"Trác Dạ, ngươi trước tới thành Đông điều tra xem, nơi đó không ít trang viên các nhà trong kinh thành, nếu có tung tích của Thượng Quan tiểu thư, lập tức trở về báo chúng ta biết." Trước mắt phải bảo đảm Thượng Quan Nghệ Dung lúc này còn sống, mới có suy xét bước tiếp theo nên làm thế nào. Trác Dạ gật đầu liền rời đi, Oánh Tú nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đại biểu ca, thầm than một tiếng.
Sở dĩ không báo Thượng Quan gia mà gọi Đại biểu ca tới là vì nếu thật sự có liên quan tới biểu tẩu, Nghệ Dung xảy ra ngoài ý muốn gì, Thượng Quan gia và Kiều gia ít nhiều sẽ có khoảng cách.
Trương thị bị đưa về Trương gia đã lâu, mặc kệ Trương Quý Phi tạo áp lực hay Trương gia nói thế nào, Kiều lão gia tử vẫn một mực cự tuyệt Trương gia đưa ả về, nhưng bọn họ còn có thể cự tuyệt bao nhiêu lần, một ngày Trương thị còn là thê tử của Kiều Cẩn Hiền, một ngày nào đó sẽ phải về Kiều gia.
"Ta phải tới Trương gia một chuyến." Trầm mặc thật lâu, Kiều Cẩn Hiền bỗng nhiên đứng dậy.
Kiều Cẩn Trạch vội ngăn cản: "Đại ca, huynh tới Trương gia làm gì, nếu huynh đi đồng nghĩ với việc đón biểu tẩu về."
"Đúng vậy, Đại biểu ca, Thi Nhã muội còn chưa nói gì, nếu Trác Dạ đã nói biểu tẩu chạng vạng mới về nhà, nếu muốn giết người diệt khẩu, tẩu ấy đã không chờ tới hai ngày đi nhìn thi thể lạnh tanh, bây giờ huynh đi, khó tránh sẽ làm Đại biểu tẩu nghi ngờ."
Thời điểm Trác Dạ trở về đã là đêm khuya, thành Đông rộng lớn như vậy một mình hắn căn bản điều tra không hết, vì thế dẫn theo Trác Nhân, hai người cùng tra xét biệt uyển trang viên của các nhà.
Trời tối không nhìn rõ đường đi, dấu bánh xe cũng đã mờ, thời gian này chỉ có vài thôn trang điểm đèn, Trác Dạ tới mấy thôn trang của Trương gia xem xét, phát hiện có một nơi có bảy tám nam tử biết công phu tử thủ, nhưng cả thôn trang một ngọn đèn cũng không đốt, nhìn không ra nơi nào đang giam người.
"Ở cửa biệt uyển có phát hiện dấu bánh xe rõ ràng, nhưng vẫn phải đợi sáng mai qua xem mới có thể xác nhận."
Nghe Trác Dạ nói, sắc mặt Kiều Cẩn Hiền càng thêm ngưng trọng.
Vào biệt uyển tìm người dễ kinh động tới xung quanh, đến lúc đó Thượng Quan Nghệ Dung lại bị mang đi, mọi chuyện lại càng khó khăn. Oánh Tú sợ Trương Nghiên một khi điên cuồng sẽ tổn thương tới nàng ấy, cho dù cứu được người trở về, thanh danh cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
"Sáng mai ta qua Trương gia tìm Nghiên Nhi, mọi người tìm cách trà trộn vào biệt uyển, xem Thượng Quan tiểu thư có thật sự ở đó hay không. Cẩn Trạch, không phải đệ nói cùng mất tích với nàng có hai nha hoàn nữa sao?" Kiều Cẩn Hiền bỗng nhiên lên tiếng, "Nếu còn sống, hai nha hoàn kia nhất định vẫn còn ở biệt uyển."
Sáng sớm hôm sau, Trác Nhân cải trang thành nha hoàn của Trương gia, ngồi chiếc xe hôm qua Trương Nghiên thuê xuất phát tới thành Đông. Giờ Tỵ vừa tới, Trương Nghiên ở Trương gia đang chuẩn bị ra ngoài, Trương phu nhân đột nhiên tới, ả vội vàng giấy hắc y dưới giường, ra cửa nghênh đón: "Nương, sao người lại tới đây?"
"Hài tử của ta, xem ai tới này." Trương phu nhân kéo tay Trương Nghiên ra ngoài.
Trương Nghiên cả kinh, theo bản năng hỏi: "Ai tới?"
"Sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải thân mình không thoải mái không?"
"Không có đâu nương, con ở nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng thấy ai tới tìm lại khiến người vui vẻ như thế." Trương Nghiên khẽ cười.
Trương phu nhân nhìn nữ nhi tới đau lòng, kéo tay ả, an ủi: "Mấy ngày nay ủy khuất cho con, mau đi xem là ai tới."
Trương Nghiên bình ổn cảm xúc, tới sảnh ngoài, thấy Tề Cẩn Hiền đưa lưng về phía mình, trái tim liền thoáng động.
Kiêu Cẩn Hiền nghe thấy động tĩnh mà xoay người, lập tức đối diện với Trương Nghiên, chỉ mới một năm không gặp, hắn lại cảm thấy bản thân đã không còn nhận ra nữ tử này.
"Tướng công." Trương Nghiên thử gọi một tiếng.
Kiều Cẩn Hiền thu lại thất vọng trong đáy mắt, thầm than: "Nàng gầy rồi."
Chỉ ba chữ này cũng đủ khiến ả rơi lệ, về Trương gia, ả luôn chờ hắn tới đón, không ngừng viết thư cho hắn, Trương Nghiên cảm thấy chính mình chờ đến sắp chết, cuối cùng cũng chờ được hắn tới thăm ả.
Trương Nghiên bổ vào lòng Kiều Cẩn Hiền mà khóc, ngày tháng sống ở Trương gia không hề tốt đẹp, ngoại trừ Trương lão gia và Trương phu nhân thương ả, Đại ca và Nhị ca đều cảm thấy ả làm mất hết mặt mũi của Trương gia. Ả còn vì việc này mà tiến cung cầu xin Trương Quý Phi, nhưng cô cô kia lại nói với ả, không để Kiều gia hưu ả đã là cố gắng lớn nhất, phi tần trong cung không thế quá nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ.
"Tướng công, có phải chàng tới đón thiếp về không?" Trương Nghiên khóc đủ rồi, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Kiều Cẩn Hiền.
Kiều Cẩn Hiền nhẹ nhàng đẩy ra ả ra một chút, dịu dàng nói: "Ta tới thăm nàng, hiện tại vẫn chưa thể đón nàng về."
Sắc mặt Trương Nghiên lập tức thay đổi, đẩy mạnh Kiều Cẩn Hiền ra, thân mình lảo đảo suýt chút đụng bàn: "Đã lâu như vậy, vì sao còn không đón thiếp về? Thiếp biết lỗi rồi, sau này thiếp sẽ cho chàng nạp thật nhiều thiếp, để họ sinh hài tử cho chàng, như vậy còn không đủ sao? Vì sao không đón thiếp về?"
Kiều Cẩn Hiền càng cảm thấy Trương Nghiên này quá xa lạ, quá khứ như vậy, hiện tại vẫn như vậy, một khi làm sai thì không ngừng hứa hẹn, sau đó sẽ tái phạm.
"Ta đã nói với phụ thân muốn về Nam Tầm." Thật lâu sau, Kiều Cẩn Hiền nói.
Trương Nghiên ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một mạt mong đợi: "Chàng nói là, muốn về Nam Tầm nhậm chức?"
Kiều Cẩn Hiền gật đầu, Kiều gia không cần thừa kế tước vị, Nhị đệ có tiền đồ hơn hắn, vả lại kinh thành này hắn không quá quen thuộc, trong lòng vẫn mong muốn trở về Nam Tầm bên kia.
"Vậy có phải chúng ta cùng về Nam Tầm đúng không? Không cần ở lại kinh thành, không cần ở Kiều gia khiến phụ thân mẫu thân khó xử?" Trương Nghiên đương nhiên muốn về Nam Tầm, ở nơi đó không có Kiều phu nhân, không có Kiều lão phu nhân, cũng không có Kiều lão gia và Kiều lão gia tử, chỉ có ả và Kiều Cẩn Hiền, không thị thiếp, ả không cần hằng ngày đi thỉnh an, không cần lo lắng vấn đề hài tử.
"Nếu phụ thân đồng ý thì có thể trở về." Nhìn vui sướng trên mặt ả, trong lòng Kiều Cẩn Hiền càng bi thương.
Nha hoàn ngoài cửa tới báo, Trương Nghiên nhớ tới việc vốn dĩ muốn làm, vội nở nụ cười xinh đẹp với hắn: "Tướng công chờ một lát, thiếp đi lấy cái này."
Ả vội vàng ra ngoài phân phó: "Ngươi mang theo cái này tới biệt uyển, cho nàng ăn, sau đó giao cho A Mộc xử lý là được." Trương Nghiên giao một bình sứ trắng cho nha hoàn, "Còn về hai nha hoàn kia, kêu A Mộc xử lý sạch sẽ một chút."
Nha hoàn vội giấu lọ sứ trong ống tay áo, lập tức từ cửa sau Trương gia ra ngoài.
Xe ngựa lên đường không bao lâu, sau góc tường xuất hiện hai thân ảnh, Trác Dạ dẫn theo một thị vệ lén lút đi theo.
Ở thành Đông, Trác Nhân đã tới biệt uyển Trương gia, xuống xe ngựa, Trác Nhân xách một hộp thức ăn gõ cửa mấy cái.
Qua hồi lâu cổng mới mở, một kẻ xuyên qua khe hở nhìn Trác Nhân, lạnh giọng hỏi: "Ai đó?"
"Tiểu thư kêu ta tới đưa đồ ăn cho các nàng." Trác Nhân chỉ vào hộp đồ ăn trong tay.
Người nọ mở cổng, đánh giá Trác Nhân một lần, tay chậm rãi vuốt râu: "Vào đi."
Trước mặt là hai con đường, người nọ cố tình đi sau Trác Nhân xem nàng rốt cuộc chọn con đường nào, thật sự có phải người Trương Nghiên phái tới hay không.
Trác Nhân nhìn bên phải một cái, chân bước về phía trước, bỗng nhiên lảo đảo, thân mình ngã xuống, hộp đồ ăn theo đó mà rơi vương vãi ra ngoài.
"A, đau chết ta rồi." Trác Nhân khoa trương kêu một tiếng.
Chỗ ngoặt bên trái lập tức có hai người chạy ra, cảnh giác nhìn Trác Nhân: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại ca, ta bị té ngã, có thể đỡ ta đứng dậy hay không?" Trác Nhân trong nháy mắt nức nở bật khóc, bộ dáng đáng thương nhìn hai người kia.
"Nữ nhân thật phiền toái!" Gã thô lỗ đi sau Trác Nhân đi tới kéo nàng đứng dậy, một tay xách hộp đồ ăn.
Trác Nhân hận không thể đạp một cái, giả bộ đau đớn đi về hướng bên trái.
Hai người kia thấy bọn họ tới gần, một người trong đó tiến lên kiểm tra hộp đồ ăn, thuận tay lấy hai cái bánh bao bên dưới, còn lại trả cho Trác Nhân: "Phần này đưa ta là được, ngươi mang phần còn lại vào đi, cẩn thận một chút, các nàng đều biết cắn người, ha ha ha."
Nghe tiếng cười dâm uế kia, Trác Nhân bình tĩnh tay đỡ vách tường tiếp tục đi về phía trước, tới một gian phòng bị khóa, đại hán canh giữ mở cửa, vừa đẩy cửa vào, một mùi kỳ lạ lập tức xông tới.
Nhịn không được mà muốn nôn ra, trong phòng phiêu tán mùi máu, còn có hương vị ghê tởm không nói nên lời, Trác Nhân nhìn hai người ở góc tường, chậm rãi đi tới.
Hai người kia cảm nhận có người tới, nhích lại gần nhau, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng, đừng".
Đại hán ở ngoài nghe tiếng của các nàng, cười ha ha nói với kẻ khác: "Tiểu tử, nhìn thấy không, nữ nhân ngoài miệng nói không muốn, nhưng tối qua lão tử nghe các nàng rên rỉ cả đêm."
Trác Nhân thoáng dừng bước, hai tay nắm chặt đoản kiếm giấu trong góc áo, lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi đi tới trước mặt hai người kia, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hai nha hoàn.
Cơ hồ không thể nhận ra bộ dáng vốn có là gì, tóc tai hỗn loạn, mặt mày bầm tím, khóe môi vẫn còn tơ máu, khoác trên người căn bản không thể gọi là y phục, cổ tay áo trực tiếp bị xé rách tới ngực, ở nơi tối tăm này Trác Nhân vẫn có thể nhìn thấy cái yếm kia. Mùi máu tươi càng nặng, Trác Nhân thoáng nhìn vết máu giữa hai chân nàng ấy, trong đầu lập tức hiểu vừa rồi lời hai kẻ ngoài kia nói có ý gì.
Nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống, Trác Nhân cắn môi nhìn hai nha hoàn, ánh mắt các nàng đều là trống rỗng. Nàng ở Di Châu từ nhỏ, gặp không ít thủ đoạn và biện pháp ép hỏi, một khi ai đó lộ ra ánh mắt này, có nghĩa là mọi hi vọng đều đã bị dập tắt, chỉ cần chịu thêm chút kích thích, họ sẽ không thể khống chế chính mình.
Trong đó có một nha hoàn thấy Trác Nhân vẫn không động, ngẩng đầu nhìn nàng, Trác Nhân vội lấy màn thầu đưa tới: "Ăn đi."
"Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại bắt chúng ta, các ngươi đưa tiểu thư đi đâu rồi!" Nha hoàn thanh tỉnh hơn gạt tay Trác Nhân, người còn lại nhào tới bắt lấy màn thầu, ăn ngấu nghiến.
"Ăn đi, cái này không có độc, nếu chết đói rồi sẽ không còn cơ hội gặp lại tiểu thư của ngươi." Trác Nhân cầm màn thầu đưa cho nha hoàn thanh tỉnh kia, nàng không thể ở đây lâu, thừa dịp còn thời gian, nàng nhất định phải kiểm tra toàn bộ biệt viện này một lần.
Không đành lòng nhìn tiếp, Trác Nhân thấp giọng: "Nhất định phải ăn."
Sở dĩ không báo Thượng Quan gia mà gọi Đại biểu ca tới là vì nếu thật sự có liên quan tới biểu tẩu, Nghệ Dung xảy ra ngoài ý muốn gì, Thượng Quan gia và Kiều gia ít nhiều sẽ có khoảng cách.
Trương thị bị đưa về Trương gia đã lâu, mặc kệ Trương Quý Phi tạo áp lực hay Trương gia nói thế nào, Kiều lão gia tử vẫn một mực cự tuyệt Trương gia đưa ả về, nhưng bọn họ còn có thể cự tuyệt bao nhiêu lần, một ngày Trương thị còn là thê tử của Kiều Cẩn Hiền, một ngày nào đó sẽ phải về Kiều gia.
"Ta phải tới Trương gia một chuyến." Trầm mặc thật lâu, Kiều Cẩn Hiền bỗng nhiên đứng dậy.
Kiều Cẩn Trạch vội ngăn cản: "Đại ca, huynh tới Trương gia làm gì, nếu huynh đi đồng nghĩ với việc đón biểu tẩu về."
"Đúng vậy, Đại biểu ca, Thi Nhã muội còn chưa nói gì, nếu Trác Dạ đã nói biểu tẩu chạng vạng mới về nhà, nếu muốn giết người diệt khẩu, tẩu ấy đã không chờ tới hai ngày đi nhìn thi thể lạnh tanh, bây giờ huynh đi, khó tránh sẽ làm Đại biểu tẩu nghi ngờ."
Thời điểm Trác Dạ trở về đã là đêm khuya, thành Đông rộng lớn như vậy một mình hắn căn bản điều tra không hết, vì thế dẫn theo Trác Nhân, hai người cùng tra xét biệt uyển trang viên của các nhà.
Trời tối không nhìn rõ đường đi, dấu bánh xe cũng đã mờ, thời gian này chỉ có vài thôn trang điểm đèn, Trác Dạ tới mấy thôn trang của Trương gia xem xét, phát hiện có một nơi có bảy tám nam tử biết công phu tử thủ, nhưng cả thôn trang một ngọn đèn cũng không đốt, nhìn không ra nơi nào đang giam người.
"Ở cửa biệt uyển có phát hiện dấu bánh xe rõ ràng, nhưng vẫn phải đợi sáng mai qua xem mới có thể xác nhận."
Nghe Trác Dạ nói, sắc mặt Kiều Cẩn Hiền càng thêm ngưng trọng.
Vào biệt uyển tìm người dễ kinh động tới xung quanh, đến lúc đó Thượng Quan Nghệ Dung lại bị mang đi, mọi chuyện lại càng khó khăn. Oánh Tú sợ Trương Nghiên một khi điên cuồng sẽ tổn thương tới nàng ấy, cho dù cứu được người trở về, thanh danh cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
"Sáng mai ta qua Trương gia tìm Nghiên Nhi, mọi người tìm cách trà trộn vào biệt uyển, xem Thượng Quan tiểu thư có thật sự ở đó hay không. Cẩn Trạch, không phải đệ nói cùng mất tích với nàng có hai nha hoàn nữa sao?" Kiều Cẩn Hiền bỗng nhiên lên tiếng, "Nếu còn sống, hai nha hoàn kia nhất định vẫn còn ở biệt uyển."
Sáng sớm hôm sau, Trác Nhân cải trang thành nha hoàn của Trương gia, ngồi chiếc xe hôm qua Trương Nghiên thuê xuất phát tới thành Đông. Giờ Tỵ vừa tới, Trương Nghiên ở Trương gia đang chuẩn bị ra ngoài, Trương phu nhân đột nhiên tới, ả vội vàng giấy hắc y dưới giường, ra cửa nghênh đón: "Nương, sao người lại tới đây?"
"Hài tử của ta, xem ai tới này." Trương phu nhân kéo tay Trương Nghiên ra ngoài.
Trương Nghiên cả kinh, theo bản năng hỏi: "Ai tới?"
"Sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải thân mình không thoải mái không?"
"Không có đâu nương, con ở nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng thấy ai tới tìm lại khiến người vui vẻ như thế." Trương Nghiên khẽ cười.
Trương phu nhân nhìn nữ nhi tới đau lòng, kéo tay ả, an ủi: "Mấy ngày nay ủy khuất cho con, mau đi xem là ai tới."
Trương Nghiên bình ổn cảm xúc, tới sảnh ngoài, thấy Tề Cẩn Hiền đưa lưng về phía mình, trái tim liền thoáng động.
Kiêu Cẩn Hiền nghe thấy động tĩnh mà xoay người, lập tức đối diện với Trương Nghiên, chỉ mới một năm không gặp, hắn lại cảm thấy bản thân đã không còn nhận ra nữ tử này.
"Tướng công." Trương Nghiên thử gọi một tiếng.
Kiều Cẩn Hiền thu lại thất vọng trong đáy mắt, thầm than: "Nàng gầy rồi."
Chỉ ba chữ này cũng đủ khiến ả rơi lệ, về Trương gia, ả luôn chờ hắn tới đón, không ngừng viết thư cho hắn, Trương Nghiên cảm thấy chính mình chờ đến sắp chết, cuối cùng cũng chờ được hắn tới thăm ả.
Trương Nghiên bổ vào lòng Kiều Cẩn Hiền mà khóc, ngày tháng sống ở Trương gia không hề tốt đẹp, ngoại trừ Trương lão gia và Trương phu nhân thương ả, Đại ca và Nhị ca đều cảm thấy ả làm mất hết mặt mũi của Trương gia. Ả còn vì việc này mà tiến cung cầu xin Trương Quý Phi, nhưng cô cô kia lại nói với ả, không để Kiều gia hưu ả đã là cố gắng lớn nhất, phi tần trong cung không thế quá nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ.
"Tướng công, có phải chàng tới đón thiếp về không?" Trương Nghiên khóc đủ rồi, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Kiều Cẩn Hiền.
Kiều Cẩn Hiền nhẹ nhàng đẩy ra ả ra một chút, dịu dàng nói: "Ta tới thăm nàng, hiện tại vẫn chưa thể đón nàng về."
Sắc mặt Trương Nghiên lập tức thay đổi, đẩy mạnh Kiều Cẩn Hiền ra, thân mình lảo đảo suýt chút đụng bàn: "Đã lâu như vậy, vì sao còn không đón thiếp về? Thiếp biết lỗi rồi, sau này thiếp sẽ cho chàng nạp thật nhiều thiếp, để họ sinh hài tử cho chàng, như vậy còn không đủ sao? Vì sao không đón thiếp về?"
Kiều Cẩn Hiền càng cảm thấy Trương Nghiên này quá xa lạ, quá khứ như vậy, hiện tại vẫn như vậy, một khi làm sai thì không ngừng hứa hẹn, sau đó sẽ tái phạm.
"Ta đã nói với phụ thân muốn về Nam Tầm." Thật lâu sau, Kiều Cẩn Hiền nói.
Trương Nghiên ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một mạt mong đợi: "Chàng nói là, muốn về Nam Tầm nhậm chức?"
Kiều Cẩn Hiền gật đầu, Kiều gia không cần thừa kế tước vị, Nhị đệ có tiền đồ hơn hắn, vả lại kinh thành này hắn không quá quen thuộc, trong lòng vẫn mong muốn trở về Nam Tầm bên kia.
"Vậy có phải chúng ta cùng về Nam Tầm đúng không? Không cần ở lại kinh thành, không cần ở Kiều gia khiến phụ thân mẫu thân khó xử?" Trương Nghiên đương nhiên muốn về Nam Tầm, ở nơi đó không có Kiều phu nhân, không có Kiều lão phu nhân, cũng không có Kiều lão gia và Kiều lão gia tử, chỉ có ả và Kiều Cẩn Hiền, không thị thiếp, ả không cần hằng ngày đi thỉnh an, không cần lo lắng vấn đề hài tử.
"Nếu phụ thân đồng ý thì có thể trở về." Nhìn vui sướng trên mặt ả, trong lòng Kiều Cẩn Hiền càng bi thương.
Nha hoàn ngoài cửa tới báo, Trương Nghiên nhớ tới việc vốn dĩ muốn làm, vội nở nụ cười xinh đẹp với hắn: "Tướng công chờ một lát, thiếp đi lấy cái này."
Ả vội vàng ra ngoài phân phó: "Ngươi mang theo cái này tới biệt uyển, cho nàng ăn, sau đó giao cho A Mộc xử lý là được." Trương Nghiên giao một bình sứ trắng cho nha hoàn, "Còn về hai nha hoàn kia, kêu A Mộc xử lý sạch sẽ một chút."
Nha hoàn vội giấu lọ sứ trong ống tay áo, lập tức từ cửa sau Trương gia ra ngoài.
Xe ngựa lên đường không bao lâu, sau góc tường xuất hiện hai thân ảnh, Trác Dạ dẫn theo một thị vệ lén lút đi theo.
Ở thành Đông, Trác Nhân đã tới biệt uyển Trương gia, xuống xe ngựa, Trác Nhân xách một hộp thức ăn gõ cửa mấy cái.
Qua hồi lâu cổng mới mở, một kẻ xuyên qua khe hở nhìn Trác Nhân, lạnh giọng hỏi: "Ai đó?"
"Tiểu thư kêu ta tới đưa đồ ăn cho các nàng." Trác Nhân chỉ vào hộp đồ ăn trong tay.
Người nọ mở cổng, đánh giá Trác Nhân một lần, tay chậm rãi vuốt râu: "Vào đi."
Trước mặt là hai con đường, người nọ cố tình đi sau Trác Nhân xem nàng rốt cuộc chọn con đường nào, thật sự có phải người Trương Nghiên phái tới hay không.
Trác Nhân nhìn bên phải một cái, chân bước về phía trước, bỗng nhiên lảo đảo, thân mình ngã xuống, hộp đồ ăn theo đó mà rơi vương vãi ra ngoài.
"A, đau chết ta rồi." Trác Nhân khoa trương kêu một tiếng.
Chỗ ngoặt bên trái lập tức có hai người chạy ra, cảnh giác nhìn Trác Nhân: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại ca, ta bị té ngã, có thể đỡ ta đứng dậy hay không?" Trác Nhân trong nháy mắt nức nở bật khóc, bộ dáng đáng thương nhìn hai người kia.
"Nữ nhân thật phiền toái!" Gã thô lỗ đi sau Trác Nhân đi tới kéo nàng đứng dậy, một tay xách hộp đồ ăn.
Trác Nhân hận không thể đạp một cái, giả bộ đau đớn đi về hướng bên trái.
Hai người kia thấy bọn họ tới gần, một người trong đó tiến lên kiểm tra hộp đồ ăn, thuận tay lấy hai cái bánh bao bên dưới, còn lại trả cho Trác Nhân: "Phần này đưa ta là được, ngươi mang phần còn lại vào đi, cẩn thận một chút, các nàng đều biết cắn người, ha ha ha."
Nghe tiếng cười dâm uế kia, Trác Nhân bình tĩnh tay đỡ vách tường tiếp tục đi về phía trước, tới một gian phòng bị khóa, đại hán canh giữ mở cửa, vừa đẩy cửa vào, một mùi kỳ lạ lập tức xông tới.
Nhịn không được mà muốn nôn ra, trong phòng phiêu tán mùi máu, còn có hương vị ghê tởm không nói nên lời, Trác Nhân nhìn hai người ở góc tường, chậm rãi đi tới.
Hai người kia cảm nhận có người tới, nhích lại gần nhau, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng, đừng".
Đại hán ở ngoài nghe tiếng của các nàng, cười ha ha nói với kẻ khác: "Tiểu tử, nhìn thấy không, nữ nhân ngoài miệng nói không muốn, nhưng tối qua lão tử nghe các nàng rên rỉ cả đêm."
Trác Nhân thoáng dừng bước, hai tay nắm chặt đoản kiếm giấu trong góc áo, lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi đi tới trước mặt hai người kia, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hai nha hoàn.
Cơ hồ không thể nhận ra bộ dáng vốn có là gì, tóc tai hỗn loạn, mặt mày bầm tím, khóe môi vẫn còn tơ máu, khoác trên người căn bản không thể gọi là y phục, cổ tay áo trực tiếp bị xé rách tới ngực, ở nơi tối tăm này Trác Nhân vẫn có thể nhìn thấy cái yếm kia. Mùi máu tươi càng nặng, Trác Nhân thoáng nhìn vết máu giữa hai chân nàng ấy, trong đầu lập tức hiểu vừa rồi lời hai kẻ ngoài kia nói có ý gì.
Nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống, Trác Nhân cắn môi nhìn hai nha hoàn, ánh mắt các nàng đều là trống rỗng. Nàng ở Di Châu từ nhỏ, gặp không ít thủ đoạn và biện pháp ép hỏi, một khi ai đó lộ ra ánh mắt này, có nghĩa là mọi hi vọng đều đã bị dập tắt, chỉ cần chịu thêm chút kích thích, họ sẽ không thể khống chế chính mình.
Trong đó có một nha hoàn thấy Trác Nhân vẫn không động, ngẩng đầu nhìn nàng, Trác Nhân vội lấy màn thầu đưa tới: "Ăn đi."
"Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại bắt chúng ta, các ngươi đưa tiểu thư đi đâu rồi!" Nha hoàn thanh tỉnh hơn gạt tay Trác Nhân, người còn lại nhào tới bắt lấy màn thầu, ăn ngấu nghiến.
"Ăn đi, cái này không có độc, nếu chết đói rồi sẽ không còn cơ hội gặp lại tiểu thư của ngươi." Trác Nhân cầm màn thầu đưa cho nha hoàn thanh tỉnh kia, nàng không thể ở đây lâu, thừa dịp còn thời gian, nàng nhất định phải kiểm tra toàn bộ biệt viện này một lần.
Không đành lòng nhìn tiếp, Trác Nhân thấp giọng: "Nhất định phải ăn."
/134
|