Tháng tám, nhận lời mời của tập đoàn họ Liêu tại Chicago, đồng chí Liễu Tuấn thị trưởng Tiềm Châu dẫn đoàn đại biểu thương mại tới Chicago - Mỹ, tiến hành khảo sát thương nghiệp.
Mấy năm gần đây, chính phủ trong nước tổ chức đại biểu sang Mỹ và Châu Âu khảo sát ngày càng nhiều. Đối với loại khảo sát này, TW khá ủng hộ, ngoài tác dụng mời gọi đầu tư, còn có tác dụng ngoại giao hữu nghị nhất định.
Tập đoàn họ Liễu tại Chicago cũng khá nổi tiếng, có thành tựu trong ngành sắp thép, công nghiệp hóa chất, kinh doanh ở Chicago đã hơn 100 năm có ảnh hưởng nhất định.
Vào tháng 6, tâp đoàn họ Liễu từng phải David Liêu dẫn đội tới Tiềm Châu khảo sát đầu tư, có hứng thú lớn về tài nguyên khoáng sản ở Tiềm Châu. Theo quan sát của bọn họ, Giang Thành và mấy khu huyện lân cận có mỏ quặng Vôn phram trữ lượng lớn, chất lượng cao, nếu gia công thêm sẽ có giá trị tăng vọt.
David Liêu sau khi trở về Chicago liền báo cáo tình hình này, được tổng bộ tập đoàn rất coi trọng, chủ tịch tập đoàn Liêu Hoa Thành, cha của David Liêu đích thân phát lời mời với chính phủ Tiềm Châu. Hi vọng lãnh đạo Tiềm Châu có thể tới Chicago thương thảo chuyện hợp tác.
Chuyện tốt như thế, chính phủ Tiềm Châu tất nhiên vui vẻ nhận lời mời, kết thúc tam giảng, Liễu thị trưởng vội vã tổ chức đoàn đại biểu lên may bay qua Hồng Kông, bay thẳng sang Mỹ.
Đoàn đại biểu lần này khá tinh gọn ngoài Liễu Tuấn có Triệu Sư Phạm Tô Duyên Quang, Trang Ích Khiêm, Vu Hoài Tín và cô Dương là phiên dịch tiếng Anh, chỉ có 6 người.
Tiềm Châu không có chuyến bay thẳng sang Mỹ, bọn họ phải tới Hồng Kông rồi mới chuyển máy bay, phải ở lại Hồng Kông chừng 2 giờ.
2 giờ này đối với thành viên khác trong đoàn là sự chờ đợi nhàm chán, nhưng với Liễu nha nội đủ để y gặp vợ con.
- Ba ba.
Liễu Thịnh tới tháng mười một mới tròn hai tuổi, trông béo mũm mĩm giống hệt anh trai Liễu Dương, hết sức đáng yêu, nhìn thấy Liễu Tuấn liền vui sướng giang tay ra chạy tới.
- Ôi, con trai lại đây nào.
Liễu Tuấn cười ha hả bế Liễu Thịnh lên, thơm vào má phúng phính của con trai, cười đến tín mắt lại. Nhìn kỹ thì Liễu Thịnh hơi khác Liễu Dương. Liễu Dương thừa hưởng một phần đặc điểm của Nghiêm Phi, sau khi lớn lên chắc chắn đẹp trai lồng lộng, là loại mê chết người không đền mạng. Liễu Thịnh thì giống Tiểu Thanh ở vẻ cứng cỏi, tí tuổi đẩu đã lộ rõ mặt ương bướng.
Nghe Tiểu Thanh nói, đứa bé này khi bướng lên đến chín con trâu cũng không kéo lại nổi, làm Tiểu Thanh hết sức đau đầu.
May là cha con liền tâm, Liễu Thịnh rất quyến luyến cha, mỗi lần Tiểu Thanh dẫn con tới tỉnh A tụ họp với Liễu Tuấn, cậu bé đều rất vui, giống Liễu Dương, quấn lấy Liễu Tuấn đòi kể chuyện.
Nói ra Liễu Tuấn là người cha thật chẳng ra làm sao, bất kể con trai con gái, chỉ có biết lấy lòng bằng kể truyện, may là những cậu chuyện đó do y bịa ra là chính, coi như bỏ chút công lao, có chút thành ý, Liễu thị trưởng có thể an ủi bản thân một chút.
Tiểu Thanh mặc một bộ váy tím, trước ngực thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng chói mắt, tóc vấn cao kiểu quy phụ, cùng dây chuyền kim cương cung đình Nga, trong vô cùng cao quý đẹp đẽ.
Liễu Tuấn lắc đầu than:
- Người giàu nhất thế giới quả nhiên không tầm thường.
Tiểu Thanh bíu môi:
- Có giàu đến mấy còn chẳng phải ngoan ngoãn bế con tới nơi này chờ đợi Liễu thị trưởng đại giá quang lâm?
- Mẹ không ngoan.
Liễu Thịnh liền liền chu mỏ lên với mẹ.
- Con trai ba thật lợi hại.
Liễu thị trưởng cười không đóng miệng lại được, giơ con trai lên quá đầu, xoay liền mấy vòng.
Chủ tịch Liễu thì trợn ròn mắt:
- Giỏi lắm, con là đứa bé xấu xa, có ba rồi là không cần mẹ nữa, xem mẹ có đánh đít không.
Liễu Thịnh chỉ cười khanh khách, đâu có để ý tới Liễu chủ tịch.
Tiểu Thanh tức thì mất tinh thần, thở dài làu bàu:
- Bé tí đã không có lương tâm, y hệt ba nó.
Thấy Tiểu Thanh không bao giờ chịu thua bị con trai đánh bại, Liễu thị trưởng khoái lắm, có điều không thể hiện ra mặt, nếu không gay go to. Tiểu Thanh không làm gì được con, không có nghĩa là không làm gì được chồng.
Liễu Tuấn bế con đi tới, cười hì hì ôm cả Tiểu Thanh vào trong lòng, hai vợ chồng ôm con ở giữa, Liễu Thịnh thơm cha một cái, nghĩ một lúc mới thơm mẹ một cái. Lúc này mới làm Tiểu Thanh chuyển giận thành vui.
Cả nhà vui vẻ một hồi, Tiểu Thanh nghĩ tới chuyện gì không vui và cánh môi lại cong lên, cười như không cười nói:
- Sắp tới Chicago gặp được chị Bạch Dương rồi, có vui không?
Liễu thị trưởng xấu hổ lắm, chuyện về Bạch Dương do y tiết lộ một nửa, còn một nửa do cô tự đoán ra. Bạch Dương và Liễu Tuấn làm việc cùng nhau một thời gian dài, Bạch Dương lại xinh đẹp đoan trang như thế, không bị kẻ này lừa gạt mới là lạ. Chồng cô cái gì cũng tốt cả, chỉ có điều này làm cho trong lòng người ta khó chịu.
Có điều Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều có thể chấp nhận điều này, dù sao năm xưa khi cả hai cùng thích Liễu Tuấn, đã định sẵn không ai có thể độc chiếm được y.
Chính bởi vì nguyên nhân này Liễu Tuấn mới tiết lộ chuyện của Bạch Dương cho Tiểu Thanh biết, dù sao Bạch Dương ở Chicago một mình hai năm, phải hoàn thành kể hoạch sinh sản vĩ đại, không có Tiểu Thanh quan tâm giúp đỡ sẽ rất bất tiện.
Tiểu Thanh không phụ sự ủy thác, an bài mọi chuyện rất thuận lợi, tới giờ Bạch Dương ra nước ngoài sắp được nửa năm, không gặp phải trở ngại gì. Công lao đương nhiên là của Tiểu Thanh, ném ra một đống USD, bất kỳ đi tới đâu cũng thông suốt.
Ví dụ như lời mời của tập đoàn họ Liêu lần này cũng do một tay Tiểu Thanh an bài, tập đoàn họ Liêu kinh doanh chính là sắt thép và hóa chất, một công ty cấp dưới của quỹ Thịnh Nghiệp , nắm giữ lượng lớn cổ phần của ba công ty khai thác mỏ lớn, lại mở mấy khu mỏ ở Châu Phi, có tiếng nói lớn trên thị trường khai khoáng thế giới.
Tập đoàn họ Liêu có qua lại thân thiết là chuyện đương nhiên. Huống chi mấy năm trước trong cơn bão tài chính, tập đoàn họ Liễu còn vay vốn quỹ Thịnh Nghiệp, hiện giờ quỹ Thịnh Nghiệp nắm 17% cổ phần của tập đoàn họ Liễu, là một trong số cổ đông lớn, nên tất nhiên tập đoàn họ Liêu nghe theo sự sắp xếp của Thịnh Nghiệp rồi.
Có điều chuyện này tất nhiên không cần Tiểu Thanh phải đích thân ra mặt.
Với địa vị của Tiểu Thanh hiện nay, chuyện tới phiên cô phải ra mặt thật sự không nhiều lắm, chủ tịch Liễu chỉ xuất hiện trước trường hợp công chúng thôi cũng có khả năng khơi lên xôn xao không nhỏ.
Có điều trước mặt Liễu Tuấn, Tiểu Thanh tựa hồ vĩnh viễn là tiểu cô nương thích hờn dỗi năm xưa, chẳng ngại đem lời ghen tuông lên miệng.
Liễu Tuấn ngượng ngập nói:
- Chú ý chút, con chúng ta ở đây đó.
Tiêu Thanh chẳng nghe:
- Có gì mà phải chú ý, nó còn chưa tròn hai tuổi, anh cho rằng nó hiểu được chuyện này.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Chưa chắc đâu, con trai chúng ta là thiên tài, em nghĩ đi, con trai của Liễu Tuấn, có thể không thông minh sao?
Tiểu Thanh dí tay lên trán y, nói với Liễu Thịnh:
- Thị Thịnh, ba con là vua khoác lác, toàn tự khen mình.
Liễu Thịnh nghiêng đầu đi, mắt mở lớn, hỏi mẹ:
- Mẹ, vua nói khoác là gì... Vua .. Lợi hại lắm à?
Liễu Tuấn cười lớn, Tiểu Thanh cũng cười khen con:
- Lợi hại.. Có điều, Thịnh Thịnh là lợi hại nhất, ba con còn kém con nhiều lắm.
Nếu nói người khác hơn mình, Liễu nha nội chắc chắn cực kỳ khó chịu, chỉ riêng nói con trai mình lợi hại hơn người là Liễu thị trưởng cười tít mắt, không chút tức giận:
- Con trai, con đúng là quá giỏi.
Cười đùa một hồi, Liễu Tuấn cùng vợ con ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Thanh nép một bên, thì thầm:
- Kỳ thực anh nên qua đó thăm chị ấy sớm hơn, chị ấy một mình tha hương xứ người rất cô đơn... sự cô đơn đó ...
Tiểu Thanh chỉ nói một nửa rồi ngừng.
Liễu Tuấn gật đầu.
Tiểu Thanh lại nói:
- Thực ra em cũng rất thích chị Bạch Dương.
Liễu Tuấn nhìn cô dò hỏi.
Tiểu Thanh chân thành nói:
- Nói thế này nhé, tinh cách và chị ấy thực ra rất giống em, đừng thấy chị ấy bề ngoài hiền lành, như không muốn tranh giành với bất kỳ ai, thực ra trong lòng rất cứng rắn. Làm nữ nhân không dễ.... Nhất là xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao như chị ấy càng không dễ, nếu không phải sợ chị ấy sinh nghi, em đã sớm qua gặp chị ấy nói chuyện rồi.
Không ngờ Tiểu Thanh lại nói ra những lời như thế, Liễu Tuấn cảm động, khẽ ôm lấy bờ eo mềm mại của cô, nói:
- Để sau đi, sau này nhất định có cơ hội.
Mấy năm gần đây, chính phủ trong nước tổ chức đại biểu sang Mỹ và Châu Âu khảo sát ngày càng nhiều. Đối với loại khảo sát này, TW khá ủng hộ, ngoài tác dụng mời gọi đầu tư, còn có tác dụng ngoại giao hữu nghị nhất định.
Tập đoàn họ Liễu tại Chicago cũng khá nổi tiếng, có thành tựu trong ngành sắp thép, công nghiệp hóa chất, kinh doanh ở Chicago đã hơn 100 năm có ảnh hưởng nhất định.
Vào tháng 6, tâp đoàn họ Liễu từng phải David Liêu dẫn đội tới Tiềm Châu khảo sát đầu tư, có hứng thú lớn về tài nguyên khoáng sản ở Tiềm Châu. Theo quan sát của bọn họ, Giang Thành và mấy khu huyện lân cận có mỏ quặng Vôn phram trữ lượng lớn, chất lượng cao, nếu gia công thêm sẽ có giá trị tăng vọt.
David Liêu sau khi trở về Chicago liền báo cáo tình hình này, được tổng bộ tập đoàn rất coi trọng, chủ tịch tập đoàn Liêu Hoa Thành, cha của David Liêu đích thân phát lời mời với chính phủ Tiềm Châu. Hi vọng lãnh đạo Tiềm Châu có thể tới Chicago thương thảo chuyện hợp tác.
Chuyện tốt như thế, chính phủ Tiềm Châu tất nhiên vui vẻ nhận lời mời, kết thúc tam giảng, Liễu thị trưởng vội vã tổ chức đoàn đại biểu lên may bay qua Hồng Kông, bay thẳng sang Mỹ.
Đoàn đại biểu lần này khá tinh gọn ngoài Liễu Tuấn có Triệu Sư Phạm Tô Duyên Quang, Trang Ích Khiêm, Vu Hoài Tín và cô Dương là phiên dịch tiếng Anh, chỉ có 6 người.
Tiềm Châu không có chuyến bay thẳng sang Mỹ, bọn họ phải tới Hồng Kông rồi mới chuyển máy bay, phải ở lại Hồng Kông chừng 2 giờ.
2 giờ này đối với thành viên khác trong đoàn là sự chờ đợi nhàm chán, nhưng với Liễu nha nội đủ để y gặp vợ con.
- Ba ba.
Liễu Thịnh tới tháng mười một mới tròn hai tuổi, trông béo mũm mĩm giống hệt anh trai Liễu Dương, hết sức đáng yêu, nhìn thấy Liễu Tuấn liền vui sướng giang tay ra chạy tới.
- Ôi, con trai lại đây nào.
Liễu Tuấn cười ha hả bế Liễu Thịnh lên, thơm vào má phúng phính của con trai, cười đến tín mắt lại. Nhìn kỹ thì Liễu Thịnh hơi khác Liễu Dương. Liễu Dương thừa hưởng một phần đặc điểm của Nghiêm Phi, sau khi lớn lên chắc chắn đẹp trai lồng lộng, là loại mê chết người không đền mạng. Liễu Thịnh thì giống Tiểu Thanh ở vẻ cứng cỏi, tí tuổi đẩu đã lộ rõ mặt ương bướng.
Nghe Tiểu Thanh nói, đứa bé này khi bướng lên đến chín con trâu cũng không kéo lại nổi, làm Tiểu Thanh hết sức đau đầu.
May là cha con liền tâm, Liễu Thịnh rất quyến luyến cha, mỗi lần Tiểu Thanh dẫn con tới tỉnh A tụ họp với Liễu Tuấn, cậu bé đều rất vui, giống Liễu Dương, quấn lấy Liễu Tuấn đòi kể chuyện.
Nói ra Liễu Tuấn là người cha thật chẳng ra làm sao, bất kể con trai con gái, chỉ có biết lấy lòng bằng kể truyện, may là những cậu chuyện đó do y bịa ra là chính, coi như bỏ chút công lao, có chút thành ý, Liễu thị trưởng có thể an ủi bản thân một chút.
Tiểu Thanh mặc một bộ váy tím, trước ngực thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng chói mắt, tóc vấn cao kiểu quy phụ, cùng dây chuyền kim cương cung đình Nga, trong vô cùng cao quý đẹp đẽ.
Liễu Tuấn lắc đầu than:
- Người giàu nhất thế giới quả nhiên không tầm thường.
Tiểu Thanh bíu môi:
- Có giàu đến mấy còn chẳng phải ngoan ngoãn bế con tới nơi này chờ đợi Liễu thị trưởng đại giá quang lâm?
- Mẹ không ngoan.
Liễu Thịnh liền liền chu mỏ lên với mẹ.
- Con trai ba thật lợi hại.
Liễu thị trưởng cười không đóng miệng lại được, giơ con trai lên quá đầu, xoay liền mấy vòng.
Chủ tịch Liễu thì trợn ròn mắt:
- Giỏi lắm, con là đứa bé xấu xa, có ba rồi là không cần mẹ nữa, xem mẹ có đánh đít không.
Liễu Thịnh chỉ cười khanh khách, đâu có để ý tới Liễu chủ tịch.
Tiểu Thanh tức thì mất tinh thần, thở dài làu bàu:
- Bé tí đã không có lương tâm, y hệt ba nó.
Thấy Tiểu Thanh không bao giờ chịu thua bị con trai đánh bại, Liễu thị trưởng khoái lắm, có điều không thể hiện ra mặt, nếu không gay go to. Tiểu Thanh không làm gì được con, không có nghĩa là không làm gì được chồng.
Liễu Tuấn bế con đi tới, cười hì hì ôm cả Tiểu Thanh vào trong lòng, hai vợ chồng ôm con ở giữa, Liễu Thịnh thơm cha một cái, nghĩ một lúc mới thơm mẹ một cái. Lúc này mới làm Tiểu Thanh chuyển giận thành vui.
Cả nhà vui vẻ một hồi, Tiểu Thanh nghĩ tới chuyện gì không vui và cánh môi lại cong lên, cười như không cười nói:
- Sắp tới Chicago gặp được chị Bạch Dương rồi, có vui không?
Liễu thị trưởng xấu hổ lắm, chuyện về Bạch Dương do y tiết lộ một nửa, còn một nửa do cô tự đoán ra. Bạch Dương và Liễu Tuấn làm việc cùng nhau một thời gian dài, Bạch Dương lại xinh đẹp đoan trang như thế, không bị kẻ này lừa gạt mới là lạ. Chồng cô cái gì cũng tốt cả, chỉ có điều này làm cho trong lòng người ta khó chịu.
Có điều Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều có thể chấp nhận điều này, dù sao năm xưa khi cả hai cùng thích Liễu Tuấn, đã định sẵn không ai có thể độc chiếm được y.
Chính bởi vì nguyên nhân này Liễu Tuấn mới tiết lộ chuyện của Bạch Dương cho Tiểu Thanh biết, dù sao Bạch Dương ở Chicago một mình hai năm, phải hoàn thành kể hoạch sinh sản vĩ đại, không có Tiểu Thanh quan tâm giúp đỡ sẽ rất bất tiện.
Tiểu Thanh không phụ sự ủy thác, an bài mọi chuyện rất thuận lợi, tới giờ Bạch Dương ra nước ngoài sắp được nửa năm, không gặp phải trở ngại gì. Công lao đương nhiên là của Tiểu Thanh, ném ra một đống USD, bất kỳ đi tới đâu cũng thông suốt.
Ví dụ như lời mời của tập đoàn họ Liêu lần này cũng do một tay Tiểu Thanh an bài, tập đoàn họ Liêu kinh doanh chính là sắt thép và hóa chất, một công ty cấp dưới của quỹ Thịnh Nghiệp , nắm giữ lượng lớn cổ phần của ba công ty khai thác mỏ lớn, lại mở mấy khu mỏ ở Châu Phi, có tiếng nói lớn trên thị trường khai khoáng thế giới.
Tập đoàn họ Liêu có qua lại thân thiết là chuyện đương nhiên. Huống chi mấy năm trước trong cơn bão tài chính, tập đoàn họ Liễu còn vay vốn quỹ Thịnh Nghiệp, hiện giờ quỹ Thịnh Nghiệp nắm 17% cổ phần của tập đoàn họ Liễu, là một trong số cổ đông lớn, nên tất nhiên tập đoàn họ Liêu nghe theo sự sắp xếp của Thịnh Nghiệp rồi.
Có điều chuyện này tất nhiên không cần Tiểu Thanh phải đích thân ra mặt.
Với địa vị của Tiểu Thanh hiện nay, chuyện tới phiên cô phải ra mặt thật sự không nhiều lắm, chủ tịch Liễu chỉ xuất hiện trước trường hợp công chúng thôi cũng có khả năng khơi lên xôn xao không nhỏ.
Có điều trước mặt Liễu Tuấn, Tiểu Thanh tựa hồ vĩnh viễn là tiểu cô nương thích hờn dỗi năm xưa, chẳng ngại đem lời ghen tuông lên miệng.
Liễu Tuấn ngượng ngập nói:
- Chú ý chút, con chúng ta ở đây đó.
Tiêu Thanh chẳng nghe:
- Có gì mà phải chú ý, nó còn chưa tròn hai tuổi, anh cho rằng nó hiểu được chuyện này.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Chưa chắc đâu, con trai chúng ta là thiên tài, em nghĩ đi, con trai của Liễu Tuấn, có thể không thông minh sao?
Tiểu Thanh dí tay lên trán y, nói với Liễu Thịnh:
- Thị Thịnh, ba con là vua khoác lác, toàn tự khen mình.
Liễu Thịnh nghiêng đầu đi, mắt mở lớn, hỏi mẹ:
- Mẹ, vua nói khoác là gì... Vua .. Lợi hại lắm à?
Liễu Tuấn cười lớn, Tiểu Thanh cũng cười khen con:
- Lợi hại.. Có điều, Thịnh Thịnh là lợi hại nhất, ba con còn kém con nhiều lắm.
Nếu nói người khác hơn mình, Liễu nha nội chắc chắn cực kỳ khó chịu, chỉ riêng nói con trai mình lợi hại hơn người là Liễu thị trưởng cười tít mắt, không chút tức giận:
- Con trai, con đúng là quá giỏi.
Cười đùa một hồi, Liễu Tuấn cùng vợ con ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Thanh nép một bên, thì thầm:
- Kỳ thực anh nên qua đó thăm chị ấy sớm hơn, chị ấy một mình tha hương xứ người rất cô đơn... sự cô đơn đó ...
Tiểu Thanh chỉ nói một nửa rồi ngừng.
Liễu Tuấn gật đầu.
Tiểu Thanh lại nói:
- Thực ra em cũng rất thích chị Bạch Dương.
Liễu Tuấn nhìn cô dò hỏi.
Tiểu Thanh chân thành nói:
- Nói thế này nhé, tinh cách và chị ấy thực ra rất giống em, đừng thấy chị ấy bề ngoài hiền lành, như không muốn tranh giành với bất kỳ ai, thực ra trong lòng rất cứng rắn. Làm nữ nhân không dễ.... Nhất là xuất thân từ gia đình cán bộ cấp cao như chị ấy càng không dễ, nếu không phải sợ chị ấy sinh nghi, em đã sớm qua gặp chị ấy nói chuyện rồi.
Không ngờ Tiểu Thanh lại nói ra những lời như thế, Liễu Tuấn cảm động, khẽ ôm lấy bờ eo mềm mại của cô, nói:
- Để sau đi, sau này nhất định có cơ hội.
/2140
|