Hứa thị tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Bà ta mờ mịt nhìn đỉnh đầu, vừa xoay người liền thấy căn phòng quen thuộc, thì ra bà ta không chết.
"Mẫu thân tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến tiếng của Gia Cát Ngọc Hân, "Tam đệ muội thức trắng đêm chiếu cố người, hiện tại mới chịu nghe lời khuyên trở về nghỉ ngơi một chút."
Hứa thị không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra ở thính đường, Tề Hạo Chi vứt bỏ mình ở lại mà rời đi trước, tất cả nhưng một giấc mơ, không thể phân rõ thật giả.
"Hạo Chi." Hứa thị gọi một tiếng, yết hầu nghẹn ngào khó chịu.
Gia Cát Ngọc Hân gọi nha hoàn mang nước tới, tự mình giúp Hứa thị lót cái đệm sau người, đút nước cho bà ta: "Đêm qua Tam đệ không về, nghe nói là uống say ở tửu lâu. Hạo Thịnh đã tìm được đệ ấy, rất nhanh sẽ trở về."
Hứa thị đột nhiên đẩy Gia Cát Ngọc Hân ra, đưa tay sờ băng gạt trên đầu: "Mau, gọi Huân Nhi tới cho ta!"
Gia Cát Ngọc Hân ra hiệu cho Yên Chi, Yên Chi lập tức ra ngoài tới viện của Tề Hạo Chi tìm Hà thị.
Lúc này, Hứa thị tươi cười nhìn Gia Cát Ngọc Hân, trong lòng lại vô cùng bất an. Hầu gia đã viết hưu thư, vậy bà phải làm sao đây? Bị Nam Dương Hầu phủ hưu, bà còn mặt mũi nào mà về Hứa gia?
"Mẫu thân." Hà thị vừa chợp mắt một chút, nghe tin Hứa thị đã tỉnh liền vội vàng xuống giường tới thăm, sắc mặt trắng bệch, "Người tỉnh rồi."
"Hạo Chi đâu? Mau gọi nó về, mau! Còn nữa, hầu gia đâu, hôm qua sau khi ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì?"
Hà thị khó xử nhìn bà ta: "Nương, người đừng nóng vội. Người đói không, con sai người làm chút điểm tâm cho người."
"Ăn cái gì! Mau tìm Hạo Chi về!"
"Mẫu thân, Hạo Thịnh đã đi tìm Tam đệ, người vẫn là ăn một chút đi, như vậy mới có tinh thần." Gia Cát Ngọc Hân thấy gương mặt Hà thị tái nhợt, không khỏi lo lắng.
Hứa thị liếc nhìn nàng ta: "Huân Nhi, con xuống bếp xem đi, ta có mấy lời muốn nói với Đại tẩu của con."
Hà thị gật đầu, ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Gia Cát Ngọc Hân và Hứa thị, Hứa thị nhìn bụng của nàng đã phồng lên. Mọi chuyện đã bại lộ, bà ta còn có thể làm gì?
"Mẫu thân muốn biết việc gì, Ngọc Hân chắc chắn sẽ trả lời tất cả." Gia Cát Ngọc Hân ngồi xuống.
Hôm qua trong thính đường, sau khi Nhị đệ và phụ thân cãi nhau, Nhị đệ trực tiếp dẫn người rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, chuyện còn lại chính là Hoàng Hậu nương nương không bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng cho dù không nói, kinh thành rất nhanh sẽ biết chuyện, tới lúc đó những điều Nam Dương Hầu phủ che giấu sẽ bị bày lên mặt bàn.
"Khi nào Hứa gia tới?" Hứa thị nhìn màn che ở đỉnh đầu, thản nhiên hỏi.
"Phụ thân nói chờ mẫu thân hết bệnh rồi sẽ kêu người Hứa gia tới đón." Gia Cát Ngọc Hân ngẩn ra một hồi, mới đáp, "Hôm qua Tứ thúc có tới xem mẫu thân, thúc ấy nói chỉ cần người tỉnh lại thì không sao nữa, tĩnh dưỡng đoạn thời gian sẽ hoàn toàn hồi phục."
"Ta biết rồi, con về đi." Dứt lời, Hứa thị trực tiếp nhắm mắt lại.
Gia Cát Ngọc Hân đứng dậy rời đi. Hôm nay thời tiết rất tốt, Yên Chi dìu nàng chậm rãi trở về. Hôm qua Tề Hạo Chi rời khỏi Nam Dương Hầu phủ không chịu trở về, mãi đến buổi tối hầu gia sai người đi tìm mới phát hiện hắn đã uống say không còn biết gì ở tửu lâu.
Tề Hạo Thịnh thân là huynh trưởng, sáng sớm hôm nay tới tửu lâu đón người, nhưng Tề Hạo Chi vẫn còn chưa tỉnh. Trong ấn tượng của Gia Cát Ngọc Hân, Tề Hạo Chi được Hứa thị bảo vệ rất tốt, là người chính trực thiện lương, tôn kính phụ thân, yêu thương huynh đệ tỷ muội, cũng chính vì thế, khi biết mẫu thân là loại người này, hắn không chịu nổi.
Hứa thị bị hưu, con đường làm quan của Tề Hạo Chi cũng chịu ảnh hưởng, lời đồn vớ vẩn vốn khó ngăn cản, huống chi chuyện này chứng cứ rõ ràng, nếu Nhị đệ đã làm như thế, y chắc chắn sẽ mặc kệ người ngoài đồn đãi thế nào.
Tới hoa viên, Gia Cát Ngọc Hân dừng bước. Bồn hoa này, nghe nói lúc trước là hồ nước kia, sau khi Nhị đệ rơi xuống, lão hầu gia đã cho người lấp nó. Năm xưa rốt cuộc đã có chuyện gì lại khiến một hài tử mới chín tuổi nổi sát tâm như vậy?
"Tiểu thư, người không thoải mái?" Yên Chi thấy nàng nhíu mày, vội hỏi.
Gia Cát Ngọc Hân lắc đầu. Nam Dương Hầu phủ ở kinh thành cũng coi như là thế gia, nhưng cho dù cao quý thế nào, hiện tại nó cũng đã suy tàn. Nhị đệ nói không sai, thế gia hỗn loạn, nếu phụ thân không hỗ trợ Đại ca, Khánh Vương phủ sớm muộn cũng trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Thượng.
OoOoO
Tề phủ.
Oánh Tú nằm trên giường nghe Tử Yên bẩm báo, không khỏi lo lắng, chỉ tiếc bản thân đang ở cữ, không thể xuống giường. Sau khi trở về, Tề Hạo Minh liền trốn trong thư phòng, qua một ngày vẫn không tới gặp nàng. Oánh Tú biết y cần một mình an tĩnh, nhưng thời gian quá lâu, nàng thật sự sốt ruột.
"Tiểu thư đừng lo lắng, cô gia tự có chừng mực, ngài ấy là sợ dọa đến tiểu thư và tiểu thiếu gia nên mới không tới." Tử Yên vội an ủi. Hôm qua lúc Tề Hạo Minh trở về, sắc mặt vô cùng đáng sợ, vừa về tới liền trực tiếp cùng Trác Dạ tới thư phòng, chỉ dặn dò nàng một câu, bảo tiểu thư đừng lo lắng.
Oánh Tú thở dài, nàng sao có thể không lo lắng. Bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Nam Dương Hầu phủ, nàng cũng biết y không hiếm lạ vị trí thế tử kia, nhưng làm nhi nữ, rất nhiều chuyện phụ mẫu làm khiến trái tim họ băng giá, kiếp trước kiếp này, nàng đã hoàn toàn thất vọng với Thẩm Hạc Nghiệp, nhưng với Tề Hạo Minh mà nói, vừa chào đời đã không có mẫu thân, được lão hầu phu nhân nuôi nấng năm năm, y đối với Nam Dương Hầu vẫn có chút kỳ vọng. Chỉ là, người làm phụ thân này hết lần này tới lần khác khiến y thất vọng.
Nàng từng nghĩ, nếu Tề Hạo Minh sớm đã biết Tề Trung Dương là người như vậy, vì sao kiếp trước, mãi tới khi nàng chết đi, y vẫn ngồi trên xe lăn?
"Kêu Bình Nhi làm ít món cô gia thích đem qua thư phòng đi."
Tử Yên gật đầu. Thanh Bích mang chậu nước ấm tới, làm ướt khăn lau tay giúp nàng: "Tiểu thư, nhất định là cô gia không muốn khiến người lo lắng. A Bắc ở bên ngoài nghe được một ít tin tức, đều về hầu phủ, nói là người hạ độc năm đó chính là hầu phu nhân hiền lành của Nam Dương Hầu phủ, hắc y nhân tới phủ chúng ta phóng hỏa cũng do bà ta sai khiến." A Bắc chính là tướng công phụ mẫu Thanh Bích chọn cho nàng, hiện tại còn làm việc ở Kiều gia.
"Bão Cầm tỉnh chưa?"
"Đêm qua có tỉnh một lần, có điều lại hôn mê, đại phu tới bắt mạch nói đã không còn nguy hiểm, chỉ là vết thương trong chốc lát không thể khỏe lại."
Oánh Tú kiềm nén chua xót trong lòng. Nha đầu kia đúng là không muốn sống nữa, đao kiếm không có mắt, nàng ấy sốt cao hôn mê nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng không sao.
"Trong nhà có không ít thuốc, lần trước biểu ca cũng đưa tới rất nhiều, đại phu cần gì cứ việc lấy dùng." Oánh Tú nói năng có chút dồn dập, câu hỏi đầu tiên của nha đầu ngốc kia sau khi tỉnh lại khiến nàng rơi lệ không thôi.
Thanh Bích thấy nàng xúc động, vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư đừng khóc, ở cữ không thể khóc, lúc Bão Cầm tỉnh lại còn hỏi tình hình tiểu thiếu gia."
"Nàng ấy hỏi nhiều như vậy làm gì! Lát nữa nàng ấy tỉnh ngươi thay ta truyền lời, phải ngoan ngoãn dưỡng thương, Tráng Tráng đã mấy lần hỏi sao không thấy Bão Cầm cô cô." Oánh Tú hít sâu một hơi, cười nói.
"Khổng di nương có sai người tới tặng vài thứ." Thanh Bích thay đổi chủ đề, từ tay Thụy Châu nhận lấy mấy y phục trẻ con đưa qua cho Oánh Tú xem.
"Bà ấy cũng có lòng."
Không di nương sau khi sinh hạ Thẩm Chí Văn lại vì Thẩm Hạc Nghiệp sinh hạ một nhi tử, hiện tại vị trí coi như ổn định. Có hai hài tử, chỉ cần Thẩm Hạc Nghiệp không gặp chuyện, đời này của bà ta coi như sẽ không quá kém.
"Tiểu Hồng nói là do Khổng di nương tự tay thêu."
Tặng y phục tới rất nhiều, Kiều phu nhân cũng thêu cho tiểu thiếu gia hai bộ, có điều tất cả y phục Tráng Tráng mặc đều do Oánh Tú làm hoặc Nghiêm ma ma và Kiều ma ma thêu. Oánh Tú nhìn hai chữ bình an trong góc y phục, phân phó: "Cầm đưa bà vú xem, nếu có thể mặc, vậy chọn một bộ, coi như không uổng tâm ý của bà ấy."
Thanh Bích giúp nàng chỉnh lại chăn đệm, sau đó cầm y phục ra ngoài.
Không biết khi nào, Tề Hạo Minh đã tới cùng nàng ngủ trưa, "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không, ta kêu Thanh Bích mang chút đồ ăn tới cho nàng."
"Không đói bụng, chàng ngủ tiếp đi." Oánh Tú ngẩng đầu liền thấy hai mắt y bầm tím, duỗi tay xoa xoa, sau đó vòng tay ôm lấy eo y.
"Được." Tề Hạo Minh cúi đầu nhìn nàng nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói một chữ được, sau đó ôm nàng càng chặt, cuối cùng cũng nhắm mắt thay.
Thanh Bích đẩy cửa vào thấy một màn này, thở dài một tiếng, nhận hộp đồ ăn trong tay Bình Nhi đứng sau: "Ngươi đi làm việc của mình đi, thứ này giao cho ta là được." Dứt lời, nàng đóng cửa lại.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, cửa sổ đóng chặt, ánh nến trên bàn thoáng lay động.
OoOoO
Lần ở cử này của Oánh Tú rất dài, suốt năm mười ngày, sau khi được Tề Trung Châu cho phép mới có thể xuống giường. Hơn một tháng nay, nàng nằm trên giường nghe rất nhiều chuyện, bệnh tình của Thái Tử trở nặng, thái y thường xuyên ra vào Thái Tử phủ, dường như sắp phải tụ tập ở đó. Bắc Quyết truyền tới tin tốt, hành quân hơn một tháng, Định Vương vừa ra trận liền đại tháng, Thượng Quan tướng quân sắp hồi kinh.
Mà chuyện kinh động nhất chính là Khánh vương gia lại nạp thiếp, đó là cầm sư nổi danh của kinh thành, Tô Diệu Qua. Mọi người đồn rằng Khánh vương gia vô cùng sủng ái bà, vì bà mà xây một tòa các mới, cưới hỏi rất long trọng, tuyệt đối vượt qua mối tình của Tề Hạo Thịnh và Liễu Nhứ Nhi ở Họa Phường năm đó.
Còn một việc nữa chính là Nam Dương Hầu hứa thị, mấy ngày sau khi tỉnh lại, Tề Trung Dương gọi Hứa gia tới đón người, ban đầu Hứa phu nhân không chịu, nhưng hưu thư ở đây, hơn nữa ngày xảy ra chuyện còn có Hoàng Hậu nương nương, nếu không đón về, đợi tới lúc nữ nhi bị đưa qua sẽ càng mất mặt.
Sau khi Hứa thị trở về, vết thương trên trán đã hồi phục, nhưng tâm bệnh khó chữa. Kể từ hôm đó, Tề Hạo Chi không còn xuất hiện trước mặt bà ta, đây là chuyện khiến bà ta khó chấp nhận nhất, bà ta làm nhiều như vậy đều vì nhi tử này, hắn có thể không thể không thông cảm không đồng tình, nhưng cũng không thể không chịu gặp bà ta.
Cũng từ hôm Hứa thị về Hứa gia, tin tức về đại ca Hứa gia cũng bị chặt đứt. Sau lần bị thương ở cánh tay, không quá mười ngày đại lao lại truyền tới tin Đại ca Hứa gia xảy ra tranh chấp với lao dịch, bản thân không cẩn thận, cánh tay vừa được chữa lành lại lần nữa bị gãy. Người gây rối như vậy truyền tới tai Hoàng Thượng, vốn chỉ bị bắt giam ba tháng, hiện tại lại tăng thêm ba tháng, kêu hắn ngoan ngoãn ở thiên lao dưỡng thương.
Hứa gia vừa biết chuyện, Hứa đại nhân nóng nảy, lập tức đem mọi chuyện trút lên đầu Hứa thị, nếu không phải bà ta độc ác nhẫn tâm, thanh danh Hứa gia cũng không bị hủy, Đại nhi tử ở thiên lao cũng sẽ không phải cúi đầu.
Oánh Tú nghe Tử Yên miêu tả sinh động, Thụy Châu đứng cạnh cười trêu: "Tử Yên ngươi hiện tại đã có thể nói chuyện hùng hồn như vậy, hôn sự tiểu thư chuẩn bị cho ngươi sao ngươi lại không đồng ý?"
Thái độ của Tử Yên lập tức cứng đờ, nhân cơ hội hỏi Oánh Tú: "Tiểu thư, nô tỳ có thể tự chọn một người không?"
Oánh Tú ngừng công việc kim chỉ trong tay, cười nói: "Xem xem ngươi nhìn trúng ai?"
"Lý Đại Đầu nói hắn muốn ở lại Tề phủ giúp đỡ cha mình, như vậy nô tỳ có thể ở lại trong phủ, không cần dọn ra, không giống Thanh Bích tỷ tỷ đi đi về về. Tiểu thư, người thấy hắn thế nào?"
Oánh Tú thấy Tử Yên không chút ngượng ngùng, thậm chí còn trắng trợn hỏi ý, nhịn không được mà bật cười: "Được, ngày khác kêu Thụy Châu tỷ tỷ của ngươi xem giúp."
"Mẫu thân tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến tiếng của Gia Cát Ngọc Hân, "Tam đệ muội thức trắng đêm chiếu cố người, hiện tại mới chịu nghe lời khuyên trở về nghỉ ngơi một chút."
Hứa thị không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra ở thính đường, Tề Hạo Chi vứt bỏ mình ở lại mà rời đi trước, tất cả nhưng một giấc mơ, không thể phân rõ thật giả.
"Hạo Chi." Hứa thị gọi một tiếng, yết hầu nghẹn ngào khó chịu.
Gia Cát Ngọc Hân gọi nha hoàn mang nước tới, tự mình giúp Hứa thị lót cái đệm sau người, đút nước cho bà ta: "Đêm qua Tam đệ không về, nghe nói là uống say ở tửu lâu. Hạo Thịnh đã tìm được đệ ấy, rất nhanh sẽ trở về."
Hứa thị đột nhiên đẩy Gia Cát Ngọc Hân ra, đưa tay sờ băng gạt trên đầu: "Mau, gọi Huân Nhi tới cho ta!"
Gia Cát Ngọc Hân ra hiệu cho Yên Chi, Yên Chi lập tức ra ngoài tới viện của Tề Hạo Chi tìm Hà thị.
Lúc này, Hứa thị tươi cười nhìn Gia Cát Ngọc Hân, trong lòng lại vô cùng bất an. Hầu gia đã viết hưu thư, vậy bà phải làm sao đây? Bị Nam Dương Hầu phủ hưu, bà còn mặt mũi nào mà về Hứa gia?
"Mẫu thân." Hà thị vừa chợp mắt một chút, nghe tin Hứa thị đã tỉnh liền vội vàng xuống giường tới thăm, sắc mặt trắng bệch, "Người tỉnh rồi."
"Hạo Chi đâu? Mau gọi nó về, mau! Còn nữa, hầu gia đâu, hôm qua sau khi ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì?"
Hà thị khó xử nhìn bà ta: "Nương, người đừng nóng vội. Người đói không, con sai người làm chút điểm tâm cho người."
"Ăn cái gì! Mau tìm Hạo Chi về!"
"Mẫu thân, Hạo Thịnh đã đi tìm Tam đệ, người vẫn là ăn một chút đi, như vậy mới có tinh thần." Gia Cát Ngọc Hân thấy gương mặt Hà thị tái nhợt, không khỏi lo lắng.
Hứa thị liếc nhìn nàng ta: "Huân Nhi, con xuống bếp xem đi, ta có mấy lời muốn nói với Đại tẩu của con."
Hà thị gật đầu, ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Gia Cát Ngọc Hân và Hứa thị, Hứa thị nhìn bụng của nàng đã phồng lên. Mọi chuyện đã bại lộ, bà ta còn có thể làm gì?
"Mẫu thân muốn biết việc gì, Ngọc Hân chắc chắn sẽ trả lời tất cả." Gia Cát Ngọc Hân ngồi xuống.
Hôm qua trong thính đường, sau khi Nhị đệ và phụ thân cãi nhau, Nhị đệ trực tiếp dẫn người rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, chuyện còn lại chính là Hoàng Hậu nương nương không bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng cho dù không nói, kinh thành rất nhanh sẽ biết chuyện, tới lúc đó những điều Nam Dương Hầu phủ che giấu sẽ bị bày lên mặt bàn.
"Khi nào Hứa gia tới?" Hứa thị nhìn màn che ở đỉnh đầu, thản nhiên hỏi.
"Phụ thân nói chờ mẫu thân hết bệnh rồi sẽ kêu người Hứa gia tới đón." Gia Cát Ngọc Hân ngẩn ra một hồi, mới đáp, "Hôm qua Tứ thúc có tới xem mẫu thân, thúc ấy nói chỉ cần người tỉnh lại thì không sao nữa, tĩnh dưỡng đoạn thời gian sẽ hoàn toàn hồi phục."
"Ta biết rồi, con về đi." Dứt lời, Hứa thị trực tiếp nhắm mắt lại.
Gia Cát Ngọc Hân đứng dậy rời đi. Hôm nay thời tiết rất tốt, Yên Chi dìu nàng chậm rãi trở về. Hôm qua Tề Hạo Chi rời khỏi Nam Dương Hầu phủ không chịu trở về, mãi đến buổi tối hầu gia sai người đi tìm mới phát hiện hắn đã uống say không còn biết gì ở tửu lâu.
Tề Hạo Thịnh thân là huynh trưởng, sáng sớm hôm nay tới tửu lâu đón người, nhưng Tề Hạo Chi vẫn còn chưa tỉnh. Trong ấn tượng của Gia Cát Ngọc Hân, Tề Hạo Chi được Hứa thị bảo vệ rất tốt, là người chính trực thiện lương, tôn kính phụ thân, yêu thương huynh đệ tỷ muội, cũng chính vì thế, khi biết mẫu thân là loại người này, hắn không chịu nổi.
Hứa thị bị hưu, con đường làm quan của Tề Hạo Chi cũng chịu ảnh hưởng, lời đồn vớ vẩn vốn khó ngăn cản, huống chi chuyện này chứng cứ rõ ràng, nếu Nhị đệ đã làm như thế, y chắc chắn sẽ mặc kệ người ngoài đồn đãi thế nào.
Tới hoa viên, Gia Cát Ngọc Hân dừng bước. Bồn hoa này, nghe nói lúc trước là hồ nước kia, sau khi Nhị đệ rơi xuống, lão hầu gia đã cho người lấp nó. Năm xưa rốt cuộc đã có chuyện gì lại khiến một hài tử mới chín tuổi nổi sát tâm như vậy?
"Tiểu thư, người không thoải mái?" Yên Chi thấy nàng nhíu mày, vội hỏi.
Gia Cát Ngọc Hân lắc đầu. Nam Dương Hầu phủ ở kinh thành cũng coi như là thế gia, nhưng cho dù cao quý thế nào, hiện tại nó cũng đã suy tàn. Nhị đệ nói không sai, thế gia hỗn loạn, nếu phụ thân không hỗ trợ Đại ca, Khánh Vương phủ sớm muộn cũng trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Thượng.
OoOoO
Tề phủ.
Oánh Tú nằm trên giường nghe Tử Yên bẩm báo, không khỏi lo lắng, chỉ tiếc bản thân đang ở cữ, không thể xuống giường. Sau khi trở về, Tề Hạo Minh liền trốn trong thư phòng, qua một ngày vẫn không tới gặp nàng. Oánh Tú biết y cần một mình an tĩnh, nhưng thời gian quá lâu, nàng thật sự sốt ruột.
"Tiểu thư đừng lo lắng, cô gia tự có chừng mực, ngài ấy là sợ dọa đến tiểu thư và tiểu thiếu gia nên mới không tới." Tử Yên vội an ủi. Hôm qua lúc Tề Hạo Minh trở về, sắc mặt vô cùng đáng sợ, vừa về tới liền trực tiếp cùng Trác Dạ tới thư phòng, chỉ dặn dò nàng một câu, bảo tiểu thư đừng lo lắng.
Oánh Tú thở dài, nàng sao có thể không lo lắng. Bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Nam Dương Hầu phủ, nàng cũng biết y không hiếm lạ vị trí thế tử kia, nhưng làm nhi nữ, rất nhiều chuyện phụ mẫu làm khiến trái tim họ băng giá, kiếp trước kiếp này, nàng đã hoàn toàn thất vọng với Thẩm Hạc Nghiệp, nhưng với Tề Hạo Minh mà nói, vừa chào đời đã không có mẫu thân, được lão hầu phu nhân nuôi nấng năm năm, y đối với Nam Dương Hầu vẫn có chút kỳ vọng. Chỉ là, người làm phụ thân này hết lần này tới lần khác khiến y thất vọng.
Nàng từng nghĩ, nếu Tề Hạo Minh sớm đã biết Tề Trung Dương là người như vậy, vì sao kiếp trước, mãi tới khi nàng chết đi, y vẫn ngồi trên xe lăn?
"Kêu Bình Nhi làm ít món cô gia thích đem qua thư phòng đi."
Tử Yên gật đầu. Thanh Bích mang chậu nước ấm tới, làm ướt khăn lau tay giúp nàng: "Tiểu thư, nhất định là cô gia không muốn khiến người lo lắng. A Bắc ở bên ngoài nghe được một ít tin tức, đều về hầu phủ, nói là người hạ độc năm đó chính là hầu phu nhân hiền lành của Nam Dương Hầu phủ, hắc y nhân tới phủ chúng ta phóng hỏa cũng do bà ta sai khiến." A Bắc chính là tướng công phụ mẫu Thanh Bích chọn cho nàng, hiện tại còn làm việc ở Kiều gia.
"Bão Cầm tỉnh chưa?"
"Đêm qua có tỉnh một lần, có điều lại hôn mê, đại phu tới bắt mạch nói đã không còn nguy hiểm, chỉ là vết thương trong chốc lát không thể khỏe lại."
Oánh Tú kiềm nén chua xót trong lòng. Nha đầu kia đúng là không muốn sống nữa, đao kiếm không có mắt, nàng ấy sốt cao hôn mê nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng không sao.
"Trong nhà có không ít thuốc, lần trước biểu ca cũng đưa tới rất nhiều, đại phu cần gì cứ việc lấy dùng." Oánh Tú nói năng có chút dồn dập, câu hỏi đầu tiên của nha đầu ngốc kia sau khi tỉnh lại khiến nàng rơi lệ không thôi.
Thanh Bích thấy nàng xúc động, vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư đừng khóc, ở cữ không thể khóc, lúc Bão Cầm tỉnh lại còn hỏi tình hình tiểu thiếu gia."
"Nàng ấy hỏi nhiều như vậy làm gì! Lát nữa nàng ấy tỉnh ngươi thay ta truyền lời, phải ngoan ngoãn dưỡng thương, Tráng Tráng đã mấy lần hỏi sao không thấy Bão Cầm cô cô." Oánh Tú hít sâu một hơi, cười nói.
"Khổng di nương có sai người tới tặng vài thứ." Thanh Bích thay đổi chủ đề, từ tay Thụy Châu nhận lấy mấy y phục trẻ con đưa qua cho Oánh Tú xem.
"Bà ấy cũng có lòng."
Không di nương sau khi sinh hạ Thẩm Chí Văn lại vì Thẩm Hạc Nghiệp sinh hạ một nhi tử, hiện tại vị trí coi như ổn định. Có hai hài tử, chỉ cần Thẩm Hạc Nghiệp không gặp chuyện, đời này của bà ta coi như sẽ không quá kém.
"Tiểu Hồng nói là do Khổng di nương tự tay thêu."
Tặng y phục tới rất nhiều, Kiều phu nhân cũng thêu cho tiểu thiếu gia hai bộ, có điều tất cả y phục Tráng Tráng mặc đều do Oánh Tú làm hoặc Nghiêm ma ma và Kiều ma ma thêu. Oánh Tú nhìn hai chữ bình an trong góc y phục, phân phó: "Cầm đưa bà vú xem, nếu có thể mặc, vậy chọn một bộ, coi như không uổng tâm ý của bà ấy."
Thanh Bích giúp nàng chỉnh lại chăn đệm, sau đó cầm y phục ra ngoài.
Không biết khi nào, Tề Hạo Minh đã tới cùng nàng ngủ trưa, "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không, ta kêu Thanh Bích mang chút đồ ăn tới cho nàng."
"Không đói bụng, chàng ngủ tiếp đi." Oánh Tú ngẩng đầu liền thấy hai mắt y bầm tím, duỗi tay xoa xoa, sau đó vòng tay ôm lấy eo y.
"Được." Tề Hạo Minh cúi đầu nhìn nàng nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói một chữ được, sau đó ôm nàng càng chặt, cuối cùng cũng nhắm mắt thay.
Thanh Bích đẩy cửa vào thấy một màn này, thở dài một tiếng, nhận hộp đồ ăn trong tay Bình Nhi đứng sau: "Ngươi đi làm việc của mình đi, thứ này giao cho ta là được." Dứt lời, nàng đóng cửa lại.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, cửa sổ đóng chặt, ánh nến trên bàn thoáng lay động.
OoOoO
Lần ở cử này của Oánh Tú rất dài, suốt năm mười ngày, sau khi được Tề Trung Châu cho phép mới có thể xuống giường. Hơn một tháng nay, nàng nằm trên giường nghe rất nhiều chuyện, bệnh tình của Thái Tử trở nặng, thái y thường xuyên ra vào Thái Tử phủ, dường như sắp phải tụ tập ở đó. Bắc Quyết truyền tới tin tốt, hành quân hơn một tháng, Định Vương vừa ra trận liền đại tháng, Thượng Quan tướng quân sắp hồi kinh.
Mà chuyện kinh động nhất chính là Khánh vương gia lại nạp thiếp, đó là cầm sư nổi danh của kinh thành, Tô Diệu Qua. Mọi người đồn rằng Khánh vương gia vô cùng sủng ái bà, vì bà mà xây một tòa các mới, cưới hỏi rất long trọng, tuyệt đối vượt qua mối tình của Tề Hạo Thịnh và Liễu Nhứ Nhi ở Họa Phường năm đó.
Còn một việc nữa chính là Nam Dương Hầu hứa thị, mấy ngày sau khi tỉnh lại, Tề Trung Dương gọi Hứa gia tới đón người, ban đầu Hứa phu nhân không chịu, nhưng hưu thư ở đây, hơn nữa ngày xảy ra chuyện còn có Hoàng Hậu nương nương, nếu không đón về, đợi tới lúc nữ nhi bị đưa qua sẽ càng mất mặt.
Sau khi Hứa thị trở về, vết thương trên trán đã hồi phục, nhưng tâm bệnh khó chữa. Kể từ hôm đó, Tề Hạo Chi không còn xuất hiện trước mặt bà ta, đây là chuyện khiến bà ta khó chấp nhận nhất, bà ta làm nhiều như vậy đều vì nhi tử này, hắn có thể không thể không thông cảm không đồng tình, nhưng cũng không thể không chịu gặp bà ta.
Cũng từ hôm Hứa thị về Hứa gia, tin tức về đại ca Hứa gia cũng bị chặt đứt. Sau lần bị thương ở cánh tay, không quá mười ngày đại lao lại truyền tới tin Đại ca Hứa gia xảy ra tranh chấp với lao dịch, bản thân không cẩn thận, cánh tay vừa được chữa lành lại lần nữa bị gãy. Người gây rối như vậy truyền tới tai Hoàng Thượng, vốn chỉ bị bắt giam ba tháng, hiện tại lại tăng thêm ba tháng, kêu hắn ngoan ngoãn ở thiên lao dưỡng thương.
Hứa gia vừa biết chuyện, Hứa đại nhân nóng nảy, lập tức đem mọi chuyện trút lên đầu Hứa thị, nếu không phải bà ta độc ác nhẫn tâm, thanh danh Hứa gia cũng không bị hủy, Đại nhi tử ở thiên lao cũng sẽ không phải cúi đầu.
Oánh Tú nghe Tử Yên miêu tả sinh động, Thụy Châu đứng cạnh cười trêu: "Tử Yên ngươi hiện tại đã có thể nói chuyện hùng hồn như vậy, hôn sự tiểu thư chuẩn bị cho ngươi sao ngươi lại không đồng ý?"
Thái độ của Tử Yên lập tức cứng đờ, nhân cơ hội hỏi Oánh Tú: "Tiểu thư, nô tỳ có thể tự chọn một người không?"
Oánh Tú ngừng công việc kim chỉ trong tay, cười nói: "Xem xem ngươi nhìn trúng ai?"
"Lý Đại Đầu nói hắn muốn ở lại Tề phủ giúp đỡ cha mình, như vậy nô tỳ có thể ở lại trong phủ, không cần dọn ra, không giống Thanh Bích tỷ tỷ đi đi về về. Tiểu thư, người thấy hắn thế nào?"
Oánh Tú thấy Tử Yên không chút ngượng ngùng, thậm chí còn trắng trợn hỏi ý, nhịn không được mà bật cười: "Được, ngày khác kêu Thụy Châu tỷ tỷ của ngươi xem giúp."
/134
|