Thai Duy Thanh trước kia chưa được thực sự lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội, trong mắt hắn, Liễu Tuấn ngoại trừ có một chút tài năng kiến thiết kinh tế, còn lại thì cũng chỉ giống đám nha nội khác, đấu tranh chính trị, quyền mưu quan trường, sao có thể sánh với hắn được.
Liễu Tuấn mấy ngày trước ở tòa nhà chính phủ, làm bẽ mặt hắn trước mặt mọi người, Thai Duy Thanh giận dữ như phát cuồng, càng chứng minh suy nghĩ Liễu Tuấn chỉ là tên nha nội, nên hạ quyết tâm phải cho Liễu Tuấn một bài học, cho dù không làm Liễu Tuấn thất tuyển, cũng làm y phải khổ sở, uy tín mất sạch, để xem sau này có dám kiêu ngạo như thế nữa không.
Thai Duy Thanh từ khi lên làm lãnh đạo chủ yếu cho tới nay, chưa từng có một cấp dưới nào dám láo xược như thế trước mặt hắn.
Hành động của Liễu Tuấn ở trước tòa nhà chính phủ chẳng khác gì công khai khiêu chiến với uy quyền của tỉnh trưởng, cùng với những hành vi phản nghịch trong văn phòng, càng không chấp nhận được. May mà không có người thứ ba ở đó, nếu không Thai Duy Thanh thực sự không sao chịu nổi.
Cho dù là phó tỉnh trưởng, cũng không dám khiêu chiến trước mặt hắn.
Không ngờ Thai Duy Thanh vừa mới phái Diêu Tuyên tới Tiềm Châu, Liễu Tuấn không chút khách khí giật ngã La Nguyên Anh, lại còn học theo hắn, gây ra động tĩnh lớn trên truyền thông và internet.
Không sao cả, một tên La Nguyên Anh chẳng có gì to tát.
Thai Duy Thanh an ủi mình như thế.
Nhưng vì sao mình lại không yên tâm vậy chứ? Càm giác phản kích của Liễu Tuấn không phải chỉ vẻn vẹn có như thế! Cho cho dù Liễu Tuấn không hiểu chuyện đời, như vậy Nghiêm Liễu thì sao?
Nếu thế, đòn phản kích tiếp theo của Liễu Tuấn sẽ thế nào?
Đây là nguyên nhân Thai Duy Thanh bất an.
Đang lúc bối rối, Tiểu Vương đi tới, gọi nhỏ:
- Tỉnh trưởng.
Thai Duy Thanh giật mình, nhìn Tiểu Vương với chút bất mãn, hắn càng ngày càng ngứa mắt với Tiểu Vương, nếu chẳng phải mấy ngày qua bị chuyện của Cty Trường Phong làm cho không còn tâm tư gì nữa, thì e rằng hiện giờ người đứng trước mắt hắn không phải là Tiểu Vương.
Tiểu Vương cũng biết mình đã làm cho Thai tỉnh trưởng rất bất mãn rồi, càng trở nên run sợ, ý đồ nỗ lực khôi phục ấn tượng trong lòng Thai tỉnh trưởng. Tiểu Vương biết một khi lãnh đạo bất mãn với nhân viên làm việc bên cạnh, ấn tượng xấu rất khó vãn hồi được, nhưng bản thân không còn cách nào khác, chỉ đành còn nước còn tát thôi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thai Duy Thanh, Tiểu Vương bất giác rùng mình, gắng gượng đặt một chồng báo trước mặt Thai Duy Thanh, nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, trong này có một số tin tức liên quan tới thành phố Đông Hải, chủ yếu là về bến tàu...
Ánh mắt căm ghét của Thai Duy Thanh đột nhiên nghiêm lại, hỏi ngược:
- Bến tàu ở Đông Hải?
- Vâng.
Tiểu Vương đặt chồng bái trong tay xuống trước mặt Thai Duy Thanh.
Đông Hải là một thành phố ven biển của tỉnh S, Thai Duy Thanh trước khi lên làm phó tỉnh trưởng tỉnh S, là bí thư Đông Hải, luận quy mô thành phố và tổng sản lượng kinh tế của Đông Hải, luôn xếp trong 3 thành phố đứng đầu tỉnh S. Đây là thành tích lớn, vì kinh tế của tỉnh S vượt xa tỉnh A, thứ ba tỉnh S và thứ ba tỉnh A, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nếu chỉ luận giêng tổng lượng GDP thì phải năm Tiềm Châu mới sánh được một Đông Hải.
Thai Duy Thanh chính nhờ vào thành tích rực rỡ ở Đông Hải mà lên phó tỉnh trưởng, hiện giờ được nhà họ Cao nhìn trúng tới tỉnh A "chia đất phong tước".
Vì thế bất kỳ tin tức nào của Đông Hải cũng có thể khiến cho Thai Duy Thanh chú ý, huống chi là bến tàu mà Tiểu Vương nhắc tới, đó là một trong số thành tích chói mắt nhất của hắn ở Đông Hải, càng làm hắn chú ý.
Đặt ở trên cùng chồng báo, chính là Thiên Nam Thời Sự gần đây cực kỳ tích cực.
Nhìn thấy nó, hai mắt Thai Duy Thanh nheo lại, cái tạp chí này trong mắt rất nhiều quan viên trong nước, nhất là trong mắt quan chức cấp cao là là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể tấn công địch, cũng có thể hại bản thân.
Thời gian trước đó, Thiên Nam Thời Sự tóm chặt lấy chuyện bán tài sản quốc hưu, tiếp theo lại đổi mục tiêu, theo dõi công ty Trường Phong, viết bài không biết kiêng dè gì.
Giờ cái tạp chí này tóm lấy bến tàu ở Đông Hải sao?
Tiểu Vương rất chu đáo lật tới trang báo kia, Thai Duy Thanh cầm lên xem, mới đóc được mấy câu, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, Tiểu Vương vội vàng lui ra, hành đồng này làm Thai Duy Thanh khá hài lòng, hắn chỉ không thích Tiểu Vương gan không đủ, không dùng vào được việc lớn.
Thiên Nam Thời Sự luôn viết bài sắc bén, không lưu lại mấy thể diện, bên trong bài báo đó, vạch trần một số tài liệu bí mật, chỉ thẳng kiến thiết bến tàu kia là nhà họ Từ ở Hồng Kông có một số giao dịch ngầm với lãnh đạo chủ yếu nào đó ở Đông Hải. Bài báo chỉ ra, việc trưng dụng đất để làm bến tàu có sơ hở, có ít báo nhiều, né tránh quy định pháp luật và chính sách liên quan. Trong quá trình di dời, lãnh đạo Đồng Hải không phải là nhân vật tốt đẹp gì, dùng một số thủ đoạn bất hợp pháp với cư dân. Trừ những điều đó ra, bài báo còn mập mở chỉ ra sự giao dịch ngầm sâu hơn ẩn chứa trong đó.
Quai hàm Thai Duy Thanh bành lên, hai mắt phun lửa phẫn nộ, tựa hồ còn mang chút sợ hãi.
Cái bến tàu này là do hắn làm khi còn là bí thư Đông Hải, người trung gian là Cao Kính Hán, từ lúc lập hạng mục cho tới lúc hoàn thành đi vào sử dụng, thời gian khá dài, khi còn đang kiến thiết thì Thai Duy Thanh thăng lên làm phó tỉnh trưởng, nhưng vẫn chỉ đạo công tác kiến thiết. Có thể nói từ đầu tới đuôi, cơ bản là do một tay hắn làm.
Hiện giờ người ta chọc nó ra, hơn nữa tựa hồ còn biết nhiều nội tình, chắc chắn phải có huyền cơ ở đây.
Thai Duy Thanh đặt tờ báo xuống, đưa tay lau mặt, lại lấy những tờ báo khác lên xem, đó là những tở báo có sức ảnh hưởng lớn, cũng chuyển tải bài báo của Thiên Nam Thời Sự. Đây không phải là chuyện báo chí bình thường, thong thường loại chuyện có thể tạo nên ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa liên quan tới một tỉnh trưởng, các tờ báo khác sẽ thận trọng, không đi chuyển tải bài viết của "thứ dị loại" như Thiên Nam Thời Sự.
Hiện giờ lại có không ít báo chuyển tái, hơn 9 tờ, thậm chí nhiều hơn số bài báo chuyển tải chuyện "Tiềm Châu bán gia sản".
Gậy ông đập lưng ông.
Không chỉ Thai Duy Thanh và thế lực của hắn mới có thể nắm truyền thông trong tay, bên phía đối phương càng nắm trong tay nhiều báo chí truyền thông hơn.
Đầu óc Thai Duy Thanh lùng bùng, trước mắt hiện lên vẻ mặt ngạo mạn của Liễu Tuấn.
Không còn gì phải nghi ngờ, Liễu Tuấn đã triển khai phản công toàn diện, hơn nữa rõ ràng là đã được thế lực lớn phía sau ủng hộ, nếu không bằng vào một mình Liễu Tuấn, không thế khống chế nhiều báo chí như vậy.
Những việc làm của mình sẽ khiến Liễu Tuấn và thế lực sau lưng phản công, đó là điều Thai Duy Thanh dự đoán trước, hắn cũng đã chuẩn bị ứng phó rồi, không ngờ điểm Liễu Tuấn chọn tập kích lại là bến tàu ở Đông Hải.
Thai Duy Thanh lấy làm lạ, Liễu Tuấn sao có thể lấy được những tin tức mật này, thân tín của mình chắc chắn không thể tiết lộ, vậy chỉ có thể là bên tập đoàn nhà họ Từ thôi! Không ngờ Liễu Tuấn còn có thể thâm nhập vào bên đó sao?
Thai Duy Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Hắn không thể khẳng định.
Thai Duy Thanh lại đưa tay ra lau mặt, rồi day huyệt thái dương, chiếc điện thoại báo mật đột nhiên vang lên.
- A lô, tôi là Thai Duy Thanh đây.
Vừa cấm lấy ống nghe Thai Duy Thanh liền khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí mang theo chút thân thiết, biến thành "thị trưởng thân dân" trong lời đồn.
- Duy Thanh, là tôi!
Bên kia là giọng của Cao Kính Hán phó phố trưởng bộ an ninh quốc gia, Cao Kính Hán và Thai Duy Thanh là bạn học, tình cảm sâu sắc, vì quan hệ này mà Thai Duy Thanh mới có sĩ đồ thênh thang, đi thẳng vào vòng hạch tâm của nhà họ Cao.
- Kính Hán à?
Thai Duy Thanh không che dấu sự ngạc nhiên của mình, dưới tình huống bình thường, Cao Kính Hán không ọi điện cho hắn trong giờ làm việc, hai người đều trao đổi ngoài giờ, dù sao công tác của hai bên không có liên quan mấy.
- Duy Thanh, bên kia rất bất mãn rồi. Trung kỷ ủy và chính pháp ủy thu được rất nhiều thư tố cáo về bến tàu Đông Hải, tố cáo bằng tên thật.
Cao Kính Hán giọng trầm thấp, nói ngắn gọn, rất phù hợp với công việc của hắn.
Thai Duy Thanh cả kinh:
- Tố cáo bằng tên thật? Ai?
- Cán bộ Đông Hải, còn cả người trong tập đoàn họ Từ...
Cao Kinh Hán đọc ra hai cái tên, Thai Duy Thanh lập tức trở nên căng thẳng, hai người này một là cấp dưới hắn từng khá tín nhiệm, một là giám đốc hạng mục kiến thiết bến tàu của tập đoàn h Từ, hai người này nắm rõ nội tình như lòng bàn tay, không ngờ bọn họ lại đi tố cáo, làm Thai Duy Thanh nghĩ không ra lý do.
Có điều, con người ta phản bội có rất nhiều lý do, chỉ cần đủ lợi là được, mà bên kia rõ ràng có thể ra bất kỳ giá nào.
Cao Kính Hán cũng biết sự đả kích việc này gây ra với Thái Duy Thanh, trong điện thoại giữ im lặng một lúc để Thai Duy Thanh tiêu hóa được tin tức này rồi mới nói:
- Trung kỷ ủy đã mở hội nghị thảo luận phạm vi nhỏ, còn Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động gì.
Cao Kính Hán không nói cuộc họp của Trung kỷ ủy kết quả thế nào, đoán chừng không lạc quan, còn bên Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động, có lẽ người ta đang chờ thời cơ tốt nhất.
Nhưng đó không phải toàn bộ nội dung cuộc điện thoại của Cao Kinh Hàn, lời nói tiếp theo càng làm Thai Duy Thanh kinh sợ
Liễu Tuấn mấy ngày trước ở tòa nhà chính phủ, làm bẽ mặt hắn trước mặt mọi người, Thai Duy Thanh giận dữ như phát cuồng, càng chứng minh suy nghĩ Liễu Tuấn chỉ là tên nha nội, nên hạ quyết tâm phải cho Liễu Tuấn một bài học, cho dù không làm Liễu Tuấn thất tuyển, cũng làm y phải khổ sở, uy tín mất sạch, để xem sau này có dám kiêu ngạo như thế nữa không.
Thai Duy Thanh từ khi lên làm lãnh đạo chủ yếu cho tới nay, chưa từng có một cấp dưới nào dám láo xược như thế trước mặt hắn.
Hành động của Liễu Tuấn ở trước tòa nhà chính phủ chẳng khác gì công khai khiêu chiến với uy quyền của tỉnh trưởng, cùng với những hành vi phản nghịch trong văn phòng, càng không chấp nhận được. May mà không có người thứ ba ở đó, nếu không Thai Duy Thanh thực sự không sao chịu nổi.
Cho dù là phó tỉnh trưởng, cũng không dám khiêu chiến trước mặt hắn.
Không ngờ Thai Duy Thanh vừa mới phái Diêu Tuyên tới Tiềm Châu, Liễu Tuấn không chút khách khí giật ngã La Nguyên Anh, lại còn học theo hắn, gây ra động tĩnh lớn trên truyền thông và internet.
Không sao cả, một tên La Nguyên Anh chẳng có gì to tát.
Thai Duy Thanh an ủi mình như thế.
Nhưng vì sao mình lại không yên tâm vậy chứ? Càm giác phản kích của Liễu Tuấn không phải chỉ vẻn vẹn có như thế! Cho cho dù Liễu Tuấn không hiểu chuyện đời, như vậy Nghiêm Liễu thì sao?
Nếu thế, đòn phản kích tiếp theo của Liễu Tuấn sẽ thế nào?
Đây là nguyên nhân Thai Duy Thanh bất an.
Đang lúc bối rối, Tiểu Vương đi tới, gọi nhỏ:
- Tỉnh trưởng.
Thai Duy Thanh giật mình, nhìn Tiểu Vương với chút bất mãn, hắn càng ngày càng ngứa mắt với Tiểu Vương, nếu chẳng phải mấy ngày qua bị chuyện của Cty Trường Phong làm cho không còn tâm tư gì nữa, thì e rằng hiện giờ người đứng trước mắt hắn không phải là Tiểu Vương.
Tiểu Vương cũng biết mình đã làm cho Thai tỉnh trưởng rất bất mãn rồi, càng trở nên run sợ, ý đồ nỗ lực khôi phục ấn tượng trong lòng Thai tỉnh trưởng. Tiểu Vương biết một khi lãnh đạo bất mãn với nhân viên làm việc bên cạnh, ấn tượng xấu rất khó vãn hồi được, nhưng bản thân không còn cách nào khác, chỉ đành còn nước còn tát thôi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thai Duy Thanh, Tiểu Vương bất giác rùng mình, gắng gượng đặt một chồng báo trước mặt Thai Duy Thanh, nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, trong này có một số tin tức liên quan tới thành phố Đông Hải, chủ yếu là về bến tàu...
Ánh mắt căm ghét của Thai Duy Thanh đột nhiên nghiêm lại, hỏi ngược:
- Bến tàu ở Đông Hải?
- Vâng.
Tiểu Vương đặt chồng bái trong tay xuống trước mặt Thai Duy Thanh.
Đông Hải là một thành phố ven biển của tỉnh S, Thai Duy Thanh trước khi lên làm phó tỉnh trưởng tỉnh S, là bí thư Đông Hải, luận quy mô thành phố và tổng sản lượng kinh tế của Đông Hải, luôn xếp trong 3 thành phố đứng đầu tỉnh S. Đây là thành tích lớn, vì kinh tế của tỉnh S vượt xa tỉnh A, thứ ba tỉnh S và thứ ba tỉnh A, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nếu chỉ luận giêng tổng lượng GDP thì phải năm Tiềm Châu mới sánh được một Đông Hải.
Thai Duy Thanh chính nhờ vào thành tích rực rỡ ở Đông Hải mà lên phó tỉnh trưởng, hiện giờ được nhà họ Cao nhìn trúng tới tỉnh A "chia đất phong tước".
Vì thế bất kỳ tin tức nào của Đông Hải cũng có thể khiến cho Thai Duy Thanh chú ý, huống chi là bến tàu mà Tiểu Vương nhắc tới, đó là một trong số thành tích chói mắt nhất của hắn ở Đông Hải, càng làm hắn chú ý.
Đặt ở trên cùng chồng báo, chính là Thiên Nam Thời Sự gần đây cực kỳ tích cực.
Nhìn thấy nó, hai mắt Thai Duy Thanh nheo lại, cái tạp chí này trong mắt rất nhiều quan viên trong nước, nhất là trong mắt quan chức cấp cao là là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể tấn công địch, cũng có thể hại bản thân.
Thời gian trước đó, Thiên Nam Thời Sự tóm chặt lấy chuyện bán tài sản quốc hưu, tiếp theo lại đổi mục tiêu, theo dõi công ty Trường Phong, viết bài không biết kiêng dè gì.
Giờ cái tạp chí này tóm lấy bến tàu ở Đông Hải sao?
Tiểu Vương rất chu đáo lật tới trang báo kia, Thai Duy Thanh cầm lên xem, mới đóc được mấy câu, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, Tiểu Vương vội vàng lui ra, hành đồng này làm Thai Duy Thanh khá hài lòng, hắn chỉ không thích Tiểu Vương gan không đủ, không dùng vào được việc lớn.
Thiên Nam Thời Sự luôn viết bài sắc bén, không lưu lại mấy thể diện, bên trong bài báo đó, vạch trần một số tài liệu bí mật, chỉ thẳng kiến thiết bến tàu kia là nhà họ Từ ở Hồng Kông có một số giao dịch ngầm với lãnh đạo chủ yếu nào đó ở Đông Hải. Bài báo chỉ ra, việc trưng dụng đất để làm bến tàu có sơ hở, có ít báo nhiều, né tránh quy định pháp luật và chính sách liên quan. Trong quá trình di dời, lãnh đạo Đồng Hải không phải là nhân vật tốt đẹp gì, dùng một số thủ đoạn bất hợp pháp với cư dân. Trừ những điều đó ra, bài báo còn mập mở chỉ ra sự giao dịch ngầm sâu hơn ẩn chứa trong đó.
Quai hàm Thai Duy Thanh bành lên, hai mắt phun lửa phẫn nộ, tựa hồ còn mang chút sợ hãi.
Cái bến tàu này là do hắn làm khi còn là bí thư Đông Hải, người trung gian là Cao Kính Hán, từ lúc lập hạng mục cho tới lúc hoàn thành đi vào sử dụng, thời gian khá dài, khi còn đang kiến thiết thì Thai Duy Thanh thăng lên làm phó tỉnh trưởng, nhưng vẫn chỉ đạo công tác kiến thiết. Có thể nói từ đầu tới đuôi, cơ bản là do một tay hắn làm.
Hiện giờ người ta chọc nó ra, hơn nữa tựa hồ còn biết nhiều nội tình, chắc chắn phải có huyền cơ ở đây.
Thai Duy Thanh đặt tờ báo xuống, đưa tay lau mặt, lại lấy những tờ báo khác lên xem, đó là những tở báo có sức ảnh hưởng lớn, cũng chuyển tải bài báo của Thiên Nam Thời Sự. Đây không phải là chuyện báo chí bình thường, thong thường loại chuyện có thể tạo nên ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa liên quan tới một tỉnh trưởng, các tờ báo khác sẽ thận trọng, không đi chuyển tải bài viết của "thứ dị loại" như Thiên Nam Thời Sự.
Hiện giờ lại có không ít báo chuyển tái, hơn 9 tờ, thậm chí nhiều hơn số bài báo chuyển tải chuyện "Tiềm Châu bán gia sản".
Gậy ông đập lưng ông.
Không chỉ Thai Duy Thanh và thế lực của hắn mới có thể nắm truyền thông trong tay, bên phía đối phương càng nắm trong tay nhiều báo chí truyền thông hơn.
Đầu óc Thai Duy Thanh lùng bùng, trước mắt hiện lên vẻ mặt ngạo mạn của Liễu Tuấn.
Không còn gì phải nghi ngờ, Liễu Tuấn đã triển khai phản công toàn diện, hơn nữa rõ ràng là đã được thế lực lớn phía sau ủng hộ, nếu không bằng vào một mình Liễu Tuấn, không thế khống chế nhiều báo chí như vậy.
Những việc làm của mình sẽ khiến Liễu Tuấn và thế lực sau lưng phản công, đó là điều Thai Duy Thanh dự đoán trước, hắn cũng đã chuẩn bị ứng phó rồi, không ngờ điểm Liễu Tuấn chọn tập kích lại là bến tàu ở Đông Hải.
Thai Duy Thanh lấy làm lạ, Liễu Tuấn sao có thể lấy được những tin tức mật này, thân tín của mình chắc chắn không thể tiết lộ, vậy chỉ có thể là bên tập đoàn nhà họ Từ thôi! Không ngờ Liễu Tuấn còn có thể thâm nhập vào bên đó sao?
Thai Duy Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Hắn không thể khẳng định.
Thai Duy Thanh lại đưa tay ra lau mặt, rồi day huyệt thái dương, chiếc điện thoại báo mật đột nhiên vang lên.
- A lô, tôi là Thai Duy Thanh đây.
Vừa cấm lấy ống nghe Thai Duy Thanh liền khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí mang theo chút thân thiết, biến thành "thị trưởng thân dân" trong lời đồn.
- Duy Thanh, là tôi!
Bên kia là giọng của Cao Kính Hán phó phố trưởng bộ an ninh quốc gia, Cao Kính Hán và Thai Duy Thanh là bạn học, tình cảm sâu sắc, vì quan hệ này mà Thai Duy Thanh mới có sĩ đồ thênh thang, đi thẳng vào vòng hạch tâm của nhà họ Cao.
- Kính Hán à?
Thai Duy Thanh không che dấu sự ngạc nhiên của mình, dưới tình huống bình thường, Cao Kính Hán không ọi điện cho hắn trong giờ làm việc, hai người đều trao đổi ngoài giờ, dù sao công tác của hai bên không có liên quan mấy.
- Duy Thanh, bên kia rất bất mãn rồi. Trung kỷ ủy và chính pháp ủy thu được rất nhiều thư tố cáo về bến tàu Đông Hải, tố cáo bằng tên thật.
Cao Kính Hán giọng trầm thấp, nói ngắn gọn, rất phù hợp với công việc của hắn.
Thai Duy Thanh cả kinh:
- Tố cáo bằng tên thật? Ai?
- Cán bộ Đông Hải, còn cả người trong tập đoàn họ Từ...
Cao Kinh Hán đọc ra hai cái tên, Thai Duy Thanh lập tức trở nên căng thẳng, hai người này một là cấp dưới hắn từng khá tín nhiệm, một là giám đốc hạng mục kiến thiết bến tàu của tập đoàn h Từ, hai người này nắm rõ nội tình như lòng bàn tay, không ngờ bọn họ lại đi tố cáo, làm Thai Duy Thanh nghĩ không ra lý do.
Có điều, con người ta phản bội có rất nhiều lý do, chỉ cần đủ lợi là được, mà bên kia rõ ràng có thể ra bất kỳ giá nào.
Cao Kính Hán cũng biết sự đả kích việc này gây ra với Thái Duy Thanh, trong điện thoại giữ im lặng một lúc để Thai Duy Thanh tiêu hóa được tin tức này rồi mới nói:
- Trung kỷ ủy đã mở hội nghị thảo luận phạm vi nhỏ, còn Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động gì.
Cao Kính Hán không nói cuộc họp của Trung kỷ ủy kết quả thế nào, đoán chừng không lạc quan, còn bên Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động, có lẽ người ta đang chờ thời cơ tốt nhất.
Nhưng đó không phải toàn bộ nội dung cuộc điện thoại của Cao Kinh Hàn, lời nói tiếp theo càng làm Thai Duy Thanh kinh sợ
/2140
|