Vụ án do bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra Tiềm Châu Lê Mẫn Trung báo cáo. Các thành viên trong tổ chuyên án Tiềm Châu cùng các lãnh đạo tham dư hội nghị tổng cộng bốn năm chục người. Đoạn Định Viễn ngồi vị trí đầu, một bên là các thành viên tổ chuyên án tỉnh ủy một bên là thị ủy. Mọi người thần sắc đều rất ngưng trọng.
Đoạn Định Viễn nói chuyện với Liễu Tuấn ở cửa lớn khiến cho Lưu Huy rất cảnh giác với Liễu Tuấn. Mặc dù Ban Kỷ Luật Thanh Tra độc lập, Đoạn Định Viễn là cán bộ thanh tra cũ, phương hướng chính trị của hắn là trung lập. Nhưng chỉ một câu nói kia, Lưu Huy đã hiểu rõ ý của Liễu Tuấn, Đoạn Định Viễn cùng Cù Hạo Cẩm rất muốn dựa hơi. Mới đến đã muốn khai mào xung đột giữa Liễu Tuấn và Lưu Huy.
Lưu Huy cùng Liễu Tuấn liếc nhau, cả hai đều đọc được ý của nhau. Lưu Huy trong nội tâm càng cả kinh. Hắn năm mươi mấy tuổi,đã ở lâu trong quan trường, hiểu rõ thủ đoạn của Đoạn Định Viễn. Nhưng Liễu Tuấn hiển nhiên cũng minh bạch, Lưu Huy càng không dám khinh thường vị nha nội. Tuổi còn trẻ, nhưng đã thành tinh.
Khi biết tổ chuyên án của tỉnh được thành lập, Lưu Huy cùng với Lê Mẫn Trung đã tham thảo với nhau. Quyết định nói thật. Đem mọi kết quả điều tra của tổ chuyên án thành phố thông báo cho tỉnh ủy. Đây là sách lược.
Sau khi tổ chuyên án đến Tiềm Châu, đương nhiên là tiến trình vụ án sẽ nhanh chóng hơn. Kết quả điều tra của chuyên án thành phố càng nhiều là sau này trong quá trình điều tra càng có lợi thế, tiếng nói hơn.
Đoạn Định Viễn bắt đầu công việc xong, thần sắc càng thêm nghiêm túc, ngồi im như pho tượng.
Ngoại trừ Lưu Huy cùng Đổng Xương, các lãnh đạo Tiềm Châu và Liễu Tuấn đều lần đầu nghe báo cáo. Tổ chuyên án thành phố thành lập xong Liễu Tuấn phản đối cũng không đáng lo. Hắn là thị trưởng, công tác là xây dựng kinh tế. Huống hồ tổ chuyên án do hai vị thị phó bí thư đảm nhiệm, hắn vừa nhận chức, cũng không nên đi lung tung khoa tay múa chân.
Tác phong làm việc của Liễu Tuấn vốn là không tùy ý can thiệp vào bổn phận công tác của người khác. Như vậy mới có thể làm gương cho cấp dưới.
Nhưng mà tình huống cù Bạch Hồ, đúng là khiến Liễu Tuấn kinh ngạc. Khoản cứu trợ cấp xuống tồn tại nhiều vấn đề. Hơn nữa cục kiểm kê chỉ có trách nhiệm kiểm toán còn những thông báo khác thì họ không thụlý. Tổ chuyên án quyền lực hơn cục kiểm kê nên kết quả điều tra đúng là đáng giật mình.
Đúng là làm càn!
Phương Nhữ Thành vậy mà còn nói là lãnh đạo chủ chốt. Hắn tham ô thì thôi không nói nhưng hắn bôi nhọ quan chức các cấp Hồ Bạch. Liễu Tuấn đến đây ngoài việc xây dựng kinh tế, hắn còn coi trọng việc xây dựng đội ngũ.
Với tình hình trước mắt ngoài việc xây dựng kinh tế còn phải xây dựng đội ngũ cán bộ, nâng cao đời sống nhân dân . Huống chi những quan viên này thường ngày đều kéo bè kết phái, ăn hối lộ trái pháp luật, vậy thì còn làm việc thế nào? Kinh tế làm sao có thể phát triển?
Ngoại trừ Liễu Tuấn ra, ai cũng sắc mặt nghiêm trọng. Vĩnh Thanh sắc mặt khó coi. Tất cả mọi người có thể hiểu được lo lắng của hắn. Hắn chính là bí thư tiền nhiệm của Hồ Bạch, lúc đó Phương Nhữ Thành là phó bí thư huyện ủy. Chính là vì có Quản Vĩnh Thanh nên Phương Nhữ Thành mới lướt qua huyện trưởng, trực tiếp lên làm bí thư huyện ủy. Quản Vĩnh Thanh có quan hệ thân thiết cùng Phương Nhữ Thành hay không thì không biết nhưng Phương Nhữ Thành thế này hắn cũng có trách nhiệm.
Nhìn xem anh đề cử một tên thế nào.
Chẳng lẽ Quản Vĩnh Thanh anh lại không biết trợ lý của mình thế nào?
Đoạn Định Viễn ngược lại không chút khiếp sợ, lẳng lặng nghe. Thân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hắn trải qua nhiều vụ án, vụ này cũng không làm khó Đoạn Định Viễn.
Lê Mẫn Trung cơ bản tóm tắt báo cáo, hầu hết đều là tên và số lượng. Làm c như thế mà cũng hết nửa tiếng. Những người liên quan quá nhiều, kể cả Phương Nhữ Thành có mười một người liên quan, nổi danh có đến chín người, chỉ có Úc Chí Đạt và một người nữa là không liên quan. Vụ án Bạch Hồ có liên quan đến bốn mươi sáu lãnh đạo cấp xã huyện. Sau đó là hai trăm ông chủ, phụ nữ.... Riêng Phương Nhữ Thành có quan hệ với bảy tám chục người..
Một nửa báo cáo đã xong.
Khi báo cáo Lê Mẫn Trung đã uống sạch hai chén trà.
Sau khi Lê Mẫn Trung đã báo cáo xong, Đoạn Định Viễn hỏi: "Đồng chí nào muốn bổ sung nữa không ?"
Ánh mắt của mọi người dồn về phía Đổng Xương. Hắn cũng là người phụ trách tổ chuyên án. Đổng Xương không có ý nói .
Đoạn Định Viễn gật gật đầu. Mắt nhìn Lưu Huy nói : "Lưu thư ký, tôi thấy các đồng chí khác còn phải đi làm việc, mời anh cùng Liễu thị trưởng cùng đồng chí Lê Mẫn Trung, đồng chí Đổng Xương ở lại bàn bạc."
Chuyện này phải phối hợp với tổ chuyên án nhưng hoạt động của Bạch Hồ vẫn phải duy trì.
Rất nhanh, những người khác rời khỏi hội trường, phòng họp to như vậy nhanh chóng chỉ còn lại có rải rác mấy người. Ngoại trừ Đoạn Định Viễn, chỉ còn lại Lưu Huy, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung , Lâu Hải Anh cùng Đổng Xương. Lâu Hải Anh là do Lưu Huy bảo ở lại. Cô đang là phó bí thư đảng ủy, một mình mời cô ấy ra ngoài không đúng quy tắc.
Tổ chuyên án tỉnh để lại ba người.
"Các đồng chí, vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy đúng là khiến người ta đau lòng." Đoạn Định Viễn trầm giọng nói: "Tỉnh ủy rất xem trọng vụ án này. Cù Hạo Cẩm đích thân chỉ thị, nhất định phải điều tra cặn kẽ không buông tha phần tử nào. Đương nhiên, cũng không thể oan uổng cho một người tốt."
Năm bí thư của Tiềm Châu thần sắc nghiêm trọng, không kêu một tiếng. Ba người chịu trách nhiệm của tỉnh ủy cũng không nói gì.
"Lần này tổ chuyên án tỉnh ủy chia làm ba nhóm, lần lượt do Trần chủ nhâm, phó kiểm sát trưởng Lộ và Khang đội trưởng chịu trách nhiệm. Tôi đề nghị, tổ chuyên án Tiềm Châu cũng phân như vật, chọn nhưng người thân thiết cùng phá án. Đồng chí Lê Mẫn Trung cùng đồng chí Đổng Xương tiếp tục phụ trách công trác hàng ngày của thành phố."
Đoạn Định Viễn nói.
Lưu Huy sắc mặt trầm xuống. Đoạn Định Viễn làm thế này chính là để cho chuyên án thành phố hoàn toàn bị đẩy ra ngoài. Chuyên án củ Tiềm Châu chỉ có tác dụng dẫn đường mà thôi. Sắp xếp như thế, vượt ra khỏi dự liệu của Lưu Huy. Thân là bí thư thị ủy của Tiềm Châu giờ hoàn toàn mất đi quyền chỉ đạo, thậm chí đến danh dự cũng mất, Lưu Huy tất nhiên là không vui.
"Đoạn bí thư, đầu tiên, tôi đại biểu thành phố Tiềm Châu cảm ơn sự quan tâm của tỉnh ủy. Vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy, là bí thư thị ủy, tôi cảm thấy rất không yên tâm, tôi làm chưa tốt công việc của mình."
Lưu Huy khẽ nói.
Đoạn Định Viễn khoát tay áo, nói : "Lưu thư ký, phần tử **, nơi nào cũng có đâu phải chỉ có ở Tiềm Châu."
Liễu Tuấn khóe miệng khẽ cười.
Lưu Huy gật gật đầu, nói : "Đoạn bí thư, tình huống lúc này đúng là rất phức tạp, không chỉ có liên quan đến nhiều người mà còn liên quan đến cuộc sống của nhân dân. Tiềm Châu đang trong quá trình xây dựng và phát triển không thể vì điều tra vụ án mà dừng lại được. Bởi vậy, tôi đề nghị, chuyên án tỉnh ủy và thành phố kết hợp điều tra. Lê Mẫn Trung và Đổng Xương đều rất hiểu tình hình ở đây, nên tham gia tổ chuyên án. Ngoại trừ điều tra vụ án còn có thể kiểm tra công tác của xã huyện."
Lưu Huy nói vậy rất thuyết phục.
Đoạn Định Viễn ngay từ đầu đưa kế hoạch không chỉ là thử mà còn là hi vọng đồng chí ở tỉnh chấp nhận. Đoạn Định Viễn nghe vậy hơi chút trầm ngâm, vuốt cằm, nói : "Ý kiến của Lưu bí thư cũng có lý. Điều tra án phải bắt cá nhân, nhưng mà công tác của vẫn phải đảm bảo không thể để trễ nải được. Lê Mẫn Trung và Đổng Xương cũng phụ trách một nhóm nhỏ điều tra như vạt thì càng dễ phối hợp.”
Sắp xếp vậy Đổng Xương và Lê Mẫn Trung vẫn chỉ là người phụ trách các nhóm nhỏ, không thể kiểm soát toàn cục, nhưng có Đoạn Định Viễn nắm giữ ấn soái thì cũng chỉ có thể như vậy
Đoạn Định Viễn nói chuyện với Liễu Tuấn ở cửa lớn khiến cho Lưu Huy rất cảnh giác với Liễu Tuấn. Mặc dù Ban Kỷ Luật Thanh Tra độc lập, Đoạn Định Viễn là cán bộ thanh tra cũ, phương hướng chính trị của hắn là trung lập. Nhưng chỉ một câu nói kia, Lưu Huy đã hiểu rõ ý của Liễu Tuấn, Đoạn Định Viễn cùng Cù Hạo Cẩm rất muốn dựa hơi. Mới đến đã muốn khai mào xung đột giữa Liễu Tuấn và Lưu Huy.
Lưu Huy cùng Liễu Tuấn liếc nhau, cả hai đều đọc được ý của nhau. Lưu Huy trong nội tâm càng cả kinh. Hắn năm mươi mấy tuổi,đã ở lâu trong quan trường, hiểu rõ thủ đoạn của Đoạn Định Viễn. Nhưng Liễu Tuấn hiển nhiên cũng minh bạch, Lưu Huy càng không dám khinh thường vị nha nội. Tuổi còn trẻ, nhưng đã thành tinh.
Khi biết tổ chuyên án của tỉnh được thành lập, Lưu Huy cùng với Lê Mẫn Trung đã tham thảo với nhau. Quyết định nói thật. Đem mọi kết quả điều tra của tổ chuyên án thành phố thông báo cho tỉnh ủy. Đây là sách lược.
Sau khi tổ chuyên án đến Tiềm Châu, đương nhiên là tiến trình vụ án sẽ nhanh chóng hơn. Kết quả điều tra của chuyên án thành phố càng nhiều là sau này trong quá trình điều tra càng có lợi thế, tiếng nói hơn.
Đoạn Định Viễn bắt đầu công việc xong, thần sắc càng thêm nghiêm túc, ngồi im như pho tượng.
Ngoại trừ Lưu Huy cùng Đổng Xương, các lãnh đạo Tiềm Châu và Liễu Tuấn đều lần đầu nghe báo cáo. Tổ chuyên án thành phố thành lập xong Liễu Tuấn phản đối cũng không đáng lo. Hắn là thị trưởng, công tác là xây dựng kinh tế. Huống hồ tổ chuyên án do hai vị thị phó bí thư đảm nhiệm, hắn vừa nhận chức, cũng không nên đi lung tung khoa tay múa chân.
Tác phong làm việc của Liễu Tuấn vốn là không tùy ý can thiệp vào bổn phận công tác của người khác. Như vậy mới có thể làm gương cho cấp dưới.
Nhưng mà tình huống cù Bạch Hồ, đúng là khiến Liễu Tuấn kinh ngạc. Khoản cứu trợ cấp xuống tồn tại nhiều vấn đề. Hơn nữa cục kiểm kê chỉ có trách nhiệm kiểm toán còn những thông báo khác thì họ không thụlý. Tổ chuyên án quyền lực hơn cục kiểm kê nên kết quả điều tra đúng là đáng giật mình.
Đúng là làm càn!
Phương Nhữ Thành vậy mà còn nói là lãnh đạo chủ chốt. Hắn tham ô thì thôi không nói nhưng hắn bôi nhọ quan chức các cấp Hồ Bạch. Liễu Tuấn đến đây ngoài việc xây dựng kinh tế, hắn còn coi trọng việc xây dựng đội ngũ.
Với tình hình trước mắt ngoài việc xây dựng kinh tế còn phải xây dựng đội ngũ cán bộ, nâng cao đời sống nhân dân . Huống chi những quan viên này thường ngày đều kéo bè kết phái, ăn hối lộ trái pháp luật, vậy thì còn làm việc thế nào? Kinh tế làm sao có thể phát triển?
Ngoại trừ Liễu Tuấn ra, ai cũng sắc mặt nghiêm trọng. Vĩnh Thanh sắc mặt khó coi. Tất cả mọi người có thể hiểu được lo lắng của hắn. Hắn chính là bí thư tiền nhiệm của Hồ Bạch, lúc đó Phương Nhữ Thành là phó bí thư huyện ủy. Chính là vì có Quản Vĩnh Thanh nên Phương Nhữ Thành mới lướt qua huyện trưởng, trực tiếp lên làm bí thư huyện ủy. Quản Vĩnh Thanh có quan hệ thân thiết cùng Phương Nhữ Thành hay không thì không biết nhưng Phương Nhữ Thành thế này hắn cũng có trách nhiệm.
Nhìn xem anh đề cử một tên thế nào.
Chẳng lẽ Quản Vĩnh Thanh anh lại không biết trợ lý của mình thế nào?
Đoạn Định Viễn ngược lại không chút khiếp sợ, lẳng lặng nghe. Thân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hắn trải qua nhiều vụ án, vụ này cũng không làm khó Đoạn Định Viễn.
Lê Mẫn Trung cơ bản tóm tắt báo cáo, hầu hết đều là tên và số lượng. Làm c như thế mà cũng hết nửa tiếng. Những người liên quan quá nhiều, kể cả Phương Nhữ Thành có mười một người liên quan, nổi danh có đến chín người, chỉ có Úc Chí Đạt và một người nữa là không liên quan. Vụ án Bạch Hồ có liên quan đến bốn mươi sáu lãnh đạo cấp xã huyện. Sau đó là hai trăm ông chủ, phụ nữ.... Riêng Phương Nhữ Thành có quan hệ với bảy tám chục người..
Một nửa báo cáo đã xong.
Khi báo cáo Lê Mẫn Trung đã uống sạch hai chén trà.
Sau khi Lê Mẫn Trung đã báo cáo xong, Đoạn Định Viễn hỏi: "Đồng chí nào muốn bổ sung nữa không ?"
Ánh mắt của mọi người dồn về phía Đổng Xương. Hắn cũng là người phụ trách tổ chuyên án. Đổng Xương không có ý nói .
Đoạn Định Viễn gật gật đầu. Mắt nhìn Lưu Huy nói : "Lưu thư ký, tôi thấy các đồng chí khác còn phải đi làm việc, mời anh cùng Liễu thị trưởng cùng đồng chí Lê Mẫn Trung, đồng chí Đổng Xương ở lại bàn bạc."
Chuyện này phải phối hợp với tổ chuyên án nhưng hoạt động của Bạch Hồ vẫn phải duy trì.
Rất nhanh, những người khác rời khỏi hội trường, phòng họp to như vậy nhanh chóng chỉ còn lại có rải rác mấy người. Ngoại trừ Đoạn Định Viễn, chỉ còn lại Lưu Huy, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung , Lâu Hải Anh cùng Đổng Xương. Lâu Hải Anh là do Lưu Huy bảo ở lại. Cô đang là phó bí thư đảng ủy, một mình mời cô ấy ra ngoài không đúng quy tắc.
Tổ chuyên án tỉnh để lại ba người.
"Các đồng chí, vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy đúng là khiến người ta đau lòng." Đoạn Định Viễn trầm giọng nói: "Tỉnh ủy rất xem trọng vụ án này. Cù Hạo Cẩm đích thân chỉ thị, nhất định phải điều tra cặn kẽ không buông tha phần tử nào. Đương nhiên, cũng không thể oan uổng cho một người tốt."
Năm bí thư của Tiềm Châu thần sắc nghiêm trọng, không kêu một tiếng. Ba người chịu trách nhiệm của tỉnh ủy cũng không nói gì.
"Lần này tổ chuyên án tỉnh ủy chia làm ba nhóm, lần lượt do Trần chủ nhâm, phó kiểm sát trưởng Lộ và Khang đội trưởng chịu trách nhiệm. Tôi đề nghị, tổ chuyên án Tiềm Châu cũng phân như vật, chọn nhưng người thân thiết cùng phá án. Đồng chí Lê Mẫn Trung cùng đồng chí Đổng Xương tiếp tục phụ trách công trác hàng ngày của thành phố."
Đoạn Định Viễn nói.
Lưu Huy sắc mặt trầm xuống. Đoạn Định Viễn làm thế này chính là để cho chuyên án thành phố hoàn toàn bị đẩy ra ngoài. Chuyên án củ Tiềm Châu chỉ có tác dụng dẫn đường mà thôi. Sắp xếp như thế, vượt ra khỏi dự liệu của Lưu Huy. Thân là bí thư thị ủy của Tiềm Châu giờ hoàn toàn mất đi quyền chỉ đạo, thậm chí đến danh dự cũng mất, Lưu Huy tất nhiên là không vui.
"Đoạn bí thư, đầu tiên, tôi đại biểu thành phố Tiềm Châu cảm ơn sự quan tâm của tỉnh ủy. Vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy, là bí thư thị ủy, tôi cảm thấy rất không yên tâm, tôi làm chưa tốt công việc của mình."
Lưu Huy khẽ nói.
Đoạn Định Viễn khoát tay áo, nói : "Lưu thư ký, phần tử **, nơi nào cũng có đâu phải chỉ có ở Tiềm Châu."
Liễu Tuấn khóe miệng khẽ cười.
Lưu Huy gật gật đầu, nói : "Đoạn bí thư, tình huống lúc này đúng là rất phức tạp, không chỉ có liên quan đến nhiều người mà còn liên quan đến cuộc sống của nhân dân. Tiềm Châu đang trong quá trình xây dựng và phát triển không thể vì điều tra vụ án mà dừng lại được. Bởi vậy, tôi đề nghị, chuyên án tỉnh ủy và thành phố kết hợp điều tra. Lê Mẫn Trung và Đổng Xương đều rất hiểu tình hình ở đây, nên tham gia tổ chuyên án. Ngoại trừ điều tra vụ án còn có thể kiểm tra công tác của xã huyện."
Lưu Huy nói vậy rất thuyết phục.
Đoạn Định Viễn ngay từ đầu đưa kế hoạch không chỉ là thử mà còn là hi vọng đồng chí ở tỉnh chấp nhận. Đoạn Định Viễn nghe vậy hơi chút trầm ngâm, vuốt cằm, nói : "Ý kiến của Lưu bí thư cũng có lý. Điều tra án phải bắt cá nhân, nhưng mà công tác của vẫn phải đảm bảo không thể để trễ nải được. Lê Mẫn Trung và Đổng Xương cũng phụ trách một nhóm nhỏ điều tra như vạt thì càng dễ phối hợp.”
Sắp xếp vậy Đổng Xương và Lê Mẫn Trung vẫn chỉ là người phụ trách các nhóm nhỏ, không thể kiểm soát toàn cục, nhưng có Đoạn Định Viễn nắm giữ ấn soái thì cũng chỉ có thể như vậy
/2140
|