- Chào... Chú Liễu.
Cố Khải Tú gọi câu "chú Liễu" này rất ngượng mồm, mặt đỏ bừng, người trước mắt thực sự lớn hơn hắn chẳng được mấy tuổi.
Thấy dáng vẻ lúng túng của Cố Khải Tú, Dư Đan cười khanh khách, làm hắn đỏ mặt tía tai, hận không có cái lỗ mà chui xuống.
Liễu Tuấn mỉm cười liếc nhìn Dư Đan một cái, cô vội đưa tay che miệng, nhưng không giấu được bờ vai rung rinh, càng làm người ta hoa mắt, khiến mấy sinh viên đi qua ghé mắt nhìn, không biết vì sao hoa khôi lại vui như thế. Dù biết Dư Đan không phải là mỹ nhân băng giá, nhưng trong đám nữ sinh xinh đẹp, cũng hết sức kiêu ngạo, phong phạm đại gia, thêm vào dung nhan kiều diễm và vóc người mỹ diệu, làm vô số nam sinh điên đảo.
Chẳng lẽ nam nhân cao lớn kia là bạn trai của Dư Đan.
Tuy nói dáng vẻ khí độ của Liễu Tuấn không giống sinh viên, nhưng trường học ngày nay sớm đã khác xưa rồi, những nữ sinh đại học, không chỉ có bạn học theo đuổi, mà cả đại gia bên ngoài xu nịnh, càng khỏi nói "mầm họa" cực đỉnh như Dư Đan.
Một số sinh viên biết chút chuyện không vội rời đi, đứng từ xa xem trò vui, bọn họ biết Cố Khải Tú và Dư Đan khá thân thiết hơn so với bạn bè thông thường một chút. Cố Khải Tú là một trong số "nhị thế tổ" nổi danh ở Nam Phương, vừa có tiền lại có thế lực, hiện giờ gặp phải "tình địch", nói không chừng có trò hay để xem.
Cố Khải Tú vội nói với Dư Đan.
- Vậy Dư Đan, cùng đi ăn cơm nhé.
- Lại tới cái khách sạn Nam Thiên kia à?
Dư Đan bĩu môi, vẻ mặt tựa hồ có chút coi thường.
Mỗi lần Dư Đan lộ ra vẻ "coi thường" này, đều làm Cố Khải Tú vừa buồn nản vừa tò mò. Nói ra thì khách sạn Nam Thiên là khách sạn 5 sao sớm nhất ở thành phố Nam Phương, năm xưa là nơi sang trọng nhất ở Nam Phương, cùng với thành phố Nam Phương thay đổi từng ngày, những khách sạng xa hoa mọc lên như nấm, khách sạn Nam Phương không còn thế độc quyền nữa, những nơi ăn chơi giải trí cao cấp hơn có rất nhiều. Nhưng nói thế nào cũng không tới mức bị Dư Đan coi thường như thế chứ?
Đó là khách sạn 5 sao đây, mà nhìn thái độ Dư Đan coi nó giống như một quan ăn bên đường.
Dư Đan sống rất kín đáo, các bạn học không ai biết cô có lai lịch ra sao, trang phục tuy không nghèo nàn, cũng chẳng lấp lánh vàng bạc, chẳng giống vẻ có tiền, sao lại coi thường khách sạn 5 sao?
Hắn mà biết khách sạn Thu Thủy là do nhà Dư Đan mở thì càng ngạc nhiên.
- Được được, không tới khách sạn Nam Thiên, tới CLB Trường Thành được không?
Nghe giọng điệu của Dư Đan, không phán đối ăn cơm cùng mình, Cố Khải Tú chỉ buồn một thoáng là vứt bén ra sau đầu, lộ vẻ hưng phấn. Mọi người nói Dư Đan đối xử với hắn khác với nam sinh khác, Cố Khải Tú thì lại biết, Dư Đan đồng ý ăn cơm với hắn một lần là "kỳ tích" rồi, xem ra hôm nay tâm tình Dư Đan không tệ.
Còn về vì sao, Cố Khải Tú đoán quá nửa không phải vì hắn, mà là vì "chú Liễu". Người này là chú của Dư Đan thật sao? Cố Khải Tú rất nghi, chú gì mà lại họ Liễu? Xem ra không phải là chú ruột, rất có khả năng là chỉ gọi "chú" thôi, loại quan hệ "chú cháu" này không an toàn, có thể biến thành quan hệ "anh em" bất kỳ lúc nào.
Chỉ có điều tình hình hiện giờ chưa rõ, Cố Khải Tú không dám công khai chất vấn, vẫn giữ thái độ cung kính với "chú Liễu". Chẳng may hai người này có quan hệ huyết thống thật, mình hồ đồ đắc tội thì nguy to.
- Chú thấy thế nào?
Dư Đan không tỏ thái độ, quay đầu nói:
- Hay là một lát nữa mời cả dì đưa Nhạc Nhạc tới?
Ý của Dư Đan là muốn y và Lương Xảo cùng "tham mưu" cho cô rồi, Lương Thiếu Lan và Dư Quốc Huân định cư ở Bảo Châu, để tiện chăm sóc hai vợ chồng Lương Quốc Thành. Dư Đan một mình học ở Nam Phương, Lương Xảo thành người thân nhất.
Xem ra Dư Đan có thiện cảm với Cố Khải Tú.
Liễu Tuấn gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Tiểu Cố , lệnh tôn là Cố Đồng Huy của tập đoàn Nam Thiên à?
Cố Khải Tú giật mình, nhìn Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng.. Chú Liễu và phụ thân cháu quen nhau.
Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.
Thế giới thật là nhỏ, không ngờ con gái chị Thiếu Lan và con trai Cố Đồng Huy là bạn học, ba anh em nhà họ Cố , Liễu Tuấn có ấn tượng nhất với người thứ hai Cố Đồng Huy, còn tên thứ Cố Khải, mười năm trước khi Liễu Tuấn là sinh viên còn hoàn toàn chẳng để trong lòng, hiện giờ là thị trưởng rồi, còn để loại người như Cố Khải vào mắt sao?
Anh cả nhà họ Cố là Cố Hướng Đồng năm xưa là thường vụ phó thị trưởng, sĩ đồ chẳng có tiến bộ mấy, trong tỉnh D thế cục biến đổi khôn lường, vì chọn nhầm phe mà bị cho làm phó chủ tịch chính hiệp để dưỡng lão rồi. Năm xưa xung đột với Liễu Tuấn, Cố Hướng Đồng nhận ra thực lực siêu cường sau lưng Liễu Tuấn, thái độ thay đổi hẳn, vô cùng chiếu cố cho địa ốc Hoa Hưng, vì thế quan hệ mọi người không tệ, Liễu Tuấn cũng biết qua về tình hình của Cố Hướng Đồng, tất nhiên chỉ là sơ sơ thôi, y đã rời khỏi Nam Phương bao năm, với quyền quý địa phương như nhà họ Cố không chú ý mấy.
Cố Khải Tú đẹp trai dụt dè chẳng giống gì Cố Khải Tú giỏi giang xốc vác. Với Liễu Tuấn, nếu Dư Đan thích Cố Khải Tú thật, y thích cái tính cách hiện giờ của Cố Khái Tú hơn, chứ nếu là loại lọc lõi khôn khéo thì chẳng ưa. Còn về tiền, với Dư Đan và Cố Khải Tú đều không phải là vấn đề.
Thấy Liễu Tuấn không trả lời, Cố Khải Tú cũng không truy cứu. Hiện giờ toàn bộ tâm tư của hắn đặt trên người Dư Đan hết rồi, hơn nữa cha hắn và tập đoàn Nam Thiên cực kỳ nổi tiếng ở đây, Liễu Tuấn có biết cũng là bình thường.
- Vậy.. Chú Liễu, Dư Đan, chúng ta đi nhé? Cháu có xe...
Cố Khải Tú ân cần mời, không bị "mỹ sắc" làm mê muội, vẫn đặt "chú Liễu" lên trên.
Liễu Tuấn gật đầu, càng thêm có thiện cảm với Cố Khải Tú, xem ra vị Cố công tử này không ngốc, xác định thân phận "chú Liễu" của y, để y không tiện tranh "bạn gái" với hắn.
Đang chuẩn bị lên đường thì một chiếc xe Jeep dùng biển quân đội phóng như điên tới, phanh gấp "két" một cái, làm Dư Đan và Cố Khải Tú giật mình, Liễu Tuấn cau mày lại.
Đây không phải đường phố mà là trường học, sinh viên giáo viên qua lại, mà chiếc xe này lái như xe xung kích, quá lỗ mãng, nhìn người trên xe cũng chẳng phải hạng lương thiện tử tế gì, quá nửa là hoàn khố nha nội.
Dùng một cái biển quân đội khoe khoang, chính là tác phong của đám hoàn khố.
- Dư Đan.
Trên xe hai tên thanh niên trẻ nhảy xuống, một tên gọi Dư Đan, thấy cảnh này, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đã một trái một phải áp sát, Liễu Tuấn liền ra hiệu ngăn họ lại.
Bình thường mà nói, sẽ không có ai gây bất lợi với Liễu thị trưởng trong sân trường đại học.
Nam thanh niên chào Dư Đan kia chừng 23 , 24 trông khá cao lớn đẹp trai, mặt mày cao ngạo bất cần đời, tựa hồ cho mình là nhân vật ghê gớm lắm. Làm người ta choáng là trong tay hắn cầm một bó hoa hồng lớn đỏ rực.
Nhìn là biết "tình địch" của Cố Khải Tú rồi.
Liễu Tuấn lắc đầu, dù y chỉ hơn đám Cố Khải Tú mấy tuổi, nhưng thực sự nhìn cảnh này như trò trẻ con.
Thấy tên thanh niên kia, Cố khải Tú biến sắc, gượng chào:
- Quách Phàm.
Quách Phàm chẳng để ý tới hắn, đi thẳng đến trước mặt Dư Đan, đưa bó hoa hồng lên, cười nói:
- Dư Đan, tặng cho em.
Dư Đan cau mày, chẳng những không nhận mà còn lùi lại một bước, không vui nói:
- Quách Phàm, anh thô tục thế? Bày cái trò tặng hoa hồng làm gì?
Cố Khải Tú hớn hở liếc mắt nhìn Quách Phàm.
Quách Phàm lộ vẻ tức giận, to tiếng:
- Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu đích thực, sao lại thô tục?
Du Đan chui mũi, càng tỏ ra khó chịu:
- Tôi nói thô tục là thô tục.. Ai mà thích cái tình yêu đích thực của anh, đi mà tặng người khác ấy..
Quách Phàm đã bao giờ bị lạnh nhạt như thế, mặt đò bừng bừng, trừng mắt nhìn Dư Đan.
Hắn tức, Dư Đan càng tức hơn, cô là hoa khôi cần không tranh cãi ở đại học Hoa Nam, thường này các chàng trai xun xoe xung quanh còn ít sao? Có ai không ra sức lấy lòng co? Tên Quách Phàm này ỷ cha làm quan, trong nhà có chút thế lực ngông cuồng cực độ.
- Này anh Phàm, cô em này kiêu thật đấy.
Một tên thanh niên bên cạnh Quách Phàm nói mát, tên này tuổi cũng đại khái như đám Cố Khải Tú, mặt đầy mụn nhọt, nhưng vóc dáng rất rắn chắc.
Dư Đan không để ý tới bọn họ, tiến tới một bước, khoác tay Liễu Tuấn, cười nói:
- Chú, chúng ta đi thôi
Cố Khải Tú gọi câu "chú Liễu" này rất ngượng mồm, mặt đỏ bừng, người trước mắt thực sự lớn hơn hắn chẳng được mấy tuổi.
Thấy dáng vẻ lúng túng của Cố Khải Tú, Dư Đan cười khanh khách, làm hắn đỏ mặt tía tai, hận không có cái lỗ mà chui xuống.
Liễu Tuấn mỉm cười liếc nhìn Dư Đan một cái, cô vội đưa tay che miệng, nhưng không giấu được bờ vai rung rinh, càng làm người ta hoa mắt, khiến mấy sinh viên đi qua ghé mắt nhìn, không biết vì sao hoa khôi lại vui như thế. Dù biết Dư Đan không phải là mỹ nhân băng giá, nhưng trong đám nữ sinh xinh đẹp, cũng hết sức kiêu ngạo, phong phạm đại gia, thêm vào dung nhan kiều diễm và vóc người mỹ diệu, làm vô số nam sinh điên đảo.
Chẳng lẽ nam nhân cao lớn kia là bạn trai của Dư Đan.
Tuy nói dáng vẻ khí độ của Liễu Tuấn không giống sinh viên, nhưng trường học ngày nay sớm đã khác xưa rồi, những nữ sinh đại học, không chỉ có bạn học theo đuổi, mà cả đại gia bên ngoài xu nịnh, càng khỏi nói "mầm họa" cực đỉnh như Dư Đan.
Một số sinh viên biết chút chuyện không vội rời đi, đứng từ xa xem trò vui, bọn họ biết Cố Khải Tú và Dư Đan khá thân thiết hơn so với bạn bè thông thường một chút. Cố Khải Tú là một trong số "nhị thế tổ" nổi danh ở Nam Phương, vừa có tiền lại có thế lực, hiện giờ gặp phải "tình địch", nói không chừng có trò hay để xem.
Cố Khải Tú vội nói với Dư Đan.
- Vậy Dư Đan, cùng đi ăn cơm nhé.
- Lại tới cái khách sạn Nam Thiên kia à?
Dư Đan bĩu môi, vẻ mặt tựa hồ có chút coi thường.
Mỗi lần Dư Đan lộ ra vẻ "coi thường" này, đều làm Cố Khải Tú vừa buồn nản vừa tò mò. Nói ra thì khách sạn Nam Thiên là khách sạn 5 sao sớm nhất ở thành phố Nam Phương, năm xưa là nơi sang trọng nhất ở Nam Phương, cùng với thành phố Nam Phương thay đổi từng ngày, những khách sạng xa hoa mọc lên như nấm, khách sạn Nam Phương không còn thế độc quyền nữa, những nơi ăn chơi giải trí cao cấp hơn có rất nhiều. Nhưng nói thế nào cũng không tới mức bị Dư Đan coi thường như thế chứ?
Đó là khách sạn 5 sao đây, mà nhìn thái độ Dư Đan coi nó giống như một quan ăn bên đường.
Dư Đan sống rất kín đáo, các bạn học không ai biết cô có lai lịch ra sao, trang phục tuy không nghèo nàn, cũng chẳng lấp lánh vàng bạc, chẳng giống vẻ có tiền, sao lại coi thường khách sạn 5 sao?
Hắn mà biết khách sạn Thu Thủy là do nhà Dư Đan mở thì càng ngạc nhiên.
- Được được, không tới khách sạn Nam Thiên, tới CLB Trường Thành được không?
Nghe giọng điệu của Dư Đan, không phán đối ăn cơm cùng mình, Cố Khải Tú chỉ buồn một thoáng là vứt bén ra sau đầu, lộ vẻ hưng phấn. Mọi người nói Dư Đan đối xử với hắn khác với nam sinh khác, Cố Khải Tú thì lại biết, Dư Đan đồng ý ăn cơm với hắn một lần là "kỳ tích" rồi, xem ra hôm nay tâm tình Dư Đan không tệ.
Còn về vì sao, Cố Khải Tú đoán quá nửa không phải vì hắn, mà là vì "chú Liễu". Người này là chú của Dư Đan thật sao? Cố Khải Tú rất nghi, chú gì mà lại họ Liễu? Xem ra không phải là chú ruột, rất có khả năng là chỉ gọi "chú" thôi, loại quan hệ "chú cháu" này không an toàn, có thể biến thành quan hệ "anh em" bất kỳ lúc nào.
Chỉ có điều tình hình hiện giờ chưa rõ, Cố Khải Tú không dám công khai chất vấn, vẫn giữ thái độ cung kính với "chú Liễu". Chẳng may hai người này có quan hệ huyết thống thật, mình hồ đồ đắc tội thì nguy to.
- Chú thấy thế nào?
Dư Đan không tỏ thái độ, quay đầu nói:
- Hay là một lát nữa mời cả dì đưa Nhạc Nhạc tới?
Ý của Dư Đan là muốn y và Lương Xảo cùng "tham mưu" cho cô rồi, Lương Thiếu Lan và Dư Quốc Huân định cư ở Bảo Châu, để tiện chăm sóc hai vợ chồng Lương Quốc Thành. Dư Đan một mình học ở Nam Phương, Lương Xảo thành người thân nhất.
Xem ra Dư Đan có thiện cảm với Cố Khải Tú.
Liễu Tuấn gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Tiểu Cố , lệnh tôn là Cố Đồng Huy của tập đoàn Nam Thiên à?
Cố Khải Tú giật mình, nhìn Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng.. Chú Liễu và phụ thân cháu quen nhau.
Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.
Thế giới thật là nhỏ, không ngờ con gái chị Thiếu Lan và con trai Cố Đồng Huy là bạn học, ba anh em nhà họ Cố , Liễu Tuấn có ấn tượng nhất với người thứ hai Cố Đồng Huy, còn tên thứ Cố Khải, mười năm trước khi Liễu Tuấn là sinh viên còn hoàn toàn chẳng để trong lòng, hiện giờ là thị trưởng rồi, còn để loại người như Cố Khải vào mắt sao?
Anh cả nhà họ Cố là Cố Hướng Đồng năm xưa là thường vụ phó thị trưởng, sĩ đồ chẳng có tiến bộ mấy, trong tỉnh D thế cục biến đổi khôn lường, vì chọn nhầm phe mà bị cho làm phó chủ tịch chính hiệp để dưỡng lão rồi. Năm xưa xung đột với Liễu Tuấn, Cố Hướng Đồng nhận ra thực lực siêu cường sau lưng Liễu Tuấn, thái độ thay đổi hẳn, vô cùng chiếu cố cho địa ốc Hoa Hưng, vì thế quan hệ mọi người không tệ, Liễu Tuấn cũng biết qua về tình hình của Cố Hướng Đồng, tất nhiên chỉ là sơ sơ thôi, y đã rời khỏi Nam Phương bao năm, với quyền quý địa phương như nhà họ Cố không chú ý mấy.
Cố Khải Tú đẹp trai dụt dè chẳng giống gì Cố Khải Tú giỏi giang xốc vác. Với Liễu Tuấn, nếu Dư Đan thích Cố Khải Tú thật, y thích cái tính cách hiện giờ của Cố Khái Tú hơn, chứ nếu là loại lọc lõi khôn khéo thì chẳng ưa. Còn về tiền, với Dư Đan và Cố Khải Tú đều không phải là vấn đề.
Thấy Liễu Tuấn không trả lời, Cố Khải Tú cũng không truy cứu. Hiện giờ toàn bộ tâm tư của hắn đặt trên người Dư Đan hết rồi, hơn nữa cha hắn và tập đoàn Nam Thiên cực kỳ nổi tiếng ở đây, Liễu Tuấn có biết cũng là bình thường.
- Vậy.. Chú Liễu, Dư Đan, chúng ta đi nhé? Cháu có xe...
Cố Khải Tú ân cần mời, không bị "mỹ sắc" làm mê muội, vẫn đặt "chú Liễu" lên trên.
Liễu Tuấn gật đầu, càng thêm có thiện cảm với Cố Khải Tú, xem ra vị Cố công tử này không ngốc, xác định thân phận "chú Liễu" của y, để y không tiện tranh "bạn gái" với hắn.
Đang chuẩn bị lên đường thì một chiếc xe Jeep dùng biển quân đội phóng như điên tới, phanh gấp "két" một cái, làm Dư Đan và Cố Khải Tú giật mình, Liễu Tuấn cau mày lại.
Đây không phải đường phố mà là trường học, sinh viên giáo viên qua lại, mà chiếc xe này lái như xe xung kích, quá lỗ mãng, nhìn người trên xe cũng chẳng phải hạng lương thiện tử tế gì, quá nửa là hoàn khố nha nội.
Dùng một cái biển quân đội khoe khoang, chính là tác phong của đám hoàn khố.
- Dư Đan.
Trên xe hai tên thanh niên trẻ nhảy xuống, một tên gọi Dư Đan, thấy cảnh này, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đã một trái một phải áp sát, Liễu Tuấn liền ra hiệu ngăn họ lại.
Bình thường mà nói, sẽ không có ai gây bất lợi với Liễu thị trưởng trong sân trường đại học.
Nam thanh niên chào Dư Đan kia chừng 23 , 24 trông khá cao lớn đẹp trai, mặt mày cao ngạo bất cần đời, tựa hồ cho mình là nhân vật ghê gớm lắm. Làm người ta choáng là trong tay hắn cầm một bó hoa hồng lớn đỏ rực.
Nhìn là biết "tình địch" của Cố Khải Tú rồi.
Liễu Tuấn lắc đầu, dù y chỉ hơn đám Cố Khải Tú mấy tuổi, nhưng thực sự nhìn cảnh này như trò trẻ con.
Thấy tên thanh niên kia, Cố khải Tú biến sắc, gượng chào:
- Quách Phàm.
Quách Phàm chẳng để ý tới hắn, đi thẳng đến trước mặt Dư Đan, đưa bó hoa hồng lên, cười nói:
- Dư Đan, tặng cho em.
Dư Đan cau mày, chẳng những không nhận mà còn lùi lại một bước, không vui nói:
- Quách Phàm, anh thô tục thế? Bày cái trò tặng hoa hồng làm gì?
Cố Khải Tú hớn hở liếc mắt nhìn Quách Phàm.
Quách Phàm lộ vẻ tức giận, to tiếng:
- Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu đích thực, sao lại thô tục?
Du Đan chui mũi, càng tỏ ra khó chịu:
- Tôi nói thô tục là thô tục.. Ai mà thích cái tình yêu đích thực của anh, đi mà tặng người khác ấy..
Quách Phàm đã bao giờ bị lạnh nhạt như thế, mặt đò bừng bừng, trừng mắt nhìn Dư Đan.
Hắn tức, Dư Đan càng tức hơn, cô là hoa khôi cần không tranh cãi ở đại học Hoa Nam, thường này các chàng trai xun xoe xung quanh còn ít sao? Có ai không ra sức lấy lòng co? Tên Quách Phàm này ỷ cha làm quan, trong nhà có chút thế lực ngông cuồng cực độ.
- Này anh Phàm, cô em này kiêu thật đấy.
Một tên thanh niên bên cạnh Quách Phàm nói mát, tên này tuổi cũng đại khái như đám Cố Khải Tú, mặt đầy mụn nhọt, nhưng vóc dáng rất rắn chắc.
Dư Đan không để ý tới bọn họ, tiến tới một bước, khoác tay Liễu Tuấn, cười nói:
- Chú, chúng ta đi thôi
/2140
|