Nhân viên làm việc ờ tòa nhà khu ủy khu Nam Than đột nhiên trở nên cẩn thận, đi đứng nói chuyện đều khẽ khàng, mọi người thi thoàng liếc mắt về chiếc xe số một và số hai thành ủy đỗ cách đó không xa.
Cả bí thư lẫn thị trưởng cùng tới, làm sao bảo mọi người không lo sợ?
Trong phòng khách khu ủy, tạm thời dùng làm phòng đàm phán, có Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, còn đám Cừu Dụng Chi, Phan Tri Nhân không có mặt.
Đó là do Liễu Tuấn quyết định.
Hàn Húc hơi ngạc nhiên vì quyết định này của Liễu Tuấn theo, theo lý mà nói chuyện này Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi có mặt là hoàn toàn hợp lý, không biết vì sao Liễu Tuấn lại bảo hai bọn họ lui ra.
Trên mặt Lạc Vĩ Phong luôn mang theo thái độ ngạo nghễ.
Đầu tư một trăm triệu không phải là trò đùa, khi đó ở trong nước xí nghiệp có thể đầu tư 10 tỷ có thể gọi là lông phượng sừng lân, Lạc Vĩ Phong đúng là có tư cách kiêu ngạo.
Nhưng Liễu Tuấn không tin.
Giám đốc của một công ty lớn có tài sản chục tỷ, Liễu Tuấn không thể chưa nghe tới, đôi khi một số ông chủ siêu cấp như thế còn nổi tiếng hơn cả bí thư tỉnh ủy.
Chỉ có điều Liễu Tuấn hiểu Hàn Húc là người làm việc chững chác, không phải là người bốc đồng. Nếu Lạc Vĩ Phong do hắn dẫn tới, thì có thể tin.
Vừa ngồi xuống, Hàn Húc bày ra thế "gia chủ" mời khách, đưa thuốc là cho Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, tạo ra không khí hài hòa thoải mái.
- Giám đốc Lạc có thể nói kế hoạch đầu tư cụ thể của ông không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Lạc Vĩ Phong liếc nhìn Hàn Húc một cái, rồi mới gật đầu nói:
- Được thôi.
Kế hoạch của Lạc Vĩ Phong là trên cơ sở xưởng thép của Tiềm Châu, xây dựng một công ti sắt thép cỡ lớn, bao gồm cả xưởng luyện thép, làm lạnh, đúc hình.v..v..v..
Căn cứ vào giới thiệu của Lạc Vĩ Phong, chỉ riêng sản lượng hàng năm đã có thể đạt tới năm trăm vạn tấn, đó là một kế hoạch khá lớn.
Liễu Tuấn vừa nghe vừa vận chuyển đầu óc tiến hành tính toán.
Nhắc tới tiền đồ hoành tráng này, khuôn mặt ngăm đen của Lạc Vũ Phong cũng hồng lên, hưng phấn nói:
- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, sau khi công ti xây dựng lên, ít nhất có thể cung cấp một vạn chỗ làm việc, mỗi năm nộp thuế cho Tiềm Châu trên 300 triệu..
Hàn Húc cũng trở nên kích động.
Đây là một chuyện cực kỳ lớn, giả sử có thể vận hành thành công, là cú hích lớn cho kinh tế Tiềm Châu, bất kể là tổng lượng GDP, hay là tăng gia tỉ trọng công nghiệp, đều có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.
Hàn Húc hưng phấn hỏi:
- Thị trưởng thấy thế nào?
Liễu Tuấn cười nói:
- Giám đốc Lạc, theo kế hoạch của ông thì mười tỷ là không đủ ít nhất phải đầu từ từ 20 đến 25 tỷ, quý công ty có thể đáp ứng được quy mô đầu tư này không?
Liễu Tuấn có thể khẳng định hiện giờ trong nước không một xí nghiệp nào có thể gánh vác được đầu tư 25 tỷ, cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có thực lực này. Công ty Đằng Phi hiện giờ lên thị trường cổ phiếu thành công vào mấy năm trước, dựa vào năng lực thu gom tài chính, tổn tải Liễu Tuấn đoán chừng không thể quá 50 tỷ.
Vào năm 1999 đó là con số khủng khiếp vô cùng rồi.
Khắp cả nước trừ tập đoàn tài chính cho Xảo Nhi thống lĩnh, không có xí nghiệp dân doanh thứ hai nào có quy mô như vậy.
Cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có năng lực một lần đầu tư 25 tỷ xây dựng cái gọi là công ty liên hợp sắt thép. Có lẽ chỉ tập đoàn của Xảo Nhi mới có năng lực này.
Giả sử Lạc Vĩ Phong có thể lấy ra được 25 tỷ mà trước đó Liễu Tuấn lại không hề hay biết tới hắn, thì quá vô lý! Y ở trong thể chế có lẽ không biết tới nhân vật danh tiếng trên thương trường lắm, nhưng Xảo Nhi, Hắc Tử và Liễu Triệu Ngọc phỉa nhắc tới với y, dù sao một công ty có thực lực hơn cả công ty Đằng Phi là không phải chuyện đùa.
Một công ty lớn như vậy, ắt phải trải qua một quá trình tích lũy lâu dài, dựa vào khả năng tiên tri của Liễu Tuấn, có sự trợ giúp khủng bố của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp, mà mất 20 năm, công ty Đằng Phi cũng chưa đạt được tới trình độ quăng một phát ra 25 tỷ.
Lạc Vĩ Phong là ai mà có thể thình lình chui ra, vượt qua cả công ty Đằng Phi?
Hơn nữa qua tiếp xúc, Liễu Tuấn phát hiện ra vị giám đốc Lạc này cho dù vẻ ngoài bất phàm, nhưng bản chất giàu xổi không che dấu được, cái khí thể trầm ổn ẩn phát từ tận bên trong, không thể giả vờ được.
Nghe Liễu Tuấn chất vấn, Lạc Vĩ Phong hơi biến sắc, nói với vẻ không vui:
- Liễu thị trưởng, vấn đề tài chính ngài không cần bận tâm, Tiềm Châu chỉ cần cung cấp chính sách và đất đai, còn các chuyện khác để tôi giải quyết.
Liễu Tuấn liếc hắn một cái, vẻ mặt dần trở nên nghiêm khắc:
- Giám đốc Lạc cần chúng tôi cung cấp chính sách gì?
- Ha ha, Liễu thị trưởng, con người tôi không thích ưu đãi đặc thù, thành phố các vị có thể cung cấp chính sách ưu đãi như các xí nghiệp khác là được. Công ty Vĩ Phong chúng tôi không cần hưởng thụ ưu đãi gì, công bằng hợp lý mà. Đương nhiên một số văn bản, giấy tờ cần phê duyệt của tỉnh và thành phố cần các vị đi làm. Tôi nghĩ vấn đề này với Hàn bí thư và Liễu thị trưởng không phải là khó khăn gì chứ?
Lạc Vĩ Phong đón ánh mắt của Liễu Tuấn, không chút né tránh, thậm chí còn có chút khiêu chiến.
Hắn là người quen của Hàn Húc biết quan hệ của Hàn Húc trong cơ quan quốc gia, chỗ giấy tờ này với các lãnh đạo thành phố khác thì khó chứ với Hàn Húc thì dễ như trở bàn tay.
Huống chí còn có công tử của phó thủ tướng ở đây.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Muốn có được số giấy tờ này không phải dễ, nhà nước đang tiến hành ổn định vĩ mô, việc kiến thiết và xây dựng cơ sở quy mô lớn đều là đối tượng cần ổn định.
Lạc Vĩ Phong tức thì cau mày nhìn sang Hàn Húc.
Nụ cười trên mặt Hàn Húc đã không còn nữa, trầm giọng nói:
- Thị trưởng có được số giấy tờ này đúng là hơi khó, nhưng chuyện do người làm mà. Trên thế giới này không chuyện gì là không thể.
Liễu Tuấn khẽ cau mày, y biết Hàn Húc đang nghĩ cái gì.
Tình cảnh hiện giờ của Hàn Húc chẳng ra sao, dù hắn có Cù Hạo Cẩm ra sức ủng hộ, nhưng cán bộ Tiềm Châu nhất là thành viên hai ban chính phủ và thành ủy ủng hộ hắn không nhiều. Cù Hạo Cẩm tựa hồ cũng gặp phải áp lực nào đó ở cao tầng, đối với vấn đề ở Tiềm Châu rất chú ý lời ăn tiếng nói, không tùy tiện tỏ thái độ.
Thái độ của Cù Hạo Cẩm đột nhiên trở nên mập mờ, làm áp lực của Hàn Húc tăng vọt.
Ngược lại Liễu Tuấn từ khi trúng tuyển với tỉ lệ phiếu cao, tỏ ra hết sức uy thế, đứng nói công tác chủ đạo chính phủ, Hàn Húc căn bản không nhúng tay vào được, dù sử dụng cán bộ cũng thường thường cũng do Liễu Tuấn là chính, như bổ nhiệm Phan Tri Nhân, trong lòng Hàn Húc không hài lòng. Hắn biết Phan Tri Nhân là thư ký đầu tiên của Liễu Tuấn, là thân tín trong thân tín. Phan Tri Nhân chấp chính khu Nam Than, tức là căn bản về sau khu này không dính líu gì tới Hàn bí thư cả.
Hàn Húc còn chưa kịp bố cục, Liễu Tuấn đã bắt đầu chủ động tấn công.
Chính vì thế khi Liễu Tuấn và hắn trao đổi việc này, Hàn Húc trầm ngâm không nói, không trả lời rõ ràng. Hắn hi vọng Liễu Tuấn giữ đúng cương vị, không vươn tay quá dài. Không ngờ Liễu Tuấn mặc kệ hắn có vui hay không, đưa thẳng lên cuộc họp bí thư, Lê Mẫn Trung và Yêu Hải Anh lập tức hùa theo, Hàn Húc phải đồng ý.
Hắn không dám đưa lên thường ủy, tranh mâu thuẫn công khai hóa, tự chuốc lấy nhục.
Trong văn phòng bí thư đóng cửa thảo luận, mà truyền ra ngoài cũng là bí thư thị trưởng "đồng tâm hiệp lực", miễn cưỡng giữ được thể diện. Hàn Húc hiểu rõ, trong thời gian ngắn hắn khó xoay chuyển được cục diện này, trừ khi tỉnh ủy cưỡng ép điều chỉnh ban thường ủy Tiềm Châu.
Có điều Cù Hạo Cẩm tựa hồ tạm thời không có cái ý này, ông ta và Thai Duy Thanh không hẹn mà cùng chọn thái độ "quan sát" với Tiềm Châu. Liễu Tuấn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, tranh thủ thời gian này, quyết đoán ra tay chèn ép không gian của Hàn Húc, bản mặt "ngang ngược" lộ rõ không sót chút nào.
Thấy khó có thể chống đỡ được, Hàn Húc nghĩ con đường khác, đưa công ty Vĩ Phong tới. Giả sử hạng mục này thành công, chắc chắn thế của Hàn Húc tăng lên không ít, mà từ mức độ nào đó mà nói, hắn nắm mạch màu tài chính thành phố trong tay, có công cụ khống chế ngược lại Liễu Tuấn. Hơn nữa Liễu Tuấn trừ thân phận ra, còn có chính tích nổi trội, được công nhận là cao thủ kinh tế, Hàn Húc muốn ở phương diện này sánh ngang với Liễu Tuấn.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn rõ ràng không hoan nghênh Lạc Vĩ Phong tới đầu tư, cho dù Liễu Tuấn có nói bao nhiêu lý do đường hoàng, trong mắt Hàn Húc, tất cả chỉ vì, ghen tỵ.
Quá hẹp hòi.
Liễu Tuấn nói ngắn gọn:
- Bí thư, chuyện này phải thận trọng, dù sao quy mô quá lớn, đón chứng chỉ riêng thủ tục chẳng được tỉnh phê duyệt, càng chưa nói tới phê duyệt hạng mục khác, rất khó đấy.
Lạc Vĩ Phong nhìn Liễu Tuấn, vừa tức tối vừa châm chọc.
Đầu tư 10 tỷ, có ai chẳng khóc lóc xin hắn tới? Vậy mà Liễu Tuấn lại coi nó như cục nợ. Đúc là không thể tin nổi, cho dù Liễu Tuấn không hòa hợp với Hàn Húc, cũng không cần làm lộ liễu như thế.
Hàn Húc nghiêm mặt nói:
- Liễu thị trưởng, hạng mục này nếu như thành công, Tiềm Châu chúng ta sẽ hưởng lợi vô cùng.
Liễu Tuấn không mảy may lay chuyển, lạnh nhạt nói:
- Hàn bí thư, nếu như hạng mục này thành công, thì đó là bắt đầu tai họa của Tiềm Châu chúng ta
Cả bí thư lẫn thị trưởng cùng tới, làm sao bảo mọi người không lo sợ?
Trong phòng khách khu ủy, tạm thời dùng làm phòng đàm phán, có Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, còn đám Cừu Dụng Chi, Phan Tri Nhân không có mặt.
Đó là do Liễu Tuấn quyết định.
Hàn Húc hơi ngạc nhiên vì quyết định này của Liễu Tuấn theo, theo lý mà nói chuyện này Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi có mặt là hoàn toàn hợp lý, không biết vì sao Liễu Tuấn lại bảo hai bọn họ lui ra.
Trên mặt Lạc Vĩ Phong luôn mang theo thái độ ngạo nghễ.
Đầu tư một trăm triệu không phải là trò đùa, khi đó ở trong nước xí nghiệp có thể đầu tư 10 tỷ có thể gọi là lông phượng sừng lân, Lạc Vĩ Phong đúng là có tư cách kiêu ngạo.
Nhưng Liễu Tuấn không tin.
Giám đốc của một công ty lớn có tài sản chục tỷ, Liễu Tuấn không thể chưa nghe tới, đôi khi một số ông chủ siêu cấp như thế còn nổi tiếng hơn cả bí thư tỉnh ủy.
Chỉ có điều Liễu Tuấn hiểu Hàn Húc là người làm việc chững chác, không phải là người bốc đồng. Nếu Lạc Vĩ Phong do hắn dẫn tới, thì có thể tin.
Vừa ngồi xuống, Hàn Húc bày ra thế "gia chủ" mời khách, đưa thuốc là cho Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, tạo ra không khí hài hòa thoải mái.
- Giám đốc Lạc có thể nói kế hoạch đầu tư cụ thể của ông không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Lạc Vĩ Phong liếc nhìn Hàn Húc một cái, rồi mới gật đầu nói:
- Được thôi.
Kế hoạch của Lạc Vĩ Phong là trên cơ sở xưởng thép của Tiềm Châu, xây dựng một công ti sắt thép cỡ lớn, bao gồm cả xưởng luyện thép, làm lạnh, đúc hình.v..v..v..
Căn cứ vào giới thiệu của Lạc Vĩ Phong, chỉ riêng sản lượng hàng năm đã có thể đạt tới năm trăm vạn tấn, đó là một kế hoạch khá lớn.
Liễu Tuấn vừa nghe vừa vận chuyển đầu óc tiến hành tính toán.
Nhắc tới tiền đồ hoành tráng này, khuôn mặt ngăm đen của Lạc Vũ Phong cũng hồng lên, hưng phấn nói:
- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, sau khi công ti xây dựng lên, ít nhất có thể cung cấp một vạn chỗ làm việc, mỗi năm nộp thuế cho Tiềm Châu trên 300 triệu..
Hàn Húc cũng trở nên kích động.
Đây là một chuyện cực kỳ lớn, giả sử có thể vận hành thành công, là cú hích lớn cho kinh tế Tiềm Châu, bất kể là tổng lượng GDP, hay là tăng gia tỉ trọng công nghiệp, đều có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.
Hàn Húc hưng phấn hỏi:
- Thị trưởng thấy thế nào?
Liễu Tuấn cười nói:
- Giám đốc Lạc, theo kế hoạch của ông thì mười tỷ là không đủ ít nhất phải đầu từ từ 20 đến 25 tỷ, quý công ty có thể đáp ứng được quy mô đầu tư này không?
Liễu Tuấn có thể khẳng định hiện giờ trong nước không một xí nghiệp nào có thể gánh vác được đầu tư 25 tỷ, cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có thực lực này. Công ty Đằng Phi hiện giờ lên thị trường cổ phiếu thành công vào mấy năm trước, dựa vào năng lực thu gom tài chính, tổn tải Liễu Tuấn đoán chừng không thể quá 50 tỷ.
Vào năm 1999 đó là con số khủng khiếp vô cùng rồi.
Khắp cả nước trừ tập đoàn tài chính cho Xảo Nhi thống lĩnh, không có xí nghiệp dân doanh thứ hai nào có quy mô như vậy.
Cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có năng lực một lần đầu tư 25 tỷ xây dựng cái gọi là công ty liên hợp sắt thép. Có lẽ chỉ tập đoàn của Xảo Nhi mới có năng lực này.
Giả sử Lạc Vĩ Phong có thể lấy ra được 25 tỷ mà trước đó Liễu Tuấn lại không hề hay biết tới hắn, thì quá vô lý! Y ở trong thể chế có lẽ không biết tới nhân vật danh tiếng trên thương trường lắm, nhưng Xảo Nhi, Hắc Tử và Liễu Triệu Ngọc phỉa nhắc tới với y, dù sao một công ty có thực lực hơn cả công ty Đằng Phi là không phải chuyện đùa.
Một công ty lớn như vậy, ắt phải trải qua một quá trình tích lũy lâu dài, dựa vào khả năng tiên tri của Liễu Tuấn, có sự trợ giúp khủng bố của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp, mà mất 20 năm, công ty Đằng Phi cũng chưa đạt được tới trình độ quăng một phát ra 25 tỷ.
Lạc Vĩ Phong là ai mà có thể thình lình chui ra, vượt qua cả công ty Đằng Phi?
Hơn nữa qua tiếp xúc, Liễu Tuấn phát hiện ra vị giám đốc Lạc này cho dù vẻ ngoài bất phàm, nhưng bản chất giàu xổi không che dấu được, cái khí thể trầm ổn ẩn phát từ tận bên trong, không thể giả vờ được.
Nghe Liễu Tuấn chất vấn, Lạc Vĩ Phong hơi biến sắc, nói với vẻ không vui:
- Liễu thị trưởng, vấn đề tài chính ngài không cần bận tâm, Tiềm Châu chỉ cần cung cấp chính sách và đất đai, còn các chuyện khác để tôi giải quyết.
Liễu Tuấn liếc hắn một cái, vẻ mặt dần trở nên nghiêm khắc:
- Giám đốc Lạc cần chúng tôi cung cấp chính sách gì?
- Ha ha, Liễu thị trưởng, con người tôi không thích ưu đãi đặc thù, thành phố các vị có thể cung cấp chính sách ưu đãi như các xí nghiệp khác là được. Công ty Vĩ Phong chúng tôi không cần hưởng thụ ưu đãi gì, công bằng hợp lý mà. Đương nhiên một số văn bản, giấy tờ cần phê duyệt của tỉnh và thành phố cần các vị đi làm. Tôi nghĩ vấn đề này với Hàn bí thư và Liễu thị trưởng không phải là khó khăn gì chứ?
Lạc Vĩ Phong đón ánh mắt của Liễu Tuấn, không chút né tránh, thậm chí còn có chút khiêu chiến.
Hắn là người quen của Hàn Húc biết quan hệ của Hàn Húc trong cơ quan quốc gia, chỗ giấy tờ này với các lãnh đạo thành phố khác thì khó chứ với Hàn Húc thì dễ như trở bàn tay.
Huống chí còn có công tử của phó thủ tướng ở đây.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Muốn có được số giấy tờ này không phải dễ, nhà nước đang tiến hành ổn định vĩ mô, việc kiến thiết và xây dựng cơ sở quy mô lớn đều là đối tượng cần ổn định.
Lạc Vĩ Phong tức thì cau mày nhìn sang Hàn Húc.
Nụ cười trên mặt Hàn Húc đã không còn nữa, trầm giọng nói:
- Thị trưởng có được số giấy tờ này đúng là hơi khó, nhưng chuyện do người làm mà. Trên thế giới này không chuyện gì là không thể.
Liễu Tuấn khẽ cau mày, y biết Hàn Húc đang nghĩ cái gì.
Tình cảnh hiện giờ của Hàn Húc chẳng ra sao, dù hắn có Cù Hạo Cẩm ra sức ủng hộ, nhưng cán bộ Tiềm Châu nhất là thành viên hai ban chính phủ và thành ủy ủng hộ hắn không nhiều. Cù Hạo Cẩm tựa hồ cũng gặp phải áp lực nào đó ở cao tầng, đối với vấn đề ở Tiềm Châu rất chú ý lời ăn tiếng nói, không tùy tiện tỏ thái độ.
Thái độ của Cù Hạo Cẩm đột nhiên trở nên mập mờ, làm áp lực của Hàn Húc tăng vọt.
Ngược lại Liễu Tuấn từ khi trúng tuyển với tỉ lệ phiếu cao, tỏ ra hết sức uy thế, đứng nói công tác chủ đạo chính phủ, Hàn Húc căn bản không nhúng tay vào được, dù sử dụng cán bộ cũng thường thường cũng do Liễu Tuấn là chính, như bổ nhiệm Phan Tri Nhân, trong lòng Hàn Húc không hài lòng. Hắn biết Phan Tri Nhân là thư ký đầu tiên của Liễu Tuấn, là thân tín trong thân tín. Phan Tri Nhân chấp chính khu Nam Than, tức là căn bản về sau khu này không dính líu gì tới Hàn bí thư cả.
Hàn Húc còn chưa kịp bố cục, Liễu Tuấn đã bắt đầu chủ động tấn công.
Chính vì thế khi Liễu Tuấn và hắn trao đổi việc này, Hàn Húc trầm ngâm không nói, không trả lời rõ ràng. Hắn hi vọng Liễu Tuấn giữ đúng cương vị, không vươn tay quá dài. Không ngờ Liễu Tuấn mặc kệ hắn có vui hay không, đưa thẳng lên cuộc họp bí thư, Lê Mẫn Trung và Yêu Hải Anh lập tức hùa theo, Hàn Húc phải đồng ý.
Hắn không dám đưa lên thường ủy, tranh mâu thuẫn công khai hóa, tự chuốc lấy nhục.
Trong văn phòng bí thư đóng cửa thảo luận, mà truyền ra ngoài cũng là bí thư thị trưởng "đồng tâm hiệp lực", miễn cưỡng giữ được thể diện. Hàn Húc hiểu rõ, trong thời gian ngắn hắn khó xoay chuyển được cục diện này, trừ khi tỉnh ủy cưỡng ép điều chỉnh ban thường ủy Tiềm Châu.
Có điều Cù Hạo Cẩm tựa hồ tạm thời không có cái ý này, ông ta và Thai Duy Thanh không hẹn mà cùng chọn thái độ "quan sát" với Tiềm Châu. Liễu Tuấn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, tranh thủ thời gian này, quyết đoán ra tay chèn ép không gian của Hàn Húc, bản mặt "ngang ngược" lộ rõ không sót chút nào.
Thấy khó có thể chống đỡ được, Hàn Húc nghĩ con đường khác, đưa công ty Vĩ Phong tới. Giả sử hạng mục này thành công, chắc chắn thế của Hàn Húc tăng lên không ít, mà từ mức độ nào đó mà nói, hắn nắm mạch màu tài chính thành phố trong tay, có công cụ khống chế ngược lại Liễu Tuấn. Hơn nữa Liễu Tuấn trừ thân phận ra, còn có chính tích nổi trội, được công nhận là cao thủ kinh tế, Hàn Húc muốn ở phương diện này sánh ngang với Liễu Tuấn.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn rõ ràng không hoan nghênh Lạc Vĩ Phong tới đầu tư, cho dù Liễu Tuấn có nói bao nhiêu lý do đường hoàng, trong mắt Hàn Húc, tất cả chỉ vì, ghen tỵ.
Quá hẹp hòi.
Liễu Tuấn nói ngắn gọn:
- Bí thư, chuyện này phải thận trọng, dù sao quy mô quá lớn, đón chứng chỉ riêng thủ tục chẳng được tỉnh phê duyệt, càng chưa nói tới phê duyệt hạng mục khác, rất khó đấy.
Lạc Vĩ Phong nhìn Liễu Tuấn, vừa tức tối vừa châm chọc.
Đầu tư 10 tỷ, có ai chẳng khóc lóc xin hắn tới? Vậy mà Liễu Tuấn lại coi nó như cục nợ. Đúc là không thể tin nổi, cho dù Liễu Tuấn không hòa hợp với Hàn Húc, cũng không cần làm lộ liễu như thế.
Hàn Húc nghiêm mặt nói:
- Liễu thị trưởng, hạng mục này nếu như thành công, Tiềm Châu chúng ta sẽ hưởng lợi vô cùng.
Liễu Tuấn không mảy may lay chuyển, lạnh nhạt nói:
- Hàn bí thư, nếu như hạng mục này thành công, thì đó là bắt đầu tai họa của Tiềm Châu chúng ta
/2140
|