Nam Dương Hầu cuối cùng cũng có đích trưởng tôn, tuy rằng không phải của trưởng tử nhưng ông vẫn vô cùng cao hứng, ba ngày tắm hài tử thập phần náo nhiệt. Giao nhi tử cho Trần ma ma, Oánh Tú nằm trong phòng, nghe thiên thính truyền đến động tĩnh, dở khóc dở cười nhìn Túc Mặc ghé vào mép giường, giờ phút này đang ủy khuất nhìn mình: "Thẩm thẩm không phải nói là tiểu muội muội sao? Sao lại là đệ đệ?"
"Vậy đệ đệ con không thích à?" Oánh Tú xoa đầu nó, "Con có thể cùng đệ đệ viết chữ, không tốt sao?"
Túc Mặc dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, được Oánh Tú dỗ hai câu liền tươi cười: "Phụ thân nói chờ con mười tuổi sẽ dạy con cưỡi ngựa, tương lai con sẽ dạy lại cho tiểu đệ đệ."
Người tới thăm không ít, ngoại trừ Định Vương Phi và người Kiều gia ở ngoài, Thẩm Oánh Vận ở Khang Bình Vương phủ cũng tới, mấy năm không gặp, so với thiếu nữ năm đó đã có thay đổi, chỉ có ưu sầu không thể mất đi trong ánh mắt ít nhiều vẫn giống ngay xưa.
Ngày tháng ở Khang Bình Vương phủ không sáng rọi như người ngoài nhìn, gả vào ba năm, Thẩm Oánh Vận phải dùng không ít của hồi môn, điều an ủi chính là Công Tôn Khang Thành đối với nàng không tồi, hiện giờ tuy rằng chỉ sinh được một nữ nhi cũng không nói gì.
"Lâu như vậy mới có cơ hội đến thăm muội." Oánh Vận càng thích nơi này của Oánh Tú, an tĩnh rất hợp cảm xúc của nàng, "Chỗ muội yên tĩnh như thế, không giống viện của ta, cả ngày không an bình."
"Đường tỷ xưa nay thích u tĩnh." Oánh Tú kêu Bão Cầm lấy ghế dựa cho nàng, tùy ý trò chuyện.
Qua ba ngày tắm hài tử, mọi người tới phòng khách dùng cơm, Oánh Tú kêu bà vú đặt hài tử nằm bên cạnh, Tề Hạo Minh rảnh rỗi lại tới một chuyến, thấy nàng chỉ mặc trung y đơn giản liền đi lấy thêm xiêm y khoác cho nàng: "Vừa rồi Nhị thúc có nhắc với phụ thân chuyện phân gia."
Oánh Tú sửng sốt: "Sao lại nhắc tới chuyện phân gia lúc này?"
Nếu Tề Hạo Thịnh có đích trưởng tử, chuyện phân gia đương nhiên là nước chảy thành sông, nhưng hiện tại có đích trưởng tử lại là Tề Hạo Minh, Nhị phòng sợ Nam Dương Hầu lúc phân gia sẽ thiên vị, vì thế nhắc tới sớm, "Nhị thúc nói chờ Cát di nương sinh hạ hài tử này sẽ để phụ thân chủ trì việc phân gia."
"Vậy còn chúng ta?" Oánh Tú nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho hài tử. Nếu Nam Dương Hầu phủ phân gia, vị trí hầu gia hẳn sẽ truyền cho Tề Hạo Thịnh, nếu như thế, bọn họ không bằng sớm dọn ra ngoài.
"Nàng muốn dọn đi?" Tề Hạo Minh nhận chén canh gà từ Bão Cầm, múc từng muỗng đút cho Oánh Tú.
Oánh Tú gật đầu: "Ít nhất dọn ra chàng có thể dưỡng thương. Cái thai này của Cát di nương nếu không phải nam hài, tình cảnh của Hiên Nhi sẽ trở nên xấu hổ, hơn nữa thái độ mấy ngày nay của phụ thân khó tránh mọi người lại một phen suy đoán."
Năm đó Tề Hạo Minh bị thương mà liệt hai chân, nguyên nhân lớn nhất chính là được lão hầu gia và Nam Dương Hầu yêu thương, quá được chú ý càng dễ chuốc tới tai họa, hiện tại vị trí thế tử của Nam Dương Hầu phủ đang lung lay, bên ngoài đồn đãi sôi nổi, một chút hành động nhỏ của Nam Dương Hầu cũng đủ khiến người ta phỏng đoán.
"Nếu phân gia phụ thân không đồng ý cho chúng ta dọn ra ngoài, vị trí thế tử kia càng khiến người ta nghi kỵ." Bất luận hiện tại Nam Dương Hầu có tâm tư gì, cho dù ông ấy không vừa lòng Tề Hạo Thịnh, Tề Hạo Minh thương thế dần khôi phục, điều này khiến mọi người cho rằng nguyên nhân Nam Dương Hầu do dự là vì thế.
"Được rồi, chuyện phân gia, chúng ta nói với phụ thân, cũng dọn ra ngoài." Tề Hạo Minh thấy nàng lo lắng, không đành lòng để những việc này khiến nàng bất an. Vị trí thế tử kia y vốn không hiếm lạ, là có người không ngừng ép y nhìn tới vị trí đó, không tranh không được.
Những ngày kế tiếp, không khí trong Nam Dương Hầu phủ có thay đổi vô cùng vi diệu, bếp nhỏ đang tu sửa, đồ ăn của Đinh Phong Viện không thể tự mình lo liệu, mỗi ngày đều là Bình Nhi tới bếp lớn lấy đồ bổ cho Oánh Tú, từ hôm đó đến khi bếp nhỏ được tu sửa, bất luận là đồ ăn của Oánh Tú hay bà vú đều xuất hiện vấn đề. Năm con mèo nuôi đã chết bốn con, Bão Cầm khóc lóc đem chúng đi bán, sau khi bếp nhỏ sửa xong, Oánh Tú không còn ăn đồ bếp lớn đưa tới.
Trong Cẩm Trúc Viện, bà vú kia quỳ gối khóc lóc thương tâm, kẻ phóng hỏa ngày Oánh Tú sinh bị bắt chờ Nam Dương Hầu xử trí đã đam đầu tự sát.
Điều này khiến Nam Dương Hầu nhớ lại thời điểm tế tổ, đại sư kia nói kỵ tiểu nhân, có người cố ý phóng hỏa bếp nhỏ của Đinh Phong Viện, ý đồ làm hại Oánh Tú. Trong Nam Dương Hầu phủ có tiểu nhân, ngày tháng đương nhiên không thể yên ổn.
Gia Cát Ngọc Đồng đỡ trán lạnh lùng nhìn bà vú kia, Nam Dương Hầu đã hạ lệnh tra rõ bếp nhỏ của các viện, vất vả lắm thiêu hủy bếp nhỏ của Đinh Phong Viện mới có cơ hội hạ thuốc mấy lần ở bếp lớn, bọn họ đều tránh khỏi, hiện tại càng khó xuống tay.
"Phụ thân biết đệ đệ ngươi trung thành, chắc chắn sẽ an bài cho đệ muội của ngươi."
Nhìn túi bạc ném tới trước mặt, trong lòng bà vú càng bi thương, nước mắt rơi ra càng mãnh liệt.
"Ta mệt rồi, ngươi lui xuống đi." Gia Cát Ngọc Hân nghe tiếng khóc tới khó chịu, phất tay, bà vú kia nhặt túi tiền vội vàng lui xuống.
Hiện tại tuyển tú đã kết thúc, đại hôn của Cửu hoàng tử sắp tới, thật là muốn không vội cũng không được.
Bụng đột nhiên không khỏi, Gia Cát Ngọc Đồng cả kinh, nhẹ nhàng đặt tay lên, khóe miệng liền cong lên ý cười, thì ra là hài tử nghịch ngợm.
Chớp mắt đã ra cử, Tề Quý Hiên đầy tháng, tuyển tú vừa kết thúc trong kinh thành liền lục tục tổ chức hôn sự, Oánh Tú bảo Tề Hạo Minh đi nói với Nam Dương Hầu, hài tử còn nhỏ, không nên làm lớn, người một nhà cùng dùng bữa cơm là được rồi.
Oánh Tú đặt nhũ danh cho hài tử là Tráng Tráng, hi vọng nó khỏe mạnh trưởng thành, tiểu gia hỏa không phụ sự mong đợi của mọi người, qua tháng ở cử đã nặng hơn rất nhiều, khỏe mạnh kháu khỉnh rất thích mở to đôi mắt nhìn người xung quanh, người khác vừa động, tầm mắt của nó liền động theo.
Oánh Tú cuối cùng cũng có thể tắm gội, thay y phục, tới phòng khách của hầu phủ. Nam Dương Hầu phủ không mời khách nhiều, thời điểm Oánh Tú tới, Tráng Tráng đang được bà vú ôm, mấy phu nhân đang trêu đùa nó.
Dường như tâm linh tương thông, Oánh Tú vừa đến, hài tử nằm trong lòng bà vú liền đưa mắt nhìn về phía này, Oánh Tú đi tới ôm nó, tiểu gia hỏa liền cọ cọ vào lòng nàng.
"Hài tử này thật đáng yêu."
Hứa thị nghe các vị phu nhân khen tặng, trước sau đều chỉ cười nhạt, ánh mắt dừng ở hài tử trong lòng Oánh Tú, tiếp lời: "Đúng vậy đây là đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ chúng ta."
Liên thị ngồi cách đó không xa nghe thấy liền cảm thấy khó chịu, nói thế nào tôn tử của mình mới là đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ, hài tử mới một tháng đã nói đáng yêu, khen nhiều như vậy cũng không sợ giảm thọ!
"Nàng xem ai tới này." Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh tới, Tề Hạo Minh chỉ ra cửa, Kiều Cẩn Trạch đang đứng ở đó, trên mặt còn treo chút phong trần khi từ Lô Châu trở về, vốn là anh tuấn tiêu sái, hiện tại đã thêm chút râu mọc lỏm chỏm.
"Biểu ca."
"Muội thành thân ta không thể tới, cuối cùng trong tiệc đầy tháng của tiểu gia hỏa này cũng về kịp." Kiều Cẩn Trạch đi tới, lấy ra một khóa ngọc nạm vàng đeo lên người Tráng Tráng, gãi gãi tay nhỏ của nó, "Đây là đồ Nhị cữu cữu tặng cháu, nhớ đưa nương mình bảo quản."
Ở thiên thính tổ chức yến hội, Nam Dương Hầu đang chờ, Kiều Cẩn Trạch cùng Tề Hạo Minh ra ngoài, Oánh Tú giao hài tử cho bà vú phía sau, cùng hầu phu nhân và Gia Cát Ngọc Hân tiếp đón khách khứa.
Kiều Cẩn Trạch vội vàng trở về dự tiệc rượu trăng tròn của Tráng Tráng nên về sớm, hiện tại Thất hoàng tử còn chưa vào kinh.
Sau tiệc trăng tròn mấy ngày, Túc Lẫm dẫn theo một đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn trở về, đi cùng còn có tiểu quận chúa Man tộc.
Ngày đầu tiên hồi kinh, Túc Lẫm dẫn tiểu quận chúa vào cung, trực tiếp cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Hoàng Thượng đương nhiên hoảng sợ. Nhi tử không đàng hoàng này chủ động muốn thành thân, còn không phải khuê trung kinh thành, ông vẫn còn chưa biết tiểu quận chúa này có phải hắn bắt cóc về không.
Túc Lẫm cầu xong với Hoàng Thượng liền tới chỗ Hoàng Thái Hậu, tiếp theo chính là Hoàng Hậu nương nương bên này, hắn dẫn tiểu quận chúa rêu rao khắp nơi, thế mà đuổi kịp hôn kỳ của Cửu hoàng tử cuối tháng mười một này.
Đối tượng thành thân của Cửu hoàng tử do Trương Quý Phi chọn, là đích trưởng nữ của Trương gia. Đây chính là cái gọi là một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, vinh hoa phú quý của Trương gia sớm đã gắn liền với Trương Quý Phi và Cửu hoàng tử. Túc Lẫm vừa trở về đã ầm ĩ như vậy, Hoàng Thượng không thể tùy tiện tứ hôn, ít nhất phải phái sứ giả đi Man tộc mới có thể xác nhận tiểu quận chúa này không phải bị bắt trở về.
Thất hoàng tử hồi kinh, Cửu hoàng tử đại hôn, tiếp đến là đại hôn của tiểu vương gia Nhữ Dương Vương phủ. Mùa đông năm nay, kinh thành phá lệ náo nhiệt, tin tức Nhị nãi nãi của Nam Dương Hầu phủ sinh hạ đích trưởng tử nhờ vậy mà không bị bàn tán khoa trương.
Oánh Tú vội chuẩn bị lễ vật cho Trần Bảo Lâm, thời điểm nàng xuất giá Trần Bảo Lâm và Thiệu Thư Dao đã đưa đến không ít đồ, hiện tại hôn kỳ của Trần Bảo Lâm định ở đầu tháng mười hai, mà Thiệu Thư Dao được tứ hôn cho Định Vương, gả vào Định Vương phủ làm trắc phi.
Oánh Tú sau khi biết tin không khỏi sửng sốt, tuy rằng Định Vương phủ từ đây sẽ náo nhiệt, nhưng ít nhiều nàng vẫn không khỏi cảm thấy chua xót. Định Vương thành thân nhiều năm, bởi vì luôn ở bên ngoài đánh giặc mà không kịp lập trắc phi, thừa dịp tuyển tú lần này, Hoàng Thượng ban hai trắc phi xuống, hôn kỳ tổ chức vào mùa xuân năm sau.
Oánh Tú đặt một đôi bông tai vào hộp gấm đưa cho Thanh Bích: "Cái này đưa cho Thất tiểu thư Trần gia, cái này đưa cho Thiệu Tam tiểu thư."
Từ nhà kho đi ra, tuyết đã bay đầy trời, Thanh Bích giúp Oánh Tú khoác thêm áo choàng, vội vã trở về Đinh Phong Viện. Tráng Tráng vừa ăn no lúc này đang nằm trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm màn lưới trên đỉnh đầu, vừa nghe động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn Oánh Tú.
Phủi tuyết trên người, Oánh Tú uống chén trà, lại làm ấm tay, thay áo choàng ra, lúc này mới đến bên mép giường dỗ hài tử. Tráng Tráng bú sữa nhiều, Oánh Tú kêu Thanh Bích bồi bổ cho hai bà vú, thay phiên đút nó, để tránh nó quá ỷ lại vào một người.
"Trác Dạ vừa về báo cô gia ở lại Định Vương phủ dùng cơm." Oánh Tú cầm đồ chơi dỗ Tráng Tráng, kêu Thanh Bích chuẩn bị cơm chiều.
Sắc trời dần tối, Chu Sơ Nhu tới, thành thân với Tề Trung Châu gần một năm, Chu Sơ Nhu ngày càng trẻ ra, thỉnh thoảng sẽ vào cung gặp Hoàng Hậu, người của Nam Dương Hầu phủ rất ít khi gặp bà. Oánh Tú kêu Bão Cầm đi nấu trà gừng, đặt lò sưởi vào trong tay bà ấy: "Sao lại không dẫn theo nha hoàn, cẩn thận đường trơn."
"Phủ đệ mà cháu nói ta đã cho người đi xem, vị trí không tồi, cũng gần Định Vương phủ, trong phủ cũng không ít viện, chỉ là có hơi cũ một chút, gia chủ đã dời đi mấy năm, bỏ hoang cũng lâu rồi.."
"Hiện tại cũng không vội vã dọn ra ngoài, nếu cảm thấy tốt, mua trước rồi tu sửa cũng có thế, chỗ cũ có phá bỏ. Mấy thứ này tướng công đều thích tự mình làm, cháu cũng tùy ý chàng."
Phủ đệ Chu Sơ Nhu nói chính là chỗ Oánh Tú nhìn trúng, tiện cho Tề Hạo Minh qua lại Định Vương phủ, cách Nam Dương Hầu phủ cũng không xa, dù sao cũng là tự lập môn hộ, phủ đệ cũng không thể quá keo kiệt.
"Nếu cháu thích, ta sẽ cho người thanh toán tiền đặt cọc trước, chỗ đó và nơi ta nhìn trúng cách nhau cũng không xa."
"Vậy làm phiền Tứ thẩm." Oánh Tú tiễn Chu Sơ Nhu ra ngoài, rất nhanh, mặt đường đã bị một tầng tuyết mỏng bao phủ.
"Vậy đệ đệ con không thích à?" Oánh Tú xoa đầu nó, "Con có thể cùng đệ đệ viết chữ, không tốt sao?"
Túc Mặc dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, được Oánh Tú dỗ hai câu liền tươi cười: "Phụ thân nói chờ con mười tuổi sẽ dạy con cưỡi ngựa, tương lai con sẽ dạy lại cho tiểu đệ đệ."
Người tới thăm không ít, ngoại trừ Định Vương Phi và người Kiều gia ở ngoài, Thẩm Oánh Vận ở Khang Bình Vương phủ cũng tới, mấy năm không gặp, so với thiếu nữ năm đó đã có thay đổi, chỉ có ưu sầu không thể mất đi trong ánh mắt ít nhiều vẫn giống ngay xưa.
Ngày tháng ở Khang Bình Vương phủ không sáng rọi như người ngoài nhìn, gả vào ba năm, Thẩm Oánh Vận phải dùng không ít của hồi môn, điều an ủi chính là Công Tôn Khang Thành đối với nàng không tồi, hiện giờ tuy rằng chỉ sinh được một nữ nhi cũng không nói gì.
"Lâu như vậy mới có cơ hội đến thăm muội." Oánh Vận càng thích nơi này của Oánh Tú, an tĩnh rất hợp cảm xúc của nàng, "Chỗ muội yên tĩnh như thế, không giống viện của ta, cả ngày không an bình."
"Đường tỷ xưa nay thích u tĩnh." Oánh Tú kêu Bão Cầm lấy ghế dựa cho nàng, tùy ý trò chuyện.
Qua ba ngày tắm hài tử, mọi người tới phòng khách dùng cơm, Oánh Tú kêu bà vú đặt hài tử nằm bên cạnh, Tề Hạo Minh rảnh rỗi lại tới một chuyến, thấy nàng chỉ mặc trung y đơn giản liền đi lấy thêm xiêm y khoác cho nàng: "Vừa rồi Nhị thúc có nhắc với phụ thân chuyện phân gia."
Oánh Tú sửng sốt: "Sao lại nhắc tới chuyện phân gia lúc này?"
Nếu Tề Hạo Thịnh có đích trưởng tử, chuyện phân gia đương nhiên là nước chảy thành sông, nhưng hiện tại có đích trưởng tử lại là Tề Hạo Minh, Nhị phòng sợ Nam Dương Hầu lúc phân gia sẽ thiên vị, vì thế nhắc tới sớm, "Nhị thúc nói chờ Cát di nương sinh hạ hài tử này sẽ để phụ thân chủ trì việc phân gia."
"Vậy còn chúng ta?" Oánh Tú nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho hài tử. Nếu Nam Dương Hầu phủ phân gia, vị trí hầu gia hẳn sẽ truyền cho Tề Hạo Thịnh, nếu như thế, bọn họ không bằng sớm dọn ra ngoài.
"Nàng muốn dọn đi?" Tề Hạo Minh nhận chén canh gà từ Bão Cầm, múc từng muỗng đút cho Oánh Tú.
Oánh Tú gật đầu: "Ít nhất dọn ra chàng có thể dưỡng thương. Cái thai này của Cát di nương nếu không phải nam hài, tình cảnh của Hiên Nhi sẽ trở nên xấu hổ, hơn nữa thái độ mấy ngày nay của phụ thân khó tránh mọi người lại một phen suy đoán."
Năm đó Tề Hạo Minh bị thương mà liệt hai chân, nguyên nhân lớn nhất chính là được lão hầu gia và Nam Dương Hầu yêu thương, quá được chú ý càng dễ chuốc tới tai họa, hiện tại vị trí thế tử của Nam Dương Hầu phủ đang lung lay, bên ngoài đồn đãi sôi nổi, một chút hành động nhỏ của Nam Dương Hầu cũng đủ khiến người ta phỏng đoán.
"Nếu phân gia phụ thân không đồng ý cho chúng ta dọn ra ngoài, vị trí thế tử kia càng khiến người ta nghi kỵ." Bất luận hiện tại Nam Dương Hầu có tâm tư gì, cho dù ông ấy không vừa lòng Tề Hạo Thịnh, Tề Hạo Minh thương thế dần khôi phục, điều này khiến mọi người cho rằng nguyên nhân Nam Dương Hầu do dự là vì thế.
"Được rồi, chuyện phân gia, chúng ta nói với phụ thân, cũng dọn ra ngoài." Tề Hạo Minh thấy nàng lo lắng, không đành lòng để những việc này khiến nàng bất an. Vị trí thế tử kia y vốn không hiếm lạ, là có người không ngừng ép y nhìn tới vị trí đó, không tranh không được.
Những ngày kế tiếp, không khí trong Nam Dương Hầu phủ có thay đổi vô cùng vi diệu, bếp nhỏ đang tu sửa, đồ ăn của Đinh Phong Viện không thể tự mình lo liệu, mỗi ngày đều là Bình Nhi tới bếp lớn lấy đồ bổ cho Oánh Tú, từ hôm đó đến khi bếp nhỏ được tu sửa, bất luận là đồ ăn của Oánh Tú hay bà vú đều xuất hiện vấn đề. Năm con mèo nuôi đã chết bốn con, Bão Cầm khóc lóc đem chúng đi bán, sau khi bếp nhỏ sửa xong, Oánh Tú không còn ăn đồ bếp lớn đưa tới.
Trong Cẩm Trúc Viện, bà vú kia quỳ gối khóc lóc thương tâm, kẻ phóng hỏa ngày Oánh Tú sinh bị bắt chờ Nam Dương Hầu xử trí đã đam đầu tự sát.
Điều này khiến Nam Dương Hầu nhớ lại thời điểm tế tổ, đại sư kia nói kỵ tiểu nhân, có người cố ý phóng hỏa bếp nhỏ của Đinh Phong Viện, ý đồ làm hại Oánh Tú. Trong Nam Dương Hầu phủ có tiểu nhân, ngày tháng đương nhiên không thể yên ổn.
Gia Cát Ngọc Đồng đỡ trán lạnh lùng nhìn bà vú kia, Nam Dương Hầu đã hạ lệnh tra rõ bếp nhỏ của các viện, vất vả lắm thiêu hủy bếp nhỏ của Đinh Phong Viện mới có cơ hội hạ thuốc mấy lần ở bếp lớn, bọn họ đều tránh khỏi, hiện tại càng khó xuống tay.
"Phụ thân biết đệ đệ ngươi trung thành, chắc chắn sẽ an bài cho đệ muội của ngươi."
Nhìn túi bạc ném tới trước mặt, trong lòng bà vú càng bi thương, nước mắt rơi ra càng mãnh liệt.
"Ta mệt rồi, ngươi lui xuống đi." Gia Cát Ngọc Hân nghe tiếng khóc tới khó chịu, phất tay, bà vú kia nhặt túi tiền vội vàng lui xuống.
Hiện tại tuyển tú đã kết thúc, đại hôn của Cửu hoàng tử sắp tới, thật là muốn không vội cũng không được.
Bụng đột nhiên không khỏi, Gia Cát Ngọc Đồng cả kinh, nhẹ nhàng đặt tay lên, khóe miệng liền cong lên ý cười, thì ra là hài tử nghịch ngợm.
Chớp mắt đã ra cử, Tề Quý Hiên đầy tháng, tuyển tú vừa kết thúc trong kinh thành liền lục tục tổ chức hôn sự, Oánh Tú bảo Tề Hạo Minh đi nói với Nam Dương Hầu, hài tử còn nhỏ, không nên làm lớn, người một nhà cùng dùng bữa cơm là được rồi.
Oánh Tú đặt nhũ danh cho hài tử là Tráng Tráng, hi vọng nó khỏe mạnh trưởng thành, tiểu gia hỏa không phụ sự mong đợi của mọi người, qua tháng ở cử đã nặng hơn rất nhiều, khỏe mạnh kháu khỉnh rất thích mở to đôi mắt nhìn người xung quanh, người khác vừa động, tầm mắt của nó liền động theo.
Oánh Tú cuối cùng cũng có thể tắm gội, thay y phục, tới phòng khách của hầu phủ. Nam Dương Hầu phủ không mời khách nhiều, thời điểm Oánh Tú tới, Tráng Tráng đang được bà vú ôm, mấy phu nhân đang trêu đùa nó.
Dường như tâm linh tương thông, Oánh Tú vừa đến, hài tử nằm trong lòng bà vú liền đưa mắt nhìn về phía này, Oánh Tú đi tới ôm nó, tiểu gia hỏa liền cọ cọ vào lòng nàng.
"Hài tử này thật đáng yêu."
Hứa thị nghe các vị phu nhân khen tặng, trước sau đều chỉ cười nhạt, ánh mắt dừng ở hài tử trong lòng Oánh Tú, tiếp lời: "Đúng vậy đây là đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ chúng ta."
Liên thị ngồi cách đó không xa nghe thấy liền cảm thấy khó chịu, nói thế nào tôn tử của mình mới là đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ, hài tử mới một tháng đã nói đáng yêu, khen nhiều như vậy cũng không sợ giảm thọ!
"Nàng xem ai tới này." Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh tới, Tề Hạo Minh chỉ ra cửa, Kiều Cẩn Trạch đang đứng ở đó, trên mặt còn treo chút phong trần khi từ Lô Châu trở về, vốn là anh tuấn tiêu sái, hiện tại đã thêm chút râu mọc lỏm chỏm.
"Biểu ca."
"Muội thành thân ta không thể tới, cuối cùng trong tiệc đầy tháng của tiểu gia hỏa này cũng về kịp." Kiều Cẩn Trạch đi tới, lấy ra một khóa ngọc nạm vàng đeo lên người Tráng Tráng, gãi gãi tay nhỏ của nó, "Đây là đồ Nhị cữu cữu tặng cháu, nhớ đưa nương mình bảo quản."
Ở thiên thính tổ chức yến hội, Nam Dương Hầu đang chờ, Kiều Cẩn Trạch cùng Tề Hạo Minh ra ngoài, Oánh Tú giao hài tử cho bà vú phía sau, cùng hầu phu nhân và Gia Cát Ngọc Hân tiếp đón khách khứa.
Kiều Cẩn Trạch vội vàng trở về dự tiệc rượu trăng tròn của Tráng Tráng nên về sớm, hiện tại Thất hoàng tử còn chưa vào kinh.
Sau tiệc trăng tròn mấy ngày, Túc Lẫm dẫn theo một đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn trở về, đi cùng còn có tiểu quận chúa Man tộc.
Ngày đầu tiên hồi kinh, Túc Lẫm dẫn tiểu quận chúa vào cung, trực tiếp cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Hoàng Thượng đương nhiên hoảng sợ. Nhi tử không đàng hoàng này chủ động muốn thành thân, còn không phải khuê trung kinh thành, ông vẫn còn chưa biết tiểu quận chúa này có phải hắn bắt cóc về không.
Túc Lẫm cầu xong với Hoàng Thượng liền tới chỗ Hoàng Thái Hậu, tiếp theo chính là Hoàng Hậu nương nương bên này, hắn dẫn tiểu quận chúa rêu rao khắp nơi, thế mà đuổi kịp hôn kỳ của Cửu hoàng tử cuối tháng mười một này.
Đối tượng thành thân của Cửu hoàng tử do Trương Quý Phi chọn, là đích trưởng nữ của Trương gia. Đây chính là cái gọi là một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, vinh hoa phú quý của Trương gia sớm đã gắn liền với Trương Quý Phi và Cửu hoàng tử. Túc Lẫm vừa trở về đã ầm ĩ như vậy, Hoàng Thượng không thể tùy tiện tứ hôn, ít nhất phải phái sứ giả đi Man tộc mới có thể xác nhận tiểu quận chúa này không phải bị bắt trở về.
Thất hoàng tử hồi kinh, Cửu hoàng tử đại hôn, tiếp đến là đại hôn của tiểu vương gia Nhữ Dương Vương phủ. Mùa đông năm nay, kinh thành phá lệ náo nhiệt, tin tức Nhị nãi nãi của Nam Dương Hầu phủ sinh hạ đích trưởng tử nhờ vậy mà không bị bàn tán khoa trương.
Oánh Tú vội chuẩn bị lễ vật cho Trần Bảo Lâm, thời điểm nàng xuất giá Trần Bảo Lâm và Thiệu Thư Dao đã đưa đến không ít đồ, hiện tại hôn kỳ của Trần Bảo Lâm định ở đầu tháng mười hai, mà Thiệu Thư Dao được tứ hôn cho Định Vương, gả vào Định Vương phủ làm trắc phi.
Oánh Tú sau khi biết tin không khỏi sửng sốt, tuy rằng Định Vương phủ từ đây sẽ náo nhiệt, nhưng ít nhiều nàng vẫn không khỏi cảm thấy chua xót. Định Vương thành thân nhiều năm, bởi vì luôn ở bên ngoài đánh giặc mà không kịp lập trắc phi, thừa dịp tuyển tú lần này, Hoàng Thượng ban hai trắc phi xuống, hôn kỳ tổ chức vào mùa xuân năm sau.
Oánh Tú đặt một đôi bông tai vào hộp gấm đưa cho Thanh Bích: "Cái này đưa cho Thất tiểu thư Trần gia, cái này đưa cho Thiệu Tam tiểu thư."
Từ nhà kho đi ra, tuyết đã bay đầy trời, Thanh Bích giúp Oánh Tú khoác thêm áo choàng, vội vã trở về Đinh Phong Viện. Tráng Tráng vừa ăn no lúc này đang nằm trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm màn lưới trên đỉnh đầu, vừa nghe động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn Oánh Tú.
Phủi tuyết trên người, Oánh Tú uống chén trà, lại làm ấm tay, thay áo choàng ra, lúc này mới đến bên mép giường dỗ hài tử. Tráng Tráng bú sữa nhiều, Oánh Tú kêu Thanh Bích bồi bổ cho hai bà vú, thay phiên đút nó, để tránh nó quá ỷ lại vào một người.
"Trác Dạ vừa về báo cô gia ở lại Định Vương phủ dùng cơm." Oánh Tú cầm đồ chơi dỗ Tráng Tráng, kêu Thanh Bích chuẩn bị cơm chiều.
Sắc trời dần tối, Chu Sơ Nhu tới, thành thân với Tề Trung Châu gần một năm, Chu Sơ Nhu ngày càng trẻ ra, thỉnh thoảng sẽ vào cung gặp Hoàng Hậu, người của Nam Dương Hầu phủ rất ít khi gặp bà. Oánh Tú kêu Bão Cầm đi nấu trà gừng, đặt lò sưởi vào trong tay bà ấy: "Sao lại không dẫn theo nha hoàn, cẩn thận đường trơn."
"Phủ đệ mà cháu nói ta đã cho người đi xem, vị trí không tồi, cũng gần Định Vương phủ, trong phủ cũng không ít viện, chỉ là có hơi cũ một chút, gia chủ đã dời đi mấy năm, bỏ hoang cũng lâu rồi.."
"Hiện tại cũng không vội vã dọn ra ngoài, nếu cảm thấy tốt, mua trước rồi tu sửa cũng có thế, chỗ cũ có phá bỏ. Mấy thứ này tướng công đều thích tự mình làm, cháu cũng tùy ý chàng."
Phủ đệ Chu Sơ Nhu nói chính là chỗ Oánh Tú nhìn trúng, tiện cho Tề Hạo Minh qua lại Định Vương phủ, cách Nam Dương Hầu phủ cũng không xa, dù sao cũng là tự lập môn hộ, phủ đệ cũng không thể quá keo kiệt.
"Nếu cháu thích, ta sẽ cho người thanh toán tiền đặt cọc trước, chỗ đó và nơi ta nhìn trúng cách nhau cũng không xa."
"Vậy làm phiền Tứ thẩm." Oánh Tú tiễn Chu Sơ Nhu ra ngoài, rất nhanh, mặt đường đã bị một tầng tuyết mỏng bao phủ.
/134
|