- Liễu Tuấn, cậu lại đi chọc tổ ong rồi.
Khâu Tình Xuyên nói như thế.
Lần này không phải ở trong nhà Khâu Tình Xuyên mà là nhà Lăng Nhã. Đó vẫn là căn nhà ở nơi hẻo lánh trong khu Trường Hà, Liễu Tuấn lên tình làm việc là ở nơi này, Giao Giao và Lăng Nhã sau khi trở thành bạn thân, hai nhà qua lại mật thiết hơn rất nhiều, Liễu Tuấn và Lăng Nhã thường xuyên tới nhà Giao Giao làm khách, người dạy của người xưa chỉ nhận mà không đáp trả là thiếu lễ, Khâu Tình Xuyên và Giao Giao tự nhiên phải đến thăm lại.
Nhận được lời mời của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên không chối từ, dẫn ngay Giao Giao tới.
Tài nấu nướng của Lăng Nhã rất bình thường, cơ bản đề mua đồ chế biến sẵn, đặt lên nồi làm ra mấy món ăn chiêu đãi khách.
Giao Giao nấu ăn hơn xa Lăng Nhã, đôi khi "ngứa mắt", cũng sắn tay áo lên rút đao tương trợ, vào bếp làm một hai món ăn hợp khẩu vị. Kỳ thực quá nửa là nghĩ cho Khâu Tình Xuyên, chứ Liễu Tuấn không kén chọn gì, có sao ăn nấy, no là tốt rồi. Khâu Tình Xuyên thì không như thế, ăn uống rất chú ý, thức ăn không hợp khẩu vị sẽ không nói ra, nhưng chỉ ăn bát cơm nhỏ là đặ đũa xuống. Lăng Nhã làm món ăn gần như chỉ để đối phó thế này làm Giao Giao thầm bất bình.
Nam nhân nhà mình chỉ mình biết thương, nữ nhân khác không dựa vào được.
Dù có là bạn thân cũng thế.
Lăng Nhã liền thừa cơ làm biếng, thường xuyên dụ dỗ Giao Giao xuống bếp nấu nướng cho mọi người, còn mình ngồi hưởng lợi, lại có lấy cớ đường hoàng là cho Giao Giao một cơ hội thể hiện. Giao Giao cũng chỉ biết thở vắn than dài kết nhầm bạn xấu mà thôi.
Vì dụ lần này làm việc trong bếp là Giao Giao, còn Lăng Nhã thì pha trà rót nước cho hai vị lão gia trò chuyện.
Thân là con trai phó thủ trướng, con rể bí thư chính pháp ủy TW, bất kể Liễu Tuấn ở đâu, đều định sẵn sẽ thành tiêu điểm của mọi người, mới tới Tiềm Châu gây chuyện lớn như thế, tất nhiên là xôn xao lên rồi.
Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói:
- Cái tổ ong này không chọc không được.
- Kỳ thực cắt thịt Đường Tăng đã thành một quy củ bất thành văn rồi, cậu làm như thế là bằng với đắc tội với toàn thể cán bộ khu huyện! Chuyện này chẳng lẽ không còn biện pháp nào ổn thỏa hơn ư?
Đứng ở lập trưởng bạn bè, Khâu Tình Xuyên nói thế là có ý tốt. Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu, ngồi chưa nóng chỗ, trên mũ ô sa còn hai chữ "tạm thời" chưa được bỏ đi, làm như thế khiến cho cán bộ khu huyện của Tiềm Châu ai cũng thấy nguy ngập, luận riêng thủ pháp quan trường, hành động này của Liễu Tuấn chẳng những không cao minh, mà còn là ngu xuẩn.
Gần như chẳng có một vị thị trưởng tạm thời nào làm việc khinh xuất như y.
Nếu thực sự làm cán bộ khu huyện cuống lên, vào đại hội nhân dân năm sau, cho Liễu nha nội thất tuyển cũng không phải là không làm được, nếu thực sự như thế sẽ trở thành một trò cười lớn. Nói không hề khoa trương rằng, sĩ đồ của Liễu Tuấn sẽ trở nên cực kỳ u ám, không nói tiền đồ chấm hết, nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng trọn đời.
Sau này bất kể Liễu Tuấn đi tới đâu làm việc, người ta sẽ đều nhớ kỹ chuyện này, đối thủ của y sẽ càng dùng nó để giở trò. Thử nghĩ xem một thị trưởng từng thất tuyển, có tư cách gì chỉ tay trước mặt người khác? Xét từ thực tế không một vị quan lớn cấp tỉnh bộ nào từng bị thất tuyển, Liễu Tuấn hẳn không có cách nào phá bỏ tiền lệ này.
Với trí tuệ chính trị và thủ đoạn quan trường trước kia của Liễu Tuấn, y không có tính cách lỗ mãng như vậy mới đúng.
Cho nên Khâu Tình Xuyên cũng thấy khó hiểu.
Liễu Tuấn không vội trả lời, mà mân mê chén trà, trên khuôn mặt hiện lên chút trầm tư, lúc sau mới nói:
- Tình Xuyên, tôi và anh không giống nhau.
Khâu Tình Xuyên thản nhiên:
- Có lẽ trước kia không giống nhau, hiện giờ hẳn là giống nhau rồi.
Chắc chắn cả hai đều đang nói tới xuất thân của mỗi người, Khâu Tình Xuyên từ nhỏ sống ở thượng tầng xã hội, không tiếp xúc với cuốc sống dưới đáy cuộc sống, chính là " quý tộc cách mạng".
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Vì trước kia không giống nhau cho nên hiện giờ cũng không thể giống nhau.
Khâu Tình Xuyên chỉ uống trà không nói.
- Anh không thực sự tiếp xúc với người dân bình thường, cho nên anh không hiểu cuộc sống của ho. Còn tôi thì hiểu.
Y đầu chỉ có hiểu thôi, ở một thế giới bình hành khác, y chính là một thành viên trong đó, sống tận 40 năm! Liễu Tuấn nói như thế, không có ý chỉ trích Khâu Tình Xuyên, chỉ nói một sự thực.
- Bởi vì không kịp thời có được khoản cứu tế, có một công thần kháng lũ thiếu chút nữa bị bệnh chết…
Lăng Nhã lộ vẻ quan tâm.
Liễu Tuấn kể đơn giản cảnh ngộ của Tương Hữu Tài và Tương Hoa Thụ, chỉ nói rõ tình huống không xen chút tình cảm cá nhân nào vào, dù là như thế cũng làm cho Lăng Nhã mặt mày nhợt nhạt, cô còn bị "quý tộc hóa" hơn Khâu Tỉnh Xuyên. Vì Khâu Tình Xuyên được bồi dưỡng thành nhân tài kiệt xuất, nên các phương diện điều có hiểu ít nhiều, chỉ thiếu sự trải nghiệm. Lăng Nhã thì hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với con người và chuyện ở tầng thấp xã hội, nghe nói chỉ hơn 1 nghìn đồng mà liên quan tới tính mạng của con người, hạnh phúc của cả gia đình, tiền đồ của một người thanh niên, Lăng Nhã thật sự chấn động.
- Nhưng cán bộ trong huyện Bạch Hồ, bao gồm cả bí thư huyện ủy, ăn bớt tới tới hơn một nửa số tiền cứu trợ cho người dân. Những phần khác đều bị bọn chúng đùng đủ loại danh nghĩa đường hoàng chia nhau, đem nuôi tình nhân, đem đi ăn tiêu, tác phong hoàn toàn thối nát tới mức không thể sửa đổi. Tôi nếu đã là thị trưởng Tiềm Châu, biết rõ tình huống này, há có thể ngồi yên không quản.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
Khầu Tình Xuyên cũng rất chấn động.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, mình và Liễu Tuấn thực sự không giống nhau.
Liễu Tuấn tinh thông quyền mưu quan trường, là một nhân tài quan trường kiệt suất, nếu như bảo y không rõ được mất thiệt hơn thì thật vô lý. Biết rõ là tổ óc vẫn cứ chọc vào, biết rõ bị số đông cán bộ Tiềm Châu chống đối mạnh mẽ, vẫn làm không hề chùn bước.
Thứ y đang giữ gìn là một loại lương tri, là chính nghĩa chói lòa của nhân tính.
Khâu Tình Xuyên cảm thán nói:
- Tự xét mình đúng, dù chống lại cả vạn người không sờn.
Lăng Nhã khẽ nắm lấy bàn tay Liễu Tuấn, cảm thấy kiêu ngạo vì nam nhân của mình.
Liễu Tuấn cười:
- Giám đốc Khâu, anh không cần đẩy tôi lên cao như thế, khi nào cần tìm anh gây phiền phức, tôi nhất định sẽ tới.
Giao Giao vừa khéo bê thức ăn từ trong phòng ra, nghe thế nói:
- Liễu Tuấn, anh lại bày ra trò gì, tính kế Tình Xuyên nhà tôi đấy?
Lời này của Giao Giao nửa thật nửa giả, trong mắt có Liễu nha nội đúng là người thiếu tình nghĩa, từ khi Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A, Liễu nha nội tới tìm gây phiền phúc không ít, trước kia sở dĩ Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A cũng là kết quả bị Liễu Tuấn lửa gạt.
Người này, cơ bản thuộc về hàng ngũ "bạn xấu".
Khâu Tình Xuyên cũng lập tức trừng mắt lên:
- Liễu Tuấn, không phải là tôi không nói nghĩa khí, mà là chuyện đó tôi không thể giúp nổi, cậu tốt nhất đi tìm nơi khác.
Nói tới đó lại bỏ thêm một câu:
- Cậu cứ luôn chạy quả nhanh.
Lăng Nhã vội đứng dậy nhận lấy đĩa thức ăn trong tay Giao Giao, nói:
- Giám đốc Khâu, anh đừng từ chối nhanh như thế, Liễu Tuấn còn chưa nói chuyện gì mà.
- Còn có chuyện gì nữa, nhất định là cái kế hoạch cho thuê kia rồi. Nói cho cậu biết, miễn bàn, ngân hàng tỉnh không mở cửa cho nghiệp vụ này.
Khâu Tình Xuyên đóng chặt cửa lại.
Từ khi Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, nơi đó không ngớt có tin tức mới, người này là một kẻ không chịu yên phận. Ngoài vụ án Bạch Hồ này ra, Liễu Tuấn còn thành tiêu điểm ở một việc nữa, đó là "bán tài sản quốc hữu", chuyện này còn gây chấn động lớn hơn cả cơn bão phản hủ xướng liêm.
Liễu Tuấn muốn bán hết gia sản của Tiềm Châu đi rồi.
Đó là tin tức nóng bỏng của quan trường tỉnh A thời gian gần đây.
Người này đúng là biết kiếm chuyện, gan cũng lớn.
Báo cáo chính thức của chính phủ Tiềm Châu, còn chưa giao cho quốc tư ủy và chính phủ tỉnh, Khâu Tình Xuyên đã nghe thấy tin tức này rồi, đầu đau hết sức, hắn biết, Liễu Tuấn mà được thực thi kế hoạch này, thì sớm muộn gì cũng mò tới tìm hắn, hình như có "chuyện tốt" như thế là y chưa bao giờ quên đồng chí Khâu Tình Xuyên.
Nhưng chuyện này Khâu Tình Xuyên hạ quyết tâm từ chối, tuyệt không can thiệp vào.
- Liễu Tuấn, tôi nói nhé, chuyện này tốt nhất cậu đừng lên tiếng. Tôi không giúp được cậu đâu, có ai như cậu không, một hơi đem toàn bộ tài sản quốc hữu của Tiềm Châu bán sạch, trong nước không có ngân hàng nào dám ủng hộ cậu làm như thế! Đừng nói ngân hàng kiến thiết tỉnh không ủng hộ, cho dù là ngân hàng khác bị cậu lừa gạt, tôi cũng quyết không ngồi yên, nhất định phản ánh lên ngân hàng TW, kiên quyết ngăn chặn.
Giám đốc Khâu lời lẽ đanh thép, không chút đường lui nào.
Lăng Nhã hơi biến sắc mặt.
Trong mắt cô thì Khâu Tình Xuyên nghiêm túc rồi, trong ký ức của cô, Khâu Tình Xuyên chưa bao giờ từ chối Liễu Tuất quyết liệt như thế, có thể thấy trong lòng Khâu Tình Xuyên đây là vấn đề liên quan tới nguyên tắc.
Giống như Liễu Tuấn, ở vấn đề nguyên tắc, Khâu Tình Xuyên rất cứng rắn.
Liễu Tuấn tỏ ra khinh bỉ, lắc đầu nói:
- Giám đốc Khâu, anh cần gì phải khẩn trương như thế, tôi nói mưu đồ gì bên ngân hàng chưa?
Nghe nói Liễu Tuấn không mưu đồ gì với ngân hàng, Khâu Tình Xuyên thở phào, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Liễu thị trước khiến giám đốc Khâu thiếu chút nữa phun ra máu.
- Tôi không đồ với ngân hàng, mà mưu đồ với anh! Cái công ty cho thuê này, anh phải giới thiệu cho tôi.
- Không được, tôi tìm đâu ra công ty cho thuê như thế?
Khâu Tình Xuyên cự tuyệt luôn.
- Anh không tìm thấy không sao, tôi tìm thấy, chẳng qua muốn lấy dánh nghĩa anh giới thiệu mà thôi.
Giám đốc Khâu rợn xương sống, bất giác buông một tiếng thở dài.
Kết nhầm bạn xấu, có thể coi là sai lầm lớn trong đời của giám đốc Khâu
Khâu Tình Xuyên nói như thế.
Lần này không phải ở trong nhà Khâu Tình Xuyên mà là nhà Lăng Nhã. Đó vẫn là căn nhà ở nơi hẻo lánh trong khu Trường Hà, Liễu Tuấn lên tình làm việc là ở nơi này, Giao Giao và Lăng Nhã sau khi trở thành bạn thân, hai nhà qua lại mật thiết hơn rất nhiều, Liễu Tuấn và Lăng Nhã thường xuyên tới nhà Giao Giao làm khách, người dạy của người xưa chỉ nhận mà không đáp trả là thiếu lễ, Khâu Tình Xuyên và Giao Giao tự nhiên phải đến thăm lại.
Nhận được lời mời của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên không chối từ, dẫn ngay Giao Giao tới.
Tài nấu nướng của Lăng Nhã rất bình thường, cơ bản đề mua đồ chế biến sẵn, đặt lên nồi làm ra mấy món ăn chiêu đãi khách.
Giao Giao nấu ăn hơn xa Lăng Nhã, đôi khi "ngứa mắt", cũng sắn tay áo lên rút đao tương trợ, vào bếp làm một hai món ăn hợp khẩu vị. Kỳ thực quá nửa là nghĩ cho Khâu Tình Xuyên, chứ Liễu Tuấn không kén chọn gì, có sao ăn nấy, no là tốt rồi. Khâu Tình Xuyên thì không như thế, ăn uống rất chú ý, thức ăn không hợp khẩu vị sẽ không nói ra, nhưng chỉ ăn bát cơm nhỏ là đặ đũa xuống. Lăng Nhã làm món ăn gần như chỉ để đối phó thế này làm Giao Giao thầm bất bình.
Nam nhân nhà mình chỉ mình biết thương, nữ nhân khác không dựa vào được.
Dù có là bạn thân cũng thế.
Lăng Nhã liền thừa cơ làm biếng, thường xuyên dụ dỗ Giao Giao xuống bếp nấu nướng cho mọi người, còn mình ngồi hưởng lợi, lại có lấy cớ đường hoàng là cho Giao Giao một cơ hội thể hiện. Giao Giao cũng chỉ biết thở vắn than dài kết nhầm bạn xấu mà thôi.
Vì dụ lần này làm việc trong bếp là Giao Giao, còn Lăng Nhã thì pha trà rót nước cho hai vị lão gia trò chuyện.
Thân là con trai phó thủ trướng, con rể bí thư chính pháp ủy TW, bất kể Liễu Tuấn ở đâu, đều định sẵn sẽ thành tiêu điểm của mọi người, mới tới Tiềm Châu gây chuyện lớn như thế, tất nhiên là xôn xao lên rồi.
Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói:
- Cái tổ ong này không chọc không được.
- Kỳ thực cắt thịt Đường Tăng đã thành một quy củ bất thành văn rồi, cậu làm như thế là bằng với đắc tội với toàn thể cán bộ khu huyện! Chuyện này chẳng lẽ không còn biện pháp nào ổn thỏa hơn ư?
Đứng ở lập trưởng bạn bè, Khâu Tình Xuyên nói thế là có ý tốt. Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu, ngồi chưa nóng chỗ, trên mũ ô sa còn hai chữ "tạm thời" chưa được bỏ đi, làm như thế khiến cho cán bộ khu huyện của Tiềm Châu ai cũng thấy nguy ngập, luận riêng thủ pháp quan trường, hành động này của Liễu Tuấn chẳng những không cao minh, mà còn là ngu xuẩn.
Gần như chẳng có một vị thị trưởng tạm thời nào làm việc khinh xuất như y.
Nếu thực sự làm cán bộ khu huyện cuống lên, vào đại hội nhân dân năm sau, cho Liễu nha nội thất tuyển cũng không phải là không làm được, nếu thực sự như thế sẽ trở thành một trò cười lớn. Nói không hề khoa trương rằng, sĩ đồ của Liễu Tuấn sẽ trở nên cực kỳ u ám, không nói tiền đồ chấm hết, nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng trọn đời.
Sau này bất kể Liễu Tuấn đi tới đâu làm việc, người ta sẽ đều nhớ kỹ chuyện này, đối thủ của y sẽ càng dùng nó để giở trò. Thử nghĩ xem một thị trưởng từng thất tuyển, có tư cách gì chỉ tay trước mặt người khác? Xét từ thực tế không một vị quan lớn cấp tỉnh bộ nào từng bị thất tuyển, Liễu Tuấn hẳn không có cách nào phá bỏ tiền lệ này.
Với trí tuệ chính trị và thủ đoạn quan trường trước kia của Liễu Tuấn, y không có tính cách lỗ mãng như vậy mới đúng.
Cho nên Khâu Tình Xuyên cũng thấy khó hiểu.
Liễu Tuấn không vội trả lời, mà mân mê chén trà, trên khuôn mặt hiện lên chút trầm tư, lúc sau mới nói:
- Tình Xuyên, tôi và anh không giống nhau.
Khâu Tình Xuyên thản nhiên:
- Có lẽ trước kia không giống nhau, hiện giờ hẳn là giống nhau rồi.
Chắc chắn cả hai đều đang nói tới xuất thân của mỗi người, Khâu Tình Xuyên từ nhỏ sống ở thượng tầng xã hội, không tiếp xúc với cuốc sống dưới đáy cuộc sống, chính là " quý tộc cách mạng".
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Vì trước kia không giống nhau cho nên hiện giờ cũng không thể giống nhau.
Khâu Tình Xuyên chỉ uống trà không nói.
- Anh không thực sự tiếp xúc với người dân bình thường, cho nên anh không hiểu cuộc sống của ho. Còn tôi thì hiểu.
Y đầu chỉ có hiểu thôi, ở một thế giới bình hành khác, y chính là một thành viên trong đó, sống tận 40 năm! Liễu Tuấn nói như thế, không có ý chỉ trích Khâu Tình Xuyên, chỉ nói một sự thực.
- Bởi vì không kịp thời có được khoản cứu tế, có một công thần kháng lũ thiếu chút nữa bị bệnh chết…
Lăng Nhã lộ vẻ quan tâm.
Liễu Tuấn kể đơn giản cảnh ngộ của Tương Hữu Tài và Tương Hoa Thụ, chỉ nói rõ tình huống không xen chút tình cảm cá nhân nào vào, dù là như thế cũng làm cho Lăng Nhã mặt mày nhợt nhạt, cô còn bị "quý tộc hóa" hơn Khâu Tỉnh Xuyên. Vì Khâu Tình Xuyên được bồi dưỡng thành nhân tài kiệt xuất, nên các phương diện điều có hiểu ít nhiều, chỉ thiếu sự trải nghiệm. Lăng Nhã thì hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với con người và chuyện ở tầng thấp xã hội, nghe nói chỉ hơn 1 nghìn đồng mà liên quan tới tính mạng của con người, hạnh phúc của cả gia đình, tiền đồ của một người thanh niên, Lăng Nhã thật sự chấn động.
- Nhưng cán bộ trong huyện Bạch Hồ, bao gồm cả bí thư huyện ủy, ăn bớt tới tới hơn một nửa số tiền cứu trợ cho người dân. Những phần khác đều bị bọn chúng đùng đủ loại danh nghĩa đường hoàng chia nhau, đem nuôi tình nhân, đem đi ăn tiêu, tác phong hoàn toàn thối nát tới mức không thể sửa đổi. Tôi nếu đã là thị trưởng Tiềm Châu, biết rõ tình huống này, há có thể ngồi yên không quản.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
Khầu Tình Xuyên cũng rất chấn động.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, mình và Liễu Tuấn thực sự không giống nhau.
Liễu Tuấn tinh thông quyền mưu quan trường, là một nhân tài quan trường kiệt suất, nếu như bảo y không rõ được mất thiệt hơn thì thật vô lý. Biết rõ là tổ óc vẫn cứ chọc vào, biết rõ bị số đông cán bộ Tiềm Châu chống đối mạnh mẽ, vẫn làm không hề chùn bước.
Thứ y đang giữ gìn là một loại lương tri, là chính nghĩa chói lòa của nhân tính.
Khâu Tình Xuyên cảm thán nói:
- Tự xét mình đúng, dù chống lại cả vạn người không sờn.
Lăng Nhã khẽ nắm lấy bàn tay Liễu Tuấn, cảm thấy kiêu ngạo vì nam nhân của mình.
Liễu Tuấn cười:
- Giám đốc Khâu, anh không cần đẩy tôi lên cao như thế, khi nào cần tìm anh gây phiền phức, tôi nhất định sẽ tới.
Giao Giao vừa khéo bê thức ăn từ trong phòng ra, nghe thế nói:
- Liễu Tuấn, anh lại bày ra trò gì, tính kế Tình Xuyên nhà tôi đấy?
Lời này của Giao Giao nửa thật nửa giả, trong mắt có Liễu nha nội đúng là người thiếu tình nghĩa, từ khi Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A, Liễu nha nội tới tìm gây phiền phúc không ít, trước kia sở dĩ Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A cũng là kết quả bị Liễu Tuấn lửa gạt.
Người này, cơ bản thuộc về hàng ngũ "bạn xấu".
Khâu Tình Xuyên cũng lập tức trừng mắt lên:
- Liễu Tuấn, không phải là tôi không nói nghĩa khí, mà là chuyện đó tôi không thể giúp nổi, cậu tốt nhất đi tìm nơi khác.
Nói tới đó lại bỏ thêm một câu:
- Cậu cứ luôn chạy quả nhanh.
Lăng Nhã vội đứng dậy nhận lấy đĩa thức ăn trong tay Giao Giao, nói:
- Giám đốc Khâu, anh đừng từ chối nhanh như thế, Liễu Tuấn còn chưa nói chuyện gì mà.
- Còn có chuyện gì nữa, nhất định là cái kế hoạch cho thuê kia rồi. Nói cho cậu biết, miễn bàn, ngân hàng tỉnh không mở cửa cho nghiệp vụ này.
Khâu Tình Xuyên đóng chặt cửa lại.
Từ khi Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, nơi đó không ngớt có tin tức mới, người này là một kẻ không chịu yên phận. Ngoài vụ án Bạch Hồ này ra, Liễu Tuấn còn thành tiêu điểm ở một việc nữa, đó là "bán tài sản quốc hữu", chuyện này còn gây chấn động lớn hơn cả cơn bão phản hủ xướng liêm.
Liễu Tuấn muốn bán hết gia sản của Tiềm Châu đi rồi.
Đó là tin tức nóng bỏng của quan trường tỉnh A thời gian gần đây.
Người này đúng là biết kiếm chuyện, gan cũng lớn.
Báo cáo chính thức của chính phủ Tiềm Châu, còn chưa giao cho quốc tư ủy và chính phủ tỉnh, Khâu Tình Xuyên đã nghe thấy tin tức này rồi, đầu đau hết sức, hắn biết, Liễu Tuấn mà được thực thi kế hoạch này, thì sớm muộn gì cũng mò tới tìm hắn, hình như có "chuyện tốt" như thế là y chưa bao giờ quên đồng chí Khâu Tình Xuyên.
Nhưng chuyện này Khâu Tình Xuyên hạ quyết tâm từ chối, tuyệt không can thiệp vào.
- Liễu Tuấn, tôi nói nhé, chuyện này tốt nhất cậu đừng lên tiếng. Tôi không giúp được cậu đâu, có ai như cậu không, một hơi đem toàn bộ tài sản quốc hữu của Tiềm Châu bán sạch, trong nước không có ngân hàng nào dám ủng hộ cậu làm như thế! Đừng nói ngân hàng kiến thiết tỉnh không ủng hộ, cho dù là ngân hàng khác bị cậu lừa gạt, tôi cũng quyết không ngồi yên, nhất định phản ánh lên ngân hàng TW, kiên quyết ngăn chặn.
Giám đốc Khâu lời lẽ đanh thép, không chút đường lui nào.
Lăng Nhã hơi biến sắc mặt.
Trong mắt cô thì Khâu Tình Xuyên nghiêm túc rồi, trong ký ức của cô, Khâu Tình Xuyên chưa bao giờ từ chối Liễu Tuất quyết liệt như thế, có thể thấy trong lòng Khâu Tình Xuyên đây là vấn đề liên quan tới nguyên tắc.
Giống như Liễu Tuấn, ở vấn đề nguyên tắc, Khâu Tình Xuyên rất cứng rắn.
Liễu Tuấn tỏ ra khinh bỉ, lắc đầu nói:
- Giám đốc Khâu, anh cần gì phải khẩn trương như thế, tôi nói mưu đồ gì bên ngân hàng chưa?
Nghe nói Liễu Tuấn không mưu đồ gì với ngân hàng, Khâu Tình Xuyên thở phào, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Liễu thị trước khiến giám đốc Khâu thiếu chút nữa phun ra máu.
- Tôi không đồ với ngân hàng, mà mưu đồ với anh! Cái công ty cho thuê này, anh phải giới thiệu cho tôi.
- Không được, tôi tìm đâu ra công ty cho thuê như thế?
Khâu Tình Xuyên cự tuyệt luôn.
- Anh không tìm thấy không sao, tôi tìm thấy, chẳng qua muốn lấy dánh nghĩa anh giới thiệu mà thôi.
Giám đốc Khâu rợn xương sống, bất giác buông một tiếng thở dài.
Kết nhầm bạn xấu, có thể coi là sai lầm lớn trong đời của giám đốc Khâu
/2140
|