Đối lập với phong tình lãng mạn bên trong gian phòng tổng thống, đám người Trương Dương có một đêm thực gian nan ở chi cục Bắc Hoàn, cho dù có chiêu bài cục trưởng cục điện ảnh che trở cũng không làm nên trò trống gì, các cán bộ cảnh sát chi cục bày thái độ sự lý chuyện công, không hề có ý thiên vị, thậm chí một nụ cười bề ngoài cũng chẳng có.
Cậu có là con của Trương Khắc Hành thì huyện quan không bằng hiện quản, cục trưởng cục ba bắt tại chỗ, lại có con trai Hà phó tư lệnh viên ở bên làm chứng, chi cục Bắc Hoàn có ăn gan báo cũng chẳng dám thả Trương Dương. Tất nhiên ai nấy nghiêm túc làm việc, bắt mấy kẻ phạm tội lấy lời khai, đồng thời tranh thủ liên hệ với người bị hại Sở Vũ tiểu thư, hi vọng cô có thể tới cục lập hồ sơ.
Nhưng cho dù liên lạc thế nào, điện thoại Sở Vũ cũng không thông, đoán chừng đại minh tinh yểu điệu bị sợ hãi như thế chắc chắn đã nấp đi, từ từ bình phục tâm tình.
Chuyện này cũng có thể lý giải được.
Trình Tân Kiến tất nhiên có thể liên hệ được, có điều lão Trình có thô đến đâu, cũng không làm cái chuyện mất hứng đó, cứ mặc bọn chúng vất vả một hồi hãy nói, vụ án này nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng xong, quan trọng là phải xem Tuấn thiếu gia có thái độ như thế nào. Có điều dựa theo trình tự mà làm thì thế nào cũng phải tốn chút thời gian, không vội trong nhất thời.
Những cảnh sát làm vụ án này như An Gia Chân biết quan hệ lợi hại trong đó, không đại biểu cho tất cả các đồng chi lãnh đạo chi cục Bắc Hoàn đầu óc tỉnh táo, còn về đồng chí lãnh đạo cục thành phố thì không hiểu nội tình. Bên này còn đang lấy lời khai, thì bên ngoài đã khẩn cấp hành động rồi.
- Tiểu An này có chuyện gì thế? Sao lại bắt con của cục trưởng cục điện ảnh rồi.
An Gia Chân đang nói chuyện với Trình Tân Kiến trong văn phòng, Chung Kiện cục trược chi cục Bắc Hoàn gọi điện thoại tới tức giận hỏi.
Chẳng thể trách hắn được, đang lúc hứng thì xảy ra chuyện này, Đinh cục trưởng cục thành phố đã hỏi tới, phá hỏng chuyện tốt của Chung cục trưởng, đang đầy bụng ấm ức đây.
- Chào cục trưởng.
An Gia Chân giật nảy mình, vội đứng dậy cung kính nói vào ống nghe.
- Tôi đang hỏi cậu đó, có chuyện gì vậy?
Chung Kiện đùng đùng nổi giận, cái tên An Gia Chân làm ăn kiểu gì thế, quá hồ đồ, đang yên lành bắt con trai Trương Khắc Hành làm gì? Dù tổng cục điện ảnh không quản được tới chi cục Bắc Hoàn, nhưng người ta có quan hệ rộng, thể nào chẳng kiếm ra người quản được. Loại chuyện công tử ca thế này gây chuyện, trước kia không phải là chưa từng có ở chi cục Bắc Hoàn, An Gia Chân mọi khi không phải đều xử lý thỏa đáng sao, thế nào hôm nay lại uống lộn thuốc rồi?
- Chung cục trưởng, chuyện này.. Đám người Trương Dương có ý đồ cưỡng bức một nữ diễn viên, chức cứ xác thực, bị bắt ngay tại chỗ.
An Gia Chân liếc nhìn Trình Tân Kiên một cái, thận trọng đáp.
Chung Kiện càng thêm tức giận;
- Bắt tại chỗ? Ai bắt?
- Chung cục trưởng, là Trình cục trưởng của cục ba bắt tại chỗ.
-...
Trong điện thoại truyền tới tiếng răng va vào nhau.
Trình Tân Kiến đứng dậy đi tới:
- Tiểu An, có phải đồng chí Chung Kiện của chi cục các cậu không?
- Chung cục trưởng đợi một chút, Trình cục trưởng muốn nói chuyện ...
An Gia Chân vội giao điện thoại cho Trình Tân Kiện.
Trình Tân Kiến giọng như lệnh vỡ nói vào điện thoại:
- Chào Chung cục trưởng, tôi là Trình Tân Kiến đây, đúng đúng, là tôi.. Ha ha ha.
- Xin chào Trình cục trưởng.
Chung Kiện lập tức đổi sang giọng điệu cung kính, trán toán mồ hôi, cả hệ thống công an đều biết Trình Tân Kiến là tâm phúc của Lương Quốc Cường, không ngờ lại đích thân ra tay bắn Trương Dương, trong chuyện này khẳng định có chuyện không đơn giản.
- Chung cục trưởng, vụ án này do tôi gặp phải, năm tên trong nhóm Trương Dương, Diêm Mậu Thật chuẩn bị phạm tội bị tôi bắt ngay tại chỗ. Đồng chí Hà Thắng Lợi của bộ tư lệnh bộ đội nội vệ, khi đó cũng có mặt tại trận.
Chung Kiện hít một hơi khí lạnh.
Mẹ tôi ơi, ngay cả cháu đích tôn của Hà lão cũng cuốn vào, đó là công tử danh tiếng lẫy lừng ở thủ đô.
Gần như trong chớp mắt, Chung Kiện đưa ra phán đoán, đây chẳng phải là vụ án bình thường, nhất định là hai tên nha nội tranh giành ghen tuông với nhau, Trương Dương chọc giận Hà Thắng Lợi, bị người ta lấy bao tải chụp lên đầu cho một vố. Nếu không sao có thể bị một quan lớn như Trình Tân Kiến bắt tại chỗ được? Người thường chẳng sai khiến nổi Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến cười ha hả:
- Chung cục trưởng, phải chăng chi cục Bắc Hoàn thụ lý vụ án này có chút khó khăn không? Nếu thế, đề tôi thông báo cho các đồng chí ở cục năm nhận vụ án này.
Cục năm là cục điều tra hình sự.
Chung Kiện tức thì đầu óc choáng váng, trong lòng hắn đúng là ngàn vạn lần mong cục năm tới nhận việc này để thoát mình ra, không chen vào trong đám nha nội "đấu đá". Nhưng trong tiềm thức Chung Kiện nói với bản thân, không thể tiếp lời, ai mà biết đằng sau Trình Tân Kiến có chứa chiêu nào không? Đơn giản nhất là dựa vào cái gì mà bắt các đồng chí cục năm phải nhận? Chẳng lẽ trong số kẻ tình nghi có con trên phó cục trưởng cục điện ảnh?
Nhà nước chúng ta, chú trọng cái gọi là "mọi người đều bình đằng trước pháp luật".
Thân là người chấp pháp, Chung Kiện không thể để lộ ra nhược điểm rõ ràng như thế cho người ta tóm lấy.
- Trình cục trưởng quá lo rồi, nếu vụ án phát sinh ở khu vực chi cục Bắc Hoàn quản lý, chúng tôi đương nhiên phải thụ lý vụ án. Mong Trình cục trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ công bằng chấp pháp, bất kể là liên quan tới ai cũng tuyệt đối không thiên vị.
Đầu óc Chung Kiện xay chuyện mấy vòng, lập tức đưa ra lựa chọn chính xác, lời lẽ đanh thép, thiếu chút nữa vỗ ngực biểu thị quyết tâm rồi. Chung Kiện sao chẳng rõ phó cục trưởng điện ảnh và cấp trên trực tiếp trong bộ công an, ai hơn ai kém.
- Ha ha ha, thế thì tốt, có câu này của Chung cục trưởng là tôi yên tâm rồi.
Trình Tân Kiến cười ha hả, có vẻ như không có chút tâm cơ gì, nhưng tiếng cười thô hào đó ở trong tai Chung Kiện, nhưng từng mũi dao nhọn hoắt.
Bỏ điện thoại xuống, Chung Kiện mặc kẻ cả cô em trần truồng nóng bỏng bên cạnh, cuống cuồng lên xe chạy tới cục. Trên xe gọi điện thoại cho Đinh Hoải Dương phó cục trưởng cục công an thành phố.
- Đinh cục trưởng, tình hình phức tạp lắm...
Chung Kiện báo cáo.
Trong điện thoại cũng có tiếng răng va vào nhau của Đinh Hoài Dương, không cần phải suy nghĩ, chắc chắn là Hà công tử "chơi" Trương thiếu gia rồi. Đinh Hoài Dương không lạ gì đám nha nội nữa, mình không thể xen vào được. Trương Dương đã đành đi, chứ Hà Thắng Lợi tuyệt đối không chọc vào nổi. Tuy mình và Trương Khắc Hành là đồng hương, thường ngày quan hệ không tệ, cũng không đến mức cược cả tiền đồ của mình vào.
- Nếu có chúng cứ xác đáng, vậy phải điều tra, làm rõ vụ án, không làm oan uổng một người tốt, không tha cho một kẻ xấu nào.
Đinh Hoài Dương hô "khẩu hiệu" đầy chính nghĩa.
- Vâng, chúng tôi kiên quyết chấp hành đúng chỉ thị.
Chung Kiện đáp rất trang nghiêm, trong lòng ngán thế nào khỏi phải nói. Nhưng thân ở trong quan trưởng, đa phần phải nói như thế, Đinh Hoài Dương cũng chỉ theo quy củ thôi.
Nghe nói con trai bị bắt vào cục công an, Trương Khắc Hành chẳng giật mình, con trai mình nuôi, tự mình biết, Trương Dương là loại chả ra gì. Trương Dương thường ngày dựa vào cái biển hiệu công ty nghệ thuật, bày ra không ít trò, Trương Khắc Hành giáo huấn vài lần, Trương Dương bề ngoài vâng vâng dạ dạ, qua rồi lại vẫn cứ thế. Từng mấy lần bị bắn rồi, nhưng dù sao là cha con, Trương Khắc Hành có giận, cũng chỉ đành ra mặt móc nối quan hệ cứu con ra.
Lần này Trương Khắc Hành cho rằng cũng là lịch sử lặp lại thôi, chẳng lo lắng là mấy, cầm điện thoại lên gọi là Đinh Hoài Dương, chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn thì không nghiêm trọng lắm.
Nhưng Trương Khắc Hành tính nhầm, nghe Đinh Hoài Dương nói con trai hắn cưỡng bức chưa thành, lại là do Trình Tân Kiến bắt tại chỗ, đã thế trong số nhân chứng lại còn có cháu đích tôn của Hà lão.
Trương Khắc Hành cầm di động chết lặng, luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Hết rồi.
Lần này lớn chuyện rồi.
- Lão Trương, không phải tôi không chịu giúp, nhưng anh cũng biết, chuyện này phải tìm chính chủ.
Đinh Hoài Dương nể mặt đồng hương nhắc một câu, trên đời này rất ít chuyện tuyệt đối không thể giải quyết, quan trọng là phải tìm được chỗ đột phá.
- Tôi hiểu rồi! Cám ơn lão Đinh.
Trương Khắc Hành giọng khô khốc.
Đinh Hoài Dương lắc đầu, thở dài nói thêm:
- Lão Trương anh cũng đừng quá sốt ruột, chuyện giờ còn chưa tra ra chân tướng.Thật sự nếu Hà Thắng Lợi và Trương Dương có chút hiểu lầm, cũng không phải là không thể giải quyết. Chẳng qua là vấn đề thể diện thôi, dù sao chưa thành mà, không phải là không còn đường vãn hồi.
- Tôi biết rồi, cám ơn anh.
Trương Khắc Hành hết sức tán đồng, thầm thở phào, lo âu giảm đi không ít.
Trái với Đinh Hoài Dương, Chung Kiện không lạc quan như thế, nhất là sau khi gặp Trình Tân Kiết, trong lòng hắn càng bất an. Trình Tân Kiến giống như lời đồn, rất thô hào, nhìn như một kẻ hời hợt, luôn miệng nói tin tưởng các đồng chí chi cục, nhưng ánh mắt thì làm người ta run sợ.
Vụ án này phải nắm giữ toàn diện, không cho phép đi chệch quỹ đạo chút nào, nếu không cẩn thận nay cả bản thân cũng bị các vào thì quá oan uổng
Cậu có là con của Trương Khắc Hành thì huyện quan không bằng hiện quản, cục trưởng cục ba bắt tại chỗ, lại có con trai Hà phó tư lệnh viên ở bên làm chứng, chi cục Bắc Hoàn có ăn gan báo cũng chẳng dám thả Trương Dương. Tất nhiên ai nấy nghiêm túc làm việc, bắt mấy kẻ phạm tội lấy lời khai, đồng thời tranh thủ liên hệ với người bị hại Sở Vũ tiểu thư, hi vọng cô có thể tới cục lập hồ sơ.
Nhưng cho dù liên lạc thế nào, điện thoại Sở Vũ cũng không thông, đoán chừng đại minh tinh yểu điệu bị sợ hãi như thế chắc chắn đã nấp đi, từ từ bình phục tâm tình.
Chuyện này cũng có thể lý giải được.
Trình Tân Kiến tất nhiên có thể liên hệ được, có điều lão Trình có thô đến đâu, cũng không làm cái chuyện mất hứng đó, cứ mặc bọn chúng vất vả một hồi hãy nói, vụ án này nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng xong, quan trọng là phải xem Tuấn thiếu gia có thái độ như thế nào. Có điều dựa theo trình tự mà làm thì thế nào cũng phải tốn chút thời gian, không vội trong nhất thời.
Những cảnh sát làm vụ án này như An Gia Chân biết quan hệ lợi hại trong đó, không đại biểu cho tất cả các đồng chi lãnh đạo chi cục Bắc Hoàn đầu óc tỉnh táo, còn về đồng chí lãnh đạo cục thành phố thì không hiểu nội tình. Bên này còn đang lấy lời khai, thì bên ngoài đã khẩn cấp hành động rồi.
- Tiểu An này có chuyện gì thế? Sao lại bắt con của cục trưởng cục điện ảnh rồi.
An Gia Chân đang nói chuyện với Trình Tân Kiến trong văn phòng, Chung Kiện cục trược chi cục Bắc Hoàn gọi điện thoại tới tức giận hỏi.
Chẳng thể trách hắn được, đang lúc hứng thì xảy ra chuyện này, Đinh cục trưởng cục thành phố đã hỏi tới, phá hỏng chuyện tốt của Chung cục trưởng, đang đầy bụng ấm ức đây.
- Chào cục trưởng.
An Gia Chân giật nảy mình, vội đứng dậy cung kính nói vào ống nghe.
- Tôi đang hỏi cậu đó, có chuyện gì vậy?
Chung Kiện đùng đùng nổi giận, cái tên An Gia Chân làm ăn kiểu gì thế, quá hồ đồ, đang yên lành bắt con trai Trương Khắc Hành làm gì? Dù tổng cục điện ảnh không quản được tới chi cục Bắc Hoàn, nhưng người ta có quan hệ rộng, thể nào chẳng kiếm ra người quản được. Loại chuyện công tử ca thế này gây chuyện, trước kia không phải là chưa từng có ở chi cục Bắc Hoàn, An Gia Chân mọi khi không phải đều xử lý thỏa đáng sao, thế nào hôm nay lại uống lộn thuốc rồi?
- Chung cục trưởng, chuyện này.. Đám người Trương Dương có ý đồ cưỡng bức một nữ diễn viên, chức cứ xác thực, bị bắt ngay tại chỗ.
An Gia Chân liếc nhìn Trình Tân Kiên một cái, thận trọng đáp.
Chung Kiện càng thêm tức giận;
- Bắt tại chỗ? Ai bắt?
- Chung cục trưởng, là Trình cục trưởng của cục ba bắt tại chỗ.
-...
Trong điện thoại truyền tới tiếng răng va vào nhau.
Trình Tân Kiến đứng dậy đi tới:
- Tiểu An, có phải đồng chí Chung Kiện của chi cục các cậu không?
- Chung cục trưởng đợi một chút, Trình cục trưởng muốn nói chuyện ...
An Gia Chân vội giao điện thoại cho Trình Tân Kiện.
Trình Tân Kiến giọng như lệnh vỡ nói vào điện thoại:
- Chào Chung cục trưởng, tôi là Trình Tân Kiến đây, đúng đúng, là tôi.. Ha ha ha.
- Xin chào Trình cục trưởng.
Chung Kiện lập tức đổi sang giọng điệu cung kính, trán toán mồ hôi, cả hệ thống công an đều biết Trình Tân Kiến là tâm phúc của Lương Quốc Cường, không ngờ lại đích thân ra tay bắn Trương Dương, trong chuyện này khẳng định có chuyện không đơn giản.
- Chung cục trưởng, vụ án này do tôi gặp phải, năm tên trong nhóm Trương Dương, Diêm Mậu Thật chuẩn bị phạm tội bị tôi bắt ngay tại chỗ. Đồng chí Hà Thắng Lợi của bộ tư lệnh bộ đội nội vệ, khi đó cũng có mặt tại trận.
Chung Kiện hít một hơi khí lạnh.
Mẹ tôi ơi, ngay cả cháu đích tôn của Hà lão cũng cuốn vào, đó là công tử danh tiếng lẫy lừng ở thủ đô.
Gần như trong chớp mắt, Chung Kiện đưa ra phán đoán, đây chẳng phải là vụ án bình thường, nhất định là hai tên nha nội tranh giành ghen tuông với nhau, Trương Dương chọc giận Hà Thắng Lợi, bị người ta lấy bao tải chụp lên đầu cho một vố. Nếu không sao có thể bị một quan lớn như Trình Tân Kiến bắt tại chỗ được? Người thường chẳng sai khiến nổi Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến cười ha hả:
- Chung cục trưởng, phải chăng chi cục Bắc Hoàn thụ lý vụ án này có chút khó khăn không? Nếu thế, đề tôi thông báo cho các đồng chí ở cục năm nhận vụ án này.
Cục năm là cục điều tra hình sự.
Chung Kiện tức thì đầu óc choáng váng, trong lòng hắn đúng là ngàn vạn lần mong cục năm tới nhận việc này để thoát mình ra, không chen vào trong đám nha nội "đấu đá". Nhưng trong tiềm thức Chung Kiện nói với bản thân, không thể tiếp lời, ai mà biết đằng sau Trình Tân Kiến có chứa chiêu nào không? Đơn giản nhất là dựa vào cái gì mà bắt các đồng chí cục năm phải nhận? Chẳng lẽ trong số kẻ tình nghi có con trên phó cục trưởng cục điện ảnh?
Nhà nước chúng ta, chú trọng cái gọi là "mọi người đều bình đằng trước pháp luật".
Thân là người chấp pháp, Chung Kiện không thể để lộ ra nhược điểm rõ ràng như thế cho người ta tóm lấy.
- Trình cục trưởng quá lo rồi, nếu vụ án phát sinh ở khu vực chi cục Bắc Hoàn quản lý, chúng tôi đương nhiên phải thụ lý vụ án. Mong Trình cục trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ công bằng chấp pháp, bất kể là liên quan tới ai cũng tuyệt đối không thiên vị.
Đầu óc Chung Kiện xay chuyện mấy vòng, lập tức đưa ra lựa chọn chính xác, lời lẽ đanh thép, thiếu chút nữa vỗ ngực biểu thị quyết tâm rồi. Chung Kiện sao chẳng rõ phó cục trưởng điện ảnh và cấp trên trực tiếp trong bộ công an, ai hơn ai kém.
- Ha ha ha, thế thì tốt, có câu này của Chung cục trưởng là tôi yên tâm rồi.
Trình Tân Kiến cười ha hả, có vẻ như không có chút tâm cơ gì, nhưng tiếng cười thô hào đó ở trong tai Chung Kiện, nhưng từng mũi dao nhọn hoắt.
Bỏ điện thoại xuống, Chung Kiện mặc kẻ cả cô em trần truồng nóng bỏng bên cạnh, cuống cuồng lên xe chạy tới cục. Trên xe gọi điện thoại cho Đinh Hoải Dương phó cục trưởng cục công an thành phố.
- Đinh cục trưởng, tình hình phức tạp lắm...
Chung Kiện báo cáo.
Trong điện thoại cũng có tiếng răng va vào nhau của Đinh Hoài Dương, không cần phải suy nghĩ, chắc chắn là Hà công tử "chơi" Trương thiếu gia rồi. Đinh Hoài Dương không lạ gì đám nha nội nữa, mình không thể xen vào được. Trương Dương đã đành đi, chứ Hà Thắng Lợi tuyệt đối không chọc vào nổi. Tuy mình và Trương Khắc Hành là đồng hương, thường ngày quan hệ không tệ, cũng không đến mức cược cả tiền đồ của mình vào.
- Nếu có chúng cứ xác đáng, vậy phải điều tra, làm rõ vụ án, không làm oan uổng một người tốt, không tha cho một kẻ xấu nào.
Đinh Hoài Dương hô "khẩu hiệu" đầy chính nghĩa.
- Vâng, chúng tôi kiên quyết chấp hành đúng chỉ thị.
Chung Kiện đáp rất trang nghiêm, trong lòng ngán thế nào khỏi phải nói. Nhưng thân ở trong quan trưởng, đa phần phải nói như thế, Đinh Hoài Dương cũng chỉ theo quy củ thôi.
Nghe nói con trai bị bắt vào cục công an, Trương Khắc Hành chẳng giật mình, con trai mình nuôi, tự mình biết, Trương Dương là loại chả ra gì. Trương Dương thường ngày dựa vào cái biển hiệu công ty nghệ thuật, bày ra không ít trò, Trương Khắc Hành giáo huấn vài lần, Trương Dương bề ngoài vâng vâng dạ dạ, qua rồi lại vẫn cứ thế. Từng mấy lần bị bắn rồi, nhưng dù sao là cha con, Trương Khắc Hành có giận, cũng chỉ đành ra mặt móc nối quan hệ cứu con ra.
Lần này Trương Khắc Hành cho rằng cũng là lịch sử lặp lại thôi, chẳng lo lắng là mấy, cầm điện thoại lên gọi là Đinh Hoài Dương, chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn thì không nghiêm trọng lắm.
Nhưng Trương Khắc Hành tính nhầm, nghe Đinh Hoài Dương nói con trai hắn cưỡng bức chưa thành, lại là do Trình Tân Kiến bắt tại chỗ, đã thế trong số nhân chứng lại còn có cháu đích tôn của Hà lão.
Trương Khắc Hành cầm di động chết lặng, luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Hết rồi.
Lần này lớn chuyện rồi.
- Lão Trương, không phải tôi không chịu giúp, nhưng anh cũng biết, chuyện này phải tìm chính chủ.
Đinh Hoài Dương nể mặt đồng hương nhắc một câu, trên đời này rất ít chuyện tuyệt đối không thể giải quyết, quan trọng là phải tìm được chỗ đột phá.
- Tôi hiểu rồi! Cám ơn lão Đinh.
Trương Khắc Hành giọng khô khốc.
Đinh Hoài Dương lắc đầu, thở dài nói thêm:
- Lão Trương anh cũng đừng quá sốt ruột, chuyện giờ còn chưa tra ra chân tướng.Thật sự nếu Hà Thắng Lợi và Trương Dương có chút hiểu lầm, cũng không phải là không thể giải quyết. Chẳng qua là vấn đề thể diện thôi, dù sao chưa thành mà, không phải là không còn đường vãn hồi.
- Tôi biết rồi, cám ơn anh.
Trương Khắc Hành hết sức tán đồng, thầm thở phào, lo âu giảm đi không ít.
Trái với Đinh Hoài Dương, Chung Kiện không lạc quan như thế, nhất là sau khi gặp Trình Tân Kiết, trong lòng hắn càng bất an. Trình Tân Kiến giống như lời đồn, rất thô hào, nhìn như một kẻ hời hợt, luôn miệng nói tin tưởng các đồng chí chi cục, nhưng ánh mắt thì làm người ta run sợ.
Vụ án này phải nắm giữ toàn diện, không cho phép đi chệch quỹ đạo chút nào, nếu không cẩn thận nay cả bản thân cũng bị các vào thì quá oan uổng
/2140
|