Suy nghĩ đến Trần Hướng Dương vẫn đang còn bệnh chưa khỏi, Liễu Tuấn không có ở lại thời gian dài, liền cùng Cận Hữu cáo từ ra về. Nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn cùng Cận Hữu Vi xa dần, Trần Hướng Dương như có chút suy nghĩ.
Vu Thiến hiếu kỳ hỏi: "Cha, Liễu thị trưởng có thật lợi hại như vậy không?"
Trần Hướng Dương chậm rãi đáp: "So với con tưởng tượng chỉ có lợi hại hơn thôi."
Vu Thiến liền thè lưỡi.
Vừa mới đi qua một chỗ rẽ, Cận Hữu Vi đã nói: "Đêm nay không có an bài khác chứ?"
Liễu Tuấn nhìn cậu ta.
Cận Hữu Vi nói: "Gọi mọi người cùng nhau vui vẻ một trận đi. Nếu không đến nhà của tôi cũng được, bảo Hiểu Xuân chuẩn bị mấy món ăn, mấy món ăn mang hương vị nông thôn mà Hiểu Xuân làm thực sự rất ngon, nhất là đối với người có khẩu vị thích ăn thịt như cậu, toàn ăn miếng lớn!"
Liễu Tuấn nở nụ cười: "Xem ra Hiểu Xuân rất có bản lĩnh, đều nói bắt được dạ dày của người đàn ông thì chẳng khác nào nắm lấy phần lớn của người đàn ông đó rồi."
Cận Hữu Vi thì vô sỉ cười, nói: "Cậu còn chưa nói, cô ấy không chỉ bắt được dạ dày của tôi mà còn bắt được thận của tôi nữa kìa!"
Liễu Tuấn lắc đầu, cũng không nói với cậu ta nữa.
"Bỏ đi, không cần làm phiền Hiểu Xuân đâu, tôi thấy nên đến khách sạn Thu Thủy đi, gọi thêm vài người đi, ừ, để tôi hẹn cả Thôi tỉnh trưởng, để xem ông ấy có thời gian không."
Nếu như đến chỗ Hiểu Xuân thì có chút cá nhân quá, sợ rằng ngoại trừ hai người họ chỉ có Lý Huệ mới có thể có mặt. Hiện nay Liễu Tuấn đã đến Tiềm Châu, cơ hội gặp gỡ với mọi người cũng không nhiều, khi tới Ngọc Lan thì cũng nên hẹn vài người để tụ họp một phen.
Cận Hữu Vi cười nói: "Được, theo ý cậu đi."
Liễu Tuấn liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Thôi Phúc Thành, hỏi ông ta có thời gian không, đương nhiên đó chỉ là một câu khách sáo, Liễu nha nội có hẹn, Thôi tỉnh trưởng có bận rộn mấy cũng phải có thời gian thôi.
Đêm đó tại khách sạn Thu Thủy, ở trong một bao sương rất có hương vị thôn quê, không chỉ có Thôi Phúc Thành, Lý Huệ, Sài Thiệu Cơ cũng tới, còn có sư huynh Vương Bác Siêu cùng Hoa Viễn Hàng của Liễu Tuấn.
Lần này mặc dù không phải là toàn bộ thành viên nòng cốt của tỉnh A trong nhóm Liễu Tuấn, nhưng cũng là người thân cận nhất, duy chỉ có Hoa Viễn Hàng là một ngoại lệ, quan hệ giữa hắn và Liễu Tuấn chưa nói tới rất thân cận, sở dĩ có thể "có mặt" vào cái hội này, hơn phân nửa là bởi vì nguyên do cha hắn Hoa Quân Đình.
Lần này Hoa Quân Đình tiến thêm một bước, trở thành phó bí thư Tỉnh ủy, tại tỉnh A cũng có thể coi là quyền cao chức trọng. Liễu Tuấn chưa bao giờ liên hệ trực tiếp qua với Hoa Quân Đình, lôi kéo Hoa Viễn Hàng, Hoa Quân Đình không biểu hiện phản đối là được.
Hoa Viễn Hàng là do Cận Hữu Vi hẹn, cũng không nghĩ đến khi tới đây lại nhìn thấy Liễu Tuấn, hắn hơi giật mình, lập tức liền mặt đầy tươi cười tiến lên nắm tay với Liễu Tuấn.
Đoạn thời gian trước Liễu Tuấn bị an bài đến trường Trung ương đảng để bồi dưỡng, trong lòng Hoa Viễn Hàng có chút mâu thuẫn, theo hắn đoán, đây là Cù Hạo Cẩm không muốn thấy Tiểu Liễu nên dùng biện pháp ôn hòa này, bài trừ Tiểu Liễu khỏi tỉnh A. Hoa Quân Đình tính cách uy nghiêm, có phần dữ tợn, tình hình giữa Hoa Viễn Hàng cùng cha hắn cũng giống như cha con Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Minh, chuyện như vậy, Hoa Viễn Hàng sẽ không dám đi hỏi cha mình. Hoa Viễn Hàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Liễu Tuấn không hợp với hai vị lãnh đạo số 1 và số 2 của tỉnh, Hoa Viễn Hàng thầm toát mồ hôi, cũng không phải vì Liễu Tuấn mà là vì bản thân mình, từ ngục giam điều đến đảm nhiệm phó cục trưởng cục tư pháp thành phố Ngọc Lan, Hoa Viễn Hàng đối với Liễu Tuấn có phần cảm kích, dự định tiếp tục đi theo Liễu Tuấn, chẳng ngờ lại lập tức náo loạn thành như thế, Hoa Viễn Hàng bắt đầu do dự.
Ai dè Liễu Tuấn lại vô thanh vô tức trở về, còn chính vị thị trưởng!
Khi nhìn thấy Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng không khỏi lại nghĩ tới câu nói mà cha đã nói qua với mình: Khi đã xác định là bạn thì vẫn phải tiếp tục qua lại!
Xem ra gừng càng già càng cay.
Ông già mình hình như đã nhận định Liễu Tuấn không phải là người có thể dễ dàng bị người ta vân vê như vậy.
Đợi đến khi thấy Thôi Phúc Thành từ ngoài đi vào, Hoa Viễn Hàng lại giật mình. Cùng mọi người liền đứng dậy, bây giờ Thôi Phúc Thành đã là Thường ủy Tỉnh ủy, chức vị cũng độc nhất vô nhị như cha hắn, chính là đại nhân vật cần phải ngửa mặt lên nhìn.
Thôi Phúc Thành nhìn thấy Hoa Viễn Hàng cũng có chút ngoài ý muốn. Giữa Thôi Phúc Thành và Hoa Viễn Hàng từng có một đoạn thời gian ngắn là quan hệ cấp trên dưới trực tiếp, cũng biết cậu ta là con trai của Hoa Quân Đình, chỉ không ngờ có thể gặp cậu ta tại cuộc họp gặp gỡ này.
"Chào ngài, Thôi tỉnh trưởng!"
Hoa Viễn Hàng cung kính cúi đầu chào hỏi Thôi Phúc Thành
"Tốt tốt, Tiểu Hoa, sức khỏe Hoa bí thư tốt chứ?"
Thôi Phúc Thành nụ cười đầy mặt, bày ra tư thế của một trưởng giả.
"Đa tạ Thôi tỉnh trưởng, sức khỏe cha tôi rất tốt ạ."
Hoa Viễn Hàng càng cung kính hơn.
Thôi Phúc Thành thì cười gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn. Hai mắt Hoa Viễn Hàng không khỏi hơi híp lại, vị trí này là ngồi dưới Liễu Tuấn, vậy Liễu Tuấn ngồi chủ vị.
Nếu bạn bè bình thường gặp nhau, vốn cũng không có nhiều điều để ý như vậy, nhưng tất cả mọi người đang ở quan trường, đối với số ghế là rất coi trọng. Thôi Phúc Thành thân là Thường ủy Tỉnh ủy, là một thành viên trong trung tâm quyền lực của tỉnh A, tuổi tác lại lớn nhất, theo lý Liễu Tuấn phải rất tự giác mà nhường vị trí cho ông ta, Nhưng mà nhìn qua, Liễu Tuấn cũng không có cái ý đó, Thôi Phúc Thành cũng không thèm để ý chút nào.
Nếu không phải quan hệ giữa hai người đã thân mật tới một trình độ nhất định rồi, chính là Thôi Phúc Thành đã tự nhận chức vị của Liễu Tuấn còn trên cả ông ta.
Bởi vì trong số khách nhân có Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi liền bày ra quy định của bữa tiệc này, sơn hào hải vị đầy đủ mọi thứ, lại còn ăn cả cua, chỉ nhìn số cua đồng chất thành đống trên bàn, phí tổn đã rất xa xỉ rồi.
Mọi người có mặt duy chỉ có Cận công tử là "Nhân viên tạp vụ Xã hội", có thể do tính tình thích xài tiền, không sợ người khác lên án. Liễu nha nội cũng yên tâm thoải mái mà đánh chén. Liễu nha nội xưa nay đều bị người khác đem trở thành "Dê béo", hôm nay rốt cuộc có cơ hội để "Mổ dê", không khỏi trong lòng thoải mái, lập tức gọi một phát 4kg cua đồng, thiếu chút nữa đã hù dọa cô nhân viên của khách sạn Thu Thủy suýt ngất xỉu.
Gặp phải người như thế, Cận công tử cũng chỉ tự than thở vì kết giao bạn không cẩn thận.
Thấy tình thế này, Thôi Phúc Thành cười ha ha nói: "Cái này vượt tiêu chuẩn quá xa rồi đấy."
Liễu Tuấn cười nói: "Dù sao ông chủ Cận có rất nhiều tiền, không cần tiết kiệm cho cậu ta làm gì."
Cận công tử mắt trợn trắng, phiền muộn nói: "Liễu Tuấn, tuy nói da mặt của quan chức cũng khá dày, nhưng cũng phải có giới giạn chứ?"
Không ngờ lời vừa nói ra, ông chủ Cận chọc ngay tổ ong vò vẽ, các quan chức trên bàn đều trừng mắt với cậu ta, lúc này Cận công tử mới ý thức được bên trong phòng có những ai, chỉ mình hắn là "Dân thường", người ta đều là quan gia cả!
"Được được được, mọi người cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, cảm thấy rất khó chịu. Tôi nói bậy còn không được sao? Tôi sẽ tự phạt ba ly!"
Cận công tử không khỏi hai tay giơ cờ trắng đầu hàng.
Bị các quan chức cả phòng "tập trung nhìn", không phải dễ chịu gì.
Có Liễu Tuấn ở đây, chiếu theo lệ cũ vẫn là rượu Mao Đài, nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho mọi người, Thôi Phúc Thành bưng ly rượu lên, vừa cười vừa nói: "Đại gia làm một ly, chúc mừng cho Liễu thị trưởng!"
Liễu Tuấn nhanh như vậy đã trở về, lại càng trở nên xuất sắc hơn, chính vị thị trưởng Tiềm Châu, ngay cả Thôi Phúc Thành vốn đã biết được khả năng của Liễu Tuấn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng tràn đầy vui mừng. Giao tình giữa hắn và Liễu Tuấn vẫn còn ở thứ 2, Liễu Tuấn có thể ngồi trên ngai vàng thị trưởng Tiềm Châu, không hề nghi ngờ là kết quả của cao tầng nhúng tay vào. Tuy nói Trần Hướng Dương đột nhiên bị bệnh là có chút trùng hợp, nhưng Thôi Phúc Thành tin tưởng, cho dù không có "Cơ hội" này, sau khi bồi dưỡng ở trường đảng kết thúc, Liễu Tuấn vẫn sẽ được trở về tỉnh A, chiếm một vị trí cũng quan trọng như vậy.
Cũng là người một nhà, Liễu Tuấn cũng không khách khí, mỉm cười rồi cùng mọi người cạn một ly.
"Liễu thị trưởng, trong tỉnh để cậu đến Tiềm Châu, tính toán cũng rất tỉ mỉ." Lý Huệ cười nói: "Ba năm thời gian, làm ra một kỳ tích Trường Hà, Tiềm Châu đang làm trùng kiến sau thiên tai, Liễu thị trưởng đến đó làm ít công to còn gì."
Lời này của Lý Huệ có một chút nịnh nọt, nhưng hơn phân nửa là lời nói thật. Khi Liễu Tuấn mới đến khu Trường Hà, người nào cũng không tưởng được, y có thể tại bên trong thời gian ngắn như vậy xây dựng một thành phố mới. Trước đây Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thực, chưa hề tiếp xúc qua thực tế công tác kiến thiết kinh tế, làm phó thị trưởng Thường vụ một năm, mới cảm nhận được sự gian nan của kiến thiết kinh tế. Cũng càng thêm lĩnh hội, phía sau chiến tích hiển hách của Liễu Tuấn cũng không đơn giản.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Uông thị trưởng tại Ngọc Lan có cử động lớn gì không?"
Tính cách của Uông Quốc Chiêu âm nhu, nhưng trên việc kiến thiết kinh tế rất có thủ đoạn, Liễu Tuấn cũng muốn biết một ít hoạt động của hắn. Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc.(*)
(*)đá ở núi kia, có thể đem ra rũa được ngọc: Mượn ngoại lực, sửa chữa những gì mình thiếu sót.
Nhắc tới Uông Quốc Chiêu, sắc mặt Lý Huệ có chút không vui, dửng dưng nói: "Uông thị trưởng hùng tâm bừng bừng, muốn đem thành phố Ngọc Lan kiến thiết thành nền tảng công nghiệp nặng của toàn tỉnh, chuẩn bị tái thành lập một khu khai phá mới. Ra vẻ cũng như khu Trường Hà, đi từ cấp phó phòng."
Liễu Tuấn ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Nền tảng công nghiệp nặng?"
"Đúng vậy, bí thư, đây là trước đó không lâu chính Uông thị trưởng đã nói."
Sài Thiệu Cơ chen vào nói, hắn vẫn theo thói quen cũ, gọi Liễu Tuấn là "Bí thư", có vẻ rất thân thiết.
Lý Huệ cười lạnh: "Theo tôi thấy, hắn đây là ý không ở trong lời, nói rõ muốn đấu với khu Trường Hà."
Lý Huệ phân tích như thế cũng có đạo lý. Liễu Tuấn tại khu Trường Hà đạt được chiến tích rực rỡ, Uông Quốc Chiêu vì biểu hiện ra chỗ hơn người của mình, muốn khoe thành tích với Cù Hạo Cẩm, đã nghĩ làm ra một nền tảng công nghiệp nặng, áp chế lại khu Trường Hà.
Hoa Viễn Hàng chợt nói: "Tôi thấy Uông thị trưởng là muốn bồi dưỡng nhân mã chi chính của mình thôi."
Ánh mắt của Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn đồng thời đảo qua trên mặt Hoa Viễn Hàng, mang theo một tia kinh ngạc. Hổ phụ vô khuyển tử, Hoa Viễn Hàng cũng không phải là cây đèn thiếu dầu, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Uông Quốc Chiêu.
Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, bỗng chốc để trống một vị trí, phó bí thư Thành ủy cùng với một Thường ủy danh ngạch. Lý Huệ khẳng định là muốn tranh thủ vị trí phó bí thư này, Đinh Ngọc Chu cần phải có một người đồng minh kiên định tại trên công hội bí thư. Hắn là phó thị trưởng Thường vụ, rất có tư cách tiến lên một bước. Đương nhiên cũng không phải không có đối thủ cạnh tranh, đó chính là bí thư Chính pháp ủy Mạnh Kế Lương.
Phỏng chừng tại trên Thường ủy hội Tỉnh ủy còn có một phen long tranh hổ đấu. Ba vị Thường ủy Tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành cùng liên thủ, hơn nữa còn có thêm các thành viên nòng cốt của Cận Tú Thực, cũng chưa hẳn rơi vào hạ phong.
Về phần danh ngạch Thường ủy Thành ủy, chiếu theo lệ cũ là hẳn là rơi vào bí thư Công ủy khu Trường Hà, Tỉnh ủy tạm thời chưa chính thức bổ nhiệm Sài Thiệu Cơ tiếp nhận chức vụ bí thư Công ủy, đây lại là một biến số. Nếu như Sài Thiệu Cơ thuận lợi tiến nhập vào ban Thường ủy Thành ủy, ưu thế của Đinh Ngọc Chu tại Thường ủy hội càng thêm rõ ràng.
Uông Quốc Chiêu tạo ra một khu khai phá mới, lúc này tuy không thể lập tức cạnh tranh cùng khu Trường Hà, nếu để lâu dài vẫn có thể xem là một nước cờ làm yếu đi sự diệu kỳ của khu Trường Hà
Vu Thiến hiếu kỳ hỏi: "Cha, Liễu thị trưởng có thật lợi hại như vậy không?"
Trần Hướng Dương chậm rãi đáp: "So với con tưởng tượng chỉ có lợi hại hơn thôi."
Vu Thiến liền thè lưỡi.
Vừa mới đi qua một chỗ rẽ, Cận Hữu Vi đã nói: "Đêm nay không có an bài khác chứ?"
Liễu Tuấn nhìn cậu ta.
Cận Hữu Vi nói: "Gọi mọi người cùng nhau vui vẻ một trận đi. Nếu không đến nhà của tôi cũng được, bảo Hiểu Xuân chuẩn bị mấy món ăn, mấy món ăn mang hương vị nông thôn mà Hiểu Xuân làm thực sự rất ngon, nhất là đối với người có khẩu vị thích ăn thịt như cậu, toàn ăn miếng lớn!"
Liễu Tuấn nở nụ cười: "Xem ra Hiểu Xuân rất có bản lĩnh, đều nói bắt được dạ dày của người đàn ông thì chẳng khác nào nắm lấy phần lớn của người đàn ông đó rồi."
Cận Hữu Vi thì vô sỉ cười, nói: "Cậu còn chưa nói, cô ấy không chỉ bắt được dạ dày của tôi mà còn bắt được thận của tôi nữa kìa!"
Liễu Tuấn lắc đầu, cũng không nói với cậu ta nữa.
"Bỏ đi, không cần làm phiền Hiểu Xuân đâu, tôi thấy nên đến khách sạn Thu Thủy đi, gọi thêm vài người đi, ừ, để tôi hẹn cả Thôi tỉnh trưởng, để xem ông ấy có thời gian không."
Nếu như đến chỗ Hiểu Xuân thì có chút cá nhân quá, sợ rằng ngoại trừ hai người họ chỉ có Lý Huệ mới có thể có mặt. Hiện nay Liễu Tuấn đã đến Tiềm Châu, cơ hội gặp gỡ với mọi người cũng không nhiều, khi tới Ngọc Lan thì cũng nên hẹn vài người để tụ họp một phen.
Cận Hữu Vi cười nói: "Được, theo ý cậu đi."
Liễu Tuấn liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Thôi Phúc Thành, hỏi ông ta có thời gian không, đương nhiên đó chỉ là một câu khách sáo, Liễu nha nội có hẹn, Thôi tỉnh trưởng có bận rộn mấy cũng phải có thời gian thôi.
Đêm đó tại khách sạn Thu Thủy, ở trong một bao sương rất có hương vị thôn quê, không chỉ có Thôi Phúc Thành, Lý Huệ, Sài Thiệu Cơ cũng tới, còn có sư huynh Vương Bác Siêu cùng Hoa Viễn Hàng của Liễu Tuấn.
Lần này mặc dù không phải là toàn bộ thành viên nòng cốt của tỉnh A trong nhóm Liễu Tuấn, nhưng cũng là người thân cận nhất, duy chỉ có Hoa Viễn Hàng là một ngoại lệ, quan hệ giữa hắn và Liễu Tuấn chưa nói tới rất thân cận, sở dĩ có thể "có mặt" vào cái hội này, hơn phân nửa là bởi vì nguyên do cha hắn Hoa Quân Đình.
Lần này Hoa Quân Đình tiến thêm một bước, trở thành phó bí thư Tỉnh ủy, tại tỉnh A cũng có thể coi là quyền cao chức trọng. Liễu Tuấn chưa bao giờ liên hệ trực tiếp qua với Hoa Quân Đình, lôi kéo Hoa Viễn Hàng, Hoa Quân Đình không biểu hiện phản đối là được.
Hoa Viễn Hàng là do Cận Hữu Vi hẹn, cũng không nghĩ đến khi tới đây lại nhìn thấy Liễu Tuấn, hắn hơi giật mình, lập tức liền mặt đầy tươi cười tiến lên nắm tay với Liễu Tuấn.
Đoạn thời gian trước Liễu Tuấn bị an bài đến trường Trung ương đảng để bồi dưỡng, trong lòng Hoa Viễn Hàng có chút mâu thuẫn, theo hắn đoán, đây là Cù Hạo Cẩm không muốn thấy Tiểu Liễu nên dùng biện pháp ôn hòa này, bài trừ Tiểu Liễu khỏi tỉnh A. Hoa Quân Đình tính cách uy nghiêm, có phần dữ tợn, tình hình giữa Hoa Viễn Hàng cùng cha hắn cũng giống như cha con Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Minh, chuyện như vậy, Hoa Viễn Hàng sẽ không dám đi hỏi cha mình. Hoa Viễn Hàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Liễu Tuấn không hợp với hai vị lãnh đạo số 1 và số 2 của tỉnh, Hoa Viễn Hàng thầm toát mồ hôi, cũng không phải vì Liễu Tuấn mà là vì bản thân mình, từ ngục giam điều đến đảm nhiệm phó cục trưởng cục tư pháp thành phố Ngọc Lan, Hoa Viễn Hàng đối với Liễu Tuấn có phần cảm kích, dự định tiếp tục đi theo Liễu Tuấn, chẳng ngờ lại lập tức náo loạn thành như thế, Hoa Viễn Hàng bắt đầu do dự.
Ai dè Liễu Tuấn lại vô thanh vô tức trở về, còn chính vị thị trưởng!
Khi nhìn thấy Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng không khỏi lại nghĩ tới câu nói mà cha đã nói qua với mình: Khi đã xác định là bạn thì vẫn phải tiếp tục qua lại!
Xem ra gừng càng già càng cay.
Ông già mình hình như đã nhận định Liễu Tuấn không phải là người có thể dễ dàng bị người ta vân vê như vậy.
Đợi đến khi thấy Thôi Phúc Thành từ ngoài đi vào, Hoa Viễn Hàng lại giật mình. Cùng mọi người liền đứng dậy, bây giờ Thôi Phúc Thành đã là Thường ủy Tỉnh ủy, chức vị cũng độc nhất vô nhị như cha hắn, chính là đại nhân vật cần phải ngửa mặt lên nhìn.
Thôi Phúc Thành nhìn thấy Hoa Viễn Hàng cũng có chút ngoài ý muốn. Giữa Thôi Phúc Thành và Hoa Viễn Hàng từng có một đoạn thời gian ngắn là quan hệ cấp trên dưới trực tiếp, cũng biết cậu ta là con trai của Hoa Quân Đình, chỉ không ngờ có thể gặp cậu ta tại cuộc họp gặp gỡ này.
"Chào ngài, Thôi tỉnh trưởng!"
Hoa Viễn Hàng cung kính cúi đầu chào hỏi Thôi Phúc Thành
"Tốt tốt, Tiểu Hoa, sức khỏe Hoa bí thư tốt chứ?"
Thôi Phúc Thành nụ cười đầy mặt, bày ra tư thế của một trưởng giả.
"Đa tạ Thôi tỉnh trưởng, sức khỏe cha tôi rất tốt ạ."
Hoa Viễn Hàng càng cung kính hơn.
Thôi Phúc Thành thì cười gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn. Hai mắt Hoa Viễn Hàng không khỏi hơi híp lại, vị trí này là ngồi dưới Liễu Tuấn, vậy Liễu Tuấn ngồi chủ vị.
Nếu bạn bè bình thường gặp nhau, vốn cũng không có nhiều điều để ý như vậy, nhưng tất cả mọi người đang ở quan trường, đối với số ghế là rất coi trọng. Thôi Phúc Thành thân là Thường ủy Tỉnh ủy, là một thành viên trong trung tâm quyền lực của tỉnh A, tuổi tác lại lớn nhất, theo lý Liễu Tuấn phải rất tự giác mà nhường vị trí cho ông ta, Nhưng mà nhìn qua, Liễu Tuấn cũng không có cái ý đó, Thôi Phúc Thành cũng không thèm để ý chút nào.
Nếu không phải quan hệ giữa hai người đã thân mật tới một trình độ nhất định rồi, chính là Thôi Phúc Thành đã tự nhận chức vị của Liễu Tuấn còn trên cả ông ta.
Bởi vì trong số khách nhân có Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi liền bày ra quy định của bữa tiệc này, sơn hào hải vị đầy đủ mọi thứ, lại còn ăn cả cua, chỉ nhìn số cua đồng chất thành đống trên bàn, phí tổn đã rất xa xỉ rồi.
Mọi người có mặt duy chỉ có Cận công tử là "Nhân viên tạp vụ Xã hội", có thể do tính tình thích xài tiền, không sợ người khác lên án. Liễu nha nội cũng yên tâm thoải mái mà đánh chén. Liễu nha nội xưa nay đều bị người khác đem trở thành "Dê béo", hôm nay rốt cuộc có cơ hội để "Mổ dê", không khỏi trong lòng thoải mái, lập tức gọi một phát 4kg cua đồng, thiếu chút nữa đã hù dọa cô nhân viên của khách sạn Thu Thủy suýt ngất xỉu.
Gặp phải người như thế, Cận công tử cũng chỉ tự than thở vì kết giao bạn không cẩn thận.
Thấy tình thế này, Thôi Phúc Thành cười ha ha nói: "Cái này vượt tiêu chuẩn quá xa rồi đấy."
Liễu Tuấn cười nói: "Dù sao ông chủ Cận có rất nhiều tiền, không cần tiết kiệm cho cậu ta làm gì."
Cận công tử mắt trợn trắng, phiền muộn nói: "Liễu Tuấn, tuy nói da mặt của quan chức cũng khá dày, nhưng cũng phải có giới giạn chứ?"
Không ngờ lời vừa nói ra, ông chủ Cận chọc ngay tổ ong vò vẽ, các quan chức trên bàn đều trừng mắt với cậu ta, lúc này Cận công tử mới ý thức được bên trong phòng có những ai, chỉ mình hắn là "Dân thường", người ta đều là quan gia cả!
"Được được được, mọi người cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, cảm thấy rất khó chịu. Tôi nói bậy còn không được sao? Tôi sẽ tự phạt ba ly!"
Cận công tử không khỏi hai tay giơ cờ trắng đầu hàng.
Bị các quan chức cả phòng "tập trung nhìn", không phải dễ chịu gì.
Có Liễu Tuấn ở đây, chiếu theo lệ cũ vẫn là rượu Mao Đài, nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho mọi người, Thôi Phúc Thành bưng ly rượu lên, vừa cười vừa nói: "Đại gia làm một ly, chúc mừng cho Liễu thị trưởng!"
Liễu Tuấn nhanh như vậy đã trở về, lại càng trở nên xuất sắc hơn, chính vị thị trưởng Tiềm Châu, ngay cả Thôi Phúc Thành vốn đã biết được khả năng của Liễu Tuấn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng tràn đầy vui mừng. Giao tình giữa hắn và Liễu Tuấn vẫn còn ở thứ 2, Liễu Tuấn có thể ngồi trên ngai vàng thị trưởng Tiềm Châu, không hề nghi ngờ là kết quả của cao tầng nhúng tay vào. Tuy nói Trần Hướng Dương đột nhiên bị bệnh là có chút trùng hợp, nhưng Thôi Phúc Thành tin tưởng, cho dù không có "Cơ hội" này, sau khi bồi dưỡng ở trường đảng kết thúc, Liễu Tuấn vẫn sẽ được trở về tỉnh A, chiếm một vị trí cũng quan trọng như vậy.
Cũng là người một nhà, Liễu Tuấn cũng không khách khí, mỉm cười rồi cùng mọi người cạn một ly.
"Liễu thị trưởng, trong tỉnh để cậu đến Tiềm Châu, tính toán cũng rất tỉ mỉ." Lý Huệ cười nói: "Ba năm thời gian, làm ra một kỳ tích Trường Hà, Tiềm Châu đang làm trùng kiến sau thiên tai, Liễu thị trưởng đến đó làm ít công to còn gì."
Lời này của Lý Huệ có một chút nịnh nọt, nhưng hơn phân nửa là lời nói thật. Khi Liễu Tuấn mới đến khu Trường Hà, người nào cũng không tưởng được, y có thể tại bên trong thời gian ngắn như vậy xây dựng một thành phố mới. Trước đây Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thực, chưa hề tiếp xúc qua thực tế công tác kiến thiết kinh tế, làm phó thị trưởng Thường vụ một năm, mới cảm nhận được sự gian nan của kiến thiết kinh tế. Cũng càng thêm lĩnh hội, phía sau chiến tích hiển hách của Liễu Tuấn cũng không đơn giản.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Uông thị trưởng tại Ngọc Lan có cử động lớn gì không?"
Tính cách của Uông Quốc Chiêu âm nhu, nhưng trên việc kiến thiết kinh tế rất có thủ đoạn, Liễu Tuấn cũng muốn biết một ít hoạt động của hắn. Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc.(*)
(*)đá ở núi kia, có thể đem ra rũa được ngọc: Mượn ngoại lực, sửa chữa những gì mình thiếu sót.
Nhắc tới Uông Quốc Chiêu, sắc mặt Lý Huệ có chút không vui, dửng dưng nói: "Uông thị trưởng hùng tâm bừng bừng, muốn đem thành phố Ngọc Lan kiến thiết thành nền tảng công nghiệp nặng của toàn tỉnh, chuẩn bị tái thành lập một khu khai phá mới. Ra vẻ cũng như khu Trường Hà, đi từ cấp phó phòng."
Liễu Tuấn ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Nền tảng công nghiệp nặng?"
"Đúng vậy, bí thư, đây là trước đó không lâu chính Uông thị trưởng đã nói."
Sài Thiệu Cơ chen vào nói, hắn vẫn theo thói quen cũ, gọi Liễu Tuấn là "Bí thư", có vẻ rất thân thiết.
Lý Huệ cười lạnh: "Theo tôi thấy, hắn đây là ý không ở trong lời, nói rõ muốn đấu với khu Trường Hà."
Lý Huệ phân tích như thế cũng có đạo lý. Liễu Tuấn tại khu Trường Hà đạt được chiến tích rực rỡ, Uông Quốc Chiêu vì biểu hiện ra chỗ hơn người của mình, muốn khoe thành tích với Cù Hạo Cẩm, đã nghĩ làm ra một nền tảng công nghiệp nặng, áp chế lại khu Trường Hà.
Hoa Viễn Hàng chợt nói: "Tôi thấy Uông thị trưởng là muốn bồi dưỡng nhân mã chi chính của mình thôi."
Ánh mắt của Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn đồng thời đảo qua trên mặt Hoa Viễn Hàng, mang theo một tia kinh ngạc. Hổ phụ vô khuyển tử, Hoa Viễn Hàng cũng không phải là cây đèn thiếu dầu, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Uông Quốc Chiêu.
Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, bỗng chốc để trống một vị trí, phó bí thư Thành ủy cùng với một Thường ủy danh ngạch. Lý Huệ khẳng định là muốn tranh thủ vị trí phó bí thư này, Đinh Ngọc Chu cần phải có một người đồng minh kiên định tại trên công hội bí thư. Hắn là phó thị trưởng Thường vụ, rất có tư cách tiến lên một bước. Đương nhiên cũng không phải không có đối thủ cạnh tranh, đó chính là bí thư Chính pháp ủy Mạnh Kế Lương.
Phỏng chừng tại trên Thường ủy hội Tỉnh ủy còn có một phen long tranh hổ đấu. Ba vị Thường ủy Tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành cùng liên thủ, hơn nữa còn có thêm các thành viên nòng cốt của Cận Tú Thực, cũng chưa hẳn rơi vào hạ phong.
Về phần danh ngạch Thường ủy Thành ủy, chiếu theo lệ cũ là hẳn là rơi vào bí thư Công ủy khu Trường Hà, Tỉnh ủy tạm thời chưa chính thức bổ nhiệm Sài Thiệu Cơ tiếp nhận chức vụ bí thư Công ủy, đây lại là một biến số. Nếu như Sài Thiệu Cơ thuận lợi tiến nhập vào ban Thường ủy Thành ủy, ưu thế của Đinh Ngọc Chu tại Thường ủy hội càng thêm rõ ràng.
Uông Quốc Chiêu tạo ra một khu khai phá mới, lúc này tuy không thể lập tức cạnh tranh cùng khu Trường Hà, nếu để lâu dài vẫn có thể xem là một nước cờ làm yếu đi sự diệu kỳ của khu Trường Hà
/2140
|