Liễu thị trưởng sau khi nói xấu giám đốc Khâu sau lưng, nhớ ra mời giám đốc Khâu ăn cơm để bồi thường. Có điều lần này không có Giao Giao và Lăng Nhã tham gia, địa điểm đương nhiên cũng không phải là Ngữ hậu thiêm tình mà là gian phòng bao thiên nhiên của khách sạn Thu Thủy.
Nguyên nhân đơn giản, ở trong phòng bao còn có phó trỉnh trưởng Thôi Phúc Thành, Khâu Tình Xuyên và Thôi Phúc Thành qua lại không nhiều, Liễu Tuấn không thể quá tùy úy, dù sao cả hai đều là vị quan lớn có tiếng nói trong thể chế.
- Liễu thị trưởng, chuyện công ty Vĩ Cương nên chăng suy nghĩ lại một chút?
Mọi người uống vài chén rượu, tán gâu mấy câu, Thôi Phúc Thành đột nhiên nói thẳng chuyện này, Liễu Tuấn và bạn bè của y nói chuyện đều có thói quen này, khác với giao tình bình thường khác trên quan trường.
Đương nhiên phải là bạn thân mới thế, còn bạn bè bình thường, phải chú ý quan uy của y.
Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
- Thôi tỉnh trưởng cho rằng Tiềm Châu nên tiếp nhận hạng mục này?
- Có thể sớm làm ra thành tích, luôn là chuyện tốt.
Thôi Phúc Thành chỉ mới nói một nửa, nửa kia Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đều biết. Lần này Liễu nha nội gây ra mấy chuyện ở Tiềm Châu đều quá lớn, nhất là vụ "bán gia sản" còn kinh động tới Hồng thủ tướng, khiến bốn bộ ban ngành liên danh phát văn kiện, cho Thai Duy Thanh một cái tát, làm như thế rất khiến người ta thù hận, người bên phía Thai Duy Thanh đem món nợ này tính hết lên đầu Liễu phó thủ tướng, cho rằng Liễu Tấn Tài ngang nhiên bao che cho con.
Tiềm Châu mau chóng làm ra thành tích, cả trên lẫn dưới còn có câu trả lời, nói không chừng "bán gia sản" sẽ được mở rộng thí điểm ra cả nước, tới khi đó kẻ khác có ý kiến cũng đành câm nín.
Vì thế Liễu Tuấn đẩy 24 tỷ dâng tới tận cửa đi, dù là Thôi Phúc Thành cũng không hiểu, trong lòng cho rằng Liễu Tuấn "ngáng chân" Hàn Húc.
- Tiềm Châu đúng là phải mau chóng làm ra thành tích, có điều Cty Vĩ Phong chẳng phải là trái lành, cố ăn vào sẽ đau bụng.
- Thị trưởng lo ổn định vĩ mô thật vậy sao?
- Một khối thuốc nổ to như vậy chôn ở bên cạnh không lo sao được, lỡ chẳng may bị lấy làm điển hình thì không đơn giản, hiện giờ là thời kỳ phi thường mà.
- Thời kỳ phi thường?
Chiếc đũa đưa ra gắp thức ăn khựng lại, không nắm bắt được ý tứ của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, không định giải thích thêm.
Thực tế thời kỳ phi thường mà Liễu Tuấn nói không chỉ là chuyện Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ đấu tranh, mà là một vấn đề hoàn cảnh.
Gần đây sau khi đải hội đảng toàn quốc triển khai, các tỉnh tiến vào giai đoạn cốt lõi của cài cách mở cửa, tranh nhau cướp tài chính, giành hạng mục, khí thế ngùn ngụt.
Nhưng trong cái khí thế ngùn ngụt này cũng ấn chứa rất nhiều vấn đề, nghiêm trọng nhất chính là "thao tác trái quy định", nhất là việc kiến thiệt những hạng mục hao tốn năng lượng, quốc gia khống chế rất nhiêm, nhưng những hạng mục này lại có cống hiến lớn với GDP, động chút toàn là đầu tư tới chục tỷ. Một thành phố chỉ cần đưa vào một hạng mục như thế, GDP sẽ tăng trưởng liên tục vài năm liền.
Rất ít cán bộ phụ trách địa phương kháng cự lại được sức hấp dẫn này.
Như thế là họ chấp hành chính sách của TW không tận lực nữa, mọi người đều toan tích cục bộ của riêng mình, với những hạng mục mà cần TW phê chuẩn mới được thông qua đủ loại thủ đoạn "xé nhỏ hạng mục", che trời vượt biển. Nói ra thì làm thế còn khá đấy, một số chính phủ địa phương cá biệt bất chấp hết, chỉ cứ tiến hành làm hạng mục đã nói, thế là "con" đã sinh ra rồi, không thể "vật chết" nó, lúc ấy làm thủ tục bù đắp cũng không muộn.
Nói nghiêm trọng một chút là "đấu tranh", chính phủ địa phương tranh đấu với chính phủ TW, một số chính lệch của chính phủ TW tới địa phương liền bị bóp méo.
Nhưng loại tình hình này khẳng định sẽ không duy trì liên tục được bao lâu, chính phủ TW tuyệt đối không cho loại thái độ này lan ra toàn quốc, ắt phải dùng một số phương thức "trừng trị".
Hiện giờ đã có một số báo chí truyền thông lan tin tạo thế rồi, nói là phải "bảo vệ uy quyền của TW".
Trừ thời kỳ đại loạn, báo chí phát ra những lời này là rất hiếm thấy. Ai có chí tuệ chính trị sẽ đưa ra một kết luận: Khi một thứ nào đó hô hào cần phải bảo vệ, thì thường thường là tình hình đã nguy cấp lắm rồi.
Vì bảo vệ quyền uy này, TW rất có khả năng đưa ra thủ đoạn sấm sét, giết gà dọa khỉ. Thậm chí cả mấy "con khỉ xấu" răn đe nhiều lần không sửa cũng có khả năng bị giết để cảnh tỉnh những con "khỉ" không biết nghe lời khác.
Thủ đoạn bảo vệ uy quyền này, người xưa trị quân, không phải cũng có cách làm "lấy đầu người lập uy" sao?
Vào thời khắc quan trọng phó chủ tịch Lý Trì Quốc vượt ngũ môn, Liễu Tuấn không hề muốn bị tiám làm "con khỉ xấu". Nếu để xảy ra chuyện này sợ rằng cả phái hệ cũng bị liên lụy, hai người cha của y cũng không thể bảo vệ cho y được.
- Phải bảo vệ uy quyền của TW.
Luẫn Tuấn khẽ nhắc một câu.
Thôi Phúc Thành lập tức choàng tỉnh, không nói nhiều nữa, liếc nhìn Khâu Tình Xuyên một cái, thấy hắn thản nhiên như không, tựa hồ sớm đã biết Liễu Tuấn sẽ nói vậy rồi, không khỏi thầm cảm thán.
Mấy vị nha nội này quả nhiên không có ai đơn giản.
Thôi Phúc Thành và Khâu Tình Xuyên trước kia qua lại không nhiều, lần này Liễu Tuấn mời cả hai tới, tất nhiên là muốn m người thân cận hơn. Có thể làm tốt quan hệ với Khâu Tình Xuyên, Thôi Phúc Thành tất nhiên muốn mà chẳng được.
Thôi Phúc Thành hiện giờ chỉ có hơn 50, chính vào lúc tuổi sung mãn, dần tiến vào tầm mắt đại lão nhà họ Hà, tiền đồ không nhỏ.
- Giám đốc Khâu, cho anh một kiến nghị.
Khâu Tỉnh Xuyên cứ lặng lẽ ăn uống, Liễu nha nội không nhịn được chọc hắn một cái, Khâu Tỉnh Xuyên chỉ nhướng mắt lên nhìn y, không nói một lời, tiếp tục đánh chén.
- Thái độ phục vụ của ngân hàng các anh rất là không thể chấp nhận được.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Khâu Tình Xuyên liếc y cái nữa, vẫn không nói gì, vẻ mặt thì khó chịu, nếu chẳng phải ngại Thôi Phúc Thành ở đây, giám đốc Khâu đã "phùng mang trợn mắt" lên với Liễu thị trưởng rồi.
Người này khi rảnh việc luôn thích chọc phá.
Thấy cảnh này Thôi Phúc Thành thầm gật gù, xem ra giao tình hai vị na nội này rất sâu sắc.
- Tiểu Nhã nói với tôi, cô ấy hai ngày trước tới ngân hàng các anh rút tiền, phải xếp hàng hơn một tiếng, tới tê hết cả chân.
Té ra Liễu thị trưởng vì bạn gái mà gây chuyện với giám đốc Khâu.
Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:
- Ngân hàng có đường đi riêng cho Vip.
Tài khoản của Lăng Nhã có hơn chục triệu, có thể hưởng thụ phục vụ của Vip rồi.
Liễu Tuấn khó chịu:
- Anh đừng nhắc tới cái đường đi riêng đó, nhắc tới là bực mình, chó mèo gì cũng vào được, xếp hàng còn dài hơn cả so với người thường.
Thôi Phúc Thành trố mắt, hóa ra hai vị nha nội đỉnh cấp thường ngày nói mấy chuyện này? Còn Tiểu Nha không biết là ai mà Liễu Tuấn gọi thân thiết như thế, chắc là nữ nhân có quan hệ với rất ... Chẳng lẽ là Lăng Nhã?
Vừa nghĩ tới đây Thôi Phúc Thành cả kinh, vội thu lại suy nghĩ này, giao tình của hắn và Liễu Tuấn chưa tới mức chia sẻ bí mật này. Có lẽ một ngày nào đó Liễu Tuấn đưa "Tiểu Nhã" tới trước mặt hắn thì mới có nghĩa rằng Thôi Phúc Thành hắn đã hoàn toàn được Liễu Tuấn chấp nhận.
Còn bây giờ nếu để Liễu Tuấn biết hắn thăm dò bí mật tư nhân này thì không phải chuyện tốt gì cả.
Khâu Tình Xuyên lúc này mới coi trọng hơn, hỏi:
- Tiểu Nhã tới chi nhánh nào?
- Tới chi nhánh nào không quan trọng, quan trọng là cái hiện tượng này hẳn rất phổ biến, chỉnh đốn thời gian ngắn không có hiệu quả, phong trào chỉnh đốn qua đi, sẽ y như cũ. Bốn ngân hàng quốc hữu lớn các anh chẳng khác gì mấy cơ quan công quyền.
Khâu Tình Xuyên cầm chén rượu lên, hời hợt nói:
- Liễu thị trưởng có gì chỉ giáo?
- Ha ha ha, giám đốc Khâu, thái độ này của anh không được, người ta nói tôi hay bao che cấp dưới, xem ra lời này không đúng, vì so với đồng chí Khâu Tình Xuyên còn kém xa lắm.
Khâu Tình Xuyên lắc đầu, lờ tịt y, quay sang bên nói:
- Thôi tỉnh trưởng, làm một chén.
Thôi Phúc Thành cười ha hả chạm cốc với Khâu Tình Xuyên.
Liễu thị trưởng cú lắm:
- Này giám đốc Khâu, cái hệ thống quản lý của các anh có cải tiến một chút đi được không? Hay là anh đề xuất lên cấp trên hợp tác với ngân hàng nổi tiếng nước ngoài mà học tập người ta.
Trong ký ức của Liễu Tuấn đúng là có vụ ngân hàng quốc hữu hợp tác ngân hàng Mỹ, gây tiếng vang lớn. Hành động lớn như thế đương nhiên không phải một giám đốc chi nhánh cấp tỉnh như Khâu Tỉnh Xuyên có thể quyết định.
Cấp bậc của Khâu Tình Xuyên, thì tỉnh ngân hàng kiết thiết tỉnh A thu được bao nhiêu khoản vay, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận , đã không phải thành tích đủ thỏa mãn nhu cầu nữa. Muốn tiến lên thành lãnh đạo có tính toàn cục, phải có tác động lên hệ thống, chứng minh anh có năng lực không chế toàn cục.
Khâu Tình Xuyên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu
Nguyên nhân đơn giản, ở trong phòng bao còn có phó trỉnh trưởng Thôi Phúc Thành, Khâu Tình Xuyên và Thôi Phúc Thành qua lại không nhiều, Liễu Tuấn không thể quá tùy úy, dù sao cả hai đều là vị quan lớn có tiếng nói trong thể chế.
- Liễu thị trưởng, chuyện công ty Vĩ Cương nên chăng suy nghĩ lại một chút?
Mọi người uống vài chén rượu, tán gâu mấy câu, Thôi Phúc Thành đột nhiên nói thẳng chuyện này, Liễu Tuấn và bạn bè của y nói chuyện đều có thói quen này, khác với giao tình bình thường khác trên quan trường.
Đương nhiên phải là bạn thân mới thế, còn bạn bè bình thường, phải chú ý quan uy của y.
Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
- Thôi tỉnh trưởng cho rằng Tiềm Châu nên tiếp nhận hạng mục này?
- Có thể sớm làm ra thành tích, luôn là chuyện tốt.
Thôi Phúc Thành chỉ mới nói một nửa, nửa kia Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đều biết. Lần này Liễu nha nội gây ra mấy chuyện ở Tiềm Châu đều quá lớn, nhất là vụ "bán gia sản" còn kinh động tới Hồng thủ tướng, khiến bốn bộ ban ngành liên danh phát văn kiện, cho Thai Duy Thanh một cái tát, làm như thế rất khiến người ta thù hận, người bên phía Thai Duy Thanh đem món nợ này tính hết lên đầu Liễu phó thủ tướng, cho rằng Liễu Tấn Tài ngang nhiên bao che cho con.
Tiềm Châu mau chóng làm ra thành tích, cả trên lẫn dưới còn có câu trả lời, nói không chừng "bán gia sản" sẽ được mở rộng thí điểm ra cả nước, tới khi đó kẻ khác có ý kiến cũng đành câm nín.
Vì thế Liễu Tuấn đẩy 24 tỷ dâng tới tận cửa đi, dù là Thôi Phúc Thành cũng không hiểu, trong lòng cho rằng Liễu Tuấn "ngáng chân" Hàn Húc.
- Tiềm Châu đúng là phải mau chóng làm ra thành tích, có điều Cty Vĩ Phong chẳng phải là trái lành, cố ăn vào sẽ đau bụng.
- Thị trưởng lo ổn định vĩ mô thật vậy sao?
- Một khối thuốc nổ to như vậy chôn ở bên cạnh không lo sao được, lỡ chẳng may bị lấy làm điển hình thì không đơn giản, hiện giờ là thời kỳ phi thường mà.
- Thời kỳ phi thường?
Chiếc đũa đưa ra gắp thức ăn khựng lại, không nắm bắt được ý tứ của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, không định giải thích thêm.
Thực tế thời kỳ phi thường mà Liễu Tuấn nói không chỉ là chuyện Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ đấu tranh, mà là một vấn đề hoàn cảnh.
Gần đây sau khi đải hội đảng toàn quốc triển khai, các tỉnh tiến vào giai đoạn cốt lõi của cài cách mở cửa, tranh nhau cướp tài chính, giành hạng mục, khí thế ngùn ngụt.
Nhưng trong cái khí thế ngùn ngụt này cũng ấn chứa rất nhiều vấn đề, nghiêm trọng nhất chính là "thao tác trái quy định", nhất là việc kiến thiệt những hạng mục hao tốn năng lượng, quốc gia khống chế rất nhiêm, nhưng những hạng mục này lại có cống hiến lớn với GDP, động chút toàn là đầu tư tới chục tỷ. Một thành phố chỉ cần đưa vào một hạng mục như thế, GDP sẽ tăng trưởng liên tục vài năm liền.
Rất ít cán bộ phụ trách địa phương kháng cự lại được sức hấp dẫn này.
Như thế là họ chấp hành chính sách của TW không tận lực nữa, mọi người đều toan tích cục bộ của riêng mình, với những hạng mục mà cần TW phê chuẩn mới được thông qua đủ loại thủ đoạn "xé nhỏ hạng mục", che trời vượt biển. Nói ra thì làm thế còn khá đấy, một số chính phủ địa phương cá biệt bất chấp hết, chỉ cứ tiến hành làm hạng mục đã nói, thế là "con" đã sinh ra rồi, không thể "vật chết" nó, lúc ấy làm thủ tục bù đắp cũng không muộn.
Nói nghiêm trọng một chút là "đấu tranh", chính phủ địa phương tranh đấu với chính phủ TW, một số chính lệch của chính phủ TW tới địa phương liền bị bóp méo.
Nhưng loại tình hình này khẳng định sẽ không duy trì liên tục được bao lâu, chính phủ TW tuyệt đối không cho loại thái độ này lan ra toàn quốc, ắt phải dùng một số phương thức "trừng trị".
Hiện giờ đã có một số báo chí truyền thông lan tin tạo thế rồi, nói là phải "bảo vệ uy quyền của TW".
Trừ thời kỳ đại loạn, báo chí phát ra những lời này là rất hiếm thấy. Ai có chí tuệ chính trị sẽ đưa ra một kết luận: Khi một thứ nào đó hô hào cần phải bảo vệ, thì thường thường là tình hình đã nguy cấp lắm rồi.
Vì bảo vệ quyền uy này, TW rất có khả năng đưa ra thủ đoạn sấm sét, giết gà dọa khỉ. Thậm chí cả mấy "con khỉ xấu" răn đe nhiều lần không sửa cũng có khả năng bị giết để cảnh tỉnh những con "khỉ" không biết nghe lời khác.
Thủ đoạn bảo vệ uy quyền này, người xưa trị quân, không phải cũng có cách làm "lấy đầu người lập uy" sao?
Vào thời khắc quan trọng phó chủ tịch Lý Trì Quốc vượt ngũ môn, Liễu Tuấn không hề muốn bị tiám làm "con khỉ xấu". Nếu để xảy ra chuyện này sợ rằng cả phái hệ cũng bị liên lụy, hai người cha của y cũng không thể bảo vệ cho y được.
- Phải bảo vệ uy quyền của TW.
Luẫn Tuấn khẽ nhắc một câu.
Thôi Phúc Thành lập tức choàng tỉnh, không nói nhiều nữa, liếc nhìn Khâu Tình Xuyên một cái, thấy hắn thản nhiên như không, tựa hồ sớm đã biết Liễu Tuấn sẽ nói vậy rồi, không khỏi thầm cảm thán.
Mấy vị nha nội này quả nhiên không có ai đơn giản.
Thôi Phúc Thành và Khâu Tình Xuyên trước kia qua lại không nhiều, lần này Liễu Tuấn mời cả hai tới, tất nhiên là muốn m người thân cận hơn. Có thể làm tốt quan hệ với Khâu Tình Xuyên, Thôi Phúc Thành tất nhiên muốn mà chẳng được.
Thôi Phúc Thành hiện giờ chỉ có hơn 50, chính vào lúc tuổi sung mãn, dần tiến vào tầm mắt đại lão nhà họ Hà, tiền đồ không nhỏ.
- Giám đốc Khâu, cho anh một kiến nghị.
Khâu Tỉnh Xuyên cứ lặng lẽ ăn uống, Liễu nha nội không nhịn được chọc hắn một cái, Khâu Tỉnh Xuyên chỉ nhướng mắt lên nhìn y, không nói một lời, tiếp tục đánh chén.
- Thái độ phục vụ của ngân hàng các anh rất là không thể chấp nhận được.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Khâu Tình Xuyên liếc y cái nữa, vẫn không nói gì, vẻ mặt thì khó chịu, nếu chẳng phải ngại Thôi Phúc Thành ở đây, giám đốc Khâu đã "phùng mang trợn mắt" lên với Liễu thị trưởng rồi.
Người này khi rảnh việc luôn thích chọc phá.
Thấy cảnh này Thôi Phúc Thành thầm gật gù, xem ra giao tình hai vị na nội này rất sâu sắc.
- Tiểu Nhã nói với tôi, cô ấy hai ngày trước tới ngân hàng các anh rút tiền, phải xếp hàng hơn một tiếng, tới tê hết cả chân.
Té ra Liễu thị trưởng vì bạn gái mà gây chuyện với giám đốc Khâu.
Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:
- Ngân hàng có đường đi riêng cho Vip.
Tài khoản của Lăng Nhã có hơn chục triệu, có thể hưởng thụ phục vụ của Vip rồi.
Liễu Tuấn khó chịu:
- Anh đừng nhắc tới cái đường đi riêng đó, nhắc tới là bực mình, chó mèo gì cũng vào được, xếp hàng còn dài hơn cả so với người thường.
Thôi Phúc Thành trố mắt, hóa ra hai vị nha nội đỉnh cấp thường ngày nói mấy chuyện này? Còn Tiểu Nha không biết là ai mà Liễu Tuấn gọi thân thiết như thế, chắc là nữ nhân có quan hệ với rất ... Chẳng lẽ là Lăng Nhã?
Vừa nghĩ tới đây Thôi Phúc Thành cả kinh, vội thu lại suy nghĩ này, giao tình của hắn và Liễu Tuấn chưa tới mức chia sẻ bí mật này. Có lẽ một ngày nào đó Liễu Tuấn đưa "Tiểu Nhã" tới trước mặt hắn thì mới có nghĩa rằng Thôi Phúc Thành hắn đã hoàn toàn được Liễu Tuấn chấp nhận.
Còn bây giờ nếu để Liễu Tuấn biết hắn thăm dò bí mật tư nhân này thì không phải chuyện tốt gì cả.
Khâu Tình Xuyên lúc này mới coi trọng hơn, hỏi:
- Tiểu Nhã tới chi nhánh nào?
- Tới chi nhánh nào không quan trọng, quan trọng là cái hiện tượng này hẳn rất phổ biến, chỉnh đốn thời gian ngắn không có hiệu quả, phong trào chỉnh đốn qua đi, sẽ y như cũ. Bốn ngân hàng quốc hữu lớn các anh chẳng khác gì mấy cơ quan công quyền.
Khâu Tình Xuyên cầm chén rượu lên, hời hợt nói:
- Liễu thị trưởng có gì chỉ giáo?
- Ha ha ha, giám đốc Khâu, thái độ này của anh không được, người ta nói tôi hay bao che cấp dưới, xem ra lời này không đúng, vì so với đồng chí Khâu Tình Xuyên còn kém xa lắm.
Khâu Tình Xuyên lắc đầu, lờ tịt y, quay sang bên nói:
- Thôi tỉnh trưởng, làm một chén.
Thôi Phúc Thành cười ha hả chạm cốc với Khâu Tình Xuyên.
Liễu thị trưởng cú lắm:
- Này giám đốc Khâu, cái hệ thống quản lý của các anh có cải tiến một chút đi được không? Hay là anh đề xuất lên cấp trên hợp tác với ngân hàng nổi tiếng nước ngoài mà học tập người ta.
Trong ký ức của Liễu Tuấn đúng là có vụ ngân hàng quốc hữu hợp tác ngân hàng Mỹ, gây tiếng vang lớn. Hành động lớn như thế đương nhiên không phải một giám đốc chi nhánh cấp tỉnh như Khâu Tỉnh Xuyên có thể quyết định.
Cấp bậc của Khâu Tình Xuyên, thì tỉnh ngân hàng kiết thiết tỉnh A thu được bao nhiêu khoản vay, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận , đã không phải thành tích đủ thỏa mãn nhu cầu nữa. Muốn tiến lên thành lãnh đạo có tính toàn cục, phải có tác động lên hệ thống, chứng minh anh có năng lực không chế toàn cục.
Khâu Tình Xuyên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu
/2140
|