đã ăn uống tốt, vừa lúc có cá Lãm Châu đưa tới, Nhị nãi nãi sai nô tỳ mua ít nguyên liệu về hầm canh." A Thiến nắm chặt hai tay đã đổ mồ hôi, trong đầu vang lên câu nói của Thanh Bích trước khi mình ra cửa, nguoi cứ nói như vậy, những hứa hẹn trước đố hầu phu nhân cho ngươi chắc chắn sẽ không bỏ.
"Nhị nãi nãi có kêu đi đâu mua không?" Hứa thị cầm chung trà, chậm rãi thổi thổi.
Trong lòng A Thiến dâng lên lạnh lẽo, vội lắc đầu: "Nhị nãi nãi nói mua ở đâu cũng được, chỉ cần là đồ tốt."
"Dung ma ma, đi lấy đồ tới." Thật lâu sau, một ma ma từ phòng Hứa thị rời đi, chỉ chốc lát liền mang một cái bình nhỏ trở về. Hứa thị chỉ vào cái bình kia, nói với A Thiến, "Bỏ thứ này vào đồ ngươi mua, không cần nhiều."
"Phu nhân, đồ ăn của Nhị nãi nãi và tiểu thiếu gia đều có người thử trước, chỉ sợ không thành công." A Thiến hiểu lời Thanh Bích nói với mình, cho dù đồ ăn xảy ra vấn đề, cho dù đồ ăn mua từ bên ngoài, bình sứ này cũng không chứng minh được gì, nhưng A Thiến nàng trước sau vẫn không thể rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, nếu nàng xuất phủ do phu nhân làm chủ, nói không chừng thanh danh nàng đã không còn.
"Không sao, người ăn thử sẽ không xảy ra chuyện, ngươi chỉ cần bỏ vào thức ăn, bọn họ sẽ không nhận ra." Khóe miệng Hứa thị cong lên ý cười, hiện tại Gia Cát Ngọc Hân có thai, mà sáng sớm nay cũng có nha hoàn tới báo, tức phụ mới vào cửa hai tháng của mình nguyệt tín đã chậm mười ngày.
A Thiến run rẩy nhận lấy.
"Đừng quên khế ước của ngươi còn trong tay ta, ngươi chỉ cần làm tốt việc này, chờ xong xuôi, ta tự nhiên sẽ giao khế ước cho ca ca ngươi, nếu ngươi muốn ta giao nó cho Nhị thiếu gia cũng có thể. Ngươi nói xem Nhị thiếu gia và Nhị nãi nãi sẽ tin ngươi hay ta?" Hứa thị thấy sắc mặt Hứa thị trắng bệch, tiếp tục, "Ngươi yên tâm, nếu ngươi sợ thì chỉ cần bỏ một chút, thứ này ăn vào không chết được, bọn họ sẽ không phát hiện là ngươi ra tay."
A Thiến cất đồ vào ống tay áo, thất thần rời đi.
Nàng vẫn nhớ lời ca ca nói, chỉ cần trợ giúp hầu phu nhân, bọn họ nhất định có thể một nhà đoàn tụ, trong nhà sớm đã an bài phòng cho nàng, cho dù nàng cả đời không gả chồng, ca ca và đệ đệ cũng sẽ nuôi nàng.
Nhưng ca ca lại không biết, phu nhân hậu viện chưa chắc đã giữ lời hứa, A Thiến bất giác duỗi tay cầm lấy bình sứ nhỏ kia, cười tự giễu.
/134
|